Sáng sớm hôm sau...
Trước cổng học viện đột nhiên xuất hiện một người ăn mày, anh ta trùm một chiếc áo choàng đen, ngồi bệt trước cổng. Nhìn thấy anh ta, các học viên bắt đầu xì xào bàn tán, vẻ mặt khinh thường:
-Ăn mày từ đâu đến vậy? Dám ngồi ở gần cửa xin ăn!
-Trường Thánh Bùi Nhân của chúng ta là trường quý tộc nổi tiếng, bộ mặt của trường đều bị hắn ta làm hỏng cả rồi!
-Mau báo với bảo vệ đuổi đi đi!
Một tên học viên vẻ ngoài trông rất vô lại nhìn thấy trò hay cũng bước tới, cậu ta quan sát một hồi rồi cúi xuống nhặt một viên đá, chọi vào người ăn xin.
-Hừm, nếu muốn xin ăn, chúng ta có ít đồ ban cho ngươi đây!
Xung quanh cậu ta, đám đông bắt đầu vang lên tiếng cười thích thú, rồi cả một trận “mưa đá” xối vào người ăn mày nọ.
Thấy tiếng ồn ào, Triêu Nhan hướng tầm mắt sang phía đó, nhìn thấy cảnh người ăn xin bị các học viên dội đá vào người, cô liền chạy nhanh đến đứng chắn trước mặt anh ta, lớn tiếng:
-Các người không được tùy tiện ức hiếp người khác!
-Nam Cung Triêu Nhan?
-Đó là cô gái xinh đẹp ưu tú xếp thứ nhất thứ hai của trường sao?!!
Không nghĩ cô ấy lại thích quản chuyện như vậy.
Đám đông nhìn thấy cô thì bắt đầu thì thầm to nhỏ. Một số người có vẻ không ưa gì cô cũng lên tiếng, giọng điệu có chút khinh thường.
Tên cầm đầu vụ chọi đá vừa rồi thấy Triêu Nhan cũng xen vào chuyện này thì phẩy tay, thở dài, giọng nói có phần tiếc nuối:
-Bỏ đi! Dù sao người đẹp cũng đã mở lời rồi, chúng tôi cũng không muốn để lại ấn tượng xấu với người đẹp.
Nghe thấy vậy, đám đông cũng lập tức giải tán, tên hồi nãy quay lại khoác vai bạn học đi cùng:
-Nghe nói cô ta không chỉ xinh đẹp, mà võ thuật cũng rất lợi hại. Nếu cùng cô ta giao đấu, chúng ta cùng lên cũng chưa chắc là đối thủ của cô ta.
Lúc này, Triêu Nhan mới rút trong cặp ra một tờ 20 tệ, đưa cho người ăn mày, cô nhìn anh ta, mỉm cười thân thiện:
-Cho anh, hãy mua cái gì ăn đi!
Người ăn mày không nói gì, anh ta đưa tay cầm lấy. Trên tay anh ta có một hình xăm màu đỏ tươi như máu, kéo dài từ mu bàn tay đến bắp tay trên trông rất bí ẩn. Nhưng Triêu Nhan dường như cũng không để tâm lắm đến hình xăm đó.
Thấy anh ta đã nhận lấy, Triêu Nhan liền đứng dậy, quay về trường, trước khi đi còn quay lại dặn anh ta:
-Bọn họ sẽ báo với bảo vệ đó, anh vẫn nên đổi một chỗ khác để xin đi!
Triêu Nhan vừa rời khỏi, người ăn xin nhìn lại tờ tiền, trên mặt anh ta vẽ nên cái nhếch môi đầy bí hiểm…
Tinh Quang Chi Dực
Trên mặt bàn là tờ báo có tin tức về vụ huyết tộc cấp thấp tấn công hai học viện Mạn Kỳ và Đế Văn vừa rồi. Trong phòng họp hôm nay chỉ có ba người là Y Thâm, Khải Sắt Lâm và Triêu Nhan. Y Thâm là người mở lời trước:
-Dạo này tình hình phức tạp, Cấm Vực Chi Thi vẫn an toàn chứ?
