Khải Nguyên tỉnh lại
Hắn thấy Milena và Thu Thủy đang ôm hắn, nước mắt tuôn tràn.Gần đó, Kỳ Lân tiên sinh đang ngồi trên cát, đôi mắt ông ta được băng lại bằng 1 dải băng trắng
Cả người Khải Nguyên mệt mỏi như muốn rã ra, hắn nặng nhọc ngồi dậy ôm lấy 2 nữ nhân, cất giọng ôn nhu nói
“Ta không sao đâu, chỉ hơi mệt chút thôi, đừng khóc nữa “
Khải Nguyên nhìn thẳng vào mắt Milena, giọng nói có vẻ rất quan tâm
“Thương thế của nàng thế nào rồi ?Trong người còn thấy lạnh nữa không ?”
Milena dịu dàng đáp
“Thiếp ổn rồi, không ngờ chàng lại có thể hóa giải ma thuật của nữ nhân đó”
Khải Nguyên lặng im 1 lúc nói
“Thật ra ta không hóa giải được, chỉ cố gắng phong bế hàn khí không cho nó phát tác thôi.Nhưng lúc cô ta chết, ma thuật đó cũng tự nhiên tan biến”
Milena lại hỏi
“Chàng thực sự có Ngục hỏa bất diệt thân sao ? Việc đó là thế nào vậy ?”
Khải Nguyên thở dài nói
“Thực sự ta không có và cũng không biết thứ đó là gì cả.Ta cảm giác là cô ta rất sợ thứ đó nên mới nhận bừa thế thôi.Với tình trạng của ta lúc đó, nếu cô ta lại liều lĩnh đánh thêm 1 chiêu nữa là ta chết chắc.Cũng may mà cô ta e sợ thứ gọi là Ngục hỏa bất diệt thân đó nên không tấn công nữa.”
Hắn ngưng 1 lúc rồi lại nói:
“Nhưng cơ thể ta có khả năng phục hồi rất nhanh, lúc trúng chiêu đồng quy ư tận của cô ta, ta đã bị thủng gan và phổi, xuất huyết nội rất trầm trọng.Ta bèn liều mạng dùng toàn bộ công lực đẩy nhanh khả năng tự phục hồi để làm liền lại các vết thương đó.Kết quả là giờ đây hoàn toàn kiệt sức.”
3 bóng người chạy rất nhanh từ hướng khách sạn lại chỗ Khải Nguyên và Milena.Khải Nguyên cũng hơi lo, không biết là địch hay bạn.Khi những người đó đã đến gần, Khải Nguyên nhận ra đó chính là 3 người trong tổ trọng tài.Những người này nhìn thấy Milena liền cúi chào rất cung kính rồi nói
“Tiểu thư, hiện giờ tình hình không thể kiểm soát được nữa.Chúng ta phải mau rời khỏi đây”
Milena nói với giọng rất lo lắng
“Còn thứ đó thì sao, các ngươi có lấy được nó ra đây không ?”
Nhóm thuộc hạ của Milena lắc đầu nói
“Chúng tôi chỉ kịp giấu nó vào két sắt bí mật.Hiện giờ chúng ta phải rời khỏi đây trước.Sau đó sẽ cử người trở lại để lấy”
Milena suy nghĩ 1 lúc rồi gật đầu, lại chỉ tay ra lệnh
“Hiện có 2 chiếc canô ở bờ biển, 3 người hãy đem lão nhân đó lên 1 canô, phải đưa ông ta về đất liền an toàn.Còn ta sẽ tự lái canô đi cùng với những người này, ta có việc quan trọng phải làm, không được đi theo ta”
Milena thì thầm dặn dò 3 thuộc hạ 1 lúc rồi họ liền chia nhau ra.Khải Nguyên, Milena và Thu Thủy lên 1 ca nô, lập tức nổ máy phóng ra khơi.Milena cố ý điều khiển ca nô đi theo 1 hướng khác với ca nô của 3 thuộc hạ và Kỳ Lân tiên sinh, chỉ độ nửa giờ sau đã hoàn toàn mất dấu họ.
