Một ngõ hẻm tối tăm và nhớp nhúa, đây vốn là một trong những nơi Sev thường hay lui tới
Hiện tại, anh ta đang ở đó, cùng với thiếu nữ mà anh ta đã ra tay cứu thoát khỏi chiếc xe tử thần
“Chết rồi … Hắn chết rồi …” – Sev lẩm bẩm
“Ai chết ? “ – Thiếu nữ hỏi lại, giọng rất điềm tĩnh
Sev thở hắt một hơi
“Gã lái xe … Hắn chết rồi … “
Sev lôi chiếc túi dài đang đeo trên lưng ra, bực bội đá vào nó mấy cái
”Cái vật khốn kiếp này, mày lại mang phiền phức đến cho tao rồi … “
Thiếu nữ lặng im, chỉ nở nụ cười đẹp mê người. Sev liên tục đi qua đi lại, vò đầu bứt tai tỏ vẻ bối rối.
“Này chàng trai …” – Thiếu nữ bỗng lên tiếng
“Gì thế …” – Sev càu nhàu
“Anh đã từng luyện võ phải không ? “ – Băng Tâm hỏi, ánh mắt mơ màng nhìn Sev
Sev vội xua tay
“Tôi không biết … Tự nhiên tôi có thể sử dụng được những khả năng đó thôi … Tôi không nhớ gì cả …”
Nói chưa dứt lời, một đôi môi đỏ mọng, nóng bỏng lập tức ập vào đôi môi của Sev. Theo một phản xạ của bản năng, Sev nhanh chóng hưởng ứng, cùng thiếu nữ triền miên trong nụ hôn lãng mạn hiếm có đó. Từ chiếc túi, một tiếng động nhỏ vang lên, Sev giật mình vội buông thiếu nữ ra rồi bất ngờ xách chiếc túi chạy biến đi.
“Cái gã này thật quái lạ … “ – Thiếu nữ cười khổ
Một tuần sau, tại một biệt thự sang trọng ở trung tâm Praha
Trong phòng khách trang trí xa hoa, diễm lệ, Băng Tâm đang ngồi ung dung trên ghế salon, động tác rất tự nhiên, dĩ nhiên là vì cô ta chính là chủ nhân của nơi này. Quanh chỗ Băng Tâm ngồi, một toán gần chục nam nhân cao lớn, căn cốt bất phàm, mặc âu phục đen đang đứng khoanh tay rất nghiêm trang. Hiển nhiên họ đều là những cao thủ võ học - thuộc hạ của cô ta
Băng Tâm ra hiệu cho một nam nhân niên kỉ độ hơn 30, có vết sẹo dài trên mặt đến gần, hỏi
“Việc của gã Peter đó đã êm xuôi chưa ? “
Nam nhân gật đầu
“Cảnh sát đã kết thúc điều tra, họ cho rằng đó là một vụ tự sát. Hồ sơ đã được khép lại, vĩnh viễn. “
Băng Tâm nở nụ cười, ra hiệu cho toán thuộc hạ lui ra, chỉ để lại nam nhân có vết sẹo trên mặt
Băng Tâm thong thả lấy ấm trà đang để trên bàn, rót vào tách, lại hỏi
“Đã điều tra về tên lang thang đó đến đâu rồi ? “
Nam nhân mặt sẹo lạnh lùng đáp
“Chúng tôi đã phái người cải trang thành những kẻ lang thang, theo dõi hắn liên tục cả ngày lẫn đêm. Theo như những báo cáo được gửi về, gã lang thang đó được gọi là Sev, có vẻ như hắn mắc phải chứng tâm thần phân liệt cấp độ nhẹ. Không ai biết nguồn gốc của tên này như thế nào, có lẽ hắn từ nơi khác chuyển đến. Những ngày qua, hắn không hề có một hành động bất thường nào cả “
Băng Tâm chau mày suy nghĩ chốc lát rồi quả quyết nói
“Tìm cách bắt giữ hắn cho ta, phải hành động thật bí mật, rõ chưa “
Nam nhân mặt sẹo gật đầu
“Vâng. Hắn chỉ là một tên lang thang, sẽ không ai quan tâm đến sự biến mất của hắn đâu “
Băng Tâm lại dặn dò
“Tốt nhất là hạ mê dược vào thức ăn của hắn, phải làm thật khéo, đừng để hắn phát giác được “
Nam nhân mặt sẹo răm rắp gật đầu như một cái máy
Băng Tâm tươi cười, tỏ vẻ đắc ý. Nam nhân mặt sẹo thắc mắc
“Tiểu thư … Tên lang thang đó có gì đâu mà tiểu thư lại quan tâm đến hắn như vậy … “
Băng Tâm nói một cách cao ngạo
“Cái đồ ngốc nhà ngươi thì biết gì. Hôm nay tâm trạng ta cũng khá thoải mái nên ta sẽ nói cho ngươi biết, để ngươi được mở rộng tầm mắt. Tên lang thang đó thật sự là một cao thủ nhất lưu, công lực rất thâm hậu. Hôm đó, lúc hắn cứu ta, ta đã tận mắt chứng kiến thân pháp của hắn. Chỉ có thể nói là: nhanh đến không thể tưởng tượng nổi. Ta còn nhận ra được trên người hắn có kiếm khí nữa, chắc chắn tên đó là một kẻ tu luyện kiếm thuật thượng đẳng. “
