Lúc có kết quả trúng tuyển, lại chứng minh đánh giá của nó với tôi.
Đừng nói chi đại học T, ngay cả mấy khoa chính quy bình thường phỏng chừng nắm chắc cũng chưa có phần của tôi.
Còn miễn cưỡng vào một khoa phụ của đại học T.
Mà bà mẹ thần kinh không của tôi, không nhìn tới tôi đang cực kỳ trấn định vẻ mặt thương tâm, cư nhiên còn họa vô đơn chí chụp bả vai tôi nói : Tiểu Hữu à, làm tốt lắm, đậu đại học T rồi, con giỏi hơn mẹ lắm đó nha !
Ông già cũng một bộ dạng Ba sớm biết sẽ như thế mà , vừa hài lòng thêm vào : Như vậy cũng tốt, coi như vào cùng trường với Tiểu Cung, vốn ba còn lo lắng không có Tiểu Cung chăm sóc, con một mình ở bên ngoài làm sao sống được. Quay đầu về phía Lạc Thiệu Cung đang đùa bỡn với cái remote dặn : Tiểu Cung à, về sau anh liền giao cho con.
Lạc Thiệu Cung cũng không ngẩng đầu lên, mặt không thay đổi chỉ ừm một tiếng.
Cho xin đi ba ơi, ba không phải là tác gia mẫn tuệ sâu sắc sao ? Như thế nào hoàn toàn không cảm thấy là Lạc Thiệu Cung chán ghét con ?
Ba xem nó ngay cả mí mắt cũng không nâng lên một chút, ừm một tiếng kia căn bản là miễn cưỡng có lệ mà thôi.
Còn bảo nó chăm sóc con, cũng quá ép buộc.
Hơn nữa, con là anh mà ! Vì cái gì là đem con giao cho nó mà không phải đem nó giao cho con ?
Vô luận là bà mẹ ông ba khoan dung không ôm kỳ vọng quá cao, hay là biểu tình lạnh lùng thờ ơ của Lạc Thiệu Cung, đều làm cho tôi có cảm giác miệng vết thương bị xát muối.
Con lớn vậy rồi, tự biết chăm-sóc-cho-mình. Giận dỗi nói, nào biết bà mẹ lập tức ai nha một tiếng : Tiểu Hữu, con không biết thế giới bên ngoài có bao nhiêu hiểm ác, hơn nữa bộ dạng này của con, dễ dàng trở thành đối tượng săn bắn của kẻ khác, trước kia nếu không phải Tiểu Cung suốt ngày canh giữ ở bên cạnh thay con bắt giết mật ong độc bốn phương tám hướng, con làm sao có thể an toàn tới ngày hôm nay.
Nói gì vậy ? Cái gì mà đối tượng săn bắn ?! Thân là con trai bị đánh giá thế này làm cho tự tôn hoàn toàn bị hủy diệt. Hơn nữa, Lạc Thiệu Cung việc nó làm chẳng qua là khiến cho tụi bạn bên cạnh tôi đuổi đi sạch sẽ, làm cho tôi lâm vào tình trạng tứ cố vô thân mà thôi, có vĩ đại như bà mẹ nói đâu.
Ai, Bà mẹ ba tám che miệng hề hề nở nụ cười. Tuy rằng không tính nói rõ cho con, nhưng cũng đến lúc học đại học rồi, cũng là đúng lúc, chẳng qua là phải đối mặt với sự thật thôi. Tiểu Hữu nhà chúng ta, tuy rằng không có duyên với nữ nhân, nhưng trong đám nam sinh thật sự rất được hoan nghênh nha.
Cái, cái gì ?! Loại ca ngợi này nghe thật không khác gì đả kích.
Từ hồi tiểu học còn có tụi con trai viết thư tình cho con, chẳng qua trước sau gì cũng rơi vào tay Tiểu Cung, chỉ có con là hoàn toàn không biết thôi.
Bà mẹ khác hẳn người thường của tôi, nói ra cái chuyện làm cho người ta xanh cả mặt, còn tủm tỉm cười.
không tin hỏi Tiểu Cung là biết, mấy chuyện bất đắc dĩ ấy, đều là Tiểu Cung bảo hộ con thật tốt, mới hoàn toàn không cảm thấy gì, về sau cần phải cẩn thận hơn mới đúng.
Gân xanh trên trán loạn khiêu, nhất thời nói không nên lời.
Ông ba ngày ngày nhốt trong thư phòng, không màng thế sự, thuần khiết nhất phái của tôi đẩy đẩy mắt kính, còn nói : Bà xã à, thật vậy sao ?
Đương nhiên, Tiểu Hữu là do em sinh ra, thể chất giống em có lực hấp dẫn nam nhân cũng là bình thường thôi. Bà còn có vẻ rất đắc ý.
