Tại nơi bình phong trong góc xuất hiện bóng người.
Ngạo, sao anh lại ở đây?
Thấy Tô Mạt giật mình, Hàn Ngạo khẽ mỉm cười bước đến vài bước, kéo cô ôm vào lòng.
“Chuyện này giải thích với em sau, chúng ta tính sổ việc em muốn lấy người khác trước đã, dù thế nào đi nữa em cũng chỉ có thể làm cô dâu của anh thôi.
Tô Mạt thấy Hàn Ngạo nghiêm túc như thế cũng quên mất mình còn đang ở trong lòng anh, cứ thế lẳng lặng nhìn anh, đôi mắt thoáng vẻ đau đớn.
Hàn Ngạo không hề bỏ lỡ vẻ mặt của Tô Mạt, anh không lên tiếng song cánh tay ôm lấy Tô Mạt siết chặt lại, tuy không làm cô đau nhưng biểu đạt được sự kiên quyết của anh.
Bên ngoài tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang cảnh hai người đang dùng dằng, Tô Mạt mất tự nhiên nghiêng đầu sang một bên, giận dỗi nói.
Buông em ra trước đã, còn việc nghiêm chỉnh phải làm nữa. Bây giờ nên xử lí sao đây? Không giải quyết được vấn đề hiện tại thì không ai rời khỏi đây được đâu.
Hàn Ngạo vẫn không chịu buông tay.
Tóm lại anh sẽ không trơ mắt nhìn em bước vào cửa nhà người ta, chuyện khác đều có thể bàn bạc, duy chỉ có chuyện này thì em đừng hòng.
Dường như thấy trong phòng không ai đáp lời, tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên lần nữa, nghe ngóng cẩn thận còn có tiếng đám người huyên náo cách đó không xa đang đi về phía bên này.
Nguy rồi, có thể là tên Quỷ Vương kia đã dẫn người dến, anh trốn trước đi, em không cưới hắn thật đâu, anh xem thời cơ thích hợp thì tấn công hắn, chúng ta cũng dễ trốn đi hơn, nếu không nhiều yêu ma quỷ quái như vậy, chỉ bằng em và anh thì không thể nào đối phó được.
Hàn Ngạo không trả lời, đôi môi chu lên cho thấy lúc này anh đang không vui.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Tô Mạt nhìn Hàn Ngạo còn đang giận dỗi thì cũng không nói gì, chỉ đưa tay vỗ nhẹ lên cánh tay đang ôm lấy cô, Hàn Ngạo nhìn Tô Mạt rồi bất đắc dĩ ẩn mình.
Thấy Hàn Ngạo đã ẩn mình, Tô Mạt soi gưong đồng sửa sang lại quần áo rồi mở cửa phòng ra, ngoài cửa ngoại trừ Quỷ Vương mặc bộ đồ cưới ra còn có vài tùy tùng quỷ quái đi theo.
Tô Mạt thử tính toán, dù mình và Hàn Ngạo đánh bất ngờ cũng chưa chắc có thể an toàn rút lui, hơn nữa chỉ cần ra tay thì chắn chắn sẽ không thể âm thầm giải quyết được nữa, tất nhiên sẽ kinh động đến đám yêu ma quỷ quái đang ở tiền sảnh kia.
Tô Mạt đang tự tìm cách giải quyết còn Quỷ Vương nhìn Tô Mạt đã thay áo cưới xong, không dằn lòng được đi về phía cô.
Còn chưa kịp nhích đến gần đã nghe phía sau mình vang lên mấy tiếng bình bịch, giống như tiếng vật thể rơi xuống đất, Quỷ Vương quay đầu lại nhìn thấy mấy tùy tùng quỷ quái đi theo mình đã nằm la liệt.
Đương lúc Quỷ Vương đưa mắt khắp nơi tìm kiếm kẻ tác quái kia, phía trước bỗng thoáng hiện một bóng người, một tấm bùa chú đánh vào trán Quỷ Vương, y giật mình muốn né tránh nhưng cảm thấy phía sau nóng rực, Quỷ Vương bị bao vây vội vàng bay lên, tránh khỏi cơn nóng từ phía sau, lại né được đòn tấn công từ phía trước.
Đang lúc muốn quay đầu lại xem phía sau có thứ gì đang tấn công mình, bóng đen trước mặt lại đánh đến lần nữa, ỷ vào bản lĩnh của mình, Quỷ Vương không buồn gọi người hộ giá mà ra một đòn hư ảo tấn công bóng đen vừa hiện ra trước mặt mình.
