Tõm!
Nguyệt Kiến bị rơi xuống ao. Cô bé sợ hãi bật khóc, cố ngoi lên khỏi mặt nước hét lớn:
- Không, cứu với!!!!
Nguyệt Kiến dần kiệt sức nhưng vẫn gắng sức giơ tay lên, mong có ai đó phát hiện ra mình, tiếng kêu cứu của cô bé nhỏ dần:
- Cứu...mạng.....
...................................................
Trong nhà
Tiến sĩ cùng Triêu Nhan và Tịch Nhan đứng bên cạnh giường bệnh, trên giường là Nguyệt Kiến hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tiến sĩ tái xanh, ông đau đớn nhìn cô con gái nhỏ vẫn đang bất tỉnh nhân sự, hỏi:
- Làm sao lại thành ra thế này?
Triêu Nhan nước mắt lăn dài, cô bé quệt nước mắt, giọng buồn buồn:
-Nguyệt Kiến đi lấy thuốc tẩy, có lẽ không cẩn thận đến gần ao cháy nổ, ai cũng không ngờ được hàng rào và bàn đạp lại bị hỏng......
- Dạ phải,cũng may là có người máy cứu nó, nếu không......
Tịch Nhan cũng nức nở, đôi hàng mi cụp xuống
Tiến sĩ thở dài, ông kéo chăn lên đắp cho Nguyệt Kiến. Nhìn gương mặt sần sùi, đầy vết bỏng của cô bé, ông nói với giọng xót xa:
-Tuy rằng giữ được tính mạng nhưng khuôn mặt đã bị lửa làm phỏng gần hết. Đứa trẻ đáng thương…
............................................................
Tối đó…
Cạch! Cạch!
Ngoài vườn vang lên tiếng đào đất, là một bóng người nhỏ bé, mặc chiếc áo trắng, mái tóc dài buộc chiếc nơ nhỏ màu hồng bay bay. Là một cô bé,trên tay là một chiếc xẻng nhỏ, cô bé ấy đang hì hụi đào đất thành một cái hố nhỏ. Vội vàng đưa tay quệt mồ hôi trên trán, trên gương mặt xinh xắn kia nở một nụ cười thâm hiểm, vẻ mặt đắc ý, cô bé lẩm bẩm:
- Chôn ở đây, nhất định bố sẽ không phát hiện ra.
Nói rồi cô bé mở lòng bàn tay, trong đó là rất nhiều ốc vít, cô bé ném hết xuống cái hố vừa đào, mỉm cười:
- Bố nhất định sẽ không nghĩ được rằng....ốc vít của hàng rào và bàn đạp đều do mình tháo ra.....
Không ngờ, khi cô bé ấy quay đầu lại quan sát xung quanh, đó lại chính là Tịch Nhan, vội vàng lấp lại hố, khóe môi cô bé hơi nhếch lên, khiến khuôn mặt vốn ngây thơ trở nên già dặn vô cùng, không ai có thể tưởng tượng được vẻ mặt ấy là của một cô bé mới 9 tuổi đầu như Tịch Nhan.
- Xin lỗi Nguyệt Kiến, đừng trách chị tại sao làm như vậy.....
Tịch Nhan mỉm cười đắc ý, lấy xẻng đập lớp đất trên miệng hố lần nữa cho chắc, xong xuôi cô bé quay trở vào trong nhà, nói nhỏ:
-Nguyệt Kiến à, muốn trách thì hãy trách bản thân em vốn dĩ không nên đến thế giới này, càng không nên tranh giành với chị cơ hội trở thành đại tiểu thư đến học ở học viện Thánh Bùi Nhân.
Nhưng Tịch Nhan không hề biết rằng, mọi lời nói và việc làm của mình đã bị một người nhìn thấy hết tất cả, đó là người mà cô bé vẫn gọi là cha .
5 ngày sau.....
Đúng như lời hẹn, người đàn ông hôm trước đã tới đón Triêu Nhan và Tịch Nhan đi học tại học viện Thánh Bùi Nhân.
Tịch Nhan hôm nay rất dễ thương, mái tóc xoăn nhẹ buộc hai bên bằng sợi dây ruy băng hồng, cô bé mặc một chiếc áo đỏ tay lửng, thắt nơ ở gấu áo, váy dài đến ngang đùi. Triêu Nhan cũng không kém phần xinh xắn, cô bé mặc một chiếc áo đen, khoác ngoài một chiếc áo khoác vàng tay lửng, phần tay áo hơi xoè ra, chiếc váy dài gần tới đầu gối, mái tóc dài buộc cao lên bằng chiếc nơ tím, Triêu Nhan và Tịch Nhan bất giác sờ lên khẽ chạm nhẹ vào phần xương quai xanh, trên đó là hình bông hoa nhỏ màu xanh nhạt.
Tiến sĩ mỉm cười hiền hậu, ông giải thích:
- Đừng lo, bông hoa vừa xuất hiện dưới xương quai xanh là do trong máu đã có chứa hạt giống của mê nguyệt dẫn.
Người đàn ông kia đứng ở cửa, thấy hai chị em Triêu Nhan và Tịch Nhan đã sẵn sàng mới xoay người đi, được một đoạn, ông ta quay đầu lại, thúc giục:
- Đi thôi!
