Một giáo viên ngoại hình rất xinh đẹp bước ra cổng, từ từ đi tới chỗ ba người đám Nguyệt Kiến, tươi cười chào:
-Tôi là người phụ trách trong trường – Tiểu Ngải.
Nói rồi, cô dẫn họ đi thăm quan khuôn viên trường, vừa đi vừa ồn tồn giới thiệu từng nơi mà họ đi qua:
-Các tỉnh lân cận gần đây không yên bình, vì vậy học sinh chuyển đến rất đông! Nhưng bài kiểm tra đầu vào của các em biểu hiện rất tốt, vì vậy thủ tục nhập học làm cũng thuận lợi. Tiếp theo, tôi sẽ đưa các em đi tham quan phòng ký túc xá...
Đến khu kí túc xá nữ, cô giáo dừng lại trước cửa một căn phòng, quay lại chỗ Nguyệt Kiến, nói với cô:
-Đây là ký túc xá của em Nam Cung Nguyệt Kiến!
Nguyệt Kiến nhận lấy vali từ tay Hiên Trì, khẽ mỉm cười, không quên
quay lại nói lời cảm ơn với anh:
-Em đến rồi, cảm ơn anh luôn giúp đỡ.
Lẫm Hiên Trì cũng nhìn cô mỉm cười, đáp:
-Đừng nói những câu khách sáo nữa! Tuy rằng bọn anh học hơn em 1 năm nhưng ký túc xá cách nhau không xa, có chuyện gì cứ tìm anh bất cứ lúc nào!
Nói rồi Lẫm Hiên Trì xoay người rời đi, trước khi đi cậu còn quay lại chào tạm biệt Nguyệt Kiến.
-Anh cũng sẽ thường tới thăm em!
-Vâng!
Nguyệt Kiến cũng mỉm cười, vẫy tay chào.
Lăng Tuyết Tiêu không thèm đợi Hiên Trì đi cùng nữa, cô cứ thế bỏ đi trước, nhìn hai người họ mà vẻ mặt hiện rõ nỗi tức giận cùng ganh ghét, Tuyết Tiêu cau mày khó chịu, hừ mạnh một tiếng:
Hai người họ đi khỏi, Nguyệt Kiến lúc này mới khẽ đẩy cửa bước vào phòng, cô mở to mắt ngạc nhiên, trước mắt Nguyệt Kiến là một căn phòng rất rộng và đẹp. Trong phòng có một bàn học, một giường ngủ cùng với tủ quần áo, còn có cả một khung cửa sổ sát sàn rất lớn, từ đây có thể nhìn ra ngọn tháp của học viện, những tán cây xanh xào xạc trong khuôn viên trường. Nguyệt Kiến nhìn phòng ký túc xá của mình, thầm nghĩ: “Ký túc xá lớn quá, sau này chỉ có một mình ở đây sao?”
Nguyệt Kiến cởi chiếc áo dạ bên ngoài ra, cô mở khóa vali, lấy tấm ảnh ba chị em cô đang rất vui vẻ cùng chúc mừng sinh nhật tiến sĩ Nam Cung ra rồi ngồi xuống, trầm mặc.
Tí tách!
Dưới ánh hoàng hôn luôn mang một nỗi buồn man mác, những giọt nước mắt của Nguyệt Kiến thi nhau rơi xuống ướt đẫm tấm ảnh, Nguyệt Kiến ôm chặt lấy nó, nước mắt lại trào ra, cô khẽ thốt lên, giọng run run: “Bố ơi...”
Nguyệt Kiến cứ để cho bản thân khóc nức lên như vậy một lúc lâu, tới khi cảm thấy đã khá hơn một chút, cô nín khóc, tự trách bản thân: “Dù ở một nơi xa lạ, mình vẫn yếu đuối như vậy, vô dụng như vậy... Nhưng mà mình nhất định sẽ cố gắng, sớm muộn sẽ có một ngày cứu được Triêu Nhan và Tịch Nhan...”
