Lúc Tô Mạt mở mắt ra thì đã thấy Hàn Ngạo, Đào Tử và Ly Thương vây quanh.
“Mọi người……..?”
“Rốt cuộc cậu cũng đã tỉnh lại, bọn mình còn tưởng rằng cậu bị giam giữ nữa kìa.” Đào Tử vui mừng cất lời, ôm lấy Tô Mạt.
“Mình không sao, chẳng qua Vân Lam trêu đùa mình thôi, sau này sẽ không có chuyện đó nữa đâu.”
“Chân thân của cô ấy là cây anh túc nên có một chút chiêu trò mê hoặc. Nhưng trong người mình có nội đan hồ tiên vạn năm, chút công phu này của cô ấy làm sao gây hại đến mình được. Nên mình đã nói với cô ấy, thỉnh thoảng mình sẽ đến thăm, cô ấy cũng có thể đến đây chơi.” Tô Mạt áy náy, “Xin lỗi, lại khiến mọi người lo lắng rồi.”
“Cậu không sao là được rồi, có điều là tại sao Vân Lam kia muốn mê hoặc cậu?” Đào Tử ngồi bên cạnh Tô Mạt, hơi khó hiểu hỏi.
“Có lẽ kiếp trước mình và cô ấy có duyên, lúc Vân Lam hóa hình gặp được một người. Người kia tốt bụng chẳng những giúp cô ấy hóa hình thành công mà còn che giấu yêu khí trên người cô ấy. Trên thân thể mình lại có hơi thở giống với hơi thở của người kia, nên cô ấy muốn giữ mình lại bên cạnh.” Tô Mạt cười giải thích tiền căn hậu quả câu chuyện.
“Cậu không sao là tốt rồi, hôm qua bọn mình đều cảm thấy cậu có chút lạ, đến tối thì lại biến mất. Bọn mình định đi tìm Ngải Giai, may mà cậu đã trở lại.”
“Đừng đi phiền Ngải Giai, người ta hiện tại đang rất hạnh phúc. Có điều nhắc đến Ngải Giai mình lại nhớ một chuyện quan trọng hơn. Chuyện này phải mau sớm giải quyết thôi, không thể kéo dài nữa.” Tô Mạt bỗng thôi cười, nghiêm túc nhìn Đào Tử. Thay đổi đột ngột của cô khiến ba người còn lại khó hiểu.
“Chuyện quan trọng gì?” Đào Tử thấp thỏm.
“Cậu thật là hồ đồ, cậu và Ly Thương còn định kéo dài bao lâu nữa? Qua một khoảng thời gian bụng cậu sẽ lộ ra, lẽ nào khi đó mới tổ chức đám cưới sao? Nhà đã có, áo cưới cũng chọn xong, ngày chụp hình đã hẹn, vậy sao không mau chóng chọn ngày kết hôn đi?” Tô Mạt nhìn chằm chằm Ly Thương, ánh mắt trêu đùa.
“Mạt Mạt.” Nghe thấy Tô Mạt nhắc đám cưới của mình, Đào Tử ngại ngùng quay mặt đi, nhưng tay lại véo mạnh cô.
“Ôi, đừng thẹn thùng mà, véo đau quá. Mình nói sự thật thôi, cậu và Ly Thương chọn ngày cưới đi, mau chóng giải quyết chuyện hai người, mình cũng an tâm hơn nhiều. Vì mình đã làm chậm trễ chuyện của hai cậu quá nhiều, mấy tháng nữa thôi bụng đã lớn rồi, cậu sẽ cực hơn đấy. Tuy mình luyến tiếc chuyện cậu lấy chồng nhưng nhìn thấy cậu hạnh phúc mình vui vẻ hơn ai hết, Quyết định như vậy đi.”
“Được.” Một chữ này đã khiến tất cả mọi người bận rộn suốt cả tháng.
Một tháng sau, nhạc đám cưới vang lên, Đào Tử mạc chiếc váy trắng thấp thỏm đi theo Tô Mạt vào lễ đường. Bất chợt vành mắt cô đỏ hoe, bởi vì một người đàn ông đã thay thế vị trí của Tô Mạt, nắm tay cô khoác vào tay mình.
“Ba.”
Đào Tử kinh ngạc nhìn cha mình, sau đó nhìn khắp lễ đường. Cách đó không xa mẹ cô đang mỉm cười nhìn cô. Ở bàn nhà gái có người thân của cô, những người mà cô cho rằng cả đời này cũng không thể gặp lại. Còn ở chỗ nhà trai, ông nội Ly Thương và rất nhiều người cô chưa từng gặp cũng tươi cười nhìn cô.
“Mọi người… mọi người…” Ngoại trừ ngạc nhiên vì sự xuất hiện đột ngột của người thân, Đào Tử vui sướng nhiều hơn.
