“A Họa!”
Đàn Tử Quỳnh rất tinh mắt, từ đằng xa đã trông thấy bọn họ, liền hưng phấn nhảy cẫng lên, vẫy vẫy tay với hai chị em.
Nhan Họa vẫn còn đang ngạc nhiên há hốc mồm thì Nhan Lãng đã trông thấy hết một loạt các thiếu niên thiếu nữ trẻ tuổi đang đứng phía xa, nói với Nhan Họa: “Chị, thì ra chính chị cũng muốn đến đây chơi, còn lấy em làm cớ. Chị nhìn đi, nhiều người như vậy, nhất định là đã lên kế hoạch từ trước.”
“Nói linh tinh gì đó, đấy là do Đàn Tử hẹn chứ có liên quan gì đến chị đâu.” Nhan Họa cãi lại nói, kéo tay em trai đi qua.
Nhan Lãng không được tự nhiên muốn rút tay về, nhỏ giọng nói: “Đừng kéo em, nhiều người như vậy, chị không thấy xấu hổ à?”
Nhan Họa dở khóc dở cười, “Dắt tay em trai của mình thì có gì xấu hổ hả?”
Nhan Lãng vẫn hậm hừ khó chịu, mặc dù mới 14 tuổi thôi, nhưng tính cách cũng đã có phần trưởng thành, ở trước mặt mọi người bị chị lôi kéo như vậy, cảm giác không tốt chút nào. Về phần tại sao không tốt, thì chỉ có thể nói là do tâm tư của tuổi mới lớn tạo thành mà thôi.
Lúc bọn họ đến gần, Nhan Lãng lập tức bị đám thanh niên kia vây quanh.
Tất cả các anh trai chị gái kia đều rất thích dáng vẻ tròn trĩnh đáng yêu của Nhan Lãng, đặc biệt là khuôn mặt của cậu trông còn đẹp hơn cả chị, làm cho mấy cô cậu trêu chọc hoài không chán, rối rít giơ móng vuốt ra véo má một cái, xoa đầu một cái, đối xử như thể cậu là một đứa bé vậy.
Tuy Nhan Lãng đã 14 tuổi, nhưng trong mắt các anh chị mười bảy mười tám tuổi thì vẫn chỉ là một đứa con nít mà thôi.
Nhan Họa không ngờ em trai mình lại có sức hấp dẫn lớn như vậy, trong lúc nhất thời chỉ biết sững sờ, lúc cô muốn đến giải cứu thì trông thấy Tô Trọng Tuấn đang xoa đầu Nhan Lãng, cười tươi chào hỏi, sau đó Kỳ Trạch đứng bên cạnh cũng tiện tay véo má em mình một cái.
Nhan Họa bối rối không biết nên làm gì.
Đàn Tử Quỳnh xông tới giải cứu Nhan Lãng, “Được rồi được rồi, không cho bắt nạt em trai của người ta. Em trai A Lãng à, hôm nay bạn học của em có tới đây không? Nếu không thì chơi cùng bọn chị nhé!”
Vừa mới trải qua một trận thương yêu chà đạp của đám anh chị, làm cho Nhan Lãng kiên quyết không muốn chơi cùng với đám người vô duyên này, đè nén tâm trạng bi phẫn, cậu lui về sau mấy bước, đưa balo cho Nhan Họa rồi nói: “Chị, em đi tìm bạn học đây. ”
Nhan Lãng chuồn đi nhanh quá, Nhan Họa còn chưa kịp đáp lại một tiếng thì cậu em trai đã chạy biến đi mất rồi.
Đám bạn đã đến đủ, mọi người cùng nhau đi vào công viên, Nhan Họa đi bên cạnh Đàn Tử Quỳnh và Đàm Minh Thiên.
“Nhan Họa, em trai cậu đáng yêu thật đó, còn hơn cả cậu nữa kìa.” Đàm Minh Thiên trêu chọc nói.