-Xin yên tâm, tôi đã cất giữ ở một nơi thích hợp, bảo vệ tốt rồi...
Đột nhiên, nhớ ra một chuyện, Triêu Nhan nhìn hai người còn lại, nói tiếp:
-Đúng rồi,sáng sớm nay đột nhiên xảy ra một chuyện rất kỳ lạ. Có người tự nhiên lại đến trước cổng học viện ăn xin, trên tay anh ta còn có một hình xăm rất kỳ quái!
Nghe tới đây, Y Thâm và Khải Sắt Lâm rất sửng sốt, đồng thanh:
-Cái gì?!!!
Y Thâm chống cằm, vẻ mặt suy tư, thận trọng nói:
-Đây là điềm báo không may, trước khi hai học viện Mạn Kỳ và Đế Văn xảy ra chuyện, mọi người đều nói có gặp qua một người ăn kỳ lạ ăn xin trước cổng trường.
Đột nhiên, cánh cửa phòng họp đột ngột mở ra, cả ba người cùng quay lại, Y Thâm lên tiếng cảnh giác:
-Ai đó?
Đứng trước cửa là một cô gái với mái tóc dài, không ai khác là Tịch Nhan, cô quan sát ba người trong phòng, tươi cười chào:
-Em đến tìm mọi người ăn sáng! Nghe mọi người không biết đang thảo luận gì mà trông bộ dạng rất căng thẳng, có chút không muốn cắt ngang mọi người.
Y Thâm liếc nhìn Tịch Nhan, bộ dạng đề phòng...
Căn tin...
Tịch Nhan tay bưng khay nước cam đến bàn bốn người họ, nhẹ nhàng đặt xuống, mỉm cười nói:
-Nước cam ép quầy tự chọn chỉ còn lại 4 ly thôi, em đều lấy về cho mọi người! Vừa hay, mỗi người một ly!
Y Thâm cầm ly nước cam lên, vẻ mặt dò xét. Sau đó, cậu ta đứng dậy, lạnh lùng nói:
-Vất vả cho cậu rồi, nhưng mà tôi không thích cam ép, tôi đi đổi ly nước lọc đây.
Thấy vậy, Khải Sắt Lâm cũng đứng lên:
-Xin lỗi, tôi cũng muốn uống nước lọc.
Nhìn bóng lưng hai người họ rời đi, Tịch Nhan trong lòng thầm nghĩ: “Y Thâm và Khải Sắt Lâm hình như đã bắt đầu nghi ngờ mình...”
Hai người họ rất nhanh đã quay lại, trên tay Khải Sắt Lâm là hai ly nước:
-Tôi cũng lấy cho Triêu Nhan một ly nước lọc đây!
Nói rồi, Khải Sắt Lâm đặt một cốc xuống trước mặt Triêu Nhan:
-Nghe nói sáng sớm uống nước lọc sẽ càng tốt hơn, cậu có muốn đổi luôn không?
Thế nhưng Triêu Nhan lại lắc đầu, mỉm cười đáp:
-Không cần, tôi rất thích cam ép.
Rồi cô quay sang nhìn về phía Tịch Nhan, nói:
-Tôi cùng Tịch Nhan uống cam ép vậy!
-Vâng!
Tịch Nhan cũng nhìn chị, mỉm cười đáp lại.
Bốn người họ vừa cùng uống nước, vừa trò chuyện. Nhưng trong đầu Tịch Nhan lúc này lại đang có suy nghĩ: “Nhưng mà, họ không biết, mình sớm đã đoán được họ không yên tâm uống nước ép. Ba gói thuốc bột mà Dĩ Tái đưa cho mình, thực ra đã bị mình bỏ vào nước lọc hết rồi! Chỉ là... không nghĩ đến, Triêu Nhan chị ấy... vẫn tin tưởng mình như vậy”
Tịch Nhan đột ngột lấy lại cốc nước cam trên tay của Triêu Nhan, cô mỉm cười, nói:
-Triêu Nhan, em nghĩ chị Khải Sắt Lâm nói rất đúng, chị cũng nên uống nước lọc đi.
