Suốt 3 ngày liền, Vấn Thiên gần như không tham dự buổi học nào cả.
Ngày đầu tiên, chàng đến bãi tập nhưng lại nằm lăn ra đất mà ngủ trước ánh mắt xem thường và chế giễu của những học viên cùng khóa.
Sau đó, Vấn Thiên gần như biến mất, nhưng vẫn có đôi lần người ta bắt gặp chàng ở nhà ăn, đang vội vã lấp đầy bao tử bằng hàng đống thức ăn trước mặt.
Một vài học viên cũng vô tình phát hiện Vấn Thiên đang lục tìm thứ gì đó trong kho vũ khí, rồi sau đó lại xách 1 chiếc túi khá to chạy biến đi. Rồi người ta lại tìm thấy Vấn Thiên ở xưởng cơ khí, đang chăm chú mài giũa 1 vật gì đó khá dài. Dường như chàng trai này đang muốn chế tạo ra 1 thứ vũ khí cho riêng mình.
Các giảng viên và huấn luyện viên cũng không đoái hoài gì đến sự vắng mặt của Vấn Thiên nữa, Martin Ba đã ra lệnh cho họ cứ mặc kệ chàng. Miễn là Vấn Thiên có thể vượt qua đợt sát hạch sắp tới thì chàng vẫn được giữ lại tiếp tục học tại học viện quân sự Marshall
Trời đã về khuya …
Một bóng người cao gầy đang di chuyển rất nhanh trong màn đêm, tiến thẳng đến tòa nhà E1, dừng lại một chút như đang do dự rồi bước vào. Người này hiển nhiên là 1 nữ nhân, không ai khác chính là Yên Thùy, có vẻ như Yên Thùy đã thu hết can đảm mới có thể đến đây để tìm gặp Lãnh Huyết
Mọi vật dường như yên lặng một cách đáng sợ, Yên Thùy cũng không cảm thấy khí tức lạnh lẽo quỷ dị quen thuộc của Lãnh Huyết, cô đoán rằng Lãnh Huyết hiện tại không có mặt ở nơi này. Tòa nhà E1 này có thể xem như là nhà của Lãnh Huyết, nếu Lãnh Huyết không ở đây, anh ta có thể đi đâu được? Yên Thùy cũng biết rằng Lãnh Huyết vốn là 1 nhân vật bí ẩn khác thường, bởi vậy hành tung của anh ta tiêu diêu vô định là điều bình thường.
Yên Thùy do dự hồi lâu rồi quyết định đi đến phòng ở của giám thị, nơi có cánh cửa bí mật dẫn xuống mật thất của Lãnh Huyết. Nghĩ đến mật thất đầy máu me và xác người đó, Yên Thùy cảm thấy rợn cả người, nhưng cô vẫn tiếp tục bước đến căn phòng đó.
Vừa bước vào căn phòng, Yên Thùy nhìn thấy một nam nhân cao lớn đang mò mẫm trên bức tường vốn là cánh cửa bí mật dẫn xuống mật thất ghê rợn của Lãnh Huyết. Trên vai nam nhân đó đang đeo 1 thứ giống như 1 con dao đi rừng dài khoảng 40 centimet, được để trong 1 chiếc vỏ kiếm tự chế trông hơi thô thiển. Nam nhân nghe động liền quay lại, Yên Thùy lập tức nhận ra đó chính là Vấn Thiên. Xem ra, không chỉ có mình Yên Thùy tò mò với những bí mật của Lãnh Huyết
Yên Thùy thở hắt 1 hơi, lên tiếng hỏi Vấn Thiên
“Anh đến đây để làm gì thế ? “
Vấn Thiên nhìn chăm chú vào bức tường nói
“Tôi muốn xuống mật thất 1 lần nữa, để quan sát những xác chết, nếu như chúng vẫn còn ở dưới đó “
Yên Thùy ngạc nhiên hỏi
“Anh quan sát những xác chết đó để làm gì ? “
Vấn Thiên hồ hởi nói
“Tôi đã phát hiện khá nhiều điều thú vị về Huyết kiếm tam thức đó, bây giờ tôi muốn quan sát những xác chết dưới mật thất 1 lần nữa để kiểm chứng lại “
Yên Thùy nửa tin nửa ngờ
“Anh đã phát hiện được điều gì ? “
Vấn Thiên liền nói 1 mạch
“Huyết kiếm tam thức này thật sự là những chiêu thức lợi hại do Lãnh Huyết sáng tạo nên. Tuy nhiên, anh ta chỉ mới sáng tạo ra chúng gần đây thôi, vẫn còn nhiều khuyết điểm. Vì vậy Lãnh Huyết mới truyền thụ cho chúng ta, để thông qua chúng ta, anh ta có thể hoàn thiện những chiêu thức đó. “
Yên Thùy cãi lại
“Kiếm chiêu đơn giản thế thì lợi hại ở chỗ nào chứ “
Vấn Thiên trầm ngâm nói
“Chiêu thức càng đơn giản lại càng lợi hại. Nếu như đó là 1 chuỗi đòn thế liên hoàn, chỉ cần phá được 1 mắt xích trong đó thì toàn bộ chiêu thức xem như bị phá giải. 3 chiêu kiếm đó, mỗi chiêu chỉ có 1 thế đánh, nếu luyện đến cảnh giới cao nhất có thể nói là vô phương phá giải “
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Yên Thùy, Vấn Thiên lại nói tiếp
“Thứ mà Lãnh Huyết cho chúng ta xem không phải là kiếm chiêu, mà chỉ là kiếm ý. Anh ấy muốn chúng ta tự ngộ lấy theo cách riêng của mình. Tôi cũng ngộ ra được 1 ít rồi. Tôi đã đoán rằng Lãnh Huyết cho chúng ta xem những xác chết đó là có dụng ý riêng của anh ta, không phải chỉ đơn giản là hù dọa chúng ta. Rất có thể những xác chết đó là tác phẩm của Huyết kiếm tam thức, nếu như bây giờ tôi có thể quan sát những cái xác đó 1 lần nữa, chắc chắn sẽ ngộ ra thêm không ít “
Yên Thùy chau mày khẽ nói
“Kiếm ý … “
Vấn Thiên gật đầu xác nhận
“Kiếm ý chính là linh hồn của kiếm thuật, phải dùng tâm mà cảm nhận lấy, không thể dùng 5 giác quan thông thường được “
Vấn Thiên mặc kệ Yên Thùy đứng ngẩn ngơ, lại lấy trong người ra 1 chiếc đèn pin nhỏ, bật công tắc chiếu lên tường 1 thứ ánh sáng xanh tím. Trên bức tường bỗng lờ mờ hiện ra 10 con số từ 0 đến 9 sắp xếp theo thứ tự phím bấm điện thoại. Vấn Thiên lại mô phỏng theo động tác của Lãnh Huyết, liên tục bấm vài dãy số, chỉ 1 lúc sau, cánh cửa bí mật đã mở ra, để lộ thông đạo dẫn vào mật thất.