Tựa hồ tôi tuy rằng không di truyền được vẻ mỹ mạo của bà, tốt xấu gì cũng hưởng được mị lực.....
Nhưng mà...... Cho xin đi, tôi là con trai đó ! Có thể chất hấp dẫn nam nhân cũng là một nét bút hỏng thôi có được không ?!
Cảm giác mồ hôi lạnh trên lưng tràn ra khắp người. Mẹ à, xin người đừng cười cái kiểu đó được không.
Mẹ nói thật mà. Tóm lại, Tiểu Hữu con cẩn thận để không trở thành đối tượng đùa giỡn của đám bạn là được rồi, tuy rằng mẹ cũng thực cởi mở, nếu con mang một thằng con trai tốt về nhà, mẹ cũng không để ý, nhưng là, vạn nhất Tiểu Hữu nhà ta giống như trong mấy quyển sách, biến thành đồ chơi của mấy tên bệnh hoạn, mẹ rất lo lắng.........
Tôi từng bước lui về phía sau, dùng âm điệu tuyệt vọng : Mẹ...... Mẹ đọc sách gì vậy....
Bà mẹ thần kinh khô cứng bằng dây điện còn tiếp tục cái đề tài cấm kỵ vô dinh dưỡng : Tiểu Cung, vào đại học phải càng cẩn thận với mấy người bên cạnh anh con nha, anh con tuy rằng độc miệng, nhưng mềm lòng lại dễ bị lừa, hoàn toàn không có lập trường, nói gì thì nói không chừng chỉ cần người khác cầu xin vài lần là tự nguyện hiến thân đó.
Tôi thề lúc mẹ nói những lời này tôi tận mắt thấy mấy cơ trên mặt Lạc Thiệu Cung có hơi run rẩy.
Hơn nữa, từ sau sinh nhật Tiểu Hữu cũng trở nên có hương vị, sẽ hấp dẫn ánh mắt dã thú cũng là bình thường.......
Tôi rõ ràng nghe được thanh âm trong óc lý trí đang bứt thành từng đoạn.
May mắn là khi bão nổi trước mặt tôi thì Lạc Thiệu Cung lạnh lùng mở miệng : Mẹ, về sau làm ơn xem ít mấy sách kì quái thôi, mấy cuốn sách hình cấm trẻ dưới mười tám cũng không phải tùy tiện để trong phòng khách, còn có, nghe ba nói mẹ lúc mang thai tụi con còn vào mấy trang web đam mỹ xem mấy tiểu thuyết đam mỹ toàn cảnh H phải không ? Mẹ có biết là dưỡng thai rất quan trọng không ?!
Bà mẹ lại một chút, nhưng thật ra ông ba đối với bà xã thì bảo vệ vô hạn độ, nói gì nghe nấy, liền nói đỡ : Chuyện này không có quan hệ, cũng giống như thích một thể loại truyện thôi, chỉ là vấn đề sở thích cá nhân, không cần đòi hỏi như vậy.
....... Ngày hôm trước tôi còn không biết tôi nguyên lai thế nào lại sinh ra trong cái gia đình phóng khoáng này.
Tốt lắm, vì chúc mừng hai bao bối của nhà ta đều đậu đại học T, chúng ta đêm nay đến khách sạn chúc mừng đi ! Bà mẹ cao hứng phấn chấn.
Lại tới nữa.... Đại học T.....
Tôi đau đồi.
Bà rốt cuộc có hiểu khoa phụ của đại học T với đại học T chênh lệch bao nhiêu không ?
Tốt Ông ba lại đẩy đẩy mắt kính. Vừa lúc ba cũng xong bản thảo.
Bộ mặt Lạc Thiệu Cung nhếch môi không nói lời nào bị lý giải là ngầm đồng ý, mà tôi thì luôn luôn không có cái gì gọi là quyền lên tiếng, vì thế tự nhiên thỏa mãn ý muốn của bà mẹ.
Vốn định ăn cơm chiều xong liền chuẩn bị lái xe về nhà nghỉ ngơi, nhưng bà mẹ lại một câu Ông xã à, chúng ta thật lâu rồi chưa vào khách sạn chơi càng đẩy chúng tôi vào địa ngục.
Cái gì, vô duyên vô cớ lại vào khách sạn thuê phòng, cho mấy người cái phòng đủ tiêu chuẩn là được rồi, con phải về nhà.
Tiểu Hữu đừng có không vui như vậy, chẳng lẽ mẹ là cái loại phụ huynh vô trách nhiệm, chính mình ở phòng VIP hưởng thụ còn đứa con bảo bối thì đón xe buýt về sao ? Đây là chìa khóa phòng con với em, cầm lấy.
Vì cái gì.... Tôi chà chà cái mành vải bằng sợi tổng hợp đến phỏng tay. Đúng rồi, chi bằng thuê thêm một phòng nữa, con với Thiệu Cung tách ra...