Cốc nước vừa đưa đến tay Triêu Nhan, đột nhiên cô lại trượt tay, chiếc cốc rơi xuống đất, kêu “Xoảng” một tiếng.
-A... Xin lỗi, là tôi cầm không chắc.
Triêu Nhan hốt hoảng giải thích, còn khuôn mặt của Tịch Nhan lúc này đã hiện lên ba vạch đen, kế hoạch của cô thế là đã thất bại, khuôn mặt Tịch Nhan cau lại, vẻ khó chịu xen lẫn thất vọng.
-Không sao, đợi một chút tính tiền đền một cái ly khác là được rồi.
Khải Sắt Lâm mỉm cười.
Tịch Nhan cầm ly nước cam của mình, đưa lên miệng, trong đầu cô hiện tại đang có vô vàn suy tính: “Làm sao đây? Đi nói với Dĩ Tái đưa thêm một gói thuốc nữa? Hay là thôi đi, cứ như vậy mà bỏ qua cho Triêu Nhan?!”
Trời đã trở tối...
Ở một bãi đất hoang, xác sống từ khắp nơi đổ về mỗi lúc một đông. Từ trên một tòa nhà cao tầng mà khi
đứng ở đó sẽ có thể quan sát được tình hình bên dưới hiện tại rõ ràng nhất, có một tên bí ẩn trùm áo choàng đen kín người, làn gió thổi qua làm tấm áo choàng của hắn khẽ lay động. Bên cạnh hắn là một tên tóc xanh khác, dường như là thuộc hạ của hắn.
-Báo cáo đại nhân, xác sống tập hợp càng lúc càng nhiều.
-Rất tốt!
Nghe thuộc hạ báo lại như vậy, vẻ mặt của hắn ta thoáng qua tia hài lòng.
Từ phía sau có tiếng bước chân của một nhóm khoảng năm người, dẫn đầu họ là... Dĩ Tái. Khi còn cách tên áo choàng đen một đoạn, bọn họ dừng lại, tất cả đều đồng loạt đưa tay lên ngực, kính cẩn cúi chào.
-Tham kiến thủ lĩnh đại nhân! Chiều nay là giờ mở cửa của học viện Thánh Bùi Nhân, lúc hoàng hôn chúng ta phân công vào trường, rào cản thập tự bằng bạc của Tinh Quang Chi Dực đã bị phá hoại rồi, chúng ta có thể từ kẽ hở của phía Bắc mà tiến vào. Hơn nữa, thành viên của bọn họ đã bị trúng thuốc làm suy yếu năng lực chiến đấu, xem ra mối đe dọa to lớn đã không còn nữa.
-Làm rất tốt!
Vẻ mặt tên thủ lĩnh ánh lên tia chết chóc lạnh lẽo, mỉm cười hài lòng.
Đột nhiên hắn ta tháo tấm áo choàng xuống, mái tóc xanh bay tung trong gió đêm, trên mu bàn tay của hắn ta là... hình xăm của tên ăn mày mà Triêu Nhan đã nhìn thấy hồi sáng! Trên vành tai hắn là ba mảnh kim loại sắc nhọn. Hắn chính là lãnh đạo của Liên Minh Ma Yến – Hoàng tử của tộc Lasombra, Phạm Lạc Già.
-Đại nhân, nghe nói ngài đã đi xem qua ngôi trường đó?!
-Phải, mỗi lần trước khi hút sạch máu của nơi nào, ta cũng đều thích cải trang thành ăn mày, đến nơi đó xin ăn.
Nói tới đây, đôi mắt của hắn bỗng ánh lên tia chết chóc, hắn ta nhếch môi, nở nụ cười ma mị:
-Ta thích trò chơi như thế, ở giữa sự cao quý nhất và thấp hèn nhất. Loại chuyện chuyển đổi này khiến ta bị thu hút, khiến ta nghĩ lại chuyện lúc nhỏ...
Nghĩ ra một chuyện, Phạm Lạc Già liền quay đầu lại, ra lệnh cho đám thuộc hạ là Dĩ Tái:
-Phải rồi, cái người tên Nam Cung Triêu Nhan... Ta muốn phải còn sống!
Dĩ Tái cúi đầu, tuân lệnh:
-Vâng!
