Sa mạc nắng cháy, từng cơn gió mang theo cái nóng như thiêu đốt
Phế tích của một đô thị cổ xưa ẩn hiện sau những đụn cát, toát lên nét điêu tàn đến thê lương
Nơi đây đã từng là kinh đô của một đế chế hùng mạnh, nhưng đó đã là chuyện của hàng ngàn năm về trước …
Giữa ánh nắng chói chang như thiêu đốt, một bóng người cô độc bước đi xuyên qua những khối kiến trúc đổ nát.
Người đó chính là Khải Nguyên, hiện tại đối với hắn, sự khắc nghiệt của khí hậu sa mạc không phải là một vấn đề đáng để bận tâm. Hắn vẫn bước từng bước mạnh mẽ trong biển cát ngập đến tận đầu gối, hơi thở điều hòa, nét mặt không hề biểu lộ dù chỉ đôi chút mệt mỏi
Độc hành là một thói quen của Khải Nguyên, hay nói chính xác hơn, đã trở thành bản chất của hắn
Hắn đã truy đuổi sinh vật đó 3 ngày 3 đêm liền không ngừng nghỉ, kể từ khi phát hiện ra nó
Trong một đêm thanh vắng trước đó 3 ngày, một sinh vật kì dị đã chui lên từ cát, lặng lẽ đâm đôi tay đầy móng vuốt của nó xuyên qua ngực 2 thuộc hạ của Omah, lôi hai quả tim vẫn còn đập ra nuốt chửng, rồi mang thi thể của họ phóng như bay đến một hẻm núi
Là một kẻ từng vào sinh ra tử trên chiến trường vô số lần, Khải Nguyên lập tức nhận ra những dấu hiệu của tử vong, ngay khi điều đó vừa xảy ra. Hắn lập tức đuổi theo quái vật, xuyên qua núi non trùng điệp, sa mạc nắng cháy, và cuối cùng, những dấu vết đưa hắn đến với khu phế tích này.
Trước mắt Khải Nguyên hiện ra một lăng mộ hoang phế, đằng sau cánh cổng đá đã vỡ nát là một khoảng tối tăm chết chóc, mùi tử thi thối rữa xộc vào mũi khiến người ta phải buồn nôn.
Nhặt một viên đá lớn bằng nắm tay trên mặt đất, Khải Nguyên nắm chặt nó trong lòng bàn tay rồi ngưng tụ hỏa kình. Hắn bỗng xuất thủ, viên đá lao đi, rực cháy như một thiên thạch, bay vào lăng mộ hoang phế
Một tiếng nổ vang lên, bụi bay mù mịt, lăng mộ hoang phế chỉ còn lại là một đống gạch vụn
Lớp cát ở phía trước lăng mộ vừa bị phá hủy bỗng đùn lên, một thứ gì đó lao thẳng vào Khải Nguyên với tốc độ rất nhanh.
Khải Nguyên đợi đến khi sinh vật bí ấn đã tiếp cận mình, đột ngột tung mình lên không trung, lộn nhào vài vòng, rút kiếm ra đâm thẳng xuống đất, một tiếng thét đau đớn vang lên, xen lẫn với tiếng gầm rú phẫn nộ của một loài dã thú.
Một chất lỏng trào ra, đen thẫm, đặc sệt, và hôi tanh như nước cống. Đó chính là máu của quái vật …
Một sinh vật dạng người chui lên từ lớp cát dày đặc, tay bịt chặt lấy vết thương đang rỉ máu trên vai. Sinh vật này có đủ tứ chi như loài người, nhưng lại có thêm một cái đuôi dài như một loài bò sát, khắp người được bao phủ bởi lớp vảy dày đen bóng, nó đã được ai đó mặc cho một ít giáp trụ sơ sài, chỉ bao gồm kính hộ tâm, cầu vai và vài phiến giáp che chắn cho bắp đùi.
Khải Nguyên cảm thấy hơi buồn cười, mặc dù sinh vật trước mắt hắn trông có vẻ rất hung dữ và đáng sợ.
Trong mắt Khải Nguyên, đây là một tác phẩm ngu ngốc được tạo nên bằng cách gắn cái đầu của một con rồng phương Tây vào thân thể đồ sộ cơ bắp cuồn cuộn của một con dã nhân khổng lồ, sau đó thêm vào cái đuôi cá sấu to tướng và lớp vảy rắn xấu xí. Nếu như thần linh có thật, đây chắc hẳn phải là kiệt tác của một vị thần có bộ não bé tí, tựa như bộ não của một sinh vật hạ đẳng.
Tay nắm hờ chuôi kiếm, Khải Nguyên tỏ vẻ dửng dưng nhìn quái vật, nói
“Này, tên quái vật xấu xí, có lẽ ngươi chính là một trong những kẻ đã đến thế giới này từ “lỗ hổng” đó. Nếu ta đoán không lầm thì ngươi thuộc về Xà tộc thì phải. Ta nói thế có đúng không nào ? “
Quái vật lắc lư cái đầu, gầm gừ
“Ta chính là là loài rồng tối cao, không phải thứ rắn độc hạ cấp đó. Ta có một cái tên, gọi là Nergal, chứ không phải là “quái vật xấu xí ”. Ta đã nhận ra ngươi, ngươi chính là một trong hai kẻ đã mở “cánh cổng” đó … “
Khải Nguyên liền ngắt lời
“Thế giới này không phải là nơi thích hợp dành cho ngươi. Ngươi có 2 lựa chọn, hoặc là trở về “nơi đó”, hoặc là xuống địa ngục, hãy quyết định đi “
Nergal cười gằn
“Lựa chọn của ta là: tiêu diệt ngươi “
Nói đoạn, quái vật ngửa cổ ra, phun một luồng lửa thẳng vào mặt Khải Nguyên. Khải Nguyên không hề né tránh, toàn thân hắn bốc cháy như một ngọn đuốc, ngọn lửa dần bốc cao, nhấn chìm hắn vào trong đó.