- Bố, tạm biệt!
Triêu Nhan cười buồn, nhìn lại ngôi nhà nơi cô bé từng gắn bó suốt 9 năm, hoài niệm lại biết bao những kỉ niệm vui buồn đã cùng ba và các em gắn bó, mãi một lúc lâu sau, cô bé mới xốc lại được tinh thần, tự nhủ bản thân phải cố gắng, cuối cùng mới giơ tay lên chào tạm biệt tiến sĩ rồi bước ra cửa:
- Chào bố, con đi đây!
Trái ngược với chị, Tịch Nhan có vẻ rất vui sướng, cô bé vẫy tay lại chào tiến sĩ và rất nhanh chạy ra xe.
- Ừ, tạm biệt!
Tiến sĩ vẫy tay lại chào, mỉm cười buồn bã.
Vậy là giờ đây chỉ còn lại một mình Nguyệt Kiến sống cùng với tiến sĩ, cô bé đứng lặng trước khung cửa sổ, ánh mắt dõi theo bóng chiếc xe chở hai chị đi khuất dần. Khắp mặt và cánh tay cô bé đều bị băng lại bởi chiếc băng trắng, qua lớp băng gạc, những giọt nước mắt lăn dài trên má.
Từ đằng sau, một bàn tay khẽ đặt lên vai Nguyệt Kiến khiến cô bé giật mình, ngoái đầu lại nhìn. Thì ra đó là tiến sĩ, ông mỉm cười trìu mến nhìn cô con gái út bé bỏng, ánh mắt ông nhìn cô như an ủi. Bất ngờ, thái độ tiến sĩ thay đổi, ánh mắt ông ánh lên sự cương quyết:
- Đừng đau lòng, bố sẽ nghiên cứu thuốc trị liệu tốt cho con, cũng sẽ ở nhà đích thân dạy con. Bố nhất định sẽ để cho tương lai Nguyệt Kiến không thua kém bất kì người nào hết.....
...............................
Thấm thoát đã 6 năm trôi qua, căn nhà của tiến sĩ Nam Cung vẫn như vậy, không hề thay đổi. Một buổi sáng đẹp trời, trước cổng nhà tiến sĩ bỗng xuất hiện thân ảnh hai cô gái xinh đẹp, đó chính là Triêu Nhan và Tịch Nhan, hai cô gái vừa từ học viện Thánh Bùi Nhân trở về, từ ngoài cổng dù chưa thấy người đã nghe thấy tiếng nói cười ríu rít
- Bố, chúng con về rồi!
Một giọng nói vui vẻ vang lên, hai cô bé ngày nào giờ đã trở thành những thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, cả hai cùng bước vào nhà.
Triêu Nhan hôm nay mặc một chiếc váy trắng dài ngang đầu gối, eo thắt dây đai màu cam, khoác ngoài là chiếc áo khoác màu cam nhạt, tay áo lửng, mái tóc dài mượt buộc cao, trông vô cùng dịu dàng, thanh nhã. Tịch Nhan mặc một chiếc váy trắng, viền ren đen trước ngực, eo thắt dây đai hồng, cổ thắt một chiếc dây lụa, mái tóc dài với phần đuôi tóc được uốn nhẹ nhàng buộc thắt sang hai bên bằng dây hình con bướm xanh, tay đeo vòng hạt ngọc nhỏ, đính đá quý màu xanh lam, trông rất xinh đẹp, rực rỡ.
- Ừm, Triêu Nhan và Tịch Nhan quả thật ngày càng xinh đẹp hơn.
Tiến sĩ từ trong nhà mỉm cười hiền lành, đi ra đón hai cô con gái của mình xa nhà đã lâu. Tịch Nhan chạy đến trước mặt ông, mỉm cười rạng rỡ, cô xoè chiếc váy mình đang mặc ra khoe với ông:
- Bố, chiếc váy của con là thiết kế nổi tiếng nhất trong thành phố!
Rồi Tịch Nhan chạm tay lên sợt dây cột tóc hình con bướm xanh trên đầu, giơ tay đeo chiếc vòng ngọc, nói đầy tự hào:
- Còn có những phụ kiện này nữa, đều là thiết kế mới nhất đó bố!
Đằng sau bức tường bếp đối diện với phòng khách, có cô gái nhỏ đang thập thò nhìn ba và hai chị nói chuyện. Cô gái mặc chiếc váy hở vai trắng có dây buộc cổ, dài tới quá gối, tay áo xanh biển. Mái tóc dài đến chân buông xõa, tết một phần tóc mái. Khuôn mặt bị băng một bên mắt, dù vậy nhưng vẫn không làm mất đi vẻ dễ thương của cô. Cảm giác có ánh mắt đang lén lút nhìn về phía mình, Triêu Nhan quay mặt lại, thấy cô gái đứng nấp sau bức tường, ngạc nhiên:
- Nguyệt Kiến?
Nguyệt Kiến có vẻ ngại ngùng, cô lúng túng bê một đĩa bánh đi ra chỗ các chị, cười gượng:
- Lúc các chị trở về tháng trước, Tịch Nhan nói thích ăn nhất là điểm tâm dâu tây do em làm, nên em lại làm thêm một ít, mời các chị nếm thử...