Trước cổng học viện đột nhiên xuất hiện một người ăn mày, anh ta trùm một chiếc áo choàng đen, ngồi bệt trước cổng. Nhìn thấy anh ta, các học viên bắt đầu xì xào bàn tán, vẻ mặt khinh thường:
-Ăn mày từ đâu đến vậy? Dám ngồi ở gần cửa xin ăn!
-Trường Thánh Bùi Nhân của chúng ta là trường quý tộc nổi tiếng, bộ mặt của trường đều bị hắn ta làm hỏng cả rồi!
-Mau báo với bảo vệ đuổi đi đi!
Một tên học viên vẻ ngoài trông rất vô lại nhìn thấy trò hay cũng bước tới, cậu ta quan sát một hồi rồi cúi xuống nhặt một viên đá, chọi vào người ăn xin.
-Hừm, nếu muốn xin ăn, chúng ta có ít đồ ban cho ngươi đây!
Xung quanh cậu ta, đám đông bắt đầu vang lên tiếng cười thích thú, rồi cả một trận “mưa đá” xối vào người ăn mày nọ.
Thấy tiếng ồn ào, Triêu Nhan hướng tầm mắt sang phía đó, nhìn thấy cảnh người ăn xin bị các học viên dội đá vào người, cô liền chạy nhanh đến đứng chắn trước mặt anh ta, lớn tiếng:
-Các người không được tùy tiện ức hiếp người khác!
-Nam Cung Triêu Nhan?
-Đó là cô gái xinh đẹp ưu tú xếp thứ nhất thứ hai của trường sao?!!
Không nghĩ cô ấy lại thích quản chuyện như vậy.
Đám đông nhìn thấy cô thì bắt đầu thì thầm to nhỏ. Một số người có vẻ không ưa gì cô cũng lên tiếng, giọng điệu có chút khinh thường.
Tên cầm đầu vụ chọi đá vừa rồi thấy Triêu Nhan cũng xen vào chuyện này thì phẩy tay, thở dài, giọng nói có phần tiếc nuối:
-Bỏ đi! Dù sao người đẹp cũng đã mở lời rồi, chúng tôi cũng không muốn để lại ấn tượng xấu với người đẹp.
Nghe thấy vậy, đám đông cũng lập tức giải tán, tên hồi nãy quay lại khoác vai bạn học đi cùng:
-Nghe nói cô ta không chỉ xinh đẹp, mà võ thuật cũng rất lợi hại. Nếu cùng cô ta giao đấu, chúng ta cùng lên cũng chưa chắc là đối thủ của cô ta.
Lúc này, Triêu Nhan mới rút trong cặp ra một tờ 20 tệ, đưa cho người ăn mày, cô nhìn anh ta, mỉm cười thân thiện:
-Cho anh, hãy mua cái gì ăn đi!
Người ăn mày không nói gì, anh ta đưa tay cầm lấy. Trên tay anh ta có một hình xăm màu đỏ tươi như máu, kéo dài từ mu bàn tay đến bắp tay trên trông rất bí ẩn. Nhưng Triêu Nhan dường như cũng không để tâm lắm đến hình xăm đó.
Thấy anh ta đã nhận lấy, Triêu Nhan liền đứng dậy, quay về trường, trước khi đi còn quay lại dặn anh ta:
-Bọn họ sẽ báo với bảo vệ đó, anh vẫn nên đổi một chỗ khác để xin đi!
Triêu Nhan vừa rời khỏi, người ăn xin nhìn lại tờ tiền, trên mặt anh ta vẽ nên cái nhếch môi đầy bí hiểm…
Tinh Quang Chi Dực
Trên mặt bàn là tờ báo có tin tức về vụ huyết tộc cấp thấp tấn công hai học viện Mạn Kỳ và Đế Văn vừa rồi. Trong phòng họp hôm nay chỉ có ba người là Y Thâm, Khải Sắt Lâm và Triêu Nhan. Y Thâm là người mở lời trước:
-Dạo này tình hình phức tạp, Cấm Vực Chi Thi vẫn an toàn chứ?
-Xin yên tâm, tôi đã cất giữ ở một nơi thích hợp, bảo vệ tốt rồi...