Nam nhân mặt sẹo giật mình
“Tiểu thư … Không chừng hắn đang giả vờ ngây ngốc để dẫn dụ chúng ta vào bẫy …”
Băng Tâm lắc đầu
“Ta không cho là vậy. Theo phán đoán của ta, tên này là một cao thủ mới xuất hiện, có tu vi bất phàm, nhưng đã đắc tội với ai đó và gặp nạn. Hắn may mắn sống sót và trốn thoát, nhưng lại bị mất đi trí nhớ, trở nên ngơ ngơ ngẩn ngẩn và may mắn là công lực vẫn còn nguyên vẹn. Thật là một con mồi ngon mắt, khó mà bỏ qua được. Dù gì đi nữa, ta vẫn tự tin rằng mình có thể thu thập được con mồi này “
Nam nhân mặt sẹo tỏ vẻ hoài nghi
“Thật sự như vậy sao ? “
Băng Tâm gật đầu
“Theo quan sát của ta, thái độ của hắn không giống như là đang đóng kịch. Ta tin là như vậy “
Nam nhân mặt sẹo mặt mày nhăn nhó, than thở
“Tiểu thư đừng quá tham lam… Cướp đoạt công lực của các cao thủ như vậy e là giới võ thuật sẽ để mắt đến chúng ta … Sẽ không hay đâu … Tôi không muốn việc đã xảy ra ở Thượng Hải sẽ lặp lại thêm lần nữa … “
Băng Tâm quắc mắt nhìn nam nhân mặt sẹo, người này liền im bặt. Cô ta nói
“Ta tự biết mình phải làm gì, không đến lượt ngươi quản ta. “
Nam nhân rùng mình, tỏ vẻ sợ hãi, sau đó cáo từ, bước ra khỏi phòng.
3 ngày sau …
Nam nhân mặt sẹo tìm gặp riêng Băng Tâm để trình báo một việc quan trọng
Khi hắn vừa đến cửa phòng, Băng Tâm liền lên tiếng
“Bắt được gã lang thang đó chưa vậy ?”
Nam nhân nhanh chóng bước đến bên cạnh Băng Tâm gật đầu nói khẽ
“Rồi, thưa tiểu thư. Tổn thất cũng không nhỏ … 4 người của chúng ta đã vong mạng …”
Băng Tâm tỏ vẻ kinh ngạc
“Không phải ta đã bảo các người đánh thuốc mê hắn rồi đợi đến khi hắn bất tỉnh nhân sự mới ra tay sao? Vậy vì sao lại có thể có thiệt hại về nhân mạng ? “
Nam nhân mặt sẹo thở dài
“Họ tò mò mở cái túi của tên đó ra, vài luồng kiếm khí liền xuất hiện, làm 2 người thiệt mạng … 2 người kia cố gắng đóng cái túi đó lại, cũng bị kiếm khí giết chết … “
Băng Tâm chau mày, lẩm bẩm
“Có lẽ trong đó là một pháp bảo rất lợi hại … Có thể là bảo kiếm lắm chứ …”
Cô ta lại hỏi tiếp
“Vậy, cái túi đó đâu rồi ? “
“Đang được để ở tầng hầm, cùng với chủ nhân của nó” – Nam nhân mặt sẹo nói
Băng Tâm mở to mắt, thốt lên
“Làm sao các người có thể mang vật đó về được ? Chẳng phải hễ động vào nó là sẽ bị kiếm khí sát thương sao … “
Nam nhân mặt sẹo thật thà kể lại
“Sau khi sát thương 2 người xấu số đó, kiếm khí đột nhiên không phát ra nữa … Tôi nhanh chóng kéo khóa lại rồi mang về… Thú thật, tôi vẫn chưa biết được bên trong đó đang chứa vật gì … “
Băng Tâm gật đầu, phất tay ra hiệu cho nam nhân mặt sẹo lui ra. Cô ta không tỏ ra vội vã, bỏ hàng giờ liền ngồi trang điểm, chải chuốt trước gương rồi mới bước ra khỏi phòng. Băng Tâm rảo bước qua vài dãy hành lang rồi tiến vào một gian phòng lớn được bố trí nhiều giá sách, có vẻ như là thư viện. Cô ta lấy một quyển sách dày có bìa màu xám nhạt ra khỏi giá sách, một cơ quan bí mật liền được phát động, giá sách xoay sang một bên để lộ một lối đi bí mật. Băng Tâm theo thông đạo bí mật đó, đi xuống tầng hầm
Dưới tầng hầm, một thanh niên cao lớn, thân thể cường tráng đang bị trói chặt trên một chiếc giường. Hiện tại anh ta vẫn đang mê man bất tỉnh. Thanh niên đó chính là Sev – kẻ lang thang mất trí nhớ. Xung quanh Sev là vài người mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang, có vẻ như là những bác sĩ hay là nhà nghiên cứu đang cẩn thận dùng một số thiết bị y khoa kiểm tra thân thể của anh ta. Chiếc túi xách dài hơn một mét dính đầy máu đang được để hớ hênh ở một góc phòng. Vừa thấy Băng Tâm, những bác sĩ vội dừng tay lại, cúi đầu chào cô ta một cách trang trọng