Tô Mạt nhìn Quỷ Vương không ngừng tránh né, trong lòng thầm sốt ruột, đồng thời cũng cảm thấy may mắn vì y tự cao tự đại, không thèm lên tiếng nếu không đám quỷ quái ngoài tiền sảnh chạy đến đây thì sẽ càng khó khăn hơn. Tô Mạt xoay cổ tay lại, trong hai bàn tay lại đồng thời xuất hiện hai ngọn lửa khác màu, hai bàn tay cô đối nhau, hai ngọn lửa khác màu tụ lại, màu sắc hòa quyện vô cùng rực rỡ.
Tô Mạt khẽ vung tay lên, ngọn lửa trong tay cô ập về phía Quỷ Vương. Quỷ Vương mệt mỏi đối phó với bóng đen không ngừng tấn công vào quỷ môn của y, hoàn toàn không chú ý đến ngọn lửa lặng lẽ đến gần, trong tích tắc đã bị ngọn lửa hợp nhất này đánh trúng.
Quỷ Vương chưa kịp kêu lên thảm thiết, một lá bùa đã giáng xuống quỷ môn của y, đồng thời bóng đen lại nhét thêm một lá bùa nữa vào miệng y.
Dưới sự tấn công liên hiệp của Tô Mạt và Hàn Ngạo, Quỷ Vương tự đại không kịp hét lên một tiếng thê thảm nào đã hoàn toàn tan thành mây khói.
Nhìn Quỷ Vương đã hóa thành tro Tô Mạt thò phào nhẹ nhõm, bóng đen cũng cũng dần lộ rõ mặt mũi, ngoài Hàn Ngạo ra thì còn có thể là ai nữa.
Nhìn anh đi về phía mình, Tô Mạt không khỏi mỉm cười, vừa muốn cất lời đã cảm thấy trước mắt tối sầm rồi mất đi tri giác, Hàn Ngạo thấy Tô Mạt đột ngột ngất xỉu thì hoảng hốt đưa tay đỡ lấy, đúng lúc muốn xem tình trạng của cô thì tiếng ồn ào ngoài tiền sảnh đã vọng vào sân sau, bèn vội vàng ôm Tô Mạt và sử dụng bùa chú nhanh chóng bỏ chạy về phía xa.
Nhìn Tô Mạt hôn mê bất tỉnh trong lòng, vẻ mặt Hàn Ngạo trở nên vô cùng nghiêm trọng, anh đang ở trong trạng thái gặp thần giết thần, gặp phật độ phật, nếu bây giờ có ai dám xuất hiện cản trở anh thì chắc chắn người đó sẽ chết rất thê thảm.
Mà đúng là có kẻ xui xẻo như vậy xuất hiện.
Hàn Ngạo ôm Tô Mạt nhanh chóng rời khỏi nhà Quỷ Vương, vừa qua một khúc rẽ đã chạm mặt con chồn tinh đưa Tô Mạt đến đây.
Anh quan sát ả đàn bà trung niên béo núc trước mắt, đột nhiên nhớ ra chính ả đã đưa Tô Mạt vào trong căn nhà quỷ quái này, nếu không phải là ả thì không chừng bây giờ Tô Mạt vẫn còn khỏe mạnh, không hôn mê bất tỉnh trong lòng mình.
Hàn Ngạo lạnh lùng nhìn chằm chằm con chồn tinh trước mắt, càng nhìn lửa giận càng hừng hực, con chồn tinh nhìn thấy chàng trai trước mắt càng lúc càng đen mặt, dĩ nhiên cũng cảm nhận được nguy hiểm, ả vội vàng quay người về phía ngược lại, chuẩn bị chạy trốn.
Nhìn thấy tên đầu sỏ đưa Tô Mạt đến đây còn định bỏ chạy, Hàn Ngạo cười khẩy vung tay ném ra một lá bùa.
Chồn tình xui xẻo không kịp chạy hai bước đã bị lá bùa Hàn Ngạo ném ra khóa chặt người, ả hoảng sợ nhìn Hàn Ngạo đi đến trước mình, gương mặt mang vẻ thờ ơ kia vô tình khiến chồn tình cảm thấy thêm phần áp lực.
Ả nuốt nước miếng, muốn mở miệng cầu xin song há miệng ra lại hoảng sợ phát hiện mình chẳng thể thốt được lời nào.
