Bắt gặp được ánh mắt bất thiện của Nam Cung Tiết đang nhìn mình thì Xuất Mạnh cười khinh, hừ mà nói:” Thế nào ngươi muốn đánh với ta à, đệ đệ vô dụng rồi tới ca ca của hắn ra mặt à?”
“ Đương nhiên, nhìn thấy thực lực mạnh mẽ của hoàng tử khiến ta cũng muốn so tài với ngài, nhưng vì hôm nay ta là trọng tài nên không có được cơ hội này, hi vọng lần sau ta sẽ được so tài với ngài….” Nam Cung Tiết cười lạnh nói, sau đó xoay người mà đi xuống đài, quay về chỗ của trọng tài rồi la lên:” Không biết Xuất hoàng tử muốn tiếp tục khiêu chiến hay là đã mệt mỏi muốn nghỉ ngơi…”
“ Ta đương nhiên là còn khoẻ mạnh rồi, làm sao mà mệt, còn người nào muốn khiêu chiến ta không?”, Xuất Mạnh hùng hồn mà la lên, một lúc sau thì tên áo đen bước lên trên võ đài. Còn trên đây thì Gia Cát Lượng lúc này đi về với tờ giấy trên tay, Long Phong cầm nó lên mà đọc, sau đó ngỡ ngàng trước những báo cáo và điều tra về tên này….
Tất cả là con số không, giống như là hắn từ không khí xuất hiện, Gia Cát Lượng không tìm được bất kì thứ gì. Chỉ biết được tên của hắn là Lãnh Mạc, Long Phong thì cũng chả biết đây là tên thật hay giả nữa, sau đó Long Phong cầm tờ giấy đốt đi, rồi tập trung nhìn xuống dưới. Trận đấu giữa Xuất Thu và Lãnh Mạc đã bắt đầu, hai người một kiếm một thương va chạm nhau, phía trên này tên trưởng lão bắt đầu nhìn người áo trắng mà nói thầm..
“ Chủ nhân, tên Lãnh Mạc này giống như là nhỉnh hơn Xuất Mạnh một chút, chúng ta nên làm gì….”
“ Cứ yên lặng theo dõi, chúng ta đang trong tầm ngắm của người khác, động đậy là chết liền…” người áo trắng lắc đầu, rồi nhìn về phía chỗ ngồi của Long Phong. Hai tay tên đó nắm chặt, giống như là muốn nói gì, sau đó cũng quay đầu lại mà nhìn xuống trận đấu. Ở dưới Lãnh Mạc với những kiếm chiêu hiểm đánh vào những tử nguyệt, Xuất Mạnh khổ mà chống đỡ.
Xuất Mạnh nhảy về rồi bắt đầu phản công, “ Xuất Thương Kiếm Chỉ….”, “ Chíu….”, “ Đùng…..”, Lãnh Mạc bắt đầu tránh né những đường chỉ kích, sau đó kiếm xoay một vòng rồi đánh về:” Kiến Loạn Tinh Vũ!”, một vòng kiếm xoay với tốc độ nhanh nhất, đán bay toàn bộ chỉ kích về hắn.
Sau đó Lãnh Mạc lập tức chạy nhanh mà rút khoảng cách giữa hai người, sau đó tay đặt trên thân kiếm rồi đâm về phía trước..” Liên Tiệp Thương Kiếm!”, một kiếm lực cực mạnh đẩy Xuất Mạnh ra xa, Xuất Mạnh dùng cây thương cằm xuống mặt đất mà giữ vững vị trí. Sau đó hắn phun một ngụm máu ra rồi cầm chặt thương mà đứng lên…
Hắn cười nói:” Được, không ngờ ngươi lại mạnh như thế, nếu thế thì ta cũng dùng toàn bộ…”. Rồi Xuất Mạnh bắt đầu dồn Võ Khí vào hai tay hai chân, sau đó hắn gồng lên một cái rồi la:” Tứ Chi Thiên Túc “, lập tức từ cả người hắn bắt đầu được bao bọc bởi một luồng khí từ từ tạo hình thành một cái giáp.