Băng Tâm bước đến bên Sev hỏi
“Đã kiểm tra xong chưa ? Thế nào ? “
Một bác sĩ đáp
“Đã kiểm tra sơ bộ, theo như kết quả xét nghiệm máu thì nam nhân này không mắc phải bệnh truyền nhiễm nào cả. Tuy nhiên, cấu tạo kinh mạch của hắn có nhiều điểm kì lạ, máu huyết trong người cũng có vài điểm bất thường … “
Băng Tâm ngắt lời
“Chỉ cần hắn không mắc phải bệnh truyền nhiễm là đủ, phần còn lại cứ để ta giải quyết, các người hãy lui ra đi “
Những bác sĩ lục tục kéo nhau rời khỏi tầng hầm. Băng Tâm lại nói với theo
“Truyền lệnh của ta, bảo những người khác không được tiến vào tầng hầm này làm phiền ta”
Còn lại một mình, Băng Tâm nở nụ cười mê người, động tay vuốt ve thân thể của Sev một lúc rồi cởi sạch toàn bộ y phục của anh ta. Dưới đôi tay và kĩ xảo miệng lưỡi điêu luyện của Băng Tâm, thanh nhục thương trên hạ thể của Sev nhanh chóng vươn cao ngạo nghễ như một chiếc cột chống trời. Băng Tâm vung tay, gạt những dụng cụ y khoa đang để trên giường toàn bộ rơi xuống đất, sau đó tự mình thoát y rồi trèo lên thân thể Sev, tay cầm lấy thanh nhục thương cứng rắn đó, để vào nhục động đã sớm ẩm ướt của cô ta.
Trong mơ hồ, Sev cảm nhận thấy những cảm giác đặc biệt khác thường, anh ta dần tỉnh lại, mở to đôi mắt đầy ngạc nhiên nhìn thiếu nữ đang say mê nhún nhảy trên hạ thể của mình.
Băng Tâm đang nhắm mắt tận hưởng những khoái cảm của việc nam nữ hoan ái bỗng giật mình khi nghe thanh âm của Sev vang lên
“Nhức đầu quá … Cô là … Cô đang làm cái quái gì thế ?Đây là đâu ? Sao tôi lại ở đây ? ”
Sev cựa mình, cố gắng vùng vẫy, nhưng vô ích, tay chân anh ta đã bị khóa chặt vào giường bằng hàng chục chiếc cùm làm bằng kim loại rất chắc chắn. Mặc dù Sev có thể lực hơn người, thế nhưng hiện tại dù có vùng vẫy cách mấy anh ta cũng không thể thoát khỏi những chiếc cùm đó.
Ánh mắt Băng Tâm bỗng lóe lên vài tia sáng độc ác, cô ta chậm rãi đặt tay lên giữa trán của Sev, gấp rút vận công theo một khẩu quyết nào đó, thân thể vẫn nhấp nhô theo những động tác hoan ái cuồng nhiệt.
Dường như cảm nhận thấy sự nguy hiểm đang đến với mình, biết rằng có giãy dụa, vùng vẫy thế nào cũng vô ích, Sev xuống giọng van nài
“Xin hãy thả tôi ra … Tôi và cô không hề quen biết nhau, tôi cũng không có làm gì đắc tội với cô cả … Xin làm ơn thả tôi ra đi mà …”
Băng Tâm nở nụ cười, vẻ tà ác hiện rõ trên khuôn mặt
“Ngươi chính là một nam nhân cường tráng, hơn nữa lại mang trong mình một thân công lực rất thâm hậu. Ta khó mà bỏ qua được một con mồi như ngươi. Cơ duyên này quả thật là hiếm gặp vô cùng “
Sev kinh hoàng hỏi
“Cô định làm gì tôi ? “
Băng Tâm cười đắc ý nói
“Biến công lực của ngươi thành của ta, hay nói cách khác là cướp đoạt toàn bộ thành quả tu luyện của ngươi. Nếu như sau đó ngươi vẫn còn sống, ta sẽ sai người quẳng ngươi ra đường, để ngươi tiếp tục làm một kẻ lang thang. Ha ha ha … “
Từ nội thể của Băng Tâm bỗng xuất hiện một khoảng chân không phát sinh một hấp lực cường đại, đồng thời Sev cũng cảm thấy khí huyết nhộn nhạo, rất khó chịu. Anh ta trở nên mất bình tĩnh, gào lớn
“Tôi không thể nhớ gì hết … Tôi không biết mình đã đắc tội với cô thế nào, nhưng ám toán người khác như vậy thật đê tiện, bỉ ổi vô cùng. Cô đúng là yêu nữ độc ác “
Băng Tâm hờ hững nói
“Ta cũng không biết gì về những ân oán trong quá khứ của ngươi cả. Cứ tiếp tục chửi rủa cho sướng miệng đi, kết quả vẫn như vậy thôi, gã ngốc à “
Mặc dù nói vậy nhưng một lúc sau Băng Tâm cảm thấy bực mình vì phải nghe những lời thóa mạ, vung tay điểm vào một huyệt đạo trên trán Sev, anh ta lập tức bất tỉnh nhân sự.