Hàn Ngạo nhìn Tô Mạt trong lòng mình, cất tiếng, Đừng phí công, ta đã phong bế tiếng nói của mi. Thôi, coi như mi gặp may, ta sẽ cho mi được chết nhanh chóng, nếu không chỉ bằng việc mi dám đưa người của ta đi lấy người khác để trục lợi, cũng đủ để ta băm mi ra thành nghìn mảnh rồi.
Anh lấy một lá bùa từ trong ngực ra dán lên đầu chồn tinh.
Tặng mi một bùa thiên lôi, chúc mi sớm ngày tan t11111111hành mây khói. Xá!
Tiếng xá vừa dứt thì mây đen kéo đến, không bao lâu sau trên đầu chồn tính bao phủ một đám mây khổng lồ đen kịt, khiến người ta kinh hãi.
Điều này càng khiến chồn tính tuyệt vọng, giữa tầng mây không ngừng hiện lên tia chớp màu tím, chính là sắc thiên lôi mà yêu ma quỷ quái sợ nhất, tia chớp này vừa đánh xuống thì bất cứ yêu ma quỷ quái nào cũng hồn phi phách tán, không bao giờ siêu sinh.
Điều hành hạ nhất chính là thiên lôi hội tụ phải cần khoảng nửa tiếng, bị thiên lôi này chụp trên đầu dù chạy trốn đến đâu cũng uổng công vô ích, cuối cùng tất nhiên sẽ rơi vào kết quả sấm chớp bổ xuống đầu, thể xác hồn phách đều tiêu tan.
Chờ chết thế này thì chi bằng bị chém một nhát, chết sớm cho xong.
Dán bùa thiên lôi xong Hàn Ngạo không quay đầu lại mà bỏ đi luôn, cho đến khi chạy đến nơi rất xa mới nghe thấy tiếng sấm chớp ầm ầm, có lẽ con chồn tinh kia cũng đã nhận được cái giá đích đáng
Anh vội ôm Tô Mạt tìm kiếm nơi có thể trị thương, đương nhiên không phải nơi núi non hoang dã như hiện tại, dù là hang cũng tốt, ít nhất có thể kiểm tra tình trạng cho Tô Mạt trước đã.
Dường như trời đã nghe thấy lời cầu nguyện của Hàn Ngạo, cuối cùng anh cũng nhìn thấy một trang viên cách đó không xa. Nhìn từ xa trang viên đó đưọc phủ một màu trắng xóa, chẳng quan tâm đến gốc gác của trang viên anh vội vàng đi về phía đó, lúc đi đến gần anh phát hiện ra trang viên này tuy được xây dựng ở chân núi hoang vu, so với cả ngọn núi thì quả thật cách biệt một trời một vực
Màu trắng xóa vừa thấy từ phía xa chính là sắc hoa lê nở rộ trong vườn.
Những bông hoa lê trắng muốt chụm lại như mây khẽ lay động, không khí thoang thoảng hương thơm ngọt ngào, trong cảnh núi non hoang dã này lại có một vườn hoa lê nở rộ, tôn lên cả trang viên là điều vô cùng kì lạ.
Quan sát cẩn thận những gốc hoa lê này, có thể thấy chúng được xếp đặt không hề đơn giản, rõ ràng là một trận pháp mê cung, tuy nói không rành phong thủy song trận pháp trong trang viên này anh cũng hiểu một hai, trận pháp hoa lê trong trang viên chính là trận Cửu Cung Bát Quái.
Hàn Ngạo vừa cố nhớ lại cách phá giải mình đã từng xem qua, vừa quan sát cách sắp xếp hoa lê trong trang viên.
Trận bát quái này theo tám cửa Hưu - Sinh - Thương - Đồ - Cảnh - Tử - Kinh - Khai, biến ảo phong phú khôn lường. Vừa vào trận sẽ cảm thấy xung quanh u ám như đêm tối, âm khí dày đặc không tìm được lối ra, rõ ràng trận bát quái trước mặt phức tạp hơn rất nhiều. Trong trận pháp này còn thiết lập những trận pháp khác, hai trận kết hợp, trong trận chứa trận.
Hàn Ngạo cẩn thận quan sát trận trong trận trước mắt, suy đoán trận bát quái còn lại trong trận Cửu Cung Bát Quái đến tột cùng là gì, nó khiến cho người đứng ngoài trận pháp mà vẫn cảm giác được sát ý đậm đặc và áp lực khó hiểu.
