Một căn phòng rất rộng lớn, chiều cao phải đến hàng chục mét được tạo thành bằng cách *****c khoét sâu trong dãy núi đá vững chãi. Trên trần nhà, một ngọn đèn tròn đang tỏa ra một thứ ánh sáng mờ ảo, nhàn nhạt.
Đây chỉ là một phần nhỏ trong cứ địa của Thiên Cơ lầu.
Chính xác hơn, đây chính là nơi Thiên Cơ lầu giam giữ những tù nhân quan trọng
Vấn Thiên đang nằm giữa căn phòng đó, vẫn mê man bất tỉnh. Huyền Vũ ở bên cạnh đang ân cần chăm sóc cho chàng. Trong phòng cũng còn một người nữa, nhưng người này thu mình trong góc phòng, chẳng nói một lời
Phía trên những bức tường đá là một hàng lỗ nhỏ bằng bàn tay, vừa là lỗ thông hơi, vừa dùng để đặt camera quan sát, giám thị mọi động tịnh diễn ra trong ngục thất.
Hiện đang có 2 người đang theo dõi nhất cử nhất động của tù nhân qua một màn hình lớn, tất cả những gì camera ghi nhận được đều truyền đến màn hình này. 2 người đó chính là Thiên Cơ lão nhân và một thiếu nữ
Thiếu nữ nhìn Vấn Thiên hồi lâu rồi quay sang Thiên Cơ lão nhân hỏi
“Cái gã ấy thật sự là hấp huyết quỷ sao, sư phụ ?”
Thiên Cơ lão nhân gật đầu, lại nói thêm
“Không chỉ là hấp huyết quỷ bình thường, hắn đang sở hữu trong mình dòng máu của hoàng tộc hấp huyết quỷ. Ta cảm thấy tên này thật sự rất đặc biệt, ngay cả chính ta cũng không biết rõ được thật sự hắn là thế nào “
Thiếu nữ nhăn mặt
“Theo con nghĩ, cái bọn quỷ hút máu ghê tởm đó, nên giết đi thì hơn”
Thiên Cơ lão nhân cười
“Giết hắn đi thật sự uổng phí vô cùng. Con có biết khả năng gì quan trọng nhất của hấp huyết quỷ là gì không ?”
Thiếu nữ lắc đầu. Thiên Cơ lão nhân lại nói tiếp
“Một con hấp huyết quỷ có thể sống được hàng ngàn năm hoặc hơn. Tuổi thọ trung bình của chúng cao gấp 10 lần so với nhân loại. Thật là một sinh vật thú vị “
Thiếu nữ nhìn Thiên Cơ lão nhân, tỏ vẻ kinh dị,. Một lúc sau, cô ta mới mở miệng nói
“Còn 2 người đó ? Con không hiểu sư phụ giam họ chung với gã đó để làm gì “
Thiên Cơ lão nhân nói
“Tên này còn một số bí mật mà chúng ta chưa biết. 2 người đó dường như có quan hệ với hắn. Ta giam 2 người đó chung với hắn và đặt nhiều thiết bị nghe lén trong ngục, tin rằng đến một lúc nào đó chúng sẽ tự nói ra những điều ta cần biết.”
Thiếu nữ gật đầu, tỏ vẻ như đã hiểu. Thiên Cơ lão nhân hài lòng nói tiếp
“2 người đó cũng chính là thức ăn quan trọng nhất của tên hấp huyết quỷ. Trong trận chiến ở Vô Danh trấn, hắn đã hút máu quá nhiều, nhưng cũng tiêu tốn không ít sinh lực. Ta không biết khi nào thì cơn khát máu của hắn sẽ nổi lên nên mới giam họ chung với hắn, để khi hắn khát máu thì có thể hút máu của họ để thỏa mãn nhu cầu của hắn“
Bên trong ngục thất Vấn Thiên đã tỉnh dậy. Người đầu tiên chàng nhìn thấy chính là Huyền Vũ
Vấn Thiên vui mừng, ôm Huyền Vũ vào lòng, hôn ngấu nghiến lên đôi môi cô. Mãi một lúc sau chàng mới sực nhớ ra một điều, liền lên tiếng hỏi
“Đây là nơi nào vậy ? Hôm đó đã có chuyện gì xảy ra ? Nàng có thể cho ta biết không ?”
Huyền Vũ thở dài
“Thiếp không biết nữa. Chỉ biết là chúng ta đã bị người của Thiên Cơ lầu bắt giam. Còn việc xảy ra hôm ấy …”
Huyền Vũ chợt ngưng nói, những hình ảnh ghê rợn lại hiện lên trong đầu cô. Cô không sao quên được khuôn mặt dễ sợ của Vấn Thiên với những chiếc răng nanh sắc nhọn đang hút lấy hút để dòng máu nóng từ những nạn nhân của chàng. Đó quả là một cảnh tượng kinh dị vô cùng, khiến cho con người ta có cảm giác sợ hãi và ghê tởm
Vấn Thiên lại hối thúc
“Nàng mau kể tiếp đi “
Huyền Vũ ngập ngừng nói
“Tóm lại là Sát thần và Tử thần đó đã chạy thoát được… Chính chàng đã giúp đỡ để họ tẩu thoát thành công … Nhưng còn chi tiết của việc đó … Chàng phải thật bình tĩnh thì thiếp mới dám kể cho chàng biết … Có hứa với thiếp không nào ?”
Vấn Thiên gật đầu, hít một hơi dài nói
“Ta hứa. Nàng hãy kể cho ta ngay bây giờ đi nào “
Huyền Vũ rụt rè kể lại toàn bộ những việc đã xảy ra, không sót một chi tiết nhỏ. Giọng nói của cô càng lúc càng run rẩy, tỏ vẻ sợ hãi. Vấn Thiên nét mặt cũng tái dần đi
Huyền Vũ đã kể xong câu chuyện. Vấn Thiên thẫn thờ tự nói một mình
“Là thật sao … Là sự thật chăng … Thế này là thế nào … “
Ở góc phòng, một giọng nữ vang lên
“Toàn bộ đều là sự thật. Chính tôi cũng tận mắt chứng kiến, không chỉ một lần. “
Vấn Thiên kinh ngạc thốt lên
“Yên Thùy, cô cũng bị giam ở đây à ?”
Yên Thùy tiếp tục nói
“Lãnh Huyết đã từng nói với tôi, anh chính là hấp huyết quỷ.”