Nhan Họa đã quen với phản ứng này của mọi người khi trông thấy hai chị em cậu, nên chỉ nhún vai nói: “Chẳng qua nó vẫn chưa trổ mã mà thôi, vẫn chỉ là một đứa nhóc, chờ lên cấp ba sẽ thay đổi rất nhanh, đến lúc đó chắc chắn sẽ không còn xinh xắn như vậy nữa, cho nên mình cũng không thèm để ý đâu. ”
Đàm Minh Thiên nghe vậy thì bật cười rạng rỡ, đột nhiên một âm thanh tách tách vang lên, quay đầu nhìn lại thì thấy Âu Dương Cảnh đang cầm máy ảnh chụp hình các cô, còn cười nói: “Nhìn đây nào, chesse ~”
Mấy cô gái theo bản năng mỉm cười một cách gượng gạo, chỉ có Đàn Tử Quỳnh là cười tự nhiên không kiêng dè, còn làm mặt xấu nữa, chẳng thèm quan tâm đến hình tượng một chút nào.
Đến quảng trường công viên Nhân Dân, mọi người trực tiếp đi đến khu cho thuê giày trượt patin, tuy nhiên cũng có những người mang theo giày của mình giống Nhan Họa. Cô mang giày của mình đi là vì sợ ở đây không có đôi nào vừa chân mình, đến lúc đó lại phiền toái, mà những người khác cũng mang theo giày là vì thấy giày đi thuê không biết đã bị bao nhiêu người dùng chung rồi, cho dù là có đi tất thì cũng vẫn thấy ghê, cho nên cứ đi giày của mình là tốt nhất.
Đương nhiên trong số đó có Kỳ Trạch, từ xa đã nghe thấy tiếng Âu Dương Cảnh cười nhạo cậu ta, nói Kỳ Trạch sạch sẽ tỉ mỉ như con gái vậy.
Nhan Họa và Đàm Minh Thiên đều mang theo giày trượt của mình, hai người yên lặng ngồi một chỗ đi giày, nghe thấy tiếng Âu Dương Cảnh thì cùng quay đầu nhìn sang đám nam sinh, thấy Kỳ Trạch cũng đang ngồi thay giày.
Cậu ngồi trên bậc thang thấp bé, khom thân người mềm dẻo thon dài xuống, tóc mãi xõa trước trán, nhìn theo góc nghiêng trông vô cùng đẹp mắt, nổi bật hẳn trong đám con trai. Khi nghe thấy câu châm chọc của Âu Dương Cảnh thì cậu vẫn rất thản nhiên đáp trả lại, khiến cho Âu Dương Cảnh dở khóc dở cười, xung quanh nghe thấy cũng bật cười ầm ĩ.
Nhan Họa mau chóng thu hồi tầm mắt, thấy Đàm Minh Thiên vẫn đang chăm chú nhìn về hướng đó, không nhịn được gãi gãi mũi, đột nhiên ngẫm nghĩ không hiểu tương lai của cô sao lại trở thành như vậy. Nếu như được bay đến tương lai lần nữa, cô phải dành thời gian tìm hiểu xem lúc đó bạn bè và gia đình mình sống ra sao mới được.
Hai lần xuyên qua cô đều không có thời gian để làm những việc đó, vì thứ nhất là tâm trạng còn khá hoang mang, thứ hai là vì bánh bao nhỏ Duệ Duệ nghịch ngợm làm cô lúc nào cũng bận rộn chăm sóc, và đặc biệt là cô không thể ra ngoài gặp người quen, cho nên cũng bị hạn chế nhiều.
Sau khi đổi giày, mọi người bắt đầu tự do hoạt động.
Đàn Tử Quỳnh sau khi thay giày đã cùng đám con trai lượn hình chữ S trên quảng trường, lướt như gió vậy, còn hò hét không dứt. Trong công viên có trồng rất nhiều cây xanh, cộng thêm gió từ mặt hồ thổi vào nên cũng không nóng lắm.
Nhan Họa và Đàm Minh Thiên chỉ có thể trượt theo đường thẳng một cách chậm rãi mà thôi, không thể trượt theo các loại hình dạng giống như đám Đàn Tử Quỳnh được, cho nên hai cô gái cùng tay nắm tay đi dọc theo quảng trường.