Một đạo quang ảnh lóe lên từ cổ họng của Nergal, trong lúc quái vật mãi mê phun lửa, thanh kiếm của Khải Nguyên đã đâm xuyên qua yết hầu nó. Những tiếng khùng khục không ngừng phát ra, ngon lửa của Nergal tắt lịm đi, từ lỗ thủng bị kiếm đâm xuyên qua, khói đen dày đặc tỏa ra mịt mù
Bị đả thương, quái vật gầm lên một tiếng phẫn nộ, đôi tay với những móng vuốt sắc bén điên cuồng tấn công Khải Nguyên, như thể muốn xé nát hắn ra thành trăm mảnh. Khải Nguyên bị trúng đòn, văng ra xa, hắn trượt dài trên mặt đất hàng chục mét trước khi có thể dừng lại, trên ngực hiện ra vài vết cắt sâu, rướm máu
Biết rằng đây là một đối thủ không đơn giản, Khải Nguyên quyết định sử dụng toàn bộ công lực của hắn. Một tiếng nổ long trời lở đất, một cột lửa cao đến tận mây xanh hiện ra ngay nơi Khải Nguyên vừa đứng, rồi hóa thành một con rồng lửa dũng mãnh tập kích Nergal từ trên không. Quái vật cũng tỏ ra không hề thua kém, toàn thân phát ra hỏa diễm, lập tức phóng người lên không trung nghênh tiếp
Cuộc chiến ác liệt giữa hai sinh vật của lửa diễn ra trên không trung, dư chấn cày xới nát bấy mặt đất, phá hủy toàn bộ những kiến trúc cổ xưa rệu rã của khu phế tích.
Mãi đến hàng giờ sau, cuộc chiến giữa người và quái vật vẫn chưa kết thúc. Trên thân thể cả hai đối thủ nhuốm đầy máu tươi trào ra từ hàng trăm vết thương lớn nhỏ, thế nhưng vẫn chưa ai có được cơ hội để dứt điểm đối phương cả. Phương pháp chiến đấu của cả hai giống hệt như nhau, tấn công điên cuồng, tựa như không hề biết đau đớn, mệt mỏi là gì …
Khải Nguyên với ngộ tính và sự thông minh vốn có, cũng như kinh nghiệm đúc kết từ vô số trận chiến, đã rút ra được kết luận về đối thủ của hắn
“Con quái vật này tựa như không hề biết võ công, nó tấn công loạn xạ, không theo bất cứ phương pháp nào cả, chủ yếu dựa vào sức mạnh thể chất kinh người là chính ... Thế nhưng tốc độ của nó quả thật rất nhanh, đeo bám vô cùng gắt gao … Nếu như có thể thoát khỏi nó, chỉ trong vòng khoảng 3 giây, ta sẽ có thể tung ra chiêu quyết định, kết thúc trận đấu này “
Mượn đà từ một cú đấm móc hiểm hóc của Nergal, Khải Nguyên tung mình bay lên cao hơn, rồi lao xuống, chém ra một kiếm với uy lực bài sơn đảo hải vào đầu quái vật. Hỏa kình rừng rực từ người và kiếm trông xa tựa như một ngôi sao băng của ngày tận thế. Đây chính là chiêu “Thiên địa hữu huyết” mà Khải Nguyên từng truyền thụ cho Vấn Thiên, được thi triển bằng toàn bộ công lực của một tuyệt thế cường giả.
Nergal vội vã tiếp chiêu, đôi tay phủ đầy hững chiếc vảy bị nung đến nóng đỏ lên, trông như một tảng nham thạch. Lực đạo vô cùng mạnh mẽ của kiếm chiêu khiến đẩy lui quái vật đến sát đất, dư kình làm cho mặt đất xung quanh bị cày xới thành một hố lớn
Khải Nguyên cũng phải công nhận rằng đôi tay của quái vật cứng rắn phi thường, có thể tiếp một chiêu toàn lực của hắn mà chẳng mảy may suy suyễn. Hắn lập tức biến chiêu, nhảy lùi về phía sau rồi đâm ra một kiếm cực nhanh nhằm thẳng vào tấm kính hộ tâm trên người Nergal.
Mũi kiếm chạm vào hộ tâm kính, thế nhưng vẫn không thể đâm xuyên qua. Quái vật thừa cơ giáng trả một đòn cực mạnh vào lưng Khải Nguyên, khiến hắn văng sang một bên
Khải Nguyên cắn răng đâm kiếm xuống đất, sát khí tràn ngập trong ánh mắt, hỏa kình bạo phát, toàn bộ dồn vào thanh kiếm. Hắn rút kiếm lên bằng một động tác vô cùng mạnh mẽ, cát đá trên mặt đất bị nung chảy ra, hóa thành vô số kiếm ảnh rực lửa. Cùng với hỏa kình rực cháy, Khải Nguyên phóng mình vào không trung, trông như một con phượng hoàng lửa vỗ cánh, một trận mưa kiếm ập vào đầu Nergal.
