Buổi tối, Nhan Họa ngồi làm mấy bài tập toán, mãi đến khi mỏi tay mới dừng lại nghỉ một chút, bỗng nhiên nghe thấy tiếng chuông tin nhắn trên điện thoại vang lên.
Lúc mở ra xem, lông mày cô khẽ nhíu lại.
[Nhan Họa, mình đang ở dưới khu nhà cậu. ]
Chỉ đơn giản một câu nói không thừa không thiếu, Nhan Họa nhìn mà mặt đầy vạch đen, hiện tại đã hơn chín giờ tối rồi, cậu ấy còn chạy tới đây làm gì?
Chuyện ngày hôm nay cô chỉ giận một chút thôi, một lát là tâm trạng ổn định lại ngay. Chuyện con trai đánh nhau cô cũng đã thấy mấy lần, lần nào nhìn cũng sợ hết hồn, phải vội vàng chạy đi tránh cho bị vạ lây. Cô thấy hành động đánh nhau này vô cùng ngu ngốc, nhưng các nam sinh lại không nghĩ vậy, đôi khi chỉ có quả đấm mới giải quyết được vấn đề.
Hôm nay cô tức giận là vì nhìn thấy Kỳ Trạch bị thương.
Nhìn di động một lát, Nhan Họa chẹp miệng rồi đứng dậy cầm chìa khóa ra khỏi phòng.
“Chị, chị đi đâu đấy?” Nhan Lãng cũng cùng ngồi trong thư phòng làm bài tập, thấy chị đi ra ngoài thì vội hỏi.
“Chị có chút việc phải ra ngoài một lát. ”
“Này…”
Không để ý tới cậu em ngốc thích quan tâm việc của người khác, Nhan Họa trở về phòng ngủ thay quần áo, lúc cô chuẩn bị thay dép ra cửa thì mẹ Nhan đang ngồi xem TV trông thấy, hỏi: “Muộn thế này rồi con còn ra ngoài làm gì?”
“Con chỉ xuống dưới đi dạo một chút thôi, học bài mệt quá, con muốn thư giãn đầu óc thôi ạ.” Nhan Họa đáp.
Mẹ Nhan nghe thấy con gái nói là chỉ xuống dưới khu nhà đi dạo thì cũng không ngăn cản nữa, chỉ dặn cô đừng về muộn quá, không được ra khỏi khu, con gái một mình ra đường lại gặp mấy đám thanh niên xấu vân vân….
Nhan Họa nghe mẹ lại bắt đầu dông dài, chỉ qua loa đáp vài câu rồi chột dạ chạy biến ra ngoài.
Đi xuống tầng một, Nhan Họa chạy ra sân chơi của khu nhà nhìn một chút, sau đó thấy ở trước ghế ngồi chỗ hồ bơi, có một cậu con trai đang đứng dưới gốc cây dâm bụt cao ngang người mình.
Buổi tối trời tháng năm thời tiết rất dễ chịu, nhiệt độ ôn hòa, dưới sân có rất nhiều người đang tập thể dục, mấy chỗ vui chơi giải trí của chung cư cũng đông nghịt người, nhưng chỉ có khu vực gần hồ bơi là không có ai cả.
Chỉ có một cậu con trai đang đứng dưới ánh đèn đường.
Ánh mắt của cậu vẫn luôn chăm chú nhìn lên nhà của Nhan Họa, đến khi Nhan Họa chầm chậm tiến về phía cậu, cậu liền tiến lên trước một bước rồi giang tay ôm lấy cô.
Nhan Họa sững sờ giây lát khi bị cậu ôm, sau đó hơi xấu hổ nhìn xung quanh một lượt, nhận thấy chỗ cây dâm bụt này vừa vặn chắn tầm mắt ra chỗ sân chơi, những khu vực khác thì không có ai.
“Nhan Họa, đừng giận nữa được không?”
Giọng nói của cậu hơi khàn, còn có phần yếu ớt, khiến cho tim cô cũng mềm nhũn ra rồi.
Nhan Họa vốn không hề tức giận, chỉ muốn gạt cậu ấy một chút thôi, để cho cậu biết rằng nếu cậu đánh nhau để bị thương thì cô sẽ không vui. Ngày mai đến trường cô sẽ bình thường lại thôi, không khó chịu với cậu ấy nữa đâu. Nhưng không ngờ là cậu lại không đợi được đến ngày mai, tối muộn đã chạy tới tận nhà cô thế này, thật sự khiến cô không biết nói sao cho phải.
