“Ô, không sai, cậu xem này, “Cảnh sát Hwang cầm pa-nô quảng cáo lộ ra ánh mắt tán thưởng, nói với nhân viên đang thu thập trước mặt: “Không cần thu dọn này nọ, bỏ hết dữ liệu máy tính trong USB cùng với đồ anh ta xuống đi, sau khi chúng tôi tiến hành kiểm tra sẽ hoàn trả các vị nguyên xi, không cần lo.”
Người của Tổ công tố ngoài Dong Man ra toàn bộ tập trung ở phòng làm việc của Cha Yeon Soo. Cảnh sát Hwang căn cứ gợi ý của công tố Min kêu đám người đó lưu hồ sơ điện tử xong rồi ra khỏi phòng.
Lúc này mặt Đường Vũ Tân có vẻ không giống bình thường, sau khi quan sát một thời gian dài phát hiện khóe miệng cô hơi giật giật… đây là lần thứ mấy bản thân bị coi thường rồi…?
Đường Vũ Tân đang nghĩ ngợi vớ vẩn đột nhiên bị trang bìa một cuốn tạp chí trên bàn hấp dẫn sự chú ý.
“Xin hỏi một chút!” Đường Vũ Tân kêu một nhân viên công tác đang lướt qua người cô dừng lại.
“Hả?”
“Xin hỏi cái này có nghĩa gì?” Đường Vũ Tân chỉ trang bìa hỏi, cô nhớ trang bìa này rất giống chìa khóa phá án.
“Đây là tình tiết thực tế chụp lại để làm bối cảnh, tác giả hơi cường điệu, khoa trương một chút, đạo diễn Cha người này…”
“Sao vậy?” Công tố Min từ bên cạnh đi tới, cũng nhìn thấy trang bìa tạp chí trên bàn.
“Bộ phim của Cha Yeon Soo hình như chọn bối cảnh căn cứ trên ảnh chụp các sự kiện thực tế.” Đường Vũ Tân chỉ chỉ tờ bìa giải thích.
“Lấy sự kiện thực tế làm bối cảnh… sự kiện gì?” Công tố Min chuyển qua nhìn nhân viên công tác đứng bên.
“Là sự kiện mấy năm trước một cô gái bị chết ở quán bar, Seo Ji Yeon đóng vai cô gái đó. Lệnh truy nã đã thông báo toàn quốc, sau cùng được cho là đã bắt được hung thủ về kết án rồi.”
“Cái gì mà được cho là đã bắt được hung thủ?” Đường Vũ Tân nhanh chóng tóm lấy điểm mấu chốt.
Nhân viên đó nhún nhún vai: “Tôi cũng không rõ lắm. Lúc đó ồn ào xôn xao lên nhưng đến cuối cùng, hung thủ bị bắt nên kết thúc vụ án hay là do vụ án hết thời hạn hiệu lực thì không biết được.”
“Ồ… nói như vậy, lúc đó không nói rõ ràng hung thủ rốt cuộc có thực sự bị bắt hay không à?” Đường Vũ Tân tiếp tục hỏi.
“Đại khái là vậy!”
“Này, anh biết đạo diễn Cha có USB không?” Công tố Min hỏi tiếp.
“Cái đó à… hình như không thấy.”
“Vậy sao, cám ơn…” Không hỏi được cái mình cần, công tố Min hơi thất vọng nhưng nếu manh mối vừa liếc là đã thấy liền thì còn cần công tố viên như bọn họ làm chi? Anh hơi nghiêng đầu liếc Đường Vũ Tân một cái, phát hiện nãy giờ cô vẫn một mực trầm tư. Đột nhiên công tố Min có chút trông đợi nho nhỏ nơi Đường Vũ Tân, nhỏ đến mức công tố Min cũng chưa từng phát hiện ra. Nhưng quả thật anh trông chờ Đường Vũ Tân có thể gợi ý cho bọn họ manh mối mới mẻ nào đó.
“Tôi muốn hỏi một chút, phòng làm việc của đạo diễn Cha Yeon Soo ở đâu?” Đường Vũ Tân đột ngột ngẩng đầu lên, vẻ mặt tựa hồ như đang nghĩ tới chuyện gì đó, nhưng thực ra giờ phút này trong lòng cô lại đang vỡ vụn: tế bào não của tôi lại chết không ít rồi, hử?
“Tôi dẫn cô đi.”
“Phòng làm việc của đạo diễn cũng không có cái gì đặc biệt nhỉ!” Đường Vũ Tân nhìn phòng làm việc của Cha Yeon Soo, không nhịn được cảm khái.