Vấn Thiên kêu to
“Không thể nào ! Theo như người ta nói thì hấp huyết quỷ không hút máu không sống được. 20 năm nay tôi có hút máu của ai đâu, thế mà vẫn sống sờ sờ ra đấy”
Yên Thùy lại nói
“Lãnh Huyết bảo, anh là một con hấp huyết quỷ biến dị, bình thường thì không cần hút máu, chỉ khi bị tổn thương nghiêm trọng mới phải hút máu để tự phục hồi. Đó là sự thật. Anh vẫn là hấp huyết quỷ. Lúc ở học viện Marshall, anh có đối đầu với mấy tên bắn t**** thuộc Thiên ngoại giáo và bị chúng bắn trọng thương. Chính lúc đó anh đã hút máu chúng để tự chữa thương và còn định hút máu cả tôi nữa.”
Bất giác nhớ đến lời hứa với Lãnh Huyết, Yên Thùy thầm nghĩ
“Bị giam thế này, sống nay chết mai chưa biết rõ. Đúng là mình có lỡ miệng, nhưng trước sau gì thì Vấn Thiên cũng biết sự thật này thôi. Cũng chưa chắc gì mình có thể gặp lại Lãnh Huyết lần nữa. Lo làm gì “
Vấn Thiên tiến lại gần Yên Thùy toan bắt chuyện với cô, nhưng Yên Thùy chợt nhớ đến lúc Vấn Thiên tát và nhục mạ cô, cơn giận lại nổi lên trong lòng. Yên Thùy liền đổi thái độ, tỏ vẻ cáu gắt, xua đuổi Vấn Thiên ra chỗ khác. Vấn Thiên lại lầm tưởng là Yên Thùy kì thị, kinh tởm chàng, trong lòng buồn rầu, quay về ngồi cạnh Huyền Vũ, ôm lấy cô vào lòng
Vấn Thiên ưu tư hồi lâu, khẽ hỏi
“Huyền Vũ này, nếu ta thật sự là hấp huyết quỷ, nàng có ghét bỏ ta không ?”
Huyền Vũ thành thật trả lời
“Đúng là thiếp có chút sợ hãi. Thiếp sợ một ngày nào đó chàng sẽ giết chết thiếp để hút máu. Nhưng thiếp không hề ghét bỏ chàng. Thiếp đã từng nói, dù chàng có là thế nào đi nữa, thiếp vẫn luôn chấp nhận chàng.”
Vấn Thiên xúc động, ôm chặt Huyền Vũ trong vòng tay, lại hôn lên đôi môi đỏ mọng đó một lần nữa. Trong nụ hôn say đắm đó, 2 người dường như mất hết tự chủ, chỉ trong chốc lát đã lăn ra sàn nhà, môi lưỡi triền miên quấn lấy nhau. Yên Thùy trông thấy cảnh tượng đó, trong lòng vừa giận vừa cảm thấy chua xót. Cô không hiểu vì sao mình lại như vậy. Cô đoán rằng chắc là mình đang ghen tức với Vấn Thiên, liền chuyển ánh mắt sang hướng khác, không nhìn về phía Vấn Thiên và Huyền Vũ nữa.
Vấn Thiên bất chợt mở mắt, phát hiện vài điểm bất thường. Sàn nhà được cắt gọt phẳng lì bỗng dưng ở đôi chỗ lại mọc ra vài khối đá nhỏ lồi lên một cách bất thường. Vốn được đào tạo để trở thành đặc vụ, Vấn Thiên lập tức đoán ra ngay những khối đá đó thật ra là thứ gì. Chính là thiết bị nghe trộm đã được ngụy trang cẩn thận, và chắc chắn còn có ít nhất 1 chiếc camera theo dõi nữa, nhưng không biết nó được đặt ở đâu
Vấn Thiên trầm ngâm suy nghĩ, môi miệng vẫn tiếp tục với nụ hôn đó. Phải làm gì đây … Phá hủy những thiết bị đó cũng dở mà để yên như vậy cũng không hay. Cuối cùng chàng cũng nghĩ ra một giải pháp, nếu như họ muốn khai thác điều gì đó từ những cuộc đối thoại của chàng thì vì sao chàng lại không làm những điều thật bất bình thường, để họ không thể dò ra được gì cả.
Nhưng hiện tại Vấn Thiên có thể làm gì ? Chàng buông Huyền Vũ ra, thử ngưng thần vận công rồi thất vọng nhận ra nội lực của mình chẳng còn lại bao nhiêu. Dường như trong chiêu quyết định đó chàng đã dùng hết toàn bộ chân nguyên của mình, không bảo lưu dù chỉ một chút. Thôi thì đành chờ đợi nội lực tự phục hồi lại vậy. Quá trình đó chắc chắn là rất lâu
Vấn Thiên bỗng nghĩ đến điều gì đó nở nụ cười đầy tà ý. Chàng luồn tay vào áo Huyền Vũ, mò mẫm tìm đến bộ ngực phong mãn, mềm mại rồi hết xoa nắn lại sờ mó tứ tung. Huyền Vũ giật mình, đẩy tay Vấn Thiên ra nhưng bàn tay ấy vẫn kiên quyết bám trụ tại vị trí. Sự kích thích nhanh chóng đánh tan ý chí phòng thủ của Huyền Vũ, những tiếng rên rỉ kiều mị liền phát ra một cách vô thức
Huyền Vũ vẫn cố gắng nắm chặt đôi tay của Vấn Thiên, khẩn cầu chàng
“Đừng làm như vậy … Trong hoàn cảnh này chàng còn nghĩ đến việc đó được sao … Ngoài chúng ta ra vẫn còn một người khác nữa … Thiếp ngượng lắm … Á … “
Những ngón tay của Vấn Thiên không biết từ lúc nào đã tìm đến thám hiểm nơi mật động của Huyền Vũ, hiện đang ra sức cải hóa mật động đó trở thành thủy động.