“Một tháng nay gần như chỉ có chúng ta bận rộn, còn Ly Thương thì biến mất, thực ra là anh ấy đến tìm ba mẹ cậu, hi vọng họ có thể đến tham dự đám cưới. Không ngờ chẳng những mời được họ, còn mời luôn cả những trưởng bối của anh ấy nữa. Mình nghĩ điều cậu mong ước nhất là tình yêu của cậu được người nhà chúc phúc, bây giờ viên mãn rồi chứ?” Tô Mạt cười giải thích, “Được rồi, cô gái ngốc, đừng khóc nữa, hôm nay là ngày vui của cậu, bây giờ tiếp tục hôn lễ, mời cha cô dâu đưa cô ấy bước lên thảm đỏ đi ạ!”
Nhạc đám cưới dần dần cất cao, Đào Tử nắm tay cha đi đến bên cạnh Ly Thương, cha cô giao tay cô cho anh. Tất cả đều tiến hành thuận lợi, đối với những người tham dự, đây là một ngày vui vẻ nhất.
Đám cưới xong, bởi vì đã lên kế hoạch, Đào Tử liền đi theo Ly Thương rời thành phố A ra nước ngoài an thai. Trước khi đi, Đào Tử trao bó hoa cưới lại cho Tô Mạt, hi vọng người tiếp theo sẽ là Tô Mạt.
Sau khi Đào Tử đi rất lâu, Tô Mạt cảm thấy trong lòng có chút mất mát, bạn thân đột nhiên lấy chồng, nói thế nào thì cô cũng thấy hơi lạc long vì sau này không thể giữ Đào Tử ở bên cạnh được nữa rồi.
Rối rắm vài ngày, Tô Mạt lại dốc hết sức lực vào việc của cửa tiệm và tìm kiếm tung tích Tô Mạc Bạch. Thấy Tô Mạt bận rộn, thật ra lòng Hàn Ngạo không dễ chịu lắm. Anh biết cô đang né tránh anh, nhưng làm thế nào được đây? Không tìm được Tô Mặc Bạch, sợ rằng Tô Mạt sẽ không an tâm ở bên anh. Cơ mà phải đi đâu tìm anh ta kia chứ?
Cứ thế hai người chơi trò trốn tìm một tháng, buổi sáng Hàn Ngạo chưa thức dậy Tô Mạt đã rời khỏi nhà, đến tối khuya mới lặng lẽ trở về. Đến một hôm, Hàn Ngạo cuối cùng nhịn không được nữa, quyết định nói chuyện rõ ràng với Tô Mạt.
Đêm đã khuya, Tô Mạt rón rén mở cửa, sau đó đi lên tầng. Khi tay cô vừa chạm vào tay nắm cửa phòng mình, cửa phòng Hàn Ngạo kế bên bỗng mở ra. Một cánh tay vươn ra, thừa dịp Tô Mạt chưa kịp phản ứng đã kéo cô vào trong.
Bị ép vào tường, Tô Mạt chưa hết kinh hoàng nhìn Hàn Ngạo, “Anh… Sao anh còn chưa ngủ nữa? Muộn lắm rồi, đi ngủ sớm đi, ngủ ngon nhé!” Nói xong Tô Mạt quay người định bỏ đi.
“Em cũng biết đã muộn lắm rồi sao?”
Tiếng nói lạnh lùng khiến Tô Mạt bất giác run run, Tô Mạt chưa kịp chạm tay vào cửa thì đã thấy trời đất quay cuồng, cô bị anh ôm lấy, sau đó nhẹ nhàng đặt lên giường.
“Anh… Anh định làm gì?” Hốt hoảng nhìn cơ thể đè lên mình, thoắt cái mặt Tô Mạt ửng đỏ.
Khi này phòng không bật đèn, Tô Mạt hoàn toàn không thấy được thay đổi của Hàn Ngạo. Đến tận khi anh đè người lên, cô đẩy anh ra theo bản năng, lúc này mới phát hiện anh không mặc áo.
“Anh không mặc áo à?” Lúc Tô Mạt nói ra câu này mới ý thức được mình ngốc vô cùng. Hơn nửa đêm rồi, đi ngủ mà mặc áo gì chứ.
“Hàn Ngạo, có gì thì nói rõ ràng, anh ngồi dậy trước được không?” Tô Mạt cất giọng cầu khẩn, dù cô biết cô không cho phép thì anh sẽ không dám làm gì cô, nhưng vẫn cảm thấy rất ngượng ngùng. Tô Mạt cũng biết gần đây cô đã lơ là anh, sáng sớm rời khỏi nhà, về thì lại tự giam mình trong phòng. Cả tháng nay cô không nói với anh lấy một câu, khó trách anh nổi giận.