Trong lúc Sev đang hôn mê, chân khí trong người anh ta vẫn như nước vỡ bờ, ào ạt theo những điểm tiếp xúc tuôn đổ vào kinh mạch của Băng Tâm. Hấp lực từ nội thể của Băng Tâm càng lúc càng trở nên mãnh liệt hơn, từ những huyệt đạo quan trọng trên người cô ta, những luồng khí trắng mỏng manh như sợi tơ không ngừng bốc lên. Nét mặt Băng Tâm trở nên đăm chiêu, đây chính là thời khắc quan trọng nhất trong quá trình hấp thu công lực.
Đôi mắt của Sev bỗng mở ra, đồng tử vốn màu nâu đã chuyển hóa thành màu đỏ như máu, nhìn chằm chằm vào Băng Tâm làm cô ta nhất thời giật mình kinh hoàng. Đồng thời, từ thân thể Sev, một quang cầu đỏ rực, lớn bằng nắm tay thoát ra, biến hóa thành thân ảnh của một nam nhân dữ tợn như ác quỷ, hung hăng chụp lấy chiếc cổ nhỏ nhắn của Băng Tâm
Băng Tâm toàn thân run rẩy, không thốt lên nổi một lời. Ban đầu cô ta cho rằng đó chỉ là một ảo ảnh vô hại, nhưng sau đó cảm giác cổ họng bị bóp chặt, nghẹt thở và đau đớn đã làm cho cô ta nhận ra đó không chỉ là ảo ảnh, mà chính là một thực thể có khả năng sát thương. Khoảng chân không trong nội thể Băng Tâm bỗng dưng biến mất, toàn bộ chân khí mà cô ta đã hấp thu từ Sev lập tức nghịch chuyển, quy hồi cố chủ.
Đôi mắt của Băng Tâm như hoa lên, cô ta cố vùng vẫy, giãy dụa mong thoát khỏi bàn tay ác quỷ nhưng không thể. Chỉ trong chốc lát, toàn bộ chân khí của Sev đã thoát khỏi kinh mạch của Băng Tâm, nhưng điều đáng sợ hơn thế là chân khí trong nội thể Băng Tâm lại theo dòng chảy đó, tiếp tục tuôn đổ vào kinh mạch của Sev. Băng Tâm kêu gào thảm thiết, nhưng vô ích, vì tầng hầm này được cách âm cực tốt, cũng như cô ta đã dặn dò thuộc hạ không được tự ý xuống đây làm phiền.
Chỉ trong vòng chưa đến nửa giờ, trong cơ thể Băng Tâm gần như không còn chút công lực nào, toàn bộ tu vi của cô ta đều mất sạch, toàn bộ được chuyển sang cho Sev.
Nam nhân ác quỷ cũng biến hóa trở lại thành quang cầu, chui vào nội thể của Sev. Tuy nhiên, Sev vẫn ở trong trạng thái bất tỉnh nhân sự, hoàn toàn không hay biết một chút gì về sự việc vừa diễn ra.
Băng Tâm lảo đảo rời khỏi cơ thể của Sev. Cô ta đảo mắt nhìn quanh, sau đó loạng choạng nhặt một con dao mổ đang để trên khay dụng cụ y khoa ở gần đó. Băng Tâm trừng mắt nhìn Sev đang nằm nhắm mắt, thở đều đều trên giường, nghiến răng phẫn nộ nhằm thẳng vào động mạch cổ đâm tới.
Trước khi mũi dao kịp chạm vào cổ Sev, từ chiếc túi da dài hơn một mét đang để ở góc phòng, một luồng kiếm khí vô hình nhanh như lôi điện phóng đến, nhằm vào cổ tay Băng Tâm. Cô ta thét lên một tiếng đau đớn, cổ tay đã bị kiếm khí đâm xuyên qua, máu tươi liền trào ra, con dao mổ rơi xuống sàn nhà.
Một vật gì đó làm bằng tinh thể có màu hổ phách xé toạc chiếc túi bay ra. Băng Tâm kinh hoàng nhận ra đó là một lưỡi kiếm đã bị gãy. Lưỡi kiếm bay lượn trong không trung với tốc độ cực nhanh rồi lao thẳng đến chỗ chiếc giường nơi Sev đang nằm, cắt đứt tất cả những xiềng xích đang trói buộc anh ta rồi dừng lại, lơ lửng cách cổ họng Băng Tâm chừng vài phân.
Băng Tâm chỉ còn biết kinh hoàng đứng sững như trời trồng, không dám động đậy, nhưng lưỡi kiếm vẫn lơ lửng trong không gian, dường như nó vẫn chưa muốn hạ thủ đối với cô ta.
