Một tháng sau …
Trời đã về đêm, trên dãy núi Siera Madre, những tiếng súng nổ râm ran có thể được nghe thấy
Vấn Thiên đeo trên lưng một balô lớn, nằm sau một tảng đá, ngước mắt nhìn mông lung tứ phía rồi lại nhìn lên bầu trời. Vẻ u sầu trên nét mặt dường như cũng là tâm sự của chàng trong lúc này.
Hơn 10 ngày trước, chàng đã từ biệt cha mẹ nuôi, lên đường sang Mexico, mang theo không ít tài vật, vũ khí và một số thiết bị chuyên dụng khác. Tên biến thái Sát thần vẫn lẽo đẽo theo chàng như hình với bóng. Vấn Thiên cũng không có cách nào khác. Đã lỡ nói cho hắn biết về thần binh rồi, chàng đành chấp nhận kẻ đồng hành quái dị này. Vấn Thiên tự an ủi mình rằng dù sao tên biến thái đó cũng có tu vi khá cao, có thể giúp được chàng không ít. Nhưng trong lòng chàng cũng ngầm đề phòng vì Sát thần có thể sẽ trở thành 1 trong những kẻ tranh đoạt thần binh với chàng. Dù sao đi nữa, hiện tại thì quan hệ giữa Vấn Thiên và Sát thần vẫn là quan hệ hợp tác.
Dạ Lan không đi theo Vấn Thiên trong chuyến phiêu lưu này. Cô viện cớ là thân thể yếu đuối, sợ sẽ làm vướng bận tay chân Vấn Thiên và Sát thần. Vấn Thiên cũng cho điều đó là hợp lý, không trách cứ Dạ Lan dù chỉ nửa lời, lúc chia tay chàng tỏ ra bịn rịn, lưu luyến người đẹp, làm cho Dạ Lan cũng phải rơi lệ vì cảm động.
Vấn Thiên vừa đi khỏi nhà được một đoạn thì Dạ Lan vội vã chạy theo, đưa chàng một quyển sổ nhỏ bìa đã cũ sờn, thì thầm
“Khi chàng gặp phải chuyện gì khó khăn, hãy mở quyển sổ này ra xem. Những gì thiếp biết được về Huyền giới và thần binh đều đã được ghi chép trong đó, và cả một số điều thiếp tiên đoán về chàng nữa … Chàng hãy nhớ kĩ, nếu không phải lúc khẩn cấp thì đừng mở quyển sổ ra xem, sẽ không tốt cho chàng đâu …”
Vấn Thiên không lạ gì với tác phong đồng bóng thần bí của Dạ Lan, chàng mỉm cười, đưa tay tiếp nhận quyển sổ rồi bỏ vào người, lại vẫy tay từ biệt Dạ Lan một lần nữa.
Vùng núi non Siera Madre đang có chiến sự, dĩ nhiên là việc di chuyển đến đó cũng không dễ dàng chút nào. Khu vực này đang được đặt trong tình trạng thiết quân luật, nếu không có sự cho phép của quân đội bất cứ ai cũng không thể tiến vào, nếu cố tình xâm nhập sẽ bị bắn hạ không thương tiếc. Khi còn cách dãy núi Siera Madre chừng 100 cây số, Vấn Thiên bị quân đội Mexico chặn lại. Chàng tự khai rằng mình là một phóng viên đang muốn mạo hiểm thu thập những tin tức nóng hổi từ chiến trường, nhưng những binh lính và sĩ quan đó vẫn không để chàng đi qua.
Với tu vi của Vấn Thiên, chàng thừa sức vượt qua đám lính chính phủ đó, nhưng chàng biết rằng vẫn còn hàng sư đoàn lính chính phủ đang đóng quân rải rác khắp dãy núi Siera Madre. Tránh được một lần cũng không thể tránh mãi được, Vấn Thiên bèn chọn một giải pháp khác.
Người xưa nói, có tiền mua tiên cũng được, Vấn Thiên đương nhiên biết điều đó. Bọn sĩ quan và quân lính chính phủ Mexico lại là những kẻ tham lam. Vấn Thiên hối lộ cho tên sĩ quan chỉ huy bằng những xấp USD mới cứng, còn bọn lính trơn chỉ cần một ít thuốc lá và rượu là đủ, thế là mọi việc trở nên ổn thỏa. Vấn Thiên được cấp một giấy phép đặc biệt để đi lại trong vùng chiến sự.
Tên biến thái Sát thần vừa nhìn thấy toán lính chính phủ đầu tiên từ xa đã vội vã thi triển thân pháp, như một bóng u linh, thoắt cái đã mất dạng. Mãi mấy ngày sau, hắn vẫn không trở về bên Vấn Thiên. Trong lòng chàng mừng thầm, tự nhủ “Đi luôn càng tốt, đồ quái đản …”
Sau khi hối lộ viên sĩ quan, Vấn Thiên cũng không gặp rắc rối gì với những toán lính chính phủ nữa. Viên sĩ quan nhận hối lộ cũng tặng chàng 1 bộ giáp chống đạn và một khẩu súng ngắn, hắn gọi đó là “quà kỉ niệm” …
Vấn Thiên mất mấy ngày trời cẩn thận đi bộ vượt qua những khu vực do quân chính phủ kiểm soát, đi sâu vào dãy núi Siera Madre, có đôi lúc chàng cũng bạo dạn quá giang những chiếc xe quân sự của chính phủ Mexico mà chàng bắt gặp trên đường đi.
Đi cùng quân chính phủ, Vấn Thiên cũng gặp phải vài trận phục kích của phiến quân, chàng không tiện thi triển thân thủ của mình, đành tìm một chướng ngại vật, co người nấp sau đó lặng lẽ chờ cuộc đấu súng giữa 2 bên trôi qua. Những khoảng thời gian đó, chàng không có việc gì để làm, thế là sự tò mò lại nổi lên.
Vấn Thiên chỉ giữ được lời hứa với Dạ Lan trong 5 ngày. Đến buổi trưa ngày thứ 6, chàng không nhịn nổi sự tò mò, liền tự tìm một lý do để biện minh cho mình
“Quyển sổ đó thật là mong manh quá. Nơi này lại hỗn loạn như vậy, nếu như quyển sổ đó bị hủy mất thì biết làm sao đây. Thôi thì mình cứ đem toàn bộ nội dung trong đó ghi nhớ lại trong đầu cho chắc ăn”
Nghĩ xong, chàng liền giở trang cuối cùng của quyển sổ ra đọc trước. Vấn Thiên cho rằng những nội dung quan trọng thường được ghi sau cùng, do vậy chàng quyết định đọc quyển sổ theo thứ tự ngược lại. Những gì quan trọng nhất phải được ghi nhớ một cách cẩn thận, bởi vậy, nên xem những thứ đó đầu tiên nhất.