Một bóng người đột nhiên lướt qua bọn họ, sau đó đứng khựng lại, ung dung xoay người một cái, dùng mũi chân giữ thăng bằng đứng trước mặt hai người.
“Người đẹp, cùng nhau trượt nhé?” Âu Dương Cảnh vóc người to cao, da ngăm đen, lúc này đang nở một nụ cười rạng rỡ khoe hàm răng trắng, mục tiêu nhắm thẳng vào Đàm Minh Thiên.
Đàm Minh Thiên co quắp cả mặt, nắm thật chặt tay Nhan Họa, đang muốn từ chối thì đối phương đã không cho cô cơ hội, trực tiếp nắm tay cô kéo đến bên người. Nhan Họa bị Đàm Minh Thiên kéo theo, cả người cũng mất trọng tâm ngã xuống, may là chống tay xuống đất nên giữ được thăng bằng, sau đó cô bèn nhân tiện rút tay ra.
“Nhan Họa. . . ”
Nhan Họa cười nói: “Các cậu đi đi, mình trượt kém lắm, đi ba người chắc sẽ ngã mất. ”
Cậu trả lời của Nhan Họa vừa đúng ý của Âu Dương Cảnh, đúng là một cô gái biết quan tâm mà. Giải quyết xong bóng đèn, Âu Dương Cảnh liền giống như kẹo kéo quấn lấy Đàm Minh Thiên, nói muốn dạy cô trượt. Đàm Minh Thiên không thể làm gì được, đành bất đắc dĩ để người ta kéo đi. Nhan Họa còn thấy Đàm Minh Thiên quay lại nhìn cô tỏ ý xin lỗi.
Chuyện Âu Dương Cảnh thích Đàm Minh Thiên tuy chưa ai nói ra, nhưng chỉ cần nhìn biểu hiện của cậu ta thì ai cũng có thể đoán ra được. Chẳng qua vì Đàm Minh Thiên da mặt mỏng, nên mọi người chỉ ngầm hiểu với nhau chứ không nói ra miệng. Còn tên da mặt dày Âu Dương Cảnh kia thì ngày càng trơ trẽn, khiến cho Đàm Minh Thiên chỉ biết miễn cưỡng làm theo mọi điều mà cậu ta muốn, có trốn tránh cũng không được.
Đàm Minh Thiên bị ép kéo đi, Nhan Họa cũng không muốn xen vào giữa bọn họ, đang muốn xoay người tìm một chỗ để ngồi thì đột nhiên phía sau có một người đang trượt nhanh tới, suýt nữa là đụng nhau, may là kỹ thuật của đối phương khá tốt, khẽ nghiêng người một cái là tránh được. Ngược lại Nhan Họa bị giật mình nên không giữ được thăng bằng, trực tiếp ngã ngửa ra sau.
Người kia thấy vậy liền thuận tay nắm cổ tay cô, Nhan Họa cũng theo bản năng bám chặt tay đối phương để giữ thăng bằng, đáng tiếc vì dùng sức hơi mạnh nên bị trượt chân, thế nên cô lại thuận tiện kéo theo cả người kia ngã xuống.
Nửa người trên thì dựa vào ngực đối phương, nửa người dưới thì ngã ngồi xuống đất, Nhan Họa đã biết mình làm liên lụy đến người ta, bèn vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, cậu không sao chứ. . . ”
Nhan Họa bỗng dưng im bặt, vì cuối cùng cô đã trông thấy mặt của người vừa đỡ mình.
Hắn nhíu mày khó chịu, châm chọc nói: “Chưa từng thấy ai ngốc như cậu, có thế thôi mà cũng ngã được. ”
Vì là lỗi của mình nên Nhan Họa không có lời nào để biện hộ, đành chân thành xin lỗi lần nữa, sau đó nhanh chóng xích ra khỏi người cậu ta.
Cô cảm thấy vô cùng mất thể diện, đáng tiếc vừa rồi mới ngã nên hai chân vẫn còn run run, bò dậy cũng chậm chạp, cánh tay thì tê cứng, ấy vậy mà người kia đã đứng vững rồi, còn tốt bụng đưa tay ra đỡ cô dậy nữa.
