Hứa Hưng Xương bối rối một lúc mới hỏi Diệp Tu Sơn: "Ngươi kéo hắn tới đây tìm ta làm cái gì? Ngôi nhà này năm đó phụ thân hắn đã nhà bán cho chúng ta, chuyện tiền bán hai bên đã thanh toán xong. Ngôi nhà này dĩ nhiên là thuộc về Hứa gia ta, sao sau này liền biến thành của ngươi?"
Chuyện năm đó Hứa Du Ninh đã từng nghe Hứa Hưng Xương nói qua một lần, vừa mới nghe thấy Diệp Tiểu Đông này là tiểu nhi tử của Diệp Hải, trong lòng của hắn liền âm thầm nói một tiếng không hay rồi.
Quả nhiên chợt nghe thấy Diệp Tu Sơn kiêu ngạo nói ra: "Cái gì mà bán cho nhà các ngươi? Ngôi nhà này năm đó là cầm cố cho nhà các ngươi nhà. Thời hạn là ba năm. Mặc dù ba năm sau cha Diệp Tiểu Đông hắn không có tiền chuộc về nhưng các ngươi ở nhiều năm như vậy không phải bọn hắn cũng không tìm đến nhà các ngươi đòi tiền thuê nhà sao? Mà bây giờ, ngươi hãy nghe cho kỹ, Diệp Tiểu Đông đến tìm ngươi là chuộc lại nhà. Ngoài ra hắn còn thu tiền của ta, đã đem ngôi nhà này bán cho ta. Sau này ngôi nhà này sao không phải là nhà của ta được?"
Vừa nói vừa quay đầu lại la hét Diệp Tiểu Đông: "Ngươi nấp ở phía sau làm cái gì? Còn không qua đây nhanh chóng đem văn thư năm đó cha ngươi cầm cố nhà cho bọn hắn ở ra, ngươi muốn đưa tiền chuộc lại nhà, còn có ngươi tình nguyện đem nhà bán cho ta. Lấy văn thư ra cho bọn hắn nhìn xem đi."
Mặc dù vừa rồi lúc Diệp Tế Muội cầm dao bầu lên Diệp Tu Sơn không chút sợ hãi nhưng Diệp Tiểu Đông bị dọa sợ chết khiếp, xoay người tránh ra rất xa. Lúc này nghe thấy Diệp Tu Sơn hét lên, hắn mới run rẩy hai chân lê chầm chậm đi tới.
Cũng không dám đến gần, trốn ở chỗ cách sau lưng hai bước Diệp Tu Sơn, run rẩy đưa tay vào trong ngực móc ra văn thư và tiền run rẩy lần lượt đưa về phía trước.
Diệp Tu Sơn không kiên nhẫn, hắn chộp túm lấy hai tờ văn thư và tiền Diệp Tiểu Đông nắm trong tay xách đến, đưa tay đưa đến trước mặt Hứa Hưng Xương và Diệp Tế Muội.
Diệp Tế Muội không biết chuyện xảy ra năm đó. Lúc Hứa phụ và Diệp Hải cấm cố và bán ngôi nhà này nàng còn chưa sinh ra đời. Nên sẽ không lên tiếng, ánh mắt nhìn qua Hứa Hưng Xương.
Bởi vì nếu như năm đó ngôi nhà này thật sự là Hứa phụ và Diệp Hải cấm cố ở cho dù thời hạn ba năm đã sớm qua rồi nhưng bây giờ hậu nhân Diệp Hải cầm văn thư và tiền bạc đến chuộc lại ngôi nhà này thì Hứa Hưng Xương phải đem ngôi nhà này trả lại cho Diệp Tiểu Đông.
Mặc dù Diệp Tế Muội là người không sợ chuyện gì nhưng đồng thời nàng cũng là người phân rõ phải trái. Chỉ cần là chuyện có đạo lý thì chắc chắn nàng sẽ không làm bừa.
Nhưng mà Hứa Hưng Xương là người biết rõ nội tình trong chuyện này vì vậy lúc này hắn mới có thể tức giận như vậy.