Sau đó Xuất Mạnh ngước đầu lên rồi cười, sau đó lập tức biến mất xuất hiện kế bên Lãnh Mạc, hắn liền đâm một thương về phía Lãnh Mạc nhưng bị né được, Lãnh Mạc lập tức một kiếm đâm về, nhưng Xuất Mạnh biến mất và ra đòn nhanh chóng. Lúc này trên đài cao nhiều người cũng ngỡ ngàng trước tốc độ này, nhưng chỉ có Long Phong thì cười, Tần Mị Nhi ngồi phía sau hắn thì dựa đầu vào vai rồi hỏi:” Sao huynh lại cười thế?”
“Hahaha không, ta đang nghĩ rằng lần này tên Lãnh Mạc sẽ đối phó sau đây. Theo huynh nhìn được thì Tứ Chi Thiên Túc tăng cho tên Xuất Mạnh tất cả thuộc tính, nói chung bây giờ hắn có thực lực của một Đại Võ Sư, ít nhất là trung giai, nhưng chỉ tăng tạm thời thôi, chỉ cần tên Lãnh Mạc cầm cự cho tới khi hết thời gian thì hắn sẽ thắng….”
“ Nhưng liệu tên Lãnh Mạc có thể chống đỡ được không?” Nam Cung Lạc Nhi cũng dựa vào Long Phong rồi hỏi
“ Ta không biết, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn bây giờ, ta tin rằng hắn sẽ thủ được….” Long Phong lắc đầu, nhưng cười nhìn tên Lạnh Mạc nói, quả nhiên ở dưới võ đài thì Xuất Mạnh cũng không bắt được tên Lãnh Mạc, ngược lại còn để Lãnh Mạc phản đòn lại. Mỗi lần Lãnh Mạc né nón của Xuất Mạnh, thì hắn lại đấm một đòn vào tay, chân, người của Xuất Mạnh.
Tên Xuất Mạnh cười khinh thường vì những cú đấm đó không hề có một chút sát thương nào lên người của hắn, sau đó hắn liền bắt đầu đánh trả mà bỏ qua những tác động và đấm từ Lãnh Mạc, Long Phong phía trên nhìn thấy thế thì cười, nói:” Trận đấu này kết thúc rồi…..”
“ Tại sao?” Tần Mị Nhi thắc mắc mà hỏi“ Bởi vì khinh thường người khác khi không hiểu rõ đối phương chính là tự tìm đường thất bại, những cú đấm của tên Lãnh Mạc không đơn giản đâu, hắn tung ra những đòn đánh vào những điểm trọng tâm của các bộ phận cơ thể, giống như chúng ta chặt cây đi, chặt một hồi thì cũng đứt, và cứ tưởng tượng cơ thể hắn và các bộ phận là một cái cây, chặt liên tục vào một điểm thì có lúc cũng gãy…..
“ Nếu tên Xuất Mạnh vẫn không nhận ra thì cỡ mười phút sau là hắn sẽ cảm thấy tay chân bủng rủng, rất là nặng và không di chuyển được. Nhưng có lẽ đó là lúc mà hắn thua trận, và mất mạng khi ở bên ngoài chiến trường….” Long Phong phân tích rồi lắc đầu, cảm thấy đáng tiếc cho trận đấu này….
Quả nhiên ở dưới sàn đấu, một hồi sau thì Xuất Mạnh xuất đòn bắt đầu chậm rãi lại, có khi những đòn chậm đến nổi mà một đứa con nít cũng có thể né được. Lãnh Mạc nhảy qua một bên rồi đá một cái thật mạnh, khiến cho Xuất Mạnh bay ngã ra sàn đấu một các thật mạnh và nhanh. Lúc này Lãnh Mạc lên tiếng:” Mau cho người nâng hắn đi đi, cơ thể của hắn bây giờ như một quả tạ, không di chuyển được đâu….”.
Người bên Xuất Thu đế quốc lập tức chạy xuống mà cứu chữa Xuất Mạnh rồi nâng hắn ra ngoài, những người khác thì bất ngờ trước kết quả và cách thức thắng cuộc bởi vì lúc này khí thế của tên Xuất Mạnh rất là mãnh liệt, nhưng bị những đòn nhẹ nhàng mà hạ gục. Nam Cung Tiết lúc này la lên:” Lãnh Mạc, ngươi muốn tiếp tục khiêu chiến hay là ngừng tại đây?”.