Nghe nói yêu vào rồi sẽ có rất nhiều hành động ngu ngốc, trước đây cô không hiểu lắm, hiện giờ thì rõ rồi.
Người thông minh như Kỳ Trạch mà cũng làm những việc thế này cơ đấy.
Trong lòng tràn đầy ngọt ngào và vui sướng, khiến cho Nhan Họa càng thêm thích cậu bạn trai này hơn.
Cô vòng tay ôm lấy cậu rồi kiễng chân hôn lên môi cậu một cái, đưa tay vén tóc mái của cậu sang một bên rồi áp trán của mình vào, mỉm cười nói: “Mình không giận nữa rồi. ”
Không chỉ nhận được một cái hôn, mà còn khiến cho cô gần gũi với mình như vậy, Kỳ Trạch vô cùng sững sờ, không biết tại sao cô lại có những hành động này, tuy vậy cậu vẫn phản ứng lại rất nhanh, đổi khách làm chủ cúi đầu hôn lên môi cô mấy cái. Nhưng cũng chỉ dám hôn thôi chứ không dám có suy nghĩ quá trớn gì, dù sao đây cũng là nơi công cộng, nếu có người phát hiện ra thì sẽ không tốt cho Nhan Họa.
Trong lòng bỗng cảm thấy hơi hối hận vì mình đã chọn hẹn cô ở chỗ này.
Nhan Họa kéo cậu ngồi xuống ghế, không vội về nhà học mà cùng cậu hóng gió, trò chuyện. Trong lúc đó, cô rất chú ý đến khóe môi bị thương của Kỳ Trạch, dấu vết hình như không còn nặng như hồi chiều nữa.
“Sao cậu lại tới đây? Ông nội có biết không? Có sợ ông lo lắng không?”
“Mình không phải là con gái nên ông nội sẽ không quá lo lắng đâu. Ừ thì…Tại mình cứ nghĩ đến dáng vẻ tức giận của cậu hôm nay nên mới…” Kỳ Trạch có phần mệt mỏi nói, hiển nhiên là cậu không muốn nhìn thấy cô giận chút nào.
Đây là lần đầu tiên kể từ sau khi quen nhau Nhan Họa lạnh lùng với cậu như vậy, thậm chí không thèm đợi cậu đi cùng mà tự mình về nhà luôn.
Nhan Họa nghe xong liền nghiêm mặt, tiến gần vào cậu một chút, lúc ngửi thấy mùi sữa tắm thì hỏi ngay: “Cậu tắm rồi à? Vết thương trên tay có bị dính nước không?”
Kỳ Trạch bị hành động của cô làm cho hơi đỏ mặt, nhưng vẫn lên tiếng giải thích: “Ừ, mình tắm rồi, có bị dính chút nước, nhưng ông nội đã giúp mình bôi thuốc rồi. ”
“A, thế ông nội có hỏi cậu làm sao bị thương không?” Nhan Họa hỏi.
“Tất nhiên là có rồi, nhưng sau khi nghe mình kể lại, ông nội bảo mình đánh là đúng!”
Nhan Họa: “…”
Ông ơi, ông rốt cục nghĩ gì vậy, sao lại khích lệ cháu trai đi đánh nhau thế chứ, còn bảo đánh là đúng, ông luôn dạy cháu trai của mình như vậy sao?
“Vậy chắc chắn là cậu không kể rõ ràng nguyên nhân cậu đánh nhau rồi, bị thương thành như thế, có gì mà tốt chứ?” Nhan Họa bực bội nói, còn tưởng là cậu đang nói đùa để trêu mình chứ.