Quái vật vung vẩy đôi tay, chống đỡ vô cùng khổ sở, hỏa diễm dày đặc do Khải Nguyên tạo ra khiến nó không thể trông thấy gì cả. Trong lúc Nergal vẫn chưa kịp định thần, thanh kiếm của Khải Nguyên lại một lần nữa đâm vào hộ tâm kính trước ngực nó.
Khải Nguyên cũng phải trả giá đắt, cái đuôi gai góc của Nergal đập thẳng vào ngực hắn, hắn văng ra xa, lộn vòng trong không trung, miệng thổ ra một búng máu tươi.
Nergal gầm rú dữ dội, đôi tay đầy móng vuốt vung lên, lập tức truy kích. Nhưng chỉ vừa đi được vài bước, từ hộ tâm kính bỗng phát ra những thanh âm nứt gãy, hàng chục vết nứt lan rộng ra trên bề mặt, rồi vỡ tan thành nhiều mảnh vụn. Phần ngực của Nergal lộ ra, trên đó là một vết thương rộng, trái tim còn đang đập của quái vật có thể được nhìn thấy, đây chính là điểm yếu chí mạng của nó.
Nergal biết rằng nó đã trúng kế của Khải Nguyên, thế nhưng đã quá trễ, thanh kiếm rực lửa, dũng mãnh tựa như thần long đã cắm vào trái tim nó.
Nergal đổ gục xuống dưới chân Khải Nguyên, tay chân đầy móng vuốt và cái đuôi to tướng vẫn loạn động một lúc trước khi ngưng hẳn. Quái vật đang giãy chết …
Khải Nguyên bước đến gần Nergal, nét mặt hắn như sa sầm lại đôi chút khi nhận ra rằng quái vật vẫn chưa thật sự tuyệt mạng.
Một bóng người xuất hiện, đến bên cạnh Khải Nguyên, khi nhận ra thân ảnh xinh đẹp của Khiết Nhã, sự căng thẳng trên khuôn mặt hắn như dịu đi đôi chút.
Tình trạng của Khải Nguyên lúc này trông chẳng hay ho chút nào, quần áo bị cháy gần hết, da thịt đầy những vết thương sâu hoắm do móng vuốt và cái đuôi gai góc của quái vật gây ra
Khiết Nhã dịu dàng nói
“Phu quân, chàng lại bị thương nữa rồi … Để thiếp trị thương cho chàng nhé … “
Khải Nguyên lắc đầu
“Chưa phải lúc đâu, ta cảm nhận được sự hiện diện của một kẻ, đó là Bất Diệt “
Khiết Nhã mặt mũi biến sắc, Khải Nguyên nhẹ nhàng đẩy cô ra phía sau lưng hắn, quát lớn
“Thập thò mãi làm gì, mau hiện thân cho ta “
Một thứ gì đó bay vụt ra từ một đống gạch vụn cách chỗ Khải Nguyên đang đứng vài chục mét, Bất Diệt xuất hiện. Hắn vẫn mặc bộ giáp quen thuộc, trong hốc mắt tối om của chiếc mũ sắt lóe lên một đôi mắc rực sáng vẻ tà dị.
Bất Diệt liếc nhìn thân xác đồ sộ của quái vật, uể oải đáp
“Hành động của ta xưa nay vốn quang minh chính đại, không hề lén lút … Lúc nãy ta đứng trên một cây cột, đường đường chính chính quan sát cuộc chiến của các ngươi, nhưng một lúc sau, cây cột đó bị sụp đổ, thế là ta bị một đống gạch đá đè lên … “
Bất Diệt ngưng nói, dùng mũi chân đá vào mặt Nergal rồi quay sang Khải Nguyên nói tiếp
“Yên tâm đi … Hôm nay ta sẽ không khiêu chiến với ngươi … Ta sẽ đợi ngươi phục hồi hoàn toàn … Có thể đánh bại con rồng này, tu vi của ngươi quả thật rất ấn tượng, xứng đáng để làm đối thủ của ta … “
Khải Nguyên cúi xuống, nắm lấy chuôi kiếm
“Nó vẫn chưa chết hẳn, ta sẽ hóa kiếp cho nó … “
Bất Diệt vội la lớn
“Không được … “
Đã quá trễ, Khải Nguyên lạnh lùng vận công, kình lực từ mũi kiếm chấn nát trái tim đang đập từng nhịp yếu ớt của Nergal. Dị biến liền phát sinh, thi thể của Nergal hóa thành một vũng chất lỏng đặc sệt, ngập đến mắt cá chân Khải Nguyên, thân thể hắn như chìm dần vào vũng chất lỏng đó
Bất Diệt than thở
“Ta đã cảnh cáo ngươi rồi, vì sao lại không nghe lời ta chứ … Trái tim của con rồng đó chính là chìa khóa để mở ra một “cánh cổng”, là một lối đi một chiều, nó sẽ hút ngươi vào “nơi đó”, tuy nhiên, những kẻ bị giam giữ ở “nơi đó” sẽ không thể ra ngoài bằng “cánh cổng” này được …”
Khải Nguyên đã bị chìm nửa người vào vũng chất lỏng đen đặc, hắn cố gắng vùng vẫy, tìm cách thoát ra, nhưng lại càng bị chìm nhanh hơn. Vũng chất lỏng đen đặc này tựa như một lỗ đen không đáy, tỏa ra hấp lực vô cùng cường đại, tưởng như trên đời không có kẻ nào có thể chống lại được. Khiết Nhã hốt hoảng, cố gắng nắm tay Khải Nguyên, muốn kéo hắn ra khỏi vũng nước đen, thế nhưng những cố gắng của cô hoàn toàn không có kết quả …