Nguyệt Kiến chưa nói hết, Tịch Nhan đã ngắt lời cô, nhẹ nhàng vuốt nhẹ mái tóc hàng ngày đã được bản thân cô chăm sóc tỉ mỉ, kiêu ngạo nói:
-Vậy sao? Nhưng mà bây giờ chị không muốn ăn nữa. Trong trường học gần đây có một loại bánh dâu tây mới, so với cái em làm không biết ngon hơn gấp mấy lần.
Nói rồi, Tịch Nhan quay mặt lại, nhìn Nguyệt Kiến, trong ánh mắt chứa đựng đầy vẻ thương hại cùng khinh bỉ:
- Nhưng mà... em suốt ngày chỉ biết ở nhà, có nói với em chắc em cũng không biết đâu!
Nguyệt Kiến nghe chị nói vậy, trong lòng có chút tủi thân, cô cúi đầu, mi mắt rủ xuống, đáy mắt trực trào như sắp khóc, thế rồi không nói gì, Nguyệt Kiến lẳng lặng bước về phòng. Nhìn cảnh tượng ấy, Triêu Nhan chỉ biết im lặng nhìn theo bóng lưng cô độc của Nguyệt Kiến, trong lòng có chút chua xót cho đứa em út tội nghiệp đã không có được may mắn như hai chị.
Trở về phòng, Nguyệt Kiến nằm dài trên giường, nhẹ nhàng nâng chiếc bánh dâu tây do mình làm lên nhìn, một giọt nước mắt lăn dài xuống gò má bị quấn đầy băng trắng.
Cộc! Cộc!
Sau tiếng gõ cửa, cánh cửa phòng đột ngột mở ra, Triêu Nhan bước vào, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Nguyệt Kiến, khẽ mỉm cười, dịu dàng nói:
- Nguyệt Kiến!
Nghe thấy là giọng Triêu Nhan, Nguyệt Kiến ngồi dậy, lau vội nước mắt, nghiêng đầu nhìn chị. Triêu Nhan cười nhẹ, lôi từ trong túi ra hộp bánh đưa cho cô:
- Chị đến cho em cái này....
Nguyệt Kiến chớp mắt, bất ngờ thốt lên:
- Cái này là....
Triêu Nhan mở hộp, lấy ra một miếng bánh dâu tây, nhẹ nhàng giải thích:
- Chính là loại bánh lúc nãy Tịch Nhan nói, chị mang cho em một hộp, nếm thử xem!
Nói rồi, Triêu Nhan đút chiếc bánh vào miệng Nguyệt Kiến, khẽ lau nước mắt cho cô:
- Nhưng mà đừng để Tịch Nhan thấy nhé, nó lúc nào cũng làm như là ăn không đủ.
Nguyệt Kiến nhai bánh, mắt ngân ngấn nước... Bánh thật ngọt!...
- Có ngon không?
Triêu Nhan mỉm cười dịu dàng, cô nhẹ nhàng vuốt tóc Nguyệt Kiến
- Ưm, chị Triêu Nhan, cảm ơn chị...
Nguyệt Kiến nắm chặt tay chị, những giọt nước mắt thi nhau lăn dài trên má. Quả nhiên, vẫn có chị Triêu Nhan là tốt với cô....
..........................................................
Học viện Thánh Bùi Nhân...
Học viện này rất rộng lớn, khang trang với từng dãy nhà hiện đại, lối vào trường rộng, sạch đẹp, hai bên đường trồng rất nhiều cây xanh. Giữa sân trường, các học viên đang đứng tụ tập đông đúc để xem thông tin trên bảng thông báo. Các học viên bắt đầu bàn tán xôn xao:
- Xem kìa, bảng xếp hạng của kì thi lần này đã được công bố
- Oa, hạng nhất lại là Nam Cung Triêu Nhan!
- Triêu Nhan giỏi thật, kỳ thi nào cũng đứng nhất!
- Ừm!
Trong đám đông ấy, Tịch Nhan nhăn mặt, cố chen vào trong đám đông để xem kết quả. Một học viên nữ đứng ở bên cạnh cô thấy vậy liền nói:
- Nam Cung Tịch Nhan, không cần xem nữa, lần này cậu xếp thứ hai!
- Cái gì chứ?
Tịch Nhan nghe vậy, khuôn mặt tối sầm, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, bàn tay siết chặt lại.
Một học viên nữ khác chen vào:
- Đúng đó, hoá ra cậu vẫn như trước đây, xếp thứ hai. Đáng tiếc lớp bên cạnh vừa chuyển đến một cậu đẹp trai, cùng hạng nhất với Nam Cung Triêu Nhan._ Nói tới đây, học viên nữ kia đỏ mặt_ Nghe nói tên cậu ấy là Tư Vũ Hành, thật sự rất đẹp trai đấy! A, mau xem, cậu ấy đến rồi kìa!
Cộp! Cộp!
