-An Cửu!
Nguyệt Kiến vội vàng chạy lại phía cô bạn, thoáng thấy An Cửu khắp người toàn là máu, cả người lạnh toát, trắng bệnh không chút sức sống, Nguyệt Kiến thất thần, trống ngực đập thình thịch: “Cậu ấy chết rồi! Là quỷ hút máu làm sao?!”
Nguyệt Kiến quan sát kĩ thân thể lạnh ngắt của An Cửu, cô bất ngờ phát hiện ra bên cạnh cái xác có một nét gạch viết bằng máu, có vẻ như trước khi chết, An Cửu muốn tố cáo hung thủ đã giết chết mình. Quan sát nét gạch còn dở dang, Nguyệt Kiến chau mày, tâm trạng phức tạp: “Đây là ý gì?!”. Cô la lớn:
-An Cửu xảy ra chuyện rồi! Mọi người mau tới đây!
-An Cửu!
Trinh Nhi và Lý Đào nghe thấy tiếng Nguyệt Kiến liền vội vàng chạy tới chỗ cô, hai cô bạn la lớn, trên khuôn mặt nước mắt lăn dài.
Ò e... Ò e...
Xe cảnh sát cũng nhanh chóng có mặt tại hiện trường, hai nhân viên cảnh sát khiêng tấm ván đặt thi thể của An Cửu đi. Trinh Nhi dựa vào ngực Lý Đào khóc nức nở, Lý Đào vẻ mặt đau buồn vỗ nhè nhẹ lên lưng cô bạn an ủi. Thế nhưng Trinh Nhi tâm tình hoảng sợ, vẫn cứ khóc mãi không thôi.
Nguyệt Kiến trên khóe mắt lúc này vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt còn chưa khô, cô quay lại nhìn vị trí thi thể của An Cửu vừa nằm. Nhìn lại hiện trường, Nguyệt Kiến bỗng giật mình bởi kí hiệu mà An Cửu để lại lúc trước giờ đã biến mất không một dấu vết, thầm nghĩ: “Ơ! Kí hiệu lúc nãy An Cửu viết sao lại không thấy?! Trước khi cảnh sát đến, người vây coi xung quanh đông quá, bị hủy hiện trường rồi sao?”…
Một lúc sau, đám ba người Nguyệt Kiến cùng với một số các học viên khác trong học viện bị đưa đến hội trường hỏi cung.
-Hiện giờ chúng tôi đã đưa các em học sinh có mặt gần đó đến đây để các em tập hợp chút manh mối…
Ngồi trong hội trường, Nguyệt Kiến trong lòng rối như tơ vò. Việc bản thân phát hiện ra kí hiệu mà An Cửu để lại đã khiến cho Nguyệt Kiến tâm trạng không yên mà cứ mãi suy nghĩ về tất cả các sự việc đã xảy ra: “Cả buổi tối, đều có chút kì lạ. Trước khi xảy ra chuyện, tại sao lại gặp lớp trưởng? Còn nữa, An Cửu trước khi chết, là muốn viết cái gì? Lẽ nào... Là tên của hung thủ?! Lớp trưởng, Qua Thần. Tất cả những chữ đó đều bắt đầu bằng chữ ‘nhất’. Sẽ không phải là...”. Nghĩ tới đây, Nguyệt Kiến bịt chặt miệng, trong đầu thầm liên tưởng đến hình ảnh lớp trưởng chính là huyết tộc đã hút máu An Cửu mà gương mặt trở nên tối sầm lại, cô nhắm chặt mắt, lắc đầu cố quên đi những tưởng tượng vừa rồi: “Thật đáng sợ!”