Vấn Thiên vỗ vai Yên Thùy bảo cô
“Đi cùng tôi vào mật thất đó nhé “
Yên Thùy theo sau Vấn Thiên một cách vô thức, trong đầu cô như vang lên giọng nói của Lãnh Huyết “Ngộ tính của Vấn Thiên rất cao, cao hơn cô rất nhiều … “
Những cái xác vẫn còn đó, số lượng có vẻ như tăng lên đáng kể. Vấn Thiên xem xét cẩn thận từng xác chết một, vừa xem vừa gật gù ra chiều đắc ý. Chỉ 1 lúc sau, chàng đã tự lẩm bẩm những câu không ai hiểu được. Yên Thùy cũng cố gắng kiềm nén cảm giác buồn nôn, quan sát kĩ lưỡng những vết thương dẫn đến tử vong trên mỗi xác chết, nhưng tuyệt nhiên cô không nhìn ra được gì từ những xác chết ghê tởm đó.
Vấn Thiên bất chợt rút con dao đeo ở sau lưng ra. Yên Thùy nhận thấy dường như Vấn Thiên đã mài dũa lại con dao đó thành 1 thứ vũ khí nửa giống đao nửa giống kiếm trông rất khó coi. Vấn Thiên tiến đến gần 1 tử thi, chém liền 3 nhát, máu me tanh hôi liền dính đầy bộ y phục của chàng. Yên Thùy thấy thế liền đưa tay bịt mũi, nhăn mặt có vẻ rất khó chịu.
Vấn Thiên bỗng lẩm bẩm
“Thì ra là thế … Hiểu rồi … Thì ra là như thế …”
Yên Thùy chưa kịp phản ứng gì thì Vấn Thiên đã chạy như bay theo lối thông đạo ra khỏi mật thất. Yên Thùy do dự trong giây lát rồi đi đến chỗ thông đạo. Dù gì đi nữa, cô chẳng thích cái mật thất gớm ghiếc này 1 chút nào cả. Cô chỉ định xem Lãnh Huyết có phải là đang ở dưới mật thất hay không rồi sau đó sẽ gọi anh ta ra ngoài để trao đổi. Vừa đi được vài bước trong thông đạo, Yên Thùy tái mặt nhận ra cánh cửa đã bị đóng lại.
Ban đầu, Yên Thùy tức tối nghĩ rằng Vấn Thiên đã chơi xỏ cô, liền lớn giọng la hét bảo Vấn Thiên mở cửa. Nhưng mãi 1 lúc lâu không có hồi đáp, cô liền hiểu ra rằng Vấn Thiên lại rơi vào Vong ngã chi cảnh, trong lúc đi ra, có lẽ vô tình chàng trai này đã **ng phải cơ quan nào đó làm cho cửa mật thất đóng lại.
Sau hàng giờ mò mẫm tìm cơ quan mở cửa, Yên Thùy tìm ra 1 bảng điện tử được giấu khá kĩ lưỡng, nhưng lại không biết dãy số mật mã để mở cửa. Sau 1 hồi bấm nút loạn xạ, Yên Thùy đành bó tay, ngồi bệch xuống đất. Xem ra, chỉ khi Lãnh Huyết trở về, hoặc Vấn Thiên lại mở cửa ra 1 lần nữa, cô mới có thể ra ngoài được. Cô cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, tự dưng lại theo Vấn Thiên xuống cái chỗ quái quỷ này, rồi lại bị nhốt trong đó.
Khoảng 1 giờ sau, cửa mật thất mở ra, Lãnh Huyết tiến vào. Trên người Lãnh Huyết vẫn là bộ y phục đen quen thuộc, nhưng được gắn thêm 1 số chi tiết như cầu vai, giáp bảo vệ cổ tay. Và đặc biệt hơn nữa, bộ y phục đó tỏa ra mùi của máu, có vẻ như Lãnh Huyết vừa trở về sau chuyến đi săn. Và trên vai anh ta vẫn đang vác 1 xác người sắc mặt vẫn còn khá tươi, có lẽ chỉ vừa mới bị giết hại
Lãnh Huyết chỉ liếc nhìn Yên Thùy, sau đó tiếp tục mang tử thi đó vào mật thất.Yên Thùy kinh hãi nhận ra đó là tử thi của 1 nữ nhân trẻ tuổi, khá xinh đẹp. Người này chết vì bị đâm xuyên qua cổ họng bằng 1 vật sắc nhọn. Ở miệng vết thương, chỉ có 1 ít máu đã đông lại
Lãnh Huyết nhìn Yên Thùy, ra lệnh
“Lại đây giúp ta 1 tay “
Yên Thùy sợ hãi, lập tức tuân lệnh, cô đến bên Lãnh Huyết, giúp anh ta treo xác chết đó lên một chiếc móc sắt rồi lập tức quay lưng, cố gắng giấu đi khuôn mặt xanh mét như tàu lá, thân thể Yên Thùy run rẩy như sắp nôn mửa.
Lãnh Huyết có vẻ như không quan tâm đến Yên Thùy, ngắm nhìn tác phẩm mới của anh ta hồi lâu rồi xuất thủ lột sạch y phục trên người tử thi, nét mặt lộ ra vẻ không hài lòng.
Yên Thùy định nhân cơ hội này bỏ đi, nhưng vừa bước vài bước, cô bỗng giật mình phát hiện ra ánh mắt của Lãnh Huyết đang nhìn mình chăm chú.
Giọng nói lạnh lẽo của Lãnh Huyết lại cất lên
“Cô tìm đến đây với mục đích gì ? “
Yên Thùy vội đáp
“Tôi có vài vấn đề muốn thỉnh giáo anh. Tôi không cố ý xuống mật thất này đâu. Chính là Vấn Thiên, anh ta đã dẫn tôi xuống đây, sau đó lại vô tình nhốt tôi lại “
Lãnh Huyết cười nhạt
“Nơi này chẳng có bí mật gì cả. Nếu thích, cô có thể tự tiện đến đây lúc nào cũng được. Cô có vấn đề gì muốn hỏi ta ? Có phải lại là về Vấn Thiên ?”