Chừng nửa giờ sau, Sev tỉnh lại, anh ta lồm cồm ngồi dậy, liếc mắt quan sát xung quanh, trong lòng rất ngạc nhiên nhưng không biểu lộ ra nét mặt. Sev vung tay nắm lấy lưỡi kiếm đang bay lơ lửng, nói
“Dường như cô vừa cứu mạng tôi thì phải … Dù sao cũng cảm ơn cô “
Hiện tại, anh ta đang ở đó, cùng với thiếu nữ mà anh ta đã ra tay cứu thoát khỏi chiếc xe tử thần
“Chết rồi … Hắn chết rồi …” – Sev lẩm bẩm
“Ai chết ? “ – Thiếu nữ hỏi lại, giọng rất điềm tĩnh
Sev thở hắt một hơi
“Gã lái xe … Hắn chết rồi … “
Sev lôi chiếc túi dài đang đeo trên lưng ra, bực bội đá vào nó mấy cái
”Cái vật khốn kiếp này, mày lại mang phiền phức đến cho tao rồi … “
Thiếu nữ lặng im, chỉ nở nụ cười đẹp mê người. Sev liên tục đi qua đi lại, vò đầu bứt tai tỏ vẻ bối rối.
“Này chàng trai …” – Thiếu nữ bỗng lên tiếng
“Gì thế …” – Sev càu nhàu
“Anh đã từng luyện võ phải không ? “ – Băng Tâm hỏi, ánh mắt mơ màng nhìn Sev
Sev vội xua tay
“Tôi không biết … Tự nhiên tôi có thể sử dụng được những khả năng đó thôi … Tôi không nhớ gì cả …”
Nói chưa dứt lời, một đôi môi đỏ mọng, nóng bỏng lập tức ập vào đôi môi của Sev. Theo một phản xạ của bản năng, Sev nhanh chóng hưởng ứng, cùng thiếu nữ triền miên trong nụ hôn lãng mạn hiếm có đó. Từ chiếc túi, một tiếng động nhỏ vang lên, Sev giật mình vội buông thiếu nữ ra rồi bất ngờ xách chiếc túi chạy biến đi.
“Cái gã này thật quái lạ … “ – Thiếu nữ cười khổ
Một tuần sau, tại một biệt thự sang trọng ở trung tâm Praha
Trong phòng khách trang trí xa hoa, diễm lệ, Băng Tâm đang ngồi ung dung trên ghế salon, động tác rất tự nhiên, dĩ nhiên là vì cô ta chính là chủ nhân của nơi này. Quanh chỗ Băng Tâm ngồi, một toán gần chục nam nhân cao lớn, căn cốt bất phàm, mặc âu phục đen đang đứng khoanh tay rất nghiêm trang. Hiển nhiên họ đều là những cao thủ võ học - thuộc hạ của cô ta
Băng Tâm ra hiệu cho một nam nhân niên kỉ độ hơn 30, có vết sẹo dài trên mặt đến gần, hỏi
“Việc của gã Peter đó đã êm xuôi chưa ? “
Nam nhân gật đầu
“Cảnh sát đã kết thúc điều tra, họ cho rằng đó là một vụ tự sát. Hồ sơ đã được khép lại, vĩnh viễn. “
Băng Tâm nở nụ cười, ra hiệu cho toán thuộc hạ lui ra, chỉ để lại nam nhân có vết sẹo trên mặt
Băng Tâm thong thả lấy ấm trà đang để trên bàn, rót vào tách, lại hỏi
“Đã điều tra về tên lang thang đó đến đâu rồi ? “
Nam nhân mặt sẹo lạnh lùng đáp
“Chúng tôi đã phái người cải trang thành những kẻ lang thang, theo dõi hắn liên tục cả ngày lẫn đêm. Theo như những báo cáo được gửi về, gã lang thang đó được gọi là Sev, có vẻ như hắn mắc phải chứng tâm thần phân liệt cấp độ nhẹ. Không ai biết nguồn gốc của tên này như thế nào, có lẽ hắn từ nơi khác chuyển đến. Những ngày qua, hắn không hề có một hành động bất thường nào cả “
Băng Tâm chau mày suy nghĩ chốc lát rồi quả quyết nói
“Tìm cách bắt giữ hắn cho ta, phải hành động thật bí mật, rõ chưa “
Nam nhân mặt sẹo gật đầu
“Vâng. Hắn chỉ là một tên lang thang, sẽ không ai quan tâm đến sự biến mất của hắn đâu “
Băng Tâm lại dặn dò
“Tốt nhất là hạ mê dược vào thức ăn của hắn, phải làm thật khéo, đừng để hắn phát giác được “
Nam nhân mặt sẹo răm rắp gật đầu như một cái máy
Băng Tâm tươi cười, tỏ vẻ đắc ý. Nam nhân mặt sẹo thắc mắc
“Tiểu thư … Tên lang thang đó có gì đâu mà tiểu thư lại quan tâm đến hắn như vậy … “
Băng Tâm nói một cách cao ngạo
“Cái đồ ngốc nhà ngươi thì biết gì. Hôm nay tâm trạng ta cũng khá thoải mái nên ta sẽ nói cho ngươi biết, để ngươi được mở rộng tầm mắt. Tên lang thang đó thật sự là một cao thủ nhất lưu, công lực rất thâm hậu. Hôm đó, lúc hắn cứu ta, ta đã tận mắt chứng kiến thân pháp của hắn. Chỉ có thể nói là: nhanh đến không thể tưởng tượng nổi. Ta còn nhận ra được trên người hắn có kiếm khí nữa, chắc chắn tên đó là một kẻ tu luyện kiếm thuật thượng đẳng. “