“Không thì sao?” Công tố Min đơn giản tiếp lời.
Tuy rất đơn giản nhưng cả Đường Vũ Tân và Min Tae Yun đều không ý thức được. Vốn dĩ giữa hai người thông thường là một bên hỏi, bên còn lại không im lặng thì cũng dùng giọng điệu khôi hài đáp lại…
Mà hiện tại, giữa hai người hoặc ít hoặc nhiều có trao đổi, có lẽ chỉ là một đoạn đối thoại vô vị nhưng nó đại biểu cho một điều, ở một nơi nào đó mà Đường Vũ Tân không biết, cô dần dần buông xuống sức nặng trên bờ vai do việc xuyên qua dị giới. Không phải là dưới góc nhìn của một người bàng quan quan sát thế giới này nữa, mà từ từ bắt đầu dung nhập vào nó. Cô sẽ không để đầu óc suốt ngày suy nghĩ, hiện tại diễn tới đây rồi, tiếp theo sẽ tới đâu, sau đó bày bố cho mình thật kín kẽ. Rõ ràng, ngẫu nhiên để công tố Min uống mẫu máu cũng không tồi tệ lắm, đúng không?
Còn Min Tae Yun, bản thân anh căn bản không chú ý, trong lúc anh đề phòng cô gái trước mắt này thì đồng thời cũng gia tăng sự chú ý nơi cô. Do đề phòng Đường Vũ Tân, tất tật mọi biến hóa của cô đều lọt vào mắt anh. Tuy đến giờ anh vẫn chưa làm rõ ràng, rốt cuộc loại cảm xúc nào mới là Đường Vũ Tân chân chính nhưng chí ít hiện tại anh có thể từ ánh mắt và độ cong khóe môi của Đường Vũ Tân mà đoán được, trong bụng cô gái này có phải lại chất đầy ý nghĩ xấu xa gì hay trong đầu lại nảy sinh ra ý nghĩ gì mới mẻ…
Cái này… có thể coi như có tiến bộ… đúng không?
Min Tae Yun cũng quan sát phòng làm việc một vòng, phát hiện trên một loạt các bức tường và cửa có dán một tờ giấy na ná lệnh truy nã. Nói là na ná lệnh truy nã bởi vì lệnh truy nã chân chính không thể xuất hiện trong này, mà nói là na ná… còn vì đây là phòng làm việc của đạo diễn… một cái sơn trại rất khá…
“Ái chà, đây là phòng đạo diễn à.” Cảnh sát Hwang nhàn nhã thong dong đi dạo, hoàn toàn không có dáng vẻ của một người đi điều tra. Anh ta thấy Min Tae Yun nhìn lên tường, ánh mắt cũng dõi theo sau. Nhìn thấy tờ lệnh truy nã liền thò tay bóc xuống.
“Ồ… trán thằng ranh này nhìn sáng sủa ghê, nhỉ?!”
Công tố Min bị giọng điệu khôi hài của cảnh sát Hwang chọc cho buồn cười, anh nhếch môi: “Đẹp mắt à?”
Cảnh sát Hwang liền phát triển một khả năng trời cho khác của mình, biến thân thành đại đạo diễn Hwang, thao thao giảng giải: “Hôm đó mày giết người, nhưng hiện giờ lại có người chụp hình mày quay phim, trở về trạng thái cũ đi! Hiện trường có người ồn ào muốn bắt giữ hung thủ, trở về trạng thái cũ đi!!!”
Thấy công tố Min nhướng môi lắc đầu, cảnh sát Hwang thấy mình đã đạt được hiệu quả mua vui, lại khôi phục chững chạc, nói: “Cái này để tôi cầm đi.”
“Anh ta giống tội phạm sao?” Công tố Min có vẻ không đồng ý, như vậy có phải quá đơn giản không?
“Rất nhiều điểm nghi vấn phù hợp. Con đường nào cũng về La Mã là chỉ loại ý tưởng này đó.”
“Là ý tưởng Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, tôi nói có đúng không cảnh sát Hwang?” Đường Vũ Tân vừa kiểm tra ngăn kéo của Cha Yeon Soo xong đột nhiên xen vào.
“Đúng là ý đó, xem ra ý tưởng của tôi và đặc phái viên Đường giống nhau rồi.” Cảnh sát Hwang lộ ra ánh mắt tán thưởng, “Cứ vậy đi, tạm thời đừng tìm tôi.” Nói xong, cảnh sát Hwang vỗ vỗ vai công tố Min, bước ra ngoài.