Hàn Ngạo để ý thấy giữa mấy cây lê luôn có một cây côn tròn cắm trên mặt đất, chỗ này một cây, chỗ kia một cây, thoạt nhìn rõ ràng chẳng hề có quy luật gì cả.
Anh suy nghĩ một đoạn, bắt đầu đếm số lượng cây côn, không nhiều không ít, vừa đúng mười hai cây. Chẳng lẽ...
Hàn Ngạo trầm ngâm trong chốc lát, rõ ràng là cửa trận Thập Nhị Đô Thiên - trận thứ nhất trong bốn mươi chín trận của Đạo gia, trận pháp này được thiết lập dựa theo Kinh Dịch.
Xem ra chủ nhân trang viên này thật sự không hề đơn giản, kết hợp trận Cửu Cung Bát Quái và cửa trận Thập Nhị Thiên Đô của trận pháp Đạo gia này, thích hợp nhất là dùng để đối phó phụ nữ.
Nếu vừa rồi anh tùy tiện xông vào, có lẽ bây giờ anh và Tô Mạt đã bị vây chết trong trận rồi. Hàn Ngạo quan sát xung quanh, sắc trời đã hơi tối, thế giới trong này biến ảo quá mức, không biết sau khi trời tối sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhìn Tô Mạt còn đang hôn mê bất tỉnh trong lòng, Hàn Ngạo quyết định xông vào trận, nhưng nên làm sao với Tô Mạt là điều khiến Hàn Ngạo khó xử.
Nếu đặt cô ngoài trận pháp, một khi có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn thì anh cũng không cứu kịp, còn nếu mang theo cô vào trong trận, lỡ như có sai sót thì cô sẽ bị giam hãm cùng anh.
Thay vì đặt cô trong mối nguy hiểm chưa biết ngoài kia thì chi bằng cùng anh trải qua một lần sinh tử, để anh ích kỉ một lần có thể được ôm cô vào lòng thật lâu, có lẽ chuyện này chỉ có một lần mà thôi. Tuy anh không muốn điều này xảy ra, song không còn cách nào khác, người mình yêu đang hôn mê trong lòng, sống chết còn chưa biết được.
Hàn Ngạo cười khổ ôm Tô Mạt chặt hơn nữa, sau đó đi xung quanh trang viên tìm kiếm vị trí chính Đông.
Vị trí chính Đông là cửa sống trong trận Cửu Cung Bát Quái.
Vừa mới bước vào trận pháp, đi vào cửa sống, cây hoa lê và mười hai cây côn nhỏ có vẻ như sắp xếp lộn xộn bắt đầu không ngừng thay đổi phương hướng, Hàn Ngạo dừng lại nhắm mắt cảm nhận sự biến hóa trong trận pháp, mồ hôi trên trán cho thấy giờ phút này anh đang rất căng thẳng.
Cảm nhận thấu đáo, Hàn Ngạo mở mắt ra, nhận biết cửa Tử và cửa Diệt trong trận Thập Nhị Thiên Đô, sau khi xác nhận mình không đi vào cửa Tử và cửa Diệt, anh đi đến phía Tây Nam vừa cảm nhận được.
Vị trí Tây Nam chính là cửa Hưu trong trận Cửu Cung Bát Quái.
Đi qua Tây Nam, Hàn Ngạo đứng lại lần nữa, dựa theo phương pháp vừa rồi anh xác định vị trí cửa Bắc trong trận pháp, chỉ cần tìm được cửa Bắc thì có thể tìm được cửa Sinh trong trận Cửu Cung Bát Quái, trận Cửu Cung Bát Quái tự nhiên sẽ được giải, tránh khỏi cửa Tử và cửa Diệt của trận Thập Nhị Thiên Đô đã đủ bình yên vô sự.
Sắc trời càng lúc càng tối, tình hình trong trận pháp cũng càng lúc càng tệ hại, mấy lần Hàn Ngạo muốn phân biệt vị trí cửa Bắc cửa Sinh đều thất bại, uy lực hai trận kết hợp quả nhiên mạnh mẽ.
Hàn Ngạo cứ thế đứng yên tại chỗ không dám có hành động khinh suất, bởi vì anh biết, nếu mắc sai lầm dù chỉ là một chút thì anh và Tô Mạt sẽ bị vây chết trong trận pháp này, anh không thể thua ván cược này cũng thật sự không dám đánh cược. Lúc này, sắc trời đã tối hẳn.