Lúc Milena vừa khuất dạng, trên bãi biển bỗng xuất hiện 1 nam nhân anh tuấn tóc vàng.Lúc này, thi thể của Veronica đã bốc hơi hoàn toàn, chỉ còn lại bộ giáp nằm trơ trọi trên bãi cát.Nam nhân này đến chỗ bộ giáp, đưa tay nhặt lấy chiếc túi đen bỏ vào người, rồi lại nâng bộ giáp lên mũi ngửi mùi hương nữ nhân vẫn còn lưu lại trên đó.Khóe mắt nam nhân lại chảy ra 1 giọt lệ, vô thanh vô tức rơi xuống thấm vào mặt cát.
Đến tận sáng hôm sau, Milena liền trao bánh lái cho Thu Thủy cầm rồi ngồi cạnh Khải Nguyên, hỏi hắn
“Chàng đã phục hồi được chút nào chưa “
Khải Nguyên nét mặt không biểu hiện gì, khẽ đáp
“Thương thế trên thân thể không thành vấn đề.Riêng công lực của ta thì không phục hồi nhanh vậy đâu, có lẽ phải đến 1 tháng sau mới có thể khôi phục hoàn toàn”
Milena ngần ngừ 1 lát rồi lại hỏi
“Thiếp cảm thấy lúc chàng đánh nhau với cô ta, công lực có vẻ tăng tiến hơn lần trước **ng độ với thiếp, có phải vậy không ?”
Khải Nguyên ôm Milena vào lòng, ôn nhu đáp
“Không sai, lúc ta bị đóng băng, nguy hiểm đến tính mạng, chính hiểm cảnh đó đã kích phát tiềm năng làm tu vi ta tăng tiến 1 bậc.Tuy nhiên vẫn chưa bằng 1 nửa so với trăm năm trước.Hiện tại ta vẫn chưa phải đối thủ của nàng đâu”
Milena nở nụ cười, nói giọng quả quyết
“Thiếp thà chết chứ không làm gì tổn hại đến chàng đâu.Cô gái đó có thể chết vì người mình yêu, thiếp cũng có thể làm được như vậy.Thiếp có thể liều chết để bảo vệ chàng”
Khải Nguyên trầm ngâm 1 lúc rồi nói
“Mặc dù Veronica muốn giết ta.Nhưng thực sự cô ấy rất đáng thương.Ta vốn muốn chừa cho cô ấy 1 con đường sống, nhưng cô ấy lại liều chết với ta.”
Ánh mắt Milena lộ ra vẻ ngạc nhiên, cô ta bèn hỏi
“Chàng biết những gì về nữ nhân đó ?”
Khải Nguyên chậm rãi nói
“Cô ta là 1 nữ chiến binh rất dũng cảm.Thực ra cô ấy đã chết vào thời trung cổ, để bảo vệ cho vị lãnh chúa của mình.Nhưng có người đã triệu tập linh hồn của cô ta từ địa ngục, tạo ra thân xác cho cô ta bằng 1 loại hàn băng ngàn năm, thật là 1 ma thuật lợi hại và cũng tàn ác nữa.Nếu phải chết 1 lần nữa linh hồn cô ta sẽ bị hủy diệt, vĩnh viễn không thể siêu thoát”
Nét mặt Milena lại hiện ra vẻ đăm chiêu, dường như cô ta đã nghĩ ra 1 vấn đề gì đó.Khải Nguyên quan sát nét mặt đó 1 lúc rồi lại nói tiếp
“Lúc đã phục sinh, Veronica lại yêu tha thiết 1 nam nhân.Nhưng với thân thể được tái tạo từ hàn băng đó, cô ta không thể sinh hoạt như 1 con người thực sự, không thể làm tròn nghĩa vụ của 1 người vợ được, vì thế tình yêu đó làm cô ta đau khổ rất nhiều, đau khổ còn hơn cả cái chết.Bởi vậy cô ta luôn liều chết thực hiện nhiệm vụ để thể hiện tình yêu của mình, thật là đáng thương.”