Vấn Thiên thì thầm với giọng đầy xuân tình
“Sao lại không chứ. Bị giam cầm vốn là một việc không dễ chịu chút nào, suốt thời gian dài phải sống trong nhàm chán và lo sợ thì làm sao vui vẻ được. Chúng ta hãy giúp nhau quên đi cảm giác đó, tận hưởng đỉnh cao của khoái lạc, như thế chẳng phải tốt hơn so với ngồi yên chờ đợi, phải không nào”
Huyền Vũ đã ý loạn tình mê, miệng vẫn kêu không muốn nhưng thân thể lại uốn éo vận động như hưởng ứng sự kích thích từ Vấn Thiên. Y phục dần dần rời khỏi cơ thể hai người, một trận mây mưa ân ái triền miên đã bắt đầu. Tuy công lực tiêu thất nhưng thể lực bền bỉ của Vấn Thiên đã triệt để phục hồi sau thời gian dài hôn mê bất tỉnh. Chàng nằm trên người Huyền Vũ, phong cuồng chuyển động, mang tiểu huynh đệ hùng tráng của mình hết tiến lại lui trong nhục động nhu nhuyễn của mĩ nhân. Những tiếng rên rỉ đầy dục vọng phát ra triền miên không ngớt.
Sự va chạm giữa hai nhục thể tạo ra một thanh âm mê hồn, khiến cho Yên Thùy ở góc phòng nghe thấy, không thể chịu đựng nổi. Đã vài lần cô lên tiếng quát bảo 2 người đó không được tiếp tục. Nhưng Vấn Thiên dường như không nghe thấy, còn Huyền Vũ thì có nghe thấy nhưng căn bản là không thể dừng lại được, mặc dù gương mặt đã đỏ bừng lên vì xấu hổ.
Một hiệp đã kết thúc, thế nhưng Vấn Thiên vẫn chưa chịu thôi. Chàng xoay người, điều chỉnh sang một tư thế khác rồi lại tiếp tục tác nghiệp. Lúc Vấn Thiên vừa dừng lại, Huyền Vũ toan nói điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ phát ra được những âm thanh ú ớ mê loạn. Yên Thùy ở đằng xa chỉ còn biết nhắm mắt, bịt chặt tai, tỏ vẻ khổ sở vô cùng.
Không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua. Đại chiến nam nữ đã đến hiệp thứ năm.
Vấn Thiên để Huyền Vũ ngồi trên người chàng, đôi tay nâng đỡ eo hông, giúp người đẹp chuyển động lên xuống theo một tiết tất như sóng triều lúc dâng lúc hạ. Đến khi Huyền Vũ kêu lên một tiếng thất thanh, ồ ạt tiết thân, thân thể mềm rũ vô lực ngã vào lòng Vấn Thiên, chàng mới chịu bãi binh. Chàng đương nhiên hiểu rằng Huyền Vũ đã lên đến điểm cực hạn, không thể tiếp thu ân ái thêm được nữa, cũng như bản thân chàng cũng thấy hơi mệt mỏi, lúc này chàng chỉ muốn ngủ một giấc mà thôi.
Vấn Thiên vẫn cố chống trả sự mệt mỏi của cơ thể để bảo vệ hình tượng của mình, chàng say mê ngắm nhìn mĩ nhân trong lòng đang dần dần tiến vào giấc mộng. Vấn Thiên nở nụ cười hạnh phúc rồi ôm người đẹp, nhắm mắt để cho mình chìm dần vào giấc ngủ. Yên Thùy ngồi ở đằng xa, miệng lầm bầm chửi rủa những từ đại loại như “dâm tặc”, “vô sỉ”, “bại hoại” hay “hạ lưu” gì đó …
Đến khi Vấn Thiên ngủ dậy, chàng nhìn thấy 3 phần thức ăn đang được để gọn gàng ở gần cánh cửa đá duy nhất của ngục thất. Đến bây giờ chàng mới để ý là cánh cửa này phía dưới có một khe hở nhỏ, bữa ăn của tù nhân được đưa vào dường như là bằng cách này. Vấn Thiên mang một phần đến cho Yên Thùy, nhưng cô ta không chú tâm đến thức ăn cho lắm, lại nhìn chàng bằng ánh mắt tức giận khó tả. Vấn Thiên cười thầm, lại quay về bên Huyền Vũ. Dường như đã có một quy ước ngầm được đặt ra, một nửa bên này phòng giam là lãnh thổ của Vấn Thiên và Huyền Vũ, phần còn lại thuộc về Yên Thùy, nước sông không phạm nước giếng.
Vấn Thiên không vội dùng bữa. Chàng đợi đến khi Huyền Vũ thức dậy, ân cần hỏi han một lúc rồi tận tay đút cho người đẹp ăn. Huyền Vũ trong lòng xúc động vô cùng, nước mắt như chực trào ra. Ban đầu, có nhiều khi cô băn khoăn tự hỏi rằng mình có thật sự yêu thương Vấn Thiên hay không, nhưng dần dần, thái độ quan tâm chăm sóc chu đáo, nhiệt tình của chàng dường như đã làm trái tim thiếu nữ xao động. Huyền Vũ bỗng cảm thấy mình cần sự quan tâm chăm sóc đó, cũng như khó thể rời xa khoái cảm ái ân nồng nhiệt của chàng trai này. Nếu như thật sự phải rời xa Vấn Thiên, chắc chắn rằng cô sẽ rất đau khổ.
Ăn uống xong xuôi, Huyền Vũ nhìn Vấn Thiên tỏ vẻ lo lắng nói
“Chàng nói thử xem, liệu chúng ta có thể thoát khỏi nơi này chăng ?”
Vấn Thiên định trấn an nhưng lại nhớ đến những thiết bị nghe lén, bèn cố ý nói
“Ta không biết, nhưng là khổ sở hay vui sướng đều do tâm chúng ta mà ra. Ngày ngày ta có thể cùng nàng hưởng thụ lạc thú lớn nhất của nhân gian, như thế chẳng phải là tuyệt vời như chốn tiên cảnh rồi còn gì “
Huyền Vũ đỏ mặt, khẽ mắng
“Chàng đúng là đồ quỷ háo sắc. Vừa rồi chàng làm thiếp xấu hổ đến nỗi chỉ muốn tìm một kẽ nứt nào đó mà chui vào trốn. Chàng biết không, vừa rồi cô gái kia nhìn chúng ta bằng ánh mắt rất kì lạ … “
Vấn Thiên cười ha hả, ngắt lời
“Cô ta đang ghen tức đấy mà. Nhưng Vũ nhi của ta đẹp tuyệt trần thế này, so với cô ta mọi thứ đều hơn hẳn. Ta chỉ quan tâm đến Vũ nhi mà thôi. Nếu như cô ta cảm thấy thèm muốn, cứ để cô ta tự giải quyết lấy “
Không biết Yên Thùy có nghe thấy hay không, cô ta chỉ khẽ “hừ” một tiếng rồi quay mặt đi, không nói năng gì
Huyền Vũ ngạc nhiên hỏi lại
“Chàng vừa gọi thiếp là gì ?”
