Thẩm chưởng quỹ nâng hai tay nhận lấy hai món đồ trong tay Hứa Du Ninh quan sát.
Toàn thân cây trâm được chế tạo từ vàng ròng, phần đầu tạo thành hoa văn bướm vờn hoa, không những đính phỉ thúy toàn bộ, ngay cả nhụy hoa cũng dùng từng khỏa hồng ngọc to chừng hạt gạo ghép thành.
Lại nhìn kỹ, trên thân trâm còn có thể nhìn thấy ba chữ trường tương tư.
Vòng tay đương nhiên không cần phải nói, có thể thấy chất liệu là dương chi bạch ngọc chân chính, xúc tua mềm mại. Hiếm có còn là tay nghề tinh xảo, cái này càng làm cho vòng ngọc thêm trân quý.
Hai thứ đồ này đều rất quý giá, không phải là vật nhà giàu sang có thể có được. Trước mắt hai người kia nhìn xem niên kỷ cũng không lớn, trên người mặc cũng phổ thông, nhưng tại sao có thể có hai thứ đồ này?
Ánh mắt Thẩm chưởng quỹ không để lại dấu vết đánh giá Hứa Du Ninh và Diệp Trăn Trăn một phen. Thần sắc hai người thản nhiên, xem ra hai món đồ này hẳn là của bọn họ.
Vậy nhất định bối cảnh gia đình bọn họ không đơn giản.
Thế là Thẩm chưởng quỹ càng thêm cẩn thận, thái độ với hai người bọn họ cũng càng thêm thân thiết ôn hòa.
"Xin hỏi vị công tử này, và cả vị cô nương này, hai món đồ này, các ngươi là muốn cầm tạm hay bán đứt?"
Hứa Du Ninh đang muốn nói bán đứt, đã bị Diệp Trăn Trăn cướp lời: "Cầm tạm là gì còn bán đứt là gì?"
Thẩm chưởng quỹ mỉm cười: "Cầm tạm đó là, đến kỳ hạn dựa vào biên lai cầm đồ các ngươi có thể tới chỗ của ta chuộc hai món đồ này về, chỉ có điều phải giao cho tiểu hào một chút lợi tức, coi như là chi phí tiểu hào bảo quản hai món đồ này cho ngài. Mà bán đứt chính là một một cái búa trong buôn bán*, tương đương với các ngươi bán hai món đồ này cho tiểu hào, giá tiền đương nhiên phải cao hơn cầm tạm."
*一锤子买卖: chỉ một loại giao dịch trong buôn bán, người bán và người mua chỉ thỏa thuận mua bán một lần duy nhất. Nguồn: baidu
"Cầm tạm."
Lúc này Hứa Du Ninh trầm giọng mở miệng, vừa nói còn vừa nhéo tay Diệp Trăn Trăn một cái. Rất rõ ràng là muốn nói Diệp Trăn Trăn nghe hắn.
Nhưng ở trong chuyện này hiển nhiên Diệp Trăn Trăn không muốn nghe hắn, cho nên cũng không nhìn hắn, chỉ nhìn vào Thẩm chưởng quỹ hỏi: "Cầm tạm bao nhiêu tiền? Còn bán đứt thì bao nhiêu tiền?"
Thẩm chưởng quỹ nhìn nàng, lại nhìn Hứa Du Ninh.
Rất rõ ràng, vị thanh niên này muốn cầm tạm, sau này còn muốn chuộc hai món đồ này về nhưng vị thiếu nữ này lại có vẻ muốn bán đứt hai món đồ này.
Thẩm chưởng quỹ biết ông chủ mình thích đồ trang sức tinh mỹ quý giá kiểu như vầy nhất, nếu bây giờ có thể có được cây trâm và vòng tay cho bà ấy, nhất định chủ nhân sẽ khen ông biết làm việc.
Liền cất tâm tư muốn Hứa Du Ninh và Diệp Trăn Trăn bán đứt hai món đồ này. Đương nhiên, về mặt giá tiền cầm tạm hắn sẽ phải tăng thêm một chút.
Dù sao hai thứ đồ này giá tiền cũng rất cao, dù ông tăng thêm thế nào cũng chỉ có lời không lỗ.
Bèn nói: "Cầm tạm năm mươi lượng bạc, nếu bán đứt, một trăm lượng bạc."
Diệp Trăn Trăn trợn tròn hai mắt.
Vốn cho rằng có thể nhận hai ba mươi lượng bạc nàng thì đã rất thỏa mãn rồi, nhưng không nghĩ tới bây giờ vậy lại vượt qua mong muốn của nàng mấy lần.
Hứa Du Ninh cũng rất kinh ngạc.
Hắn biết người làm ở hiệu cầm đồ buôn bán đều vô cùng hiểm độc, mặc cho là ai, đi vào bán đồ, đưa cho cùng lắm bằng một phần ba giá gốc, thậm chí thấp hơn. Dù bên trong tiệm trang trí lịch sự tao nhã, thái độ của chưởng quỹ và hỏa kế cũng rất hòa khí, nhưng bản chất cũng giống y như tất cả hiệu cầm đồ trên thế gian này.
