Chap 3 :
Chiếc xe taxi dừng trước cổng biệt thự Sweet House ở ngoài vùng ngoại ô, nơi đây chỉ có những nhân vật giàu lắm mới mua được vì giá đất ở đây rất đắt. Từ ngoài cổng đi vào nào là hoa trải dài theo lối đi, xung quanh là cây cối, chim chóc hót mừng như đang chào đón cô chủ trở về, chắc họ không biết rằng nó đã thay đổi rất nhiều. Bước vào trong căn nhà, ngôi nhà vẫn như xưa , căn biệt thự này là do mẹ và bà ngoại cô thiết kế theo phong cách Châu Âu đầy ắp tình cảm gia đình, đi xa rất lâu rồi nhưng cô vẫn thấy nơi này thật bình yên và thanh thản nhất , chắc cô về đây là một quyết định đúng cho việc nghỉ ngơi của mình. Cắt ngang dòng suy nghĩ của cô :
-Cô chủ về rồi, sao không nói để tôi ra đón cô
_Không cần bác quan tâm đâu
-Dạ, cô chủ muốn ăn gì để tôi kêu gì trương nấu cho cô ăn
_Cháo, sữa là đủ rồi
Cô nói xong bước lên phòng, mọi người ở trong nhà nghe những lời nói lạnh lùng không ai dám nói chuyện với nó vì không còn vui vẻ như trước chỉ có quản gia và gì Trương mới dám nói với cô.
Nó bước vào, không ngờ là vẫn như xưa, đồ đạc vẫn giữ nguyên như cũ, chúng được lau chùi rất sạch mặc dù đã lâu không có ai ở. Bước lại cạnh giường, cầm bức hình chụp chung với cả nhà, cái bức ảnh đó khiến nó nhớ về những ngày ấm áp khi cả nhà cùng sống ở đây. Nếu nó không ngu ngốc nghe lời người khác thì có lẽ nó sẽ không như thế này và có lẽ gia đình vẫn ấm cúng như xưa. Trong đầu nó lại không cho phép mình tin tưởng ai được nữa vì chính sự tin tưởng của nó dành cho bạn bè chung lớp lại khiến bà nó mất đi, đau đớn mà vẫn không được gặp cháu mình.
(TG : Chắc mọi người không hiểu câu đó nói gì đâu đợi đến quá khứ của nó mình sẽ nói nhé)
Chiếc xe taxi dừng trước cổng biệt thự Sweet House ở ngoài vùng ngoại ô, nơi đây chỉ có những nhân vật giàu lắm mới mua được vì giá đất ở đây rất đắt. Từ ngoài cổng đi vào nào là hoa trải dài theo lối đi, xung quanh là cây cối, chim chóc hót mừng như đang chào đón cô chủ trở về, chắc họ không biết rằng nó đã thay đổi rất nhiều. Bước vào trong căn nhà, ngôi nhà vẫn như xưa , căn biệt thự này là do mẹ và bà ngoại cô thiết kế theo phong cách Châu Âu đầy ắp tình cảm gia đình, đi xa rất lâu rồi nhưng cô vẫn thấy nơi này thật bình yên và thanh thản nhất , chắc cô về đây là một quyết định đúng cho việc nghỉ ngơi của mình. Cắt ngang dòng suy nghĩ của cô :
-Cô chủ về rồi, sao không nói để tôi ra đón cô
_Không cần bác quan tâm đâu
-Dạ, cô chủ muốn ăn gì để tôi kêu gì trương nấu cho cô ăn
_Cháo, sữa là đủ rồi
Cô nói xong bước lên phòng, mọi người ở trong nhà nghe những lời nói lạnh lùng không ai dám nói chuyện với nó vì không còn vui vẻ như trước chỉ có quản gia và gì Trương mới dám nói với cô.
Nó bước vào, không ngờ là vẫn như xưa, đồ đạc vẫn giữ nguyên như cũ, chúng được lau chùi rất sạch mặc dù đã lâu không có ai ở. Bước lại cạnh giường, cầm bức hình chụp chung với cả nhà, cái bức ảnh đó khiến nó nhớ về những ngày ấm áp khi cả nhà cùng sống ở đây. Nếu nó không ngu ngốc nghe lời người khác thì có lẽ nó sẽ không như thế này và có lẽ gia đình vẫn ấm cúng như xưa. Trong đầu nó lại không cho phép mình tin tưởng ai được nữa vì chính sự tin tưởng của nó dành cho bạn bè chung lớp lại khiến bà nó mất đi, đau đớn mà vẫn không được gặp cháu mình.
(TG : Chắc mọi người không hiểu câu đó nói gì đâu đợi đến quá khứ của nó mình sẽ nói nhé)
/48
|