Trang cuối của quyển sổ dường như là một bức thư ngỏ của Dạ Lan. Trên trang giấy đó viết rằng
“Thiếp biết rằng chàng sẽ làm trái lời thiếp, cũng biết rằng chàng sẽ xem trang giấy này đầu tiên
Khi chàng đọc được những dòng này, thiếp đã không còn ở trong ngôi nhà của chàng nữa
Xin thứ lỗi cho thiếp, đã không từ mà biệt. Thiếp không đủ can đảm để nói trực tiếp điều này với chàng
Thiếp buộc phải xa chàng một thời gian. Còn có thể gặp nhau hay không phải xem duyên phận giữa chúng ta
Sư phụ là người đã cưu mang thiếp từ nhỏ đến lớn, thiếp rất yêu thương ông ấy, như thể cha mẹ ruột của mình vậy. Mặc dù chàng không trực tiếp giết ông ấy, nhưng ông ấy là vì chàng mà chết, mỗi lần nhìn thấy chàng, trong lòng thiếp lại dâng trào một nỗi oán hận khó tả. Thế nhưng chàng đã mấy lần cứu mạng thiếp, lại chăm sóc thiếp rất tốt, thiếp cũng cảm thấy tình cảm của mình bị rung động rất nhiều, thật là mâu thuẫn …
Số phận thật là trớ trêu …
Thời gian, thiếp cần rất nhiều thời gian để nguôi ngoai nỗi oán hận đó.
Thiếp hận chàng nhưng cũng đã động tâm yêu thương chàng mất rồi. Nhưng thiếp chỉ có thể có duy nhất một nam nhân là chàng, trớ trêu thay, ngoài thiếp ra chàng đã có một nữ nhân khác rồi, và sau này sẽ có thêm nhiều nữ nhân nữa. Trong tình yêu, nữ nhân không thể không ghen tuông, không nữ nhân nào lại không muốn chiếm hữu nam nhân mà mình yêu thích chỉ cho riêng mình cả.
Trong lòng thiếp càng lúc càng mâu thuẫn và rối bời, vì vậy thiếp đã quyết định rời xa chàng. Thế nhưng thiếp vẫn sẽ dõi mắt theo từng bước chân của chàng, âm thầm cầu nguyện những điều tốt lành nhất cho chàng. Chỉ khi nào trong lòng chàng chỉ có thiếp là nữ nhân duy nhất, lúc ấy thiếp mới có thể trở lại bên chàng được.
Thiếp sẽ tìm một nơi hoang vu hẻo lánh để ẩn cư, cũng để trốn tránh sự truy sát của Linh Không phái. Chàng đừng lo lắng và cũng đừng mất thời gian đi tìm thiếp, bởi vì thiếp luôn biết được mọi hành động của chàng, có thể dễ dàng tránh khỏi sự tìm kiếm của chàng.
Sau khi xem xong trang giấy này, chàng nên xem quyển sổ của thiếp từ đầu, và hãy ghi nhớ thật kĩ, đừng bỏ sót chi tiết nào
Giúp chàng đoạt được thần binh, xem như thiếp đã trả được một phần ân tình của chàng, xin hãy chấp nhận thành ý của thiếp. Và trên hết, chàng hãy bảo trọng, hãy tự chăm sóc mình thật tốt nhé “
Xem xong bức thư của Dạ Lan, Vấn Thiên bỗng trở nên thẫn thờ. Chàng giở quyển sổ ra xem từ đầu chí cuối, ghi nhớ lại mọi thứ một cách vô thức, trong lòng cảm thấy như mất đi một thứ gì đó rất quan trọng.
Duyên đến rồi lại đi, rồi lại đến … Bèo nước gặp nhau, tan rồi hợp, hợp rồi tan … Chàng đã tự an ủi mình không ít lần nhưng vẫn không cảm thấy khá hơn. Những binh lính chính phủ đi cùng Vấn Thiên đã bị quân phiến loạn tiêu diệt, hoặc đã rút lui về căn cứ trong lúc chàng vẫn đang thẫn thờ đọc lá thư chia tay của Dạ Lan. Giờ chỉ còn một mình Vấn Thiên trong màn đêm, giữa vòng vây của quân phiến loạn, với tâm trạng u sầu của kẻ thất tình.
Tiếng súng nổ sát bên tai đem Vấn Thiên trở về với hiện thực. Chàng lại nghe tiếng bước chân vội vã của hàng chục người. Họ đang ở gần chàng, chỉ cách chàng độ chừng vài chục mét.
Vấn Thiên nhắm mắt, dùng Huyết nhãn định vị một lượt những kẻ đang có mặt quanh chàng. Động tác của họ có vẻ thô kệch, không chuyên nghiệp, chắc chắn đây chính là phiến quân chứ không phải quân đội chính quy của chính phủ Mexico. Nhóm phiến quân này có khoảng 12 người, dường như có 11 nam nhân và 1 nữ nhân. Dĩ nhiên về mặt thiện chiến thì phiến quân không thể bằng quân chính phủ, nhưng họ lại thông thuộc địa hình dãy núi Siera Madre như lòng bàn tay, có thể xuất kỳ bất ý phục kích gây thiệt hại không nhẹ cho quân chính phủ. Có vẻ như nhóm phiến quân này đang thu dọn chiến trường và nhặt nhạnh những chiến lợi phẩm từ xác chết của đối phương.
Vấn Thiên quyết định trêu chọc nhóm phiến quân một phen. Chàng nằm thẳng cẳng ra đất, nhắm nghiền mắt lại, nín thở giả vờ như đã chết. Cách Vấn Thiên vài bước chân là thi thể của một quân nhân chính phủ, chàng nhẹ nhàng lăn qua đó, thấm một ít máu lên tay rồi bôi khắp cơ thể, sau đó lăn trở lại về vị trí cũ
Chỉ một phút sau, nhóm phiến quân đã đến gần Vấn Thiên.
Một bóng người nhỏ nhắn bật đèn pin rọi vào Vấn Thiên, sau đó rọi sang xác chết của quân nhân chính phủ. Một giọng nam nhân trung niên gần đó bực bội cất lên
“Tắt đèn ngay, cô muốn chết à, đồ ngốc”
Bọn phiến quân này sử dụng ngôn ngữ Tây Ban Nha, Vấn Thiên có thể nghe hiểu được.
Nữ nhân đó trả lời bằng thanh âm trong trẻo
“Xin lỗi, tôi vô ý … Nhưng cũng không sao mà, đám lính chính phủ đã rút lui cả rồi …”
Nam nhân trung niên chỉ “hừ” một tiếng, không nói gì thêm
Nữ phiến quân tiến đến bên Vấn Thiên, sờ soạng khắp người chàng lục tìm chiến lợi phẩm. Cô ta nhanh chóng đoạt lấy khẩu súng lục mà chàng đeo bên hông, rồi tiếp tục mò mẫm trong túi quần Vấn Thiên tìm tiền bạc và tư trang có giá trị. Chạm phải vài tờ USD mới cáu, nữ phiến quân mừng rỡ, mò tay vào sâu hơn một chút rồi bất chợt *****ng phải một vật cứng rắn bất thường.
Cho rằng đó lại là một khẩu súng ngắn, hay là cán của một con dao găm, cô ta lập tức nắm lấy vật ấy, tìm cách lấy ra. Một lúc sau, dường như cảm nhận được sự thay đổi của vật thể đó, nữ phiến quân hoảng hồn buông nó ra, lui lại vài bước, thét lên một tiếng thất thanh
“Nina, im ngay ! Con mẹ nó, chuyện gì thế ?” – Giọng nói bực bội của 1 nam nhân khác
Nữ phiến quân tên gọi Nina chỉ về phía Vấn Thiên, ấp úng nói
“Cái vật đó của hắn … “
“Vật đó là cái gì ?” – Tiếng nam nhân kia hỏi lại
Nina dậm chân, tỏ vẻ tức tối
“Là cái linga ấy … Đừng nói rằng anh không có cái ấy nhé …”
Một luồng sáng chiếu vào chỗ Vấn Thiên đã nằm rồi phụt tắt. Tiếng nam nhân bực dọc vang lên
“Hắn nào ? Có ai hay cái gì ở đó đâu. Cô có bị mê sảng không vậy ?”