Từ đằng xa, một học viên nam bước tới chỗ đám đông, mái tóc đỏ rực mạnh mẽ, đôi mắt màu hổ phách quyến rũ, làn da trắng mịn không tì vết, thân hình cao ráo, chuẩn như người mẫu, sống mũi cao và thẳng, hoàn mỹ đến độ không thể hoàn mỹ hơn. Dường như bởi thần thái áp đảo người khác của cậu ta khiến cho các học viên tự động tách ra làm hai, tránh đường cho cậu ta. Đột nhiên, Tư Vũ Hành quay người lại hướng các học viên nữ đang đứng tụm lại mắt nhìn cậu ta không rời, nở nụ cười ấm áp.
Nụ cười đó của cậu ta khiến đám học viên nữ đứng hình mất vài giây, mãi sau mới hoàn hồn trở lại rồi điên cuồng la hét:
- AAAAA, đẹp trai quá!
- Tư Vũ Hành, em yêu anh!
- Tư Vũ Hành, hãy nhìn em này!
- Hừ....
Nhìn thấy cảnh đó, Tịch Nhan vẻ mặt biểu hiện thái độ chán ghét, cô cắn môi, hậm hực. Tịch Nhan tức giận bỏ đi, mỗi bước chân vừa đi vừa giậm mạnh xuống mặt sân, nghiến răng:
- Đáng ghét, tâm trạng xem anh đẹp trai với mọi người đều không còn nữa. Tại sao lúc nào Triêu Nhan cũng giỏi hơn mình? Vốn tưởng kỳ thi này có thể vượt qua chị ấy, nhưng không ngờ....Mình và chị ấy là cùng một loại gen, làm sao lại như thế? Thật đáng ghét mà....
Một lúc sau, ở phòng thay đồ nữ
Tịch Nhan mở ngăn tủ đồ cá nhân của mình lấy đồ, bên trong tủ đồ bỗng xuất hiện một đóa hồng xanh nằm ngay ngắn trên tập sách vở, nhìn thấy nó, chân mày Tịch Nhan hơi cau lại song cũng rất nhanh giãn ra, cô tự hỏi:
- Hoa hồng xanh sao? Tối nay tinh quang chi dực lại hành động?
Tối hôm ấy
Trên cánh cổng sắt của học viện Thánh Bùi Nhân xuất hiện bốn người ăn mặc bí hiểm, nhìn qua có thể thấy được đó là một chàng trai và ba cô gái. Chàng trai có mái tóc dài tới quá vai màu bạch kim, mặc chiếc áo xanh, khoác ngoài là áo khoác tím, tay quấn dây chéo, cổ đeo vòng hình thập giá, đôi mắt đen sâu thẳm. Ba cô gái còn lại, một người mái tóc dài mái bằng màu đỏ rực, đôi mắt vàng huyền bí, mặc chiếc váy tím thắt lưng vàng; một người mặc áo sơ mi trắng, khoác áo khoác tím, cà vạt tím phối cùng với quần đen bó sát làm tôn lên đôi chân thon dài, tóc cột cao, hông đeo một thanh kiếm; người còn lại có mái tóc xoăn nhẹ phần đuôi cột hai bên, mặc áo sơ mi trắng đi cùng chiếc váy đen ngắn ngang đùi, cổ áo thắt nơ màu đen. Đó chính là các thành viên của công hội thợ săn huyết tộc, người con trai là thủ lĩnh của nhóm bốn người bọn họ - Tinh Quang Chi Dực - Y Thâm, những người còn lại lần lượt là Khải Sắt Lâm, Triêu Nhan và Tịch Nhan.
Người con trai tên Y Thâm kia sau khi quan sát tình hình xung quanh một lúc thì cất giọng lạnh lùng:
- Dạo này lũ dơi ác linh thường xuất hiện ở đây, tấn công con người, chúng ta đợi ở đây, bọn chúng sẽ không dám tự đến đâu. Bọn chúng hoạt động thường xuyên, có lẽ biểu thị gần đây bè đảng huyết tộc đã có hành động gì đó....
Triêu Nhan nghe vậy, trong đầu thầm nghĩ: Mình và Tịch Nhan đã tham gia hoạt động của Tinh Quang Chi Dực hơn 1 năm rồi, hy vọng lần này có thể bình an thuận lợi...
Một lúc sau, từ xa bỗng xuất hiện một đàn dơi đỏ, chúng bay tới rất đông. Cả bốn người đồng loạt đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc:
- Xuất hiện rồi!
Y Thâm cầm sẵn hai khẩu súng bạc, Khải Sắt Lâm cầm sợi trường tiên màu vàng như màu thắt lưng của cô, Triêu Nhan thì rút ở thắt lung ra thanh kiếm, còn Tịch Nhan cầm sợi dây mảnh nhỏ, màu vàng óng, ở đầu gắn lưỡi liềm. Chuẩn bị sẵn sang, không ai bảo ai, tất cả bọn họ cùng đồng thanh:
- Lên thôi!
Vút...Vút.....
Tịch Nhan vung dây hướng đàn dơi mà tấn công, bọn chúng phản ứng rất nhanh đã né được đòn tấn công của cô khiến Tịch Nhan tái mặt
Vụt! Một con dơi khác lao đến tấn công Tịch Nhan, khoảng cách của nó lúc này đã rất gần với Tịch Nhan khiến cô không kịp trở tay
“Nguy rồi!”