Ngạo, sao anh lại ở đây?
Thấy Tô Mạt giật mình, Hàn Ngạo khẽ mỉm cười bước đến vài bước, kéo cô ôm vào lòng.
“Chuyện này giải thích với em sau, chúng ta tính sổ việc em muốn lấy người khác trước đã, dù thế nào đi nữa em cũng chỉ có thể làm cô dâu của anh thôi.
Tô Mạt thấy Hàn Ngạo nghiêm túc như thế cũng quên mất mình còn đang ở trong lòng anh, cứ thế lẳng lặng nhìn anh, đôi mắt thoáng vẻ đau đớn.
Hàn Ngạo không hề bỏ lỡ vẻ mặt của Tô Mạt, anh không lên tiếng song cánh tay ôm lấy Tô Mạt siết chặt lại, tuy không làm cô đau nhưng biểu đạt được sự kiên quyết của anh.
Bên ngoài tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang cảnh hai người đang dùng dằng, Tô Mạt mất tự nhiên nghiêng đầu sang một bên, giận dỗi nói.
Buông em ra trước đã, còn việc nghiêm chỉnh phải làm nữa. Bây giờ nên xử lí sao đây? Không giải quyết được vấn đề hiện tại thì không ai rời khỏi đây được đâu.
Hàn Ngạo vẫn không chịu buông tay.
Tóm lại anh sẽ không trơ mắt nhìn em bước vào cửa nhà người ta, chuyện khác đều có thể bàn bạc, duy chỉ có chuyện này thì em đừng hòng.
Dường như thấy trong phòng không ai đáp lời, tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên lần nữa, nghe ngóng cẩn thận còn có tiếng đám người huyên náo cách đó không xa đang đi về phía bên này.
Nguy rồi, có thể là tên Quỷ Vương kia đã dẫn người dến, anh trốn trước đi, em không cưới hắn thật đâu, anh xem thời cơ thích hợp thì tấn công hắn, chúng ta cũng dễ trốn đi hơn, nếu không nhiều yêu ma quỷ quái như vậy, chỉ bằng em và anh thì không thể nào đối phó được.
Hàn Ngạo không trả lời, đôi môi chu lên cho thấy lúc này anh đang không vui.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Tô Mạt nhìn Hàn Ngạo còn đang giận dỗi thì cũng không nói gì, chỉ đưa tay vỗ nhẹ lên cánh tay đang ôm lấy cô, Hàn Ngạo nhìn Tô Mạt rồi bất đắc dĩ ẩn mình.
Thấy Hàn Ngạo đã ẩn mình, Tô Mạt soi gưong đồng sửa sang lại quần áo rồi mở cửa phòng ra, ngoài cửa ngoại trừ Quỷ Vương mặc bộ đồ cưới ra còn có vài tùy tùng quỷ quái đi theo.
Tô Mạt thử tính toán, dù mình và Hàn Ngạo đánh bất ngờ cũng chưa chắc có thể an toàn rút lui, hơn nữa chỉ cần ra tay thì chắn chắn sẽ không thể âm thầm giải quyết được nữa, tất nhiên sẽ kinh động đến đám yêu ma quỷ quái đang ở tiền sảnh kia.
Tô Mạt đang tự tìm cách giải quyết còn Quỷ Vương nhìn Tô Mạt đã thay áo cưới xong, không dằn lòng được đi về phía cô.
Còn chưa kịp nhích đến gần đã nghe phía sau mình vang lên mấy tiếng bình bịch, giống như tiếng vật thể rơi xuống đất, Quỷ Vương quay đầu lại nhìn thấy mấy tùy tùng quỷ quái đi theo mình đã nằm la liệt.
Đương lúc Quỷ Vương đưa mắt khắp nơi tìm kiếm kẻ tác quái kia, phía trước bỗng thoáng hiện một bóng người, một tấm bùa chú đánh vào trán Quỷ Vương, y giật mình muốn né tránh nhưng cảm thấy phía sau nóng rực, Quỷ Vương bị bao vây vội vàng bay lên, tránh khỏi cơn nóng từ phía sau, lại né được đòn tấn công từ phía trước.
Đang lúc muốn quay đầu lại xem phía sau có thứ gì đang tấn công mình, bóng đen trước mặt lại đánh đến lần nữa, ỷ vào bản lĩnh của mình, Quỷ Vương không buồn gọi người hộ giá mà ra một đòn hư ảo tấn công bóng đen vừa hiện ra trước mặt mình.