Nina giật mình, lại rọi đèn vào chỗ cô đã thấy “xác chết” của Vấn Thiên rồi kinh hoàng kêu lên
“Đâu mất rồi … Mới nãy còn thấy hắn nằm đây mà … Không lẽ lại là quỷ nhập tràng …”
Lần này thì không một ai trả lời cô ta cả. 11 nam nhân đứng ngây người như những bức tượng
Nina hoảng sợ tiến lại gần một quân nhân phiến loạn, chạm nhẹ vào người anh ta. Quân nhân này đột nhiên ngã lăn ra, nằm im không động đậy. 10 quân nhân kia cũng lần lượt thay phiên nhau ngã lăn ra đất.
Nina kinh hãi vô cùng, nhanh chóng nhặt một khẩu súng, cầm chắc trên tay rồi bật đèn pin xoay người quan sát bốn phương. Cô nhìn thấy một thân ảnh phiêu hốt như ma quỷ, thoắt ẩn thoắt hiện đang dần dần tiến gần lại phía mình.
Nina giữ chặt tay trên sợi dây chuyền thánh giá đeo trên cổ, nổ súng vào bóng người đó, nhưng chẳng thể bắn trúng hắn. Cô chỉ kịp bắn 3 phát đạn trước khi “bóng ma” đó lại sát bên cô, giật lấy khẩu súng ném đi. Rồi một đôi tay rắn chắc, lạnh lẽo nhanh chóng ôm chặt, khống chế Nina chỉ trong vài giây.
“Ma… Có ma …” – Nina kinh hãi hét lên
“Bóng ma” đó dĩ nhiên là Vấn Thiên chứ không phải ai khác. Chàng bèn phát ra một thanh âm rên rỉ hừ hừ như người bệnh rồi gằn giọng nói
“Coi kìa, ướt hết rồi. Lớn như vậy rồi còn đái dầm nữa “
Nina sợ đến cứng đờ cả người, miệng há hốc, không thể nói thêm tiếng nào nữa. Cô cảm giác được một đôi môi ấm áp đang áp sát vào đôi môi của cô. Rồi một chiếc lưỡi nóng ấm, tham lam chợt len lỏi vào miệng Nina, quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ bé của cô.
Mãi một lúc sau, Nina mới thốt lên được
“Không phải ma …”
Vấn Thiên lại tiếp tục giả thần giả quỷ
“Ta nào phải ma, ta là quỷ, quỷ ăn thịt người “
Nói đoạn, chiếc lưỡi tham lam của Vấn Thiên lại liếm nhẹ qua chiếc cổ nhỏ nhắn của Nina, làm cô ta sợ chết khiếp, bất tỉnh nhân sự, không biết gì nữa.
Những tia nắng ban mai chiếu vào mặt Nina làm cô tỉnh dậy. Nina phát hiện mình đang ở trong một nhà kho bỏ hoang bẩn thỉu, dưới sàn nhà là những đống cỏ khô bốc mùi ẩm mốc. Trần nhà dột lỗ chỗ, trên vách lại có vô số lỗ thủng hình tròn, dường như là lỗ đạn. Một nam nhân có vẻ ngoài tuấn tú đang ngồi cách Nina không xa, người này đang nhai nuốt vội vã một chiếc bánh khô, thỉnh thoảng lại nở nụ cười khó hiểu. Nam nhân này, dĩ nhiên ngoài Vấn Thiên ra, không thể là bất cứ ai khác.
Trong suy nghĩ đơn giản của Nina, cô cho rằng chính nam nhân này đã cứu cô khỏi con quỷ ăn thịt người mà cô đã gặp đêm qua. Nina bước đến gần Vấn Thiên, khẽ nói
“Cảm ơn anh rất nhiều…”
Vấn Thiên ngước mắt lên nhìn nữ phiến quân. Trong ánh nắng ban mai, Vẻ đẹp của Nina dường như được tôn thêm. Đôi mắt xanh biếc như mặt nước hòa cùng gương mặt hơi gầy nhưng thanh tú và mái tóc quăn bồng bềnh màu nâu nhạt như tạo nên một vẻ đẹp yêu kiều, khơi gợi dã tâm chiếm đoạt trong lòng nam nhân
Vấn Thiên vẫn còn những ý nghĩ quái ác trong đầu, lại tiếp tục hù dọa
“Đừng mừng vội, ta chính là con quỷ ăn thịt người đó chứ không phải ai khác. Nghĩ thử xem, trên đời thật sự có việc bạch mã hoàng tử hiện thân giữa đêm vắng để cứu tiểu công chúa khỏi tay ác quỷ à, chỉ có trong truyện cổ tích thôi cô em ạ “
Nina vừa nghe xong đã ngã lăn ra bất tỉnh, Vấn Thiên đành cười khổ
“Phiến quân kiểu gì mà nhát gan thế này … Nhát thế mà đánh đấm nỗi gì cơ chứ …”
Không có thời gian để đợi cô ta tự tỉnh dậy, Vấn Thiên vội vã lay tỉnh nữ phiến quân đang ngất xỉu. Những phiến quân thông thạo địa hình vùng núi Siera Madre này hơn ai hết, nếu như được họ dẫn đường thì còn gì tốt bằng. Hù dọa thiếu nữ này như vậy là quá đủ, cô ta chắc chắn sẽ không dám giở trò gian trá với chàng, Vấn Thiên tin chắc như vậy.
Lay gọi mãi mà thiếu nữ vẫn nằm im bất động, Vấn Thiên cầm tay cô ta lên bắt mạch. Mạch đập lại cho thấy rằng cô ta đã tỉnh dậy rồi, chỉ là đang giả vờ bất tỉnh hoặc là cô ta đã quá khiếp sợ đến nỗi không dám mở mắt ra. Trong đầu Vấn Thiên lại nảy sinh một ý nghĩ quái ác khác, chàng không khách khí lột sạch y phục của nữ phiến quân, rồi tiện tay ném vứt khắp nơi trong nhà kho.
Từng món y phục dần dần rời khỏi cơ thể nữ phiến quân, nhưng cô ta vẫn nhắm chặt mắt, kiên cường chịu đựng, mặc dù thân thể đã trở nên run rẩy một cách vô thức. Khi Vấn Thiên định cởi bỏ chiếc quần lót – mảnh y phục cuối cùng của nữ phiến quân thì cô ta không thể chịu đựng thêm nữa, liền nhanh chóng đưa tay cản lại, đôi mắt vẫn nhắm nghiền.
Nina gấp gáp nói
“Ngươi … Ngươi định làm gì ta… “
Vấn Thiên cười gian, nói
“Dĩ nhiên là ta không thể nuốt nổi số quần áo của cô em rồi. Đã dai lại còn hôi hám nữa “
Xem ra, nữ phiến quân không thể ngất xỉu thêm lần nữa, cô ta buông xuôi tất cả, chấp nhận số phận của mình. Mảnh y phục cuối cùng cũng rời khỏi người thiếu nữ, Vấn Thiên miệng cười nham nhở, tay không ngừng loạn động sờ mó, xoa nắn những phần cơ thể trắng trẻo gợi cảm đến mê người đó.