Đàn Tử Quỳnh rất tinh mắt, từ đằng xa đã trông thấy bọn họ, liền hưng phấn nhảy cẫng lên, vẫy vẫy tay với hai chị em.
Nhan Họa vẫn còn đang ngạc nhiên há hốc mồm thì Nhan Lãng đã trông thấy hết một loạt các thiếu niên thiếu nữ trẻ tuổi đang đứng phía xa, nói với Nhan Họa: “Chị, thì ra chính chị cũng muốn đến đây chơi, còn lấy em làm cớ. Chị nhìn đi, nhiều người như vậy, nhất định là đã lên kế hoạch từ trước.”
“Nói linh tinh gì đó, đấy là do Đàn Tử hẹn chứ có liên quan gì đến chị đâu.” Nhan Họa cãi lại nói, kéo tay em trai đi qua.
Nhan Lãng không được tự nhiên muốn rút tay về, nhỏ giọng nói: “Đừng kéo em, nhiều người như vậy, chị không thấy xấu hổ à?”
Nhan Họa dở khóc dở cười, “Dắt tay em trai của mình thì có gì xấu hổ hả?”
Nhan Lãng vẫn hậm hừ khó chịu, mặc dù mới 14 tuổi thôi, nhưng tính cách cũng đã có phần trưởng thành, ở trước mặt mọi người bị chị lôi kéo như vậy, cảm giác không tốt chút nào. Về phần tại sao không tốt, thì chỉ có thể nói là do tâm tư của tuổi mới lớn tạo thành mà thôi.
Lúc bọn họ đến gần, Nhan Lãng lập tức bị đám thanh niên kia vây quanh.
Tất cả các anh trai chị gái kia đều rất thích dáng vẻ tròn trĩnh đáng yêu của Nhan Lãng, đặc biệt là khuôn mặt của cậu trông còn đẹp hơn cả chị, làm cho mấy cô cậu trêu chọc hoài không chán, rối rít giơ móng vuốt ra véo má một cái, xoa đầu một cái, đối xử như thể cậu là một đứa bé vậy.
Tuy Nhan Lãng đã 14 tuổi, nhưng trong mắt các anh chị mười bảy mười tám tuổi thì vẫn chỉ là một đứa con nít mà thôi.
Nhan Họa không ngờ em trai mình lại có sức hấp dẫn lớn như vậy, trong lúc nhất thời chỉ biết sững sờ, lúc cô muốn đến giải cứu thì trông thấy Tô Trọng Tuấn đang xoa đầu Nhan Lãng, cười tươi chào hỏi, sau đó Kỳ Trạch đứng bên cạnh cũng tiện tay véo má em mình một cái.
Nhan Họa bối rối không biết nên làm gì.
Đàn Tử Quỳnh xông tới giải cứu Nhan Lãng, “Được rồi được rồi, không cho bắt nạt em trai của người ta. Em trai A Lãng à, hôm nay bạn học của em có tới đây không? Nếu không thì chơi cùng bọn chị nhé!”
Vừa mới trải qua một trận thương yêu chà đạp của đám anh chị, làm cho Nhan Lãng kiên quyết không muốn chơi cùng với đám người vô duyên này, đè nén tâm trạng bi phẫn, cậu lui về sau mấy bước, đưa balo cho Nhan Họa rồi nói: “Chị, em đi tìm bạn học đây. ”
Nhan Lãng chuồn đi nhanh quá, Nhan Họa còn chưa kịp đáp lại một tiếng thì cậu em trai đã chạy biến đi mất rồi.
Đám bạn đã đến đủ, mọi người cùng nhau đi vào công viên, Nhan Họa đi bên cạnh Đàn Tử Quỳnh và Đàm Minh Thiên.
“Nhan Họa, em trai cậu đáng yêu thật đó, còn hơn cả cậu nữa kìa.” Đàm Minh Thiên trêu chọc nói.