Tô Mạt nhìn Quỷ Vương không ngừng tránh né, trong lòng thầm sốt ruột, đồng thời cũng cảm thấy may mắn vì y tự cao tự đại, không thèm lên tiếng nếu không đám quỷ quái ngoài tiền sảnh chạy đến đây thì sẽ càng khó khăn hơn. Tô Mạt xoay cổ tay lại, trong hai bàn tay lại đồng thời xuất hiện hai ngọn lửa khác màu, hai bàn tay cô đối nhau, hai ngọn lửa khác màu tụ lại, màu sắc hòa quyện vô cùng rực rỡ.
Tô Mạt khẽ vung tay lên, ngọn lửa trong tay cô ập về phía Quỷ Vương. Quỷ Vương mệt mỏi đối phó với bóng đen không ngừng tấn công vào quỷ môn của y, hoàn toàn không chú ý đến ngọn lửa lặng lẽ đến gần, trong tích tắc đã bị ngọn lửa hợp nhất này đánh trúng.
Quỷ Vương chưa kịp kêu lên thảm thiết, một lá bùa đã giáng xuống quỷ môn của y, đồng thời bóng đen lại nhét thêm một lá bùa nữa vào miệng y.
Dưới sự tấn công liên hiệp của Tô Mạt và Hàn Ngạo, Quỷ Vương tự đại không kịp hét lên một tiếng thê thảm nào đã hoàn toàn tan thành mây khói.
Nhìn Quỷ Vương đã hóa thành tro Tô Mạt thò phào nhẹ nhõm, bóng đen cũng cũng dần lộ rõ mặt mũi, ngoài Hàn Ngạo ra thì còn có thể là ai nữa.
Nhìn anh đi về phía mình, Tô Mạt không khỏi mỉm cười, vừa muốn cất lời đã cảm thấy trước mắt tối sầm rồi mất đi tri giác, Hàn Ngạo thấy Tô Mạt đột ngột ngất xỉu thì hoảng hốt đưa tay đỡ lấy, đúng lúc muốn xem tình trạng của cô thì tiếng ồn ào ngoài tiền sảnh đã vọng vào sân sau, bèn vội vàng ôm Tô Mạt và sử dụng bùa chú nhanh chóng bỏ chạy về phía xa.
Nhìn Tô Mạt hôn mê bất tỉnh trong lòng, vẻ mặt Hàn Ngạo trở nên vô cùng nghiêm trọng, anh đang ở trong trạng thái gặp thần giết thần, gặp phật độ phật, nếu bây giờ có ai dám xuất hiện cản trở anh thì chắc chắn người đó sẽ chết rất thê thảm.
Mà đúng là có kẻ xui xẻo như vậy xuất hiện.
Hàn Ngạo ôm Tô Mạt nhanh chóng rời khỏi nhà Quỷ Vương, vừa qua một khúc rẽ đã chạm mặt con chồn tinh đưa Tô Mạt đến đây.
Anh quan sát ả đàn bà trung niên béo núc trước mắt, đột nhiên nhớ ra chính ả đã đưa Tô Mạt vào trong căn nhà quỷ quái này, nếu không phải là ả thì không chừng bây giờ Tô Mạt vẫn còn khỏe mạnh, không hôn mê bất tỉnh trong lòng mình.
Hàn Ngạo lạnh lùng nhìn chằm chằm con chồn tinh trước mắt, càng nhìn lửa giận càng hừng hực, con chồn tinh nhìn thấy chàng trai trước mắt càng lúc càng đen mặt, dĩ nhiên cũng cảm nhận được nguy hiểm, ả vội vàng quay người về phía ngược lại, chuẩn bị chạy trốn.
Nhìn thấy tên đầu sỏ đưa Tô Mạt đến đây còn định bỏ chạy, Hàn Ngạo cười khẩy vung tay ném ra một lá bùa.
Chồn tình xui xẻo không kịp chạy hai bước đã bị lá bùa Hàn Ngạo ném ra khóa chặt người, ả hoảng sợ nhìn Hàn Ngạo đi đến trước mình, gương mặt mang vẻ thờ ơ kia vô tình khiến chồn tình cảm thấy thêm phần áp lực.
Ả nuốt nước miếng, muốn mở miệng cầu xin song há miệng ra lại hoảng sợ phát hiện mình chẳng thể thốt được lời nào.