Gần như cùng lúc cảnh sát Hwang đi ra, Đường Vũ Tân liền mở miệng: “Đột nhiên tôi nghĩ đến một manh mối mới, muốn tìm bác sĩ Sok xác nhận một chút, tạm thời cũng khỏi tìm tôi nhé.” Nói xong không để ý đến công tố Min há miệng muốn kêu mình, lấy tốc độ y hệt cảnh sát Hwang biến ra cửa, để lại cho công tố Min cái bóng lưng dứt khoát.
Hai người này hóa ra đều thuộc về cùng một loại sinh vật à? Sao anh không phát hiện ra nhỉ?
“Bác sĩ Sok!” Đường Vũ Tân bước vào sở pháp y, thấy bác sĩ Sok mặc áo cổ trễ loay hoay với thi thể Cha Yeon Soo, Đường Vũ Tân không nhịn được rét run.
“Đặc phái viên Đường có chuyện gì à?”
“Vâng! Lần trước lúc nghe báo cáo nghiệm thi quá vội vàng, tôi chỉ liếc qua có một chút, hiện tại nghĩ lại cứ cảm thấy có gì đó không đúng, có thể để tôi xem xét thi thể không?”
“Đương nhiên! Có điều đặc phái viên Đường cảm thấy hứng thú với cái này à?” Bác sĩ Sok trỏ ngón tay vào xác chết.
“Ặc… tôi chỉ muốn phá án mau chút thôi…” Cảm thấy hứng thú… trời ạ, ai nói cho cô biết kết cấu bộ não của người đẹp bác sĩ này là sao đi?
“Kỳ thật cô nên làm công tố viên.” Bác sĩ Sok đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi.
“Gì cơ?” Đang cúi đầu quan sát thi thể, Đường Vũ Tân đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt mờ mịt.
“Tôi nói cô nên trở thành công tố viên của Tổ công tố.” Bác sĩ Sok nhấn mạnh lần nữa.
“Sao lại nói vậy?”
“Tôi nghe Dong Man nói rồi, vụ án Shi Hye Min.”
“À… Dong Man…” Đường Vũ Tân lấy tay gãi trán, lại nhớ ra mình mới sờ xác chết xong, hấp tấp thả tay xuống.
“Đầu óc cô rất hữu ích, IQ thật sự là 200 à?”
“Ặc… tôi nói đùa với Dong Man ấy mà…” Người đẹp bác sĩ hôm nay làm sao thế? Sao đột nhiên lại nói nhiều với cô như vậy?
“Có phải nói đùa hay không thì đợi chứng thực mới biết. Nói thật, tôi mới phát hiện một manh mối mới từ xác chết, cô đã tiến vào. Chỉ vì lúc đầu nghe báo cáo kiểm thi, trong lúc vô tình liếc qua mà cô đã có thể nắm bắt loại chìa khóa như vậy, độ nhạy cảm… cô thật sự rất hợp với chức vụ công tố viên.”
“Ha ha, cám ơn bác sĩ Sok khen ngợi. Nói thật tôi không có lợi hại vậy đâu, đơn thuần là nền tảng lý luận vững chắc thôi.” Chẳng qua không những có nền tảng lý luận của cảnh sát hình sự, còn có cơ sở phim truyền hình rất vững vàng nữa…
“Lý luận và thực tiễn kết hợp hoàn mỹ cũng khá đáng sợ, nói vậy, đặc phái viên Đường nhìn ra cái gì rồi?”
“Ừ, may mà tôi quay lại nhìn lần nữa. Hung thủ thuận tay trái đúng không?”
Bác sĩ Sok lộ ra cái nhìn tán thưởng không giấu diếm, “Tôi cũng mới phát hiện, kỳ thật hung thủ thuận tay trái, từ tình huống một nhát dao đâm xuyên phổi cho thấy…”
“Hung thủ là nam, vả lại đã qua huấn luyện chuyên nghiệp đúng không?”
“Đúng thế!” Bác sĩ Sok tán đồng, “Mới đầu nhìn sợi tóc trên hung khí tôi cũng cho đó là nữ, nhưng trong tình huống này, mặc dù hung thủ cũng có thể là nữ nhưng khả năng là nam cao hơn một chút.”
“Ừm, với lại chắc chắn hung thủ thuận tay trái.”
“Đã như vậy, có phải chúng ta nên điện thoại gọi các công tố viên còn đang mù mờ bên ngoài quay về đây một chuyến không?”
“Được thôi, việc này giao cho tôi đi…”
“Cái gì? Hung thủ thuận tay trái?”
