Tống Duy Bình hô:
- Mời Kim quản sự đến đây.
Tên đệ tử đi sau cùng dạ một tiếng rồi bước ra hỏi cửa.
Chỉ trong giây lát một hóa tử vào trạc bốn mươi tuổi, chân đi tập tễnh lật đật tiến vào, nhìn Tống Duy Bình thi lễ hỏi:
- Trưởng lão có điều chi dạy bảo.
Tống Duy Bình đáp:
- Bản tòa có việc này muốn nhờ đại quản sự thân hành làm giúp…
Kim quản sự nói ngay:
- Xin trưởng lão chỉ thị cho.
Tống Duy Bình nói:
- Quản sự hãy theo ám hiệu liên lạc ngay với Dịch Vĩnh Thọ, hộ pháp ở Địa Cung, nhờ lão điều tra xem một vị cô nương tên gọi Lã Thục Viên hiện giờ lạc lõng nơi đâu và đến trưa mai cho hay tin tức.
Kim quản sự đáp:
- Tuân lệnh!
Kim quản sự vừa lùi ra thì một tên đệ tử khác mang ghế vào. Đoạn gã cũng lui ra.
Tống Duy Bình cười nói:
- Hiền đệ hãy ngồi xuống đây. Chúng ta uống một bữa say sưa để mừng ngày tái ngộ đã qua mấy phen xuất sinh nhập tử.
Y nói xong mở cái bọc ra thì có đủ gà vịt thịt cá. Y lại đập tay vào miệng hũ rượu gắn kín để mở ra. Mùi rượu thơm tho tỏa ra bốn phía.
Ngô Cương cầm bát rót rượu rồi đưa cho Tống Duy Bình nói:
- Đại ca! Bát nay để kính mừng đại ca!
Tống Duy Bình cười nói:
- Nào! Mời hiền đệ.
Hai người cùng bưng rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Hai người bắt đầu ăn uống thỏa thích.
Ngô Cương một dằng vui sướng vì dược hội ngộ người bái huynh thân thiết như chân tay, một mặt chàng muốn mượn rượu tiêu sầu, nên uống bát này đến bát khác.
Tống Duy Bình còn đang cao hứng đã thấy Ngô Cương say mèm, gục xuống bàn mà ngủ.
Lúc tỉnh dậy thì trời đã sáng rõ. Chàng phát giác ra mình nằm trên một tấm cánh của có giải chiếu hẳn hoi, trên đầu cũng có gối vải.
Chàng trở mình ngồi dậy thì đầu óc hãy còn nặng trĩu dường như chưa tỉnh hẳn.
Tống Duy Bình cười hề hề tiến vào nói:
- Hiền đệ! Hiền đệ dậy rồi ư?
Ngô Cương bẽn lẽn đáp:
- Tiểu đệ tửu lượng kém qua thành ra say khướt.
Tống Duy Bình đáp:
- Hiền đệ thay quần áo đi!
Ngô Cương hỏi:
- Lấy gì mà thay?
Tống Duy Bình đáp:
- Quần áo đấy thôi.
Y vừa nói vừa trỏ tay vào chiếc bọc vải.
Ngô Cương mở bọc ra thì thấy đủ cả áo quần giầy dép. Chàng rất lấy làm cảm động nói:
- Đại ca! Đại ca lo liệu cho chu đáo quá.
Tống Duy Bình đáp:
- Những chuyện nhỏ mọn này hiền đệ để tâm làm chi?
Ngô Cương cởi bỏ quần áo đầy vết máu loang lổ. Từ đầu đến chân chàng mặc toàn đồ mới và trở lại phong độ con người anh tuấn phong lưu.
Tuy chàng nương thân cùng bọn khuất cái nhưng được tiếp đãi rất chu đáo, ăn uống đày đủ, có điều chàng không hiểu bọn đệ tử Cái Bang này lấy đâu được đầy đủ những đồ ăn uống cho chàng.
Vào khoảng cuối giờ Thìn, sang đầu giờ Tỵ, quản sự họ Kim đã trở về. Ngô Cương thấy y ra chiều lật đật coi rất tội nghiệp thì biết là y đã phải chạy bay suốt đêm hôm qua.
Chàng cảm động vô cùng chắp tay nói:
- Tại hạ đã làm phiền quản sự phải một phen bôn ba vất vả.
Kim quản sự vội đáp:
- Tại hạ không dám. Đây bất quá là công việc phận sự của tại hạ.
Tống Duy Bình hỏi:
- Việc đó thế nào?
Kim quản sự đáp:
- Thuộc hạ đã gặp Dịch hộ pháp ở Địa Cung…
Tống Duy Bình hỏi:
- Lão bảo sao?
Kim quản sự đáp:
- Vị cô nương họ Lã kia đã bị phế bỏ công lực và cầm chân ở trong tổng đàn.
Ngô Cương nghiến răng nói:
- Món nợ này phải đòi cho bằng được.
Tống Duy Bình an ủi chàng:
- Hiền đệ! Bây giờ đã biết nàng không ngại gì đến tính mạng , tưởng cũng yên tâm được một phần.
Y quay lại hỏi Kim quản sự:
- Quản sự có hỏi về địa vị Lã Thục Viên làm gì trong Võ Minh không?
Kim quản sự đáp:
- Địa vị cô ta khá cao. Dường như có mối liên quan rất sâu xa với minh chủ.
Tống Duy Bình nói:
- Hay lắm! Quản sự hãy đi nghỉ cho đỡ mệt.
Kim quản sự thi lễ tạ ơn rồi lui ra.
Ngô Cương ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Đại ca ơi! Tiểu đệ muốn cáo biệt đại ca…
Tống duy Bình chau mày hỏi:
- Hiền đệ! Anh em ta xa cách lâu ngày nay vừa tái ngộ. Sao hiền đệ lại đòi đi ngay?
