Chính Kiền cung, Mạn Châu từ trong mộng tỉnh lại, giương mắt nhìn khắp nội điện đều không thấy người, trong lòng thở dài một tiếng.
Nghe thấy bên trong có động tĩnh, Giai Lệ lập tức đẩy cửa phòng đi vào, đẩy ra cửa sổ lớn để ánh sáng chiếu vào phòng, hỏi nhẹ: “Nương nương, người tỉnh.”
“Ừ.” Mạn Châu gật đầu, “Hoàng thượng đâu?”
“Chắc đêm qua người mệt quá ngủ thẳng đến bây giờ, Hoàng thượng cùng Tấn Minh vương hiện đang ở Ngự thư phòng.”
A Tuyệt cũng ở đó? Mạn Châu có chút thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, cuối cùng chậm rãi ngồi dậy nói “Bản cung đến đó.”
Hình ảnh nàng nhìn được đêm qua có vài điểm mấu chốt rất mơ hồ, A Lệ nên biết được.
“Nương nương…” Giai Lệ ngập ngừng, cuối cùng vẫn lên tiếng, “Tần nguyên soái chờ người ở bên ngoài đã mấy canh giờ rồi, hắn nói muốn cầu kiến nương nương!”
Mạn Phi Tần? Mạn Châu đột nhiên nhớ tới ánh mắt của hắn khi nhìn nàng, trong lòng nổi lên gợn sóng không rõ ràng.
“Ân?” Ánh mắt Mạn Châu lành lạnh, không nói gì, liếc nhìn Giai Lệ một lần rồi lại nói “Vậy đến nhìn hắn trước.”
Bên trong cửa Ngự Thư Phòng đóng chặt, Cung Lệ Hoa một thân hoàng bào thẳng thớm nhàn nhã dựa vào nhuyễn tháp uống trà, cách hắn một bàn cờ, Cung Thiên Tuyệt một thân tử y đang cầm trong tay một quân cờ màu đen chau mày thật chặt, một hồi lâu đều không có ý tứ muốn hạ xuống.
“Hoàng huynh, huynh định giải quyết mấy con chuột già trong cung như thế nào?” Mấy lão già ngày càng không biết yên phận, nhìn Liễu Phàm Dương chết như thế nào còn không biết rút ra bài học.
“A Tuyệt, đệ muốn dùng cơm trưa với trẫm?” Cung Lệ Hoa đặt ly trà xuống kỉ án bên cạnh, thản nhiên nói một câu.
Cung Thiên Tuyệt lập tức tối sầm mặt, bất đắc dĩ đem quân cờ đen trong tay hạ lên bàn cờ, trong miệng không nhịn được lầm bầm: “Hoàng huynh, thần đệ tài mạo kém cỏi, nếu hoàng huynh chê bai, vậy không cần tìm thần đệ nữa.”
Hửm?” Cung Lệ Hoa nhướng mày mày.
Cung Thiên Tuyệt thấy vậy vội vàng xua tay nói Hoàng huynh, đến lượt ngươi đi!
Cung Lệ Hoa liếc hắn một cái, nhàn nhạt lấy một quân cờ trắng từ trong cái tráp của mình, nhìn như tùy ý phóng tới trên bàn cờ, nhưng ngay lập tức làm nét mặt Cung Thiên Tuyệt cứng lại.
“Cũng chỉ là mấy con chuột mà thôi, chuột mà được thả rông, bọn chúng có thể ăn vào thuốc độc bất cứ lúc nào.” Trong mắt Cung Lệ Hoa lóe ra ánh sáng lạnh, bạc môi mím lại hiện lên lạnh lẽo. Hơn nữa, Cung Lệ Hoa hắn chưa bao giờ nói sẽ thả rông chúng.
Cung Thiên Tuyệt nhìn bàn cờ nhíu mày càng chặt, miết miết quân cờ đen trong tay nói: “Về chuyện của nghĩa nữ Cung Mộ Ly, đệ cho nàng ta vào ở Tây uyển, nàng ta cũng thực biết thân biết phận, không khóc cũng không nháo, rất im lặng.” ‘Nàng ta’ đương nhiên nói đến nữ nhân tên Hạ Tuyết.
Dù sao cũng là người của Cung Mộ Ly, chú ý nàng một chút!
... Trên khuôn mặt Cung Thiên Tuyệt hiện lên nụ cười thanh nhã sâu sắc, hoàng huynh một điểm cũng không thay đổi, vẫn cẩn thận khó lường như vậy.
Hai người trầm mặc một hồi, Cung Lệ Hoa khóe miệng chìm xuống đột nhiên lên tiếng: “A Tuyệt, đệ từng gặp Mạn Phi Lạc?”.