"Năm đó ngay từ đầu phụ thân ta cầm cố ngôi nhà này không sai nhưng sau thời hạn ba năm là phụ thân ngươi nói không có tiền chuộc lại, trên người còn thiếu nợ người khác, tình nguyện đem ngôi nhà này bán cho cha ta. Hai người cũng đã nói xong, ngoài ra phụ thân ta cho phụ thân ngươi một khoản tiền. Lúc ấy còn có người làm chứng. Sao bây giờ ngươi lại cầm văn thư cầm cố nhà tới đây tìm chúng ta muốn chuộc lại nhà? Chẳng lẽ phụ thân ngươi không nói với ngươi chuyện này?"
Diệp Tiểu Đông không dám nói lời nào, ngay cả ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng vào mặt nắm, chỉ khúm núm trốn ở sau lưng Diệp Tu Sơn.
"Ngươi nói cha Diệp Tiểu Đông hắn sau này đem ngôi nhà này bán lại cho nhà các ngươi vậy thì văn thư bán nhà ở đâu? Còn có cái người làm chứng kia ở nơi nào? Chỉ cần ngươi có thể tìm ra văn thư bán phòng năm đó hoặc là gặp cái người làm chứng năm đó kia mời hắn lại đây nói một lời vậy thì chuyện này chính là Diệp Tiểu Đông sai, ngôi nhà này vẫn là nhà các ngươi. Nhưng nếu như bây giờ ngươi không xuất ra được văn thư bán nhà năm đó, cũng không tìm thấy cái người làm chứng kia đi ra nói chuyện, hắc hắc. "
Vẻ mặt Diệp Tu Sơn lớn lối kiêu ngạo, "Vậy thì xin lỗi, ngôi nhà này bắt đầu từ bây giờ chính là của ta. Người một nhà các ngươi nha, bây giờ phải dọn đi cho ta."
Hứa Hưng Xương tức giận nói không nên lời. Bởi vì hắn căn bản không đưa ra được văn thư bán nhà năm đó của phụ thân hai nhà cũng không có cách nào mời người làm chứng kia ra nói chuyện.
Thật ra nói tới chuyện này đều là do Hứa phụ làm việc chưa đủ cẩn thận thiếu sót. Bởi vì năm đó Diệp Hải đến tìm hắn, nói không có tiền chuộc lại nhà, tình nguyện đem ngôi nhà bán cho hắn giá thấp. Hứa phụ thấy Diệp Hải đáng thương hơn nữa trông cũng giống người thành thật nên hai người liền không có ký kết văn thư, ấn dấu vân tay mà chỉ tìm một người cả hai nhà coi như quen biết tới đây làm nhân chứng. Nhưng qua mấy thập niên rồi, cái người làm chứng kia cũng sớm đã chết. Bây giờ Hứa Hưng Xương làm sao có thể mời được hắn lại đây nói chuyện đây?
Nhưng mà miệng lưỡi hắn lóng ngóng, bây giờ hắn cũng thật sự tức giận rồi, đưa tay chỉ vào Diệp Tu Sơn và Diệp Tiểu Đông, đôi môi run run nửa buổi cũng sững sờ không nói ra được lý lẽ gì.
Hứa Du Ninh lại rất bình tĩnh gọi Diệp Trăn Trăn đẩy hắn tới, sau đó nói với Diệp Tu Sơn: "Đem văn thư cầm cố nhà năm đó đến cho ta nhìn xem."
Không nói Diệp Tu Sơn cao tám thước nhưng bảy thước thì cũng có đấy. Lúc này hắn đang đứng, Hứa Du Ninh ngồi ở xe lăn, rõ ràng là mắt hắn nhìn xuống Hứa Du Ninh, có thể nói là chiếm hết tiện nghi khí thế bên trên. Nhưng mà lúc ánh mắt của hắn đối diện với ánh mắt bình tĩnh lạnh lùng của Hứa Du Ninh lại không hiểu được vì sao, ngay lập tức trong lòng liền run lên một cái.