Ngô Cương đáp:
- Đại ca! Tiểu đệ có nhiều việc phải làm ngay.
Tống Duy Bình hỏi:
- Về việc có liên quan đến U Linh Công Chúa, hiền đệ định xử trí ra sao?
Ngô Cương đáp:
- Tiểu đệ định thân hành xuống Địa Cung để giải thích với U Linh Phu Nhân.
Tống Duy Bình nói:
- Tiểu huynh e rằng… vụ đó khó mà giải thích cho rõ được.
Ngô Cương nói:
- Đại ca đã biết rõ. Tiểu đệ không thể phụ người được…
Tống Duy Bình hỏi:
- Chẳng lẽ hiền đệ lại phụ tình U Linh Công Chúa được sao?
Ngô Cương đáp:
- Việc có khinh trọng thì cách đối sử cũng phải phân biệt nên chăng…
Tống Duy Bình ngắt lời:
- Được rồi! Bây giờ chúng ta chưa cần tranh luận đến vụ này. Sự thực sẽ biến diễn khó mà liệu trước được. Bây giờ hiền đệ có chương trình hành động như thế nào, nói cho tiểu huynh biết được chăng?
Ngô Cương đáp:
- Tiểu đệ tính rằng trước hết đến Tân Dã kiếm Liên Vân bảo chúa là Chu Oai. Sau đó sẽ đến chùa Thiếu Lâm để tìm Đại Bi…
Tống Duy Bình lại hỏi:
- Hiền đệ nhất định đi ngay ư?
Ngô Cương nét mặt rầu rầu đáp:
- Đúng thế.
Tống Duy Bình nói:
- Hiền đệ ơi! Đôi ta đã cùng nhau kết nghĩa chi lan. Tiểu huynh mong rằng hiền đệ để tiểu huynh giúp vào công việc phục thù của hiền đệ được chăng?
Ngô Cương ngập ngừng:
- Đại ca…
Tống Duy Bình gạt đi:
- Hiền đệ đừng nói nữa. Chúng ta sẽ gặp nhau ở dọc đường. Bây giờ hiền đệ muốn đi trước thì cứ việc thượng lộ.
Ngô Cương nói:
- Vậy tiểu đệ xin cáo từ.
Dứt lời chàng dắt thanh Phụng kiếm vào mình rồi buộc kỹ Kim châu mà Địa Cung tặng cho. Chàng ngập ngừng nói lời trân trọng cùng bái huynh rồi rảo bước ra khỏi tòa phá miếu.
Tống Duy Bình tiễn chân chàng ra khỏi cổng miếu.
Liên Vân Bảo ở thành Tân Dã là một tòa nhà hùng vĩ. Tường cao hào sâu. Muốn vào Bảo phải qua một cây điếu kiều.
Một hôm vừa hết giờ Mão sang đầu giờ Thìn, có một chàng thư sinh dong nhan tuấn tú mình mặc áo xanh cưỡi con tuấn mã dưới ánh sáng huy hoàng của ban mai. Tiếng vó ngựa lộp cộp chạy đến bên điếu kiều trước Bảo thì từ từ dừng bước lại.
Thật là người đẹp như ngọc, ngựa bay như rồng, khiến ai trông thấy cũng phải tấm tắc khen ngợi.
Chàng thư sinh áo xanh này chính là Ngô Cương đi tầm cừu.
Ngô Cương đảo mắt nhìn cây điếu kiều, nhẹ nhàng từ trên lưng ngựa nhẩy xuống, buộc cương vào gốc cây bên cầu. Đoạn chàng nhìn qua Bảo lâu lớn tiếng gọi:
- Có ai đó không?
Một hán tử áo đen ở trên lầu xuất hiện, lớn tiếng hỏi lại:
- Ông bạn có điều chi dạy bảo?
Ngô Cương đáp:
- Tại hạ muốn bái phỏng Chu Bảo chúa.
Hán tử hỏi lại:
- Ông bạn muốn ra mắt tệ Bảo chúa ư?
Ngô Cương đáp:
- Đúng thế.
Hán tử lại hỏi:
- Cao tính đại danh ông bạn là gì?
Ngô Cương ngẫm nghĩ một chút rồi đáp:
- Trước đây chưa lâu tại hạ có ước hẹn với quý Bảo Chúa ở Thần Đao Hội này đã tới đây. Xin cứ như vậy thông báo cho.
Hán tử áo đen không nói gì nữa quay vào phía trong bảo gia nhân câu gì không nghe rõ.
Sau một lúc một lão già mình mặc áo lam xuất hiện. Còng ở đằng xa lão đã nhìn Ngô Cương hỏi:
- Lão phu là Tổng Quản Khâu Văn Thành ở trong Bảo. Còn cách xưng hô thiếu hiệp thế nào đây?
Ngô Cương lảng sang chuyện khác chứ không trả lời. Chàng nói:
- Xin các hạ thông báo cùng quý Bảo Chúa là tại hạ y hẹn tới đây.
Chàng nói hai chữ "y hẹn" lại nhắc đến tổng đàn Thần Đao Hội, tức là đã ám chỉ việc Sách Huyết Tam Kiếm đến đòi trả thù. Bữa trước chàng đã phao ngôn Sách Huyết Nhất Kiếm đến Tân Dã. Nếu bây giờ chàng lại xưng danh là Sách Huyết Nhất Kiếm thì e rằng Liên Vân Bảo Chúa tất kinh hãi mà trốn chạy mất, nên chàng chỉ nói y ước tới đây.
Tổng Quản Khâu Văn Thành ngần ngừ một chút rồi nói:
- Tại hạ mong thiếu hiệp cho biết danh hiệu.
Ngô Cương không thể nói rõ danh tính vì sợ kẽ đối đầu văn phong trốn chạy. Chàng liền lanh lùng đáp:
- Tại hạ nghĩ rằng chẳng cần thông báo tên báo hiệu thì quý bảo chúa cũng biết lại lịch tại hạ rồi.