Đứng trước bàn giải phẫu, Yoo Jung In không thể tin được nhìn bác sĩ Sok và Đường Vũ Tân, đặc phái viên Đường tạm thời chuyển nghề à?
“Đúng vậy! Vùng chung quanh vết thương không phát hiện thấy máu bầm. Vì để không lộ mặt, tiến hành tập kích từ phía sau người bị hại, không lưu lại bất kỳ chứng cứ nào, từ đó có thể nhìn thấy là một kẻ chuyên nghiệp… nhưng cũng chính vì thủ pháp của tội pham quá thành thạo mà để lộ sơ hở.”
Bác sĩ Sok nói xong ngẩng đầu lên, định giải thích tiếp thì bị tiếng chuông điện thoại của cảnh sát Hwang ngắt ngang.
“À, xin lỗi.” Cảnh sát Hwang cầm điện thoại đi qua một bên, “Ừ, tìm được rồi sao? Người bị hại… Park Mi Young… chủ salon Kim Byun Ji… vậy tội phạm đâu? Đương nhiên là cái thằng bị truy nã đó…” Cảnh sát Hwang đổi điện thoại qua tay kia, im lặng một hồi đột nhiên rống to: “Vụ án đã giao cho cậu thì phải lo mà tìm đi!!! Ngủ sáu tiếng rồi!! Một ngày ăn ba bữa cơm đổi thành một ngày hai bữa đi!!!”
Quát xong, cảnh sát Hwang mới nhớ ra anh ta đang ở đâu, ngượng ngùng quay đầu nhìn một lượt, vội vàng nói tiếng xin lỗi, kế đó lại cầm điện thoại quát một câu “Các cậu chết chắc rồi…”, trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người bỏ đi ra ngoài.
Lúc này, bác sĩ Sok bị ngắt lời đã vòng ra sau lưng Dong Man, tay trái cầm dao giải phẫu đột nhiên đâm tới lá phổi bên phải của Dong Man. Dong Man thế nhưng phớt lờ ánh mắt của mọi người, dáng vẻ…
“Nếu hung thủ thuận tay phải thì trên ngực phải tất có vết thương nhưng vết thương lại nằm bên trái…”
“Vậy thuận tay trái thì sao?”
“Tình huống như vậy cũng có khả năng.” Bác sĩ Sok lại đổi vị trí đâm, Đường Vũ Tân cảm giác Dong Bang gần như bị thần Cupid vạn tiễn xuyên tâm rồi…
“Nói như cô thì bất kể tay trái hay tay phải đều không có quan hệ, đâm sao cũng được?” Công tố Yoo lại đặt ra nghi vấn.
“Vấn đề này hỏi rất hay, “Đường Vũ Tân tiếp lời: “Căn cứ phán đoán trước đó, hung thủ là kẻ chuyên nghiệp. Không nên coi thường thói quen từ nhỏ của một người, đặc biệt là trong điều kiện tiên quyết là tính chuyên nghiệp. Đã là chuyên môn như vậy phong cách hành sự của hắn chắc chắn hình thành trong quá trình huấn luyện. Thói quen theo bản năng không dễ dàng thay đổi, ví dụ như thói quen dùng tay.”
“Đúng thế! Phương hướng trong tình trạng vô ý thức không dễ thay đổi, cảm giác phương hướng của tay hung thủ sẽ không nói dối, hung thủ chắc chắn thuận tay trái.” Bác sĩ Sok nói rất chắc chắn.
“Chuyện mà cô nói là cái này?” Công tố Min hỏi Đường Vũ Tân.
“Đúng vậy! Vì có chuyện riêng không kịp tới hiện trường vụ án, cho nên trước khi tiếp nhận vụ án tìm bác sĩ Sok nắm tình hình một chút, thuận tiện xem xét thi thể. Lúc đó vì vội vàng muốn biết tình hình tiến triển của vụ án nên chỉ liếc qua một cái, không để ý, về sau càng nghĩ càng thấy không đúng nên đến đây.”
“Đặc phái viên Đường cũng đồng ý với bác sĩ Sok?” Nếu đặc phái viên Đường cũng đồng quan điểm với bác sĩ Sok… công tố Yoo nghĩ. Vậy có lẽ hung thủ thật sự thuận tay trái, nhưng lần trước đặc phái viên Đường suy đoán hung thủ có thể là một cảnh sát hình sự…
“Thật ra phải nói là tôi và đặc phái viên Đường cùng suy luận ra một lúc.” Đối với bộ óc siêu cấp hữu dụng của Đường Vũ Tân, bác sĩ Sok rất có thiện cảm. Tuy sự kiện này cô ta và Đường Vũ Tân mỗi người tự mình suy luận ra nhưng bác sĩ Sok hoàn toàn không có ý nghĩ độc chiếm công đầu, mặc dù trước mặt là người đàn ông cô ngưỡng mộ.