Nguyệt Kiến bất giác lại quay sang liếc nhìn lớp trưởng Qua Thần cũng đang có mặt trong hội trường lúc này ngồi cách cô hai vị trí, vẻ mặt cậu ta lúc này vẫn lãnh đạm, bình tĩnh. Dường như có cảm giác có người đang nhìn mình, cậu ta đột nhiên quay đầu nhìn lại. Bốn mắt giao nhau làm Nguyệt Kiến giật mình, nhanh chóng thu lại ánh mắt, vội vàng cúi đầu nhìn xuống mặt đất. Tâm trạng Nguyệt Kiến căng thẳng vô cùng, cô mở điện thoại lên, vào mục tin nhắn đọc lại tin: “Đúng rồi! Tin nhắn kì lạ này là do ai gửi? Nhớ ra rồi, trong cặp có sổ hướng dẫn học sinh! Phía sau có thông tin liên lạc của các bạn trong lớp.”
Nguyệt Kiến nhanh chóng rút từ trong cặp ra một cuốn sổ, lật đến trang cuối dò từng số điện thoại của từng học viên lớp mình, bàn tay khẽ lướt: “A! Thật sự có... Sao lại là cậu ấy?!”
Nguyệt Kiến sững người, bởi số điện thoại đã gửi tin nhắn đó vào máy cô lại chính là số điện thoại của cậu bạn ngồi cùng bàn – Mẫn Tinh Nham!
“Cậu ấy không đến trường tự học buổi tối, cả buổi tối cũng chưa từng gặp qua cậu ấy. Làm sao cậu ấy lại liên quan đến chuyện này?! Hơn nữa, dường như đã sớm tính toán trước vậy...”
-Nam Cung Nguyệt Kiến! Cậu vẫn còn tâm trí chơi điện thoại?!
Bị gọi tên bất ngờ, Nguyệt Kiến giật mình, cô luống cuống suýt đánh rơi cả điện thoại, vội vàng đứng dậy. Tiếng vừa rồi là của lớp phó kỉ luật Vũ Sa, cô ta đứng lên, chỉ tay về phía Nguyệt Kiến, giọng nói chứa đựng sự tức giận, lên tiếng:
-Em muốn báo cáo về Nam Cung Nguyệt Kiến! Lần trước xảy ra chuyện, em đang ở địa điểm đó thì đụng phải cậu ấy. Lần này, khi mọi người đến, lại chỉ có một mình cậu ấy bên cạnh An Cửu!
Nói tới đây, Vũ Sa khoanh hai tay trước ngực, quay lại liếc xéo Nguyệt Kiến, nói tiếp:
- Em không tin trên đời này lại có nhiều chuyện trùng hợp như vậy! Đây không phải là quá đáng ngờ sao?! Nam Cung Nguyệt Kiến! Cậu có thể giải thích cho mọi người tại sao lại xuất hiện ở đó không?
-Tôi...
Nguyệt Kiến ấp a ấp úng mãi vẫn không thốt lên được một câu nào, trên gương mặt lúc này cũng đã toát mồ hôi hột.
-Hừ! Cậu có thể giải thích sao? Có thể sao?!
Ánh mắt Vũ Sa liếc nhìn cô hiện lên tia khinh thường.
Nguyệt Kiến tâm trạng rối bời, thầm nghĩ: “Làm sao đây? Có nên nói ra tin nhắn đó? Có nên nói ra cậu ấy không? Nhưng mà... Nếu lại giống lần trước, bên trong có hiểu lầm gì thì phải làm sao?! Nói ra tin nhắn, nói ra cậu ấy thì tất cả mọi nghi ngờ của mọi người đổ hết lên người cậu ấy!”. Nguyệt Kiến khẽ thở dài, cúi đầu không đáp, quyết định: ”Vẫn là thôi đi...”
-Hừ! Cậu không giải thích được đúng không?
Vũ Sa thấy cô không trả lời thì trong lòng lúc này đang rất hả hê, cười khẩy cô, thầm nghĩ lần này Nguyệt Kiến coi như xong đời. Nói rồi, cô ta chỉ vào mặt Nguyệt Kiến, kết luận:
-Vì vậy, nghi phạm đáng ngờ nhất chính là...
-Khoan đã!