Cái gì ? Xa xỉ quá ?! Hơn nữa một mình không cảm thấy là rất buồn sao ? Anh em tụi bây cũng phải tăng tiến tình cảm một chút.
Nhưng.. Tôi còn chưa nói xong, một bàn tay vươn đến kéo cái mành xuống.
Đi thôi.
Không chút tình cảm nói ra hai chữ, lực đạo thật lớn làm cho tôi chỉ có thể bị động theo sát nó ngoan ngoãn đi về phía trước.
Cùng Lạc Thiệu Cung ở chung sẽ có một cảm giác rất quỷ dị. Chắc là bởi vì hai người cũng không nói chuyện, không khí có vẻ xấu hổ.
Không nói chuyện không trao ánh mắt, trầm lặng thay phiên nhau đi tắm, dường như trừ bỏ việc cùng ngủ trên một giường thì cũng không có gì khác - hai tên đều tỉnh táo cả nửa ngày không tìm được đề tài, thật sự làm cho thần kinh con người mệt mỏi.
Cố hết sức nằm cách xa Lạc Thiệu Cung. Giường cũng đủ lớn, khoảng cách giữa chúng tôi còn đủ nhét thêm hai người, nhưng nó rõ ràng vẫn ở bên làm cho tôi toàn thân căng thẳng.
Lúc không thấy nó thì trong lòng trống rỗng, thất hồn lạc phách, cùng nó ở một chỗ thì căng thẳng không biết phải làm sao. Tôi không phải là xem sách nhiều quá làm cho thần kinh suy nhược chứ ?
Nhịn không được nhìn trộm hướng còn lại. Lạc Thiệu Cung hai tay gối sau đầu, vẻ mặt lãnh đạm nhìn trần nhà, tuy rằng gầy đi rất nhiều, lại cảm thấy hình như so với mấy tháng trước càng trưởng thành, cũng khó trách, ở cạnh nó sẽ có cảm giác áp bách......
Không biết nó suy nghĩ cái gì, tuy rằng bề ngoài trầm tĩnh lạnh lùng, nhưng cảm thấy phía dưới có cái gì đó bắt đầu khởi động.......
Tắt đèn. Chú ý thấy ánh mắt lén lút của tôi, trên mặt nó nhăn lại một lúc.
A, được..... Phục hồi tinh thần, hoang mang rối loạn.
Tạch
Lạc vào bóng tối vẫn có chút không quen, nghe tiếng hít thở của người bên cạnh, một chút buồn ngủ cũng không có.
Hương vị trên người nó thật thoải mái.......
Hoảng hốt nghĩ.
Xen lẫn trong không khí là mùi xà phòng khách sạn, chỉ có mình nó là có hương vị tươi mát khô ráo. Khi đã ngửi được, muốn......
Máu dồn lên đỉnh đầu rồi lan ra, gương mặt trong nháy mắt đã đỏ hồng lại năng nắc cơ hồ muốn đỏ tung.
Đã một lần.... Thật đáng ghét, lại nhớ lại..... cũng ở trong khách sạn, bị nó ôm từ phòng tắm về trên giường, cưỡng chế một lần, xâm phạm, mất mặt khóc rên rỉ....
Mẹ nó, vì cái gì lại nhớ tới cái chuyện này !
Phía dưới cư nhiên còn bắt đầu nóng lên, chết tiệt, thực biến thái.... Lâu lắm không tự mình giải quyết sao ? Sóm biết thế thì lúc tắm vòi sen nhân tiện.......
Ầm !
Oa........... đang trong trạng thái mơ màng, thình lình xảy ra tiếng nổ làm tôi cả người bắn lên.
Sao vậy ?
Không, không việc gì. Trong bóng tối nghe được câu hỏi ngắn gọn của Lạc Thiệu Cung, tôi cười gượng hai tiếng.
Sét đánh thôi mà, không, không phải là sét đánh, ha.... ha......
Anh à anh sợ tiếng sấm à ? Thanh âm đều đều nghe không ra tiếng phập phồng.
Không có, đó là, chuyện, nhỏ Không thể khiến nó xem thường ! Tôi tiếp tục cười gượng, Giờ đã lớn như vậy, đương nhiên không.. sợ _____ai_____
Nói tới một nửa thì bên ngoài cửa sổ lại thêm vào một tiếng sấm điếc tai, tôi bất ngờ không kịp phòng bị, sợ tới mức chữ sợ vút lên cao tám độ.
Loại opera này làm cho Lạc Thiệu Cung khẽ phì cười một chút.
Tôi đỏ mặt mốt lúc thì theo tiếng sấm nổ nhanh chóng trở nên trắng bệch.
Đúng, đúng vậy, tôi sợ sét đánh... Tuy rằng thực mất mặt, nhưng, nhưng chỉ là một khuyết điểm không đáng kể mà thôi, sẽ không ảnh hưởng tới khí khái nam nhi của tôi........