Hàn Ngạo im lặng vẫn nhìn Tô Mạt từ trên cao, vẻ mặt hầm hầm của anh khiến cô phải nuốt nước bọt. Xem ra cô đã thật sự chọc anh giận rồi. Trong ấn tượng của cô, xưa nay Hàn Ngạo chưa từng sầm mặt với cô như thế này bao giờ, dù anh không cười nhưng gương mặt luôn tươi tắn, bây giờ vẻ dịu dàng thường ngày đã biến mất sạch.
“Ngạo… có gì thì từ từ nói được không? Anh ngồi dậy trước đi, anh như thế em rất căng thẳng…” Tô Mạt bất an nhìn thân thể Hàn Ngạo hướng về phía mình, khẽ cắn môi, sau đó quay đầu đi không nhìn anh nữa.
Thật lâu không nghe thấy anh trả lời, lúc Tô Mạt định đẩy Hàn Ngạo dậy thì một bàn tay khẽ vuốt mặt cô. Tô Mạt sửng sốt, quay đầu lại theo bản năng, lại thấy được khuôn mặt càng ngày càng gần.
“Ô…” Tô Mạt sửng sốt, định giãy giụa nhưng thấy được đôi mắt mệt mỏi của anh chăm chú nhìn cô, vẻ khẩn cầu trong ánh mắt thoáng chốc khiến cô ngẩn ngơ.
Thấy cô không kháng cự, Hàn Ngạo hôn phớt lên môi cô, bày tỏ nỗi nhớ nhung một tháng nay của mình. Tô Mạt bất giác đưa tay định ôm lấy anh, lúc này cô mới biết cô nhớ anh đến mức nào. Nhưng khi cô thật sự chạm vào người anh, lại kinh ngạc phát hiện người anh nóng khác thường.
“Ngạo, sao người anh nóng như vậy?” Tô Mạt vội vàng nghiêng đầu qua một bên, đặt tay lên trán anh dò thử. Đột nhiên cô thấy mắt anh nhắm lại, sau đó liền ngã sang bên cạnh.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt thâm quầng của Hàn Ngạo, Tô Mạt thầm tự trách. Nếu không phải vì cô lảng tránh anh, anh cũng không đến nông nỗi này, có lẽ cả tháng nay anh đã lo lắng rất nhiều. Nhớ lại khuya hôm qua khi cô tìm thuốc, nhìn thấy mấy vỉ thuốc trong hộp, lòng vô cùng đau đớn, nhiều thuốc như vậy, rốt cuộc anh đã bệnh bao lâu rồi?
“Em xin lỗi.” Cô nắm tay anh, áy náy vô cùng.
“Sao lại xin lỗi?” Giọng nam yếu ớt vang lên, cô vội vàng ngẩng đầu. Hàn Ngạo đang nhìn cô chăm chú, trên mặt vẫn là nu cười quen thuộc.
“Nếu không phải em cố ý lảng tránh anh, anh cũng không cần lo lắng như vậy. Em thật vô ý, ngay cả anh bệnh cũng không biết.” Giữ tay anh trong lòng bàn tay mình, Tô Mạt tự trách, “Có phải em đã ích kỉ quá không?”
“Không sao, em vui là được rồi. Dù em quyết định thế nào, anh đều chấp nhận hết, nhưng đừng trốn tránh anh vậy nữa.” Anh nắm lại tay cô, nghiêm túc nhìn cô.
“Em chỉ muốn nhanh chóng tìm được Tô Mặc Bạch, em cảm thấy nhất định anh ấy chưa chết, có lẽ chỉ đang núp bên cạnh chúng ta, nhưng chúng ta không biết mà thôi. Em hứa với anh, sẽ không trốn tránh anh như bây giờ nữa.”
Nghe thấy chính miệng Tô Mạt hứa hẹn, Hàn Ngạo nhẹ nhõm rất nhiều, vẻ mặt cũng dịu đi.
“Em chưa từng hỏi thử Chuyển Luân Vương sao?”
“Em muốn đến hỏi ông ấy nhưng không biết phải mở lời như thế nào. Ông ấy biết rõ tình trạng của em, nhất định trong lòng đã có tính toán, nhưng vì sao không nói thì em không rõ. Có lẽ là thiên cơ bất khả lộ.” Tô Mạt cười tự giễu, sau đó đứng dậy rót nước đưa cho Hàn Ngạo, “Uống nước trước đi, anh muốn ăn gì không, em nấu cho anh?”
“Em biết nấu ăn à?” Nhận lấy cốc nước, Hàn Ngạo nghi ngờ hỏi lại. Anh chưa quên được khi mình vừa về nước, bảo Tô Mạt nấu ăn, kết quả là suýt nữa cháy rụi cả phòng bếp.
“À… Có lẽ, đại khái, không tệ lắm.” Tô Mạt ngại ngùng vuốt vuốt tóc, mặt ửng đỏ.