Đột nhiên, nhớ ra một chuyện, Triêu Nhan nhìn hai người còn lại, nói tiếp:
-Đúng rồi,sáng sớm nay đột nhiên xảy ra một chuyện rất kỳ lạ. Có người tự nhiên lại đến trước cổng học viện ăn xin, trên tay anh ta còn có một hình xăm rất kỳ quái!
Nghe tới đây, Y Thâm và Khải Sắt Lâm rất sửng sốt, đồng thanh:
-Cái gì?!!!
Y Thâm chống cằm, vẻ mặt suy tư, thận trọng nói:
-Đây là điềm báo không may, trước khi hai học viện Mạn Kỳ và Đế Văn xảy ra chuyện, mọi người đều nói có gặp qua một người ăn kỳ lạ ăn xin trước cổng trường.
Đột nhiên, cánh cửa phòng họp đột ngột mở ra, cả ba người cùng quay lại, Y Thâm lên tiếng cảnh giác:
-Ai đó?
Đứng trước cửa là một cô gái với mái tóc dài, không ai khác là Tịch Nhan, cô quan sát ba người trong phòng, tươi cười chào:
-Em đến tìm mọi người ăn sáng! Nghe mọi người không biết đang thảo luận gì mà trông bộ dạng rất căng thẳng, có chút không muốn cắt ngang mọi người.
Y Thâm liếc nhìn Tịch Nhan, bộ dạng đề phòng...
Căn tin...
Tịch Nhan tay bưng khay nước cam đến bàn bốn người họ, nhẹ nhàng đặt xuống, mỉm cười nói:
-Nước cam ép quầy tự chọn chỉ còn lại 4 ly thôi, em đều lấy về cho mọi người! Vừa hay, mỗi người một ly!
Y Thâm cầm ly nước cam lên, vẻ mặt dò xét. Sau đó, cậu ta đứng dậy, lạnh lùng nói:
-Vất vả cho cậu rồi, nhưng mà tôi không thích cam ép, tôi đi đổi ly nước lọc đây.
Thấy vậy, Khải Sắt Lâm cũng đứng lên:
-Xin lỗi, tôi cũng muốn uống nước lọc.
Nhìn bóng lưng hai người họ rời đi, Tịch Nhan trong lòng thầm nghĩ: “Y Thâm và Khải Sắt Lâm hình như đã bắt đầu nghi ngờ mình...”
Hai người họ rất nhanh đã quay lại, trên tay Khải Sắt Lâm là hai ly nước:
-Tôi cũng lấy cho Triêu Nhan một ly nước lọc đây!
Nói rồi, Khải Sắt Lâm đặt một cốc xuống trước mặt Triêu Nhan:
-Nghe nói sáng sớm uống nước lọc sẽ càng tốt hơn, cậu có muốn đổi luôn không?
Thế nhưng Triêu Nhan lại lắc đầu, mỉm cười đáp:
-Không cần, tôi rất thích cam ép.
Rồi cô quay sang nhìn về phía Tịch Nhan, nói:
-Tôi cùng Tịch Nhan uống cam ép vậy!
-Vâng!
Tịch Nhan cũng nhìn chị, mỉm cười đáp lại.
Bốn người họ vừa cùng uống nước, vừa trò chuyện. Nhưng trong đầu Tịch Nhan lúc này lại đang có suy nghĩ: “Nhưng mà, họ không biết, mình sớm đã đoán được họ không yên tâm uống nước ép. Ba gói thuốc bột mà Dĩ Tái đưa cho mình, thực ra đã bị mình bỏ vào nước lọc hết rồi! Chỉ là... không nghĩ đến, Triêu Nhan chị ấy... vẫn tin tưởng mình như vậy”
Tịch Nhan đột ngột lấy lại cốc nước cam trên tay của Triêu Nhan, cô mỉm cười, nói:
-Triêu Nhan, em nghĩ chị Khải Sắt Lâm nói rất đúng, chị cũng nên uống nước lọc đi.
Cốc nước vừa đưa đến tay Triêu Nhan, đột nhiên cô lại trượt tay, chiếc cốc rơi xuống đất, kêu “Xoảng” một tiếng.