Hàn Ngạo nhìn Tô Mạt trong lòng mình, cất tiếng, Đừng phí công, ta đã phong bế tiếng nói của mi. Thôi, coi như mi gặp may, ta sẽ cho mi được chết nhanh chóng, nếu không chỉ bằng việc mi dám đưa người của ta đi lấy người khác để trục lợi, cũng đủ để ta băm mi ra thành nghìn mảnh rồi.
Anh lấy một lá bùa từ trong ngực ra dán lên đầu chồn tinh.
Tặng mi một bùa thiên lôi, chúc mi sớm ngày tan t11111111hành mây khói. Xá!
Tiếng xá vừa dứt thì mây đen kéo đến, không bao lâu sau trên đầu chồn tính bao phủ một đám mây khổng lồ đen kịt, khiến người ta kinh hãi.
Điều này càng khiến chồn tính tuyệt vọng, giữa tầng mây không ngừng hiện lên tia chớp màu tím, chính là sắc thiên lôi mà yêu ma quỷ quái sợ nhất, tia chớp này vừa đánh xuống thì bất cứ yêu ma quỷ quái nào cũng hồn phi phách tán, không bao giờ siêu sinh.
Điều hành hạ nhất chính là thiên lôi hội tụ phải cần khoảng nửa tiếng, bị thiên lôi này chụp trên đầu dù chạy trốn đến đâu cũng uổng công vô ích, cuối cùng tất nhiên sẽ rơi vào kết quả sấm chớp bổ xuống đầu, thể xác hồn phách đều tiêu tan.
Chờ chết thế này thì chi bằng bị chém một nhát, chết sớm cho xong.
Dán bùa thiên lôi xong Hàn Ngạo không quay đầu lại mà bỏ đi luôn, cho đến khi chạy đến nơi rất xa mới nghe thấy tiếng sấm chớp ầm ầm, có lẽ con chồn tinh kia cũng đã nhận được cái giá đích đáng
Anh vội ôm Tô Mạt tìm kiếm nơi có thể trị thương, đương nhiên không phải nơi núi non hoang dã như hiện tại, dù là hang cũng tốt, ít nhất có thể kiểm tra tình trạng cho Tô Mạt trước đã.
Dường như trời đã nghe thấy lời cầu nguyện của Hàn Ngạo, cuối cùng anh cũng nhìn thấy một trang viên cách đó không xa. Nhìn từ xa trang viên đó đưọc phủ một màu trắng xóa, chẳng quan tâm đến gốc gác của trang viên anh vội vàng đi về phía đó, lúc đi đến gần anh phát hiện ra trang viên này tuy được xây dựng ở chân núi hoang vu, so với cả ngọn núi thì quả thật cách biệt một trời một vực
Màu trắng xóa vừa thấy từ phía xa chính là sắc hoa lê nở rộ trong vườn.
Những bông hoa lê trắng muốt chụm lại như mây khẽ lay động, không khí thoang thoảng hương thơm ngọt ngào, trong cảnh núi non hoang dã này lại có một vườn hoa lê nở rộ, tôn lên cả trang viên là điều vô cùng kì lạ.
Quan sát cẩn thận những gốc hoa lê này, có thể thấy chúng được xếp đặt không hề đơn giản, rõ ràng là một trận pháp mê cung, tuy nói không rành phong thủy song trận pháp trong trang viên này anh cũng hiểu một hai, trận pháp hoa lê trong trang viên chính là trận Cửu Cung Bát Quái.
Hàn Ngạo vừa cố nhớ lại cách phá giải mình đã từng xem qua, vừa quan sát cách sắp xếp hoa lê trong trang viên.
Trận bát quái này theo tám cửa Hưu - Sinh - Thương - Đồ - Cảnh - Tử - Kinh - Khai, biến ảo phong phú khôn lường. Vừa vào trận sẽ cảm thấy xung quanh u ám như đêm tối, âm khí dày đặc không tìm được lối ra, rõ ràng trận bát quái trước mặt phức tạp hơn rất nhiều. Trong trận pháp này còn thiết lập những trận pháp khác, hai trận kết hợp, trong trận chứa trận.
Hàn Ngạo cẩn thận quan sát trận trong trận trước mắt, suy đoán trận bát quái còn lại trong trận Cửu Cung Bát Quái đến tột cùng là gì, nó khiến cho người đứng ngoài trận pháp mà vẫn cảm giác được sát ý đậm đặc và áp lực khó hiểu.