Đầu óc của Kỳ Trạch suy nghĩ rất mau lẹ, nghe ngữ khí của cô thì hiểu được ý tứ trong lời nói rất nhanh, thì ra lý do cô tức giận là vì cậu đánh nhau đến mức bị thương. Nghĩ vậy, cậu liền nắm lấy vai cô, cúi xuống hôn lên má cô một cái, cười nói: “Không sao đâu, hồi cấp hai mình…khụ, mình đã từng chơi bời lêu lổng bên ngoài một thời gian ngắn, thường xuyên đánh nhau với người ta, mấy năm nay vì quá an phận không đánh đấm gì nữa nên nhất thời phản ứng hơi chậm, cho nên mới không cẩn thận bị trầy tay thôi, Âu Dương mới là người bị thương nặng cơ. ”
Tiếp đó Nhan Họa lại bị Kỳ Trạch hôn đến mức ngạt thở, hơi thở của phái nam quẩn quanh bên mũi khiến cho đầu óc cô choáng váng. Nghe cậu nói khiến cô vô cùng ngạc nhiên, nhìn thế nào cũng không ra là cậu ấy đã từng có một thời như vậy. Cũng không thể nói là bang phái gì cả, chỉ là hồi đó các thanh niên hay tụ tập với nhau, có chút chuyện là bắt đầu gây gổ, chuyện này rất hay gặp, cho nên mẹ cô mới luôn lo lắng Nhan Lãng sẽ bị mấy tên con trai học dốt rủ ra ngoài lập hội đánh nhau.
“Cậu thật là…” Nhan Họa nhất thời không biết nên nói gì.
Kỳ Trạch lại nhân cơ hội hôn một cái, sau đó nắm chặt lấy hông cô không tha, nói: “Cậu yên tâm, sau này mình sẽ cẩn thận để không bị thương nữa. ”
Nghe ngữ khí của cậu thì ý là nếu sau này có gặp chuyện phải dùng tới nắm đấm giải quyết thì cậu vẫn sẽ ra tay. Nhan Họa bị thái độ của cậu làm cho vô lực, không thể làm gì khác hơn là bất lực gục đầu vào vai cậu. Kỳ Trạch vội vàng đỡ đầu cô lên, nói: “Đừng làm vậy, vai mình cứng lắm, cẩn thận làm đau cậu. ”
Nhan Họa càng bất lực hơn nữa.
Đôi tình nhân trẻ tuổi làm ổ trong góc hóng gió nói chuyện, đến tận hơn mười rưỡi mẹ Nhan gọi điện tới thúc dục thì Nhan Họa mới giật mình thức tỉnh, cuống quýt bảo Kỳ Trạch mau về nhà.
Kỳ Trạch lại giữ cô lại hôn mấy cái nữa rồi mới lưu luyến không rời ra về.
Lúc Nhan Họa lên nhà, nhìn đôi môi sưng đỏ trong gương, cô lập tức không nhịn được mà che mặt.
Con trai mà mất khống chế thì nguy hiểm vô cùng, cô còn cảm giác được cơ thể của Kỳ Trạch có chút biến hóa, sợ đến mức suýt nữa thì nhảy dựng lên rồi…
*
Hôm sau đến trường, Nhan Họa thấy Đàm Minh Thiên dáng vẻ vẫn bình thường như mọi ngày, thấy cô nhìn thì còn ngẩng lên nhìn lại rồi mỉm cười.
Nhan Họa thấy thế thì cũng yên tâm hơn.
Đàm Minh Thiên là một cô gái tốt, mặc dù cô ấy thầm thích Kỳ Trạch, nhưng sau khi biết cô và Kỳ Trạch là một đôi, cô ấy cũng không nói gì, thậm chí không hề biểu lộ ra, cứ thế để cho mọi chuyện trôi đi. Cho nên, cô thật sự không muốn Đàm Minh Thiên bị mấy lời của Âu Dương Cảnh làm cho thương tâm.
Ngày hôm qua cô ấy khóc lóc chạy đi, chắc là phải đau đớn lắm.
Đến giờ nghỉ trưa, mọi người cùng nhau tới nhà ăn ăn cơm, Nhan Họa, Đàm Minh Thiên và Đàn Tử Quỳnh lấy cơm xong liền ngồi vào chỗ mọi ngày hay ngồi, một lát sau lại thấy các nam sinh cũng cùng nhau tới, Âu Dương Cảnh thậm chí còn khoác tay Kỳ Trạch mà đi, thấy vậy Nhan Họa và Đàm Minh Thiên đều sững sờ nhìn bọn họ.
Hôm qua còn hùng hùng hổ hổ đánh nhau, hôm nay lại là anh em tốt, thế giới của đám con trai thật khiến các cô không thể hiểu nổi luôn! >__
Đàn Tử Quỳnh chỉ vào hai người, nói: “Các cậu hôm qua vừa mới đánh nhau xong, hôm nay đã lại quấn quýt thế rồi, không thấy kì lạ à?”