Nam nhân mặt sẹo giật mình
“Tiểu thư … Không chừng hắn đang giả vờ ngây ngốc để dẫn dụ chúng ta vào bẫy …”
Băng Tâm lắc đầu
“Ta không cho là vậy. Theo phán đoán của ta, tên này là một cao thủ mới xuất hiện, có tu vi bất phàm, nhưng đã đắc tội với ai đó và gặp nạn. Hắn may mắn sống sót và trốn thoát, nhưng lại bị mất đi trí nhớ, trở nên ngơ ngơ ngẩn ngẩn và may mắn là công lực vẫn còn nguyên vẹn. Thật là một con mồi ngon mắt, khó mà bỏ qua được. Dù gì đi nữa, ta vẫn tự tin rằng mình có thể thu thập được con mồi này “
Nam nhân mặt sẹo tỏ vẻ hoài nghi
“Thật sự như vậy sao ? “
Băng Tâm gật đầu
“Theo quan sát của ta, thái độ của hắn không giống như là đang đóng kịch. Ta tin là như vậy “
Nam nhân mặt sẹo mặt mày nhăn nhó, than thở
“Tiểu thư đừng quá tham lam… Cướp đoạt công lực của các cao thủ như vậy e là giới võ thuật sẽ để mắt đến chúng ta … Sẽ không hay đâu … Tôi không muốn việc đã xảy ra ở Thượng Hải sẽ lặp lại thêm lần nữa … “
Băng Tâm quắc mắt nhìn nam nhân mặt sẹo, người này liền im bặt. Cô ta nói
“Ta tự biết mình phải làm gì, không đến lượt ngươi quản ta. “
Nam nhân rùng mình, tỏ vẻ sợ hãi, sau đó cáo từ, bước ra khỏi phòng.
3 ngày sau …
Nam nhân mặt sẹo tìm gặp riêng Băng Tâm để trình báo một việc quan trọng
Khi hắn vừa đến cửa phòng, Băng Tâm liền lên tiếng
“Bắt được gã lang thang đó chưa vậy ?”
Nam nhân nhanh chóng bước đến bên cạnh Băng Tâm gật đầu nói khẽ
“Rồi, thưa tiểu thư. Tổn thất cũng không nhỏ … 4 người của chúng ta đã vong mạng …”
Băng Tâm tỏ vẻ kinh ngạc
“Không phải ta đã bảo các người đánh thuốc mê hắn rồi đợi đến khi hắn bất tỉnh nhân sự mới ra tay sao? Vậy vì sao lại có thể có thiệt hại về nhân mạng ? “
Nam nhân mặt sẹo thở dài
“Họ tò mò mở cái túi của tên đó ra, vài luồng kiếm khí liền xuất hiện, làm 2 người thiệt mạng … 2 người kia cố gắng đóng cái túi đó lại, cũng bị kiếm khí giết chết … “
Băng Tâm chau mày, lẩm bẩm
“Có lẽ trong đó là một pháp bảo rất lợi hại … Có thể là bảo kiếm lắm chứ …”
Cô ta lại hỏi tiếp
“Vậy, cái túi đó đâu rồi ? “
“Đang được để ở tầng hầm, cùng với chủ nhân của nó” – Nam nhân mặt sẹo nói
Băng Tâm mở to mắt, thốt lên
“Làm sao các người có thể mang vật đó về được ? Chẳng phải hễ động vào nó là sẽ bị kiếm khí sát thương sao … “
Nam nhân mặt sẹo thật thà kể lại
“Sau khi sát thương 2 người xấu số đó, kiếm khí đột nhiên không phát ra nữa … Tôi nhanh chóng kéo khóa lại rồi mang về… Thú thật, tôi vẫn chưa biết được bên trong đó đang chứa vật gì … “
Băng Tâm gật đầu, phất tay ra hiệu cho nam nhân mặt sẹo lui ra. Cô ta không tỏ ra vội vã, bỏ hàng giờ liền ngồi trang điểm, chải chuốt trước gương rồi mới bước ra khỏi phòng. Băng Tâm rảo bước qua vài dãy hành lang rồi tiến vào một gian phòng lớn được bố trí nhiều giá sách, có vẻ như là thư viện. Cô ta lấy một quyển sách dày có bìa màu xám nhạt ra khỏi giá sách, một cơ quan bí mật liền được phát động, giá sách xoay sang một bên để lộ một lối đi bí mật. Băng Tâm theo thông đạo bí mật đó, đi xuống tầng hầm
Dưới tầng hầm, một thanh niên cao lớn, thân thể cường tráng đang bị trói chặt trên một chiếc giường. Hiện tại anh ta vẫn đang mê man bất tỉnh. Thanh niên đó chính là Sev – kẻ lang thang mất trí nhớ. Xung quanh Sev là vài người mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang, có vẻ như là những bác sĩ hay là nhà nghiên cứu đang cẩn thận dùng một số thiết bị y khoa kiểm tra thân thể của anh ta. Chiếc túi xách dài hơn một mét dính đầy máu đang được để hớ hênh ở một góc phòng. Vừa thấy Băng Tâm, những bác sĩ vội dừng tay lại, cúi đầu chào cô ta một cách trang trọng