Yên Thùy tỏ vẻ thán phục trước sự suy đoán của Lãnh Huyết, cô gật đầu nói
“Chính xác là về Vấn Thiên. Có phải anh ta đã tiến nhập vào Vong ngã chi cảnh ? “
Lãnh Huyết gật đầu như xác nhận
“Ta đã nói với cô, ngộ tính của Vấn Thiên rất cao. “
Yên Thùy lại tò mò hỏi
“Khi anh ta ngủ, tôi phát hiện thấy chân khí trong người anh ta tự động chuyển dịch theo 1 quỹ đạo nào đó. Thật sự việc này là như thế nào ? Theo tôi, chỉ có những võ giả tu luyện lâu năm mới có thể làm được như vậy, Vấn Thiên niên kỷ còn trẻ như thế … “
Lãnh Huyết thô lỗ ngắt lời Yên Thùy
“Cậu ta đã từng bị tẩu hỏa nhập ma. Chính là trong lúc bị tẩu hỏa nhập ma, Vấn Thiên đã nặng tay đả thương cô. Sau khi qua khỏi tình trạng đó, cơ thể Vấn Thiên phát sinh nhiều dị biến, có thể xem như đó là kỳ duyên của cậu ta. Cơ thể của Vấn Thiên có nhiều điểm đặc dị khác người, ta vẫn chưa hiểu hết được nữa “
Lãnh Huyết bước đến 1 chiếc bàn, di chuyển xác chết đang nằm giữa bàn sang 1 bên rồi quay mặt lại hỏi Yên Thùy
“Cô muốn xem thêm mấy tử thi nữa không ? Hãy đi với ta, cùng ta mang chúng về “
Yên Thùy tái mặt, xua tay nói
“Không, tôi không thích … Tôi phải đi đây … Xin cáo từ “
Lãnh Huyết cười ha hả
“Sợ máu và xác chết như thế, sao có thể trở thành đặc vụ được, làm sao có thể báo thù chứ “
Yên Thùy sợ sệt lui lại rồi quay lưng, nhanh chóng rời khỏi mật thất. Tiếng cười tà dị của Lãnh Huyết như vang vọng bên tai cô. Vừa ra khỏi cổng tòa nhà E1, cô lại thấy Vấn Thiên đang hối hả chạy đến
Nhìn thấy Yên Thùy, Vấn Thiên gãi đầu, tỏ vẻ bối rối
“Xin lỗi, lúc nãy hình như tôi đã vô ý nhốt cô dưới đó … Làm sao cô có thể ra ngoài được vậy ? “
Yên Thùy có vẻ hơi bực tức
“Làm sao lại không thể, anh nghĩ rằng tôi không tìm ra được cơ quan mở cửa mật thất sao “
Vấn Thiên cười như trêu chọc
“Tôi không nghĩ thế. Cơ quan đó cũng dễ tìm thôi, nhưng mật mã để mở cửa thì theo tôi, cô sẽ không mò ra được. Đúng là vẫn còn 1 thông đạo khác, nhưng nó lại được bố trí ở gần bức tường nơi Lãnh Huyết treo mấy cái xác chết Với tính cách của cô, tôi đoán rằng cô sẽ không bao giờ đến chỗ đó, nên chắc chắn sẽ không tìm ra được thông đạo thứ 2 đó. Có lẽ Lãnh Huyết vừa trở về, phải không ? “
Yên Thùy im lặng gật đầu, thầm nghĩ
“Anh ta cũng khá thông minh đấy chứ, suy luận chặt chẽ và sắc sảo y như 1 thám tử vậy “
Vấn Thiên lại phấn khởi nói
“Tôi đã ngộ ra được khá nhiều, đi theo tôi, tôi sẽ cho cô xem “
Yên Thùy đi theo Vấn Thiên, trong lòng cô tự nhắc mình phải cẩn thận, nếu không lại rơi vào tình thế oái oăm như lúc nãy thì khổ. Vấn Thiên dẫn Yên Thùy đến 1 bãi tập vắng lặng, rút thanh kiếm thô thiển của chàng ra, nói
“Hãy xem tôi thi triển lại những chiêu thức đó “
Vấn Thiên vung kiếm chém thẳng vào 1 tảng đá, động tác dũng mãnh vô cùng, chỉ một nhát kiếm đã chẻ đôi tảng đá đó theo chiều dọc. Chàng dừng lại vài phút rồi xuất thủ đâm xuyên qua 1 thân cây gần đó. Yên Thùy ngạc nhiên đôi lúc rồi nhăn mặt càu nhàu
“Lực đạo rất mạnh, cũng khá nhanh, nhưng chẳng có gì tinh xảo cả “
Vấn Thiên không nói gì, lại xoay người đâm kiếm xuống gốc cây rồi rút kiếm về bỏ vào vỏ. Chàng nhìn Yên Thùy thở dài
“Thật ra, những chiêu này chỉ phát huy tác dụng khi đối phó với người thật, có vẻ như sử dụng chúng trên những mục tiêu vô tri này không phát huy được hết uy lực vốn có của chiêu thức “
Yên Thùy khinh khỉnh nói
“Tôi là người thật đây, hãy thử với tôi xem sao “
Vấn Thiên liền lắc đầu
“Không được … 3 chiêu này uy lực rất lớn … Tôi không muốn làm tổn thương cô “
”Rắc, rắc” những âm thanh nứt gãy liền phát ra. Thân cây Vấn Thiên dùng để thử chiêu bỗng đứt thành nhiều đoạn. Yên Thùy thấy thế không khỏi kinh hãi nghĩ thầm “Chỉ mấy ngày không gặp mà tu vi của anh ta tiến bộ đến như vậy sao, thật là đáng nể “
Trong lòng Yên Thùy bỗng nảy sinh cảm giác ghen ghét. Cô vốn là con gái của chưởng môn Thiên Kiếm phái, từ nhỏ đã được khen ngợi là tư chất hơn người, thế nhưng giờ đây bỗng xuất hiện 1 nam nhân, nam nhân này đã từng 2 lần đánh bại cô, hiện đang từng bước, từng bước vượt qua cô, ngay chính trong lĩnh vực kiếm thuật mà cô vốn tự hào. Yên Thùy không thể chấp nhận được sự thật đó. Những lời nhận xét của Lãnh Huyết lại một lần nữa vang vọng bên tai Yên Thùy, xoáy sâu vào tâm hồn cô, gây ra 1 cảm giác khó chịu không thể tả nổi
Yên Thùy hậm hực nói
“Xem ra chỉ có anh mới tiếp thu được từ cái gã quái dị đó thôi. Tôi không có hứng thú với thứ này lắm, xin cáo từ “
Nói xong, Yên Thùy bất thần xuất thủ, vung chưởng toàn lực đánh vào 1 thân cây gần đó rồi bỏ đi. Chỉ ít phút sau, thân cây gãy đôi, ngã ngay vào Vấn Thiên. Chàng liền chuyển thân tránh né, cười thầm tự nhủ
“Lại muốn chơi xấu mình đây mà“
Bất giác nghĩ đến lúc giao thủ với Yên Thùy, Vấn Thiên rùng mình thầm nghĩ