Thiếu niên này, giống như trên người có một loại quý khí cùng uy nghiêm bẩm sinh.
Vì vậy Diệp Tu Sơn đúng là không nói câu nào, thật sự đem hai tờ văn thư trong tay đưa qua.
Nhưng mà Hứa Du Ninh chỉ lấy tờ văn thư đã ố vàng kia lại đây, về phần tờ văn thư giao ước bán nhà giữa Diệp Tu Sơn và Diệp Tiểu Đông kia thì hắn không có lấy.
Hắn không cảm thấy hứng thú đến mảnh vụn giao ước giữa hai người bọn hắn. Thậm chí hắn cũng có thể dám chắc được chuyện này đến cùng là chuyện gì đang xảy ra.
Chắc chắn là Diệp Tu Sơn đã thăm dò được chuyện năm đó, đi tìm Diệp Tiểu Đông lấy tiền bạc ra hứa hẹn trước. Diệp Tiểu Đông tham lợi, biết có tiền có thể giữ lấy liền ngay lập tức đáp ứng. Hai người cấu kết với nhau làm chuyện xấu, lúc này mới có một màn này.
Trên mặt vừa cười nhạt một chút, Hứa Du Ninh vừa mở văn thư nhận lấy trong tay nhìn xem.
Diệp Trăn Trăn đứng sau lưng hắn cũng thăm dò duỗi đầu qua nhìn xem liền nhìn thấy giống như loại hình văn bản đồng ý đem ba gia phòng nhà mình cầm cố cho ai người nào, phía dưới là tính danh của phụ thân hai nhà cùng với tính danh của người làm chứng. Phía trên còn ấn dấu vân tay.
Diệp Trăn Trăn cũng không biết những chuyện xảy ra năm đó, thậm chí đối với chuyện cầm cố nhà ở này nàng cũng không hiểu rút cuộc là làm loại chuyện gì. Trước kia chỉ nghe nói qua mua nhà hoặc là cho thuê nhà, cầm cố nhà là cái thứ gì?
Bởi vì không hiểu rõ nên nàng cũng không nói gì. Dù sao có Hứa Du Ninh ở đây, huynh ấy là người thông minh chắc chắn sẽ không chịu thiệt.
Nhưng cho dù Hứa Du Ninh thông minh hơn nữa, lần này chỉ sợ cũng phải chịu thiệt.
Diệp Tu Sơn và Diệp Tiểu Đông có văn thư cấm cố nhà năm đó của Hứa phụ nhưng Hứa Hưng Xương lại không lấy ra được văn thư bán nhà của Diệp Hải, cũng không mời được cái người làm chứng kia đến đây. Chuyện này nháo lên công đường, người hai nhà làm một trận kiện cáo cuối cùng cũng rõ ràng là Diệp Tu Sơn và Diệp Tiểu Đông thắng, Hứa Hưng Xương thua.
Chỉ có thể nói năm đó Hứa phụ làm việc chưa đủ cẩn thận, cũng vô cùng tin tưởng người khác. Thứ hai, cũng chỉ có thể trách trên đời này có người không thành thật, không tuân thủ hứa hẹn.
Cho nên sau khi Hứa Du Ninh xem hết văn thư trong lòng thầm than một tiếng, sau đó vươn tay nói với Diệp Tu Sơn : "Đưa tiền cho ta."
Kết cục sự tình đã định, bọn họ có nói lý lẽ với Diệp Tu Sơn và Diệp Tiểu Đông thêm nữa thì chắc chắn đều là vô dụng. Hôm nay xem xét Diệp Tu Sơn chính là có chuẩn bị mà đến. Hơn nữa nếu như hắn là người có thể nói lý lẽ thì hôm nay hắn cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy.
Năm đó tiền Hứa phụ cầm cố phòng mặc dù không xem là nhiều nhưng bây giờ dưới loại tình huống này chắc chắn phải đem tổn thất hạ thấp xuống mức thấp nhất. Cho nên số tiền này, hắn nhất định phải lấy.