Milena lại ngạc nhiên hỏi Khải Nguyên
“Làm sao chàng biết được điều đó”
Khải Nguyên nhanh chóng trả lời
“Cái tên của cô ta rất đặc biệt.Archicoel là 1 dòng họ có từ thời trung cổ, hiện không còn tồn tại nữa.Hơn nữa, ta nhận ra ký hiệu trên bộ giáp của cô ta.Theo những sách lịch sử ta đã đọc, ký hiệu đó là ký hiệu riêng của 1 nữ bá tước từng sống cách đây hàng ngàn năm.Tên của nữ bá tước đó cũng là Veronica Archicoel.”
Milena tròn mắt khán phục kiến văn uyên bác của Khải Nguyên.Nhưng cô ta nào biết toàn bộ đều do hắn bịa ra.Lúc tiếp xúc với Veronica, dĩ nhiên Khải Nguyên đã dùng đến Nguyên thần vấn, nhờ vậy mà biết được chuyện tình đầy đau thương này.
Milena suy tư nghĩ ngợi hàng giờ liền, rồi lại lên tiếng nói với Khải Nguyên
“Chuyện xảy ra lần này, thiếp đã biết được kẻ chủ mưu”
Khải Nguyên tò mò hỏi
“Là những ai vậy ?”
Milena trầm ngâm nói
“Vừa rồi chàng nói đến thuật triệu hồn, thiếp đã nghi ngờ là do bọn chúng.Gia tộc Nervy, 1 trong 3 gia tộc sáng lập nên tập đoàn UNC, vốn là những pháp sư triệu hồn tài ba.Hơn nữa, đám giáp sĩ quái đản đó lại rất giống những mô tả về “Bất tử cấm vệ quân” của gia tộc Nervy được ghi chép trong các quyển sách cổ thiếp đã từng đọc.Như vậy là bọn họ đã làm phản rồi.Nhưng vẫn không thành vấn đề, chỉ dựa vào lũ xác chết hồi sinh đó, không thể làm khó được gia tộc của thiếp đâu.Thiếp sẽ bỏ mặc tất cả để đi theo chàng”
Khải Nguyên thấy Milena nặng tình với hắn như vậy, cũng rất xúc động, hắn vòng tay ôm chặt Milena vào lòng, ôn nhu nói
“Nàng đã nặng tình với ta như thế, ta hứa sẽ không bao giờ rời xa nàng”
Lần này không phải lời nói dối, chính là lời thật lòng phát ra từ trái tim của Khải Nguyên
1 lúc sau, Khải Nguyên lại tò mò hỏi
“Vẫn còn 1 đại gia tộc nữa, nàng có thể cho ta biết về họ không ?”
Milena nói
“Gia tộc Cedric à, họ rất ít xuất hiện, thiếp chỉ biết tổ tiên họ là những tay cướp biển rất tàn ác thôi”
Khải Nguyên lại hỏi
“Nàng đang đưa chúng ta đi đâu vậy ?”
Milena lo âu nói
“Nhiên liệu trên canô này không đủ đưa chúng ta đến đất liền đâu.Thiếp chỉ cho canô chạy đến hải phận quốc tế.Nơi đây chắc là có nhiều tàu bè qua lại.Chúng ta có thể đi nhờ họ để về đất liền”
Khải Nguyên giật mình, hắn hỏi có vẻ như trách cứ
“Còn Kỳ Lân tiên sinh, nàng bảo thuộc hạ đưa ông ta đi đâu vậy?”