OANHHHH !
Trái tim lại run lên.
Hu........
Vô lại, đừng có đánh nữa được không, lòng ta sẽ chịu không nổi....... Ta thừa nhận ta siêu cấp sợ sét đánh, sợ nhất chính là sét đánh.... được chưa ?
Tiếng sấm liên tục làm một trang bên tai làm người nhũn cả ra, tôi rốt cục chịu không được ôm đồm nắm lấy tay Lạc Thiệu Cung.
Hửm ? Làm sao vậy ?
Ngươi cũng quá vô tình ! Cho dù chán ghét ta.... Ngươi cũng nên biết ta từ nhỏ rất sợ...... còn giả vờ cái gì.......
Tôi cam chịu tiến vào lồng ngực nó. Cảm giác được nó trong nháy mắt trở nên cứng ngắc.
Đáng ghét..... Có cần nhỏ mọn vậy không ! Hồi nhỏ cứ lúc này người đều an ủi ta như vậy, ngươi đã quên à !
Giằng co một lúc, nó mới nâng bàn tay ấm áp, có chút lực đem bao bọc lấy lỗ tai của tôi.
Đúng vậy, chính là như vậy..... Như vậy, sẽ không sợ...
Cái mũi hơi xót xót.
Tên vô lại này, ta làm cái gì sai chứ, đột nhiên hờ hững với ta. Nếu biết ta cân não không tốt, ngươi không có chút tâm nói rõ ràng ra sao ?
Một bên ở trong lòng chửi ầm lên, một bên nhịn không được đo đỏ đôi mắt, tay ôm lấy thắt lưng của nó.
Tuy rằng tên này một chút cũng không đáng yêu.. Còn hơn trước đây, càng ngày càng đáng giận...... còn thực để ý nó......
Đáng ghét, lại cứng ngắc ! Ngươi toàn thân cứng ngắc cái gì !
Ta là anh ngươi, cũng không phải kẻ thù giết cha, có cần bài xích đến vậy không ?!
Càng nghĩ càng cảm thấy phẫn nộ, kẻ trên đỉnh đầu đột nhiên thở hắt ra, động thủ đẩy tôi : Được rồi, đã không còn sét. Anh có thể thả ra.
Lửa cháy đổ thêm dầu, tôi giận dữ ôm chặt nó, miệng còn vừa vặn ở nơi dựa vào hung hăng cắn một cái.
Nó hớp một hơi, thanh âm cũng lạnh xuống : Anh có buông hay không ?
Vô, vô lại.... Ta cắn cũng không đau lắm, sao lại nghiêm khắc như vậy !
Ngươi lạnh lùng quá đáng lắm !
Anh rốt cuộc có thả ra không ?
Dữ muốn chết........
Nó lại hít sâu một hơi : Anh nếu không buông tay.... tự gánh lấy hậu quả.
Cư nhiên... dùng khẩu khí cảnh cáo này với ta.
Tôi khóc thút thít một chút, không có buông tay.
Muốn động thủ đánh người sao ? Vậy đánh được rồi ! Ngươi đã muốn chán ghét ta, chán ghét ta tới mức bị ta ôm thì tức giận, kia rõ ràng phải đánh một trận cho hả !
Thật hết cách. Thanh âm dần kỳ quái, Đây là anh tự tìm, không được trách em........
Nắm đấm đang tưởng tượng không rơi xuống, trên người lại bỗng nhiên thấy nặng, bị nó trở người ôm chặt chẽ phía dưới.
Bàn tay mân mê cằm của tôi hơi dùng sức, cảm giác hơi đau, vậy thôi sao ? Không có hành vi bạo lực gì à ?
Môi mãnh liệt bị ngăn chặn, đầu lưỡi nhanh chóng theo đôi môi khẽ hé liền chui vào trong.
Hoàn toàn không đoán được đến bước này, tôi dại ra mặc nó lấy các loại góc độ kịch liệt hôn vào, chờ không biết bao lâu,lúc nó dần nhả ra, tôi còn bị trạng thái cứng ngắc vây quanh.
Áo tắm ở khách sạn bị nới rộng, thả xuống dưới, tôi mới trì độn hiểu ra, bắt đầu giãy dụa, lại bị nó bắt lấy cơ hội, tách ra hai chân cường ngạnh chen vào.
Lạc Thiệu Cung ! Nó hỗn loạn muốn bắt lấy cái mông của tôi, tay cũng cố ý tìm chỗ lõm, Dừng tay ! Ngươi muốn làm cái gì !
Có sao nào. Nó cắn cắn cổ tôi, hàm hồ nói : Dù sao anh cũng đã lớn như vậy, đúng không ? Đã làm nhiều như vậy, thêm một lần thì có cái gì khác nhau ?
Không được, aaaa, đau...... không được......... đừng.........