“Có lẽ tu vi của Yên Thùy cao hơn mình 1 chút, nhưng lúc đánh nhau với mình cô ta đã nương tay nên mới bị thua như vậy. Có lẽ cô ta sợ nếu thi triển toàn lực có thể sẽ vô ý sát hại mình. Xem ra tâm tính của cô gái này cũng khá thiện lương “
“Luyện thành Huyết kiếm tam thức rồi, cậu sẽ không còn sợ kiếm khí của cô ta nữa”- từ sau lưng Vấn Thiên, giọng nói lạnh như băng quen thuộc cất lên
Vấn Thiên quay lại đối diện với Lãnh Huyết nói
“Thì ra huynh đã quan sát đệ từ nãy giờ. 3 chiêu đó đệ chỉ mới luyện được đôi chút, thật đáng xấu hổ. “
Lãnh Huyết nhìn Vấn Thiên, có vẻ nét hài lòng nói
“Tối mai cậu đến chỗ ta sớm 1 chút. Ta sẽ dẫn cậu cùng ta đi săn mấy con chuột.“
Vấn Thiên đương nhiên hiểu Lãnh Huyết muốn dẫn mình theo cùng anh ta đối phó với những kẻ xâm nhập. Chiến đấu chính là hình thức huấn luyện hiệu quả nhất. Trong lòng chàng cũng có chút lo âu, nhưng bản tính thích mạo hiểm lại nổi lên, chỉ trong phút chốc chàng đã quên hết tất cả những lo sợ, háo hức gật đầu đồng ý với Lãnh Huyết
Suốt ngày hôm sau, Vấn Thiên ngủ thật đủ giấc rồi chuẩn bị kĩ càng. Chàng định mang theo khẩu súng ngắn, nhưng sau đó liền nghĩ lại, cất khẩu súng trở lại vào trong tủ. Chàng quyết định chỉ mặc 1 chiếc áo chống đạn và mang theo mình thanh kiếm tự tạo thô thiển của chàng. Trời vừa tối, Vấn Thiên liền đến nhà ăn chén 1 bữa thật no rồi nhanh chóng di chuyển đến tòa nhà E1
Lãnh Huyết đã đợi Vấn Thiên sẵn ở cổng, anh ta ra hiệu bảo Vấn Thiên ngồi xuống chờ đợi rồi lại ung dung vẽ xuống đất những đồ hình kì quặc.
Vấn Thiên có vẻ nóng lòng muốn xuất phát, liền hỏi Lãnh Huyết
“Huynh đang đợi ai thế ? Chúng ta bao giờ mới xuất phát đây “
Lãnh Huyết ngừng tay, khẽ đáp
“Ta không đợi ai cả, chỉ đơn giản là lũ chuột chưa rời khỏi hang, tạm thời chúng ta cứ ngồi đây, đến lúc sẽ xuất phát “
Vấn Thiên vung vẩy thanh kiếm có vẻ phấn khởi
“Đệ đang muốn tận mắt quan sát thân thủ của huynh lúc chiến đấu với lũ người xâm nhập đó. Chắc chắn là sẽ rất thú vị “
Lãnh Huyết gật đầu
“Ta nghĩ là sẽ có vài tên hơi quá sức đối với cậu. Đánh không được thì cứ chạy ra sau lưng ta, nhưng tuyệt đối không được để rơi vào tay chúng, bởi vì ta sẽ không cứu cậu đâu “
Vấn Thiên phấn khởi gật đầu, chàng thầm nghĩ
“Có huynh ấy đi theo thì có thể có việc gì xảy ra được chứ “
Vấn Thiên ngắm nhìn Lãnh Huyết vẽ những đồ hình kì quái 1 lúc, chàng không hiểu gì cả và cảm thấy nhàm chán liền ngẫm nghĩ 1 lúc rồi bắt chuyện
“Trong tòa nhà E1 này, dường như ngoài huynh ra, vẫn còn 1 người nữa phải không ? “
Lãnh Huyết nhìn Vấn Thiên, trong mắt hiện lên vài tia tiếu ý
“Nhãn quang khá lắm. Nói cho ta biết, cậu nhận ra điều đó như thế nào ? “
Vấn Thiên ung dung nói
“Đệ chỉ suy đoán thôi. Các xác chết trong mật thất được mổ xẻ 1 cách cẩn thận, lại được sắp xếp khá gọn gàng. Chắc chắn đó không phải là tác phong của 1 nam nhân. Nhìn những ngón tay của huynh, chúng không có 1 vết sẹo nào do dao mổ gây ra, chứng tỏ là huynh không biết giải phẫu, nhưng huynh lại rất am tường về cấu tạo cơ thể con người. Đệ suy đoán là có 1 người nào đó đã giúp huynh việc này. Người đó có khả năng rất lớn là 1 nữ nhân “
Lãnh Huyết cười lớn nói
“Quả thật cậu rất thông minh, ta cũng phải khâm phục. Nhưng hãy cẩn thận, có thể sau này sự thông minh đó sẽ làm hại cậu đấy “
Lãnh Huyết nói xong lại quay trở lại với những đồ hình của anh ta. Vấn Thiên nhìn chăm chú vào những đồ hình đó hồi lâu, chàng nhận ra đó dường như không phải là đồ hình của võ công. Không lẽ trên đời thật sự tồn tại ma thuật ? Không lẽ Lãnh Huyết chính là 1 pháp sư hắc ám trong truyền thuyết ? Theo truyền thuyết thì các pháp sư rất yếu về thể chất và gần như không thể tu luyện võ công. Nếu thực sự Lãnh Huyết có thể tu luyện cả 2 môn kì công này, không biết thực lực của anh ta đáng sợ như thế nào nữa
Nửa giờ sau …
Lãnh Huyết bỗng dừng tay, nhanh chóng xóa tất cả những gì anh ta đã vẽ ra, sau đó nói với Vấn Thiên
“Chúng ta lên đường thôi “
Lãnh Huyết nắm tay Vấn Thiên, dẫn chàng phóng như bay rời khỏi học viện Marshall, nhanh chóng tiến nhập vào khu căn cứ quân sự. Những cảnh vệ trông thấy Lãnh Huyết, không có ý ngăn cản, lại tránh đường để cho Lãnh Huyết và Vấn Thiên đi qua. Trong lòng Vấn Thiên mừng rỡ vô cùng, chàng tin rằng mình sắp có cơ hội tiến vào thư viện Marshall. Vấn Thiên tự tin rằng chàng có thể thuyết phục Lãnh Huyết để anh ta cho phép chàng xem 1 số tư liệu trong thư viện Marshall.
Đi sâu vào căn cứ, Vấn Thiên không thể tin vào mắt mình nữa. Trước mắt chàng là 1 tòa nhà khổng lồ có thể nói là to lớn không kém gì Lầu năm góc. Nhưng điều kì lạ là không hề có cảnh vệ nào canh gác xung quanh tòa nhà đó. Trước cổng tòa nhà có 1 tấm biển lớn đề chữ “Thư viện Marshall “
Dường như Vấn Thiên đang đạt được mục đích của mình...