Milena nhỏ nhẹ đáp
“Thiếp bảo họ đưa ông ta đến chỗ du thuyền.Chính là du thuyền đã đưa chúng ta đến đảo Ragas.Nó đang neo đậu ở cách đảo chừng chục hải lý, canô có thể đến đó được.Nhưng thiếp không muốn trở về đó, thiếp và chàng sẽ tìm 1 con tàu khác.Sau đó chúng ta sẽ bỏ đi thật xa, không ai có thể tìm thấy được”
Khải Nguyên nghe thế, cũng thấy yên tâm.Nhưng trong lòng hắn cũng có 1 nỗi lo âu vô hình.Hắn đã từng lạc giữa sa mạc, cũng biết thế nào là cảm giác khổ sở vì nắng nóng và đói khát.Đại dương cũng chẳng khác gì sa mạc, tuy có vô số nước nhưng không uống được, mặt trời thì lúc nào cũng chói chang trên đầu.Đó là chưa kể những cơn bão biển còn tai hại hơn bão cát sa mạc rất nhiều
Đến tối, vẫn không có chiếc tàu nào xuất hiện, trong lòng 3 người Khải Nguyên cũng lo lắng không yên.Trên canô chỉ có 1 ít lương thực và nước uống đủ dùng trong vài ngày.Nếu sau khi dùng hết lương thực vẫn không có ai đến cứu, chắc chắn là họ sẽ rất thê thảm
Vài giờ sau, mặt biển đang yên lặng bỗng xảy ra dị biến.Những ngọn sóng nhẹ nhàng đã trở nên hung dữ.Biển động dữ dội, hàng ngàn cơn sóng dữ ào ạt xô đến như muốn làm lật ngửa chiếc canô nhỏ bé.Khải Nguyên bám chặt thành ca nô, trong lòng than thầm: không ngờ lại linh đến thế, nghĩ đến bão biển là có bão biển ngay. Mặt biển bỗng xuất hiện 1 xoáy nước khổng lồ, hút lấy chiếc canô vào đó.Chiếc canô xoay vòng trong xoáy nước, rung lắc dữ dội 1 hồi rồi chìm hẳn.
Khải Nguyên, Milena và Thu Thủy cũng cố gắng trồi lên hụp xuống, vùng vẫy giữa làn nước xoáy.Họ nhanh chóng bị luồng xoáy nước nhận chìm.3 người cố ngước mũi lên hít 1 hơi thật sâu trước khi chìm hẳn.
Dưới làn nước, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một số sinh vật lạ, đang bơi đến chỗ 3 người Khải Nguyên.Ban đầu Khải Nguyên tưởng đó là cá mập, nhưng khi chúng đến gần, hắn nhận ra đây chính là những sinh vật quái lạ, chưa từng nhìn thấy bao giờ.Bọn này có hình dáng khá giống con người, có đủ tay chân, nhưng lại có thêm 1 chiếc đuôi dài gai góc, vừa có tác dụng tấn công, vừa như 1 bánh lái giúp chúng rẽ nước bơi lội.Chiếc đầu của chúng trông như đầu của 1 loài bò sát kinh khủng, vừa giống cá sấu vừa giồng rồng Komodo.Thân hình mọc đầy vẩy như vẩy cá.Tay và chân chúng có 1 số vây lớn, nhờ thế tốc độ bơi trong nước của chúng nhanh vô cùng.Chúng có bàn tay 5 ngón như nhân loại nhưng 5 ngón tay đó bị dính lại bởi 1 lớp màng dày, trên 5 đầu ngón tay của chúng là những chiếc móng dài và sắc nhọn.Phút chốc, những sinh vật này đã bao vây và tấn công 3 người bằng móng vuốt và hàm răng nhọn lởm chởm của chúng.
Khải Nguyên đã cạn kiệt công lực, Thu Thủy và Milena lại không quen thủy chiến.Hắc khí của Milena lại không thể vận dụng ở dưới nước.Họ chỉ biết chống đỡ 1 cách bất lực, phút chốc trên người họ đã xuất hiện không ít vết cắt , máu chảy loang đỏ cả mặt nước.Ánh mắt của Khải Nguyên chợt rực sáng lên.Hắn cố gắng tập trung tất cả công lực ít ỏi còn sót lại tạo thành 1 quang cầu mờ nhạt bao quanh thân thể.Khi những sinh vật quái dị đó chạm phải quang cầu, 1 vụ nổ nhỏ liền xảy ra, bọn quái vật liền bị sức ép của vụ nổ hất tung ra, choáng váng.Khải Nguyên cố hết sức nắm lấy tay Thu Thủy và Milena, bơi thật nhanh ra xa khỏi bọn quái vật vẫn còn bị choáng.Hắn cảm thấy ngộp thở nhưng vẫn gắng sức kéo 2 nữ nhân bơi cùng mình.
Đang bơi, Khải Nguyên bỗng dưng cảm thấy người nhẹ hẫng, càng lúc lại càng bị cuốn đi xa hơn.Hắn biết hắn đã gặp phải 1 dòng hải lưu ngầm rất mạnh.Sức lực đã cạn kiệt, thân thể rã rời, hắn đành xuôi tay để cho dòng chảy ngầm đó cuốn đi.