Khải Nguyên đâm kiếm ngập sâu vào mặt đất, dùng cả hai tay bám chặt lấy chuôi kiếm. Hấp lực từ vũng nước đen bỗng trở nên mạnh hơn, thanh kiếm dịch chuyển từng chút một, để lại một rãnh dài và sâu, tất cả những cố gắng của Khải Nguyên chỉ kéo dài được thêm một chút thời gian, trước khi hắn hoàn toàn bị hút vào vũng lầy tối tăm đó …
Bất Diệt sau vài lần cố gắng kéo Khải Nguyên lên nhưng không thành, hắn quyết định bỏ cuộc, đứng khoanh tay nói
“Thời gian còn lại của ngươi không nhiều lắm, có nguyện vọng gì thì hãy mau nói ra đi “
Khải Nguyên bỗng nhìn thẳng vào mắt Khiết Nhã, cái nhìn hàm chứa vô số cảm xúc phức tạp
“Đừng cố gắng nữa. Hãy ghi nhớ thật kĩ lời ta nói …Nàng hãy đến Huyết cung, nói cho Vấn Thiên biết câu chuyện của ba ngàn năm trước, ta tin rằng nó sẽ tự biết được cần phải làm gì … Hãy chăm sóc cho những nhi tử của ta thật tốt … “
Khiết Nhã òa lên khóc nức nở
“Không … Thiếp sẽ không bỏ chàng đâu … Thiếp nhất định phải đi cùng chàng, cho dù nơi đó là địa ngục … “
Khải Nguyên bất ngờ vung tay, hất Khiết Nhã văng về phía sau
“Đừng dại dột như vậy … Hãy yên tâm, ta sẽ không chết đâu, nhất định ta sẽ trở về … “
Đó cũng là những lời nói cuối cùng của Khải Nguyên trước khi chìm hẳn vào vũng nước đen. Thứ chất lỏng quái dị đó nhanh chóng khô cạn, hoàn toàn biến mất như thể chưa từng xuất hiện
Bất Diệt quay lưng bỏ đi, chỉ ném lại một câu nói
“Ta tin rằng hắn có thể thoát ra được khỏi “nơi đó” … Ta sẽ chờ đợi cho đến khi hắn trở về … “
.
Một buổi chiều mưa rơi tầm tã …
Trên con đường lớn lát đá bằng phẳng, lối đi chính dẫn đến Huyết cung, một bóng người nhỏ nhắn khoác chiếc áo choàng đen lầm lũi bước đi trong màn mưa lạnh lẽo
Đó là một nữ nhân rất diễm lệ, thế nhưng khuôn mặt đó đã ướt đẫm, không rõ là vì mưa hay vì lệ … Đôi vai cô thỉnh thoảng lại run rẩy từng cơn …
Vừa đến cổng Huyết cung, hai thiếu nữ bỗng từ đâu xuất hiện trước mặt nữ nhân mặc áo choàng
“Xin lỗi, khu vực phía trước không phải là nơi có thể tùy tiện đi lại, xin hãy lập tức quay về “
Nữ nhân cúi mặt, thanh âm run rẩy
“Ta biết, nơi đây chính là địa phận của Huyết cung, hãy lập tức thông báo cho Vấn Thiên cung chủ rằng ta muốn gặp hắn, là việc vô cùng hệ trọng … “
Một trong hai thiếu nữ - nhân thủ của Huyết cung lên tiếng
“Xin hãy để lại ám ký “
Nữ nhân lắc đầu
“Không có ám ký, hãy bảo với Vấn Thiên rằng Nhã Nhi muốn gặp hắn … “
Hai thiếu nữ chụm đầu lại, thì thầm với nhau
“Là một nữ nhân xinh đẹp, có lẽ chính là một nữ nhân vẫn còn đang lưu lạc của cung chủ … “
“Không chừng cô ta đang mang cốt nhục của cung chủ đấy, trông cái điệu bộ đó kìa … “
“Thật là một nam nhân háo sắc, có đến những 4 vị phu nhân, thế vẫn chưa đủ sao … “
Một thanh âm nam nhân bỗng vang lên
“Hai ngươi nói xấu gì ta đấy ? “
Hai nữ nhân thủ của Huyết cung giật mình, xua tay liên tục
“Chỉ là chút chuyện phiếm … Xin cung chủ thứ tội … “
Vấn Thiên vừa ra ngoài, bí mật gặp gỡ U Minh đại đế, sau hàng giờ trao đổi, đôi bên đã đi đến sự thống nhất. Tấu xảo làm sao, chàng lại chọn trở về bằng lối đi chính, chứ không phải một mật đạo nào cả …
Mặc dù trời mưa nặng hạt thế nhưng toàn thân Vấn Thiên vẫn khô ráo, trên người chàng như ẩn hiện một khí tức đặc biệt, những hạt mưa không thể đi xuyên qua được. Hiển nhiên là tu vi của Vấn Thiên đã tăng tiến vượt bậc so với trước đây …
Nhìn sang nữ nhân mặc áo choàng đen, Vấn Thiên không tránh khỏi phải ngạc nhiên thốt lên
“Nhã Nhi tỉ tỉ … à không … phải gọi là … “
Nữ nhân vừa xuất hiện chính là Khiết Nhã, cô ta vội ngắt lời Vấn Thiên
“Bây giờ không phải là lúc để đùa giỡn nữa … Ta có một việc rất quan trọng cần nói riêng với ngươi “
Phế tích của một đô thị cổ xưa ẩn hiện sau những đụn cát, toát lên nét điêu tàn đến thê lương
Nơi đây đã từng là kinh đô của một đế chế hùng mạnh, nhưng đó đã là chuyện của hàng ngàn năm về trước …
Giữa ánh nắng chói chang như thiêu đốt, một bóng người cô độc bước đi xuyên qua những khối kiến trúc đổ nát.