Ngày đầu tiên, chàng đến bãi tập nhưng lại nằm lăn ra đất mà ngủ trước ánh mắt xem thường và chế giễu của những học viên cùng khóa.
Sau đó, Vấn Thiên gần như biến mất, nhưng vẫn có đôi lần người ta bắt gặp chàng ở nhà ăn, đang vội vã lấp đầy bao tử bằng hàng đống thức ăn trước mặt.
Một vài học viên cũng vô tình phát hiện Vấn Thiên đang lục tìm thứ gì đó trong kho vũ khí, rồi sau đó lại xách 1 chiếc túi khá to chạy biến đi. Rồi người ta lại tìm thấy Vấn Thiên ở xưởng cơ khí, đang chăm chú mài giũa 1 vật gì đó khá dài. Dường như chàng trai này đang muốn chế tạo ra 1 thứ vũ khí cho riêng mình.
Các giảng viên và huấn luyện viên cũng không đoái hoài gì đến sự vắng mặt của Vấn Thiên nữa, Martin Ba đã ra lệnh cho họ cứ mặc kệ chàng. Miễn là Vấn Thiên có thể vượt qua đợt sát hạch sắp tới thì chàng vẫn được giữ lại tiếp tục học tại học viện quân sự Marshall
Trời đã về khuya …
Một bóng người cao gầy đang di chuyển rất nhanh trong màn đêm, tiến thẳng đến tòa nhà E1, dừng lại một chút như đang do dự rồi bước vào. Người này hiển nhiên là 1 nữ nhân, không ai khác chính là Yên Thùy, có vẻ như Yên Thùy đã thu hết can đảm mới có thể đến đây để tìm gặp Lãnh Huyết
Mọi vật dường như yên lặng một cách đáng sợ, Yên Thùy cũng không cảm thấy khí tức lạnh lẽo quỷ dị quen thuộc của Lãnh Huyết, cô đoán rằng Lãnh Huyết hiện tại không có mặt ở nơi này. Tòa nhà E1 này có thể xem như là nhà của Lãnh Huyết, nếu Lãnh Huyết không ở đây, anh ta có thể đi đâu được? Yên Thùy cũng biết rằng Lãnh Huyết vốn là 1 nhân vật bí ẩn khác thường, bởi vậy hành tung của anh ta tiêu diêu vô định là điều bình thường.
Yên Thùy do dự hồi lâu rồi quyết định đi đến phòng ở của giám thị, nơi có cánh cửa bí mật dẫn xuống mật thất của Lãnh Huyết. Nghĩ đến mật thất đầy máu me và xác người đó, Yên Thùy cảm thấy rợn cả người, nhưng cô vẫn tiếp tục bước đến căn phòng đó.
Vừa bước vào căn phòng, Yên Thùy nhìn thấy một nam nhân cao lớn đang mò mẫm trên bức tường vốn là cánh cửa bí mật dẫn xuống mật thất ghê rợn của Lãnh Huyết. Trên vai nam nhân đó đang đeo 1 thứ giống như 1 con dao đi rừng dài khoảng 40 centimet, được để trong 1 chiếc vỏ kiếm tự chế trông hơi thô thiển. Nam nhân nghe động liền quay lại, Yên Thùy lập tức nhận ra đó chính là Vấn Thiên. Xem ra, không chỉ có mình Yên Thùy tò mò với những bí mật của Lãnh Huyết
Yên Thùy thở hắt 1 hơi, lên tiếng hỏi Vấn Thiên
“Anh đến đây để làm gì thế ? “
Vấn Thiên nhìn chăm chú vào bức tường nói
“Tôi muốn xuống mật thất 1 lần nữa, để quan sát những xác chết, nếu như chúng vẫn còn ở dưới đó “
Yên Thùy ngạc nhiên hỏi
“Anh quan sát những xác chết đó để làm gì ? “
Vấn Thiên hồ hởi nói
“Tôi đã phát hiện khá nhiều điều thú vị về Huyết kiếm tam thức đó, bây giờ tôi muốn quan sát những xác chết dưới mật thất 1 lần nữa để kiểm chứng lại “
Yên Thùy nửa tin nửa ngờ
“Anh đã phát hiện được điều gì ? “
Vấn Thiên liền nói 1 mạch
“Huyết kiếm tam thức này thật sự là những chiêu thức lợi hại do Lãnh Huyết sáng tạo nên. Tuy nhiên, anh ta chỉ mới sáng tạo ra chúng gần đây thôi, vẫn còn nhiều khuyết điểm. Vì vậy Lãnh Huyết mới truyền thụ cho chúng ta, để thông qua chúng ta, anh ta có thể hoàn thiện những chiêu thức đó. “
Yên Thùy cãi lại
“Kiếm chiêu đơn giản thế thì lợi hại ở chỗ nào chứ “
Vấn Thiên trầm ngâm nói
“Chiêu thức càng đơn giản lại càng lợi hại. Nếu như đó là 1 chuỗi đòn thế liên hoàn, chỉ cần phá được 1 mắt xích trong đó thì toàn bộ chiêu thức xem như bị phá giải. 3 chiêu kiếm đó, mỗi chiêu chỉ có 1 thế đánh, nếu luyện đến cảnh giới cao nhất có thể nói là vô phương phá giải “
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Yên Thùy, Vấn Thiên lại nói tiếp
“Thứ mà Lãnh Huyết cho chúng ta xem không phải là kiếm chiêu, mà chỉ là kiếm ý. Anh ấy muốn chúng ta tự ngộ lấy theo cách riêng của mình. Tôi cũng ngộ ra được 1 ít rồi. Tôi đã đoán rằng Lãnh Huyết cho chúng ta xem những xác chết đó là có dụng ý riêng của anh ta, không phải chỉ đơn giản là hù dọa chúng ta. Rất có thể những xác chết đó là tác phẩm của Huyết kiếm tam thức, nếu như bây giờ tôi có thể quan sát những cái xác đó 1 lần nữa, chắc chắn sẽ ngộ ra thêm không ít “
Yên Thùy chau mày khẽ nói
“Kiếm ý … “
Vấn Thiên gật đầu xác nhận
“Kiếm ý chính là linh hồn của kiếm thuật, phải dùng tâm mà cảm nhận lấy, không thể dùng 5 giác quan thông thường được “
Vấn Thiên mặc kệ Yên Thùy đứng ngẩn ngơ, lại lấy trong người ra 1 chiếc đèn pin nhỏ, bật công tắc chiếu lên tường 1 thứ ánh sáng xanh tím. Trên bức tường bỗng lờ mờ hiện ra 10 con số từ 0 đến 9 sắp xếp theo thứ tự phím bấm điện thoại. Vấn Thiên lại mô phỏng theo động tác của Lãnh Huyết, liên tục bấm vài dãy số, chỉ 1 lúc sau, cánh cửa bí mật đã mở ra, để lộ thông đạo dẫn vào mật thất.