Một bàn tay bỗng giơ lên cắt đứt lời nói của Vũ Sa. Lớp trưởng Qua Thần đứng dậy khiến tất cả các học viên đều rất bất ngờ.
-Về Nam Cung Nguyệt Kiến, tôi có chuyện muốn nói!
Nghe cậu ta nói vậy, Nguyệt Kiến rất ngạc nhiên, quay đầu sang phía cậu ta, vô thức thốt lên một tiếng ”Ơ!”
-Tối nay, ở gần nơi xảy ra chuyện, tôi có đụng phải Nam Cung Nguyệt Kiến. Dựa vào thời gian xảy ra chuyện mà cảnh sát công bố, Nam Cung Nguyệt Kiến không thể là nghi phạm!
Lời nói của lớp trưởng Qua Thần một cước đá bay sự hả hê của Vũ Sa xuống đất khiến cô ta vô cùng sửng sốt kêu lên:
- Cái gì?!
-Bởi vì lúc tôi đụng phải cậu ấy, An Cửu đã chết một khoảng thời gian rồi. Căn cứ vào phương hướng mà cậu ấy chạy đến lúc đó là từ thư viện sau đó mới tới hiện trường. Vì vậy tôi có thể làm chứng, loại bỏ nghi ngờ với Nam Cung Nguyệt Kiến.
Vũ Sa tâm trạng vô cùng tức tối, cô ta đưa tay lên miệng cắn, nghiến răng ken két, vẻ mặt bực tức liếc xéo Nguyệt Kiến, hận không thể lúc này đè bẹp Nguyệt Kiến: “Đáng ghét! Lớp trưởng lại đi nói giúp cô ta!”
Nguyệt Kiến không thấy được ánh mắt đó của Vũ Sa, nghe những gì Qua Thần vừa trình bày, ánh mắt nhìn cậu ta có chút ngạc nhiên:“Cậu ấy sao lại... giúp mình xóa sạch hoài nghi?! Hơn nữa, lại thản nhiên nói ra chuyện gặp gỡ tối nay?”
Nguyệt Kiến vội vàng chạy lại phía cô bạn, thoáng thấy An Cửu khắp người toàn là máu, cả người lạnh toát, trắng bệnh không chút sức sống, Nguyệt Kiến thất thần, trống ngực đập thình thịch: “Cậu ấy chết rồi! Là quỷ hút máu làm sao?!”
Nguyệt Kiến quan sát kĩ thân thể lạnh ngắt của An Cửu, cô bất ngờ phát hiện ra bên cạnh cái xác có một nét gạch viết bằng máu, có vẻ như trước khi chết, An Cửu muốn tố cáo hung thủ đã giết chết mình. Quan sát nét gạch còn dở dang, Nguyệt Kiến chau mày, tâm trạng phức tạp: “Đây là ý gì?!”. Cô la lớn:
-An Cửu xảy ra chuyện rồi! Mọi người mau tới đây!
-An Cửu!
Trinh Nhi và Lý Đào nghe thấy tiếng Nguyệt Kiến liền vội vàng chạy tới chỗ cô, hai cô bạn la lớn, trên khuôn mặt nước mắt lăn dài.
Ò e... Ò e...
Xe cảnh sát cũng nhanh chóng có mặt tại hiện trường, hai nhân viên cảnh sát khiêng tấm ván đặt thi thể của An Cửu đi. Trinh Nhi dựa vào ngực Lý Đào khóc nức nở, Lý Đào vẻ mặt đau buồn vỗ nhè nhẹ lên lưng cô bạn an ủi. Thế nhưng Trinh Nhi tâm tình hoảng sợ, vẫn cứ khóc mãi không thôi.