Nina run rẩy nói
“Giết ta thì giết nhanh một chút … Chần chừ như vậy để làm gì …”
Vấn Thiên cố nhịn để không cười thành tiếng, cúi mặt xuống bộ ngực nhô cao của thiếu nữ, cắn mạnh một phát thật đau điếng khiến cho cô ta phải gào lớn lên
“Đau … Ngươi định ăn sống ta thật à … Giết ta đi … Ta van xin ngươi “
Vấn Thiên nói bằng giọng đậm chất tà dị
“Mở mắt ra xem đi, giờ thì cặp bánh bao trắng tròn của cô em chỉ còn một cái mà thôi. Ta cũng hơi no bụng rồi, thôi thì tạm tha cho cô em vậy “
Nina tin là thật, mở mắt ra, miệng hét lớn
“Đồ ma quỷ khốn kiếp, vì sao lại làm như vậy với ta “
Phát hiện song nhũ của mình vẫn còn nguyên vẹn, Nina mừng rỡ vô cùng. Cô định bụng sẽ cố chống cự lại nam nhân tà dị này xem sao nhưng vừa nhấc tay lên đã phát hiện toàn thân yếu ớt, vô lực, vội theo bản năng khép đôi chân trắng dài lại, đôi tay đưa lên ngực như che đậy xuân quang đang phát ra từ thân thể của mình.
Dĩ nhiên không phải ngẫu nhiên mà Nina lại bị như vậy. Trong những ngày còn ở nhà trước khi lên đường sang Mexico, Vấn Thiên đã học được nhiều thủ thuật thú vị từ cha mẹ nuôi của chàng, trong đó có cả thủ pháp điểm huyệt mà Nguyệt Ảnh tâm đắc nhất.
Một lúc sau cô ta mới rụt rè nói
“Anh không phải quỷ ăn thịt người, đúng không ? Theo như y phục mà anh đang mặc, anh cũng không phải là quân chính phủ. Vậy anh là ai ? “
Đùa giỡn với nữ phiến quân làm Vấn Thiên nguôi ngoai bớt nỗi buồn vì sự ra đi của Dạ Lan. Chàng làm vẻ nghiêm túc nói
“Tôi không phải quỷ ăn thịt người mà chỉ là một gã thích phiêu lưu, mạo hiểm. Chúng ta thỏa thuận như thế này nhé, cô đưa tôi đến địa điểm tôi cần đến, tôi sẽ thả cô ra và không xâm hại gì đến cô. Được không nào ? “
Nina dường như không tin lời Vấn Thiên. Cô cho rằng Vấn Thiên muốn mình chỉ điểm đến cứ địa bí mật của phiến quân, bèn lắc đầu, quả quyết nói
“Không ! Bất quá là chết thôi. Muốn làm gì cứ làm đi “
Vấn Thiên cười gian, lại giở chiêu hù dọa quen thuộc
“Là do cô lựa chọn đấy nhé. Tôi sẽ cưỡng gian cô đến chết, cho cô biết thế nào là đau khổ “
Nina cười phá lên
“Ha ha ha, cứ việc “
Vấn Thiên cười khổ, mắng
“Dâm nữ …”
Nina bĩu môi nói
“Khẩu súng của nam nhân chỉ bắn được một lần là trở nên mềm rũ, vô lực. Giỏi lắm thì cũng chỉ bắn được thêm 1 hoặc 2 lần nữa. Nam nhân ngốc à, tưởng việc cưỡng gian người khác là dễ lắm sao “
Vấn Thiên cười, hỏi
“Ai bảo cô là thế ? Hay đó chính là kinh nghiệm của cô khi hoan ái cùng nam nhân phiến quân ?”
Trong doanh trại phiến quân nam nhiều nữ ít, lại ở chung với nhau, dĩ nhiên là việc quan hệ nam nữ không thể nào không xảy ra được. Nina mặc dù chỉ ngoài 20 nhưng cũng từng kinh qua không ít nam nhân từ già đến trẻ, đủ chủng loại.
Dục hỏa trong lòng Vấn Thiên đã bị dồn nén hàng chục ngày, hơn nữa, trước đó chàng lại từng hoan ái phong cuồng cùng Dạ Lan nên luồng dục hỏa đó đã gia tăng lên rất nhiều, e là bây giờ khó mà khống chế nổi. Mà vì sao lại phải khống chế nhỉ, Vấn Thiên vốn tự cho rằng mình không phải là quân tử mà …
Chàng liền không khách khí, cởi sạch y phục ở phần dưới cơ thể của mình rồi lao vào Nina mà cuồng dã tác ái. Sợ tiếng rên la của cô ta sẽ mang đến sự chú ý không cần thiết, chàng tìm một chiếc khăn tay vo tròn rồi nhét vào miệng nữ phiến quân, hạ thể vẫn điên cuồng nhấp nhô mang tiểu huynh đệ ra vào nơi thầm kín của thiếu nữ.
Trải qua 5 đợt cao trào liên tục, Nina dường như đã mê loạn. Vấn Thiên lấy chiếc khăn tay ra khỏi miệng Nina, thì thầm vào tai cô ta
“Đã chịu nghe lời chưa ? “
Nina trong mơ hồ vẫn kiên cường nói
“Không đời nào … “
Vấn Thiên không nói thêm, lại tiếp tục mang nhục thương tấn công động khẩu đã ướt đẫm xuân lộ của Nina. Trận chiến lại tiếp diễn. Từng đợt cao trào nối đuôi nhau kéo đến, thân thể của Nina đã ướt đẫm mồ hôi, hơi thở cũng trở nên nặng nhọc hơn rất nhiều.
Trải qua hơn 10 hiệp giao chiến, Nina dường như mệt đến thở không ra hơi, yếu ớt van xin
“Đừng làm nữa … Tôi không thể chịu nổi … Giết tôi đi … “
Vấn Thiên thở phì phò, nói
“Tôi còn có thể làm được thêm ít nhất là 1 … à không … 2 giờ nữa. Đã chịu vâng lời chưa ? “
Nina thều thào
“Lấy súng bắn chết tôi cho rồi … Tôi không thể phản bội lại tổ chức, phản bội lại lý tưởng của tôi …”
Vấn Thiên dường như đã hiểu ra, liền phì cười
“Tôi chỉ cần cô đưa tôi đến thị trấn Anajiri thôi. Chẳng cần đến căn cứ phiến quân của cô làm gì “
Nina nét mặt lộ vẻ kinh hoàng
“Thà anh bảo tôi đưa anh đến căn cứ của chúng tôi còn dễ hơn… Cái thị trấn ma quỷ đó rất đáng sợ … Tôi không dám đến đó đâu … Ở đó rất kinh khủng … Thà anh bắn chết tôi ở đây còn hơn … Tôi không muốn đến đó“
Vấn Thiên cười nham nhở, đem tiểu huynh đệ đang hưng phấn của mình đưa lên ngang mặt Nina, nói
“Mở miệng ra là đòi bắn giết. Đáng ghét ! Tôi chỉ muốn bắn chết cô bằng khẩu súng này thôi “
Nina òa lên khóc nức nở, xua tay nói
“Không ! Đừng hành hạ tôi nữa. Hãy tha cho tôi, tôi cầu xin anh đấy “
Vấn Thiên chợt nghe thấy vài tiếng động nhỏ truyền lại từ xa. Chàng nhắm mắt dùng Huyết nhãn quan sát một lúc rồi thốt lên
“Hỏng rồi, có người đến. Dường như là quân chính phủ …”
Trời đã về đêm, trên dãy núi Siera Madre, những tiếng súng nổ râm ran có thể được nghe thấy
Vấn Thiên đeo trên lưng một balô lớn, nằm sau một tảng đá, ngước mắt nhìn mông lung tứ phía rồi lại nhìn lên bầu trời. Vẻ u sầu trên nét mặt dường như cũng là tâm sự của chàng trong lúc này.