Băng Tâm bước đến bên Sev hỏi
“Đã kiểm tra xong chưa ? Thế nào ? “
Một bác sĩ đáp
“Đã kiểm tra sơ bộ, theo như kết quả xét nghiệm máu thì nam nhân này không mắc phải bệnh truyền nhiễm nào cả. Tuy nhiên, cấu tạo kinh mạch của hắn có nhiều điểm kì lạ, máu huyết trong người cũng có vài điểm bất thường … “
Băng Tâm ngắt lời
“Chỉ cần hắn không mắc phải bệnh truyền nhiễm là đủ, phần còn lại cứ để ta giải quyết, các người hãy lui ra đi “
Những bác sĩ lục tục kéo nhau rời khỏi tầng hầm. Băng Tâm lại nói với theo
“Truyền lệnh của ta, bảo những người khác không được tiến vào tầng hầm này làm phiền ta”
Còn lại một mình, Băng Tâm nở nụ cười mê người, động tay vuốt ve thân thể của Sev một lúc rồi cởi sạch toàn bộ y phục của anh ta. Dưới đôi tay và kĩ xảo miệng lưỡi điêu luyện của Băng Tâm, thanh nhục thương trên hạ thể của Sev nhanh chóng vươn cao ngạo nghễ như một chiếc cột chống trời. Băng Tâm vung tay, gạt những dụng cụ y khoa đang để trên giường toàn bộ rơi xuống đất, sau đó tự mình thoát y rồi trèo lên thân thể Sev, tay cầm lấy thanh nhục thương cứng rắn đó, để vào nhục động đã sớm ẩm ướt của cô ta.
Trong mơ hồ, Sev cảm nhận thấy những cảm giác đặc biệt khác thường, anh ta dần tỉnh lại, mở to đôi mắt đầy ngạc nhiên nhìn thiếu nữ đang say mê nhún nhảy trên hạ thể của mình.
Băng Tâm đang nhắm mắt tận hưởng những khoái cảm của việc nam nữ hoan ái bỗng giật mình khi nghe thanh âm của Sev vang lên
“Nhức đầu quá … Cô là … Cô đang làm cái quái gì thế ?Đây là đâu ? Sao tôi lại ở đây ? ”
Sev cựa mình, cố gắng vùng vẫy, nhưng vô ích, tay chân anh ta đã bị khóa chặt vào giường bằng hàng chục chiếc cùm làm bằng kim loại rất chắc chắn. Mặc dù Sev có thể lực hơn người, thế nhưng hiện tại dù có vùng vẫy cách mấy anh ta cũng không thể thoát khỏi những chiếc cùm đó.
Ánh mắt Băng Tâm bỗng lóe lên vài tia sáng độc ác, cô ta chậm rãi đặt tay lên giữa trán của Sev, gấp rút vận công theo một khẩu quyết nào đó, thân thể vẫn nhấp nhô theo những động tác hoan ái cuồng nhiệt.
Dường như cảm nhận thấy sự nguy hiểm đang đến với mình, biết rằng có giãy dụa, vùng vẫy thế nào cũng vô ích, Sev xuống giọng van nài
“Xin hãy thả tôi ra … Tôi và cô không hề quen biết nhau, tôi cũng không có làm gì đắc tội với cô cả … Xin làm ơn thả tôi ra đi mà …”
Băng Tâm nở nụ cười, vẻ tà ác hiện rõ trên khuôn mặt
“Ngươi chính là một nam nhân cường tráng, hơn nữa lại mang trong mình một thân công lực rất thâm hậu. Ta khó mà bỏ qua được một con mồi như ngươi. Cơ duyên này quả thật là hiếm gặp vô cùng “
Sev kinh hoàng hỏi
“Cô định làm gì tôi ? “
Băng Tâm cười đắc ý nói
“Biến công lực của ngươi thành của ta, hay nói cách khác là cướp đoạt toàn bộ thành quả tu luyện của ngươi. Nếu như sau đó ngươi vẫn còn sống, ta sẽ sai người quẳng ngươi ra đường, để ngươi tiếp tục làm một kẻ lang thang. Ha ha ha … “
Từ nội thể của Băng Tâm bỗng xuất hiện một khoảng chân không phát sinh một hấp lực cường đại, đồng thời Sev cũng cảm thấy khí huyết nhộn nhạo, rất khó chịu. Anh ta trở nên mất bình tĩnh, gào lớn
“Tôi không thể nhớ gì hết … Tôi không biết mình đã đắc tội với cô thế nào, nhưng ám toán người khác như vậy thật đê tiện, bỉ ổi vô cùng. Cô đúng là yêu nữ độc ác “
Băng Tâm hờ hững nói
“Ta cũng không biết gì về những ân oán trong quá khứ của ngươi cả. Cứ tiếp tục chửi rủa cho sướng miệng đi, kết quả vẫn như vậy thôi, gã ngốc à “
Mặc dù nói vậy nhưng một lúc sau Băng Tâm cảm thấy bực mình vì phải nghe những lời thóa mạ, vung tay điểm vào một huyệt đạo trên trán Sev, anh ta lập tức bất tỉnh nhân sự.