Nguyệt Kiến trên khóe mắt lúc này vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt còn chưa khô, cô quay lại nhìn vị trí thi thể của An Cửu vừa nằm. Nhìn lại hiện trường, Nguyệt Kiến bỗng giật mình bởi kí hiệu mà An Cửu để lại lúc trước giờ đã biến mất không một dấu vết, thầm nghĩ: “Ơ! Kí hiệu lúc nãy An Cửu viết sao lại không thấy?! Trước khi cảnh sát đến, người vây coi xung quanh đông quá, bị hủy hiện trường rồi sao?”…
Một lúc sau, đám ba người Nguyệt Kiến cùng với một số các học viên khác trong học viện bị đưa đến hội trường hỏi cung.
-Hiện giờ chúng tôi đã đưa các em học sinh có mặt gần đó đến đây để các em tập hợp chút manh mối…
Ngồi trong hội trường, Nguyệt Kiến trong lòng rối như tơ vò. Việc bản thân phát hiện ra kí hiệu mà An Cửu để lại đã khiến cho Nguyệt Kiến tâm trạng không yên mà cứ mãi suy nghĩ về tất cả các sự việc đã xảy ra: “Cả buổi tối, đều có chút kì lạ. Trước khi xảy ra chuyện, tại sao lại gặp lớp trưởng? Còn nữa, An Cửu trước khi chết, là muốn viết cái gì? Lẽ nào... Là tên của hung thủ?! Lớp trưởng, Qua Thần. Tất cả những chữ đó đều bắt đầu bằng chữ ‘nhất’. Sẽ không phải là...”. Nghĩ tới đây, Nguyệt Kiến bịt chặt miệng, trong đầu thầm liên tưởng đến hình ảnh lớp trưởng chính là huyết tộc đã hút máu An Cửu mà gương mặt trở nên tối sầm lại, cô nhắm chặt mắt, lắc đầu cố quên đi những tưởng tượng vừa rồi: “Thật đáng sợ!”
Nguyệt Kiến bất giác lại quay sang liếc nhìn lớp trưởng Qua Thần cũng đang có mặt trong hội trường lúc này ngồi cách cô hai vị trí, vẻ mặt cậu ta lúc này vẫn lãnh đạm, bình tĩnh. Dường như có cảm giác có người đang nhìn mình, cậu ta đột nhiên quay đầu nhìn lại. Bốn mắt giao nhau làm Nguyệt Kiến giật mình, nhanh chóng thu lại ánh mắt, vội vàng cúi đầu nhìn xuống mặt đất. Tâm trạng Nguyệt Kiến căng thẳng vô cùng, cô mở điện thoại lên, vào mục tin nhắn đọc lại tin: “Đúng rồi! Tin nhắn kì lạ này là do ai gửi? Nhớ ra rồi, trong cặp có sổ hướng dẫn học sinh! Phía sau có thông tin liên lạc của các bạn trong lớp.”
Nguyệt Kiến nhanh chóng rút từ trong cặp ra một cuốn sổ, lật đến trang cuối dò từng số điện thoại của từng học viên lớp mình, bàn tay khẽ lướt: “A! Thật sự có... Sao lại là cậu ấy?!”
Nguyệt Kiến sững người, bởi số điện thoại đã gửi tin nhắn đó vào máy cô lại chính là số điện thoại của cậu bạn ngồi cùng bàn – Mẫn Tinh Nham!
“Cậu ấy không đến trường tự học buổi tối, cả buổi tối cũng chưa từng gặp qua cậu ấy. Làm sao cậu ấy lại liên quan đến chuyện này?! Hơn nữa, dường như đã sớm tính toán trước vậy...”
-Nam Cung Nguyệt Kiến! Cậu vẫn còn tâm trí chơi điện thoại?!
Bị gọi tên bất ngờ, Nguyệt Kiến giật mình, cô luống cuống suýt đánh rơi cả điện thoại, vội vàng đứng dậy. Tiếng vừa rồi là của lớp phó kỉ luật Vũ Sa, cô ta đứng lên, chỉ tay về phía Nguyệt Kiến, giọng nói chứa đựng sự tức giận, lên tiếng:
-Em muốn báo cáo về Nam Cung Nguyệt Kiến! Lần trước xảy ra chuyện, em đang ở địa điểm đó thì đụng phải cậu ấy. Lần này, khi mọi người đến, lại chỉ có một mình cậu ấy bên cạnh An Cửu!