⊱Hoàn quyển 1⊰
Đừng nói chi đại học T, ngay cả mấy khoa chính quy bình thường phỏng chừng nắm chắc cũng chưa có phần của tôi.
Còn miễn cưỡng vào một khoa phụ của đại học T.
Mà bà mẹ thần kinh không của tôi, không nhìn tới tôi đang cực kỳ trấn định vẻ mặt thương tâm, cư nhiên còn họa vô đơn chí chụp bả vai tôi nói : Tiểu Hữu à, làm tốt lắm, đậu đại học T rồi, con giỏi hơn mẹ lắm đó nha !
Ông già cũng một bộ dạng Ba sớm biết sẽ như thế mà , vừa hài lòng thêm vào : Như vậy cũng tốt, coi như vào cùng trường với Tiểu Cung, vốn ba còn lo lắng không có Tiểu Cung chăm sóc, con một mình ở bên ngoài làm sao sống được. Quay đầu về phía Lạc Thiệu Cung đang đùa bỡn với cái remote dặn : Tiểu Cung à, về sau anh liền giao cho con.
Lạc Thiệu Cung cũng không ngẩng đầu lên, mặt không thay đổi chỉ ừm một tiếng.
Cho xin đi ba ơi, ba không phải là tác gia mẫn tuệ sâu sắc sao ? Như thế nào hoàn toàn không cảm thấy là Lạc Thiệu Cung chán ghét con ?
Ba xem nó ngay cả mí mắt cũng không nâng lên một chút, ừm một tiếng kia căn bản là miễn cưỡng có lệ mà thôi.
Còn bảo nó chăm sóc con, cũng quá ép buộc.
Hơn nữa, con là anh mà ! Vì cái gì là đem con giao cho nó mà không phải đem nó giao cho con ?
Vô luận là bà mẹ ông ba khoan dung không ôm kỳ vọng quá cao, hay là biểu tình lạnh lùng thờ ơ của Lạc Thiệu Cung, đều làm cho tôi có cảm giác miệng vết thương bị xát muối.
Con lớn vậy rồi, tự biết chăm-sóc-cho-mình. Giận dỗi nói, nào biết bà mẹ lập tức ai nha một tiếng : Tiểu Hữu, con không biết thế giới bên ngoài có bao nhiêu hiểm ác, hơn nữa bộ dạng này của con, dễ dàng trở thành đối tượng săn bắn của kẻ khác, trước kia nếu không phải Tiểu Cung suốt ngày canh giữ ở bên cạnh thay con bắt giết mật ong độc bốn phương tám hướng, con làm sao có thể an toàn tới ngày hôm nay.
Nói gì vậy ? Cái gì mà đối tượng săn bắn ?! Thân là con trai bị đánh giá thế này làm cho tự tôn hoàn toàn bị hủy diệt. Hơn nữa, Lạc Thiệu Cung việc nó làm chẳng qua là khiến cho tụi bạn bên cạnh tôi đuổi đi sạch sẽ, làm cho tôi lâm vào tình trạng tứ cố vô thân mà thôi, có vĩ đại như bà mẹ nói đâu.
Ai, Bà mẹ ba tám che miệng hề hề nở nụ cười. Tuy rằng không tính nói rõ cho con, nhưng cũng đến lúc học đại học rồi, cũng là đúng lúc, chẳng qua là phải đối mặt với sự thật thôi. Tiểu Hữu nhà chúng ta, tuy rằng không có duyên với nữ nhân, nhưng trong đám nam sinh thật sự rất được hoan nghênh nha.
Cái, cái gì ?! Loại ca ngợi này nghe thật không khác gì đả kích.
Từ hồi tiểu học còn có tụi con trai viết thư tình cho con, chẳng qua trước sau gì cũng rơi vào tay Tiểu Cung, chỉ có con là hoàn toàn không biết thôi.
Bà mẹ khác hẳn người thường của tôi, nói ra cái chuyện làm cho người ta xanh cả mặt, còn tủm tỉm cười.
không tin hỏi Tiểu Cung là biết, mấy chuyện bất đắc dĩ ấy, đều là Tiểu Cung bảo hộ con thật tốt, mới hoàn toàn không cảm thấy gì, về sau cần phải cẩn thận hơn mới đúng.
Gân xanh trên trán loạn khiêu, nhất thời nói không nên lời.
Ông ba ngày ngày nhốt trong thư phòng, không màng thế sự, thuần khiết nhất phái của tôi đẩy đẩy mắt kính, còn nói : Bà xã à, thật vậy sao ?
Đương nhiên, Tiểu Hữu là do em sinh ra, thể chất giống em có lực hấp dẫn nam nhân cũng là bình thường thôi. Bà còn có vẻ rất đắc ý.
Tựa hồ tôi tuy rằng không di truyền được vẻ mỹ mạo của bà, tốt xấu gì cũng hưởng được mị lực.....