Lãnh Mạc cúi đầu suy nghĩ một cái rồi chỉ kiếm về hướng Long Phong, nói:” Ta muốn khiêu chiến ngươi….”, Long Phong nhìn thấy thế thì cười, đứng dậy rồi nhảy xuống. Bước từng bước mà lên võ đài, rồi nhìn tên Lãnh Mạc nói:” Lãnh huynh thật là nhạy bé, biết dùng yếu mà thắng mạnh, trận vừa rồi thật là đặc sắc…”
“ Đừng nói nhiều, chúng ta mau đánh thôi…” Lãnh Mạc hừ một tiếng rồi cầm kiếm chỉ về Long Phong.
“ Không biết nghỉ một chút à….” Long Phong cười rồi lấy hai cái bao tay giáp mà trang bị vào, trùng tấn xuống rồi hỏi. Những người khác bắt đầu nín thở vì trận chiến sắp diễn ra…
“ Không cần, để hôm nay ta lĩnh giáo người được gọi là thiên tài của Hạ Vực ngàn năm có một, ta muốn biết là chúng ta chênh lệch ra sao…” Lãnh Mạc nói sau đó bắt đầu gồng võ khí lên mà chuẩn bị đánh. Long Phong cười sau đó lập tức biến mất, trong nửa giây đồng hồ hắn đã xuất hiện phía sau Lãnh Mạc, hai mắt Lãnh Mạc giật mình một cái rồi lập tức né qua, một quyền từ Long Phong đánh hụt qua nhưng tấm màn bảo vệ bị một quyền đánh…” Ầm…..”
Lãnh Mạc giật mình, sau đó bắt đầu dùng võ khí tạo ra một cái áo giáp bao xung quanh cơ thể, rồi cầm kiếm đánh về phía Long Phong:” Kiếm Loạn Tinh Vũ - Phá “, một luồng lốc đánh tới Long Phong nhanh chóng, hắn cười một cái rồi đưa chân lên cao rồi dậm xuống, lập tức luồng lốc bị đánh gãy, sau đó Long Phong bàn tay phải bắt đầu hai ngón dồn võ khí các đầu ngón tay, rồi cười nói:” Chúng ta bắt đầu tăng độ khó của trò chơi này nào….”
“ Lục Mạch Thần Kiếm - Thiểu Trạch Kiếm “, đòn xuất đầu liền phóng nhanh về phần chân của Lãnh Mạc, hắn lập tức né ra vì điểm đánh tới của chỉ đó chính là kinh mạch điều khiển cảm giác chân của hắn.
“Lục Mạch Thần Kiếm - Thương Dương Kiếm “
“Lục Mạch Thần Kiếm - Thương Dương Kiếm “.......
Những chỉ Thương Dương Kiếm nhanh chóng đánh liên tục về Lãnh Mạc, bỗng nhiên tay phải của Long Phong bắt đầu nhanh chóng đánh ra hai chỉ hướng chắn hai đường chạy của Lãnh Mạc, buộc hắn phải lùi về phía sau, nhưng hắn liền nhận ra rằng Long Phong đang đứng phía sau hắn, Long Phong cười một cái rồi một quyền đấm thẳng về Lãnh Mạc….” Ầm…..”,.....Lãnh Mạc văng liên tục va chạm mặt đất rồi đụng một cái thật mạnh vào tấm màn bảo vệ rồi mới dừng lại……
Lúc này toàn sảnh bắt đầu nín thở mà tập trung nhìn về trên sàn đấu mà chờ kết quả, một lúc sau thì tên trọng tài thấy rằng Lãnh Mạc nằm, tưởng là bất tỉnh thì Long Phong giơ tay lên, ý bảo đừng nói gì. Sau đó hắn cười nhìn về phía hướng tên Lãnh Mạc cười nói:” Ngươi tính nằm lì ở đó tới bao giờ, đứng lên đi, ta biết quyền vừa rồi không gây ngươi được thương tổn nào đâu…..”, quả nhiên Long Phong vừa dứt lời thì Lãnh Mạc đứng dậy, phủi phủi người rồi nhìn về Long Phong…
“ Đương nhiên, nhìn thấy thực lực mạnh mẽ của hoàng tử khiến ta cũng muốn so tài với ngài, nhưng vì hôm nay ta là trọng tài nên không có được cơ hội này, hi vọng lần sau ta sẽ được so tài với ngài….” Nam Cung Tiết cười lạnh nói, sau đó xoay người mà đi xuống đài, quay về chỗ của trọng tài rồi la lên:” Không biết Xuất hoàng tử muốn tiếp tục khiêu chiến hay là đã mệt mỏi muốn nghỉ ngơi…”
“ Ta đương nhiên là còn khoẻ mạnh rồi, làm sao mà mệt, còn người nào muốn khiêu chiến ta không?”, Xuất Mạnh hùng hồn mà la lên, một lúc sau thì tên áo đen bước lên trên võ đài. Còn trên đây thì Gia Cát Lượng lúc này đi về với tờ giấy trên tay, Long Phong cầm nó lên mà đọc, sau đó ngỡ ngàng trước những báo cáo và điều tra về tên này….