Hơn 10 ngày trước, chàng đã từ biệt cha mẹ nuôi, lên đường sang Mexico, mang theo không ít tài vật, vũ khí và một số thiết bị chuyên dụng khác. Tên biến thái Sát thần vẫn lẽo đẽo theo chàng như hình với bóng. Vấn Thiên cũng không có cách nào khác. Đã lỡ nói cho hắn biết về thần binh rồi, chàng đành chấp nhận kẻ đồng hành quái dị này. Vấn Thiên tự an ủi mình rằng dù sao tên biến thái đó cũng có tu vi khá cao, có thể giúp được chàng không ít. Nhưng trong lòng chàng cũng ngầm đề phòng vì Sát thần có thể sẽ trở thành 1 trong những kẻ tranh đoạt thần binh với chàng. Dù sao đi nữa, hiện tại thì quan hệ giữa Vấn Thiên và Sát thần vẫn là quan hệ hợp tác.
Dạ Lan không đi theo Vấn Thiên trong chuyến phiêu lưu này. Cô viện cớ là thân thể yếu đuối, sợ sẽ làm vướng bận tay chân Vấn Thiên và Sát thần. Vấn Thiên cũng cho điều đó là hợp lý, không trách cứ Dạ Lan dù chỉ nửa lời, lúc chia tay chàng tỏ ra bịn rịn, lưu luyến người đẹp, làm cho Dạ Lan cũng phải rơi lệ vì cảm động.
Vấn Thiên vừa đi khỏi nhà được một đoạn thì Dạ Lan vội vã chạy theo, đưa chàng một quyển sổ nhỏ bìa đã cũ sờn, thì thầm
“Khi chàng gặp phải chuyện gì khó khăn, hãy mở quyển sổ này ra xem. Những gì thiếp biết được về Huyền giới và thần binh đều đã được ghi chép trong đó, và cả một số điều thiếp tiên đoán về chàng nữa … Chàng hãy nhớ kĩ, nếu không phải lúc khẩn cấp thì đừng mở quyển sổ ra xem, sẽ không tốt cho chàng đâu …”
Vấn Thiên không lạ gì với tác phong đồng bóng thần bí của Dạ Lan, chàng mỉm cười, đưa tay tiếp nhận quyển sổ rồi bỏ vào người, lại vẫy tay từ biệt Dạ Lan một lần nữa.
Vùng núi non Siera Madre đang có chiến sự, dĩ nhiên là việc di chuyển đến đó cũng không dễ dàng chút nào. Khu vực này đang được đặt trong tình trạng thiết quân luật, nếu không có sự cho phép của quân đội bất cứ ai cũng không thể tiến vào, nếu cố tình xâm nhập sẽ bị bắn hạ không thương tiếc. Khi còn cách dãy núi Siera Madre chừng 100 cây số, Vấn Thiên bị quân đội Mexico chặn lại. Chàng tự khai rằng mình là một phóng viên đang muốn mạo hiểm thu thập những tin tức nóng hổi từ chiến trường, nhưng những binh lính và sĩ quan đó vẫn không để chàng đi qua.
Với tu vi của Vấn Thiên, chàng thừa sức vượt qua đám lính chính phủ đó, nhưng chàng biết rằng vẫn còn hàng sư đoàn lính chính phủ đang đóng quân rải rác khắp dãy núi Siera Madre. Tránh được một lần cũng không thể tránh mãi được, Vấn Thiên bèn chọn một giải pháp khác.
Người xưa nói, có tiền mua tiên cũng được, Vấn Thiên đương nhiên biết điều đó. Bọn sĩ quan và quân lính chính phủ Mexico lại là những kẻ tham lam. Vấn Thiên hối lộ cho tên sĩ quan chỉ huy bằng những xấp USD mới cứng, còn bọn lính trơn chỉ cần một ít thuốc lá và rượu là đủ, thế là mọi việc trở nên ổn thỏa. Vấn Thiên được cấp một giấy phép đặc biệt để đi lại trong vùng chiến sự.
Tên biến thái Sát thần vừa nhìn thấy toán lính chính phủ đầu tiên từ xa đã vội vã thi triển thân pháp, như một bóng u linh, thoắt cái đã mất dạng. Mãi mấy ngày sau, hắn vẫn không trở về bên Vấn Thiên. Trong lòng chàng mừng thầm, tự nhủ “Đi luôn càng tốt, đồ quái đản …”
Sau khi hối lộ viên sĩ quan, Vấn Thiên cũng không gặp rắc rối gì với những toán lính chính phủ nữa. Viên sĩ quan nhận hối lộ cũng tặng chàng 1 bộ giáp chống đạn và một khẩu súng ngắn, hắn gọi đó là “quà kỉ niệm” …
Vấn Thiên mất mấy ngày trời cẩn thận đi bộ vượt qua những khu vực do quân chính phủ kiểm soát, đi sâu vào dãy núi Siera Madre, có đôi lúc chàng cũng bạo dạn quá giang những chiếc xe quân sự của chính phủ Mexico mà chàng bắt gặp trên đường đi.
Đi cùng quân chính phủ, Vấn Thiên cũng gặp phải vài trận phục kích của phiến quân, chàng không tiện thi triển thân thủ của mình, đành tìm một chướng ngại vật, co người nấp sau đó lặng lẽ chờ cuộc đấu súng giữa 2 bên trôi qua. Những khoảng thời gian đó, chàng không có việc gì để làm, thế là sự tò mò lại nổi lên.
Vấn Thiên chỉ giữ được lời hứa với Dạ Lan trong 5 ngày. Đến buổi trưa ngày thứ 6, chàng không nhịn nổi sự tò mò, liền tự tìm một lý do để biện minh cho mình
“Quyển sổ đó thật là mong manh quá. Nơi này lại hỗn loạn như vậy, nếu như quyển sổ đó bị hủy mất thì biết làm sao đây. Thôi thì mình cứ đem toàn bộ nội dung trong đó ghi nhớ lại trong đầu cho chắc ăn”
Nghĩ xong, chàng liền giở trang cuối cùng của quyển sổ ra đọc trước. Vấn Thiên cho rằng những nội dung quan trọng thường được ghi sau cùng, do vậy chàng quyết định đọc quyển sổ theo thứ tự ngược lại. Những gì quan trọng nhất phải được ghi nhớ một cách cẩn thận, bởi vậy, nên xem những thứ đó đầu tiên nhất.