-A... Xin lỗi, là tôi cầm không chắc.
Triêu Nhan hốt hoảng giải thích, còn khuôn mặt của Tịch Nhan lúc này đã hiện lên ba vạch đen, kế hoạch của cô thế là đã thất bại, khuôn mặt Tịch Nhan cau lại, vẻ khó chịu xen lẫn thất vọng.
-Không sao, đợi một chút tính tiền đền một cái ly khác là được rồi.
Khải Sắt Lâm mỉm cười.
Tịch Nhan cầm ly nước cam của mình, đưa lên miệng, trong đầu cô hiện tại đang có vô vàn suy tính: “Làm sao đây? Đi nói với Dĩ Tái đưa thêm một gói thuốc nữa? Hay là thôi đi, cứ như vậy mà bỏ qua cho Triêu Nhan?!”
Trời đã trở tối...
Ở một bãi đất hoang, xác sống từ khắp nơi đổ về mỗi lúc một đông. Từ trên một tòa nhà cao tầng mà khi
đứng ở đó sẽ có thể quan sát được tình hình bên dưới hiện tại rõ ràng nhất, có một tên bí ẩn trùm áo choàng đen kín người, làn gió thổi qua làm tấm áo choàng của hắn khẽ lay động. Bên cạnh hắn là một tên tóc xanh khác, dường như là thuộc hạ của hắn.
-Báo cáo đại nhân, xác sống tập hợp càng lúc càng nhiều.
-Rất tốt!
Nghe thuộc hạ báo lại như vậy, vẻ mặt của hắn ta thoáng qua tia hài lòng.
Từ phía sau có tiếng bước chân của một nhóm khoảng năm người, dẫn đầu họ là... Dĩ Tái. Khi còn cách tên áo choàng đen một đoạn, bọn họ dừng lại, tất cả đều đồng loạt đưa tay lên ngực, kính cẩn cúi chào.
-Tham kiến thủ lĩnh đại nhân! Chiều nay là giờ mở cửa của học viện Thánh Bùi Nhân, lúc hoàng hôn chúng ta phân công vào trường, rào cản thập tự bằng bạc của Tinh Quang Chi Dực đã bị phá hoại rồi, chúng ta có thể từ kẽ hở của phía Bắc mà tiến vào. Hơn nữa, thành viên của bọn họ đã bị trúng thuốc làm suy yếu năng lực chiến đấu, xem ra mối đe dọa to lớn đã không còn nữa.
-Làm rất tốt!
Vẻ mặt tên thủ lĩnh ánh lên tia chết chóc lạnh lẽo, mỉm cười hài lòng.
Đột nhiên hắn ta tháo tấm áo choàng xuống, mái tóc xanh bay tung trong gió đêm, trên mu bàn tay của hắn ta là... hình xăm của tên ăn mày mà Triêu Nhan đã nhìn thấy hồi sáng! Trên vành tai hắn là ba mảnh kim loại sắc nhọn. Hắn chính là lãnh đạo của Liên Minh Ma Yến – Hoàng tử của tộc Lasombra, Phạm Lạc Già.
-Đại nhân, nghe nói ngài đã đi xem qua ngôi trường đó?!
-Phải, mỗi lần trước khi hút sạch máu của nơi nào, ta cũng đều thích cải trang thành ăn mày, đến nơi đó xin ăn.
Nói tới đây, đôi mắt của hắn bỗng ánh lên tia chết chóc, hắn ta nhếch môi, nở nụ cười ma mị:
-Ta thích trò chơi như thế, ở giữa sự cao quý nhất và thấp hèn nhất. Loại chuyện chuyển đổi này khiến ta bị thu hút, khiến ta nghĩ lại chuyện lúc nhỏ...
Nghĩ ra một chuyện, Phạm Lạc Già liền quay đầu lại, ra lệnh cho đám thuộc hạ là Dĩ Tái:
-Phải rồi, cái người tên Nam Cung Triêu Nhan... Ta muốn phải còn sống!
Dĩ Tái cúi đầu, tuân lệnh:
-Vâng!
/25
|