Vấn Thiên vui vẻ nói
“Gọi nàng là Vũ nhi, có thích không nào ?”
Huyền Vũ lục tìm trong đống y phục đang nằm vương vãi, lấy ra một chiếc túi nhỏ rồi mở túi lấy ra một chiếc nhẫn làm bằng một loại ngọc thạch có màu xanh nhạt, nhẹ nhàng đeo vào tay Vấn Thiên. Cô cầm bàn tay chàng lên ngắm nhìn, nở nụ cười hạnh phúc nói
“May mà họ không lấy mất vật này của thiếp “
Vấn Thiên nhìn chiếc nhẫn, hỏi
“Đây là vật gì vậy ? Vì sao nàng lại tặng nó cho ta ?”
Huyền Vũ xúc động nói
“Khi còn ở U Minh tuyệt địa, họ đã cho thiếp vật này để sau này khi gặp được ý trung nhân sẽ lấy nó làm vật định tình. Giờ đây, cuối cùng thiếp cũng đã gặp được nam nhân của mình thì không có lý do gì thiếp lại không trao nó cho chàng cả “
Vấn Thiên ngập ngừng
“Vật định tình … “
Huyền Vũ nhìn Vấn Thiên, có vẻ ai oán nói
“Thiếp không muốn chỉ là tình nhân của chàng. Thiếp muốn chàng cho thiếp một danh phận. Chúng ta sẽ đính ước với nhau ngay tại nơi này, chàng có đồng ý không ?”
Vấn Thiên giật mình, nhưng cố không biểu hiện gì ra mặt, thầm nghĩ
“Hỏng rồi, không ngờ cô ta lại có ý nghĩ trói buộc mình bằng lời đính ước này … Thật là khó xử “
Nhìn vẻ mặt của Vấn Thiên, Huyền Vũ như đoán được suy nghĩ của chàng. Những giọt nước mắt tuôn rơi lã chã trên khuôn mặt xinh đẹp, cô nói
“Thiếp có một linh cảm xấu. Thiếp sợ rằng chúng ta sẽ phải rời xa nhau. Thiếp không muốn chàng lãng quên thiếp. Thiếp muốn dù chàng ở đâu, đang ở bên cạnh ai, nếu có lúc nào đó chàng nhìn thấy chiếc nhẫn này hãy nhớ rằng đã từng có một người con gái tên gọi là Huyền Vũ đã từng yêu thương chàng …”
Huyền Vũ không thể nói tiếp, tiếng khóc nghẹn ngào liền cất lên
Vấn Thiên cảm động nhìn Huyền Vũ, lấy tay lau nước mắt cho cô, nói
“Ta đã hiểu ý của nàng. Vì sao nàng lại khóc chứ, ta chấp nhận đính ước cùng nàng. Còn về Huyết long thì nàng đừng lo, ta sẽ có biện pháp hóa giải nó cho nàng mà. “
Vấn Thiên loay hoay tìm trong người hồi lâu, cuối cùng chàng đành thở dài nói
“Tiếc là bọn người đó đã lột sạch tất cả vật dụng của ta, hiện giờ ta chẳng có thứ gì để cho nàng cả “
Bất giác nhớ đến sợi dây chuyền của Lãnh Huyết cho chàng, Vấn Thiên liền mò tay trên cổ rồi thở phào nhẹ nhõm khi phát hiện ra nó vẫn còn ở trên cổ chàng. Nhưng sợi dây đó quả thật đặc biệt, Vấn Thiên không thể nào tháo sợi dây chuyền đó ra khỏi cổ được. Chàng cố gắng giật đứt nó, nhưng sợi dây đó bền chắc vô cùng, không mảy may suy suyển
Huyền Vũ thấy vậy, liền chặn tay Vấn Thiên lại, nói
“Thứ mà thiếp cần nhất chính là tấm lòng của chàng chứ không phải một thứ trang sức hay vật chất nào cả”
Vấn Thiên gật đầu, trong lòng thầm nghĩ
“Chả biết tên mặt lạnh đó đã giở trò ma gì. Nếu cố gắng dùng lực không khéo sẽ rách da chảy máu mất thôi. Thế thì đành đeo nó trên cổ vậy. Ai chà, mình có cảm giác giống như mình là một con chó đang bị đeo vòng cổ, thật là bất tiện quá đi … “
Nữ nhân rất thích nghe những lời hứa hẹn ngọt ngào như đường mật. Vấn Thiên đương nhiên biết điều này. Chàng liền giở bản lĩnh khua môi múa mép của mình làm cho Huyền Vũ xúc động vô cùng, ôm chặt lấy chàng. Từ đôi mắt mĩ nhân, dòng lệ vẫn tuôn trào. Có lẽ đó là những giọt nước mắt hạnh phúc.
Trong lúc đang rơi lệ vì xúc động, Huyền Vũ bỗng kêu lên một tiếng đầy thống khổ, ôm ngực nhăn nhó tỏ vẻ đau đớn vô cùng. Vấn Thiên vừa nhìn thấy đã hiểu ra ngay. Huyết long lại phát tác một lần nữa. Oái oăm thay lúc này nội lực của chàng lại đang cạn kiệt, làm sao có thể truyền công chế ngự Huyết long đây …
Vấn Thiên ôm lấy Huyền Vũ vào lòng, cố xoa dịu cơn đau của người đẹp bằng động tác vuốt ve của chàng, nhưng có vẻ như cách làm này không công hiệu mấy. Chàng cố gắng suy nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ ra một biện pháp liều lĩnh vô cùng
“Hay là dùng thuật “Di hoa tiếp mộc” … Yên Thùy có vẻ như vẫn còn nội lực … Vấn đề là làm sao để cô ta chịu truyền nội lực cho mình đây … “
Vấn Thiên di chuyển đến bên cạnh Yên Thùy, nhanh chóng dùng thể lực kinh người của chàng khống chế Yên Thùy rồi lôi cô lại chỗ Huyền Vũ, nói như đe dọa
”Hãy làm theo lời tôi nói, không được hỏi gì cả. Nếu cô làm trái ý tôi, tôi sẽ cắn cô, biến cô thành hấp huyết quỷ giống như tôi đấy “
Quả nhiên lời đe dọa này làm cho Yên Thùy sợ chết khiếp, cô nhìn Vấn Thiên bằng ánh mắt kinh dị, nói
“Anh định làm gì … “
Vấn Thiên gằn giọng, nói
“Truyền nội lực của cô vào người tôi. Không được bảo lưu dù chỉ một chút “
Đây chỉ là một phần nhỏ trong cứ địa của Thiên Cơ lầu.