Cốc cốc!
Bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa kéo Nguyệt Kiến đang mải đắm chìm trong những suy nghĩ quay trở về với thực tại, cô vội vàng lau nước mắt, nhanh chóng cất tấm ảnh vào vali, rồi đứng dậy:
-Mời vào!
Cửa phòng mở ra, hai cái đầu e dè thò vào bên trong quan sát. Là hai học viên nữ. Một người có mái tóc dài, cột hai bên, còn một người tóc ngắn đến ngang vai, cả hai đều trông rất dễ thương. Hai cô bạn bối rối đi đến trước mặt Nguyệt Kiến, cả hai đồng thanh hỏi, thái độ có chút ngại ngùng:
-Cậu là... Nam Cung Nguyệt Kiến mới đến sao?!
Nguyệt Kiến mỉm cười chào hai cô bạn.
-Uhm, là tôi.
Không để cho Nguyệt Kiến kịp hỏi tiếp, cô bạn tóc hai bên đã vội vàng lên tiếng giải thích cho sự có mặt đột ngột của họ ở nhà cô:
-A, chúng tôi ở cạnh ký túc xá của cậu... đến để thăm cậu.
-Tôi là Trinh Nhi.
Cô bạn tóc ngắn giới thiệu trước
-Còn tôi là Lý Đào.
Cô bạn bên cạnh tiếp lời.
-Chào các cậu... lúc trước tôi chưa từng đến trường học... Sau này nhờ các cậu chỉ dẫn.
Nghe câu trả lời của Nguyệt Kiến, hai cô bạn có chút cảm thấy kì lạ cùng ngạc nhiên:
-Ơ, được.
Trinh Nhi và Lý Đào nhìn nhau, cả hai gượng gạo trả lời.
-Chúng tôi không phiền cậu nữa, ngày mai cùng nhau lên lớp vậy!
Hai cô bạn vẫy tay chào tạm biệt Nguyệt Kiến rồi nhanh chóng ra về.
-Uhm, cảm ơn các cậu!
Phù...
Cánh cửa phòng Nguyệt Kiến đóng lại, Trinh Nhi và Lý Đào tựa người vào cửa, thở phào. Lý Đào vắt tay lên trán, khuôn mặt cô vẫn còn hiện rõ sự sợ hãi:
-Lúc nãy thật đáng sợ, vừa nhìn thấy cậu ta tôi liền bị dọa hết hồn! gần đây các tỉnh lân cận xảy ra chuyện, những học sinh kỳ quái chuyển đến kiểu nào cũng có.
-Có lẽ cậu ấy chỉ đang trong thời gian bị thương thôi, trước hết đừng tỏ ra kỳ lạ.
Trinh Nhi trấn an cô bạn.
Ở trong phòng, Nguyệt Kiến cũng đang tựa lưng vào cánh cửa, dường như đã nghe thấy hết đoạn nói chuyện của hai cô bạn mới quen...
Sáng hôm sau...
Trên dãy hành lang vô cùng xa hoa rộng lớn của học viện Khải Luân, có ba học viên đang chạy hồng hộc:
-Mau đi thôi, lớp chúng ta ở bên đó!
Lý Đào chạy phía trước dẫn đường cho Nguyệt Kiến.
Nguyệt Kiến vừa đi vừa quan sát xung quanh, cô thầm nghĩ: “Thật là một trường học xa hoa, lúc trước chỉ thấy qua một chút trong truyện tranh thôi!”
-Đây chính là lớp chúng ta!
Trinh Nhi và Lý Đào quay lại nhìn Nguyệt Kiến, nói:
-Nguyệt Kiến, mau vào đi!