“Em ngồi đi, để anh nấu cho. Anh không muốn vì anh bệnh mà nhà mình bị em đốt trụi đâu.” Hàn Ngạo cười ngồi dậy, sau đó đi đến cửa.
“Anh đang bệnh mà, hay là chúng ta gọi thức ăn ngoài đi?”
“Em không quen ăn thức ăn bên ngoài, anh chưa bệnh đến mức độ đó đâu. Chỉ cần em không trốn tránh anh nữa là được rồi. Ồ, anh quên mất một chuyện.” Hàn Ngạo quay người lại, đi đến bên cạnh Tô Mạt, hôn nhẹ lên trán cô, “Nụ hôn chào buổi sáng.”
Tô Mạt ngơ ngác che trán mình, nhìn anh tươi cười rời đi.
Rửa mặt xong, Tô Mạt ngồi trước bàn ăn, lặng lẽ nhìn bóng lưng bận rộn của Hàn Ngạo trong phòng bếp. Nếu không có Tô Mặc Bạch, có lẽ hiện tại hai người đã ở bên nhau không chút đắn đo rồi. Nói chính xác là cô sẽ không hề băn khoăn khi ở bên cạnh Hàn Ngạo.
Tìm kiếm nhiều ngày như vậy, trước sau vẫn không có tung tích của Tô Mặc Bạch, nhưng cô tin chắc rằng anh vẫn chưa chết. Nhưng rốt cuộc anh đã đi đâu? Lẽ nào trở về thời không kia sao? Nhưng không có nội đan thì anh sẽ thế nào? Vẫn duy trì hình người hay trở về làm hồ ly? Hàng loạt câu hỏi luẩn quẩn trong đầu cô, khiến cô thần người ra.
“Sao vậy? Đang nghĩ gì?” Hàn Ngạo nhìn Tô Mạt đang thẫn thờ, sau đó múc một bát cháo đưa đến trước mặt cô, “Hồn ơi mau về.”
“Hả? Không có gì, nhanh vậy đã nấu xong rồi à? Đã lâu rồi em chưa ăn đồ anh nấu đấy?” Vừa nói xong Tô Mạt hiện lên vẻ lúng túng, nếu không phải cô trốn tránh thì sao mà lâu như vậy không ăn đồ nhà nấu chứ?
“Thích thì ăn nhiều vào một chút, dạo này em gầy quá.” Làm như không nghe thấy câu nói kia, anh gắp vài món bỏ vào bát cho cô.
Thấy anh không nói gì, Tô Mạt thầm thở phào, may là anh không giận cô.
“Sao vừa ăn cơm vừa thất thần vậy?” Tiếng Hàn Ngạo lại vang lên, khiến Tô Mạt hoàn hồn lại.
“Ồ, xin lỗi, em ăn đây.” Tô Mạt vội vàng cúi đầu nghiêm túc ăn sáng.
Hàn Ngạo lẳng lặng thở dài trong lòng, anh cũng biết khúc mắc tâm lí của cô. Ban đầu Tô Mạt trốn tránh, anh chỉ vờ như không biết. Nhưng cảm giác mỗi ngày đều không thấy cô khiến anh như phát điên lên, anh không chờ đợi thêm được nữa. Nếu như cứ để cô lảng tránh anh anh như vậy, sau này hai người bọn họ không biết sẽ ra sao. Bởi vì quá lo lắng nên Hàn Ngạo vốn hiếm khi bị bệnh, lần này đã biết bệnh là thế nào. Vốn định chờ cô về nói chuyện đàng hoàng, không ngờ Tô Mạt lại lẩn trốn khiến anh đang choáng váng đã hồ đồ ôm lấy cô đặt lên giường, hơn nữa còn hôn cô, sau đó vì phát sốt nên đã hôn mê.
“Em ăn no rồi.” Tô Mạt đặt bát xuống, thấy sắc mặt anh vẫn tái nhợt bèn đưa tay sờ trán anh, vẫn còn nóng.
“Anh ăn nhanh đi, sau đó uống thuốc nghỉ ngơi, để em rửa bát cho.” Ngồi trước bàn, Tô Mạt nhìn chằm chằm Hàn Ngạo, giống như cô vừa lơ là thì anh sẽ biến mất vậy.
Cứ để Hàn Ngạo ăn xong bữa sáng trong giám sát của Tô Mạt. Theo thói quen anh xắn tay áo định thu dọn bát đũa thì bị Tô Mạt đẩy ra ghế sô pha ngồi, còn cô thì xông vào phòng bếp. Thấy thế lòng anh liền run sợ, sợ tiểu ma đầu này không cẩn thận sẽ làm vỡ hết chén bát trong nhà.
May mà Tô Mạt cũng cẩn thận, không biểu diễn tiết mục bữa sáng kinh hồn, cuối cùng tất cả bát đũa đều bình yên nằm vào vị trí cũ.