Nữ nhân ở yến tiệc nhìn Cung Thiên Tuyệt lộ ra biểu cảm rất khác thường. Thực giống lần đầu tiên hắn gặp nàng ở Huyết Phượng cung.
Cung Thiên Tuyệt cái trán nhảy một cái, cúi đầu liếc nhìn bàn cờ trước mặt: “Chưa từng?”
Đệ nhận được ánh mắt nàng nhìn đệ khác biệt?
“Đệ nghe nói hoàng huynh đưa nàng vào Chính Kiền cung? Huynh định làm gì với nàng” Cung Thiên Tuyệt cầm lại tay áo, đặt một quân cờ trên bàn, một lúc sau mới mở miệng, “Đệ nghe nói nàng không giống nữ nhân bình thường?”
Vừa nhập cung đã bị người đầu độc, không lâu sau lại gặp thích khách, tiếp đến ngay cả Độc Cô Cự Dã cũng trực tiếp đụng đến, quá khứ không rõ ràng, còn sở hữu tiếng đàn có thể mê hoặc lòng người… Hơn nữa, hoàng huynh còn cho phép nàng làm không ít chuyện bên ngoài cung mà ngay cả hắn cũng không biết.
Trừ phi biết rõ về nàng, nếu không tốt nhất không nên đụng vào!
“Mạn Phi Lạc cũng như một quân cờ!” Cung Lệ Hoa không để ý ung dung nói, sau đó hắn nhặt lấy một quân cờ trắng, “Nhưng đó không phải một quân cờ thường.”
Cung Thiên Tuyệt mở to hai mắt, nhất thời không hiểu ý của Cung Lệ Hoa.
“Ba” Cung Lệ Hoa trực tiếp hạ một quân cờ xuống, toàn bộ cờ đen của Cung Thiên Tuyệt lập tức tan dã, “Nàng là một quân cờ có thể đi xuyên qua toàn bộ ván cờ, như thế này.”
Cung Thiên Tuyệt trắng mắt, nhìn ánh mắt của Cung Lệ Hoa mà âm thầm đổ mồ hôi lạnh, “Hoàng huynh…như vậy...là phá luật!”
Cung Lệ Hoa nghe vậy cũng không nói gì, khóe môi nhếch lên một độ cong hoàn mỹ.
Lúc này, cửa điện một chút mở ra một cái khe nhỏ, Lý công công đi tới. Ánh mắt lấp loé, hiển nhiên là có việc.
Cung Lệ Hoa nhíu nhíu mày, nhỏ giọng, Chuyện gì?
“Hoàng thượng, Tần nguyên soái cầu kiến nương nương?” Lý Cửu cung kính bẩm báo với hai người.
“Mạn Phi Tần sao?” Cung Thiên Tuyệt lặp lại, ánh mắt lóe ra nghiền ngẫm, “Hoàng huynh, người này là một đại nhân vật, quân đội Mạn gia tuyệt đối không thể khinh thường. Cho dù hoàng huynh đưa vào quân đội của đệ năm vạn binh mã.”
Cung Lệ Hoa không lên tiếng, chỉ nghiền ngẫm nhìn quân cờ mình vừa đặt trên bàn…..
“Lý Cửu, truyền ám vệ theo dõi Hàn Ưu tiến vào!”
Hoàng cung Tây Lãnh quốc kiến trúc hoa vệ, uy vũ hùng vĩ, lầu các to lớn xếp hàng theo một loại kiến trúc rõ ràng đặc biệt, hành cung ngói lưu ly cùng hành lang cửu khúc nối liền không dứt…dưới ánh mặt trời mờ nhạt nhìn nơi này không khác một bức tranh mông lưng mỹ vị.
Mạn Châu đứng trước đình Bích Ngọc, lẳng lặng nhìn mấy bóng dáng yên lặng đứng trong đình cách mình không xa, một lúc lâu sau, nàng mới cất bước đi vào.
Chu Thất vẫn một mực cúi đầu đứng sau người Mạn Phi Tần, phát hiện người tới thì lập tức hô lên: “Thiếu gia, tiểu thư tới rồi.” nghe qua giống như rất vui sướng.
Mạn Châu dừng lại bước chân một nhịp, nhìn thiếu niên cười khanh khách với mình, dưới bầu trời đầy gió này thực có chút chói mắt, nàng nhíu mày. Trong trí nhớ của Mạn Phi Lạc, thiếu niên này là thư đồng của đại ca nàng, quan hệ với nàng rất tốt.
“ Chu Thất tham kiến tiểu thư, tiểu thư lớn lên càng ngày càng xinh đẹp a!” Chu Thất mỉm cười, cái miệng càng lúc càng không ngừng nói chuyện.
“Lạc Nhi…” Mạn Phi Tần nghe thấy tiếng gọi của Chu Thất, quay người lại nhìn Mạn Châu, đôi mắt trong trẻo sắc bén của hắn khi nhìn nàng tràn đầy ôn hòa.