Người đó chính là Khải Nguyên, hiện tại đối với hắn, sự khắc nghiệt của khí hậu sa mạc không phải là một vấn đề đáng để bận tâm. Hắn vẫn bước từng bước mạnh mẽ trong biển cát ngập đến tận đầu gối, hơi thở điều hòa, nét mặt không hề biểu lộ dù chỉ đôi chút mệt mỏi
Độc hành là một thói quen của Khải Nguyên, hay nói chính xác hơn, đã trở thành bản chất của hắn
Hắn đã truy đuổi sinh vật đó 3 ngày 3 đêm liền không ngừng nghỉ, kể từ khi phát hiện ra nó
Trong một đêm thanh vắng trước đó 3 ngày, một sinh vật kì dị đã chui lên từ cát, lặng lẽ đâm đôi tay đầy móng vuốt của nó xuyên qua ngực 2 thuộc hạ của Omah, lôi hai quả tim vẫn còn đập ra nuốt chửng, rồi mang thi thể của họ phóng như bay đến một hẻm núi
Là một kẻ từng vào sinh ra tử trên chiến trường vô số lần, Khải Nguyên lập tức nhận ra những dấu hiệu của tử vong, ngay khi điều đó vừa xảy ra. Hắn lập tức đuổi theo quái vật, xuyên qua núi non trùng điệp, sa mạc nắng cháy, và cuối cùng, những dấu vết đưa hắn đến với khu phế tích này.
Trước mắt Khải Nguyên hiện ra một lăng mộ hoang phế, đằng sau cánh cổng đá đã vỡ nát là một khoảng tối tăm chết chóc, mùi tử thi thối rữa xộc vào mũi khiến người ta phải buồn nôn.
Nhặt một viên đá lớn bằng nắm tay trên mặt đất, Khải Nguyên nắm chặt nó trong lòng bàn tay rồi ngưng tụ hỏa kình. Hắn bỗng xuất thủ, viên đá lao đi, rực cháy như một thiên thạch, bay vào lăng mộ hoang phế
Một tiếng nổ vang lên, bụi bay mù mịt, lăng mộ hoang phế chỉ còn lại là một đống gạch vụn
Lớp cát ở phía trước lăng mộ vừa bị phá hủy bỗng đùn lên, một thứ gì đó lao thẳng vào Khải Nguyên với tốc độ rất nhanh.
Khải Nguyên đợi đến khi sinh vật bí ấn đã tiếp cận mình, đột ngột tung mình lên không trung, lộn nhào vài vòng, rút kiếm ra đâm thẳng xuống đất, một tiếng thét đau đớn vang lên, xen lẫn với tiếng gầm rú phẫn nộ của một loài dã thú.
Một chất lỏng trào ra, đen thẫm, đặc sệt, và hôi tanh như nước cống. Đó chính là máu của quái vật …
Một sinh vật dạng người chui lên từ lớp cát dày đặc, tay bịt chặt lấy vết thương đang rỉ máu trên vai. Sinh vật này có đủ tứ chi như loài người, nhưng lại có thêm một cái đuôi dài như một loài bò sát, khắp người được bao phủ bởi lớp vảy dày đen bóng, nó đã được ai đó mặc cho một ít giáp trụ sơ sài, chỉ bao gồm kính hộ tâm, cầu vai và vài phiến giáp che chắn cho bắp đùi.
Khải Nguyên cảm thấy hơi buồn cười, mặc dù sinh vật trước mắt hắn trông có vẻ rất hung dữ và đáng sợ.
Trong mắt Khải Nguyên, đây là một tác phẩm ngu ngốc được tạo nên bằng cách gắn cái đầu của một con rồng phương Tây vào thân thể đồ sộ cơ bắp cuồn cuộn của một con dã nhân khổng lồ, sau đó thêm vào cái đuôi cá sấu to tướng và lớp vảy rắn xấu xí. Nếu như thần linh có thật, đây chắc hẳn phải là kiệt tác của một vị thần có bộ não bé tí, tựa như bộ não của một sinh vật hạ đẳng.
Tay nắm hờ chuôi kiếm, Khải Nguyên tỏ vẻ dửng dưng nhìn quái vật, nói
“Này, tên quái vật xấu xí, có lẽ ngươi chính là một trong những kẻ đã đến thế giới này từ “lỗ hổng” đó. Nếu ta đoán không lầm thì ngươi thuộc về Xà tộc thì phải. Ta nói thế có đúng không nào ? “
Quái vật lắc lư cái đầu, gầm gừ
“Ta chính là là loài rồng tối cao, không phải thứ rắn độc hạ cấp đó. Ta có một cái tên, gọi là Nergal, chứ không phải là “quái vật xấu xí ”. Ta đã nhận ra ngươi, ngươi chính là một trong hai kẻ đã mở “cánh cổng” đó … “
Khải Nguyên liền ngắt lời
“Thế giới này không phải là nơi thích hợp dành cho ngươi. Ngươi có 2 lựa chọn, hoặc là trở về “nơi đó”, hoặc là xuống địa ngục, hãy quyết định đi “
Nergal cười gằn
“Lựa chọn của ta là: tiêu diệt ngươi “
Nói đoạn, quái vật ngửa cổ ra, phun một luồng lửa thẳng vào mặt Khải Nguyên. Khải Nguyên không hề né tránh, toàn thân hắn bốc cháy như một ngọn đuốc, ngọn lửa dần bốc cao, nhấn chìm hắn vào trong đó.