Tất cả là con số không, giống như là hắn từ không khí xuất hiện, Gia Cát Lượng không tìm được bất kì thứ gì. Chỉ biết được tên của hắn là Lãnh Mạc, Long Phong thì cũng chả biết đây là tên thật hay giả nữa, sau đó Long Phong cầm tờ giấy đốt đi, rồi tập trung nhìn xuống dưới. Trận đấu giữa Xuất Thu và Lãnh Mạc đã bắt đầu, hai người một kiếm một thương va chạm nhau, phía trên này tên trưởng lão bắt đầu nhìn người áo trắng mà nói thầm..
“ Chủ nhân, tên Lãnh Mạc này giống như là nhỉnh hơn Xuất Mạnh một chút, chúng ta nên làm gì….”
“ Cứ yên lặng theo dõi, chúng ta đang trong tầm ngắm của người khác, động đậy là chết liền…” người áo trắng lắc đầu, rồi nhìn về phía chỗ ngồi của Long Phong. Hai tay tên đó nắm chặt, giống như là muốn nói gì, sau đó cũng quay đầu lại mà nhìn xuống trận đấu. Ở dưới Lãnh Mạc với những kiếm chiêu hiểm đánh vào những tử nguyệt, Xuất Mạnh khổ mà chống đỡ.
Xuất Mạnh nhảy về rồi bắt đầu phản công, “ Xuất Thương Kiếm Chỉ….”, “ Chíu….”, “ Đùng…..”, Lãnh Mạc bắt đầu tránh né những đường chỉ kích, sau đó kiếm xoay một vòng rồi đánh về:” Kiến Loạn Tinh Vũ!”, một vòng kiếm xoay với tốc độ nhanh nhất, đán bay toàn bộ chỉ kích về hắn.
Sau đó Lãnh Mạc lập tức chạy nhanh mà rút khoảng cách giữa hai người, sau đó tay đặt trên thân kiếm rồi đâm về phía trước..” Liên Tiệp Thương Kiếm!”, một kiếm lực cực mạnh đẩy Xuất Mạnh ra xa, Xuất Mạnh dùng cây thương cằm xuống mặt đất mà giữ vững vị trí. Sau đó hắn phun một ngụm máu ra rồi cầm chặt thương mà đứng lên…
Hắn cười nói:” Được, không ngờ ngươi lại mạnh như thế, nếu thế thì ta cũng dùng toàn bộ…”. Rồi Xuất Mạnh bắt đầu dồn Võ Khí vào hai tay hai chân, sau đó hắn gồng lên một cái rồi la:” Tứ Chi Thiên Túc “, lập tức từ cả người hắn bắt đầu được bao bọc bởi một luồng khí từ từ tạo hình thành một cái giáp.