“Mọi người……..?”
“Rốt cuộc cậu cũng đã tỉnh lại, bọn mình còn tưởng rằng cậu bị giam giữ nữa kìa.” Đào Tử vui mừng cất lời, ôm lấy Tô Mạt.
“Mình không sao, chẳng qua Vân Lam trêu đùa mình thôi, sau này sẽ không có chuyện đó nữa đâu.”
“Chân thân của cô ấy là cây anh túc nên có một chút chiêu trò mê hoặc. Nhưng trong người mình có nội đan hồ tiên vạn năm, chút công phu này của cô ấy làm sao gây hại đến mình được. Nên mình đã nói với cô ấy, thỉnh thoảng mình sẽ đến thăm, cô ấy cũng có thể đến đây chơi.” Tô Mạt áy náy, “Xin lỗi, lại khiến mọi người lo lắng rồi.”
“Cậu không sao là được rồi, có điều là tại sao Vân Lam kia muốn mê hoặc cậu?” Đào Tử ngồi bên cạnh Tô Mạt, hơi khó hiểu hỏi.
“Có lẽ kiếp trước mình và cô ấy có duyên, lúc Vân Lam hóa hình gặp được một người. Người kia tốt bụng chẳng những giúp cô ấy hóa hình thành công mà còn che giấu yêu khí trên người cô ấy. Trên thân thể mình lại có hơi thở giống với hơi thở của người kia, nên cô ấy muốn giữ mình lại bên cạnh.” Tô Mạt cười giải thích tiền căn hậu quả câu chuyện.
“Cậu không sao là tốt rồi, hôm qua bọn mình đều cảm thấy cậu có chút lạ, đến tối thì lại biến mất. Bọn mình định đi tìm Ngải Giai, may mà cậu đã trở lại.”
“Đừng đi phiền Ngải Giai, người ta hiện tại đang rất hạnh phúc. Có điều nhắc đến Ngải Giai mình lại nhớ một chuyện quan trọng hơn. Chuyện này phải mau sớm giải quyết thôi, không thể kéo dài nữa.” Tô Mạt bỗng thôi cười, nghiêm túc nhìn Đào Tử. Thay đổi đột ngột của cô khiến ba người còn lại khó hiểu.
“Chuyện quan trọng gì?” Đào Tử thấp thỏm.
“Cậu thật là hồ đồ, cậu và Ly Thương còn định kéo dài bao lâu nữa? Qua một khoảng thời gian bụng cậu sẽ lộ ra, lẽ nào khi đó mới tổ chức đám cưới sao? Nhà đã có, áo cưới cũng chọn xong, ngày chụp hình đã hẹn, vậy sao không mau chóng chọn ngày kết hôn đi?” Tô Mạt nhìn chằm chằm Ly Thương, ánh mắt trêu đùa.
“Mạt Mạt.” Nghe thấy Tô Mạt nhắc đám cưới của mình, Đào Tử ngại ngùng quay mặt đi, nhưng tay lại véo mạnh cô.
“Ôi, đừng thẹn thùng mà, véo đau quá. Mình nói sự thật thôi, cậu và Ly Thương chọn ngày cưới đi, mau chóng giải quyết chuyện hai người, mình cũng an tâm hơn nhiều. Vì mình đã làm chậm trễ chuyện của hai cậu quá nhiều, mấy tháng nữa thôi bụng đã lớn rồi, cậu sẽ cực hơn đấy. Tuy mình luyến tiếc chuyện cậu lấy chồng nhưng nhìn thấy cậu hạnh phúc mình vui vẻ hơn ai hết, Quyết định như vậy đi.”
“Được.” Một chữ này đã khiến tất cả mọi người bận rộn suốt cả tháng.
Một tháng sau, nhạc đám cưới vang lên, Đào Tử mạc chiếc váy trắng thấp thỏm đi theo Tô Mạt vào lễ đường. Bất chợt vành mắt cô đỏ hoe, bởi vì một người đàn ông đã thay thế vị trí của Tô Mạt, nắm tay cô khoác vào tay mình.
“Ba.”
Đào Tử kinh ngạc nhìn cha mình, sau đó nhìn khắp lễ đường. Cách đó không xa mẹ cô đang mỉm cười nhìn cô. Ở bàn nhà gái có người thân của cô, những người mà cô cho rằng cả đời này cũng không thể gặp lại. Còn ở chỗ nhà trai, ông nội Ly Thương và rất nhiều người cô chưa từng gặp cũng tươi cười nhìn cô.
“Mọi người… mọi người…” Ngoại trừ ngạc nhiên vì sự xuất hiện đột ngột của người thân, Đào Tử vui sướng nhiều hơn.