Khâu tổng quản nói:
- Thiếu hiệp! Thiếu hiệp nói vậy thì không đúng với quy củ giang hồ.
Ngô Cương ngẩn người ra. Sự thực theo quy củ giang hồ muốn đến bái phỏng ai nếu không đưa bái thiếp cũng phải xưng rõ danh hiệu. Nhưng chàng lại không thể hành động theo quy củ võ lâm được. Chàng đảo mắt nhìn bề rộng con hào, và bề cao điếu kiều rồi quyết định chủ ý: Mềm đã không trôi thì phải cứng vậy.
Chàng liền hắng giọng lạnh lùng hỏi lại:
- Khâu tổng quản! Phải chăng các hạ có ý muốn làm khó dễ với tại hạ.
Khâu tổng quản đáp:
- Lão phu chỉ biết làm việc đúng theo khuôn phép mà thôi.
Ngô Cương hỏi:
- Nhưng tại hạ lại không thích theo quy củ thì làm thế nào?
Khâu quản sự đáp:
- Cái đó tại hạ đành xin lỗi thiếu hiệp vậy.
Ngô Cương hỏi nặng:
- Các hạ không muốn thông báo chăng.
Khâu quản sự lạnh lùng đáp:
- Chẳng phải là tai hạ không muốn mà là không thể làm thế được.
Ngô Cương nói:
- Nếu vậy xin các hạ đừng trách tại hạ vô lễ…
Tổng Quản Khâu Văn Thành hắng giọng một tiếng rồi hỏi:
- Ông bạn muốn thế nào bây giờ?
Ngô Cương lạnh lùng đáp:
- Tại hạ không làm gì hết, định mạo muội tiến vào trong Bảo mà thôi.
Chưa dứt lời chàng đã nhẩy mọp người lên theo thế "Phi Yến Lược Ba" vượt qua hào rồi xoay mình hạ xuống một đầu điếu kiều.
Có tiếng quát vang:
- Ngươi dám…
Từ trong Bảo lâu, mười mấy hán tử áo đen đều rút đao kiếm ra khỏi vỏ và đứng giữ những nơi ách yếu.
Tổng Quản Khâu Văn Thành hạ lênh phóng ám khí. Những tên bay ra tới tấp như chuồn chuồn bao phủ lấy Ngô Cương. Họ ở trên cao bắn xuống, thế càng ghê gớm.
Ngô Cương hai chân bám vào điếu kiểu rồi vọt chênh chếch người lên theo thế "Diêu Tử Tản Vân" tung mình lên cao bốn trượng tức là còn hơn mặt thành gần một trượng. Nhưng ám khí bắn ra như mưa còn cách người chàng mấy tấc liền bị làn cương khí hộ thận của chàng hất rớt xuống.
Lúc đà lên cao sắp hết chàng uốn lưng đi như chim ưng sà vào đầu tường.
Bổng tiếng la hoảng bật lên:
- Úi chà!
Những đại hán giữ ở tòa lầu khiếp sợ vô cùng. Bản lãnh này đừng nói họ chưa nhìn thấy mà còn chưa nghe ai nói tới bao giờ.
Ngô Cương đứng vững lại đưa cặp mắt lạnh lùng ngó Tổng Quản Khâu Văn Thành thì thấy hắn sắc mặt lợt lạt. Chàng liền nói gằn từng tiếng:
- Hãy dẫn tại hạ ra mắt Chu bảo chúa!
Tổng Quản Khâu Văn Thành khiếp vía lấm lét nhìn Ngô Cương mấy lần rồi cất giọng run run hỏi:
- Phải chăng các hạ là Sách Huyết Nhất Kiếm?
Ngô Cương hững hờ đáp:
- Các hạ đoán trúng đó!
Mười mấy tên áo đen hiện diện tại tường vừa nghe đến tên Sách Huyết Nhất Kiếm bất giác lùi hoài.
Khâu Văn Thành ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi:
- Thiếu hiệp có ước hẹn gì với tệ bảo chúa?
Ngô Cương đáp:
- Ước hẹn quyết đấu sinh tử.
Khâu Văn Thành lắp bắp:
- Quyết đấu… sinh tử…
Ngô Cương giục:
- Các hạ dẫn đường đi!
Khâu Văn Thành nói:
- Mời thiếu hiệp đi theo lão phu!
Xuống Bảo lâu rồi phía trước là một con dường rộng rãi hai bên cây cối rậm rạp. Xuyên qua đường này thì đến một cái cổng có ba cửa vào.
Khâu Văn Thành không vào cửa giữa lại đi vào cửa mé có đường lát đá trứng ngỗng.
Những người đứng dọc đường này đều giương cặp mắt kinh ngạc lên nhìn Ngô Cương.
Con đường nhỏ rải đá trứng ngỗng đi men theo tường vây quanh vào khu phồng xá ở hâu viên.
Ngô Cương bỗng sinh lòng ngờ vực. Chàng viết chừng Chu Oai đã chuẩn bị rồi nhưng không hiểu hắn đã bố trí cách nào để đối phó với mình. Chàng vẫn giữ vẻ thản nhiên, lẳng lặng đi theo Khâu Văn Thành.
Chàng tưởng đến Võ lâm đệ nhất bảo nhà mình khí thế hùng vĩ và cách bố trí so với Liên Vân Bảo này còn nghiêm cấm hơn nhiều mà nay cũng biến thành một khu hoang tàn. Song thân cùng đồng môn bị chôn vùi trong Ngũ Bách Nhân Trủng. Mối thù làm máu sôi trong huyết quản, lửa hận nung cháy tâm can. Chàng nắm tay, nghiến răng. Trong đầu óc chỉ nghĩ đến một chữ máu.
Bất giác chàng đi tới một tòa nhà rất rộng trong khu vườn rộng râm rạp như rừng.