Nguyệt Kiến dè dặt đẩy cửa nhìn vào trong lớp, vẻ mặt cô hiện rõ sự bối rối cùng lo lắng. Nguyệt Kiến hai tay cầm chặt quai cặp, lặng lẽ từ từ bước vào lớp. Các học viên trong lớp trông thấy Nguyệt Kiến bỗng nhiên quay sang ghé tai nhau xì xào bàn tán:
-Thật đáng sợ!
-Phía sau lớp băng đó rốt cuộc là gì?
-Loại người kỳ quái này cũng đi học?
-Nghe nói các tỉnh gần đây xuất hiện quỷ hút máu và xác sống, cậu ấy chắc không phải là...
Nghe những lời bàn tán đó, Nguyệt Kiến lại càng thêm bối rối, cô im lặng không biết phải nói gì, hai tay cầm cặp sách siết chặt lại.
Đột nhiên, một học viên nữ đứng dậy bước ra khỏi chỗ ngồi của mình, cô bạn học này có mái tóc dài hồng xoăn bồng bềnh, ngoại hình trông có vẻ kiêu ngạo, cô bạn bước tới chỗ Nguyệt Kiến:
-Xin chào, tôi là lớp phó kỷ luật Vũ Sa, học sinh mới chuyển đến đều nghe theo sự sắp xếp của tôi.
-Xin chào.
Nguyệt Kiến cũng mỉm cười đáp lại.
-Cậu hãy tự giới thiệu với mọi người đi! Còn có mặt của cậu là như thế nào, có thể giải thích một chút với mọi người không?
Nghe vậy, Nguyệt Kiến cúi đầu thấp xuống, giọng nói rất nhỏ:
-Tôi... tôi không biết... giới thiệu...
Nói tới đây, Nguyệt Kiến cả người run rẩy, giọng nói lại càng nhỏ hơn khiến mọi người phải căng tai lên để nghe cô nói:
-Tôi là Nam Cung Nguyệt Kiến, chưa từng đến trường...
Đám đông phía dưới lại bắt đầu nhao lên, một vài tiếng cười rộ lên và có cả những học viên nhìn Nguyệt Kiến bằng ánh mắt xem thường:
-Xì, học viện Khải Luân chúng ta là trường có tiếng của tỉnh, làm sao ngay cả người từ nông thôn quê mùa chưa từng đi học cũng chuyển tới chứ!
Tiếng của một học viên nam vang lên.
Nguyệt Kiến nhìn đám đông bên dưới mà không biết nên nói gì nữa, bối rối thốt lên:
-Xin lỗi, tôi...
Vũ Sa thấy Nguyệt Kiến như vậy cũng xì một tiếng, nâng lọn tóc xoăn của mình lên, khoanh tay trước ngực, nói:
-Hì... Thì ra cậu ngay cả tự tin đứng trước mặt các bạn học nói vài câu cũng không được sao? Thôi bỏ đi, sắp vào học rồi, cậu cũng nên về chỗ ngồi đi!
Vũ Sa phẩy tay, xoay người quay trở về chỗ của mình. Đi được vài bước, cô ta quay lại:
-Phải rồi, tôi vẫn chưa xếp chỗ cho cậu! Để cậu ngồi đâu thì tốt đây?
Nói rồi Vũ Sa quay xuống cả lớp, lên tiếng:
-Các cậu ai đồng ý chủ động ngồi cùng bàn với cậu ta?
Ngay lập tức đám học viên trong lớp bắt đầu ồn ào:
-A?! Không đồng ý!
-Đừng tìm tôi, tôi nhát lắm!
Trên bục giảng, Nguyệt Kiến chỉ buồn bã thở dài. Ở một bàn nào đó trong lớp học, Trinh Nhi và Lý Đào thấy Nguyệt Kiến như vậy cũng cảm thấy tội nghiệp cho cô:
-A, thật tội nghiệp, không có ai muốn ngồi cùng cậu ấy.
Trinh Nhi nhìn Nguyệt Kiến, vẻ mặt thương cảm.