Nói tới đây, Vũ Sa khoanh hai tay trước ngực, quay lại liếc xéo Nguyệt Kiến, nói tiếp:
- Em không tin trên đời này lại có nhiều chuyện trùng hợp như vậy! Đây không phải là quá đáng ngờ sao?! Nam Cung Nguyệt Kiến! Cậu có thể giải thích cho mọi người tại sao lại xuất hiện ở đó không?
-Tôi...
Nguyệt Kiến ấp a ấp úng mãi vẫn không thốt lên được một câu nào, trên gương mặt lúc này cũng đã toát mồ hôi hột.
-Hừ! Cậu có thể giải thích sao? Có thể sao?!
Ánh mắt Vũ Sa liếc nhìn cô hiện lên tia khinh thường.
Nguyệt Kiến tâm trạng rối bời, thầm nghĩ: “Làm sao đây? Có nên nói ra tin nhắn đó? Có nên nói ra cậu ấy không? Nhưng mà... Nếu lại giống lần trước, bên trong có hiểu lầm gì thì phải làm sao?! Nói ra tin nhắn, nói ra cậu ấy thì tất cả mọi nghi ngờ của mọi người đổ hết lên người cậu ấy!”. Nguyệt Kiến khẽ thở dài, cúi đầu không đáp, quyết định: ”Vẫn là thôi đi...”
-Hừ! Cậu không giải thích được đúng không?
Vũ Sa thấy cô không trả lời thì trong lòng lúc này đang rất hả hê, cười khẩy cô, thầm nghĩ lần này Nguyệt Kiến coi như xong đời. Nói rồi, cô ta chỉ vào mặt Nguyệt Kiến, kết luận:
-Vì vậy, nghi phạm đáng ngờ nhất chính là...
-Khoan đã!
Một bàn tay bỗng giơ lên cắt đứt lời nói của Vũ Sa. Lớp trưởng Qua Thần đứng dậy khiến tất cả các học viên đều rất bất ngờ.
-Về Nam Cung Nguyệt Kiến, tôi có chuyện muốn nói!
Nghe cậu ta nói vậy, Nguyệt Kiến rất ngạc nhiên, quay đầu sang phía cậu ta, vô thức thốt lên một tiếng ”Ơ!”
-Tối nay, ở gần nơi xảy ra chuyện, tôi có đụng phải Nam Cung Nguyệt Kiến. Dựa vào thời gian xảy ra chuyện mà cảnh sát công bố, Nam Cung Nguyệt Kiến không thể là nghi phạm!
Lời nói của lớp trưởng Qua Thần một cước đá bay sự hả hê của Vũ Sa xuống đất khiến cô ta vô cùng sửng sốt kêu lên:
- Cái gì?!
-Bởi vì lúc tôi đụng phải cậu ấy, An Cửu đã chết một khoảng thời gian rồi. Căn cứ vào phương hướng mà cậu ấy chạy đến lúc đó là từ thư viện sau đó mới tới hiện trường. Vì vậy tôi có thể làm chứng, loại bỏ nghi ngờ với Nam Cung Nguyệt Kiến.
Vũ Sa tâm trạng vô cùng tức tối, cô ta đưa tay lên miệng cắn, nghiến răng ken két, vẻ mặt bực tức liếc xéo Nguyệt Kiến, hận không thể lúc này đè bẹp Nguyệt Kiến: “Đáng ghét! Lớp trưởng lại đi nói giúp cô ta!”
Nguyệt Kiến không thấy được ánh mắt đó của Vũ Sa, nghe những gì Qua Thần vừa trình bày, ánh mắt nhìn cậu ta có chút ngạc nhiên:“Cậu ấy sao lại... giúp mình xóa sạch hoài nghi?! Hơn nữa, lại thản nhiên nói ra chuyện gặp gỡ tối nay?”
/25
|