Mạn Châu nhìn vào trong mắt của hắn, hiểu ý liền phất tay cho Giai Lệ cùng cung nhân đi theo mình lui ra ngoài đình, mà Chu Thất đi cùng Mạn Phi Tần cũng không nói hai tiếng lập tức đi ra xa.
“Hiện tại có thể nói?”
Mạn Phi Tần thấy nàng ánh mắt xa xôi, không khỏi giật mình, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một cỗ cảm xúc không thể diễn tả thành lời: “Lạc nhi, chuyện tối qua, đại ca xin lỗi muội, đại ca không nên nghi ngờ...”
“Ta đã quên rồi!” Mạn Châu nhàn nhạt ngắt lời hắn, những chuyện như vậy nàng chưa bao giờ để tâm quá. Dù sao Mạn Châu cùng với đại ca này không quen.
Không biết vì sao, Mạn Phi Tần nhìn vẻ mặt của thiếu nữ trước mặt, trái tim như bị ai đó hung hăng thắt chặt lại, hắn yên lặng nhìn nàng, hơi hơi ngẩn người. “Là đại ca sai rồi, muội ở trong thâm cung, làm sao có thể ngây thơ giống như trước được.”
“Lạc nhi..” Mạn Phi Tần nhìn Mạn Châu, bỗng nhiên mở miệng có chút do dự, “Đại ca không biết muội cùng Hoàng thượng đang muốn làm cái gì, nhưng việc muội muốn Cẩn đi làm cùng với Lục Y Hồng Y bên ngoài cung đại ca đã biết được chút ít. Ta không muốn muội mạo hiểm, nên cứ để đại ca lo hết cho muội, được chứ!”
‘Tiểu Châu, tất cả cứ để ta lo, em không cần làm gì cả, được không?’
‘được không?” Mạn Châu đột nhiên sửng sốt, ánh mắt nhìn nam tử trước mặt có chút khựng lại, đã có người cũng từng nói với nàng những lời đầy bá đạo và khẳng định như vậy. Nàng hơi nhăn mày, nam tử này thực không giống nói đùa.
“Ngươi sẽ chết!” Mạn Châu ngẩng đầu, trong đôi mắt phượng lúc nào cũng thờ ơ lạnh nhạt có chút ngơ ngác, sau khi người kia nói với nàng như vậy, hắn đã chết vì nàng.
Đôi mắt sắc bén của Mạn Phi Tần trầm xuống thật sâu, nhìn trong mắt muội muội xẹt qua bi thương thì chậm rãi tiến lên một bước, không tiếng động cầm lấy bàn tay nhỏ bé lành lạnh của Mạn Châu: “Lạc nhi, Mạn gia lúc nào cũng là chỗ dựa vững chắc của muội, đại ca chính là người bảo hộ của muội, ai dám khi dễ muội đại ca sẽ cho hắn ăn miếng trả miếng, muội muốn làm cái gì, đại ca đều có thể thay muội đi làm.”
Lời nói ôn nhu, nhưng lại mang theo thiết huyết cùng kiên quyết không nói lên lời.
“Chỗ dựa vững chắc?” Mạn Châu có chút thất thần lặp lại, nam tử trước mắt hình như không giống đang nói đùa, nàng nói hắn sẽ chết, hắn không nghe thấy?
Lúc này, tại nơi cao nhất núi Phàn Cơ.
Trong căn phòng hoa mỹ tơ lụa đỏ mềm phủ đầy, những dải lụa đen chặn ánh mắt trời chiếu vào, khiến trong phòng mờ mịt u ám, lư hương bằng vàng tỏa ra khói trắng mỏng manh, tràn ngập hương khí u trầm, dường như càng làm không khí trong phòng trở nên ngưng đọng.
Cảm giác nặng nề như bóng tối chốn nhân gian, giống động phủ của yêu ma cường đại nào đó chốn địa ngục linh giới.
Mà trên giường trải đầy gấm đỏ có một yêu ma xinh đẹp đang lười biếng nằm nghiêng, một thân y phục đỏ rộng thùng thình, tóc đen như mực chảy xuôi xuống, xõa tung trên giường, trên gương mặt hắn không che mặt nạ bạc, lộ ra dung mạo giống như thiên tiên…
Lãnh Diêu nhìn bộ dáng không quan tâm đến ai của các chủ nhà mình, không nhịn được lên tiếng: “Các chủ, thuộc hạ giúp người băng bó vết thương.”
Độc Cô Cự Dã buông xuống hàng lông mi thật dài, liếc nhìn miệng vết thương dữ tợn trên cánh tay mình, lại nhìn Lãnh Diêu một cái, ngầm cho phép đề nghị của hắn.
/63
|