Kỳ Trạch ngồi đối diện Nhan Họa, kéo cánh tay đang đặt trên vai mình xuống, nhún vai nói: “Biết làm sao được, ai bảo mình là người biết khoan dung chứ. ”
Câu tự sướng này của Kỳ Trạch khiến cho mọi người đều đồng loạt bật cười.
Âu Dương Cảnh cũng hào sảng nói: “Đánh nhau là phương thức giao tiếp của đàn ông, đánh một trận thì tình cảm càng tăng lên. Đúng không các anh em?”
Kỳ Trạch không thèm để ý đến cậu ta.
“Có câu gì mà đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa ý, con trai cũng áp dụng thế đấy.” Trình Dương thản nhiên nói.
Lập tức, xung quanh có rất nhiều người bị sặc cơm.
Đàn Tử Quỳnh cười không dừng nổi, cô dùng cùi chỏ nhẹ huých Đàm Minh Thiên, nói: “Minh Thiên, đồ gấu lớn này thật đáng ghét, bọn mình không nên để ý đến cậu ta. ”
Đàm Minh Thiên ung dung nói: “Ừ mình biết rồi, nghe lời cậu hết. ”
“Này, không được như vậy chứ!” Âu Dương Cảnh vẻ mặt tội nghiệp nhìn Đàm Minh Thiên, nói : “Minh Thiên, hôm qua mình đã xin lỗi rồi, là mình sai, nghe người ta nói linh tinh, cậu đừng không để ý đến mình nữa mà…”
Đàm Minh Thiên nghe cậu ta nói thì có chút xấu hổ, nghiêm mặt không thèm quan tâm cậu ta nữa.
Những người khác ngồi bên cạnh đều hùa nhau trêu chọc Âu Dương Cảnh đáng thương, nếu yên lặng không nhắc đến chuyện hôm qua nữa thì có phải tốt rồi không.
Trong guồng quay bận rộn với sách vở của những chàng trai cô gái mới lớn, cuối cùng thì kì thi vào đại học lần đầu tiên trong cuộc đời cũng đã tới rồi.
Lúc mở ra xem, lông mày cô khẽ nhíu lại.
[Nhan Họa, mình đang ở dưới khu nhà cậu. ]
Chỉ đơn giản một câu nói không thừa không thiếu, Nhan Họa nhìn mà mặt đầy vạch đen, hiện tại đã hơn chín giờ tối rồi, cậu ấy còn chạy tới đây làm gì?
Chuyện ngày hôm nay cô chỉ giận một chút thôi, một lát là tâm trạng ổn định lại ngay. Chuyện con trai đánh nhau cô cũng đã thấy mấy lần, lần nào nhìn cũng sợ hết hồn, phải vội vàng chạy đi tránh cho bị vạ lây. Cô thấy hành động đánh nhau này vô cùng ngu ngốc, nhưng các nam sinh lại không nghĩ vậy, đôi khi chỉ có quả đấm mới giải quyết được vấn đề.
Hôm nay cô tức giận là vì nhìn thấy Kỳ Trạch bị thương.
Nhìn di động một lát, Nhan Họa chẹp miệng rồi đứng dậy cầm chìa khóa ra khỏi phòng.
“Chị, chị đi đâu đấy?” Nhan Lãng cũng cùng ngồi trong thư phòng làm bài tập, thấy chị đi ra ngoài thì vội hỏi.
“Chị có chút việc phải ra ngoài một lát. ”
“Này…”
Không để ý tới cậu em ngốc thích quan tâm việc của người khác, Nhan Họa trở về phòng ngủ thay quần áo, lúc cô chuẩn bị thay dép ra cửa thì mẹ Nhan đang ngồi xem TV trông thấy, hỏi: “Muộn thế này rồi con còn ra ngoài làm gì?”
“Con chỉ xuống dưới đi dạo một chút thôi, học bài mệt quá, con muốn thư giãn đầu óc thôi ạ.” Nhan Họa đáp.