Trang cuối của quyển sổ dường như là một bức thư ngỏ của Dạ Lan. Trên trang giấy đó viết rằng
“Thiếp biết rằng chàng sẽ làm trái lời thiếp, cũng biết rằng chàng sẽ xem trang giấy này đầu tiên
Khi chàng đọc được những dòng này, thiếp đã không còn ở trong ngôi nhà của chàng nữa
Xin thứ lỗi cho thiếp, đã không từ mà biệt. Thiếp không đủ can đảm để nói trực tiếp điều này với chàng
Thiếp buộc phải xa chàng một thời gian. Còn có thể gặp nhau hay không phải xem duyên phận giữa chúng ta
Sư phụ là người đã cưu mang thiếp từ nhỏ đến lớn, thiếp rất yêu thương ông ấy, như thể cha mẹ ruột của mình vậy. Mặc dù chàng không trực tiếp giết ông ấy, nhưng ông ấy là vì chàng mà chết, mỗi lần nhìn thấy chàng, trong lòng thiếp lại dâng trào một nỗi oán hận khó tả. Thế nhưng chàng đã mấy lần cứu mạng thiếp, lại chăm sóc thiếp rất tốt, thiếp cũng cảm thấy tình cảm của mình bị rung động rất nhiều, thật là mâu thuẫn …
Số phận thật là trớ trêu …
Thời gian, thiếp cần rất nhiều thời gian để nguôi ngoai nỗi oán hận đó.
Thiếp hận chàng nhưng cũng đã động tâm yêu thương chàng mất rồi. Nhưng thiếp chỉ có thể có duy nhất một nam nhân là chàng, trớ trêu thay, ngoài thiếp ra chàng đã có một nữ nhân khác rồi, và sau này sẽ có thêm nhiều nữ nhân nữa. Trong tình yêu, nữ nhân không thể không ghen tuông, không nữ nhân nào lại không muốn chiếm hữu nam nhân mà mình yêu thích chỉ cho riêng mình cả.
Trong lòng thiếp càng lúc càng mâu thuẫn và rối bời, vì vậy thiếp đã quyết định rời xa chàng. Thế nhưng thiếp vẫn sẽ dõi mắt theo từng bước chân của chàng, âm thầm cầu nguyện những điều tốt lành nhất cho chàng. Chỉ khi nào trong lòng chàng chỉ có thiếp là nữ nhân duy nhất, lúc ấy thiếp mới có thể trở lại bên chàng được.
Thiếp sẽ tìm một nơi hoang vu hẻo lánh để ẩn cư, cũng để trốn tránh sự truy sát của Linh Không phái. Chàng đừng lo lắng và cũng đừng mất thời gian đi tìm thiếp, bởi vì thiếp luôn biết được mọi hành động của chàng, có thể dễ dàng tránh khỏi sự tìm kiếm của chàng.
Sau khi xem xong trang giấy này, chàng nên xem quyển sổ của thiếp từ đầu, và hãy ghi nhớ thật kĩ, đừng bỏ sót chi tiết nào
Giúp chàng đoạt được thần binh, xem như thiếp đã trả được một phần ân tình của chàng, xin hãy chấp nhận thành ý của thiếp. Và trên hết, chàng hãy bảo trọng, hãy tự chăm sóc mình thật tốt nhé “
Xem xong bức thư của Dạ Lan, Vấn Thiên bỗng trở nên thẫn thờ. Chàng giở quyển sổ ra xem từ đầu chí cuối, ghi nhớ lại mọi thứ một cách vô thức, trong lòng cảm thấy như mất đi một thứ gì đó rất quan trọng.
Duyên đến rồi lại đi, rồi lại đến … Bèo nước gặp nhau, tan rồi hợp, hợp rồi tan … Chàng đã tự an ủi mình không ít lần nhưng vẫn không cảm thấy khá hơn. Những binh lính chính phủ đi cùng Vấn Thiên đã bị quân phiến loạn tiêu diệt, hoặc đã rút lui về căn cứ trong lúc chàng vẫn đang thẫn thờ đọc lá thư chia tay của Dạ Lan. Giờ chỉ còn một mình Vấn Thiên trong màn đêm, giữa vòng vây của quân phiến loạn, với tâm trạng u sầu của kẻ thất tình.
Tiếng súng nổ sát bên tai đem Vấn Thiên trở về với hiện thực. Chàng lại nghe tiếng bước chân vội vã của hàng chục người. Họ đang ở gần chàng, chỉ cách chàng độ chừng vài chục mét.
Vấn Thiên nhắm mắt, dùng Huyết nhãn định vị một lượt những kẻ đang có mặt quanh chàng. Động tác của họ có vẻ thô kệch, không chuyên nghiệp, chắc chắn đây chính là phiến quân chứ không phải quân đội chính quy của chính phủ Mexico. Nhóm phiến quân này có khoảng 12 người, dường như có 11 nam nhân và 1 nữ nhân. Dĩ nhiên về mặt thiện chiến thì phiến quân không thể bằng quân chính phủ, nhưng họ lại thông thuộc địa hình dãy núi Siera Madre như lòng bàn tay, có thể xuất kỳ bất ý phục kích gây thiệt hại không nhẹ cho quân chính phủ. Có vẻ như nhóm phiến quân này đang thu dọn chiến trường và nhặt nhạnh những chiến lợi phẩm từ xác chết của đối phương.
Vấn Thiên quyết định trêu chọc nhóm phiến quân một phen. Chàng nằm thẳng cẳng ra đất, nhắm nghiền mắt lại, nín thở giả vờ như đã chết. Cách Vấn Thiên vài bước chân là thi thể của một quân nhân chính phủ, chàng nhẹ nhàng lăn qua đó, thấm một ít máu lên tay rồi bôi khắp cơ thể, sau đó lăn trở lại về vị trí cũ
Chỉ một phút sau, nhóm phiến quân đã đến gần Vấn Thiên.
Một bóng người nhỏ nhắn bật đèn pin rọi vào Vấn Thiên, sau đó rọi sang xác chết của quân nhân chính phủ. Một giọng nam nhân trung niên gần đó bực bội cất lên
“Tắt đèn ngay, cô muốn chết à, đồ ngốc”
Bọn phiến quân này sử dụng ngôn ngữ Tây Ban Nha, Vấn Thiên có thể nghe hiểu được.
Nữ nhân đó trả lời bằng thanh âm trong trẻo
“Xin lỗi, tôi vô ý … Nhưng cũng không sao mà, đám lính chính phủ đã rút lui cả rồi …”
Nam nhân trung niên chỉ “hừ” một tiếng, không nói gì thêm
Nữ phiến quân tiến đến bên Vấn Thiên, sờ soạng khắp người chàng lục tìm chiến lợi phẩm. Cô ta nhanh chóng đoạt lấy khẩu súng lục mà chàng đeo bên hông, rồi tiếp tục mò mẫm trong túi quần Vấn Thiên tìm tiền bạc và tư trang có giá trị. Chạm phải vài tờ USD mới cáu, nữ phiến quân mừng rỡ, mò tay vào sâu hơn một chút rồi bất chợt *****ng phải một vật cứng rắn bất thường.
Cho rằng đó lại là một khẩu súng ngắn, hay là cán của một con dao găm, cô ta lập tức nắm lấy vật ấy, tìm cách lấy ra. Một lúc sau, dường như cảm nhận được sự thay đổi của vật thể đó, nữ phiến quân hoảng hồn buông nó ra, lui lại vài bước, thét lên một tiếng thất thanh
“Nina, im ngay ! Con mẹ nó, chuyện gì thế ?” – Giọng nói bực bội của 1 nam nhân khác
Nữ phiến quân tên gọi Nina chỉ về phía Vấn Thiên, ấp úng nói
“Cái vật đó của hắn … “
“Vật đó là cái gì ?” – Tiếng nam nhân kia hỏi lại
Nina dậm chân, tỏ vẻ tức tối
“Là cái linga ấy … Đừng nói rằng anh không có cái ấy nhé …”
Một luồng sáng chiếu vào chỗ Vấn Thiên đã nằm rồi phụt tắt. Tiếng nam nhân bực dọc vang lên
“Hắn nào ? Có ai hay cái gì ở đó đâu. Cô có bị mê sảng không vậy ?”