Một đạo quang ảnh lóe lên từ cổ họng của Nergal, trong lúc quái vật mãi mê phun lửa, thanh kiếm của Khải Nguyên đã đâm xuyên qua yết hầu nó. Những tiếng khùng khục không ngừng phát ra, ngon lửa của Nergal tắt lịm đi, từ lỗ thủng bị kiếm đâm xuyên qua, khói đen dày đặc tỏa ra mịt mù
Bị đả thương, quái vật gầm lên một tiếng phẫn nộ, đôi tay với những móng vuốt sắc bén điên cuồng tấn công Khải Nguyên, như thể muốn xé nát hắn ra thành trăm mảnh. Khải Nguyên bị trúng đòn, văng ra xa, hắn trượt dài trên mặt đất hàng chục mét trước khi có thể dừng lại, trên ngực hiện ra vài vết cắt sâu, rướm máu
Biết rằng đây là một đối thủ không đơn giản, Khải Nguyên quyết định sử dụng toàn bộ công lực của hắn. Một tiếng nổ long trời lở đất, một cột lửa cao đến tận mây xanh hiện ra ngay nơi Khải Nguyên vừa đứng, rồi hóa thành một con rồng lửa dũng mãnh tập kích Nergal từ trên không. Quái vật cũng tỏ ra không hề thua kém, toàn thân phát ra hỏa diễm, lập tức phóng người lên không trung nghênh tiếp
Cuộc chiến ác liệt giữa hai sinh vật của lửa diễn ra trên không trung, dư chấn cày xới nát bấy mặt đất, phá hủy toàn bộ những kiến trúc cổ xưa rệu rã của khu phế tích.
Mãi đến hàng giờ sau, cuộc chiến giữa người và quái vật vẫn chưa kết thúc. Trên thân thể cả hai đối thủ nhuốm đầy máu tươi trào ra từ hàng trăm vết thương lớn nhỏ, thế nhưng vẫn chưa ai có được cơ hội để dứt điểm đối phương cả. Phương pháp chiến đấu của cả hai giống hệt như nhau, tấn công điên cuồng, tựa như không hề biết đau đớn, mệt mỏi là gì …
Khải Nguyên với ngộ tính và sự thông minh vốn có, cũng như kinh nghiệm đúc kết từ vô số trận chiến, đã rút ra được kết luận về đối thủ của hắn
“Con quái vật này tựa như không hề biết võ công, nó tấn công loạn xạ, không theo bất cứ phương pháp nào cả, chủ yếu dựa vào sức mạnh thể chất kinh người là chính ... Thế nhưng tốc độ của nó quả thật rất nhanh, đeo bám vô cùng gắt gao … Nếu như có thể thoát khỏi nó, chỉ trong vòng khoảng 3 giây, ta sẽ có thể tung ra chiêu quyết định, kết thúc trận đấu này “
Mượn đà từ một cú đấm móc hiểm hóc của Nergal, Khải Nguyên tung mình bay lên cao hơn, rồi lao xuống, chém ra một kiếm với uy lực bài sơn đảo hải vào đầu quái vật. Hỏa kình rừng rực từ người và kiếm trông xa tựa như một ngôi sao băng của ngày tận thế. Đây chính là chiêu “Thiên địa hữu huyết” mà Khải Nguyên từng truyền thụ cho Vấn Thiên, được thi triển bằng toàn bộ công lực của một tuyệt thế cường giả.
Nergal vội vã tiếp chiêu, đôi tay phủ đầy hững chiếc vảy bị nung đến nóng đỏ lên, trông như một tảng nham thạch. Lực đạo vô cùng mạnh mẽ của kiếm chiêu khiến đẩy lui quái vật đến sát đất, dư kình làm cho mặt đất xung quanh bị cày xới thành một hố lớn
Khải Nguyên cũng phải công nhận rằng đôi tay của quái vật cứng rắn phi thường, có thể tiếp một chiêu toàn lực của hắn mà chẳng mảy may suy suyễn. Hắn lập tức biến chiêu, nhảy lùi về phía sau rồi đâm ra một kiếm cực nhanh nhằm thẳng vào tấm kính hộ tâm trên người Nergal.
Mũi kiếm chạm vào hộ tâm kính, thế nhưng vẫn không thể đâm xuyên qua. Quái vật thừa cơ giáng trả một đòn cực mạnh vào lưng Khải Nguyên, khiến hắn văng sang một bên
Khải Nguyên cắn răng đâm kiếm xuống đất, sát khí tràn ngập trong ánh mắt, hỏa kình bạo phát, toàn bộ dồn vào thanh kiếm. Hắn rút kiếm lên bằng một động tác vô cùng mạnh mẽ, cát đá trên mặt đất bị nung chảy ra, hóa thành vô số kiếm ảnh rực lửa. Cùng với hỏa kình rực cháy, Khải Nguyên phóng mình vào không trung, trông như một con phượng hoàng lửa vỗ cánh, một trận mưa kiếm ập vào đầu Nergal.