Nhan Họa đã quen với phản ứng này của mọi người khi trông thấy hai chị em cậu, nên chỉ nhún vai nói: “Chẳng qua nó vẫn chưa trổ mã mà thôi, vẫn chỉ là một đứa nhóc, chờ lên cấp ba sẽ thay đổi rất nhanh, đến lúc đó chắc chắn sẽ không còn xinh xắn như vậy nữa, cho nên mình cũng không thèm để ý đâu. ”
Đàm Minh Thiên nghe vậy thì bật cười rạng rỡ, đột nhiên một âm thanh tách tách vang lên, quay đầu nhìn lại thì thấy Âu Dương Cảnh đang cầm máy ảnh chụp hình các cô, còn cười nói: “Nhìn đây nào, chesse ~”
Mấy cô gái theo bản năng mỉm cười một cách gượng gạo, chỉ có Đàn Tử Quỳnh là cười tự nhiên không kiêng dè, còn làm mặt xấu nữa, chẳng thèm quan tâm đến hình tượng một chút nào.
Đến quảng trường công viên Nhân Dân, mọi người trực tiếp đi đến khu cho thuê giày trượt patin, tuy nhiên cũng có những người mang theo giày của mình giống Nhan Họa. Cô mang giày của mình đi là vì sợ ở đây không có đôi nào vừa chân mình, đến lúc đó lại phiền toái, mà những người khác cũng mang theo giày là vì thấy giày đi thuê không biết đã bị bao nhiêu người dùng chung rồi, cho dù là có đi tất thì cũng vẫn thấy ghê, cho nên cứ đi giày của mình là tốt nhất.
Đương nhiên trong số đó có Kỳ Trạch, từ xa đã nghe thấy tiếng Âu Dương Cảnh cười nhạo cậu ta, nói Kỳ Trạch sạch sẽ tỉ mỉ như con gái vậy.
Nhan Họa và Đàm Minh Thiên đều mang theo giày trượt của mình, hai người yên lặng ngồi một chỗ đi giày, nghe thấy tiếng Âu Dương Cảnh thì cùng quay đầu nhìn sang đám nam sinh, thấy Kỳ Trạch cũng đang ngồi thay giày.
Cậu ngồi trên bậc thang thấp bé, khom thân người mềm dẻo thon dài xuống, tóc mãi xõa trước trán, nhìn theo góc nghiêng trông vô cùng đẹp mắt, nổi bật hẳn trong đám con trai. Khi nghe thấy câu châm chọc của Âu Dương Cảnh thì cậu vẫn rất thản nhiên đáp trả lại, khiến cho Âu Dương Cảnh dở khóc dở cười, xung quanh nghe thấy cũng bật cười ầm ĩ.
Nhan Họa mau chóng thu hồi tầm mắt, thấy Đàm Minh Thiên vẫn đang chăm chú nhìn về hướng đó, không nhịn được gãi gãi mũi, đột nhiên ngẫm nghĩ không hiểu tương lai của cô sao lại trở thành như vậy. Nếu như được bay đến tương lai lần nữa, cô phải dành thời gian tìm hiểu xem lúc đó bạn bè và gia đình mình sống ra sao mới được.
Hai lần xuyên qua cô đều không có thời gian để làm những việc đó, vì thứ nhất là tâm trạng còn khá hoang mang, thứ hai là vì bánh bao nhỏ Duệ Duệ nghịch ngợm làm cô lúc nào cũng bận rộn chăm sóc, và đặc biệt là cô không thể ra ngoài gặp người quen, cho nên cũng bị hạn chế nhiều.
Sau khi đổi giày, mọi người bắt đầu tự do hoạt động.
Đàn Tử Quỳnh sau khi thay giày đã cùng đám con trai lượn hình chữ S trên quảng trường, lướt như gió vậy, còn hò hét không dứt. Trong công viên có trồng rất nhiều cây xanh, cộng thêm gió từ mặt hồ thổi vào nên cũng không nóng lắm.
Nhan Họa và Đàm Minh Thiên chỉ có thể trượt theo đường thẳng một cách chậm rãi mà thôi, không thể trượt theo các loại hình dạng giống như đám Đàn Tử Quỳnh được, cho nên hai cô gái cùng tay nắm tay đi dọc theo quảng trường.