Hắn thấy Milena và Thu Thủy đang ôm hắn, nước mắt tuôn tràn.Gần đó, Kỳ Lân tiên sinh đang ngồi trên cát, đôi mắt ông ta được băng lại bằng 1 dải băng trắng
Cả người Khải Nguyên mệt mỏi như muốn rã ra, hắn nặng nhọc ngồi dậy ôm lấy 2 nữ nhân, cất giọng ôn nhu nói
“Ta không sao đâu, chỉ hơi mệt chút thôi, đừng khóc nữa “
Khải Nguyên nhìn thẳng vào mắt Milena, giọng nói có vẻ rất quan tâm
“Thương thế của nàng thế nào rồi ?Trong người còn thấy lạnh nữa không ?”
Milena dịu dàng đáp
“Thiếp ổn rồi, không ngờ chàng lại có thể hóa giải ma thuật của nữ nhân đó”
Khải Nguyên lặng im 1 lúc nói
“Thật ra ta không hóa giải được, chỉ cố gắng phong bế hàn khí không cho nó phát tác thôi.Nhưng lúc cô ta chết, ma thuật đó cũng tự nhiên tan biến”
Milena lại hỏi
“Chàng thực sự có Ngục hỏa bất diệt thân sao ? Việc đó là thế nào vậy ?”
Khải Nguyên thở dài nói
“Thực sự ta không có và cũng không biết thứ đó là gì cả.Ta cảm giác là cô ta rất sợ thứ đó nên mới nhận bừa thế thôi.Với tình trạng của ta lúc đó, nếu cô ta lại liều lĩnh đánh thêm 1 chiêu nữa là ta chết chắc.Cũng may mà cô ta e sợ thứ gọi là Ngục hỏa bất diệt thân đó nên không tấn công nữa.”
Hắn ngưng 1 lúc rồi lại nói:
“Nhưng cơ thể ta có khả năng phục hồi rất nhanh, lúc trúng chiêu đồng quy ư tận của cô ta, ta đã bị thủng gan và phổi, xuất huyết nội rất trầm trọng.Ta bèn liều mạng dùng toàn bộ công lực đẩy nhanh khả năng tự phục hồi để làm liền lại các vết thương đó.Kết quả là giờ đây hoàn toàn kiệt sức.”
3 bóng người chạy rất nhanh từ hướng khách sạn lại chỗ Khải Nguyên và Milena.Khải Nguyên cũng hơi lo, không biết là địch hay bạn.Khi những người đó đã đến gần, Khải Nguyên nhận ra đó chính là 3 người trong tổ trọng tài.Những người này nhìn thấy Milena liền cúi chào rất cung kính rồi nói
“Tiểu thư, hiện giờ tình hình không thể kiểm soát được nữa.Chúng ta phải mau rời khỏi đây”
Milena nói với giọng rất lo lắng
“Còn thứ đó thì sao, các ngươi có lấy được nó ra đây không ?”
Nhóm thuộc hạ của Milena lắc đầu nói
“Chúng tôi chỉ kịp giấu nó vào két sắt bí mật.Hiện giờ chúng ta phải rời khỏi đây trước.Sau đó sẽ cử người trở lại để lấy”
Milena suy nghĩ 1 lúc rồi gật đầu, lại chỉ tay ra lệnh
“Hiện có 2 chiếc canô ở bờ biển, 3 người hãy đem lão nhân đó lên 1 canô, phải đưa ông ta về đất liền an toàn.Còn ta sẽ tự lái canô đi cùng với những người này, ta có việc quan trọng phải làm, không được đi theo ta”
Milena thì thầm dặn dò 3 thuộc hạ 1 lúc rồi họ liền chia nhau ra.Khải Nguyên, Milena và Thu Thủy lên 1 ca nô, lập tức nổ máy phóng ra khơi.Milena cố ý điều khiển ca nô đi theo 1 hướng khác với ca nô của 3 thuộc hạ và Kỳ Lân tiên sinh, chỉ độ nửa giờ sau đã hoàn toàn mất dấu họ.