-Phải, cậu ấy là người kỳ quái, lại quê mùa, chúng ta cũng không muốn ngồi cùng cậu ta.
Lý Đào cắn bút, hai tay chống cằm.
Thấy tình hình các học viên trong lớp không có vẻ gì là muốn ngồi cùng Nguyệt Kiến, Vũ Sa quay lên phía cô, giọng điệu có chút chán nản:
-Cậu xem, không có ai đồng ý ngồi cùng với cậu.
-Xin lỗi.
Nguyệt Kiến cúi đầu, đáp khẽ.
-Vậy thì tôi sẽ chỉ định cho cậu một chỗ ngồi tốt vậy.
Đám học viên nữ trong lớp nghe thấy Vũ Sa quyết định như vậy thì mặt ai cũng đều tái mét lại, bắt đầu quay sang bàn tán:
-Ơ, chỉ định chỗ cho cậu ta sao?
-Hiện giờ chỗ bên cạnh lớp trưởng Qua Thần vẫn trống, sẽ không để cậu ta ngồi kế lớp trưởng chứ?
-Như thế tuyệt đối không được, bởi vì...
-Lớp trưởng là của chúng ta!
Đám nữ sinh cùng đồng thanh.
Cạch!
Cửa lớp đột nhiên bị mở ra, một học viên nam dáng người cao lớn bước vào, cậu ta có mái tóc màu bạch kim trông rất đẹp trai đứng trước cửa lớp, lạnh lùng hỏi:
-Các cậu đang nói gì vậy?
-Ơ, cậu ấy đến rồi!
Đám học viên nữ vừa nhìn thấy cậu ta thì loạn cả lên, Vũ Sa cũng trong thời gian ngắn thay đổi thành nụ cười ngọt ngào:
-À, các cậu ấy đang thảo luận... về chuyện chỗ ngồi cho bạn học mới chuyển đến.
Cậu ta nghe nói vậy cũng đưa mắt sang phía Nguyệt Kiến, lạnh lùng cất giọng:
-Cậu ta chính là học viên mới chuyển đến?!
-Đúng vậy, về chuyện sắp xếp chỗ ngồi cho cậu ấy, lớp trưởng có ý kiến gì không?
-Không có, mấy chuyện đó không phải do cậu phụ trách sao?
Cậu ta lạnh lùng đáp lại, đi lướt qua đám nữ sinh đang đứng túm tụm lại ở giữa lớp học, ngồi vào chỗ của mình.
Đám học viên nữ thấy lớp trưởng cũng không có chút phản ứng thì lại bắt đầu tám chuyện:
-Xì, lớp trưởng căn bản không muốn để ý cậu ta!
-Tôi nói mà, lớp trưởng làm sao ngồi chung với cậu ta được, cậu ta căn bản không xứng!
-Ngoài chỗ trống cạnh lớp trưởng, vẫn còn một chỗ khác, chỉ là luôn không có người chú ý mà thôi... Chỗ cuối cùng dưới kia!
Nói rồi Vũ Sa chỉ tay vào bàn cuối, chỗ có một học viên nam đang nằm gục trên bàn, rồi nắm lấy vai Nguyệt Kiến:
-Nam Cung Nguyệt Kiến, cậu sẽ ngồi cạnh cái người nam sinh đó!
Nghe vậy, đám nữ sinh cùng quay lại phía bàn cuối đó, tiếp lời:
-A?! Chúng ta đều quên mất, vẫn còn chỗ đó!
-Phải rồi, thật sự rất thích hợp nha!
-Để cậu ta ngồi cạnh cái tên xấu xí ngủ mãi không tỉnh đó, không biết ai sẽ hù dọa ai đây? Hihi...
Nguyệt Kiến không trả lời, cô lặng lặng di chuyển tới chỗ ngồi của mình, ngồi xuống, nhìn cậu bạn cùng bàn đang nằm gục xuống dường như không biết đến trời đất là gì nữa, ánh mắt Nguyệt Kiến ánh lên tia phức tạp.