Khâu Văn Thành trỏ tay về phía trước nói:
- Gần tới rồi.
Ngô Cương chỉ ồ một tiếng chứ không nói gì.
Trước mắt chàng hiện ra một bức tường không có lối vào.
Đột nhiên trong vườn hoa thấp thoáng lộ ra một ngôi mả mới cách kiến trúc rất tân kỳ. Khâu Văn Thành dừng bước trước ngôi mộ này cất tiếng run run nói:
- Tệ Bảo chúa ở đây.
Ngô Cương chấn động tâm thần ngẩng đầu nhìn lên thì quả nhiên bia mộ có khắc một dòng chữ vàng:
"Tân cố hiển khảo Chu Công húy Oai chi mộ" (phần mộ của Chu tên húy là Oai mới quá cố).
Ngô Cương hỏi:
- Vụ này là thế nào đây?
Khâu Văn Thành đáp:
- Tệ Bảo chúa đã qua đời rồi.
Ngô Cương mắt dường tóe lửa, sát khí đằng đằng chụp lấy Khâu Văn Thành. Chàng nghiến răng hỏi:
- Chết rồi à?
Khâu Văn Thành đáp:
- Đúng thế.
Ngô Cương hỏi:
- Y chết trong trường hợp nào?
Khâu Văn Thành đáp:
- Tệ Bảo chúa ở Thần Đao hội ra về rồi bị hại ở dọc đường.
Ngô Cương hỏi:
- Ai ra tay giết hắn?
Khâu Văn Thành đáp:
- Tại hạ không biết.
Ngô Cương nói:
- Thế này thì lạ thật…
Khâu Văn Thành nói:
- Cái chết của tệ bảo chúa khiến cho ai cũng ngạc nhiên.
Ngô Cương hỏi:
- Trong ngôi mộ này có người thật không?
Khâu Văn Thành kinh hãi lùi một bước hỏi lại:
- Thiếu hiệp hỏi câu này nghĩa làm sao?
Ngô Cương cất giọng lạnh như băng nói:
- Đây không phải là trò hí lộng quỷ thần chứ?
Khâu Văn Thành biến sắc run lên đáp:
- Thiếu hiệp nói vậy chẳng là quá lắm?
Ngô Cương gằn giọng:
- Tại hạ đã cùng quý Bảo chúa giao ước một cuộc hội diện để quyết đấu sinh tử. Nếu tại hạ không gặp mặt quyết chẳng rút lui.
- Nhưng tệ Bảo chúa đã gặp hoạn bất trắc…
- Tại hạ không tin.
- Lão phu biết làm thế nào để thiếu hiệp tin lòng?
- Khai mở quan tài để chứng minh sự thật.
Khâu Văn Thành toàn thân run lên lùi lại mấy bước gầm lên:
- Thiếu hiệp đòi quật mộ mở quan ư?
- Đúng thế!
- Tiên Bảo chúa có thù oán gì với thiếu hiệp?
- Thù sâu tựa bể, oán chất tầy non.
- Sách Huyết Nhất Kiếm! Ngươi dám làm thế ư?
- Tại hạ đã nói sao là làm như vậy, một mặt để chứng minh chân giả và một mặt để đánh vào xác rửa thù.
Khâu Văn Thành da mặt co rúm lại thét lên hỏi:
- Sách Huyết Nhất Kiếm! Thù oán thế nào thử nó đi nghe?
Ngô Cương lanh lùng đáp:
- Các hạ bất tất phải biết làm chi.
- Ngươi… là giống ma quỷ…
- Có thế cũng không sao.
- Sách Huyết Nhất Kiếm! Nếu ngươi dở thói hung tàn thì phải giết chết hết những người trong Bảo. Bằng không thì chẳng làm như thế được.
Ngô Cương cười lạt nói:
- Nếu cần tại hạ sẽ chẳng tiếc gì mà không tru lục hết toàn Bảo.
Câu nói sặc mùi máu tanh này khiến người ta phải ớn lạnh xương sống.
Khâu Văn Thành rút kiếm đánh soạt một tiếng cất giọng hung dữ nói:
- Sách Huyết Nhất Kiếm! Trước hết ngươi hãy giết lão phu đi!
Thật là một câu nói chứa đầy một tinh thần võ đạo. Nhưng Ngô Cương hận cao như núi, chàng chẳng động tâm chút nào, lạnh lùng đáp:
- Nếu quả các hạ không muốn cho tại hạ quật mồ mở quan thì nên tự xử lấy mình đi! Các hạ không thể chịu được nửa chiêu kiếm của tại hạ đâu.
Câu nói này ở miệng Sách Huyết Nhất Kiếm thốt ra không phải là cuồng vọng. Sự thực đã chứng minh ở Công Nghĩa đài: Tứ Hải Bang Chúa và Võ Đang Trưởng Lão còn bị chàng hạ.
Khâu Văn Thành nghiến răng gầm lên:
- Lão phu tự biết không địch nổi ngươi. Ngươi hãy động thủ đi.
Giữa lúc ấy, hai bóng người chạy ra. Người đi trước là một thiếu niên vào trạc hai mươi tuổi. Theo một thiếu phụ nạ dòng. Cả hai người cùng mặc đồ trọng hiếu.
Chàng thiếu niên mặt đầy sát khí, tay cầm trường kiếm, bỗng dừng bước lại, cất tiếng hỏi:
- Sách Huyết Nhất Kiếm! Các hạ định làm gì?
Ngô Cương hỏi lại:
- Công tử là ai?
Chàng thiếu niên đáp:
- Tại hạ là Thiếu bảo chúa Chu Kiệt.
Ngô Cương nói:
- Hay Lắm! Còn vị kia chắc là Bảo chúa phu nhân?
Thiếu phụ buồn rầu đáp:
- Đúng thế! Tiểu phụ đây là vị vong nhân.