Mẹ Nhan nghe thấy con gái nói là chỉ xuống dưới khu nhà đi dạo thì cũng không ngăn cản nữa, chỉ dặn cô đừng về muộn quá, không được ra khỏi khu, con gái một mình ra đường lại gặp mấy đám thanh niên xấu vân vân….
Nhan Họa nghe mẹ lại bắt đầu dông dài, chỉ qua loa đáp vài câu rồi chột dạ chạy biến ra ngoài.
Đi xuống tầng một, Nhan Họa chạy ra sân chơi của khu nhà nhìn một chút, sau đó thấy ở trước ghế ngồi chỗ hồ bơi, có một cậu con trai đang đứng dưới gốc cây dâm bụt cao ngang người mình.
Buổi tối trời tháng năm thời tiết rất dễ chịu, nhiệt độ ôn hòa, dưới sân có rất nhiều người đang tập thể dục, mấy chỗ vui chơi giải trí của chung cư cũng đông nghịt người, nhưng chỉ có khu vực gần hồ bơi là không có ai cả.
Chỉ có một cậu con trai đang đứng dưới ánh đèn đường.
Ánh mắt của cậu vẫn luôn chăm chú nhìn lên nhà của Nhan Họa, đến khi Nhan Họa chầm chậm tiến về phía cậu, cậu liền tiến lên trước một bước rồi giang tay ôm lấy cô.
Nhan Họa sững sờ giây lát khi bị cậu ôm, sau đó hơi xấu hổ nhìn xung quanh một lượt, nhận thấy chỗ cây dâm bụt này vừa vặn chắn tầm mắt ra chỗ sân chơi, những khu vực khác thì không có ai.
“Nhan Họa, đừng giận nữa được không?”
Giọng nói của cậu hơi khàn, còn có phần yếu ớt, khiến cho tim cô cũng mềm nhũn ra rồi.
Nhan Họa vốn không hề tức giận, chỉ muốn gạt cậu ấy một chút thôi, để cho cậu biết rằng nếu cậu đánh nhau để bị thương thì cô sẽ không vui. Ngày mai đến trường cô sẽ bình thường lại thôi, không khó chịu với cậu ấy nữa đâu. Nhưng không ngờ là cậu lại không đợi được đến ngày mai, tối muộn đã chạy tới tận nhà cô thế này, thật sự khiến cô không biết nói sao cho phải.
Nghe nói yêu vào rồi sẽ có rất nhiều hành động ngu ngốc, trước đây cô không hiểu lắm, hiện giờ thì rõ rồi.
Người thông minh như Kỳ Trạch mà cũng làm những việc thế này cơ đấy.
Trong lòng tràn đầy ngọt ngào và vui sướng, khiến cho Nhan Họa càng thêm thích cậu bạn trai này hơn.
Cô vòng tay ôm lấy cậu rồi kiễng chân hôn lên môi cậu một cái, đưa tay vén tóc mái của cậu sang một bên rồi áp trán của mình vào, mỉm cười nói: “Mình không giận nữa rồi. ”
Không chỉ nhận được một cái hôn, mà còn khiến cho cô gần gũi với mình như vậy, Kỳ Trạch vô cùng sững sờ, không biết tại sao cô lại có những hành động này, tuy vậy cậu vẫn phản ứng lại rất nhanh, đổi khách làm chủ cúi đầu hôn lên môi cô mấy cái. Nhưng cũng chỉ dám hôn thôi chứ không dám có suy nghĩ quá trớn gì, dù sao đây cũng là nơi công cộng, nếu có người phát hiện ra thì sẽ không tốt cho Nhan Họa.
Trong lòng bỗng cảm thấy hơi hối hận vì mình đã chọn hẹn cô ở chỗ này.
Nhan Họa kéo cậu ngồi xuống ghế, không vội về nhà học mà cùng cậu hóng gió, trò chuyện. Trong lúc đó, cô rất chú ý đến khóe môi bị thương của Kỳ Trạch, dấu vết hình như không còn nặng như hồi chiều nữa.
“Sao cậu lại tới đây? Ông nội có biết không? Có sợ ông lo lắng không?”
“Mình không phải là con gái nên ông nội sẽ không quá lo lắng đâu. Ừ thì…Tại mình cứ nghĩ đến dáng vẻ tức giận của cậu hôm nay nên mới…” Kỳ Trạch có phần mệt mỏi nói, hiển nhiên là cậu không muốn nhìn thấy cô giận chút nào.