“Một tháng nay gần như chỉ có chúng ta bận rộn, còn Ly Thương thì biến mất, thực ra là anh ấy đến tìm ba mẹ cậu, hi vọng họ có thể đến tham dự đám cưới. Không ngờ chẳng những mời được họ, còn mời luôn cả những trưởng bối của anh ấy nữa. Mình nghĩ điều cậu mong ước nhất là tình yêu của cậu được người nhà chúc phúc, bây giờ viên mãn rồi chứ?” Tô Mạt cười giải thích, “Được rồi, cô gái ngốc, đừng khóc nữa, hôm nay là ngày vui của cậu, bây giờ tiếp tục hôn lễ, mời cha cô dâu đưa cô ấy bước lên thảm đỏ đi ạ!”
Nhạc đám cưới dần dần cất cao, Đào Tử nắm tay cha đi đến bên cạnh Ly Thương, cha cô giao tay cô cho anh. Tất cả đều tiến hành thuận lợi, đối với những người tham dự, đây là một ngày vui vẻ nhất.
Đám cưới xong, bởi vì đã lên kế hoạch, Đào Tử liền đi theo Ly Thương rời thành phố A ra nước ngoài an thai. Trước khi đi, Đào Tử trao bó hoa cưới lại cho Tô Mạt, hi vọng người tiếp theo sẽ là Tô Mạt.
Sau khi Đào Tử đi rất lâu, Tô Mạt cảm thấy trong lòng có chút mất mát, bạn thân đột nhiên lấy chồng, nói thế nào thì cô cũng thấy hơi lạc long vì sau này không thể giữ Đào Tử ở bên cạnh được nữa rồi.
Rối rắm vài ngày, Tô Mạt lại dốc hết sức lực vào việc của cửa tiệm và tìm kiếm tung tích Tô Mạc Bạch. Thấy Tô Mạt bận rộn, thật ra lòng Hàn Ngạo không dễ chịu lắm. Anh biết cô đang né tránh anh, nhưng làm thế nào được đây? Không tìm được Tô Mặc Bạch, sợ rằng Tô Mạt sẽ không an tâm ở bên anh. Cơ mà phải đi đâu tìm anh ta kia chứ?
Cứ thế hai người chơi trò trốn tìm một tháng, buổi sáng Hàn Ngạo chưa thức dậy Tô Mạt đã rời khỏi nhà, đến tối khuya mới lặng lẽ trở về. Đến một hôm, Hàn Ngạo cuối cùng nhịn không được nữa, quyết định nói chuyện rõ ràng với Tô Mạt.
Đêm đã khuya, Tô Mạt rón rén mở cửa, sau đó đi lên tầng. Khi tay cô vừa chạm vào tay nắm cửa phòng mình, cửa phòng Hàn Ngạo kế bên bỗng mở ra. Một cánh tay vươn ra, thừa dịp Tô Mạt chưa kịp phản ứng đã kéo cô vào trong.
Bị ép vào tường, Tô Mạt chưa hết kinh hoàng nhìn Hàn Ngạo, “Anh… Sao anh còn chưa ngủ nữa? Muộn lắm rồi, đi ngủ sớm đi, ngủ ngon nhé!” Nói xong Tô Mạt quay người định bỏ đi.
“Em cũng biết đã muộn lắm rồi sao?”
Tiếng nói lạnh lùng khiến Tô Mạt bất giác run run, Tô Mạt chưa kịp chạm tay vào cửa thì đã thấy trời đất quay cuồng, cô bị anh ôm lấy, sau đó nhẹ nhàng đặt lên giường.
“Anh… Anh định làm gì?” Hốt hoảng nhìn cơ thể đè lên mình, thoắt cái mặt Tô Mạt ửng đỏ.
Khi này phòng không bật đèn, Tô Mạt hoàn toàn không thấy được thay đổi của Hàn Ngạo. Đến tận khi anh đè người lên, cô đẩy anh ra theo bản năng, lúc này mới phát hiện anh không mặc áo.
“Anh không mặc áo à?” Lúc Tô Mạt nói ra câu này mới ý thức được mình ngốc vô cùng. Hơn nửa đêm rồi, đi ngủ mà mặc áo gì chứ.
“Hàn Ngạo, có gì thì nói rõ ràng, anh ngồi dậy trước được không?” Tô Mạt cất giọng cầu khẩn, dù cô biết cô không cho phép thì anh sẽ không dám làm gì cô, nhưng vẫn cảm thấy rất ngượng ngùng. Tô Mạt cũng biết gần đây cô đã lơ là anh, sáng sớm rời khỏi nhà, về thì lại tự giam mình trong phòng. Cả tháng nay cô không nói với anh lấy một câu, khó trách anh nổi giận.