Mà cây trâm và vòng tay này, Thẩm chưởng quỹ lại ra giá cầm tạm năm mươi lượng bạc, bán đứt một trăm lượng bạc.
Hứa Du Ninh nhìn ra được thực ra Thẩm chưởng quỹ chính là muốn bọn họ bán đứt hai món đồ này cho nên mới hạ thấp giá tiền cầm tạm xuống.
Vậy giá trị thật sự của hai món đồ này là bao nhiêu? Và rốt cuộc là hạng gia đình gì mà ch một cây trâm, một vòng tay đã phải tốn hao mấy trăm lượng bạc?
Trước khi hắn còn chưa nghĩ rõ ràng chuyện này, Diệp Trăn Trăn đã phản ứng trước hắn một bước, nói với Thẩm chưởng quỹ: "Bán đứt."
Hứa Du Ninh nghe vậy, vội vàng muốn ngăn cản nàng: "Trăn Trăn, muội. . ."
"Ca... " Diệp Trăn Trăn trở tay cầm tay của hắn, quay đầu nhìn hắn: "Hai món đồ này là của muội, huynh cứ nghe muội đi."
Hứa Du Ninh nhìn ánh mắt nghiêm túc của nàng, nhớ tới lời hôm qua Diệp Trăn Trăn đã nói với hắn, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng gật đầu.
Thực ra trong lòng của hắn cũng có chút lo lắng thân thế thật sự của Diệp Trăn Trăn, khẳng định không giống bình thường, là nhà có phú quý, có quyền thế. Nếu hai tín vật này vốn để lại bên người Diệp Trăn Trăn, tương lai nếu có một ngày bọn họ nhận lại Diệp Trăn Trăn, đến lúc đó cha mẹ ruột của nàng chưa chắc đã để ý hắn. Nếu như đến lúc đó bọn họ phản đối Diệp Trăn Trăn và hắn ở bên nhau, hắn nên làm thế nào? Dứt khoát không bằng bây giờ bán đứt hai món đồ này thì sẽ không có nguy hiểm như vậy.
Mà thôi, trong lòng Hứa Du Ninh suy nghĩ, về sau hắn tự nhiên sẽ cố gắng mua đồ trang sức tốt hơn cái này cho Diệp Trăn Trăn.
Thẩm chưởng quỹ thấy hai bọn họ nhất trí, lập tức hối hỏa kế đi lập biên lai cầm đồ, cầm ngân phiếu tới.
Diệp Trăn Trăn lại gọi hỏa kế dừng lại, nói Thẩm chưởng quỹ làm phiền viết cho nàng một tấm ngân phiếu năm mươi lượng bạc, năm mươi lượng còn lại thì đưa bạc trắng.
Thẩm chưởng quỹ tất nhiên đồng ý. Đợi đến khi hỏa kế lấy biên lai cầm đồ và ngân phiếu cùng một bao bạc trắng tới, Diệp Trăn Trăn ký tên lên biên lai cầm đồ, ấn dấu tay, hai bên một tay giao hàng, một tay giao ngân phiếu và bạc.
Diệp Trăn Trăn tiếp nhận ngân phiếu và túi bạc nhìn một chút, chuyển tay giao cho Hứa Du Ninh giữ lấy, sau đó kéo tay Hứa Du Ninh tay ra cửa tiệm.
Thẩm chưởng quỹ nhìn hai người họ đi xa, cúi đầu nhìn hai món đồ trong tay, trên gương mặt tròn trịa đều là ý cười.
Sau đó liền phân phó sai vặt đứng ở một bên: "Đi tìm hai cái hộp tinh xảo tới."
Hóa ra tiệm cầm đồ này là cửa hàng hồi môn của phu nhân nhà Thông Chính Ty - Hữu Thông Chính, Thẩm chưởng quỹ chính là người nhà của vị phu nhân này, cực kỳ trung thành với bà. Biết phu nhân nhà mình thích sưu tầm đồ trang sức tinh mỹ nhất, mấy ngày nữa vừa khéo lại là sinh nhật của bà, liền nghĩ muốn cầm cây trân và vòng tay nàng đi chúc mừng sinh nhật bà.
. . .
Diệp Trăn Trăn và Hứa Du Ninh ra khỏi cửa hiệu cầm đồ, hai người liền đi tìm người môi giới nhà, muốn thuê một căn nhà.
Tất nhiên nhà thích hợp để ở không phải dễ dàng thuê được, hai người đi theo người môi giới nhà nhìn hai căn nhà đều không hài lòng, bèn nói mấy ngày nay hắn để ý xem có nhà nào tốt hơn một chút không, đợi vài ngày nữa bọn họ lại tới nhìn xem.
Sau đó hai người đi mua một chút bánh ngọt và rau xanh bột gạo các loại.