Sau đó Xuất Mạnh ngước đầu lên rồi cười, sau đó lập tức biến mất xuất hiện kế bên Lãnh Mạc, hắn liền đâm một thương về phía Lãnh Mạc nhưng bị né được, Lãnh Mạc lập tức một kiếm đâm về, nhưng Xuất Mạnh biến mất và ra đòn nhanh chóng. Lúc này trên đài cao nhiều người cũng ngỡ ngàng trước tốc độ này, nhưng chỉ có Long Phong thì cười, Tần Mị Nhi ngồi phía sau hắn thì dựa đầu vào vai rồi hỏi:” Sao huynh lại cười thế?”
“Hahaha không, ta đang nghĩ rằng lần này tên Lãnh Mạc sẽ đối phó sau đây. Theo huynh nhìn được thì Tứ Chi Thiên Túc tăng cho tên Xuất Mạnh tất cả thuộc tính, nói chung bây giờ hắn có thực lực của một Đại Võ Sư, ít nhất là trung giai, nhưng chỉ tăng tạm thời thôi, chỉ cần tên Lãnh Mạc cầm cự cho tới khi hết thời gian thì hắn sẽ thắng….”
“ Nhưng liệu tên Lãnh Mạc có thể chống đỡ được không?” Nam Cung Lạc Nhi cũng dựa vào Long Phong rồi hỏi
“ Ta không biết, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn bây giờ, ta tin rằng hắn sẽ thủ được….” Long Phong lắc đầu, nhưng cười nhìn tên Lạnh Mạc nói, quả nhiên ở dưới võ đài thì Xuất Mạnh cũng không bắt được tên Lãnh Mạc, ngược lại còn để Lãnh Mạc phản đòn lại. Mỗi lần Lãnh Mạc né nón của Xuất Mạnh, thì hắn lại đấm một đòn vào tay, chân, người của Xuất Mạnh.
Tên Xuất Mạnh cười khinh thường vì những cú đấm đó không hề có một chút sát thương nào lên người của hắn, sau đó hắn liền bắt đầu đánh trả mà bỏ qua những tác động và đấm từ Lãnh Mạc, Long Phong phía trên nhìn thấy thế thì cười, nói:” Trận đấu này kết thúc rồi…..”
“ Tại sao?” Tần Mị Nhi thắc mắc mà hỏi“ Bởi vì khinh thường người khác khi không hiểu rõ đối phương chính là tự tìm đường thất bại, những cú đấm của tên Lãnh Mạc không đơn giản đâu, hắn tung ra những đòn đánh vào những điểm trọng tâm của các bộ phận cơ thể, giống như chúng ta chặt cây đi, chặt một hồi thì cũng đứt, và cứ tưởng tượng cơ thể hắn và các bộ phận là một cái cây, chặt liên tục vào một điểm thì có lúc cũng gãy…..
“ Nếu tên Xuất Mạnh vẫn không nhận ra thì cỡ mười phút sau là hắn sẽ cảm thấy tay chân bủng rủng, rất là nặng và không di chuyển được. Nhưng có lẽ đó là lúc mà hắn thua trận, và mất mạng khi ở bên ngoài chiến trường….” Long Phong phân tích rồi lắc đầu, cảm thấy đáng tiếc cho trận đấu này….
Quả nhiên ở dưới sàn đấu, một hồi sau thì Xuất Mạnh xuất đòn bắt đầu chậm rãi lại, có khi những đòn chậm đến nổi mà một đứa con nít cũng có thể né được. Lãnh Mạc nhảy qua một bên rồi đá một cái thật mạnh, khiến cho Xuất Mạnh bay ngã ra sàn đấu một các thật mạnh và nhanh. Lúc này Lãnh Mạc lên tiếng:” Mau cho người nâng hắn đi đi, cơ thể của hắn bây giờ như một quả tạ, không di chuyển được đâu….”.
Người bên Xuất Thu đế quốc lập tức chạy xuống mà cứu chữa Xuất Mạnh rồi nâng hắn ra ngoài, những người khác thì bất ngờ trước kết quả và cách thức thắng cuộc bởi vì lúc này khí thế của tên Xuất Mạnh rất là mãnh liệt, nhưng bị những đòn nhẹ nhàng mà hạ gục. Nam Cung Tiết lúc này la lên:” Lãnh Mạc, ngươi muốn tiếp tục khiêu chiến hay là ngừng tại đây?”.