- Mời Kim quản sự đến đây.
Tên đệ tử đi sau cùng dạ một tiếng rồi bước ra hỏi cửa.
Chỉ trong giây lát một hóa tử vào trạc bốn mươi tuổi, chân đi tập tễnh lật đật tiến vào, nhìn Tống Duy Bình thi lễ hỏi:
- Trưởng lão có điều chi dạy bảo.
Tống Duy Bình đáp:
- Bản tòa có việc này muốn nhờ đại quản sự thân hành làm giúp…
Kim quản sự nói ngay:
- Xin trưởng lão chỉ thị cho.
Tống Duy Bình nói:
- Quản sự hãy theo ám hiệu liên lạc ngay với Dịch Vĩnh Thọ, hộ pháp ở Địa Cung, nhờ lão điều tra xem một vị cô nương tên gọi Lã Thục Viên hiện giờ lạc lõng nơi đâu và đến trưa mai cho hay tin tức.
Kim quản sự đáp:
- Tuân lệnh!
Kim quản sự vừa lùi ra thì một tên đệ tử khác mang ghế vào. Đoạn gã cũng lui ra.
Tống Duy Bình cười nói:
- Hiền đệ hãy ngồi xuống đây. Chúng ta uống một bữa say sưa để mừng ngày tái ngộ đã qua mấy phen xuất sinh nhập tử.
Y nói xong mở cái bọc ra thì có đủ gà vịt thịt cá. Y lại đập tay vào miệng hũ rượu gắn kín để mở ra. Mùi rượu thơm tho tỏa ra bốn phía.
Ngô Cương cầm bát rót rượu rồi đưa cho Tống Duy Bình nói:
- Đại ca! Bát nay để kính mừng đại ca!
Tống Duy Bình cười nói:
- Nào! Mời hiền đệ.
Hai người cùng bưng rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Hai người bắt đầu ăn uống thỏa thích.
Ngô Cương một dằng vui sướng vì dược hội ngộ người bái huynh thân thiết như chân tay, một mặt chàng muốn mượn rượu tiêu sầu, nên uống bát này đến bát khác.
Tống Duy Bình còn đang cao hứng đã thấy Ngô Cương say mèm, gục xuống bàn mà ngủ.
Lúc tỉnh dậy thì trời đã sáng rõ. Chàng phát giác ra mình nằm trên một tấm cánh của có giải chiếu hẳn hoi, trên đầu cũng có gối vải.
Chàng trở mình ngồi dậy thì đầu óc hãy còn nặng trĩu dường như chưa tỉnh hẳn.
Tống Duy Bình cười hề hề tiến vào nói:
- Hiền đệ! Hiền đệ dậy rồi ư?
Ngô Cương bẽn lẽn đáp:
- Tiểu đệ tửu lượng kém qua thành ra say khướt.
Tống Duy Bình đáp:
- Hiền đệ thay quần áo đi!
Ngô Cương hỏi:
- Lấy gì mà thay?
Tống Duy Bình đáp:
- Quần áo đấy thôi.
Y vừa nói vừa trỏ tay vào chiếc bọc vải.
Ngô Cương mở bọc ra thì thấy đủ cả áo quần giầy dép. Chàng rất lấy làm cảm động nói:
- Đại ca! Đại ca lo liệu cho chu đáo quá.
Tống Duy Bình đáp:
- Những chuyện nhỏ mọn này hiền đệ để tâm làm chi?
Ngô Cương cởi bỏ quần áo đầy vết máu loang lổ. Từ đầu đến chân chàng mặc toàn đồ mới và trở lại phong độ con người anh tuấn phong lưu.
Tuy chàng nương thân cùng bọn khuất cái nhưng được tiếp đãi rất chu đáo, ăn uống đày đủ, có điều chàng không hiểu bọn đệ tử Cái Bang này lấy đâu được đầy đủ những đồ ăn uống cho chàng.
Vào khoảng cuối giờ Thìn, sang đầu giờ Tỵ, quản sự họ Kim đã trở về. Ngô Cương thấy y ra chiều lật đật coi rất tội nghiệp thì biết là y đã phải chạy bay suốt đêm hôm qua.
Chàng cảm động vô cùng chắp tay nói:
- Tại hạ đã làm phiền quản sự phải một phen bôn ba vất vả.
Kim quản sự vội đáp:
- Tại hạ không dám. Đây bất quá là công việc phận sự của tại hạ.
Tống Duy Bình hỏi:
- Việc đó thế nào?
Kim quản sự đáp:
- Thuộc hạ đã gặp Dịch hộ pháp ở Địa Cung…
Tống Duy Bình hỏi:
- Lão bảo sao?
Kim quản sự đáp:
- Vị cô nương họ Lã kia đã bị phế bỏ công lực và cầm chân ở trong tổng đàn.
Ngô Cương nghiến răng nói:
- Món nợ này phải đòi cho bằng được.
Tống Duy Bình an ủi chàng:
- Hiền đệ! Bây giờ đã biết nàng không ngại gì đến tính mạng , tưởng cũng yên tâm được một phần.
Y quay lại hỏi Kim quản sự:
- Quản sự có hỏi về địa vị Lã Thục Viên làm gì trong Võ Minh không?
Kim quản sự đáp:
- Địa vị cô ta khá cao. Dường như có mối liên quan rất sâu xa với minh chủ.
Tống Duy Bình nói:
- Hay lắm! Quản sự hãy đi nghỉ cho đỡ mệt.
Kim quản sự thi lễ tạ ơn rồi lui ra.
Ngô Cương ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Đại ca ơi! Tiểu đệ muốn cáo biệt đại ca…
Tống duy Bình chau mày hỏi:
- Hiền đệ! Anh em ta xa cách lâu ngày nay vừa tái ngộ. Sao hiền đệ lại đòi đi ngay?