Bây giờ bọn họ ở nhờ chùa miếu quy mô không nhỏ, nghe nói trước kia từng là chùa miếu của Hoàng gia tiền triều. Thế nhưng từ lúc vị hoàng đế hiện tại này lên ngôi, hương hỏa của ngôi chùa này dần dần loang liêu, hiện nay cũng chỉ có thể xem như là cái thùng rỗng mà thôi, không còn thấy một tia phồn thịnh của ngày xưa nữa.
Chẳng qua cho dù như thế, những người ngoài như bọn họ cũng không thể vào trong chùa được. Bởi vì nghe nói có một người tôn quý sống ở trong chùa, là hoàng hậu của vị hoàng đế tiền triều kia cũng là trưởng nữ Hoàng đế hiện tại.
Nhạc phụ soán hoàng vị của con rể mình, giết luôn con rể mình và cháu ngoại mang dòng máu của con rể, nhưng đối với nữ nhi mình nuôi từ nhỏ đến lớn cuối cùng vẫn có mấy phần không đành lòng xuống tay.
Liền phong cho bà một cái phong hào Trưởng Công Chúa. Ban đầu cũng xây phủ cho bà, nhưng mà trong lòng vị Trưởng Công Chúa này rất hận phụ thân đã giết chết trượng phu và con cái của mình, nói cái gì cũng không cần cái phong hào Công Chúa, cũng không chịu vào phủ Công Chúa ở, chỉ ở bên trong ngôi chùa ngoại ô Kinh Thành đã từng được Hoàng gia ngự tứ mang tóc tu hành.
Hoàng đế cũng cho phép. Dù sao như vậy cũng tốt, hai bên không gặp gỡ, hơn nữa bà cũng không làm ầm ĩ, chỉ yên lặng tu hành Phật pháp, giúp ông ta tránh được bao nhiêu rắc rối.
Bởi vì nam nữ hữu biệt, Trưởng Công Chúa lại khăng khăng muốn ở bên trong chùa này, cho nên ngay cả tăng nhân bên trong chùa này đều chuyển hết ra bên ngoài, về phần những học sinh như Hứa Du Ninh vào kinh đi thi, mặc dù phương trượng nhân từ chịu giữ lại, nhưng bọn họ cũng đều phải ở bên trong sương phòng cũ kỹ phía ngoài. Ăn uống thường ngày cũng đều tự xử.
Nhưng cho dù cách ngôi chùa một đoạn, Hứa Du Ninh và Diệp Trăn Trăn lại nghĩ đây cũng là gian nhà của chùa, cho nên khoảng thời gian ở nhờ chỗ này bọn họ cũng chưa từng nếm thức ăn mặn, tỏ lòng kính phật.
Hôm nay cũng như thế, đồ mua về chỉ là một chút bánh ngọt và thức ăn chay mà thôi.
Đợi đến khi bọn họ mang đồ về nhà, lại không ngờ nhìn thấy trong nhà có hai người lạ.
Đang ngồi ở trên ghế nói chuyện với Diệp Tế Muội chính là một ma ma hơn năm mươi tuổi. Dù trên người mặc váy áo mộc mạc, nhưng chất vải vừa nhìn là biết rất tốt. Trên đầu cũng không mang đồ trang sức nào, chỉ có một cây trâm bạch ngọc, nhưng đoán chừng cũng quý giá. Trên lỗ tai thì là đeo một đôi tử đinh hương bằng vàng.
Đứng bên cạnh bà là một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, dù y phục mặc trên người kém hơn vị ma ma này, nhưng chắc chắn tốt hơn Diệp Trăn Trăn và Diệp Tế Muội rất nhiều.
Nghe được tiếng bước chân, Diệp Tế Muội ngẩng đầu nhìn sang. Thấy là hai người bọn họ, liền cười hỏi: "Các ngươi trở về rồi?"
Nguyên Tiêu vẫn ngồi chờ ở trên đùi Diệp Tế Muội, lúc này cũng vội vàng leo xuống tới, vui vẻ nện đôi chân ngắn nhỏ bé chạy về phía Diệp Trăn Trăn và Hứa Du Ninh. Vừa chạy vừa gọi ca ca, tỷ tỷ.
Hiện tại Nguyên Tiêu hiện đã được ba tuổi, mặc dù nói câu dài còn có chút không rõ, nhưng gọi người lại rất rõ ràng. Còn mang theo tiểu nãi âm đặc thù của tiểu hài nhi, làm người ta nghe được trong lòng đều muốn tan chảy.
Lúc này Diệp Trăn Trăn nghe thấy nó gọi mình là tỷ tỷ trong lòng lập tức mềm xuống. Thấy nó chạy về phía mình vội vàng cúi người xuống tới một tay ôm lấy nó vào trong ngực, sau đó lấy khối bánh đậu tây mới mua về nhét vào trong miệng Nguyên Tiêu.
Nguyên Tiêu cắn một miếng, hai mắt vui vẻ đến híp lại.
/168
|