Hàn Ngạo im lặng vẫn nhìn Tô Mạt từ trên cao, vẻ mặt hầm hầm của anh khiến cô phải nuốt nước bọt. Xem ra cô đã thật sự chọc anh giận rồi. Trong ấn tượng của cô, xưa nay Hàn Ngạo chưa từng sầm mặt với cô như thế này bao giờ, dù anh không cười nhưng gương mặt luôn tươi tắn, bây giờ vẻ dịu dàng thường ngày đã biến mất sạch.
“Ngạo… có gì thì từ từ nói được không? Anh ngồi dậy trước đi, anh như thế em rất căng thẳng…” Tô Mạt bất an nhìn thân thể Hàn Ngạo hướng về phía mình, khẽ cắn môi, sau đó quay đầu đi không nhìn anh nữa.
Thật lâu không nghe thấy anh trả lời, lúc Tô Mạt định đẩy Hàn Ngạo dậy thì một bàn tay khẽ vuốt mặt cô. Tô Mạt sửng sốt, quay đầu lại theo bản năng, lại thấy được khuôn mặt càng ngày càng gần.
“Ô…” Tô Mạt sửng sốt, định giãy giụa nhưng thấy được đôi mắt mệt mỏi của anh chăm chú nhìn cô, vẻ khẩn cầu trong ánh mắt thoáng chốc khiến cô ngẩn ngơ.
Thấy cô không kháng cự, Hàn Ngạo hôn phớt lên môi cô, bày tỏ nỗi nhớ nhung một tháng nay của mình. Tô Mạt bất giác đưa tay định ôm lấy anh, lúc này cô mới biết cô nhớ anh đến mức nào. Nhưng khi cô thật sự chạm vào người anh, lại kinh ngạc phát hiện người anh nóng khác thường.
“Ngạo, sao người anh nóng như vậy?” Tô Mạt vội vàng nghiêng đầu qua một bên, đặt tay lên trán anh dò thử. Đột nhiên cô thấy mắt anh nhắm lại, sau đó liền ngã sang bên cạnh.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt thâm quầng của Hàn Ngạo, Tô Mạt thầm tự trách. Nếu không phải vì cô lảng tránh anh, anh cũng không đến nông nỗi này, có lẽ cả tháng nay anh đã lo lắng rất nhiều. Nhớ lại khuya hôm qua khi cô tìm thuốc, nhìn thấy mấy vỉ thuốc trong hộp, lòng vô cùng đau đớn, nhiều thuốc như vậy, rốt cuộc anh đã bệnh bao lâu rồi?
“Em xin lỗi.” Cô nắm tay anh, áy náy vô cùng.
“Sao lại xin lỗi?” Giọng nam yếu ớt vang lên, cô vội vàng ngẩng đầu. Hàn Ngạo đang nhìn cô chăm chú, trên mặt vẫn là nu cười quen thuộc.
“Nếu không phải em cố ý lảng tránh anh, anh cũng không cần lo lắng như vậy. Em thật vô ý, ngay cả anh bệnh cũng không biết.” Giữ tay anh trong lòng bàn tay mình, Tô Mạt tự trách, “Có phải em đã ích kỉ quá không?”
“Không sao, em vui là được rồi. Dù em quyết định thế nào, anh đều chấp nhận hết, nhưng đừng trốn tránh anh vậy nữa.” Anh nắm lại tay cô, nghiêm túc nhìn cô.
“Em chỉ muốn nhanh chóng tìm được Tô Mặc Bạch, em cảm thấy nhất định anh ấy chưa chết, có lẽ chỉ đang núp bên cạnh chúng ta, nhưng chúng ta không biết mà thôi. Em hứa với anh, sẽ không trốn tránh anh như bây giờ nữa.”
Nghe thấy chính miệng Tô Mạt hứa hẹn, Hàn Ngạo nhẹ nhõm rất nhiều, vẻ mặt cũng dịu đi.
“Em chưa từng hỏi thử Chuyển Luân Vương sao?”
“Em muốn đến hỏi ông ấy nhưng không biết phải mở lời như thế nào. Ông ấy biết rõ tình trạng của em, nhất định trong lòng đã có tính toán, nhưng vì sao không nói thì em không rõ. Có lẽ là thiên cơ bất khả lộ.” Tô Mạt cười tự giễu, sau đó đứng dậy rót nước đưa cho Hàn Ngạo, “Uống nước trước đi, anh muốn ăn gì không, em nấu cho anh?”
“Em biết nấu ăn à?” Nhận lấy cốc nước, Hàn Ngạo nghi ngờ hỏi lại. Anh chưa quên được khi mình vừa về nước, bảo Tô Mạt nấu ăn, kết quả là suýt nữa cháy rụi cả phòng bếp.
“À… Có lẽ, đại khái, không tệ lắm.” Tô Mạt ngại ngùng vuốt vuốt tóc, mặt ửng đỏ.