Chính xác hơn, đây chính là nơi Thiên Cơ lầu giam giữ những tù nhân quan trọng
Vấn Thiên đang nằm giữa căn phòng đó, vẫn mê man bất tỉnh. Huyền Vũ ở bên cạnh đang ân cần chăm sóc cho chàng. Trong phòng cũng còn một người nữa, nhưng người này thu mình trong góc phòng, chẳng nói một lời
Phía trên những bức tường đá là một hàng lỗ nhỏ bằng bàn tay, vừa là lỗ thông hơi, vừa dùng để đặt camera quan sát, giám thị mọi động tịnh diễn ra trong ngục thất.
Hiện đang có 2 người đang theo dõi nhất cử nhất động của tù nhân qua một màn hình lớn, tất cả những gì camera ghi nhận được đều truyền đến màn hình này. 2 người đó chính là Thiên Cơ lão nhân và một thiếu nữ
Thiếu nữ nhìn Vấn Thiên hồi lâu rồi quay sang Thiên Cơ lão nhân hỏi
“Cái gã ấy thật sự là hấp huyết quỷ sao, sư phụ ?”
Thiên Cơ lão nhân gật đầu, lại nói thêm
“Không chỉ là hấp huyết quỷ bình thường, hắn đang sở hữu trong mình dòng máu của hoàng tộc hấp huyết quỷ. Ta cảm thấy tên này thật sự rất đặc biệt, ngay cả chính ta cũng không biết rõ được thật sự hắn là thế nào “
Thiếu nữ nhăn mặt
“Theo con nghĩ, cái bọn quỷ hút máu ghê tởm đó, nên giết đi thì hơn”
Thiên Cơ lão nhân cười
“Giết hắn đi thật sự uổng phí vô cùng. Con có biết khả năng gì quan trọng nhất của hấp huyết quỷ là gì không ?”
Thiếu nữ lắc đầu. Thiên Cơ lão nhân lại nói tiếp
“Một con hấp huyết quỷ có thể sống được hàng ngàn năm hoặc hơn. Tuổi thọ trung bình của chúng cao gấp 10 lần so với nhân loại. Thật là một sinh vật thú vị “
Thiếu nữ nhìn Thiên Cơ lão nhân, tỏ vẻ kinh dị,. Một lúc sau, cô ta mới mở miệng nói
“Còn 2 người đó ? Con không hiểu sư phụ giam họ chung với gã đó để làm gì “
Thiên Cơ lão nhân nói
“Tên này còn một số bí mật mà chúng ta chưa biết. 2 người đó dường như có quan hệ với hắn. Ta giam 2 người đó chung với hắn và đặt nhiều thiết bị nghe lén trong ngục, tin rằng đến một lúc nào đó chúng sẽ tự nói ra những điều ta cần biết.”
Thiếu nữ gật đầu, tỏ vẻ như đã hiểu. Thiên Cơ lão nhân hài lòng nói tiếp
“2 người đó cũng chính là thức ăn quan trọng nhất của tên hấp huyết quỷ. Trong trận chiến ở Vô Danh trấn, hắn đã hút máu quá nhiều, nhưng cũng tiêu tốn không ít sinh lực. Ta không biết khi nào thì cơn khát máu của hắn sẽ nổi lên nên mới giam họ chung với hắn, để khi hắn khát máu thì có thể hút máu của họ để thỏa mãn nhu cầu của hắn“
Bên trong ngục thất Vấn Thiên đã tỉnh dậy. Người đầu tiên chàng nhìn thấy chính là Huyền Vũ
Vấn Thiên vui mừng, ôm Huyền Vũ vào lòng, hôn ngấu nghiến lên đôi môi cô. Mãi một lúc sau chàng mới sực nhớ ra một điều, liền lên tiếng hỏi
“Đây là nơi nào vậy ? Hôm đó đã có chuyện gì xảy ra ? Nàng có thể cho ta biết không ?”
Huyền Vũ thở dài
“Thiếp không biết nữa. Chỉ biết là chúng ta đã bị người của Thiên Cơ lầu bắt giam. Còn việc xảy ra hôm ấy …”
Huyền Vũ chợt ngưng nói, những hình ảnh ghê rợn lại hiện lên trong đầu cô. Cô không sao quên được khuôn mặt dễ sợ của Vấn Thiên với những chiếc răng nanh sắc nhọn đang hút lấy hút để dòng máu nóng từ những nạn nhân của chàng. Đó quả là một cảnh tượng kinh dị vô cùng, khiến cho con người ta có cảm giác sợ hãi và ghê tởm
Vấn Thiên lại hối thúc
“Nàng mau kể tiếp đi “
Huyền Vũ ngập ngừng nói
“Tóm lại là Sát thần và Tử thần đó đã chạy thoát được… Chính chàng đã giúp đỡ để họ tẩu thoát thành công … Nhưng còn chi tiết của việc đó … Chàng phải thật bình tĩnh thì thiếp mới dám kể cho chàng biết … Có hứa với thiếp không nào ?”
Vấn Thiên gật đầu, hít một hơi dài nói
“Ta hứa. Nàng hãy kể cho ta ngay bây giờ đi nào “
Huyền Vũ rụt rè kể lại toàn bộ những việc đã xảy ra, không sót một chi tiết nhỏ. Giọng nói của cô càng lúc càng run rẩy, tỏ vẻ sợ hãi. Vấn Thiên nét mặt cũng tái dần đi
Huyền Vũ đã kể xong câu chuyện. Vấn Thiên thẫn thờ tự nói một mình
“Là thật sao … Là sự thật chăng … Thế này là thế nào … “
Ở góc phòng, một giọng nữ vang lên
“Toàn bộ đều là sự thật. Chính tôi cũng tận mắt chứng kiến, không chỉ một lần. “
Vấn Thiên kinh ngạc thốt lên
“Yên Thùy, cô cũng bị giam ở đây à ?”
Yên Thùy tiếp tục nói
“Lãnh Huyết đã từng nói với tôi, anh chính là hấp huyết quỷ.”