Người của Tổ công tố ngoài Dong Man ra toàn bộ tập trung ở phòng làm việc của Cha Yeon Soo. Cảnh sát Hwang căn cứ gợi ý của công tố Min kêu đám người đó lưu hồ sơ điện tử xong rồi ra khỏi phòng.
Lúc này mặt Đường Vũ Tân có vẻ không giống bình thường, sau khi quan sát một thời gian dài phát hiện khóe miệng cô hơi giật giật… đây là lần thứ mấy bản thân bị coi thường rồi…?
Đường Vũ Tân đang nghĩ ngợi vớ vẩn đột nhiên bị trang bìa một cuốn tạp chí trên bàn hấp dẫn sự chú ý.
“Xin hỏi một chút!” Đường Vũ Tân kêu một nhân viên công tác đang lướt qua người cô dừng lại.
“Hả?”
“Xin hỏi cái này có nghĩa gì?” Đường Vũ Tân chỉ trang bìa hỏi, cô nhớ trang bìa này rất giống chìa khóa phá án.
“Đây là tình tiết thực tế chụp lại để làm bối cảnh, tác giả hơi cường điệu, khoa trương một chút, đạo diễn Cha người này…”
“Sao vậy?” Công tố Min từ bên cạnh đi tới, cũng nhìn thấy trang bìa tạp chí trên bàn.
“Bộ phim của Cha Yeon Soo hình như chọn bối cảnh căn cứ trên ảnh chụp các sự kiện thực tế.” Đường Vũ Tân chỉ chỉ tờ bìa giải thích.
“Lấy sự kiện thực tế làm bối cảnh… sự kiện gì?” Công tố Min chuyển qua nhìn nhân viên công tác đứng bên.
“Là sự kiện mấy năm trước một cô gái bị chết ở quán bar, Seo Ji Yeon đóng vai cô gái đó. Lệnh truy nã đã thông báo toàn quốc, sau cùng được cho là đã bắt được hung thủ về kết án rồi.”
“Cái gì mà được cho là đã bắt được hung thủ?” Đường Vũ Tân nhanh chóng tóm lấy điểm mấu chốt.
Nhân viên đó nhún nhún vai: “Tôi cũng không rõ lắm. Lúc đó ồn ào xôn xao lên nhưng đến cuối cùng, hung thủ bị bắt nên kết thúc vụ án hay là do vụ án hết thời hạn hiệu lực thì không biết được.”
“Ồ… nói như vậy, lúc đó không nói rõ ràng hung thủ rốt cuộc có thực sự bị bắt hay không à?” Đường Vũ Tân tiếp tục hỏi.
“Đại khái là vậy!”
“Này, anh biết đạo diễn Cha có USB không?” Công tố Min hỏi tiếp.
“Cái đó à… hình như không thấy.”
“Vậy sao, cám ơn…” Không hỏi được cái mình cần, công tố Min hơi thất vọng nhưng nếu manh mối vừa liếc là đã thấy liền thì còn cần công tố viên như bọn họ làm chi? Anh hơi nghiêng đầu liếc Đường Vũ Tân một cái, phát hiện nãy giờ cô vẫn một mực trầm tư. Đột nhiên công tố Min có chút trông đợi nho nhỏ nơi Đường Vũ Tân, nhỏ đến mức công tố Min cũng chưa từng phát hiện ra. Nhưng quả thật anh trông chờ Đường Vũ Tân có thể gợi ý cho bọn họ manh mối mới mẻ nào đó.
“Tôi muốn hỏi một chút, phòng làm việc của đạo diễn Cha Yeon Soo ở đâu?” Đường Vũ Tân đột ngột ngẩng đầu lên, vẻ mặt tựa hồ như đang nghĩ tới chuyện gì đó, nhưng thực ra giờ phút này trong lòng cô lại đang vỡ vụn: tế bào não của tôi lại chết không ít rồi, hử?
“Tôi dẫn cô đi.”
“Phòng làm việc của đạo diễn cũng không có cái gì đặc biệt nhỉ!” Đường Vũ Tân nhìn phòng làm việc của Cha Yeon Soo, không nhịn được cảm khái.
“Không thì sao?” Công tố Min đơn giản tiếp lời.