Lúc Milena vừa khuất dạng, trên bãi biển bỗng xuất hiện 1 nam nhân anh tuấn tóc vàng.Lúc này, thi thể của Veronica đã bốc hơi hoàn toàn, chỉ còn lại bộ giáp nằm trơ trọi trên bãi cát.Nam nhân này đến chỗ bộ giáp, đưa tay nhặt lấy chiếc túi đen bỏ vào người, rồi lại nâng bộ giáp lên mũi ngửi mùi hương nữ nhân vẫn còn lưu lại trên đó.Khóe mắt nam nhân lại chảy ra 1 giọt lệ, vô thanh vô tức rơi xuống thấm vào mặt cát.
Đến tận sáng hôm sau, Milena liền trao bánh lái cho Thu Thủy cầm rồi ngồi cạnh Khải Nguyên, hỏi hắn
“Chàng đã phục hồi được chút nào chưa “
Khải Nguyên nét mặt không biểu hiện gì, khẽ đáp
“Thương thế trên thân thể không thành vấn đề.Riêng công lực của ta thì không phục hồi nhanh vậy đâu, có lẽ phải đến 1 tháng sau mới có thể khôi phục hoàn toàn”
Milena ngần ngừ 1 lát rồi lại hỏi
“Thiếp cảm thấy lúc chàng đánh nhau với cô ta, công lực có vẻ tăng tiến hơn lần trước **ng độ với thiếp, có phải vậy không ?”
Khải Nguyên ôm Milena vào lòng, ôn nhu đáp
“Không sai, lúc ta bị đóng băng, nguy hiểm đến tính mạng, chính hiểm cảnh đó đã kích phát tiềm năng làm tu vi ta tăng tiến 1 bậc.Tuy nhiên vẫn chưa bằng 1 nửa so với trăm năm trước.Hiện tại ta vẫn chưa phải đối thủ của nàng đâu”
Milena nở nụ cười, nói giọng quả quyết
“Thiếp thà chết chứ không làm gì tổn hại đến chàng đâu.Cô gái đó có thể chết vì người mình yêu, thiếp cũng có thể làm được như vậy.Thiếp có thể liều chết để bảo vệ chàng”
Khải Nguyên trầm ngâm 1 lúc rồi nói
“Mặc dù Veronica muốn giết ta.Nhưng thực sự cô ấy rất đáng thương.Ta vốn muốn chừa cho cô ấy 1 con đường sống, nhưng cô ấy lại liều chết với ta.”
Ánh mắt Milena lộ ra vẻ ngạc nhiên, cô ta bèn hỏi
“Chàng biết những gì về nữ nhân đó ?”
Khải Nguyên chậm rãi nói
“Cô ta là 1 nữ chiến binh rất dũng cảm.Thực ra cô ấy đã chết vào thời trung cổ, để bảo vệ cho vị lãnh chúa của mình.Nhưng có người đã triệu tập linh hồn của cô ta từ địa ngục, tạo ra thân xác cho cô ta bằng 1 loại hàn băng ngàn năm, thật là 1 ma thuật lợi hại và cũng tàn ác nữa.Nếu phải chết 1 lần nữa linh hồn cô ta sẽ bị hủy diệt, vĩnh viễn không thể siêu thoát”
Nét mặt Milena lại hiện ra vẻ đăm chiêu, dường như cô ta đã nghĩ ra 1 vấn đề gì đó.Khải Nguyên quan sát nét mặt đó 1 lúc rồi lại nói tiếp
“Lúc đã phục sinh, Veronica lại yêu tha thiết 1 nam nhân.Nhưng với thân thể được tái tạo từ hàn băng đó, cô ta không thể sinh hoạt như 1 con người thực sự, không thể làm tròn nghĩa vụ của 1 người vợ được, vì thế tình yêu đó làm cô ta đau khổ rất nhiều, đau khổ còn hơn cả cái chết.Bởi vậy cô ta luôn liều chết thực hiện nhiệm vụ để thể hiện tình yêu của mình, thật là đáng thương.”
Milena lại ngạc nhiên hỏi Khải Nguyên
“Làm sao chàng biết được điều đó”
Khải Nguyên nhanh chóng trả lời
“Cái tên của cô ta rất đặc biệt.Archicoel là 1 dòng họ có từ thời trung cổ, hiện không còn tồn tại nữa.Hơn nữa, ta nhận ra ký hiệu trên bộ giáp của cô ta.Theo những sách lịch sử ta đã đọc, ký hiệu đó là ký hiệu riêng của 1 nữ bá tước từng sống cách đây hàng ngàn năm.Tên của nữ bá tước đó cũng là Veronica Archicoel.”