Ngô Cương đáp:
- Đại ca! Tiểu đệ có nhiều việc phải làm ngay.
Tống Duy Bình hỏi:
- Về việc có liên quan đến U Linh Công Chúa, hiền đệ định xử trí ra sao?
Ngô Cương đáp:
- Tiểu đệ định thân hành xuống Địa Cung để giải thích với U Linh Phu Nhân.
Tống Duy Bình nói:
- Tiểu huynh e rằng… vụ đó khó mà giải thích cho rõ được.
Ngô Cương nói:
- Đại ca đã biết rõ. Tiểu đệ không thể phụ người được…
Tống Duy Bình hỏi:
- Chẳng lẽ hiền đệ lại phụ tình U Linh Công Chúa được sao?
Ngô Cương đáp:
- Việc có khinh trọng thì cách đối sử cũng phải phân biệt nên chăng…
Tống Duy Bình ngắt lời:
- Được rồi! Bây giờ chúng ta chưa cần tranh luận đến vụ này. Sự thực sẽ biến diễn khó mà liệu trước được. Bây giờ hiền đệ có chương trình hành động như thế nào, nói cho tiểu huynh biết được chăng?
Ngô Cương đáp:
- Tiểu đệ tính rằng trước hết đến Tân Dã kiếm Liên Vân bảo chúa là Chu Oai. Sau đó sẽ đến chùa Thiếu Lâm để tìm Đại Bi…
Tống Duy Bình lại hỏi:
- Hiền đệ nhất định đi ngay ư?
Ngô Cương nét mặt rầu rầu đáp:
- Đúng thế.
Tống Duy Bình nói:
- Hiền đệ ơi! Đôi ta đã cùng nhau kết nghĩa chi lan. Tiểu huynh mong rằng hiền đệ để tiểu huynh giúp vào công việc phục thù của hiền đệ được chăng?
Ngô Cương ngập ngừng:
- Đại ca…
Tống Duy Bình gạt đi:
- Hiền đệ đừng nói nữa. Chúng ta sẽ gặp nhau ở dọc đường. Bây giờ hiền đệ muốn đi trước thì cứ việc thượng lộ.
Ngô Cương nói:
- Vậy tiểu đệ xin cáo từ.
Dứt lời chàng dắt thanh Phụng kiếm vào mình rồi buộc kỹ Kim châu mà Địa Cung tặng cho. Chàng ngập ngừng nói lời trân trọng cùng bái huynh rồi rảo bước ra khỏi tòa phá miếu.
Tống Duy Bình tiễn chân chàng ra khỏi cổng miếu.
Liên Vân Bảo ở thành Tân Dã là một tòa nhà hùng vĩ. Tường cao hào sâu. Muốn vào Bảo phải qua một cây điếu kiều.
Một hôm vừa hết giờ Mão sang đầu giờ Thìn, có một chàng thư sinh dong nhan tuấn tú mình mặc áo xanh cưỡi con tuấn mã dưới ánh sáng huy hoàng của ban mai. Tiếng vó ngựa lộp cộp chạy đến bên điếu kiều trước Bảo thì từ từ dừng bước lại.
Thật là người đẹp như ngọc, ngựa bay như rồng, khiến ai trông thấy cũng phải tấm tắc khen ngợi.
Chàng thư sinh áo xanh này chính là Ngô Cương đi tầm cừu.
Ngô Cương đảo mắt nhìn cây điếu kiều, nhẹ nhàng từ trên lưng ngựa nhẩy xuống, buộc cương vào gốc cây bên cầu. Đoạn chàng nhìn qua Bảo lâu lớn tiếng gọi:
- Có ai đó không?
Một hán tử áo đen ở trên lầu xuất hiện, lớn tiếng hỏi lại:
- Ông bạn có điều chi dạy bảo?
Ngô Cương đáp:
- Tại hạ muốn bái phỏng Chu Bảo chúa.
Hán tử hỏi lại:
- Ông bạn muốn ra mắt tệ Bảo chúa ư?
Ngô Cương đáp:
- Đúng thế.
Hán tử lại hỏi:
- Cao tính đại danh ông bạn là gì?
Ngô Cương ngẫm nghĩ một chút rồi đáp:
- Trước đây chưa lâu tại hạ có ước hẹn với quý Bảo Chúa ở Thần Đao Hội này đã tới đây. Xin cứ như vậy thông báo cho.
Hán tử áo đen không nói gì nữa quay vào phía trong bảo gia nhân câu gì không nghe rõ.
Sau một lúc một lão già mình mặc áo lam xuất hiện. Còng ở đằng xa lão đã nhìn Ngô Cương hỏi:
- Lão phu là Tổng Quản Khâu Văn Thành ở trong Bảo. Còn cách xưng hô thiếu hiệp thế nào đây?
Ngô Cương lảng sang chuyện khác chứ không trả lời. Chàng nói:
- Xin các hạ thông báo cùng quý Bảo Chúa là tại hạ y hẹn tới đây.
Chàng nói hai chữ "y hẹn" lại nhắc đến tổng đàn Thần Đao Hội, tức là đã ám chỉ việc Sách Huyết Tam Kiếm đến đòi trả thù. Bữa trước chàng đã phao ngôn Sách Huyết Nhất Kiếm đến Tân Dã. Nếu bây giờ chàng lại xưng danh là Sách Huyết Nhất Kiếm thì e rằng Liên Vân Bảo Chúa tất kinh hãi mà trốn chạy mất, nên chàng chỉ nói y ước tới đây.
Tổng Quản Khâu Văn Thành ngần ngừ một chút rồi nói:
- Tại hạ mong thiếu hiệp cho biết danh hiệu.
Ngô Cương không thể nói rõ danh tính vì sợ kẽ đối đầu văn phong trốn chạy. Chàng liền lanh lùng đáp:
- Tại hạ nghĩ rằng chẳng cần thông báo tên báo hiệu thì quý bảo chúa cũng biết lại lịch tại hạ rồi.