-Tôi là người phụ trách trong trường – Tiểu Ngải.
Nói rồi, cô dẫn họ đi thăm quan khuôn viên trường, vừa đi vừa ồn tồn giới thiệu từng nơi mà họ đi qua:
-Các tỉnh lân cận gần đây không yên bình, vì vậy học sinh chuyển đến rất đông! Nhưng bài kiểm tra đầu vào của các em biểu hiện rất tốt, vì vậy thủ tục nhập học làm cũng thuận lợi. Tiếp theo, tôi sẽ đưa các em đi tham quan phòng ký túc xá...
Đến khu kí túc xá nữ, cô giáo dừng lại trước cửa một căn phòng, quay lại chỗ Nguyệt Kiến, nói với cô:
-Đây là ký túc xá của em Nam Cung Nguyệt Kiến!
Nguyệt Kiến nhận lấy vali từ tay Hiên Trì, khẽ mỉm cười, không quên
quay lại nói lời cảm ơn với anh:
-Em đến rồi, cảm ơn anh luôn giúp đỡ.
Lẫm Hiên Trì cũng nhìn cô mỉm cười, đáp:
-Đừng nói những câu khách sáo nữa! Tuy rằng bọn anh học hơn em 1 năm nhưng ký túc xá cách nhau không xa, có chuyện gì cứ tìm anh bất cứ lúc nào!
Nói rồi Lẫm Hiên Trì xoay người rời đi, trước khi đi cậu còn quay lại chào tạm biệt Nguyệt Kiến.
-Anh cũng sẽ thường tới thăm em!
-Vâng!
Nguyệt Kiến cũng mỉm cười, vẫy tay chào.
Lăng Tuyết Tiêu không thèm đợi Hiên Trì đi cùng nữa, cô cứ thế bỏ đi trước, nhìn hai người họ mà vẻ mặt hiện rõ nỗi tức giận cùng ganh ghét, Tuyết Tiêu cau mày khó chịu, hừ mạnh một tiếng:
Hai người họ đi khỏi, Nguyệt Kiến lúc này mới khẽ đẩy cửa bước vào phòng, cô mở to mắt ngạc nhiên, trước mắt Nguyệt Kiến là một căn phòng rất rộng và đẹp. Trong phòng có một bàn học, một giường ngủ cùng với tủ quần áo, còn có cả một khung cửa sổ sát sàn rất lớn, từ đây có thể nhìn ra ngọn tháp của học viện, những tán cây xanh xào xạc trong khuôn viên trường. Nguyệt Kiến nhìn phòng ký túc xá của mình, thầm nghĩ: “Ký túc xá lớn quá, sau này chỉ có một mình ở đây sao?”
Nguyệt Kiến cởi chiếc áo dạ bên ngoài ra, cô mở khóa vali, lấy tấm ảnh ba chị em cô đang rất vui vẻ cùng chúc mừng sinh nhật tiến sĩ Nam Cung ra rồi ngồi xuống, trầm mặc.
Tí tách!
Dưới ánh hoàng hôn luôn mang một nỗi buồn man mác, những giọt nước mắt của Nguyệt Kiến thi nhau rơi xuống ướt đẫm tấm ảnh, Nguyệt Kiến ôm chặt lấy nó, nước mắt lại trào ra, cô khẽ thốt lên, giọng run run: “Bố ơi...”
Nguyệt Kiến cứ để cho bản thân khóc nức lên như vậy một lúc lâu, tới khi cảm thấy đã khá hơn một chút, cô nín khóc, tự trách bản thân: “Dù ở một nơi xa lạ, mình vẫn yếu đuối như vậy, vô dụng như vậy... Nhưng mà mình nhất định sẽ cố gắng, sớm muộn sẽ có một ngày cứu được Triêu Nhan và Tịch Nhan...”
Cốc cốc!
Bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa kéo Nguyệt Kiến đang mải đắm chìm trong những suy nghĩ quay trở về với thực tại, cô vội vàng lau nước mắt, nhanh chóng cất tấm ảnh vào vali, rồi đứng dậy:
-Mời vào!
Cửa phòng mở ra, hai cái đầu e dè thò vào bên trong quan sát. Là hai học viên nữ. Một người có mái tóc dài, cột hai bên, còn một người tóc ngắn đến ngang vai, cả hai đều trông rất dễ thương. Hai cô bạn bối rối đi đến trước mặt Nguyệt Kiến, cả hai đồng thanh hỏi, thái độ có chút ngại ngùng:
-Cậu là... Nam Cung Nguyệt Kiến mới đến sao?!
Nguyệt Kiến mỉm cười chào hai cô bạn.
-Uhm, là tôi.
Không để cho Nguyệt Kiến kịp hỏi tiếp, cô bạn tóc hai bên đã vội vàng lên tiếng giải thích cho sự có mặt đột ngột của họ ở nhà cô:
-A, chúng tôi ở cạnh ký túc xá của cậu... đến để thăm cậu.
-Tôi là Trinh Nhi.
Cô bạn tóc ngắn giới thiệu trước
-Còn tôi là Lý Đào.
Cô bạn bên cạnh tiếp lời.
-Chào các cậu... lúc trước tôi chưa từng đến trường học... Sau này nhờ các cậu chỉ dẫn.
Nghe câu trả lời của Nguyệt Kiến, hai cô bạn có chút cảm thấy kì lạ cùng ngạc nhiên:
-Ơ, được.
Trinh Nhi và Lý Đào nhìn nhau, cả hai gượng gạo trả lời.
-Chúng tôi không phiền cậu nữa, ngày mai cùng nhau lên lớp vậy!
Hai cô bạn vẫy tay chào tạm biệt Nguyệt Kiến rồi nhanh chóng ra về.
-Uhm, cảm ơn các cậu!
Phù...
Cánh cửa phòng Nguyệt Kiến đóng lại, Trinh Nhi và Lý Đào tựa người vào cửa, thở phào. Lý Đào vắt tay lên trán, khuôn mặt cô vẫn còn hiện rõ sự sợ hãi:
-Lúc nãy thật đáng sợ, vừa nhìn thấy cậu ta tôi liền bị dọa hết hồn! gần đây các tỉnh lân cận xảy ra chuyện, những học sinh kỳ quái chuyển đến kiểu nào cũng có.
-Có lẽ cậu ấy chỉ đang trong thời gian bị thương thôi, trước hết đừng tỏ ra kỳ lạ.
Trinh Nhi trấn an cô bạn.
Ở trong phòng, Nguyệt Kiến cũng đang tựa lưng vào cánh cửa, dường như đã nghe thấy hết đoạn nói chuyện của hai cô bạn mới quen...
Sáng hôm sau...
Trên dãy hành lang vô cùng xa hoa rộng lớn của học viện Khải Luân, có ba học viên đang chạy hồng hộc:
-Mau đi thôi, lớp chúng ta ở bên đó!
Lý Đào chạy phía trước dẫn đường cho Nguyệt Kiến.
Nguyệt Kiến vừa đi vừa quan sát xung quanh, cô thầm nghĩ: “Thật là một trường học xa hoa, lúc trước chỉ thấy qua một chút trong truyện tranh thôi!”
-Đây chính là lớp chúng ta!
Trinh Nhi và Lý Đào quay lại nhìn Nguyệt Kiến, nói:
-Nguyệt Kiến, mau vào đi!
Nguyệt Kiến dè dặt đẩy cửa nhìn vào trong lớp, vẻ mặt cô hiện rõ sự bối rối cùng lo lắng. Nguyệt Kiến hai tay cầm chặt quai cặp, lặng lẽ từ từ bước vào lớp. Các học viên trong lớp trông thấy Nguyệt Kiến bỗng nhiên quay sang ghé tai nhau xì xào bàn tán:
-Thật đáng sợ!