Milena tròn mắt khán phục kiến văn uyên bác của Khải Nguyên.Nhưng cô ta nào biết toàn bộ đều do hắn bịa ra.Lúc tiếp xúc với Veronica, dĩ nhiên Khải Nguyên đã dùng đến Nguyên thần vấn, nhờ vậy mà biết được chuyện tình đầy đau thương này.
Milena suy tư nghĩ ngợi hàng giờ liền, rồi lại lên tiếng nói với Khải Nguyên
“Chuyện xảy ra lần này, thiếp đã biết được kẻ chủ mưu”
Khải Nguyên tò mò hỏi
“Là những ai vậy ?”
Milena trầm ngâm nói
“Vừa rồi chàng nói đến thuật triệu hồn, thiếp đã nghi ngờ là do bọn chúng.Gia tộc Nervy, 1 trong 3 gia tộc sáng lập nên tập đoàn UNC, vốn là những pháp sư triệu hồn tài ba.Hơn nữa, đám giáp sĩ quái đản đó lại rất giống những mô tả về “Bất tử cấm vệ quân” của gia tộc Nervy được ghi chép trong các quyển sách cổ thiếp đã từng đọc.Như vậy là bọn họ đã làm phản rồi.Nhưng vẫn không thành vấn đề, chỉ dựa vào lũ xác chết hồi sinh đó, không thể làm khó được gia tộc của thiếp đâu.Thiếp sẽ bỏ mặc tất cả để đi theo chàng”
Khải Nguyên thấy Milena nặng tình với hắn như vậy, cũng rất xúc động, hắn vòng tay ôm chặt Milena vào lòng, ôn nhu nói
“Nàng đã nặng tình với ta như thế, ta hứa sẽ không bao giờ rời xa nàng”
Lần này không phải lời nói dối, chính là lời thật lòng phát ra từ trái tim của Khải Nguyên
1 lúc sau, Khải Nguyên lại tò mò hỏi
“Vẫn còn 1 đại gia tộc nữa, nàng có thể cho ta biết về họ không ?”
Milena nói
“Gia tộc Cedric à, họ rất ít xuất hiện, thiếp chỉ biết tổ tiên họ là những tay cướp biển rất tàn ác thôi”
Khải Nguyên lại hỏi
“Nàng đang đưa chúng ta đi đâu vậy ?”
Milena lo âu nói
“Nhiên liệu trên canô này không đủ đưa chúng ta đến đất liền đâu.Thiếp chỉ cho canô chạy đến hải phận quốc tế.Nơi đây chắc là có nhiều tàu bè qua lại.Chúng ta có thể đi nhờ họ để về đất liền”
Khải Nguyên giật mình, hắn hỏi có vẻ như trách cứ
“Còn Kỳ Lân tiên sinh, nàng bảo thuộc hạ đưa ông ta đi đâu vậy?”