Tuy rất đơn giản nhưng cả Đường Vũ Tân và Min Tae Yun đều không ý thức được. Vốn dĩ giữa hai người thông thường là một bên hỏi, bên còn lại không im lặng thì cũng dùng giọng điệu khôi hài đáp lại…
Mà hiện tại, giữa hai người hoặc ít hoặc nhiều có trao đổi, có lẽ chỉ là một đoạn đối thoại vô vị nhưng nó đại biểu cho một điều, ở một nơi nào đó mà Đường Vũ Tân không biết, cô dần dần buông xuống sức nặng trên bờ vai do việc xuyên qua dị giới. Không phải là dưới góc nhìn của một người bàng quan quan sát thế giới này nữa, mà từ từ bắt đầu dung nhập vào nó. Cô sẽ không để đầu óc suốt ngày suy nghĩ, hiện tại diễn tới đây rồi, tiếp theo sẽ tới đâu, sau đó bày bố cho mình thật kín kẽ. Rõ ràng, ngẫu nhiên để công tố Min uống mẫu máu cũng không tồi tệ lắm, đúng không?
Còn Min Tae Yun, bản thân anh căn bản không chú ý, trong lúc anh đề phòng cô gái trước mắt này thì đồng thời cũng gia tăng sự chú ý nơi cô. Do đề phòng Đường Vũ Tân, tất tật mọi biến hóa của cô đều lọt vào mắt anh. Tuy đến giờ anh vẫn chưa làm rõ ràng, rốt cuộc loại cảm xúc nào mới là Đường Vũ Tân chân chính nhưng chí ít hiện tại anh có thể từ ánh mắt và độ cong khóe môi của Đường Vũ Tân mà đoán được, trong bụng cô gái này có phải lại chất đầy ý nghĩ xấu xa gì hay trong đầu lại nảy sinh ra ý nghĩ gì mới mẻ…
Cái này… có thể coi như có tiến bộ… đúng không?
Min Tae Yun cũng quan sát phòng làm việc một vòng, phát hiện trên một loạt các bức tường và cửa có dán một tờ giấy na ná lệnh truy nã. Nói là na ná lệnh truy nã bởi vì lệnh truy nã chân chính không thể xuất hiện trong này, mà nói là na ná… còn vì đây là phòng làm việc của đạo diễn… một cái sơn trại rất khá…
“Ái chà, đây là phòng đạo diễn à.” Cảnh sát Hwang nhàn nhã thong dong đi dạo, hoàn toàn không có dáng vẻ của một người đi điều tra. Anh ta thấy Min Tae Yun nhìn lên tường, ánh mắt cũng dõi theo sau. Nhìn thấy tờ lệnh truy nã liền thò tay bóc xuống.
“Ồ… trán thằng ranh này nhìn sáng sủa ghê, nhỉ?!”
Công tố Min bị giọng điệu khôi hài của cảnh sát Hwang chọc cho buồn cười, anh nhếch môi: “Đẹp mắt à?”
Cảnh sát Hwang liền phát triển một khả năng trời cho khác của mình, biến thân thành đại đạo diễn Hwang, thao thao giảng giải: “Hôm đó mày giết người, nhưng hiện giờ lại có người chụp hình mày quay phim, trở về trạng thái cũ đi! Hiện trường có người ồn ào muốn bắt giữ hung thủ, trở về trạng thái cũ đi!!!”
Thấy công tố Min nhướng môi lắc đầu, cảnh sát Hwang thấy mình đã đạt được hiệu quả mua vui, lại khôi phục chững chạc, nói: “Cái này để tôi cầm đi.”
“Anh ta giống tội phạm sao?” Công tố Min có vẻ không đồng ý, như vậy có phải quá đơn giản không?
“Rất nhiều điểm nghi vấn phù hợp. Con đường nào cũng về La Mã là chỉ loại ý tưởng này đó.”
“Là ý tưởng Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, tôi nói có đúng không cảnh sát Hwang?” Đường Vũ Tân vừa kiểm tra ngăn kéo của Cha Yeon Soo xong đột nhiên xen vào.
“Đúng là ý đó, xem ra ý tưởng của tôi và đặc phái viên Đường giống nhau rồi.” Cảnh sát Hwang lộ ra ánh mắt tán thưởng, “Cứ vậy đi, tạm thời đừng tìm tôi.” Nói xong, cảnh sát Hwang vỗ vỗ vai công tố Min, bước ra ngoài.
Gần như cùng lúc cảnh sát Hwang đi ra, Đường Vũ Tân liền mở miệng: “Đột nhiên tôi nghĩ đến một manh mối mới, muốn tìm bác sĩ Sok xác nhận một chút, tạm thời cũng khỏi tìm tôi nhé.” Nói xong không để ý đến công tố Min há miệng muốn kêu mình, lấy tốc độ y hệt cảnh sát Hwang biến ra cửa, để lại cho công tố Min cái bóng lưng dứt khoát.