Nhưng mà...... Cho xin đi, tôi là con trai đó ! Có thể chất hấp dẫn nam nhân cũng là một nét bút hỏng thôi có được không ?!
Cảm giác mồ hôi lạnh trên lưng tràn ra khắp người. Mẹ à, xin người đừng cười cái kiểu đó được không.
Mẹ nói thật mà. Tóm lại, Tiểu Hữu con cẩn thận để không trở thành đối tượng đùa giỡn của đám bạn là được rồi, tuy rằng mẹ cũng thực cởi mở, nếu con mang một thằng con trai tốt về nhà, mẹ cũng không để ý, nhưng là, vạn nhất Tiểu Hữu nhà ta giống như trong mấy quyển sách, biến thành đồ chơi của mấy tên bệnh hoạn, mẹ rất lo lắng.........
Tôi từng bước lui về phía sau, dùng âm điệu tuyệt vọng : Mẹ...... Mẹ đọc sách gì vậy....
Bà mẹ thần kinh khô cứng bằng dây điện còn tiếp tục cái đề tài cấm kỵ vô dinh dưỡng : Tiểu Cung, vào đại học phải càng cẩn thận với mấy người bên cạnh anh con nha, anh con tuy rằng độc miệng, nhưng mềm lòng lại dễ bị lừa, hoàn toàn không có lập trường, nói gì thì nói không chừng chỉ cần người khác cầu xin vài lần là tự nguyện hiến thân đó.
Tôi thề lúc mẹ nói những lời này tôi tận mắt thấy mấy cơ trên mặt Lạc Thiệu Cung có hơi run rẩy.
Hơn nữa, từ sau sinh nhật Tiểu Hữu cũng trở nên có hương vị, sẽ hấp dẫn ánh mắt dã thú cũng là bình thường.......
Tôi rõ ràng nghe được thanh âm trong óc lý trí đang bứt thành từng đoạn.
May mắn là khi bão nổi trước mặt tôi thì Lạc Thiệu Cung lạnh lùng mở miệng : Mẹ, về sau làm ơn xem ít mấy sách kì quái thôi, mấy cuốn sách hình cấm trẻ dưới mười tám cũng không phải tùy tiện để trong phòng khách, còn có, nghe ba nói mẹ lúc mang thai tụi con còn vào mấy trang web đam mỹ xem mấy tiểu thuyết đam mỹ toàn cảnh H phải không ? Mẹ có biết là dưỡng thai rất quan trọng không ?!
Bà mẹ lại một chút, nhưng thật ra ông ba đối với bà xã thì bảo vệ vô hạn độ, nói gì nghe nấy, liền nói đỡ : Chuyện này không có quan hệ, cũng giống như thích một thể loại truyện thôi, chỉ là vấn đề sở thích cá nhân, không cần đòi hỏi như vậy.
....... Ngày hôm trước tôi còn không biết tôi nguyên lai thế nào lại sinh ra trong cái gia đình phóng khoáng này.
Tốt lắm, vì chúc mừng hai bao bối của nhà ta đều đậu đại học T, chúng ta đêm nay đến khách sạn chúc mừng đi ! Bà mẹ cao hứng phấn chấn.
Lại tới nữa.... Đại học T.....
Tôi đau đồi.
Bà rốt cuộc có hiểu khoa phụ của đại học T với đại học T chênh lệch bao nhiêu không ?
Tốt Ông ba lại đẩy đẩy mắt kính. Vừa lúc ba cũng xong bản thảo.
Bộ mặt Lạc Thiệu Cung nhếch môi không nói lời nào bị lý giải là ngầm đồng ý, mà tôi thì luôn luôn không có cái gì gọi là quyền lên tiếng, vì thế tự nhiên thỏa mãn ý muốn của bà mẹ.
Vốn định ăn cơm chiều xong liền chuẩn bị lái xe về nhà nghỉ ngơi, nhưng bà mẹ lại một câu Ông xã à, chúng ta thật lâu rồi chưa vào khách sạn chơi càng đẩy chúng tôi vào địa ngục.
Cái gì, vô duyên vô cớ lại vào khách sạn thuê phòng, cho mấy người cái phòng đủ tiêu chuẩn là được rồi, con phải về nhà.
Tiểu Hữu đừng có không vui như vậy, chẳng lẽ mẹ là cái loại phụ huynh vô trách nhiệm, chính mình ở phòng VIP hưởng thụ còn đứa con bảo bối thì đón xe buýt về sao ? Đây là chìa khóa phòng con với em, cầm lấy.
Vì cái gì.... Tôi chà chà cái mành vải bằng sợi tổng hợp đến phỏng tay. Đúng rồi, chi bằng thuê thêm một phòng nữa, con với Thiệu Cung tách ra...