-Phía sau lớp băng đó rốt cuộc là gì?
-Loại người kỳ quái này cũng đi học?
-Nghe nói các tỉnh gần đây xuất hiện quỷ hút máu và xác sống, cậu ấy chắc không phải là...
Nghe những lời bàn tán đó, Nguyệt Kiến lại càng thêm bối rối, cô im lặng không biết phải nói gì, hai tay cầm cặp sách siết chặt lại.
Đột nhiên, một học viên nữ đứng dậy bước ra khỏi chỗ ngồi của mình, cô bạn học này có mái tóc dài hồng xoăn bồng bềnh, ngoại hình trông có vẻ kiêu ngạo, cô bạn bước tới chỗ Nguyệt Kiến:
-Xin chào, tôi là lớp phó kỷ luật Vũ Sa, học sinh mới chuyển đến đều nghe theo sự sắp xếp của tôi.
-Xin chào.
Nguyệt Kiến cũng mỉm cười đáp lại.
-Cậu hãy tự giới thiệu với mọi người đi! Còn có mặt của cậu là như thế nào, có thể giải thích một chút với mọi người không?
Nghe vậy, Nguyệt Kiến cúi đầu thấp xuống, giọng nói rất nhỏ:
-Tôi... tôi không biết... giới thiệu...
Nói tới đây, Nguyệt Kiến cả người run rẩy, giọng nói lại càng nhỏ hơn khiến mọi người phải căng tai lên để nghe cô nói:
-Tôi là Nam Cung Nguyệt Kiến, chưa từng đến trường...
Đám đông phía dưới lại bắt đầu nhao lên, một vài tiếng cười rộ lên và có cả những học viên nhìn Nguyệt Kiến bằng ánh mắt xem thường:
-Xì, học viện Khải Luân chúng ta là trường có tiếng của tỉnh, làm sao ngay cả người từ nông thôn quê mùa chưa từng đi học cũng chuyển tới chứ!
Tiếng của một học viên nam vang lên.
Nguyệt Kiến nhìn đám đông bên dưới mà không biết nên nói gì nữa, bối rối thốt lên:
-Xin lỗi, tôi...
Vũ Sa thấy Nguyệt Kiến như vậy cũng xì một tiếng, nâng lọn tóc xoăn của mình lên, khoanh tay trước ngực, nói:
-Hì... Thì ra cậu ngay cả tự tin đứng trước mặt các bạn học nói vài câu cũng không được sao? Thôi bỏ đi, sắp vào học rồi, cậu cũng nên về chỗ ngồi đi!
Vũ Sa phẩy tay, xoay người quay trở về chỗ của mình. Đi được vài bước, cô ta quay lại:
-Phải rồi, tôi vẫn chưa xếp chỗ cho cậu! Để cậu ngồi đâu thì tốt đây?
Nói rồi Vũ Sa quay xuống cả lớp, lên tiếng:
-Các cậu ai đồng ý chủ động ngồi cùng bàn với cậu ta?
Ngay lập tức đám học viên trong lớp bắt đầu ồn ào:
-A?! Không đồng ý!
-Đừng tìm tôi, tôi nhát lắm!
Trên bục giảng, Nguyệt Kiến chỉ buồn bã thở dài. Ở một bàn nào đó trong lớp học, Trinh Nhi và Lý Đào thấy Nguyệt Kiến như vậy cũng cảm thấy tội nghiệp cho cô:
-A, thật tội nghiệp, không có ai muốn ngồi cùng cậu ấy.
Trinh Nhi nhìn Nguyệt Kiến, vẻ mặt thương cảm.
-Phải, cậu ấy là người kỳ quái, lại quê mùa, chúng ta cũng không muốn ngồi cùng cậu ta.