Nina giật mình, lại rọi đèn vào chỗ cô đã thấy “xác chết” của Vấn Thiên rồi kinh hoàng kêu lên
“Đâu mất rồi … Mới nãy còn thấy hắn nằm đây mà … Không lẽ lại là quỷ nhập tràng …”
Lần này thì không một ai trả lời cô ta cả. 11 nam nhân đứng ngây người như những bức tượng
Nina hoảng sợ tiến lại gần một quân nhân phiến loạn, chạm nhẹ vào người anh ta. Quân nhân này đột nhiên ngã lăn ra, nằm im không động đậy. 10 quân nhân kia cũng lần lượt thay phiên nhau ngã lăn ra đất.
Nina kinh hãi vô cùng, nhanh chóng nhặt một khẩu súng, cầm chắc trên tay rồi bật đèn pin xoay người quan sát bốn phương. Cô nhìn thấy một thân ảnh phiêu hốt như ma quỷ, thoắt ẩn thoắt hiện đang dần dần tiến gần lại phía mình.
Nina giữ chặt tay trên sợi dây chuyền thánh giá đeo trên cổ, nổ súng vào bóng người đó, nhưng chẳng thể bắn trúng hắn. Cô chỉ kịp bắn 3 phát đạn trước khi “bóng ma” đó lại sát bên cô, giật lấy khẩu súng ném đi. Rồi một đôi tay rắn chắc, lạnh lẽo nhanh chóng ôm chặt, khống chế Nina chỉ trong vài giây.
“Ma… Có ma …” – Nina kinh hãi hét lên
“Bóng ma” đó dĩ nhiên là Vấn Thiên chứ không phải ai khác. Chàng bèn phát ra một thanh âm rên rỉ hừ hừ như người bệnh rồi gằn giọng nói
“Coi kìa, ướt hết rồi. Lớn như vậy rồi còn đái dầm nữa “
Nina sợ đến cứng đờ cả người, miệng há hốc, không thể nói thêm tiếng nào nữa. Cô cảm giác được một đôi môi ấm áp đang áp sát vào đôi môi của cô. Rồi một chiếc lưỡi nóng ấm, tham lam chợt len lỏi vào miệng Nina, quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ bé của cô.
Mãi một lúc sau, Nina mới thốt lên được
“Không phải ma …”
Vấn Thiên lại tiếp tục giả thần giả quỷ
“Ta nào phải ma, ta là quỷ, quỷ ăn thịt người “
Nói đoạn, chiếc lưỡi tham lam của Vấn Thiên lại liếm nhẹ qua chiếc cổ nhỏ nhắn của Nina, làm cô ta sợ chết khiếp, bất tỉnh nhân sự, không biết gì nữa.
Những tia nắng ban mai chiếu vào mặt Nina làm cô tỉnh dậy. Nina phát hiện mình đang ở trong một nhà kho bỏ hoang bẩn thỉu, dưới sàn nhà là những đống cỏ khô bốc mùi ẩm mốc. Trần nhà dột lỗ chỗ, trên vách lại có vô số lỗ thủng hình tròn, dường như là lỗ đạn. Một nam nhân có vẻ ngoài tuấn tú đang ngồi cách Nina không xa, người này đang nhai nuốt vội vã một chiếc bánh khô, thỉnh thoảng lại nở nụ cười khó hiểu. Nam nhân này, dĩ nhiên ngoài Vấn Thiên ra, không thể là bất cứ ai khác.
Trong suy nghĩ đơn giản của Nina, cô cho rằng chính nam nhân này đã cứu cô khỏi con quỷ ăn thịt người mà cô đã gặp đêm qua. Nina bước đến gần Vấn Thiên, khẽ nói
“Cảm ơn anh rất nhiều…”
Vấn Thiên ngước mắt lên nhìn nữ phiến quân. Trong ánh nắng ban mai, Vẻ đẹp của Nina dường như được tôn thêm. Đôi mắt xanh biếc như mặt nước hòa cùng gương mặt hơi gầy nhưng thanh tú và mái tóc quăn bồng bềnh màu nâu nhạt như tạo nên một vẻ đẹp yêu kiều, khơi gợi dã tâm chiếm đoạt trong lòng nam nhân
Vấn Thiên vẫn còn những ý nghĩ quái ác trong đầu, lại tiếp tục hù dọa
“Đừng mừng vội, ta chính là con quỷ ăn thịt người đó chứ không phải ai khác. Nghĩ thử xem, trên đời thật sự có việc bạch mã hoàng tử hiện thân giữa đêm vắng để cứu tiểu công chúa khỏi tay ác quỷ à, chỉ có trong truyện cổ tích thôi cô em ạ “
Nina vừa nghe xong đã ngã lăn ra bất tỉnh, Vấn Thiên đành cười khổ
“Phiến quân kiểu gì mà nhát gan thế này … Nhát thế mà đánh đấm nỗi gì cơ chứ …”
Không có thời gian để đợi cô ta tự tỉnh dậy, Vấn Thiên vội vã lay tỉnh nữ phiến quân đang ngất xỉu. Những phiến quân thông thạo địa hình vùng núi Siera Madre này hơn ai hết, nếu như được họ dẫn đường thì còn gì tốt bằng. Hù dọa thiếu nữ này như vậy là quá đủ, cô ta chắc chắn sẽ không dám giở trò gian trá với chàng, Vấn Thiên tin chắc như vậy.
Lay gọi mãi mà thiếu nữ vẫn nằm im bất động, Vấn Thiên cầm tay cô ta lên bắt mạch. Mạch đập lại cho thấy rằng cô ta đã tỉnh dậy rồi, chỉ là đang giả vờ bất tỉnh hoặc là cô ta đã quá khiếp sợ đến nỗi không dám mở mắt ra. Trong đầu Vấn Thiên lại nảy sinh một ý nghĩ quái ác khác, chàng không khách khí lột sạch y phục của nữ phiến quân, rồi tiện tay ném vứt khắp nơi trong nhà kho.
Từng món y phục dần dần rời khỏi cơ thể nữ phiến quân, nhưng cô ta vẫn nhắm chặt mắt, kiên cường chịu đựng, mặc dù thân thể đã trở nên run rẩy một cách vô thức. Khi Vấn Thiên định cởi bỏ chiếc quần lót – mảnh y phục cuối cùng của nữ phiến quân thì cô ta không thể chịu đựng thêm nữa, liền nhanh chóng đưa tay cản lại, đôi mắt vẫn nhắm nghiền.
Nina gấp gáp nói
“Ngươi … Ngươi định làm gì ta… “
Vấn Thiên cười gian, nói
“Dĩ nhiên là ta không thể nuốt nổi số quần áo của cô em rồi. Đã dai lại còn hôi hám nữa “
Xem ra, nữ phiến quân không thể ngất xỉu thêm lần nữa, cô ta buông xuôi tất cả, chấp nhận số phận của mình. Mảnh y phục cuối cùng cũng rời khỏi người thiếu nữ, Vấn Thiên miệng cười nham nhở, tay không ngừng loạn động sờ mó, xoa nắn những phần cơ thể trắng trẻo gợi cảm đến mê người đó.