Cái gì ? Xa xỉ quá ?! Hơn nữa một mình không cảm thấy là rất buồn sao ? Anh em tụi bây cũng phải tăng tiến tình cảm một chút.
Nhưng.. Tôi còn chưa nói xong, một bàn tay vươn đến kéo cái mành xuống.
Đi thôi.
Không chút tình cảm nói ra hai chữ, lực đạo thật lớn làm cho tôi chỉ có thể bị động theo sát nó ngoan ngoãn đi về phía trước.
Cùng Lạc Thiệu Cung ở chung sẽ có một cảm giác rất quỷ dị. Chắc là bởi vì hai người cũng không nói chuyện, không khí có vẻ xấu hổ.
Không nói chuyện không trao ánh mắt, trầm lặng thay phiên nhau đi tắm, dường như trừ bỏ việc cùng ngủ trên một giường thì cũng không có gì khác - hai tên đều tỉnh táo cả nửa ngày không tìm được đề tài, thật sự làm cho thần kinh con người mệt mỏi.
Cố hết sức nằm cách xa Lạc Thiệu Cung. Giường cũng đủ lớn, khoảng cách giữa chúng tôi còn đủ nhét thêm hai người, nhưng nó rõ ràng vẫn ở bên làm cho tôi toàn thân căng thẳng.
Lúc không thấy nó thì trong lòng trống rỗng, thất hồn lạc phách, cùng nó ở một chỗ thì căng thẳng không biết phải làm sao. Tôi không phải là xem sách nhiều quá làm cho thần kinh suy nhược chứ ?
Nhịn không được nhìn trộm hướng còn lại. Lạc Thiệu Cung hai tay gối sau đầu, vẻ mặt lãnh đạm nhìn trần nhà, tuy rằng gầy đi rất nhiều, lại cảm thấy hình như so với mấy tháng trước càng trưởng thành, cũng khó trách, ở cạnh nó sẽ có cảm giác áp bách......
Không biết nó suy nghĩ cái gì, tuy rằng bề ngoài trầm tĩnh lạnh lùng, nhưng cảm thấy phía dưới có cái gì đó bắt đầu khởi động.......
Tắt đèn. Chú ý thấy ánh mắt lén lút của tôi, trên mặt nó nhăn lại một lúc.
A, được..... Phục hồi tinh thần, hoang mang rối loạn.
Tạch
Lạc vào bóng tối vẫn có chút không quen, nghe tiếng hít thở của người bên cạnh, một chút buồn ngủ cũng không có.
Hương vị trên người nó thật thoải mái.......
Hoảng hốt nghĩ.
Xen lẫn trong không khí là mùi xà phòng khách sạn, chỉ có mình nó là có hương vị tươi mát khô ráo. Khi đã ngửi được, muốn......
Máu dồn lên đỉnh đầu rồi lan ra, gương mặt trong nháy mắt đã đỏ hồng lại năng nắc cơ hồ muốn đỏ tung.
Đã một lần.... Thật đáng ghét, lại nhớ lại..... cũng ở trong khách sạn, bị nó ôm từ phòng tắm về trên giường, cưỡng chế một lần, xâm phạm, mất mặt khóc rên rỉ....
Mẹ nó, vì cái gì lại nhớ tới cái chuyện này !
Phía dưới cư nhiên còn bắt đầu nóng lên, chết tiệt, thực biến thái.... Lâu lắm không tự mình giải quyết sao ? Sóm biết thế thì lúc tắm vòi sen nhân tiện.......
Ầm !
Oa........... đang trong trạng thái mơ màng, thình lình xảy ra tiếng nổ làm tôi cả người bắn lên.
Sao vậy ?
Không, không việc gì. Trong bóng tối nghe được câu hỏi ngắn gọn của Lạc Thiệu Cung, tôi cười gượng hai tiếng.
Sét đánh thôi mà, không, không phải là sét đánh, ha.... ha......
Anh à anh sợ tiếng sấm à ? Thanh âm đều đều nghe không ra tiếng phập phồng.
Không có, đó là, chuyện, nhỏ Không thể khiến nó xem thường ! Tôi tiếp tục cười gượng, Giờ đã lớn như vậy, đương nhiên không.. sợ _____ai_____
Nói tới một nửa thì bên ngoài cửa sổ lại thêm vào một tiếng sấm điếc tai, tôi bất ngờ không kịp phòng bị, sợ tới mức chữ sợ vút lên cao tám độ.
Loại opera này làm cho Lạc Thiệu Cung khẽ phì cười một chút.
Tôi đỏ mặt mốt lúc thì theo tiếng sấm nổ nhanh chóng trở nên trắng bệch.
Đúng, đúng vậy, tôi sợ sét đánh... Tuy rằng thực mất mặt, nhưng, nhưng chỉ là một khuyết điểm không đáng kể mà thôi, sẽ không ảnh hưởng tới khí khái nam nhi của tôi........