Vấn Thiên kêu to
“Không thể nào ! Theo như người ta nói thì hấp huyết quỷ không hút máu không sống được. 20 năm nay tôi có hút máu của ai đâu, thế mà vẫn sống sờ sờ ra đấy”
Yên Thùy lại nói
“Lãnh Huyết bảo, anh là một con hấp huyết quỷ biến dị, bình thường thì không cần hút máu, chỉ khi bị tổn thương nghiêm trọng mới phải hút máu để tự phục hồi. Đó là sự thật. Anh vẫn là hấp huyết quỷ. Lúc ở học viện Marshall, anh có đối đầu với mấy tên bắn t**** thuộc Thiên ngoại giáo và bị chúng bắn trọng thương. Chính lúc đó anh đã hút máu chúng để tự chữa thương và còn định hút máu cả tôi nữa.”
Bất giác nhớ đến lời hứa với Lãnh Huyết, Yên Thùy thầm nghĩ
“Bị giam thế này, sống nay chết mai chưa biết rõ. Đúng là mình có lỡ miệng, nhưng trước sau gì thì Vấn Thiên cũng biết sự thật này thôi. Cũng chưa chắc gì mình có thể gặp lại Lãnh Huyết lần nữa. Lo làm gì “
Vấn Thiên tiến lại gần Yên Thùy toan bắt chuyện với cô, nhưng Yên Thùy chợt nhớ đến lúc Vấn Thiên tát và nhục mạ cô, cơn giận lại nổi lên trong lòng. Yên Thùy liền đổi thái độ, tỏ vẻ cáu gắt, xua đuổi Vấn Thiên ra chỗ khác. Vấn Thiên lại lầm tưởng là Yên Thùy kì thị, kinh tởm chàng, trong lòng buồn rầu, quay về ngồi cạnh Huyền Vũ, ôm lấy cô vào lòng
Vấn Thiên ưu tư hồi lâu, khẽ hỏi
“Huyền Vũ này, nếu ta thật sự là hấp huyết quỷ, nàng có ghét bỏ ta không ?”
Huyền Vũ thành thật trả lời
“Đúng là thiếp có chút sợ hãi. Thiếp sợ một ngày nào đó chàng sẽ giết chết thiếp để hút máu. Nhưng thiếp không hề ghét bỏ chàng. Thiếp đã từng nói, dù chàng có là thế nào đi nữa, thiếp vẫn luôn chấp nhận chàng.”
Vấn Thiên xúc động, ôm chặt Huyền Vũ trong vòng tay, lại hôn lên đôi môi đỏ mọng đó một lần nữa. Trong nụ hôn say đắm đó, 2 người dường như mất hết tự chủ, chỉ trong chốc lát đã lăn ra sàn nhà, môi lưỡi triền miên quấn lấy nhau. Yên Thùy trông thấy cảnh tượng đó, trong lòng vừa giận vừa cảm thấy chua xót. Cô không hiểu vì sao mình lại như vậy. Cô đoán rằng chắc là mình đang ghen tức với Vấn Thiên, liền chuyển ánh mắt sang hướng khác, không nhìn về phía Vấn Thiên và Huyền Vũ nữa.
Vấn Thiên bất chợt mở mắt, phát hiện vài điểm bất thường. Sàn nhà được cắt gọt phẳng lì bỗng dưng ở đôi chỗ lại mọc ra vài khối đá nhỏ lồi lên một cách bất thường. Vốn được đào tạo để trở thành đặc vụ, Vấn Thiên lập tức đoán ra ngay những khối đá đó thật ra là thứ gì. Chính là thiết bị nghe trộm đã được ngụy trang cẩn thận, và chắc chắn còn có ít nhất 1 chiếc camera theo dõi nữa, nhưng không biết nó được đặt ở đâu
Vấn Thiên trầm ngâm suy nghĩ, môi miệng vẫn tiếp tục với nụ hôn đó. Phải làm gì đây … Phá hủy những thiết bị đó cũng dở mà để yên như vậy cũng không hay. Cuối cùng chàng cũng nghĩ ra một giải pháp, nếu như họ muốn khai thác điều gì đó từ những cuộc đối thoại của chàng thì vì sao chàng lại không làm những điều thật bất bình thường, để họ không thể dò ra được gì cả.
Nhưng hiện tại Vấn Thiên có thể làm gì ? Chàng buông Huyền Vũ ra, thử ngưng thần vận công rồi thất vọng nhận ra nội lực của mình chẳng còn lại bao nhiêu. Dường như trong chiêu quyết định đó chàng đã dùng hết toàn bộ chân nguyên của mình, không bảo lưu dù chỉ một chút. Thôi thì đành chờ đợi nội lực tự phục hồi lại vậy. Quá trình đó chắc chắn là rất lâu
Vấn Thiên bỗng nghĩ đến điều gì đó nở nụ cười đầy tà ý. Chàng luồn tay vào áo Huyền Vũ, mò mẫm tìm đến bộ ngực phong mãn, mềm mại rồi hết xoa nắn lại sờ mó tứ tung. Huyền Vũ giật mình, đẩy tay Vấn Thiên ra nhưng bàn tay ấy vẫn kiên quyết bám trụ tại vị trí. Sự kích thích nhanh chóng đánh tan ý chí phòng thủ của Huyền Vũ, những tiếng rên rỉ kiều mị liền phát ra một cách vô thức
Huyền Vũ vẫn cố gắng nắm chặt đôi tay của Vấn Thiên, khẩn cầu chàng
“Đừng làm như vậy … Trong hoàn cảnh này chàng còn nghĩ đến việc đó được sao … Ngoài chúng ta ra vẫn còn một người khác nữa … Thiếp ngượng lắm … Á … “
Những ngón tay của Vấn Thiên không biết từ lúc nào đã tìm đến thám hiểm nơi mật động của Huyền Vũ, hiện đang ra sức cải hóa mật động đó trở thành thủy động.
Vấn Thiên thì thầm với giọng đầy xuân tình
“Sao lại không chứ. Bị giam cầm vốn là một việc không dễ chịu chút nào, suốt thời gian dài phải sống trong nhàm chán và lo sợ thì làm sao vui vẻ được. Chúng ta hãy giúp nhau quên đi cảm giác đó, tận hưởng đỉnh cao của khoái lạc, như thế chẳng phải tốt hơn so với ngồi yên chờ đợi, phải không nào”
Huyền Vũ đã ý loạn tình mê, miệng vẫn kêu không muốn nhưng thân thể lại uốn éo vận động như hưởng ứng sự kích thích từ Vấn Thiên. Y phục dần dần rời khỏi cơ thể hai người, một trận mây mưa ân ái triền miên đã bắt đầu. Tuy công lực tiêu thất nhưng thể lực bền bỉ của Vấn Thiên đã triệt để phục hồi sau thời gian dài hôn mê bất tỉnh. Chàng nằm trên người Huyền Vũ, phong cuồng chuyển động, mang tiểu huynh đệ hùng tráng của mình hết tiến lại lui trong nhục động nhu nhuyễn của mĩ nhân. Những tiếng rên rỉ đầy dục vọng phát ra triền miên không ngớt.