Đây là lần đầu tiên kể từ sau khi quen nhau Nhan Họa lạnh lùng với cậu như vậy, thậm chí không thèm đợi cậu đi cùng mà tự mình về nhà luôn.
Nhan Họa nghe xong liền nghiêm mặt, tiến gần vào cậu một chút, lúc ngửi thấy mùi sữa tắm thì hỏi ngay: “Cậu tắm rồi à? Vết thương trên tay có bị dính nước không?”
Kỳ Trạch bị hành động của cô làm cho hơi đỏ mặt, nhưng vẫn lên tiếng giải thích: “Ừ, mình tắm rồi, có bị dính chút nước, nhưng ông nội đã giúp mình bôi thuốc rồi. ”
“A, thế ông nội có hỏi cậu làm sao bị thương không?” Nhan Họa hỏi.
“Tất nhiên là có rồi, nhưng sau khi nghe mình kể lại, ông nội bảo mình đánh là đúng!”
Nhan Họa: “…”
Ông ơi, ông rốt cục nghĩ gì vậy, sao lại khích lệ cháu trai đi đánh nhau thế chứ, còn bảo đánh là đúng, ông luôn dạy cháu trai của mình như vậy sao?
“Vậy chắc chắn là cậu không kể rõ ràng nguyên nhân cậu đánh nhau rồi, bị thương thành như thế, có gì mà tốt chứ?” Nhan Họa bực bội nói, còn tưởng là cậu đang nói đùa để trêu mình chứ.
Đầu óc của Kỳ Trạch suy nghĩ rất mau lẹ, nghe ngữ khí của cô thì hiểu được ý tứ trong lời nói rất nhanh, thì ra lý do cô tức giận là vì cậu đánh nhau đến mức bị thương. Nghĩ vậy, cậu liền nắm lấy vai cô, cúi xuống hôn lên má cô một cái, cười nói: “Không sao đâu, hồi cấp hai mình…khụ, mình đã từng chơi bời lêu lổng bên ngoài một thời gian ngắn, thường xuyên đánh nhau với người ta, mấy năm nay vì quá an phận không đánh đấm gì nữa nên nhất thời phản ứng hơi chậm, cho nên mới không cẩn thận bị trầy tay thôi, Âu Dương mới là người bị thương nặng cơ. ”
Tiếp đó Nhan Họa lại bị Kỳ Trạch hôn đến mức ngạt thở, hơi thở của phái nam quẩn quanh bên mũi khiến cho đầu óc cô choáng váng. Nghe cậu nói khiến cô vô cùng ngạc nhiên, nhìn thế nào cũng không ra là cậu ấy đã từng có một thời như vậy. Cũng không thể nói là bang phái gì cả, chỉ là hồi đó các thanh niên hay tụ tập với nhau, có chút chuyện là bắt đầu gây gổ, chuyện này rất hay gặp, cho nên mẹ cô mới luôn lo lắng Nhan Lãng sẽ bị mấy tên con trai học dốt rủ ra ngoài lập hội đánh nhau.
“Cậu thật là…” Nhan Họa nhất thời không biết nên nói gì.
Kỳ Trạch lại nhân cơ hội hôn một cái, sau đó nắm chặt lấy hông cô không tha, nói: “Cậu yên tâm, sau này mình sẽ cẩn thận để không bị thương nữa. ”
Nghe ngữ khí của cậu thì ý là nếu sau này có gặp chuyện phải dùng tới nắm đấm giải quyết thì cậu vẫn sẽ ra tay. Nhan Họa bị thái độ của cậu làm cho vô lực, không thể làm gì khác hơn là bất lực gục đầu vào vai cậu. Kỳ Trạch vội vàng đỡ đầu cô lên, nói: “Đừng làm vậy, vai mình cứng lắm, cẩn thận làm đau cậu. ”
Nhan Họa càng bất lực hơn nữa.
Đôi tình nhân trẻ tuổi làm ổ trong góc hóng gió nói chuyện, đến tận hơn mười rưỡi mẹ Nhan gọi điện tới thúc dục thì Nhan Họa mới giật mình thức tỉnh, cuống quýt bảo Kỳ Trạch mau về nhà.
Kỳ Trạch lại giữ cô lại hôn mấy cái nữa rồi mới lưu luyến không rời ra về.