Nina run rẩy nói
“Giết ta thì giết nhanh một chút … Chần chừ như vậy để làm gì …”
Vấn Thiên cố nhịn để không cười thành tiếng, cúi mặt xuống bộ ngực nhô cao của thiếu nữ, cắn mạnh một phát thật đau điếng khiến cho cô ta phải gào lớn lên
“Đau … Ngươi định ăn sống ta thật à … Giết ta đi … Ta van xin ngươi “
Vấn Thiên nói bằng giọng đậm chất tà dị
“Mở mắt ra xem đi, giờ thì cặp bánh bao trắng tròn của cô em chỉ còn một cái mà thôi. Ta cũng hơi no bụng rồi, thôi thì tạm tha cho cô em vậy “
Nina tin là thật, mở mắt ra, miệng hét lớn
“Đồ ma quỷ khốn kiếp, vì sao lại làm như vậy với ta “
Phát hiện song nhũ của mình vẫn còn nguyên vẹn, Nina mừng rỡ vô cùng. Cô định bụng sẽ cố chống cự lại nam nhân tà dị này xem sao nhưng vừa nhấc tay lên đã phát hiện toàn thân yếu ớt, vô lực, vội theo bản năng khép đôi chân trắng dài lại, đôi tay đưa lên ngực như che đậy xuân quang đang phát ra từ thân thể của mình.
Dĩ nhiên không phải ngẫu nhiên mà Nina lại bị như vậy. Trong những ngày còn ở nhà trước khi lên đường sang Mexico, Vấn Thiên đã học được nhiều thủ thuật thú vị từ cha mẹ nuôi của chàng, trong đó có cả thủ pháp điểm huyệt mà Nguyệt Ảnh tâm đắc nhất.
Một lúc sau cô ta mới rụt rè nói
“Anh không phải quỷ ăn thịt người, đúng không ? Theo như y phục mà anh đang mặc, anh cũng không phải là quân chính phủ. Vậy anh là ai ? “
Đùa giỡn với nữ phiến quân làm Vấn Thiên nguôi ngoai bớt nỗi buồn vì sự ra đi của Dạ Lan. Chàng làm vẻ nghiêm túc nói
“Tôi không phải quỷ ăn thịt người mà chỉ là một gã thích phiêu lưu, mạo hiểm. Chúng ta thỏa thuận như thế này nhé, cô đưa tôi đến địa điểm tôi cần đến, tôi sẽ thả cô ra và không xâm hại gì đến cô. Được không nào ? “
Nina dường như không tin lời Vấn Thiên. Cô cho rằng Vấn Thiên muốn mình chỉ điểm đến cứ địa bí mật của phiến quân, bèn lắc đầu, quả quyết nói
“Không ! Bất quá là chết thôi. Muốn làm gì cứ làm đi “
Vấn Thiên cười gian, lại giở chiêu hù dọa quen thuộc
“Là do cô lựa chọn đấy nhé. Tôi sẽ cưỡng gian cô đến chết, cho cô biết thế nào là đau khổ “
Nina cười phá lên
“Ha ha ha, cứ việc “
Vấn Thiên cười khổ, mắng
“Dâm nữ …”
Nina bĩu môi nói
“Khẩu súng của nam nhân chỉ bắn được một lần là trở nên mềm rũ, vô lực. Giỏi lắm thì cũng chỉ bắn được thêm 1 hoặc 2 lần nữa. Nam nhân ngốc à, tưởng việc cưỡng gian người khác là dễ lắm sao “
Vấn Thiên cười, hỏi
“Ai bảo cô là thế ? Hay đó chính là kinh nghiệm của cô khi hoan ái cùng nam nhân phiến quân ?”
Trong doanh trại phiến quân nam nhiều nữ ít, lại ở chung với nhau, dĩ nhiên là việc quan hệ nam nữ không thể nào không xảy ra được. Nina mặc dù chỉ ngoài 20 nhưng cũng từng kinh qua không ít nam nhân từ già đến trẻ, đủ chủng loại.
Dục hỏa trong lòng Vấn Thiên đã bị dồn nén hàng chục ngày, hơn nữa, trước đó chàng lại từng hoan ái phong cuồng cùng Dạ Lan nên luồng dục hỏa đó đã gia tăng lên rất nhiều, e là bây giờ khó mà khống chế nổi. Mà vì sao lại phải khống chế nhỉ, Vấn Thiên vốn tự cho rằng mình không phải là quân tử mà …
Chàng liền không khách khí, cởi sạch y phục ở phần dưới cơ thể của mình rồi lao vào Nina mà cuồng dã tác ái. Sợ tiếng rên la của cô ta sẽ mang đến sự chú ý không cần thiết, chàng tìm một chiếc khăn tay vo tròn rồi nhét vào miệng nữ phiến quân, hạ thể vẫn điên cuồng nhấp nhô mang tiểu huynh đệ ra vào nơi thầm kín của thiếu nữ.
Trải qua 5 đợt cao trào liên tục, Nina dường như đã mê loạn. Vấn Thiên lấy chiếc khăn tay ra khỏi miệng Nina, thì thầm vào tai cô ta
“Đã chịu nghe lời chưa ? “
Nina trong mơ hồ vẫn kiên cường nói
“Không đời nào … “
Vấn Thiên không nói thêm, lại tiếp tục mang nhục thương tấn công động khẩu đã ướt đẫm xuân lộ của Nina. Trận chiến lại tiếp diễn. Từng đợt cao trào nối đuôi nhau kéo đến, thân thể của Nina đã ướt đẫm mồ hôi, hơi thở cũng trở nên nặng nhọc hơn rất nhiều.
Trải qua hơn 10 hiệp giao chiến, Nina dường như mệt đến thở không ra hơi, yếu ớt van xin
“Đừng làm nữa … Tôi không thể chịu nổi … Giết tôi đi … “
Vấn Thiên thở phì phò, nói
“Tôi còn có thể làm được thêm ít nhất là 1 … à không … 2 giờ nữa. Đã chịu vâng lời chưa ? “
Nina thều thào
“Lấy súng bắn chết tôi cho rồi … Tôi không thể phản bội lại tổ chức, phản bội lại lý tưởng của tôi …”
Vấn Thiên dường như đã hiểu ra, liền phì cười
“Tôi chỉ cần cô đưa tôi đến thị trấn Anajiri thôi. Chẳng cần đến căn cứ phiến quân của cô làm gì “
Nina nét mặt lộ vẻ kinh hoàng
“Thà anh bảo tôi đưa anh đến căn cứ của chúng tôi còn dễ hơn… Cái thị trấn ma quỷ đó rất đáng sợ … Tôi không dám đến đó đâu … Ở đó rất kinh khủng … Thà anh bắn chết tôi ở đây còn hơn … Tôi không muốn đến đó“
Vấn Thiên cười nham nhở, đem tiểu huynh đệ đang hưng phấn của mình đưa lên ngang mặt Nina, nói
“Mở miệng ra là đòi bắn giết. Đáng ghét ! Tôi chỉ muốn bắn chết cô bằng khẩu súng này thôi “
Nina òa lên khóc nức nở, xua tay nói
“Không ! Đừng hành hạ tôi nữa. Hãy tha cho tôi, tôi cầu xin anh đấy “
Vấn Thiên chợt nghe thấy vài tiếng động nhỏ truyền lại từ xa. Chàng nhắm mắt dùng Huyết nhãn quan sát một lúc rồi thốt lên
“Hỏng rồi, có người đến. Dường như là quân chính phủ …”
/155
|