Sự va chạm giữa hai nhục thể tạo ra một thanh âm mê hồn, khiến cho Yên Thùy ở góc phòng nghe thấy, không thể chịu đựng nổi. Đã vài lần cô lên tiếng quát bảo 2 người đó không được tiếp tục. Nhưng Vấn Thiên dường như không nghe thấy, còn Huyền Vũ thì có nghe thấy nhưng căn bản là không thể dừng lại được, mặc dù gương mặt đã đỏ bừng lên vì xấu hổ.
Một hiệp đã kết thúc, thế nhưng Vấn Thiên vẫn chưa chịu thôi. Chàng xoay người, điều chỉnh sang một tư thế khác rồi lại tiếp tục tác nghiệp. Lúc Vấn Thiên vừa dừng lại, Huyền Vũ toan nói điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ phát ra được những âm thanh ú ớ mê loạn. Yên Thùy ở đằng xa chỉ còn biết nhắm mắt, bịt chặt tai, tỏ vẻ khổ sở vô cùng.
Không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua. Đại chiến nam nữ đã đến hiệp thứ năm.
Vấn Thiên để Huyền Vũ ngồi trên người chàng, đôi tay nâng đỡ eo hông, giúp người đẹp chuyển động lên xuống theo một tiết tất như sóng triều lúc dâng lúc hạ. Đến khi Huyền Vũ kêu lên một tiếng thất thanh, ồ ạt tiết thân, thân thể mềm rũ vô lực ngã vào lòng Vấn Thiên, chàng mới chịu bãi binh. Chàng đương nhiên hiểu rằng Huyền Vũ đã lên đến điểm cực hạn, không thể tiếp thu ân ái thêm được nữa, cũng như bản thân chàng cũng thấy hơi mệt mỏi, lúc này chàng chỉ muốn ngủ một giấc mà thôi.
Vấn Thiên vẫn cố chống trả sự mệt mỏi của cơ thể để bảo vệ hình tượng của mình, chàng say mê ngắm nhìn mĩ nhân trong lòng đang dần dần tiến vào giấc mộng. Vấn Thiên nở nụ cười hạnh phúc rồi ôm người đẹp, nhắm mắt để cho mình chìm dần vào giấc ngủ. Yên Thùy ngồi ở đằng xa, miệng lầm bầm chửi rủa những từ đại loại như “dâm tặc”, “vô sỉ”, “bại hoại” hay “hạ lưu” gì đó …
Đến khi Vấn Thiên ngủ dậy, chàng nhìn thấy 3 phần thức ăn đang được để gọn gàng ở gần cánh cửa đá duy nhất của ngục thất. Đến bây giờ chàng mới để ý là cánh cửa này phía dưới có một khe hở nhỏ, bữa ăn của tù nhân được đưa vào dường như là bằng cách này. Vấn Thiên mang một phần đến cho Yên Thùy, nhưng cô ta không chú tâm đến thức ăn cho lắm, lại nhìn chàng bằng ánh mắt tức giận khó tả. Vấn Thiên cười thầm, lại quay về bên Huyền Vũ. Dường như đã có một quy ước ngầm được đặt ra, một nửa bên này phòng giam là lãnh thổ của Vấn Thiên và Huyền Vũ, phần còn lại thuộc về Yên Thùy, nước sông không phạm nước giếng.
Vấn Thiên không vội dùng bữa. Chàng đợi đến khi Huyền Vũ thức dậy, ân cần hỏi han một lúc rồi tận tay đút cho người đẹp ăn. Huyền Vũ trong lòng xúc động vô cùng, nước mắt như chực trào ra. Ban đầu, có nhiều khi cô băn khoăn tự hỏi rằng mình có thật sự yêu thương Vấn Thiên hay không, nhưng dần dần, thái độ quan tâm chăm sóc chu đáo, nhiệt tình của chàng dường như đã làm trái tim thiếu nữ xao động. Huyền Vũ bỗng cảm thấy mình cần sự quan tâm chăm sóc đó, cũng như khó thể rời xa khoái cảm ái ân nồng nhiệt của chàng trai này. Nếu như thật sự phải rời xa Vấn Thiên, chắc chắn rằng cô sẽ rất đau khổ.
Ăn uống xong xuôi, Huyền Vũ nhìn Vấn Thiên tỏ vẻ lo lắng nói
“Chàng nói thử xem, liệu chúng ta có thể thoát khỏi nơi này chăng ?”
Vấn Thiên định trấn an nhưng lại nhớ đến những thiết bị nghe lén, bèn cố ý nói
“Ta không biết, nhưng là khổ sở hay vui sướng đều do tâm chúng ta mà ra. Ngày ngày ta có thể cùng nàng hưởng thụ lạc thú lớn nhất của nhân gian, như thế chẳng phải là tuyệt vời như chốn tiên cảnh rồi còn gì “
Huyền Vũ đỏ mặt, khẽ mắng
“Chàng đúng là đồ quỷ háo sắc. Vừa rồi chàng làm thiếp xấu hổ đến nỗi chỉ muốn tìm một kẽ nứt nào đó mà chui vào trốn. Chàng biết không, vừa rồi cô gái kia nhìn chúng ta bằng ánh mắt rất kì lạ … “
Vấn Thiên cười ha hả, ngắt lời
“Cô ta đang ghen tức đấy mà. Nhưng Vũ nhi của ta đẹp tuyệt trần thế này, so với cô ta mọi thứ đều hơn hẳn. Ta chỉ quan tâm đến Vũ nhi mà thôi. Nếu như cô ta cảm thấy thèm muốn, cứ để cô ta tự giải quyết lấy “
Không biết Yên Thùy có nghe thấy hay không, cô ta chỉ khẽ “hừ” một tiếng rồi quay mặt đi, không nói năng gì
Huyền Vũ ngạc nhiên hỏi lại
“Chàng vừa gọi thiếp là gì ?”
Vấn Thiên vui vẻ nói
“Gọi nàng là Vũ nhi, có thích không nào ?”