Nguyệt Kiến bị rơi xuống ao. Cô bé sợ hãi bật khóc, cố ngoi lên khỏi mặt nước hét lớn:
- Không, cứu với!!!!
Nguyệt Kiến dần kiệt sức nhưng vẫn gắng sức giơ tay lên, mong có ai đó phát hiện ra mình, tiếng kêu cứu của cô bé nhỏ dần:
- Cứu...mạng.....
...................................................
Trong nhà
Tiến sĩ cùng Triêu Nhan và Tịch Nhan đứng bên cạnh giường bệnh, trên giường là Nguyệt Kiến hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tiến sĩ tái xanh, ông đau đớn nhìn cô con gái nhỏ vẫn đang bất tỉnh nhân sự, hỏi:
- Làm sao lại thành ra thế này?
Triêu Nhan nước mắt lăn dài, cô bé quệt nước mắt, giọng buồn buồn:
-Nguyệt Kiến đi lấy thuốc tẩy, có lẽ không cẩn thận đến gần ao cháy nổ, ai cũng không ngờ được hàng rào và bàn đạp lại bị hỏng......
- Dạ phải,cũng may là có người máy cứu nó, nếu không......
Tịch Nhan cũng nức nở, đôi hàng mi cụp xuống
Tiến sĩ thở dài, ông kéo chăn lên đắp cho Nguyệt Kiến. Nhìn gương mặt sần sùi, đầy vết bỏng của cô bé, ông nói với giọng xót xa:
-Tuy rằng giữ được tính mạng nhưng khuôn mặt đã bị lửa làm phỏng gần hết. Đứa trẻ đáng thương…
............................................................
Tối đó…
Cạch! Cạch!
Ngoài vườn vang lên tiếng đào đất, là một bóng người nhỏ bé, mặc chiếc áo trắng, mái tóc dài buộc chiếc nơ nhỏ màu hồng bay bay. Là một cô bé,trên tay là một chiếc xẻng nhỏ, cô bé ấy đang hì hụi đào đất thành một cái hố nhỏ. Vội vàng đưa tay quệt mồ hôi trên trán, trên gương mặt xinh xắn kia nở một nụ cười thâm hiểm, vẻ mặt đắc ý, cô bé lẩm bẩm:
- Chôn ở đây, nhất định bố sẽ không phát hiện ra.
Nói rồi cô bé mở lòng bàn tay, trong đó là rất nhiều ốc vít, cô bé ném hết xuống cái hố vừa đào, mỉm cười:
- Bố nhất định sẽ không nghĩ được rằng....ốc vít của hàng rào và bàn đạp đều do mình tháo ra.....
Không ngờ, khi cô bé ấy quay đầu lại quan sát xung quanh, đó lại chính là Tịch Nhan, vội vàng lấp lại hố, khóe môi cô bé hơi nhếch lên, khiến khuôn mặt vốn ngây thơ trở nên già dặn vô cùng, không ai có thể tưởng tượng được vẻ mặt ấy là của một cô bé mới 9 tuổi đầu như Tịch Nhan.
- Xin lỗi Nguyệt Kiến, đừng trách chị tại sao làm như vậy.....
Tịch Nhan mỉm cười đắc ý, lấy xẻng đập lớp đất trên miệng hố lần nữa cho chắc, xong xuôi cô bé quay trở vào trong nhà, nói nhỏ:
-Nguyệt Kiến à, muốn trách thì hãy trách bản thân em vốn dĩ không nên đến thế giới này, càng không nên tranh giành với chị cơ hội trở thành đại tiểu thư đến học ở học viện Thánh Bùi Nhân.
Nhưng Tịch Nhan không hề biết rằng, mọi lời nói và việc làm của mình đã bị một người nhìn thấy hết tất cả, đó là người mà cô bé vẫn gọi là cha .
5 ngày sau.....
Đúng như lời hẹn, người đàn ông hôm trước đã tới đón Triêu Nhan và Tịch Nhan đi học tại học viện Thánh Bùi Nhân.
Tịch Nhan hôm nay rất dễ thương, mái tóc xoăn nhẹ buộc hai bên bằng sợi dây ruy băng hồng, cô bé mặc một chiếc áo đỏ tay lửng, thắt nơ ở gấu áo, váy dài đến ngang đùi. Triêu Nhan cũng không kém phần xinh xắn, cô bé mặc một chiếc áo đen, khoác ngoài một chiếc áo khoác vàng tay lửng, phần tay áo hơi xoè ra, chiếc váy dài gần tới đầu gối, mái tóc dài buộc cao lên bằng chiếc nơ tím, Triêu Nhan và Tịch Nhan bất giác sờ lên khẽ chạm nhẹ vào phần xương quai xanh, trên đó là hình bông hoa nhỏ màu xanh nhạt.
Tiến sĩ mỉm cười hiền hậu, ông giải thích:
- Đừng lo, bông hoa vừa xuất hiện dưới xương quai xanh là do trong máu đã có chứa hạt giống của mê nguyệt dẫn.
Người đàn ông kia đứng ở cửa, thấy hai chị em Triêu Nhan và Tịch Nhan đã sẵn sàng mới xoay người đi, được một đoạn, ông ta quay đầu lại, thúc giục:
- Đi thôi!