Khâu tổng quản nói:
- Thiếu hiệp! Thiếu hiệp nói vậy thì không đúng với quy củ giang hồ.
Ngô Cương ngẩn người ra. Sự thực theo quy củ giang hồ muốn đến bái phỏng ai nếu không đưa bái thiếp cũng phải xưng rõ danh hiệu. Nhưng chàng lại không thể hành động theo quy củ võ lâm được. Chàng đảo mắt nhìn bề rộng con hào, và bề cao điếu kiều rồi quyết định chủ ý: Mềm đã không trôi thì phải cứng vậy.
Chàng liền hắng giọng lạnh lùng hỏi lại:
- Khâu tổng quản! Phải chăng các hạ có ý muốn làm khó dễ với tại hạ.
Khâu tổng quản đáp:
- Lão phu chỉ biết làm việc đúng theo khuôn phép mà thôi.
Ngô Cương hỏi:
- Nhưng tại hạ lại không thích theo quy củ thì làm thế nào?
Khâu quản sự đáp:
- Cái đó tại hạ đành xin lỗi thiếu hiệp vậy.
Ngô Cương hỏi nặng:
- Các hạ không muốn thông báo chăng.
Khâu quản sự lạnh lùng đáp:
- Chẳng phải là tai hạ không muốn mà là không thể làm thế được.
Ngô Cương nói:
- Nếu vậy xin các hạ đừng trách tại hạ vô lễ…
Tổng Quản Khâu Văn Thành hắng giọng một tiếng rồi hỏi:
- Ông bạn muốn thế nào bây giờ?
Ngô Cương lạnh lùng đáp:
- Tại hạ không làm gì hết, định mạo muội tiến vào trong Bảo mà thôi.
Chưa dứt lời chàng đã nhẩy mọp người lên theo thế "Phi Yến Lược Ba" vượt qua hào rồi xoay mình hạ xuống một đầu điếu kiều.
Có tiếng quát vang:
- Ngươi dám…
Từ trong Bảo lâu, mười mấy hán tử áo đen đều rút đao kiếm ra khỏi vỏ và đứng giữ những nơi ách yếu.
Tổng Quản Khâu Văn Thành hạ lênh phóng ám khí. Những tên bay ra tới tấp như chuồn chuồn bao phủ lấy Ngô Cương. Họ ở trên cao bắn xuống, thế càng ghê gớm.
Ngô Cương hai chân bám vào điếu kiểu rồi vọt chênh chếch người lên theo thế "Diêu Tử Tản Vân" tung mình lên cao bốn trượng tức là còn hơn mặt thành gần một trượng. Nhưng ám khí bắn ra như mưa còn cách người chàng mấy tấc liền bị làn cương khí hộ thận của chàng hất rớt xuống.
Lúc đà lên cao sắp hết chàng uốn lưng đi như chim ưng sà vào đầu tường.
Bổng tiếng la hoảng bật lên:
- Úi chà!
Những đại hán giữ ở tòa lầu khiếp sợ vô cùng. Bản lãnh này đừng nói họ chưa nhìn thấy mà còn chưa nghe ai nói tới bao giờ.
Ngô Cương đứng vững lại đưa cặp mắt lạnh lùng ngó Tổng Quản Khâu Văn Thành thì thấy hắn sắc mặt lợt lạt. Chàng liền nói gằn từng tiếng:
- Hãy dẫn tại hạ ra mắt Chu bảo chúa!
Tổng Quản Khâu Văn Thành khiếp vía lấm lét nhìn Ngô Cương mấy lần rồi cất giọng run run hỏi:
- Phải chăng các hạ là Sách Huyết Nhất Kiếm?
Ngô Cương hững hờ đáp:
- Các hạ đoán trúng đó!
Mười mấy tên áo đen hiện diện tại tường vừa nghe đến tên Sách Huyết Nhất Kiếm bất giác lùi hoài.
Khâu Văn Thành ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi:
- Thiếu hiệp có ước hẹn gì với tệ bảo chúa?
Ngô Cương đáp:
- Ước hẹn quyết đấu sinh tử.
Khâu Văn Thành lắp bắp:
- Quyết đấu… sinh tử…
Ngô Cương giục:
- Các hạ dẫn đường đi!
Khâu Văn Thành nói:
- Mời thiếu hiệp đi theo lão phu!
Xuống Bảo lâu rồi phía trước là một con dường rộng rãi hai bên cây cối rậm rạp. Xuyên qua đường này thì đến một cái cổng có ba cửa vào.
Khâu Văn Thành không vào cửa giữa lại đi vào cửa mé có đường lát đá trứng ngỗng.
Những người đứng dọc đường này đều giương cặp mắt kinh ngạc lên nhìn Ngô Cương.
Con đường nhỏ rải đá trứng ngỗng đi men theo tường vây quanh vào khu phồng xá ở hâu viên.
Ngô Cương bỗng sinh lòng ngờ vực. Chàng viết chừng Chu Oai đã chuẩn bị rồi nhưng không hiểu hắn đã bố trí cách nào để đối phó với mình. Chàng vẫn giữ vẻ thản nhiên, lẳng lặng đi theo Khâu Văn Thành.
Chàng tưởng đến Võ lâm đệ nhất bảo nhà mình khí thế hùng vĩ và cách bố trí so với Liên Vân Bảo này còn nghiêm cấm hơn nhiều mà nay cũng biến thành một khu hoang tàn. Song thân cùng đồng môn bị chôn vùi trong Ngũ Bách Nhân Trủng. Mối thù làm máu sôi trong huyết quản, lửa hận nung cháy tâm can. Chàng nắm tay, nghiến răng. Trong đầu óc chỉ nghĩ đến một chữ máu.
Bất giác chàng đi tới một tòa nhà rất rộng trong khu vườn rộng râm rạp như rừng.