Hai người này hóa ra đều thuộc về cùng một loại sinh vật à? Sao anh không phát hiện ra nhỉ?
“Bác sĩ Sok!” Đường Vũ Tân bước vào sở pháp y, thấy bác sĩ Sok mặc áo cổ trễ loay hoay với thi thể Cha Yeon Soo, Đường Vũ Tân không nhịn được rét run.
“Đặc phái viên Đường có chuyện gì à?”
“Vâng! Lần trước lúc nghe báo cáo nghiệm thi quá vội vàng, tôi chỉ liếc qua có một chút, hiện tại nghĩ lại cứ cảm thấy có gì đó không đúng, có thể để tôi xem xét thi thể không?”
“Đương nhiên! Có điều đặc phái viên Đường cảm thấy hứng thú với cái này à?” Bác sĩ Sok trỏ ngón tay vào xác chết.
“Ặc… tôi chỉ muốn phá án mau chút thôi…” Cảm thấy hứng thú… trời ạ, ai nói cho cô biết kết cấu bộ não của người đẹp bác sĩ này là sao đi?
“Kỳ thật cô nên làm công tố viên.” Bác sĩ Sok đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi.
“Gì cơ?” Đang cúi đầu quan sát thi thể, Đường Vũ Tân đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt mờ mịt.
“Tôi nói cô nên trở thành công tố viên của Tổ công tố.” Bác sĩ Sok nhấn mạnh lần nữa.
“Sao lại nói vậy?”
“Tôi nghe Dong Man nói rồi, vụ án Shi Hye Min.”
“À… Dong Man…” Đường Vũ Tân lấy tay gãi trán, lại nhớ ra mình mới sờ xác chết xong, hấp tấp thả tay xuống.
“Đầu óc cô rất hữu ích, IQ thật sự là 200 à?”
“Ặc… tôi nói đùa với Dong Man ấy mà…” Người đẹp bác sĩ hôm nay làm sao thế? Sao đột nhiên lại nói nhiều với cô như vậy?
“Có phải nói đùa hay không thì đợi chứng thực mới biết. Nói thật, tôi mới phát hiện một manh mối mới từ xác chết, cô đã tiến vào. Chỉ vì lúc đầu nghe báo cáo kiểm thi, trong lúc vô tình liếc qua mà cô đã có thể nắm bắt loại chìa khóa như vậy, độ nhạy cảm… cô thật sự rất hợp với chức vụ công tố viên.”
“Ha ha, cám ơn bác sĩ Sok khen ngợi. Nói thật tôi không có lợi hại vậy đâu, đơn thuần là nền tảng lý luận vững chắc thôi.” Chẳng qua không những có nền tảng lý luận của cảnh sát hình sự, còn có cơ sở phim truyền hình rất vững vàng nữa…
“Lý luận và thực tiễn kết hợp hoàn mỹ cũng khá đáng sợ, nói vậy, đặc phái viên Đường nhìn ra cái gì rồi?”
“Ừ, may mà tôi quay lại nhìn lần nữa. Hung thủ thuận tay trái đúng không?”
Bác sĩ Sok lộ ra cái nhìn tán thưởng không giấu diếm, “Tôi cũng mới phát hiện, kỳ thật hung thủ thuận tay trái, từ tình huống một nhát dao đâm xuyên phổi cho thấy…”
“Hung thủ là nam, vả lại đã qua huấn luyện chuyên nghiệp đúng không?”
“Đúng thế!” Bác sĩ Sok tán đồng, “Mới đầu nhìn sợi tóc trên hung khí tôi cũng cho đó là nữ, nhưng trong tình huống này, mặc dù hung thủ cũng có thể là nữ nhưng khả năng là nam cao hơn một chút.”
“Ừm, với lại chắc chắn hung thủ thuận tay trái.”
“Đã như vậy, có phải chúng ta nên điện thoại gọi các công tố viên còn đang mù mờ bên ngoài quay về đây một chuyến không?”
“Được thôi, việc này giao cho tôi đi…”
“Cái gì? Hung thủ thuận tay trái?”
Đứng trước bàn giải phẫu, Yoo Jung In không thể tin được nhìn bác sĩ Sok và Đường Vũ Tân, đặc phái viên Đường tạm thời chuyển nghề à?