Một bóng người đột nhiên lướt qua bọn họ, sau đó đứng khựng lại, ung dung xoay người một cái, dùng mũi chân giữ thăng bằng đứng trước mặt hai người.
“Người đẹp, cùng nhau trượt nhé?” Âu Dương Cảnh vóc người to cao, da ngăm đen, lúc này đang nở một nụ cười rạng rỡ khoe hàm răng trắng, mục tiêu nhắm thẳng vào Đàm Minh Thiên.
Đàm Minh Thiên co quắp cả mặt, nắm thật chặt tay Nhan Họa, đang muốn từ chối thì đối phương đã không cho cô cơ hội, trực tiếp nắm tay cô kéo đến bên người. Nhan Họa bị Đàm Minh Thiên kéo theo, cả người cũng mất trọng tâm ngã xuống, may là chống tay xuống đất nên giữ được thăng bằng, sau đó cô bèn nhân tiện rút tay ra.
“Nhan Họa. . . ”
Nhan Họa cười nói: “Các cậu đi đi, mình trượt kém lắm, đi ba người chắc sẽ ngã mất. ”
Cậu trả lời của Nhan Họa vừa đúng ý của Âu Dương Cảnh, đúng là một cô gái biết quan tâm mà. Giải quyết xong bóng đèn, Âu Dương Cảnh liền giống như kẹo kéo quấn lấy Đàm Minh Thiên, nói muốn dạy cô trượt. Đàm Minh Thiên không thể làm gì được, đành bất đắc dĩ để người ta kéo đi. Nhan Họa còn thấy Đàm Minh Thiên quay lại nhìn cô tỏ ý xin lỗi.
Chuyện Âu Dương Cảnh thích Đàm Minh Thiên tuy chưa ai nói ra, nhưng chỉ cần nhìn biểu hiện của cậu ta thì ai cũng có thể đoán ra được. Chẳng qua vì Đàm Minh Thiên da mặt mỏng, nên mọi người chỉ ngầm hiểu với nhau chứ không nói ra miệng. Còn tên da mặt dày Âu Dương Cảnh kia thì ngày càng trơ trẽn, khiến cho Đàm Minh Thiên chỉ biết miễn cưỡng làm theo mọi điều mà cậu ta muốn, có trốn tránh cũng không được.
Đàm Minh Thiên bị ép kéo đi, Nhan Họa cũng không muốn xen vào giữa bọn họ, đang muốn xoay người tìm một chỗ để ngồi thì đột nhiên phía sau có một người đang trượt nhanh tới, suýt nữa là đụng nhau, may là kỹ thuật của đối phương khá tốt, khẽ nghiêng người một cái là tránh được. Ngược lại Nhan Họa bị giật mình nên không giữ được thăng bằng, trực tiếp ngã ngửa ra sau.
Người kia thấy vậy liền thuận tay nắm cổ tay cô, Nhan Họa cũng theo bản năng bám chặt tay đối phương để giữ thăng bằng, đáng tiếc vì dùng sức hơi mạnh nên bị trượt chân, thế nên cô lại thuận tiện kéo theo cả người kia ngã xuống.
Nửa người trên thì dựa vào ngực đối phương, nửa người dưới thì ngã ngồi xuống đất, Nhan Họa đã biết mình làm liên lụy đến người ta, bèn vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, cậu không sao chứ. . . ”
Nhan Họa bỗng dưng im bặt, vì cuối cùng cô đã trông thấy mặt của người vừa đỡ mình.
Hắn nhíu mày khó chịu, châm chọc nói: “Chưa từng thấy ai ngốc như cậu, có thế thôi mà cũng ngã được. ”
Vì là lỗi của mình nên Nhan Họa không có lời nào để biện hộ, đành chân thành xin lỗi lần nữa, sau đó nhanh chóng xích ra khỏi người cậu ta.
Cô cảm thấy vô cùng mất thể diện, đáng tiếc vừa rồi mới ngã nên hai chân vẫn còn run run, bò dậy cũng chậm chạp, cánh tay thì tê cứng, ấy vậy mà người kia đã đứng vững rồi, còn tốt bụng đưa tay ra đỡ cô dậy nữa.
/111
|