OANHHHH !
Trái tim lại run lên.
Hu........
Vô lại, đừng có đánh nữa được không, lòng ta sẽ chịu không nổi....... Ta thừa nhận ta siêu cấp sợ sét đánh, sợ nhất chính là sét đánh.... được chưa ?
Tiếng sấm liên tục làm một trang bên tai làm người nhũn cả ra, tôi rốt cục chịu không được ôm đồm nắm lấy tay Lạc Thiệu Cung.
Hửm ? Làm sao vậy ?
Ngươi cũng quá vô tình ! Cho dù chán ghét ta.... Ngươi cũng nên biết ta từ nhỏ rất sợ...... còn giả vờ cái gì.......
Tôi cam chịu tiến vào lồng ngực nó. Cảm giác được nó trong nháy mắt trở nên cứng ngắc.
Đáng ghét..... Có cần nhỏ mọn vậy không ! Hồi nhỏ cứ lúc này người đều an ủi ta như vậy, ngươi đã quên à !
Giằng co một lúc, nó mới nâng bàn tay ấm áp, có chút lực đem bao bọc lấy lỗ tai của tôi.
Đúng vậy, chính là như vậy..... Như vậy, sẽ không sợ...
Cái mũi hơi xót xót.
Tên vô lại này, ta làm cái gì sai chứ, đột nhiên hờ hững với ta. Nếu biết ta cân não không tốt, ngươi không có chút tâm nói rõ ràng ra sao ?
Một bên ở trong lòng chửi ầm lên, một bên nhịn không được đo đỏ đôi mắt, tay ôm lấy thắt lưng của nó.
Tuy rằng tên này một chút cũng không đáng yêu.. Còn hơn trước đây, càng ngày càng đáng giận...... còn thực để ý nó......
Đáng ghét, lại cứng ngắc ! Ngươi toàn thân cứng ngắc cái gì !
Ta là anh ngươi, cũng không phải kẻ thù giết cha, có cần bài xích đến vậy không ?!
Càng nghĩ càng cảm thấy phẫn nộ, kẻ trên đỉnh đầu đột nhiên thở hắt ra, động thủ đẩy tôi : Được rồi, đã không còn sét. Anh có thể thả ra.
Lửa cháy đổ thêm dầu, tôi giận dữ ôm chặt nó, miệng còn vừa vặn ở nơi dựa vào hung hăng cắn một cái.
Nó hớp một hơi, thanh âm cũng lạnh xuống : Anh có buông hay không ?
Vô, vô lại.... Ta cắn cũng không đau lắm, sao lại nghiêm khắc như vậy !
Ngươi lạnh lùng quá đáng lắm !
Anh rốt cuộc có thả ra không ?
Dữ muốn chết........
Nó lại hít sâu một hơi : Anh nếu không buông tay.... tự gánh lấy hậu quả.
Cư nhiên... dùng khẩu khí cảnh cáo này với ta.
Tôi khóc thút thít một chút, không có buông tay.
Muốn động thủ đánh người sao ? Vậy đánh được rồi ! Ngươi đã muốn chán ghét ta, chán ghét ta tới mức bị ta ôm thì tức giận, kia rõ ràng phải đánh một trận cho hả !
Thật hết cách. Thanh âm dần kỳ quái, Đây là anh tự tìm, không được trách em........
Nắm đấm đang tưởng tượng không rơi xuống, trên người lại bỗng nhiên thấy nặng, bị nó trở người ôm chặt chẽ phía dưới.
Bàn tay mân mê cằm của tôi hơi dùng sức, cảm giác hơi đau, vậy thôi sao ? Không có hành vi bạo lực gì à ?
Môi mãnh liệt bị ngăn chặn, đầu lưỡi nhanh chóng theo đôi môi khẽ hé liền chui vào trong.
Hoàn toàn không đoán được đến bước này, tôi dại ra mặc nó lấy các loại góc độ kịch liệt hôn vào, chờ không biết bao lâu,lúc nó dần nhả ra, tôi còn bị trạng thái cứng ngắc vây quanh.
Áo tắm ở khách sạn bị nới rộng, thả xuống dưới, tôi mới trì độn hiểu ra, bắt đầu giãy dụa, lại bị nó bắt lấy cơ hội, tách ra hai chân cường ngạnh chen vào.
Lạc Thiệu Cung ! Nó hỗn loạn muốn bắt lấy cái mông của tôi, tay cũng cố ý tìm chỗ lõm, Dừng tay ! Ngươi muốn làm cái gì !
Có sao nào. Nó cắn cắn cổ tôi, hàm hồ nói : Dù sao anh cũng đã lớn như vậy, đúng không ? Đã làm nhiều như vậy, thêm một lần thì có cái gì khác nhau ?
Không được, aaaa, đau...... không được......... đừng.........
⊱Hoàn quyển 1⊰
/42
|