Diệp Tu Sơn ban đầu chưa giao ra mà hỏi lại Hứa Du Ninh: "Ngươi làm chủ sao?"
Một đôi cha nương Hứa Hưng Xương và Diệp Tế Muội này đặt ở chỗ này, Hứa Du Ninh một thiếu niên có thể làm chủ trong nhà sao?
Nào biết được Hứa Du Ninh lại rất bình tĩnh nhẹ gật đầu: "Ta làm chủ được."
Hắn biết rõ tính tình của Hứa Hưng Xương. Lúc này bởi vì trong lòng hắn tức giận quá mức còn chưa kịp phản ứng nhưng lát nữa khôi phục lại phản ứng chắc chắn sẽ xông tới nói chuyện năm đó với Diệp Tu Sơn và Diệp Tiểu Đông, sau đó sẽ nói lý lẽ với hai người bọn họ, đến lúc đó chỉ sợ tình cảnh sẽ rất tồi tệ. Hắn vẫn nên nhanh chóng đem chuyện này giải quyết cho xong.
Diệp Tu Sơn suy nghĩ một chút liền đem túi tiền trong tay đưa qua.
Hắn vốn cho là hôm nay lại đây muốn lấy ngôi nhà này sẽ có một phen khó khăn trắc trở lớn. Dù sao nếu như nghiêm túc nói tới chuyện này hắn và Diệp Tiểu Đông đều là người không giữ lý lẽ, đều che giấu lương tâm, Hứa Hưng Xương sẽ không tranh cãi ầm ĩ với hai người bọn họ sao? Nhưng mà không nghĩ tới bây giờ lại tiến triển suôn sẻ cực kỳ.
Chỉ cần Hứa Du Ninh nhận túi tiền này. Cho dù hắn chỉ là thiếu niên nhưng hắn cũng là người Hứa gia, vậy liền đại biểu cho việc Hứa gia đã đồng ý chuyện này.
Để xác nhận, lúc Diệp Tu Sơn đưa túi tiền ra còn giống như đặc biệt ra uy nói với Hứa Du Ninh một câu: "Ngươi nhận lấy tiền này liền đại biểu các ngươi bằng lòng trả lại ngôi nhà này cho Diệp Tiểu Đông. Nếu cha nương ngươi không đồng ý, ta sẽ đem toàn bộ chuyện này đổ lên trên đầu ngươi."
Hứa Du Ninh đưa tay đón lấy túi tiền, sau đó cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Diệp Tu Sơn.
Rõ ràng là ánh mắt nhìn rất bình tĩnh, không có cảm xúc gì nhưng rơi lên trên người Diệp Tu Sơn chỉ cảm thấy trong lòng chợt sinh ra một cơn rùng mình.
Lại không dám tiếp tục đối mặt với Hứa Du Ninh nữa liền dời ánh mắt nhìn qua mấy mảnh vườn rau mở ra ở trong sân kia.
Mặc dù thời tiết còn lạnh nhưng rau bên trong mấy luống rau này lại lớn lên rất tốt. Xanh lục nhạt, cũng trong veo như nước, chỉ nhìn xem liền khiến cho người ta có xúc động muốn nhổ ra xào ăn.
Trong tai chợt nghe thấy giọng nói lãnh đạm không chậm không nhanh của Hứa Du Ninh vang lên: "Ngày mai các ngươi tới đây nhận nhà cửa."
"Ngày mai?"
Diệp Tu Sơn chợt quay đầu nhìn hắn, giọng nói cũng lớn lên, "Ban nãy ta đã nói qua, các ngươi sẽ phải chuyển ra khỏi nơi này ngay bây giờ. Hơn nữa vừa rồi ngươi cũng đã lấy tiền, bây giờ lại nói với ta để ta ngày mai tới đây nhận nhà cửa sao?"