Trong lúc Sev đang hôn mê, chân khí trong người anh ta vẫn như nước vỡ bờ, ào ạt theo những điểm tiếp xúc tuôn đổ vào kinh mạch của Băng Tâm. Hấp lực từ nội thể của Băng Tâm càng lúc càng trở nên mãnh liệt hơn, từ những huyệt đạo quan trọng trên người cô ta, những luồng khí trắng mỏng manh như sợi tơ không ngừng bốc lên. Nét mặt Băng Tâm trở nên đăm chiêu, đây chính là thời khắc quan trọng nhất trong quá trình hấp thu công lực.
Đôi mắt của Sev bỗng mở ra, đồng tử vốn màu nâu đã chuyển hóa thành màu đỏ như máu, nhìn chằm chằm vào Băng Tâm làm cô ta nhất thời giật mình kinh hoàng. Đồng thời, từ thân thể Sev, một quang cầu đỏ rực, lớn bằng nắm tay thoát ra, biến hóa thành thân ảnh của một nam nhân dữ tợn như ác quỷ, hung hăng chụp lấy chiếc cổ nhỏ nhắn của Băng Tâm
Băng Tâm toàn thân run rẩy, không thốt lên nổi một lời. Ban đầu cô ta cho rằng đó chỉ là một ảo ảnh vô hại, nhưng sau đó cảm giác cổ họng bị bóp chặt, nghẹt thở và đau đớn đã làm cho cô ta nhận ra đó không chỉ là ảo ảnh, mà chính là một thực thể có khả năng sát thương. Khoảng chân không trong nội thể Băng Tâm bỗng dưng biến mất, toàn bộ chân khí mà cô ta đã hấp thu từ Sev lập tức nghịch chuyển, quy hồi cố chủ.
Đôi mắt của Băng Tâm như hoa lên, cô ta cố vùng vẫy, giãy dụa mong thoát khỏi bàn tay ác quỷ nhưng không thể. Chỉ trong chốc lát, toàn bộ chân khí của Sev đã thoát khỏi kinh mạch của Băng Tâm, nhưng điều đáng sợ hơn thế là chân khí trong nội thể Băng Tâm lại theo dòng chảy đó, tiếp tục tuôn đổ vào kinh mạch của Sev. Băng Tâm kêu gào thảm thiết, nhưng vô ích, vì tầng hầm này được cách âm cực tốt, cũng như cô ta đã dặn dò thuộc hạ không được tự ý xuống đây làm phiền.
Chỉ trong vòng chưa đến nửa giờ, trong cơ thể Băng Tâm gần như không còn chút công lực nào, toàn bộ tu vi của cô ta đều mất sạch, toàn bộ được chuyển sang cho Sev.
Nam nhân ác quỷ cũng biến hóa trở lại thành quang cầu, chui vào nội thể của Sev. Tuy nhiên, Sev vẫn ở trong trạng thái bất tỉnh nhân sự, hoàn toàn không hay biết một chút gì về sự việc vừa diễn ra.
Băng Tâm lảo đảo rời khỏi cơ thể của Sev. Cô ta đảo mắt nhìn quanh, sau đó loạng choạng nhặt một con dao mổ đang để trên khay dụng cụ y khoa ở gần đó. Băng Tâm trừng mắt nhìn Sev đang nằm nhắm mắt, thở đều đều trên giường, nghiến răng phẫn nộ nhằm thẳng vào động mạch cổ đâm tới.
Trước khi mũi dao kịp chạm vào cổ Sev, từ chiếc túi da dài hơn một mét đang để ở góc phòng, một luồng kiếm khí vô hình nhanh như lôi điện phóng đến, nhằm vào cổ tay Băng Tâm. Cô ta thét lên một tiếng đau đớn, cổ tay đã bị kiếm khí đâm xuyên qua, máu tươi liền trào ra, con dao mổ rơi xuống sàn nhà.
Một vật gì đó làm bằng tinh thể có màu hổ phách xé toạc chiếc túi bay ra. Băng Tâm kinh hoàng nhận ra đó là một lưỡi kiếm đã bị gãy. Lưỡi kiếm bay lượn trong không trung với tốc độ cực nhanh rồi lao thẳng đến chỗ chiếc giường nơi Sev đang nằm, cắt đứt tất cả những xiềng xích đang trói buộc anh ta rồi dừng lại, lơ lửng cách cổ họng Băng Tâm chừng vài phân.
Băng Tâm chỉ còn biết kinh hoàng đứng sững như trời trồng, không dám động đậy, nhưng lưỡi kiếm vẫn lơ lửng trong không gian, dường như nó vẫn chưa muốn hạ thủ đối với cô ta.
Chừng nửa giờ sau, Sev tỉnh lại, anh ta lồm cồm ngồi dậy, liếc mắt quan sát xung quanh, trong lòng rất ngạc nhiên nhưng không biểu lộ ra nét mặt. Sev vung tay nắm lấy lưỡi kiếm đang bay lơ lửng, nói
“Dường như cô vừa cứu mạng tôi thì phải … Dù sao cũng cảm ơn cô “
/155
|