- Bố, tạm biệt!
Triêu Nhan cười buồn, nhìn lại ngôi nhà nơi cô bé từng gắn bó suốt 9 năm, hoài niệm lại biết bao những kỉ niệm vui buồn đã cùng ba và các em gắn bó, mãi một lúc lâu sau, cô bé mới xốc lại được tinh thần, tự nhủ bản thân phải cố gắng, cuối cùng mới giơ tay lên chào tạm biệt tiến sĩ rồi bước ra cửa:
- Chào bố, con đi đây!
Trái ngược với chị, Tịch Nhan có vẻ rất vui sướng, cô bé vẫy tay lại chào tiến sĩ và rất nhanh chạy ra xe.
- Ừ, tạm biệt!
Tiến sĩ vẫy tay lại chào, mỉm cười buồn bã.
Vậy là giờ đây chỉ còn lại một mình Nguyệt Kiến sống cùng với tiến sĩ, cô bé đứng lặng trước khung cửa sổ, ánh mắt dõi theo bóng chiếc xe chở hai chị đi khuất dần. Khắp mặt và cánh tay cô bé đều bị băng lại bởi chiếc băng trắng, qua lớp băng gạc, những giọt nước mắt lăn dài trên má.
Từ đằng sau, một bàn tay khẽ đặt lên vai Nguyệt Kiến khiến cô bé giật mình, ngoái đầu lại nhìn. Thì ra đó là tiến sĩ, ông mỉm cười trìu mến nhìn cô con gái út bé bỏng, ánh mắt ông nhìn cô như an ủi. Bất ngờ, thái độ tiến sĩ thay đổi, ánh mắt ông ánh lên sự cương quyết:
- Đừng đau lòng, bố sẽ nghiên cứu thuốc trị liệu tốt cho con, cũng sẽ ở nhà đích thân dạy con. Bố nhất định sẽ để cho tương lai Nguyệt Kiến không thua kém bất kì người nào hết.....
...............................
Thấm thoát đã 6 năm trôi qua, căn nhà của tiến sĩ Nam Cung vẫn như vậy, không hề thay đổi. Một buổi sáng đẹp trời, trước cổng nhà tiến sĩ bỗng xuất hiện thân ảnh hai cô gái xinh đẹp, đó chính là Triêu Nhan và Tịch Nhan, hai cô gái vừa từ học viện Thánh Bùi Nhân trở về, từ ngoài cổng dù chưa thấy người đã nghe thấy tiếng nói cười ríu rít
- Bố, chúng con về rồi!
Một giọng nói vui vẻ vang lên, hai cô bé ngày nào giờ đã trở thành những thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, cả hai cùng bước vào nhà.
Triêu Nhan hôm nay mặc một chiếc váy trắng dài ngang đầu gối, eo thắt dây đai màu cam, khoác ngoài là chiếc áo khoác màu cam nhạt, tay áo lửng, mái tóc dài mượt buộc cao, trông vô cùng dịu dàng, thanh nhã. Tịch Nhan mặc một chiếc váy trắng, viền ren đen trước ngực, eo thắt dây đai hồng, cổ thắt một chiếc dây lụa, mái tóc dài với phần đuôi tóc được uốn nhẹ nhàng buộc thắt sang hai bên bằng dây hình con bướm xanh, tay đeo vòng hạt ngọc nhỏ, đính đá quý màu xanh lam, trông rất xinh đẹp, rực rỡ.
- Ừm, Triêu Nhan và Tịch Nhan quả thật ngày càng xinh đẹp hơn.
Tiến sĩ từ trong nhà mỉm cười hiền lành, đi ra đón hai cô con gái của mình xa nhà đã lâu. Tịch Nhan chạy đến trước mặt ông, mỉm cười rạng rỡ, cô xoè chiếc váy mình đang mặc ra khoe với ông:
- Bố, chiếc váy của con là thiết kế nổi tiếng nhất trong thành phố!
Rồi Tịch Nhan chạm tay lên sợt dây cột tóc hình con bướm xanh trên đầu, giơ tay đeo chiếc vòng ngọc, nói đầy tự hào:
- Còn có những phụ kiện này nữa, đều là thiết kế mới nhất đó bố!
Đằng sau bức tường bếp đối diện với phòng khách, có cô gái nhỏ đang thập thò nhìn ba và hai chị nói chuyện. Cô gái mặc chiếc váy hở vai trắng có dây buộc cổ, dài tới quá gối, tay áo xanh biển. Mái tóc dài đến chân buông xõa, tết một phần tóc mái. Khuôn mặt bị băng một bên mắt, dù vậy nhưng vẫn không làm mất đi vẻ dễ thương của cô. Cảm giác có ánh mắt đang lén lút nhìn về phía mình, Triêu Nhan quay mặt lại, thấy cô gái đứng nấp sau bức tường, ngạc nhiên:
- Nguyệt Kiến?
Nguyệt Kiến có vẻ ngại ngùng, cô lúng túng bê một đĩa bánh đi ra chỗ các chị, cười gượng:
- Lúc các chị trở về tháng trước, Tịch Nhan nói thích ăn nhất là điểm tâm dâu tây do em làm, nên em lại làm thêm một ít, mời các chị nếm thử...