Vấn Thiên vỗ vai Yên Thùy bảo cô
“Đi cùng tôi vào mật thất đó nhé “
Yên Thùy theo sau Vấn Thiên một cách vô thức, trong đầu cô như vang lên giọng nói của Lãnh Huyết “Ngộ tính của Vấn Thiên rất cao, cao hơn cô rất nhiều … “
Những cái xác vẫn còn đó, số lượng có vẻ như tăng lên đáng kể. Vấn Thiên xem xét cẩn thận từng xác chết một, vừa xem vừa gật gù ra chiều đắc ý. Chỉ 1 lúc sau, chàng đã tự lẩm bẩm những câu không ai hiểu được. Yên Thùy cũng cố gắng kiềm nén cảm giác buồn nôn, quan sát kĩ lưỡng những vết thương dẫn đến tử vong trên mỗi xác chết, nhưng tuyệt nhiên cô không nhìn ra được gì từ những xác chết ghê tởm đó.
Vấn Thiên bất chợt rút con dao đeo ở sau lưng ra. Yên Thùy nhận thấy dường như Vấn Thiên đã mài dũa lại con dao đó thành 1 thứ vũ khí nửa giống đao nửa giống kiếm trông rất khó coi. Vấn Thiên tiến đến gần 1 tử thi, chém liền 3 nhát, máu me tanh hôi liền dính đầy bộ y phục của chàng. Yên Thùy thấy thế liền đưa tay bịt mũi, nhăn mặt có vẻ rất khó chịu.
Vấn Thiên bỗng lẩm bẩm
“Thì ra là thế … Hiểu rồi … Thì ra là như thế …”
Yên Thùy chưa kịp phản ứng gì thì Vấn Thiên đã chạy như bay theo lối thông đạo ra khỏi mật thất. Yên Thùy do dự trong giây lát rồi đi đến chỗ thông đạo. Dù gì đi nữa, cô chẳng thích cái mật thất gớm ghiếc này 1 chút nào cả. Cô chỉ định xem Lãnh Huyết có phải là đang ở dưới mật thất hay không rồi sau đó sẽ gọi anh ta ra ngoài để trao đổi. Vừa đi được vài bước trong thông đạo, Yên Thùy tái mặt nhận ra cánh cửa đã bị đóng lại.
Ban đầu, Yên Thùy tức tối nghĩ rằng Vấn Thiên đã chơi xỏ cô, liền lớn giọng la hét bảo Vấn Thiên mở cửa. Nhưng mãi 1 lúc lâu không có hồi đáp, cô liền hiểu ra rằng Vấn Thiên lại rơi vào Vong ngã chi cảnh, trong lúc đi ra, có lẽ vô tình chàng trai này đã **ng phải cơ quan nào đó làm cho cửa mật thất đóng lại.
Sau hàng giờ mò mẫm tìm cơ quan mở cửa, Yên Thùy tìm ra 1 bảng điện tử được giấu khá kĩ lưỡng, nhưng lại không biết dãy số mật mã để mở cửa. Sau 1 hồi bấm nút loạn xạ, Yên Thùy đành bó tay, ngồi bệch xuống đất. Xem ra, chỉ khi Lãnh Huyết trở về, hoặc Vấn Thiên lại mở cửa ra 1 lần nữa, cô mới có thể ra ngoài được. Cô cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, tự dưng lại theo Vấn Thiên xuống cái chỗ quái quỷ này, rồi lại bị nhốt trong đó.
Khoảng 1 giờ sau, cửa mật thất mở ra, Lãnh Huyết tiến vào. Trên người Lãnh Huyết vẫn là bộ y phục đen quen thuộc, nhưng được gắn thêm 1 số chi tiết như cầu vai, giáp bảo vệ cổ tay. Và đặc biệt hơn nữa, bộ y phục đó tỏa ra mùi của máu, có vẻ như Lãnh Huyết vừa trở về sau chuyến đi săn. Và trên vai anh ta vẫn đang vác 1 xác người sắc mặt vẫn còn khá tươi, có lẽ chỉ vừa mới bị giết hại
Lãnh Huyết chỉ liếc nhìn Yên Thùy, sau đó tiếp tục mang tử thi đó vào mật thất.Yên Thùy kinh hãi nhận ra đó là tử thi của 1 nữ nhân trẻ tuổi, khá xinh đẹp. Người này chết vì bị đâm xuyên qua cổ họng bằng 1 vật sắc nhọn. Ở miệng vết thương, chỉ có 1 ít máu đã đông lại
Lãnh Huyết nhìn Yên Thùy, ra lệnh
“Lại đây giúp ta 1 tay “
Yên Thùy sợ hãi, lập tức tuân lệnh, cô đến bên Lãnh Huyết, giúp anh ta treo xác chết đó lên một chiếc móc sắt rồi lập tức quay lưng, cố gắng giấu đi khuôn mặt xanh mét như tàu lá, thân thể Yên Thùy run rẩy như sắp nôn mửa.
Lãnh Huyết có vẻ như không quan tâm đến Yên Thùy, ngắm nhìn tác phẩm mới của anh ta hồi lâu rồi xuất thủ lột sạch y phục trên người tử thi, nét mặt lộ ra vẻ không hài lòng.
Yên Thùy định nhân cơ hội này bỏ đi, nhưng vừa bước vài bước, cô bỗng giật mình phát hiện ra ánh mắt của Lãnh Huyết đang nhìn mình chăm chú.
Giọng nói lạnh lẽo của Lãnh Huyết lại cất lên
“Cô tìm đến đây với mục đích gì ? “
Yên Thùy vội đáp
“Tôi có vài vấn đề muốn thỉnh giáo anh. Tôi không cố ý xuống mật thất này đâu. Chính là Vấn Thiên, anh ta đã dẫn tôi xuống đây, sau đó lại vô tình nhốt tôi lại “
Lãnh Huyết cười nhạt
“Nơi này chẳng có bí mật gì cả. Nếu thích, cô có thể tự tiện đến đây lúc nào cũng được. Cô có vấn đề gì muốn hỏi ta ? Có phải lại là về Vấn Thiên ?”