Lúc Nhan Họa lên nhà, nhìn đôi môi sưng đỏ trong gương, cô lập tức không nhịn được mà che mặt.
Con trai mà mất khống chế thì nguy hiểm vô cùng, cô còn cảm giác được cơ thể của Kỳ Trạch có chút biến hóa, sợ đến mức suýt nữa thì nhảy dựng lên rồi…
*
Hôm sau đến trường, Nhan Họa thấy Đàm Minh Thiên dáng vẻ vẫn bình thường như mọi ngày, thấy cô nhìn thì còn ngẩng lên nhìn lại rồi mỉm cười.
Nhan Họa thấy thế thì cũng yên tâm hơn.
Đàm Minh Thiên là một cô gái tốt, mặc dù cô ấy thầm thích Kỳ Trạch, nhưng sau khi biết cô và Kỳ Trạch là một đôi, cô ấy cũng không nói gì, thậm chí không hề biểu lộ ra, cứ thế để cho mọi chuyện trôi đi. Cho nên, cô thật sự không muốn Đàm Minh Thiên bị mấy lời của Âu Dương Cảnh làm cho thương tâm.
Ngày hôm qua cô ấy khóc lóc chạy đi, chắc là phải đau đớn lắm.
Đến giờ nghỉ trưa, mọi người cùng nhau tới nhà ăn ăn cơm, Nhan Họa, Đàm Minh Thiên và Đàn Tử Quỳnh lấy cơm xong liền ngồi vào chỗ mọi ngày hay ngồi, một lát sau lại thấy các nam sinh cũng cùng nhau tới, Âu Dương Cảnh thậm chí còn khoác tay Kỳ Trạch mà đi, thấy vậy Nhan Họa và Đàm Minh Thiên đều sững sờ nhìn bọn họ.
Hôm qua còn hùng hùng hổ hổ đánh nhau, hôm nay lại là anh em tốt, thế giới của đám con trai thật khiến các cô không thể hiểu nổi luôn! >__
Đàn Tử Quỳnh chỉ vào hai người, nói: “Các cậu hôm qua vừa mới đánh nhau xong, hôm nay đã lại quấn quýt thế rồi, không thấy kì lạ à?”
Kỳ Trạch ngồi đối diện Nhan Họa, kéo cánh tay đang đặt trên vai mình xuống, nhún vai nói: “Biết làm sao được, ai bảo mình là người biết khoan dung chứ. ”
Câu tự sướng này của Kỳ Trạch khiến cho mọi người đều đồng loạt bật cười.
Âu Dương Cảnh cũng hào sảng nói: “Đánh nhau là phương thức giao tiếp của đàn ông, đánh một trận thì tình cảm càng tăng lên. Đúng không các anh em?”
Kỳ Trạch không thèm để ý đến cậu ta.
“Có câu gì mà đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa ý, con trai cũng áp dụng thế đấy.” Trình Dương thản nhiên nói.
Lập tức, xung quanh có rất nhiều người bị sặc cơm.
Đàn Tử Quỳnh cười không dừng nổi, cô dùng cùi chỏ nhẹ huých Đàm Minh Thiên, nói: “Minh Thiên, đồ gấu lớn này thật đáng ghét, bọn mình không nên để ý đến cậu ta. ”
Đàm Minh Thiên ung dung nói: “Ừ mình biết rồi, nghe lời cậu hết. ”
“Này, không được như vậy chứ!” Âu Dương Cảnh vẻ mặt tội nghiệp nhìn Đàm Minh Thiên, nói : “Minh Thiên, hôm qua mình đã xin lỗi rồi, là mình sai, nghe người ta nói linh tinh, cậu đừng không để ý đến mình nữa mà…”
Đàm Minh Thiên nghe cậu ta nói thì có chút xấu hổ, nghiêm mặt không thèm quan tâm cậu ta nữa.
Những người khác ngồi bên cạnh đều hùa nhau trêu chọc Âu Dương Cảnh đáng thương, nếu yên lặng không nhắc đến chuyện hôm qua nữa thì có phải tốt rồi không.
Trong guồng quay bận rộn với sách vở của những chàng trai cô gái mới lớn, cuối cùng thì kì thi vào đại học lần đầu tiên trong cuộc đời cũng đã tới rồi.
/111
|