Nguyệt Kiến chưa nói hết, Tịch Nhan đã ngắt lời cô, nhẹ nhàng vuốt nhẹ mái tóc hàng ngày đã được bản thân cô chăm sóc tỉ mỉ, kiêu ngạo nói:
-Vậy sao? Nhưng mà bây giờ chị không muốn ăn nữa. Trong trường học gần đây có một loại bánh dâu tây mới, so với cái em làm không biết ngon hơn gấp mấy lần.
Nói rồi, Tịch Nhan quay mặt lại, nhìn Nguyệt Kiến, trong ánh mắt chứa đựng đầy vẻ thương hại cùng khinh bỉ:
- Nhưng mà... em suốt ngày chỉ biết ở nhà, có nói với em chắc em cũng không biết đâu!
Nguyệt Kiến nghe chị nói vậy, trong lòng có chút tủi thân, cô cúi đầu, mi mắt rủ xuống, đáy mắt trực trào như sắp khóc, thế rồi không nói gì, Nguyệt Kiến lẳng lặng bước về phòng. Nhìn cảnh tượng ấy, Triêu Nhan chỉ biết im lặng nhìn theo bóng lưng cô độc của Nguyệt Kiến, trong lòng có chút chua xót cho đứa em út tội nghiệp đã không có được may mắn như hai chị.
Trở về phòng, Nguyệt Kiến nằm dài trên giường, nhẹ nhàng nâng chiếc bánh dâu tây do mình làm lên nhìn, một giọt nước mắt lăn dài xuống gò má bị quấn đầy băng trắng.
Cộc! Cộc!
Sau tiếng gõ cửa, cánh cửa phòng đột ngột mở ra, Triêu Nhan bước vào, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Nguyệt Kiến, khẽ mỉm cười, dịu dàng nói:
- Nguyệt Kiến!
Nghe thấy là giọng Triêu Nhan, Nguyệt Kiến ngồi dậy, lau vội nước mắt, nghiêng đầu nhìn chị. Triêu Nhan cười nhẹ, lôi từ trong túi ra hộp bánh đưa cho cô:
- Chị đến cho em cái này....
Nguyệt Kiến chớp mắt, bất ngờ thốt lên:
- Cái này là....
Triêu Nhan mở hộp, lấy ra một miếng bánh dâu tây, nhẹ nhàng giải thích:
- Chính là loại bánh lúc nãy Tịch Nhan nói, chị mang cho em một hộp, nếm thử xem!
Nói rồi, Triêu Nhan đút chiếc bánh vào miệng Nguyệt Kiến, khẽ lau nước mắt cho cô:
- Nhưng mà đừng để Tịch Nhan thấy nhé, nó lúc nào cũng làm như là ăn không đủ.
Nguyệt Kiến nhai bánh, mắt ngân ngấn nước... Bánh thật ngọt!...
- Có ngon không?
Triêu Nhan mỉm cười dịu dàng, cô nhẹ nhàng vuốt tóc Nguyệt Kiến
- Ưm, chị Triêu Nhan, cảm ơn chị...
Nguyệt Kiến nắm chặt tay chị, những giọt nước mắt thi nhau lăn dài trên má. Quả nhiên, vẫn có chị Triêu Nhan là tốt với cô....
..........................................................
Học viện Thánh Bùi Nhân...
Học viện này rất rộng lớn, khang trang với từng dãy nhà hiện đại, lối vào trường rộng, sạch đẹp, hai bên đường trồng rất nhiều cây xanh. Giữa sân trường, các học viên đang đứng tụ tập đông đúc để xem thông tin trên bảng thông báo. Các học viên bắt đầu bàn tán xôn xao:
- Xem kìa, bảng xếp hạng của kì thi lần này đã được công bố
- Oa, hạng nhất lại là Nam Cung Triêu Nhan!
- Triêu Nhan giỏi thật, kỳ thi nào cũng đứng nhất!
- Ừm!
Trong đám đông ấy, Tịch Nhan nhăn mặt, cố chen vào trong đám đông để xem kết quả. Một học viên nữ đứng ở bên cạnh cô thấy vậy liền nói:
- Nam Cung Tịch Nhan, không cần xem nữa, lần này cậu xếp thứ hai!
- Cái gì chứ?
Tịch Nhan nghe vậy, khuôn mặt tối sầm, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, bàn tay siết chặt lại.
Một học viên nữ khác chen vào:
- Đúng đó, hoá ra cậu vẫn như trước đây, xếp thứ hai. Đáng tiếc lớp bên cạnh vừa chuyển đến một cậu đẹp trai, cùng hạng nhất với Nam Cung Triêu Nhan._ Nói tới đây, học viên nữ kia đỏ mặt_ Nghe nói tên cậu ấy là Tư Vũ Hành, thật sự rất đẹp trai đấy! A, mau xem, cậu ấy đến rồi kìa!
Cộp! Cộp!