Milena nhỏ nhẹ đáp
“Thiếp bảo họ đưa ông ta đến chỗ du thuyền.Chính là du thuyền đã đưa chúng ta đến đảo Ragas.Nó đang neo đậu ở cách đảo chừng chục hải lý, canô có thể đến đó được.Nhưng thiếp không muốn trở về đó, thiếp và chàng sẽ tìm 1 con tàu khác.Sau đó chúng ta sẽ bỏ đi thật xa, không ai có thể tìm thấy được”
Khải Nguyên nghe thế, cũng thấy yên tâm.Nhưng trong lòng hắn cũng có 1 nỗi lo âu vô hình.Hắn đã từng lạc giữa sa mạc, cũng biết thế nào là cảm giác khổ sở vì nắng nóng và đói khát.Đại dương cũng chẳng khác gì sa mạc, tuy có vô số nước nhưng không uống được, mặt trời thì lúc nào cũng chói chang trên đầu.Đó là chưa kể những cơn bão biển còn tai hại hơn bão cát sa mạc rất nhiều
Đến tối, vẫn không có chiếc tàu nào xuất hiện, trong lòng 3 người Khải Nguyên cũng lo lắng không yên.Trên canô chỉ có 1 ít lương thực và nước uống đủ dùng trong vài ngày.Nếu sau khi dùng hết lương thực vẫn không có ai đến cứu, chắc chắn là họ sẽ rất thê thảm
Vài giờ sau, mặt biển đang yên lặng bỗng xảy ra dị biến.Những ngọn sóng nhẹ nhàng đã trở nên hung dữ.Biển động dữ dội, hàng ngàn cơn sóng dữ ào ạt xô đến như muốn làm lật ngửa chiếc canô nhỏ bé.Khải Nguyên bám chặt thành ca nô, trong lòng than thầm: không ngờ lại linh đến thế, nghĩ đến bão biển là có bão biển ngay. Mặt biển bỗng xuất hiện 1 xoáy nước khổng lồ, hút lấy chiếc canô vào đó.Chiếc canô xoay vòng trong xoáy nước, rung lắc dữ dội 1 hồi rồi chìm hẳn.
Khải Nguyên, Milena và Thu Thủy cũng cố gắng trồi lên hụp xuống, vùng vẫy giữa làn nước xoáy.Họ nhanh chóng bị luồng xoáy nước nhận chìm.3 người cố ngước mũi lên hít 1 hơi thật sâu trước khi chìm hẳn.
Dưới làn nước, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một số sinh vật lạ, đang bơi đến chỗ 3 người Khải Nguyên.Ban đầu Khải Nguyên tưởng đó là cá mập, nhưng khi chúng đến gần, hắn nhận ra đây chính là những sinh vật quái lạ, chưa từng nhìn thấy bao giờ.Bọn này có hình dáng khá giống con người, có đủ tay chân, nhưng lại có thêm 1 chiếc đuôi dài gai góc, vừa có tác dụng tấn công, vừa như 1 bánh lái giúp chúng rẽ nước bơi lội.Chiếc đầu của chúng trông như đầu của 1 loài bò sát kinh khủng, vừa giống cá sấu vừa giồng rồng Komodo.Thân hình mọc đầy vẩy như vẩy cá.Tay và chân chúng có 1 số vây lớn, nhờ thế tốc độ bơi trong nước của chúng nhanh vô cùng.Chúng có bàn tay 5 ngón như nhân loại nhưng 5 ngón tay đó bị dính lại bởi 1 lớp màng dày, trên 5 đầu ngón tay của chúng là những chiếc móng dài và sắc nhọn.Phút chốc, những sinh vật này đã bao vây và tấn công 3 người bằng móng vuốt và hàm răng nhọn lởm chởm của chúng.
Khải Nguyên đã cạn kiệt công lực, Thu Thủy và Milena lại không quen thủy chiến.Hắc khí của Milena lại không thể vận dụng ở dưới nước.Họ chỉ biết chống đỡ 1 cách bất lực, phút chốc trên người họ đã xuất hiện không ít vết cắt , máu chảy loang đỏ cả mặt nước.Ánh mắt của Khải Nguyên chợt rực sáng lên.Hắn cố gắng tập trung tất cả công lực ít ỏi còn sót lại tạo thành 1 quang cầu mờ nhạt bao quanh thân thể.Khi những sinh vật quái dị đó chạm phải quang cầu, 1 vụ nổ nhỏ liền xảy ra, bọn quái vật liền bị sức ép của vụ nổ hất tung ra, choáng váng.Khải Nguyên cố hết sức nắm lấy tay Thu Thủy và Milena, bơi thật nhanh ra xa khỏi bọn quái vật vẫn còn bị choáng.Hắn cảm thấy ngộp thở nhưng vẫn gắng sức kéo 2 nữ nhân bơi cùng mình.
Đang bơi, Khải Nguyên bỗng dưng cảm thấy người nhẹ hẫng, càng lúc lại càng bị cuốn đi xa hơn.Hắn biết hắn đã gặp phải 1 dòng hải lưu ngầm rất mạnh.Sức lực đã cạn kiệt, thân thể rã rời, hắn đành xuôi tay để cho dòng chảy ngầm đó cuốn đi.
/155
|