Khâu Văn Thành trỏ tay về phía trước nói:
- Gần tới rồi.
Ngô Cương chỉ ồ một tiếng chứ không nói gì.
Trước mắt chàng hiện ra một bức tường không có lối vào.
Đột nhiên trong vườn hoa thấp thoáng lộ ra một ngôi mả mới cách kiến trúc rất tân kỳ. Khâu Văn Thành dừng bước trước ngôi mộ này cất tiếng run run nói:
- Tệ Bảo chúa ở đây.
Ngô Cương chấn động tâm thần ngẩng đầu nhìn lên thì quả nhiên bia mộ có khắc một dòng chữ vàng:
"Tân cố hiển khảo Chu Công húy Oai chi mộ" (phần mộ của Chu tên húy là Oai mới quá cố).
Ngô Cương hỏi:
- Vụ này là thế nào đây?
Khâu Văn Thành đáp:
- Tệ Bảo chúa đã qua đời rồi.
Ngô Cương mắt dường tóe lửa, sát khí đằng đằng chụp lấy Khâu Văn Thành. Chàng nghiến răng hỏi:
- Chết rồi à?
Khâu Văn Thành đáp:
- Đúng thế.
Ngô Cương hỏi:
- Y chết trong trường hợp nào?
Khâu Văn Thành đáp:
- Tệ Bảo chúa ở Thần Đao hội ra về rồi bị hại ở dọc đường.
Ngô Cương hỏi:
- Ai ra tay giết hắn?
Khâu Văn Thành đáp:
- Tại hạ không biết.
Ngô Cương nói:
- Thế này thì lạ thật…
Khâu Văn Thành nói:
- Cái chết của tệ bảo chúa khiến cho ai cũng ngạc nhiên.
Ngô Cương hỏi:
- Trong ngôi mộ này có người thật không?
Khâu Văn Thành kinh hãi lùi một bước hỏi lại:
- Thiếu hiệp hỏi câu này nghĩa làm sao?
Ngô Cương cất giọng lạnh như băng nói:
- Đây không phải là trò hí lộng quỷ thần chứ?
Khâu Văn Thành biến sắc run lên đáp:
- Thiếu hiệp nói vậy chẳng là quá lắm?
Ngô Cương gằn giọng:
- Tại hạ đã cùng quý Bảo chúa giao ước một cuộc hội diện để quyết đấu sinh tử. Nếu tại hạ không gặp mặt quyết chẳng rút lui.
- Nhưng tệ Bảo chúa đã gặp hoạn bất trắc…
- Tại hạ không tin.
- Lão phu biết làm thế nào để thiếu hiệp tin lòng?
- Khai mở quan tài để chứng minh sự thật.
Khâu Văn Thành toàn thân run lên lùi lại mấy bước gầm lên:
- Thiếu hiệp đòi quật mộ mở quan ư?
- Đúng thế!
- Tiên Bảo chúa có thù oán gì với thiếu hiệp?
- Thù sâu tựa bể, oán chất tầy non.
- Sách Huyết Nhất Kiếm! Ngươi dám làm thế ư?
- Tại hạ đã nói sao là làm như vậy, một mặt để chứng minh chân giả và một mặt để đánh vào xác rửa thù.
Khâu Văn Thành da mặt co rúm lại thét lên hỏi:
- Sách Huyết Nhất Kiếm! Thù oán thế nào thử nó đi nghe?
Ngô Cương lanh lùng đáp:
- Các hạ bất tất phải biết làm chi.
- Ngươi… là giống ma quỷ…
- Có thế cũng không sao.
- Sách Huyết Nhất Kiếm! Nếu ngươi dở thói hung tàn thì phải giết chết hết những người trong Bảo. Bằng không thì chẳng làm như thế được.
Ngô Cương cười lạt nói:
- Nếu cần tại hạ sẽ chẳng tiếc gì mà không tru lục hết toàn Bảo.
Câu nói sặc mùi máu tanh này khiến người ta phải ớn lạnh xương sống.
Khâu Văn Thành rút kiếm đánh soạt một tiếng cất giọng hung dữ nói:
- Sách Huyết Nhất Kiếm! Trước hết ngươi hãy giết lão phu đi!
Thật là một câu nói chứa đầy một tinh thần võ đạo. Nhưng Ngô Cương hận cao như núi, chàng chẳng động tâm chút nào, lạnh lùng đáp:
- Nếu quả các hạ không muốn cho tại hạ quật mồ mở quan thì nên tự xử lấy mình đi! Các hạ không thể chịu được nửa chiêu kiếm của tại hạ đâu.
Câu nói này ở miệng Sách Huyết Nhất Kiếm thốt ra không phải là cuồng vọng. Sự thực đã chứng minh ở Công Nghĩa đài: Tứ Hải Bang Chúa và Võ Đang Trưởng Lão còn bị chàng hạ.
Khâu Văn Thành nghiến răng gầm lên:
- Lão phu tự biết không địch nổi ngươi. Ngươi hãy động thủ đi.
Giữa lúc ấy, hai bóng người chạy ra. Người đi trước là một thiếu niên vào trạc hai mươi tuổi. Theo một thiếu phụ nạ dòng. Cả hai người cùng mặc đồ trọng hiếu.
Chàng thiếu niên mặt đầy sát khí, tay cầm trường kiếm, bỗng dừng bước lại, cất tiếng hỏi:
- Sách Huyết Nhất Kiếm! Các hạ định làm gì?
Ngô Cương hỏi lại:
- Công tử là ai?
Chàng thiếu niên đáp:
- Tại hạ là Thiếu bảo chúa Chu Kiệt.
Ngô Cương nói:
- Hay Lắm! Còn vị kia chắc là Bảo chúa phu nhân?
Thiếu phụ buồn rầu đáp:
- Đúng thế! Tiểu phụ đây là vị vong nhân.
/94
|