Quái vật vung vẩy đôi tay, chống đỡ vô cùng khổ sở, hỏa diễm dày đặc do Khải Nguyên tạo ra khiến nó không thể trông thấy gì cả. Trong lúc Nergal vẫn chưa kịp định thần, thanh kiếm của Khải Nguyên lại một lần nữa đâm vào hộ tâm kính trước ngực nó.
Khải Nguyên cũng phải trả giá đắt, cái đuôi gai góc của Nergal đập thẳng vào ngực hắn, hắn văng ra xa, lộn vòng trong không trung, miệng thổ ra một búng máu tươi.
Nergal gầm rú dữ dội, đôi tay đầy móng vuốt vung lên, lập tức truy kích. Nhưng chỉ vừa đi được vài bước, từ hộ tâm kính bỗng phát ra những thanh âm nứt gãy, hàng chục vết nứt lan rộng ra trên bề mặt, rồi vỡ tan thành nhiều mảnh vụn. Phần ngực của Nergal lộ ra, trên đó là một vết thương rộng, trái tim còn đang đập của quái vật có thể được nhìn thấy, đây chính là điểm yếu chí mạng của nó.
Nergal biết rằng nó đã trúng kế của Khải Nguyên, thế nhưng đã quá trễ, thanh kiếm rực lửa, dũng mãnh tựa như thần long đã cắm vào trái tim nó.
Nergal đổ gục xuống dưới chân Khải Nguyên, tay chân đầy móng vuốt và cái đuôi to tướng vẫn loạn động một lúc trước khi ngưng hẳn. Quái vật đang giãy chết …
Khải Nguyên bước đến gần Nergal, nét mặt hắn như sa sầm lại đôi chút khi nhận ra rằng quái vật vẫn chưa thật sự tuyệt mạng.
Một bóng người xuất hiện, đến bên cạnh Khải Nguyên, khi nhận ra thân ảnh xinh đẹp của Khiết Nhã, sự căng thẳng trên khuôn mặt hắn như dịu đi đôi chút.
Tình trạng của Khải Nguyên lúc này trông chẳng hay ho chút nào, quần áo bị cháy gần hết, da thịt đầy những vết thương sâu hoắm do móng vuốt và cái đuôi gai góc của quái vật gây ra
Khiết Nhã dịu dàng nói
“Phu quân, chàng lại bị thương nữa rồi … Để thiếp trị thương cho chàng nhé … “
Khải Nguyên lắc đầu
“Chưa phải lúc đâu, ta cảm nhận được sự hiện diện của một kẻ, đó là Bất Diệt “
Khiết Nhã mặt mũi biến sắc, Khải Nguyên nhẹ nhàng đẩy cô ra phía sau lưng hắn, quát lớn
“Thập thò mãi làm gì, mau hiện thân cho ta “
Một thứ gì đó bay vụt ra từ một đống gạch vụn cách chỗ Khải Nguyên đang đứng vài chục mét, Bất Diệt xuất hiện. Hắn vẫn mặc bộ giáp quen thuộc, trong hốc mắt tối om của chiếc mũ sắt lóe lên một đôi mắc rực sáng vẻ tà dị.
Bất Diệt liếc nhìn thân xác đồ sộ của quái vật, uể oải đáp
“Hành động của ta xưa nay vốn quang minh chính đại, không hề lén lút … Lúc nãy ta đứng trên một cây cột, đường đường chính chính quan sát cuộc chiến của các ngươi, nhưng một lúc sau, cây cột đó bị sụp đổ, thế là ta bị một đống gạch đá đè lên … “
Bất Diệt ngưng nói, dùng mũi chân đá vào mặt Nergal rồi quay sang Khải Nguyên nói tiếp
“Yên tâm đi … Hôm nay ta sẽ không khiêu chiến với ngươi … Ta sẽ đợi ngươi phục hồi hoàn toàn … Có thể đánh bại con rồng này, tu vi của ngươi quả thật rất ấn tượng, xứng đáng để làm đối thủ của ta … “
Khải Nguyên cúi xuống, nắm lấy chuôi kiếm
“Nó vẫn chưa chết hẳn, ta sẽ hóa kiếp cho nó … “
Bất Diệt vội la lớn
“Không được … “
Đã quá trễ, Khải Nguyên lạnh lùng vận công, kình lực từ mũi kiếm chấn nát trái tim đang đập từng nhịp yếu ớt của Nergal. Dị biến liền phát sinh, thi thể của Nergal hóa thành một vũng chất lỏng đặc sệt, ngập đến mắt cá chân Khải Nguyên, thân thể hắn như chìm dần vào vũng chất lỏng đó
Bất Diệt than thở
“Ta đã cảnh cáo ngươi rồi, vì sao lại không nghe lời ta chứ … Trái tim của con rồng đó chính là chìa khóa để mở ra một “cánh cổng”, là một lối đi một chiều, nó sẽ hút ngươi vào “nơi đó”, tuy nhiên, những kẻ bị giam giữ ở “nơi đó” sẽ không thể ra ngoài bằng “cánh cổng” này được …”
Khải Nguyên đã bị chìm nửa người vào vũng chất lỏng đen đặc, hắn cố gắng vùng vẫy, tìm cách thoát ra, nhưng lại càng bị chìm nhanh hơn. Vũng chất lỏng đen đặc này tựa như một lỗ đen không đáy, tỏa ra hấp lực vô cùng cường đại, tưởng như trên đời không có kẻ nào có thể chống lại được. Khiết Nhã hốt hoảng, cố gắng nắm tay Khải Nguyên, muốn kéo hắn ra khỏi vũng nước đen, thế nhưng những cố gắng của cô hoàn toàn không có kết quả …