Yên Thùy tỏ vẻ thán phục trước sự suy đoán của Lãnh Huyết, cô gật đầu nói
“Chính xác là về Vấn Thiên. Có phải anh ta đã tiến nhập vào Vong ngã chi cảnh ? “
Lãnh Huyết gật đầu như xác nhận
“Ta đã nói với cô, ngộ tính của Vấn Thiên rất cao. “
Yên Thùy lại tò mò hỏi
“Khi anh ta ngủ, tôi phát hiện thấy chân khí trong người anh ta tự động chuyển dịch theo 1 quỹ đạo nào đó. Thật sự việc này là như thế nào ? Theo tôi, chỉ có những võ giả tu luyện lâu năm mới có thể làm được như vậy, Vấn Thiên niên kỷ còn trẻ như thế … “
Lãnh Huyết thô lỗ ngắt lời Yên Thùy
“Cậu ta đã từng bị tẩu hỏa nhập ma. Chính là trong lúc bị tẩu hỏa nhập ma, Vấn Thiên đã nặng tay đả thương cô. Sau khi qua khỏi tình trạng đó, cơ thể Vấn Thiên phát sinh nhiều dị biến, có thể xem như đó là kỳ duyên của cậu ta. Cơ thể của Vấn Thiên có nhiều điểm đặc dị khác người, ta vẫn chưa hiểu hết được nữa “
Lãnh Huyết bước đến 1 chiếc bàn, di chuyển xác chết đang nằm giữa bàn sang 1 bên rồi quay mặt lại hỏi Yên Thùy
“Cô muốn xem thêm mấy tử thi nữa không ? Hãy đi với ta, cùng ta mang chúng về “
Yên Thùy tái mặt, xua tay nói
“Không, tôi không thích … Tôi phải đi đây … Xin cáo từ “
Lãnh Huyết cười ha hả
“Sợ máu và xác chết như thế, sao có thể trở thành đặc vụ được, làm sao có thể báo thù chứ “
Yên Thùy sợ sệt lui lại rồi quay lưng, nhanh chóng rời khỏi mật thất. Tiếng cười tà dị của Lãnh Huyết như vang vọng bên tai cô. Vừa ra khỏi cổng tòa nhà E1, cô lại thấy Vấn Thiên đang hối hả chạy đến
Nhìn thấy Yên Thùy, Vấn Thiên gãi đầu, tỏ vẻ bối rối
“Xin lỗi, lúc nãy hình như tôi đã vô ý nhốt cô dưới đó … Làm sao cô có thể ra ngoài được vậy ? “
Yên Thùy có vẻ hơi bực tức
“Làm sao lại không thể, anh nghĩ rằng tôi không tìm ra được cơ quan mở cửa mật thất sao “
Vấn Thiên cười như trêu chọc
“Tôi không nghĩ thế. Cơ quan đó cũng dễ tìm thôi, nhưng mật mã để mở cửa thì theo tôi, cô sẽ không mò ra được. Đúng là vẫn còn 1 thông đạo khác, nhưng nó lại được bố trí ở gần bức tường nơi Lãnh Huyết treo mấy cái xác chết Với tính cách của cô, tôi đoán rằng cô sẽ không bao giờ đến chỗ đó, nên chắc chắn sẽ không tìm ra được thông đạo thứ 2 đó. Có lẽ Lãnh Huyết vừa trở về, phải không ? “
Yên Thùy im lặng gật đầu, thầm nghĩ
“Anh ta cũng khá thông minh đấy chứ, suy luận chặt chẽ và sắc sảo y như 1 thám tử vậy “
Vấn Thiên lại phấn khởi nói
“Tôi đã ngộ ra được khá nhiều, đi theo tôi, tôi sẽ cho cô xem “
Yên Thùy đi theo Vấn Thiên, trong lòng cô tự nhắc mình phải cẩn thận, nếu không lại rơi vào tình thế oái oăm như lúc nãy thì khổ. Vấn Thiên dẫn Yên Thùy đến 1 bãi tập vắng lặng, rút thanh kiếm thô thiển của chàng ra, nói
“Hãy xem tôi thi triển lại những chiêu thức đó “
Vấn Thiên vung kiếm chém thẳng vào 1 tảng đá, động tác dũng mãnh vô cùng, chỉ một nhát kiếm đã chẻ đôi tảng đá đó theo chiều dọc. Chàng dừng lại vài phút rồi xuất thủ đâm xuyên qua 1 thân cây gần đó. Yên Thùy ngạc nhiên đôi lúc rồi nhăn mặt càu nhàu
“Lực đạo rất mạnh, cũng khá nhanh, nhưng chẳng có gì tinh xảo cả “
Vấn Thiên không nói gì, lại xoay người đâm kiếm xuống gốc cây rồi rút kiếm về bỏ vào vỏ. Chàng nhìn Yên Thùy thở dài
“Thật ra, những chiêu này chỉ phát huy tác dụng khi đối phó với người thật, có vẻ như sử dụng chúng trên những mục tiêu vô tri này không phát huy được hết uy lực vốn có của chiêu thức “
Yên Thùy khinh khỉnh nói
“Tôi là người thật đây, hãy thử với tôi xem sao “
Vấn Thiên liền lắc đầu
“Không được … 3 chiêu này uy lực rất lớn … Tôi không muốn làm tổn thương cô “
”Rắc, rắc” những âm thanh nứt gãy liền phát ra. Thân cây Vấn Thiên dùng để thử chiêu bỗng đứt thành nhiều đoạn. Yên Thùy thấy thế không khỏi kinh hãi nghĩ thầm “Chỉ mấy ngày không gặp mà tu vi của anh ta tiến bộ đến như vậy sao, thật là đáng nể “
Trong lòng Yên Thùy bỗng nảy sinh cảm giác ghen ghét. Cô vốn là con gái của chưởng môn Thiên Kiếm phái, từ nhỏ đã được khen ngợi là tư chất hơn người, thế nhưng giờ đây bỗng xuất hiện 1 nam nhân, nam nhân này đã từng 2 lần đánh bại cô, hiện đang từng bước, từng bước vượt qua cô, ngay chính trong lĩnh vực kiếm thuật mà cô vốn tự hào. Yên Thùy không thể chấp nhận được sự thật đó. Những lời nhận xét của Lãnh Huyết lại một lần nữa vang vọng bên tai Yên Thùy, xoáy sâu vào tâm hồn cô, gây ra 1 cảm giác khó chịu không thể tả nổi
Yên Thùy hậm hực nói
“Xem ra chỉ có anh mới tiếp thu được từ cái gã quái dị đó thôi. Tôi không có hứng thú với thứ này lắm, xin cáo từ “
Nói xong, Yên Thùy bất thần xuất thủ, vung chưởng toàn lực đánh vào 1 thân cây gần đó rồi bỏ đi. Chỉ ít phút sau, thân cây gãy đôi, ngã ngay vào Vấn Thiên. Chàng liền chuyển thân tránh né, cười thầm tự nhủ
“Lại muốn chơi xấu mình đây mà“
Bất giác nghĩ đến lúc giao thủ với Yên Thùy, Vấn Thiên rùng mình thầm nghĩ