Từ đằng xa, một học viên nam bước tới chỗ đám đông, mái tóc đỏ rực mạnh mẽ, đôi mắt màu hổ phách quyến rũ, làn da trắng mịn không tì vết, thân hình cao ráo, chuẩn như người mẫu, sống mũi cao và thẳng, hoàn mỹ đến độ không thể hoàn mỹ hơn. Dường như bởi thần thái áp đảo người khác của cậu ta khiến cho các học viên tự động tách ra làm hai, tránh đường cho cậu ta. Đột nhiên, Tư Vũ Hành quay người lại hướng các học viên nữ đang đứng tụm lại mắt nhìn cậu ta không rời, nở nụ cười ấm áp.
Nụ cười đó của cậu ta khiến đám học viên nữ đứng hình mất vài giây, mãi sau mới hoàn hồn trở lại rồi điên cuồng la hét:
- AAAAA, đẹp trai quá!
- Tư Vũ Hành, em yêu anh!
- Tư Vũ Hành, hãy nhìn em này!
- Hừ....
Nhìn thấy cảnh đó, Tịch Nhan vẻ mặt biểu hiện thái độ chán ghét, cô cắn môi, hậm hực. Tịch Nhan tức giận bỏ đi, mỗi bước chân vừa đi vừa giậm mạnh xuống mặt sân, nghiến răng:
- Đáng ghét, tâm trạng xem anh đẹp trai với mọi người đều không còn nữa. Tại sao lúc nào Triêu Nhan cũng giỏi hơn mình? Vốn tưởng kỳ thi này có thể vượt qua chị ấy, nhưng không ngờ....Mình và chị ấy là cùng một loại gen, làm sao lại như thế? Thật đáng ghét mà....
Một lúc sau, ở phòng thay đồ nữ
Tịch Nhan mở ngăn tủ đồ cá nhân của mình lấy đồ, bên trong tủ đồ bỗng xuất hiện một đóa hồng xanh nằm ngay ngắn trên tập sách vở, nhìn thấy nó, chân mày Tịch Nhan hơi cau lại song cũng rất nhanh giãn ra, cô tự hỏi:
- Hoa hồng xanh sao? Tối nay tinh quang chi dực lại hành động?
Tối hôm ấy
Trên cánh cổng sắt của học viện Thánh Bùi Nhân xuất hiện bốn người ăn mặc bí hiểm, nhìn qua có thể thấy được đó là một chàng trai và ba cô gái. Chàng trai có mái tóc dài tới quá vai màu bạch kim, mặc chiếc áo xanh, khoác ngoài là áo khoác tím, tay quấn dây chéo, cổ đeo vòng hình thập giá, đôi mắt đen sâu thẳm. Ba cô gái còn lại, một người mái tóc dài mái bằng màu đỏ rực, đôi mắt vàng huyền bí, mặc chiếc váy tím thắt lưng vàng; một người mặc áo sơ mi trắng, khoác áo khoác tím, cà vạt tím phối cùng với quần đen bó sát làm tôn lên đôi chân thon dài, tóc cột cao, hông đeo một thanh kiếm; người còn lại có mái tóc xoăn nhẹ phần đuôi cột hai bên, mặc áo sơ mi trắng đi cùng chiếc váy đen ngắn ngang đùi, cổ áo thắt nơ màu đen. Đó chính là các thành viên của công hội thợ săn huyết tộc, người con trai là thủ lĩnh của nhóm bốn người bọn họ - Tinh Quang Chi Dực - Y Thâm, những người còn lại lần lượt là Khải Sắt Lâm, Triêu Nhan và Tịch Nhan.
Người con trai tên Y Thâm kia sau khi quan sát tình hình xung quanh một lúc thì cất giọng lạnh lùng:
- Dạo này lũ dơi ác linh thường xuất hiện ở đây, tấn công con người, chúng ta đợi ở đây, bọn chúng sẽ không dám tự đến đâu. Bọn chúng hoạt động thường xuyên, có lẽ biểu thị gần đây bè đảng huyết tộc đã có hành động gì đó....
Triêu Nhan nghe vậy, trong đầu thầm nghĩ: Mình và Tịch Nhan đã tham gia hoạt động của Tinh Quang Chi Dực hơn 1 năm rồi, hy vọng lần này có thể bình an thuận lợi...
Một lúc sau, từ xa bỗng xuất hiện một đàn dơi đỏ, chúng bay tới rất đông. Cả bốn người đồng loạt đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc:
- Xuất hiện rồi!
Y Thâm cầm sẵn hai khẩu súng bạc, Khải Sắt Lâm cầm sợi trường tiên màu vàng như màu thắt lưng của cô, Triêu Nhan thì rút ở thắt lung ra thanh kiếm, còn Tịch Nhan cầm sợi dây mảnh nhỏ, màu vàng óng, ở đầu gắn lưỡi liềm. Chuẩn bị sẵn sang, không ai bảo ai, tất cả bọn họ cùng đồng thanh:
- Lên thôi!
Vút...Vút.....
Tịch Nhan vung dây hướng đàn dơi mà tấn công, bọn chúng phản ứng rất nhanh đã né được đòn tấn công của cô khiến Tịch Nhan tái mặt
Vụt! Một con dơi khác lao đến tấn công Tịch Nhan, khoảng cách của nó lúc này đã rất gần với Tịch Nhan khiến cô không kịp trở tay
“Nguy rồi!”
/25
|