Lý Đào cắn bút, hai tay chống cằm.
Thấy tình hình các học viên trong lớp không có vẻ gì là muốn ngồi cùng Nguyệt Kiến, Vũ Sa quay lên phía cô, giọng điệu có chút chán nản:
-Cậu xem, không có ai đồng ý ngồi cùng với cậu.
-Xin lỗi.
Nguyệt Kiến cúi đầu, đáp khẽ.
-Vậy thì tôi sẽ chỉ định cho cậu một chỗ ngồi tốt vậy.
Đám học viên nữ trong lớp nghe thấy Vũ Sa quyết định như vậy thì mặt ai cũng đều tái mét lại, bắt đầu quay sang bàn tán:
-Ơ, chỉ định chỗ cho cậu ta sao?
-Hiện giờ chỗ bên cạnh lớp trưởng Qua Thần vẫn trống, sẽ không để cậu ta ngồi kế lớp trưởng chứ?
-Như thế tuyệt đối không được, bởi vì...
-Lớp trưởng là của chúng ta!
Đám nữ sinh cùng đồng thanh.
Cạch!
Cửa lớp đột nhiên bị mở ra, một học viên nam dáng người cao lớn bước vào, cậu ta có mái tóc màu bạch kim trông rất đẹp trai đứng trước cửa lớp, lạnh lùng hỏi:
-Các cậu đang nói gì vậy?
-Ơ, cậu ấy đến rồi!
Đám học viên nữ vừa nhìn thấy cậu ta thì loạn cả lên, Vũ Sa cũng trong thời gian ngắn thay đổi thành nụ cười ngọt ngào:
-À, các cậu ấy đang thảo luận... về chuyện chỗ ngồi cho bạn học mới chuyển đến.
Cậu ta nghe nói vậy cũng đưa mắt sang phía Nguyệt Kiến, lạnh lùng cất giọng:
-Cậu ta chính là học viên mới chuyển đến?!
-Đúng vậy, về chuyện sắp xếp chỗ ngồi cho cậu ấy, lớp trưởng có ý kiến gì không?
-Không có, mấy chuyện đó không phải do cậu phụ trách sao?
Cậu ta lạnh lùng đáp lại, đi lướt qua đám nữ sinh đang đứng túm tụm lại ở giữa lớp học, ngồi vào chỗ của mình.
Đám học viên nữ thấy lớp trưởng cũng không có chút phản ứng thì lại bắt đầu tám chuyện:
-Xì, lớp trưởng căn bản không muốn để ý cậu ta!
-Tôi nói mà, lớp trưởng làm sao ngồi chung với cậu ta được, cậu ta căn bản không xứng!
-Ngoài chỗ trống cạnh lớp trưởng, vẫn còn một chỗ khác, chỉ là luôn không có người chú ý mà thôi... Chỗ cuối cùng dưới kia!
Nói rồi Vũ Sa chỉ tay vào bàn cuối, chỗ có một học viên nam đang nằm gục trên bàn, rồi nắm lấy vai Nguyệt Kiến:
-Nam Cung Nguyệt Kiến, cậu sẽ ngồi cạnh cái người nam sinh đó!
Nghe vậy, đám nữ sinh cùng quay lại phía bàn cuối đó, tiếp lời:
-A?! Chúng ta đều quên mất, vẫn còn chỗ đó!
-Phải rồi, thật sự rất thích hợp nha!
-Để cậu ta ngồi cạnh cái tên xấu xí ngủ mãi không tỉnh đó, không biết ai sẽ hù dọa ai đây? Hihi...
Nguyệt Kiến không trả lời, cô lặng lặng di chuyển tới chỗ ngồi của mình, ngồi xuống, nhìn cậu bạn cùng bàn đang nằm gục xuống dường như không biết đến trời đất là gì nữa, ánh mắt Nguyệt Kiến ánh lên tia phức tạp.
/25
|