“Có lẽ tu vi của Yên Thùy cao hơn mình 1 chút, nhưng lúc đánh nhau với mình cô ta đã nương tay nên mới bị thua như vậy. Có lẽ cô ta sợ nếu thi triển toàn lực có thể sẽ vô ý sát hại mình. Xem ra tâm tính của cô gái này cũng khá thiện lương “
“Luyện thành Huyết kiếm tam thức rồi, cậu sẽ không còn sợ kiếm khí của cô ta nữa”- từ sau lưng Vấn Thiên, giọng nói lạnh như băng quen thuộc cất lên
Vấn Thiên quay lại đối diện với Lãnh Huyết nói
“Thì ra huynh đã quan sát đệ từ nãy giờ. 3 chiêu đó đệ chỉ mới luyện được đôi chút, thật đáng xấu hổ. “
Lãnh Huyết nhìn Vấn Thiên, có vẻ nét hài lòng nói
“Tối mai cậu đến chỗ ta sớm 1 chút. Ta sẽ dẫn cậu cùng ta đi săn mấy con chuột.“
Vấn Thiên đương nhiên hiểu Lãnh Huyết muốn dẫn mình theo cùng anh ta đối phó với những kẻ xâm nhập. Chiến đấu chính là hình thức huấn luyện hiệu quả nhất. Trong lòng chàng cũng có chút lo âu, nhưng bản tính thích mạo hiểm lại nổi lên, chỉ trong phút chốc chàng đã quên hết tất cả những lo sợ, háo hức gật đầu đồng ý với Lãnh Huyết
Suốt ngày hôm sau, Vấn Thiên ngủ thật đủ giấc rồi chuẩn bị kĩ càng. Chàng định mang theo khẩu súng ngắn, nhưng sau đó liền nghĩ lại, cất khẩu súng trở lại vào trong tủ. Chàng quyết định chỉ mặc 1 chiếc áo chống đạn và mang theo mình thanh kiếm tự tạo thô thiển của chàng. Trời vừa tối, Vấn Thiên liền đến nhà ăn chén 1 bữa thật no rồi nhanh chóng di chuyển đến tòa nhà E1
Lãnh Huyết đã đợi Vấn Thiên sẵn ở cổng, anh ta ra hiệu bảo Vấn Thiên ngồi xuống chờ đợi rồi lại ung dung vẽ xuống đất những đồ hình kì quặc.
Vấn Thiên có vẻ nóng lòng muốn xuất phát, liền hỏi Lãnh Huyết
“Huynh đang đợi ai thế ? Chúng ta bao giờ mới xuất phát đây “
Lãnh Huyết ngừng tay, khẽ đáp
“Ta không đợi ai cả, chỉ đơn giản là lũ chuột chưa rời khỏi hang, tạm thời chúng ta cứ ngồi đây, đến lúc sẽ xuất phát “
Vấn Thiên vung vẩy thanh kiếm có vẻ phấn khởi
“Đệ đang muốn tận mắt quan sát thân thủ của huynh lúc chiến đấu với lũ người xâm nhập đó. Chắc chắn là sẽ rất thú vị “
Lãnh Huyết gật đầu
“Ta nghĩ là sẽ có vài tên hơi quá sức đối với cậu. Đánh không được thì cứ chạy ra sau lưng ta, nhưng tuyệt đối không được để rơi vào tay chúng, bởi vì ta sẽ không cứu cậu đâu “
Vấn Thiên phấn khởi gật đầu, chàng thầm nghĩ
“Có huynh ấy đi theo thì có thể có việc gì xảy ra được chứ “
Vấn Thiên ngắm nhìn Lãnh Huyết vẽ những đồ hình kì quái 1 lúc, chàng không hiểu gì cả và cảm thấy nhàm chán liền ngẫm nghĩ 1 lúc rồi bắt chuyện
“Trong tòa nhà E1 này, dường như ngoài huynh ra, vẫn còn 1 người nữa phải không ? “
Lãnh Huyết nhìn Vấn Thiên, trong mắt hiện lên vài tia tiếu ý
“Nhãn quang khá lắm. Nói cho ta biết, cậu nhận ra điều đó như thế nào ? “
Vấn Thiên ung dung nói
“Đệ chỉ suy đoán thôi. Các xác chết trong mật thất được mổ xẻ 1 cách cẩn thận, lại được sắp xếp khá gọn gàng. Chắc chắn đó không phải là tác phong của 1 nam nhân. Nhìn những ngón tay của huynh, chúng không có 1 vết sẹo nào do dao mổ gây ra, chứng tỏ là huynh không biết giải phẫu, nhưng huynh lại rất am tường về cấu tạo cơ thể con người. Đệ suy đoán là có 1 người nào đó đã giúp huynh việc này. Người đó có khả năng rất lớn là 1 nữ nhân “
Lãnh Huyết cười lớn nói
“Quả thật cậu rất thông minh, ta cũng phải khâm phục. Nhưng hãy cẩn thận, có thể sau này sự thông minh đó sẽ làm hại cậu đấy “
Lãnh Huyết nói xong lại quay trở lại với những đồ hình của anh ta. Vấn Thiên nhìn chăm chú vào những đồ hình đó hồi lâu, chàng nhận ra đó dường như không phải là đồ hình của võ công. Không lẽ trên đời thật sự tồn tại ma thuật ? Không lẽ Lãnh Huyết chính là 1 pháp sư hắc ám trong truyền thuyết ? Theo truyền thuyết thì các pháp sư rất yếu về thể chất và gần như không thể tu luyện võ công. Nếu thực sự Lãnh Huyết có thể tu luyện cả 2 môn kì công này, không biết thực lực của anh ta đáng sợ như thế nào nữa
Nửa giờ sau …
Lãnh Huyết bỗng dừng tay, nhanh chóng xóa tất cả những gì anh ta đã vẽ ra, sau đó nói với Vấn Thiên
“Chúng ta lên đường thôi “
Lãnh Huyết nắm tay Vấn Thiên, dẫn chàng phóng như bay rời khỏi học viện Marshall, nhanh chóng tiến nhập vào khu căn cứ quân sự. Những cảnh vệ trông thấy Lãnh Huyết, không có ý ngăn cản, lại tránh đường để cho Lãnh Huyết và Vấn Thiên đi qua. Trong lòng Vấn Thiên mừng rỡ vô cùng, chàng tin rằng mình sắp có cơ hội tiến vào thư viện Marshall. Vấn Thiên tự tin rằng chàng có thể thuyết phục Lãnh Huyết để anh ta cho phép chàng xem 1 số tư liệu trong thư viện Marshall.
Đi sâu vào căn cứ, Vấn Thiên không thể tin vào mắt mình nữa. Trước mắt chàng là 1 tòa nhà khổng lồ có thể nói là to lớn không kém gì Lầu năm góc. Nhưng điều kì lạ là không hề có cảnh vệ nào canh gác xung quanh tòa nhà đó. Trước cổng tòa nhà có 1 tấm biển lớn đề chữ “Thư viện Marshall “
Dường như Vấn Thiên đang đạt được mục đích của mình...
/155
|