Hàn Ngạo để ý thấy giữa mấy cây lê luôn có một cây côn tròn cắm trên mặt đất, chỗ này một cây, chỗ kia một cây, thoạt nhìn rõ ràng chẳng hề có quy luật gì cả.
Anh suy nghĩ một đoạn, bắt đầu đếm số lượng cây côn, không nhiều không ít, vừa đúng mười hai cây. Chẳng lẽ...
Hàn Ngạo trầm ngâm trong chốc lát, rõ ràng là cửa trận Thập Nhị Đô Thiên - trận thứ nhất trong bốn mươi chín trận của Đạo gia, trận pháp này được thiết lập dựa theo Kinh Dịch.
Xem ra chủ nhân trang viên này thật sự không hề đơn giản, kết hợp trận Cửu Cung Bát Quái và cửa trận Thập Nhị Thiên Đô của trận pháp Đạo gia này, thích hợp nhất là dùng để đối phó phụ nữ.
Nếu vừa rồi anh tùy tiện xông vào, có lẽ bây giờ anh và Tô Mạt đã bị vây chết trong trận rồi. Hàn Ngạo quan sát xung quanh, sắc trời đã hơi tối, thế giới trong này biến ảo quá mức, không biết sau khi trời tối sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhìn Tô Mạt còn đang hôn mê bất tỉnh trong lòng, Hàn Ngạo quyết định xông vào trận, nhưng nên làm sao với Tô Mạt là điều khiến Hàn Ngạo khó xử.
Nếu đặt cô ngoài trận pháp, một khi có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn thì anh cũng không cứu kịp, còn nếu mang theo cô vào trong trận, lỡ như có sai sót thì cô sẽ bị giam hãm cùng anh.
Thay vì đặt cô trong mối nguy hiểm chưa biết ngoài kia thì chi bằng cùng anh trải qua một lần sinh tử, để anh ích kỉ một lần có thể được ôm cô vào lòng thật lâu, có lẽ chuyện này chỉ có một lần mà thôi. Tuy anh không muốn điều này xảy ra, song không còn cách nào khác, người mình yêu đang hôn mê trong lòng, sống chết còn chưa biết được.
Hàn Ngạo cười khổ ôm Tô Mạt chặt hơn nữa, sau đó đi xung quanh trang viên tìm kiếm vị trí chính Đông.
Vị trí chính Đông là cửa sống trong trận Cửu Cung Bát Quái.
Vừa mới bước vào trận pháp, đi vào cửa sống, cây hoa lê và mười hai cây côn nhỏ có vẻ như sắp xếp lộn xộn bắt đầu không ngừng thay đổi phương hướng, Hàn Ngạo dừng lại nhắm mắt cảm nhận sự biến hóa trong trận pháp, mồ hôi trên trán cho thấy giờ phút này anh đang rất căng thẳng.
Cảm nhận thấu đáo, Hàn Ngạo mở mắt ra, nhận biết cửa Tử và cửa Diệt trong trận Thập Nhị Thiên Đô, sau khi xác nhận mình không đi vào cửa Tử và cửa Diệt, anh đi đến phía Tây Nam vừa cảm nhận được.
Vị trí Tây Nam chính là cửa Hưu trong trận Cửu Cung Bát Quái.
Đi qua Tây Nam, Hàn Ngạo đứng lại lần nữa, dựa theo phương pháp vừa rồi anh xác định vị trí cửa Bắc trong trận pháp, chỉ cần tìm được cửa Bắc thì có thể tìm được cửa Sinh trong trận Cửu Cung Bát Quái, trận Cửu Cung Bát Quái tự nhiên sẽ được giải, tránh khỏi cửa Tử và cửa Diệt của trận Thập Nhị Thiên Đô đã đủ bình yên vô sự.
Sắc trời càng lúc càng tối, tình hình trong trận pháp cũng càng lúc càng tệ hại, mấy lần Hàn Ngạo muốn phân biệt vị trí cửa Bắc cửa Sinh đều thất bại, uy lực hai trận kết hợp quả nhiên mạnh mẽ.
Hàn Ngạo cứ thế đứng yên tại chỗ không dám có hành động khinh suất, bởi vì anh biết, nếu mắc sai lầm dù chỉ là một chút thì anh và Tô Mạt sẽ bị vây chết trong trận pháp này, anh không thể thua ván cược này cũng thật sự không dám đánh cược. Lúc này, sắc trời đã tối hẳn.
/86
|