Hứa Du Ninh nghe thấy vậy, mặt mũi chợt lạnh lùng nghiêm nghị lên, ánh mắt nhìn qua hắn cũng đột ngột sắc bén như hai cây kim: "Nội tình trong chuyện này đến cùng là như thế nào, tất nhiên trong lòng ngươi biết rõ. Bây giờ chúng ta đã không có ý định truy cứu nội tình trong này, tình nguyện chuyển đi, chẳng lẽ ngay đến thời gian một ngày ngươi cũng không cho chúng ta? Nếu như ngươi thật sự chọc ta tức giận, thật sự đem chuyện này nháo ầm ĩ lên, cho dù cuối cùng ngươi có thể có được ngôi nhà này nhưng cũng sẽ rất hao phí một phen công phu đi? Về phần tiền này, "
Hứa Du Ninh cười một tiếng khinh thường, sau đó giơ tay lên đem túi tiền ném qua chỗ Diệp Tu Sơn, "Nếu như ngươi không yên tâm, đại khái có thể thu lại trước rồi đưa cho chúng ta vào ngày mai. Ta cũng không giống như ngươi, làm chuyện che giấu lương tâm."
Một câu mắng chửi làm cho trong lòng Diệp Tu Sơn tức giận lên nhưng lại không dám phát ra. Thậm chí ngay đến túi tiền Hứa Du Ninh ném qua hắn cũng không dám thu vào, chỉ sợ cả nhà bọn họ sẽ đổi ý.
Dù sao theo như lời nói của Hứa Du Ninh, nếu như chuyện này thật sự nháo ầm ĩ lên, mặc dù cuối cùng hắn có thể lấy được ngôi nhà này nhưng cũng phải rất hao phí một phen công phu. Hơn nữa chỉ sợ trong thôn cũng sẽ có người hiểu rõ chuyện này sẽ ở sau lưng mắng chửi hắn.
Dù sao sau này hắn còn phải sinh sống ở trong thôn, không muốn bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ.
Cũng chỉ có thể nén giận lại đem túi tiền đưa qua. Nhưng bởi vì trong lòng tức giận, lời nói ra liền có mấy phần rất thô lỗ: "Đại gia ta có tiền, cho dù chút tiền này bị các ngươi giấu đi trong mắt ta cũng không đáng là bao. Nhưng ta nhớ là hai người cha con các ngươi đều là người đọc sách, cha ngươi còn là tiên sinh dạy học ở học đường trong thôn, chút chữ tín này dù sao vẫn phải có đi? Tiền đưa cho các ngươi trước, nhớ kỹ, sáng sớm ngày mai ta tới đây lấy nhà. Nếu như đến lúc đó các ngươi lại không chuyển đi vậy thì đừng trách ta không khách khí."
Hứa Du Ninh nhận lấy túi tiền, trong ánh mắt nhìn qua Diệp Tu Sơn đều ấn giấu ý trào phúng khinh thường. Sau đó cười lạnh một tiếng, lạnh giọng nói: "Cút đi."
Diệp Tu Sơn nghe xong lời này, tức giận đến nỗi cả khuôn mặt đều tím tái lên, hai cánh tay rũ xuống bên người cũng bóp chặt thành nắm đấm. Có thể nghe thấy được âm thanh rặc rặc rặc rặc phát ra từ trong tay phải của hắn.
Rõ ràng dưới ở sức lực lớn như vậy, không nói hai quả óc chó trong tay hắn bị hắn bóp nát nhưng chắc chắn rằng nó đã bị bóp vỡ.
Trong lòng Diệp Trăn Trăn khẩn trương lên, sợ Diệp Tu Sơn sẽ đánh Hứa Du Ninh. Dưới tình thế cấp bách cũng không nghĩ tới mình bây giờ chỉ mới bao nhiêu tuổi, nhấc chân lao đến trước mặt Hứa Du Ninh.
Muốn đứng ở giữa Hứa Du Ninh và Diệp Tu Sơn, như vậy mặc dù Diệp Tu Sơn có động thủ, người đầu tiên hắn đánh tới chắc chắn sẽ là nàng mà không phải là Hứa Du Ninh.
/168
|