“Đúng vậy! Vùng chung quanh vết thương không phát hiện thấy máu bầm. Vì để không lộ mặt, tiến hành tập kích từ phía sau người bị hại, không lưu lại bất kỳ chứng cứ nào, từ đó có thể nhìn thấy là một kẻ chuyên nghiệp… nhưng cũng chính vì thủ pháp của tội pham quá thành thạo mà để lộ sơ hở.”
Bác sĩ Sok nói xong ngẩng đầu lên, định giải thích tiếp thì bị tiếng chuông điện thoại của cảnh sát Hwang ngắt ngang.
“À, xin lỗi.” Cảnh sát Hwang cầm điện thoại đi qua một bên, “Ừ, tìm được rồi sao? Người bị hại… Park Mi Young… chủ salon Kim Byun Ji… vậy tội phạm đâu? Đương nhiên là cái thằng bị truy nã đó…” Cảnh sát Hwang đổi điện thoại qua tay kia, im lặng một hồi đột nhiên rống to: “Vụ án đã giao cho cậu thì phải lo mà tìm đi!!! Ngủ sáu tiếng rồi!! Một ngày ăn ba bữa cơm đổi thành một ngày hai bữa đi!!!”
Quát xong, cảnh sát Hwang mới nhớ ra anh ta đang ở đâu, ngượng ngùng quay đầu nhìn một lượt, vội vàng nói tiếng xin lỗi, kế đó lại cầm điện thoại quát một câu “Các cậu chết chắc rồi…”, trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người bỏ đi ra ngoài.
Lúc này, bác sĩ Sok bị ngắt lời đã vòng ra sau lưng Dong Man, tay trái cầm dao giải phẫu đột nhiên đâm tới lá phổi bên phải của Dong Man. Dong Man thế nhưng phớt lờ ánh mắt của mọi người, dáng vẻ…
“Nếu hung thủ thuận tay phải thì trên ngực phải tất có vết thương nhưng vết thương lại nằm bên trái…”
“Vậy thuận tay trái thì sao?”
“Tình huống như vậy cũng có khả năng.” Bác sĩ Sok lại đổi vị trí đâm, Đường Vũ Tân cảm giác Dong Bang gần như bị thần Cupid vạn tiễn xuyên tâm rồi…
“Nói như cô thì bất kể tay trái hay tay phải đều không có quan hệ, đâm sao cũng được?” Công tố Yoo lại đặt ra nghi vấn.
“Vấn đề này hỏi rất hay, “Đường Vũ Tân tiếp lời: “Căn cứ phán đoán trước đó, hung thủ là kẻ chuyên nghiệp. Không nên coi thường thói quen từ nhỏ của một người, đặc biệt là trong điều kiện tiên quyết là tính chuyên nghiệp. Đã là chuyên môn như vậy phong cách hành sự của hắn chắc chắn hình thành trong quá trình huấn luyện. Thói quen theo bản năng không dễ dàng thay đổi, ví dụ như thói quen dùng tay.”
“Đúng thế! Phương hướng trong tình trạng vô ý thức không dễ thay đổi, cảm giác phương hướng của tay hung thủ sẽ không nói dối, hung thủ chắc chắn thuận tay trái.” Bác sĩ Sok nói rất chắc chắn.
“Chuyện mà cô nói là cái này?” Công tố Min hỏi Đường Vũ Tân.
“Đúng vậy! Vì có chuyện riêng không kịp tới hiện trường vụ án, cho nên trước khi tiếp nhận vụ án tìm bác sĩ Sok nắm tình hình một chút, thuận tiện xem xét thi thể. Lúc đó vì vội vàng muốn biết tình hình tiến triển của vụ án nên chỉ liếc qua một cái, không để ý, về sau càng nghĩ càng thấy không đúng nên đến đây.”
“Đặc phái viên Đường cũng đồng ý với bác sĩ Sok?” Nếu đặc phái viên Đường cũng đồng quan điểm với bác sĩ Sok… công tố Yoo nghĩ. Vậy có lẽ hung thủ thật sự thuận tay trái, nhưng lần trước đặc phái viên Đường suy đoán hung thủ có thể là một cảnh sát hình sự…
“Thật ra phải nói là tôi và đặc phái viên Đường cùng suy luận ra một lúc.” Đối với bộ óc siêu cấp hữu dụng của Đường Vũ Tân, bác sĩ Sok rất có thiện cảm. Tuy sự kiện này cô ta và Đường Vũ Tân mỗi người tự mình suy luận ra nhưng bác sĩ Sok hoàn toàn không có ý nghĩ độc chiếm công đầu, mặc dù trước mặt là người đàn ông cô ngưỡng mộ.
/56
|