Huyền Vũ lục tìm trong đống y phục đang nằm vương vãi, lấy ra một chiếc túi nhỏ rồi mở túi lấy ra một chiếc nhẫn làm bằng một loại ngọc thạch có màu xanh nhạt, nhẹ nhàng đeo vào tay Vấn Thiên. Cô cầm bàn tay chàng lên ngắm nhìn, nở nụ cười hạnh phúc nói
“May mà họ không lấy mất vật này của thiếp “
Vấn Thiên nhìn chiếc nhẫn, hỏi
“Đây là vật gì vậy ? Vì sao nàng lại tặng nó cho ta ?”
Huyền Vũ xúc động nói
“Khi còn ở U Minh tuyệt địa, họ đã cho thiếp vật này để sau này khi gặp được ý trung nhân sẽ lấy nó làm vật định tình. Giờ đây, cuối cùng thiếp cũng đã gặp được nam nhân của mình thì không có lý do gì thiếp lại không trao nó cho chàng cả “
Vấn Thiên ngập ngừng
“Vật định tình … “
Huyền Vũ nhìn Vấn Thiên, có vẻ ai oán nói
“Thiếp không muốn chỉ là tình nhân của chàng. Thiếp muốn chàng cho thiếp một danh phận. Chúng ta sẽ đính ước với nhau ngay tại nơi này, chàng có đồng ý không ?”
Vấn Thiên giật mình, nhưng cố không biểu hiện gì ra mặt, thầm nghĩ
“Hỏng rồi, không ngờ cô ta lại có ý nghĩ trói buộc mình bằng lời đính ước này … Thật là khó xử “
Nhìn vẻ mặt của Vấn Thiên, Huyền Vũ như đoán được suy nghĩ của chàng. Những giọt nước mắt tuôn rơi lã chã trên khuôn mặt xinh đẹp, cô nói
“Thiếp có một linh cảm xấu. Thiếp sợ rằng chúng ta sẽ phải rời xa nhau. Thiếp không muốn chàng lãng quên thiếp. Thiếp muốn dù chàng ở đâu, đang ở bên cạnh ai, nếu có lúc nào đó chàng nhìn thấy chiếc nhẫn này hãy nhớ rằng đã từng có một người con gái tên gọi là Huyền Vũ đã từng yêu thương chàng …”
Huyền Vũ không thể nói tiếp, tiếng khóc nghẹn ngào liền cất lên
Vấn Thiên cảm động nhìn Huyền Vũ, lấy tay lau nước mắt cho cô, nói
“Ta đã hiểu ý của nàng. Vì sao nàng lại khóc chứ, ta chấp nhận đính ước cùng nàng. Còn về Huyết long thì nàng đừng lo, ta sẽ có biện pháp hóa giải nó cho nàng mà. “
Vấn Thiên loay hoay tìm trong người hồi lâu, cuối cùng chàng đành thở dài nói
“Tiếc là bọn người đó đã lột sạch tất cả vật dụng của ta, hiện giờ ta chẳng có thứ gì để cho nàng cả “
Bất giác nhớ đến sợi dây chuyền của Lãnh Huyết cho chàng, Vấn Thiên liền mò tay trên cổ rồi thở phào nhẹ nhõm khi phát hiện ra nó vẫn còn ở trên cổ chàng. Nhưng sợi dây đó quả thật đặc biệt, Vấn Thiên không thể nào tháo sợi dây chuyền đó ra khỏi cổ được. Chàng cố gắng giật đứt nó, nhưng sợi dây đó bền chắc vô cùng, không mảy may suy suyển
Huyền Vũ thấy vậy, liền chặn tay Vấn Thiên lại, nói
“Thứ mà thiếp cần nhất chính là tấm lòng của chàng chứ không phải một thứ trang sức hay vật chất nào cả”
Vấn Thiên gật đầu, trong lòng thầm nghĩ
“Chả biết tên mặt lạnh đó đã giở trò ma gì. Nếu cố gắng dùng lực không khéo sẽ rách da chảy máu mất thôi. Thế thì đành đeo nó trên cổ vậy. Ai chà, mình có cảm giác giống như mình là một con chó đang bị đeo vòng cổ, thật là bất tiện quá đi … “
Nữ nhân rất thích nghe những lời hứa hẹn ngọt ngào như đường mật. Vấn Thiên đương nhiên biết điều này. Chàng liền giở bản lĩnh khua môi múa mép của mình làm cho Huyền Vũ xúc động vô cùng, ôm chặt lấy chàng. Từ đôi mắt mĩ nhân, dòng lệ vẫn tuôn trào. Có lẽ đó là những giọt nước mắt hạnh phúc.
Trong lúc đang rơi lệ vì xúc động, Huyền Vũ bỗng kêu lên một tiếng đầy thống khổ, ôm ngực nhăn nhó tỏ vẻ đau đớn vô cùng. Vấn Thiên vừa nhìn thấy đã hiểu ra ngay. Huyết long lại phát tác một lần nữa. Oái oăm thay lúc này nội lực của chàng lại đang cạn kiệt, làm sao có thể truyền công chế ngự Huyết long đây …
Vấn Thiên ôm lấy Huyền Vũ vào lòng, cố xoa dịu cơn đau của người đẹp bằng động tác vuốt ve của chàng, nhưng có vẻ như cách làm này không công hiệu mấy. Chàng cố gắng suy nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ ra một biện pháp liều lĩnh vô cùng
“Hay là dùng thuật “Di hoa tiếp mộc” … Yên Thùy có vẻ như vẫn còn nội lực … Vấn đề là làm sao để cô ta chịu truyền nội lực cho mình đây … “
Vấn Thiên di chuyển đến bên cạnh Yên Thùy, nhanh chóng dùng thể lực kinh người của chàng khống chế Yên Thùy rồi lôi cô lại chỗ Huyền Vũ, nói như đe dọa
”Hãy làm theo lời tôi nói, không được hỏi gì cả. Nếu cô làm trái ý tôi, tôi sẽ cắn cô, biến cô thành hấp huyết quỷ giống như tôi đấy “
Quả nhiên lời đe dọa này làm cho Yên Thùy sợ chết khiếp, cô nhìn Vấn Thiên bằng ánh mắt kinh dị, nói
“Anh định làm gì … “
Vấn Thiên gằn giọng, nói
“Truyền nội lực của cô vào người tôi. Không được bảo lưu dù chỉ một chút “
/155
|