Lãnh Mạc cúi đầu suy nghĩ một cái rồi chỉ kiếm về hướng Long Phong, nói:” Ta muốn khiêu chiến ngươi….”, Long Phong nhìn thấy thế thì cười, đứng dậy rồi nhảy xuống. Bước từng bước mà lên võ đài, rồi nhìn tên Lãnh Mạc nói:” Lãnh huynh thật là nhạy bé, biết dùng yếu mà thắng mạnh, trận vừa rồi thật là đặc sắc…”
“ Đừng nói nhiều, chúng ta mau đánh thôi…” Lãnh Mạc hừ một tiếng rồi cầm kiếm chỉ về Long Phong.
“ Không biết nghỉ một chút à….” Long Phong cười rồi lấy hai cái bao tay giáp mà trang bị vào, trùng tấn xuống rồi hỏi. Những người khác bắt đầu nín thở vì trận chiến sắp diễn ra…
“ Không cần, để hôm nay ta lĩnh giáo người được gọi là thiên tài của Hạ Vực ngàn năm có một, ta muốn biết là chúng ta chênh lệch ra sao…” Lãnh Mạc nói sau đó bắt đầu gồng võ khí lên mà chuẩn bị đánh. Long Phong cười sau đó lập tức biến mất, trong nửa giây đồng hồ hắn đã xuất hiện phía sau Lãnh Mạc, hai mắt Lãnh Mạc giật mình một cái rồi lập tức né qua, một quyền từ Long Phong đánh hụt qua nhưng tấm màn bảo vệ bị một quyền đánh…” Ầm…..”
Lãnh Mạc giật mình, sau đó bắt đầu dùng võ khí tạo ra một cái áo giáp bao xung quanh cơ thể, rồi cầm kiếm đánh về phía Long Phong:” Kiếm Loạn Tinh Vũ - Phá “, một luồng lốc đánh tới Long Phong nhanh chóng, hắn cười một cái rồi đưa chân lên cao rồi dậm xuống, lập tức luồng lốc bị đánh gãy, sau đó Long Phong bàn tay phải bắt đầu hai ngón dồn võ khí các đầu ngón tay, rồi cười nói:” Chúng ta bắt đầu tăng độ khó của trò chơi này nào….”
“ Lục Mạch Thần Kiếm - Thiểu Trạch Kiếm “, đòn xuất đầu liền phóng nhanh về phần chân của Lãnh Mạc, hắn lập tức né ra vì điểm đánh tới của chỉ đó chính là kinh mạch điều khiển cảm giác chân của hắn.
“Lục Mạch Thần Kiếm - Thương Dương Kiếm “
“Lục Mạch Thần Kiếm - Thương Dương Kiếm “.......
Những chỉ Thương Dương Kiếm nhanh chóng đánh liên tục về Lãnh Mạc, bỗng nhiên tay phải của Long Phong bắt đầu nhanh chóng đánh ra hai chỉ hướng chắn hai đường chạy của Lãnh Mạc, buộc hắn phải lùi về phía sau, nhưng hắn liền nhận ra rằng Long Phong đang đứng phía sau hắn, Long Phong cười một cái rồi một quyền đấm thẳng về Lãnh Mạc….” Ầm…..”,.....Lãnh Mạc văng liên tục va chạm mặt đất rồi đụng một cái thật mạnh vào tấm màn bảo vệ rồi mới dừng lại……
Lúc này toàn sảnh bắt đầu nín thở mà tập trung nhìn về trên sàn đấu mà chờ kết quả, một lúc sau thì tên trọng tài thấy rằng Lãnh Mạc nằm, tưởng là bất tỉnh thì Long Phong giơ tay lên, ý bảo đừng nói gì. Sau đó hắn cười nhìn về phía hướng tên Lãnh Mạc cười nói:” Ngươi tính nằm lì ở đó tới bao giờ, đứng lên đi, ta biết quyền vừa rồi không gây ngươi được thương tổn nào đâu…..”, quả nhiên Long Phong vừa dứt lời thì Lãnh Mạc đứng dậy, phủi phủi người rồi nhìn về Long Phong…
/222
|