“Em ngồi đi, để anh nấu cho. Anh không muốn vì anh bệnh mà nhà mình bị em đốt trụi đâu.” Hàn Ngạo cười ngồi dậy, sau đó đi đến cửa.
“Anh đang bệnh mà, hay là chúng ta gọi thức ăn ngoài đi?”
“Em không quen ăn thức ăn bên ngoài, anh chưa bệnh đến mức độ đó đâu. Chỉ cần em không trốn tránh anh nữa là được rồi. Ồ, anh quên mất một chuyện.” Hàn Ngạo quay người lại, đi đến bên cạnh Tô Mạt, hôn nhẹ lên trán cô, “Nụ hôn chào buổi sáng.”
Tô Mạt ngơ ngác che trán mình, nhìn anh tươi cười rời đi.
Rửa mặt xong, Tô Mạt ngồi trước bàn ăn, lặng lẽ nhìn bóng lưng bận rộn của Hàn Ngạo trong phòng bếp. Nếu không có Tô Mặc Bạch, có lẽ hiện tại hai người đã ở bên nhau không chút đắn đo rồi. Nói chính xác là cô sẽ không hề băn khoăn khi ở bên cạnh Hàn Ngạo.
Tìm kiếm nhiều ngày như vậy, trước sau vẫn không có tung tích của Tô Mặc Bạch, nhưng cô tin chắc rằng anh vẫn chưa chết. Nhưng rốt cuộc anh đã đi đâu? Lẽ nào trở về thời không kia sao? Nhưng không có nội đan thì anh sẽ thế nào? Vẫn duy trì hình người hay trở về làm hồ ly? Hàng loạt câu hỏi luẩn quẩn trong đầu cô, khiến cô thần người ra.
“Sao vậy? Đang nghĩ gì?” Hàn Ngạo nhìn Tô Mạt đang thẫn thờ, sau đó múc một bát cháo đưa đến trước mặt cô, “Hồn ơi mau về.”
“Hả? Không có gì, nhanh vậy đã nấu xong rồi à? Đã lâu rồi em chưa ăn đồ anh nấu đấy?” Vừa nói xong Tô Mạt hiện lên vẻ lúng túng, nếu không phải cô trốn tránh thì sao mà lâu như vậy không ăn đồ nhà nấu chứ?
“Thích thì ăn nhiều vào một chút, dạo này em gầy quá.” Làm như không nghe thấy câu nói kia, anh gắp vài món bỏ vào bát cho cô.
Thấy anh không nói gì, Tô Mạt thầm thở phào, may là anh không giận cô.
“Sao vừa ăn cơm vừa thất thần vậy?” Tiếng Hàn Ngạo lại vang lên, khiến Tô Mạt hoàn hồn lại.
“Ồ, xin lỗi, em ăn đây.” Tô Mạt vội vàng cúi đầu nghiêm túc ăn sáng.
Hàn Ngạo lẳng lặng thở dài trong lòng, anh cũng biết khúc mắc tâm lí của cô. Ban đầu Tô Mạt trốn tránh, anh chỉ vờ như không biết. Nhưng cảm giác mỗi ngày đều không thấy cô khiến anh như phát điên lên, anh không chờ đợi thêm được nữa. Nếu như cứ để cô lảng tránh anh anh như vậy, sau này hai người bọn họ không biết sẽ ra sao. Bởi vì quá lo lắng nên Hàn Ngạo vốn hiếm khi bị bệnh, lần này đã biết bệnh là thế nào. Vốn định chờ cô về nói chuyện đàng hoàng, không ngờ Tô Mạt lại lẩn trốn khiến anh đang choáng váng đã hồ đồ ôm lấy cô đặt lên giường, hơn nữa còn hôn cô, sau đó vì phát sốt nên đã hôn mê.
“Em ăn no rồi.” Tô Mạt đặt bát xuống, thấy sắc mặt anh vẫn tái nhợt bèn đưa tay sờ trán anh, vẫn còn nóng.
“Anh ăn nhanh đi, sau đó uống thuốc nghỉ ngơi, để em rửa bát cho.” Ngồi trước bàn, Tô Mạt nhìn chằm chằm Hàn Ngạo, giống như cô vừa lơ là thì anh sẽ biến mất vậy.
Cứ để Hàn Ngạo ăn xong bữa sáng trong giám sát của Tô Mạt. Theo thói quen anh xắn tay áo định thu dọn bát đũa thì bị Tô Mạt đẩy ra ghế sô pha ngồi, còn cô thì xông vào phòng bếp. Thấy thế lòng anh liền run sợ, sợ tiểu ma đầu này không cẩn thận sẽ làm vỡ hết chén bát trong nhà.
May mà Tô Mạt cũng cẩn thận, không biểu diễn tiết mục bữa sáng kinh hồn, cuối cùng tất cả bát đũa đều bình yên nằm vào vị trí cũ.
/86
|