Khải Nguyên đâm kiếm ngập sâu vào mặt đất, dùng cả hai tay bám chặt lấy chuôi kiếm. Hấp lực từ vũng nước đen bỗng trở nên mạnh hơn, thanh kiếm dịch chuyển từng chút một, để lại một rãnh dài và sâu, tất cả những cố gắng của Khải Nguyên chỉ kéo dài được thêm một chút thời gian, trước khi hắn hoàn toàn bị hút vào vũng lầy tối tăm đó …
Bất Diệt sau vài lần cố gắng kéo Khải Nguyên lên nhưng không thành, hắn quyết định bỏ cuộc, đứng khoanh tay nói
“Thời gian còn lại của ngươi không nhiều lắm, có nguyện vọng gì thì hãy mau nói ra đi “
Khải Nguyên bỗng nhìn thẳng vào mắt Khiết Nhã, cái nhìn hàm chứa vô số cảm xúc phức tạp
“Đừng cố gắng nữa. Hãy ghi nhớ thật kĩ lời ta nói …Nàng hãy đến Huyết cung, nói cho Vấn Thiên biết câu chuyện của ba ngàn năm trước, ta tin rằng nó sẽ tự biết được cần phải làm gì … Hãy chăm sóc cho những nhi tử của ta thật tốt … “
Khiết Nhã òa lên khóc nức nở
“Không … Thiếp sẽ không bỏ chàng đâu … Thiếp nhất định phải đi cùng chàng, cho dù nơi đó là địa ngục … “
Khải Nguyên bất ngờ vung tay, hất Khiết Nhã văng về phía sau
“Đừng dại dột như vậy … Hãy yên tâm, ta sẽ không chết đâu, nhất định ta sẽ trở về … “
Đó cũng là những lời nói cuối cùng của Khải Nguyên trước khi chìm hẳn vào vũng nước đen. Thứ chất lỏng quái dị đó nhanh chóng khô cạn, hoàn toàn biến mất như thể chưa từng xuất hiện
Bất Diệt quay lưng bỏ đi, chỉ ném lại một câu nói
“Ta tin rằng hắn có thể thoát ra được khỏi “nơi đó” … Ta sẽ chờ đợi cho đến khi hắn trở về … “
.
Một buổi chiều mưa rơi tầm tã …
Trên con đường lớn lát đá bằng phẳng, lối đi chính dẫn đến Huyết cung, một bóng người nhỏ nhắn khoác chiếc áo choàng đen lầm lũi bước đi trong màn mưa lạnh lẽo
Đó là một nữ nhân rất diễm lệ, thế nhưng khuôn mặt đó đã ướt đẫm, không rõ là vì mưa hay vì lệ … Đôi vai cô thỉnh thoảng lại run rẩy từng cơn …
Vừa đến cổng Huyết cung, hai thiếu nữ bỗng từ đâu xuất hiện trước mặt nữ nhân mặc áo choàng
“Xin lỗi, khu vực phía trước không phải là nơi có thể tùy tiện đi lại, xin hãy lập tức quay về “
Nữ nhân cúi mặt, thanh âm run rẩy
“Ta biết, nơi đây chính là địa phận của Huyết cung, hãy lập tức thông báo cho Vấn Thiên cung chủ rằng ta muốn gặp hắn, là việc vô cùng hệ trọng … “
Một trong hai thiếu nữ - nhân thủ của Huyết cung lên tiếng
“Xin hãy để lại ám ký “
Nữ nhân lắc đầu
“Không có ám ký, hãy bảo với Vấn Thiên rằng Nhã Nhi muốn gặp hắn … “
Hai thiếu nữ chụm đầu lại, thì thầm với nhau
“Là một nữ nhân xinh đẹp, có lẽ chính là một nữ nhân vẫn còn đang lưu lạc của cung chủ … “
“Không chừng cô ta đang mang cốt nhục của cung chủ đấy, trông cái điệu bộ đó kìa … “
“Thật là một nam nhân háo sắc, có đến những 4 vị phu nhân, thế vẫn chưa đủ sao … “
Một thanh âm nam nhân bỗng vang lên
“Hai ngươi nói xấu gì ta đấy ? “
Hai nữ nhân thủ của Huyết cung giật mình, xua tay liên tục
“Chỉ là chút chuyện phiếm … Xin cung chủ thứ tội … “
Vấn Thiên vừa ra ngoài, bí mật gặp gỡ U Minh đại đế, sau hàng giờ trao đổi, đôi bên đã đi đến sự thống nhất. Tấu xảo làm sao, chàng lại chọn trở về bằng lối đi chính, chứ không phải một mật đạo nào cả …
Mặc dù trời mưa nặng hạt thế nhưng toàn thân Vấn Thiên vẫn khô ráo, trên người chàng như ẩn hiện một khí tức đặc biệt, những hạt mưa không thể đi xuyên qua được. Hiển nhiên là tu vi của Vấn Thiên đã tăng tiến vượt bậc so với trước đây …
Nhìn sang nữ nhân mặc áo choàng đen, Vấn Thiên không tránh khỏi phải ngạc nhiên thốt lên
“Nhã Nhi tỉ tỉ … à không … phải gọi là … “
Nữ nhân vừa xuất hiện chính là Khiết Nhã, cô ta vội ngắt lời Vấn Thiên
“Bây giờ không phải là lúc để đùa giỡn nữa … Ta có một việc rất quan trọng cần nói riêng với ngươi “
/155
|