Nó: Tui muốn mua cái này!
-Không được (tiếng một người con gái)
Nó: sao không được chứ
-Nó là của tui đặt riêng cho Joe
Nó: JOE…JOE
Nó nghe cái tên quen thuộc, quay lại
-Thì ra là chị dâu
Nó: ai là chị dâu chứ
-Bạn gái anh Joe
Nó : thì ra hai người hẹn hò sao còn đặt đồng hồ riêng nữa chứ
-Chị dâu hiểu lầm rồi , em nhận anh ấy là anh em họ
Nó : đừng nói giúp cậu ta, cái đồ chơ chẽn
Nói xong nó quay sang chỗ shop : ‘Tôi nhất định phải lấy cái này’’
Ngọc Nhi : Không được, cái đó em mua tặng anh Joe
NÓ : là của tôi
Người bán hàng : Xin lỗi tiểu thư chiếc đồng hồ này là của tiểu thư Ngọc Nhi đặt rồi ạ
Nó : tôi nhất định phải có nó
Nó nói xong cầm chiếc điện thoại gọi cho ai đó , 1 giây…2 giây chỉ mới có hai giây thôi mà điện thoại của người bán hàng đã reng lên
Một lúc sau đó, mặt NBH tái đi :’’Xin lỗi tiểu thư Ngọc Nhi, tôi không thể bán cho cô được’’
-Ngọc nhi : sao chứ…có tin tôi kiện trung tâm các người không
NBH :dạ tôi thật sự xin lỗi
-Ngọc Nhi : tôi nhất định phải kiện cho các người phá sản
Nó : tôi thách cô kiện đó
-Ngọc Nhi : cô,,,
NBH : tiểu thư có phải là cô chủ Khánh Băng không ạ ? chiếc đồng hồ này đã thuộc về cô
-Nó : tiền
NBH : miễn phí ạ, rất vui được cô chủ ghé thăm
-Nó : sẽ có người đem tiền tới, tôi không thể nhận miễn phí cho dù là trung tâm của papa tôi
Ngọc Nhi ngớ ngàng :’’trung tâm này của ba cô sao ?’’
_Nó : không cần biết, cô thua rồi
Ngọc Nhi : cô đừng tưởng cô là chủ là thích làm gì thì làm nha, tôi nhất định phải lấy được chiếc đồng hồ này
-Nó :tôi thách
Nghe được cái lời như muốn khiêu chiến con Nhi tức quá chạy lại định tát nó một tai vừa tới mặt nó đã bị bàn tay của hắn nắm lấy »Không được tát Jan »
-Không được (tiếng một người con gái)
Nó: sao không được chứ
-Nó là của tui đặt riêng cho Joe
Nó: JOE…JOE
Nó nghe cái tên quen thuộc, quay lại
-Thì ra là chị dâu
Nó: ai là chị dâu chứ
-Bạn gái anh Joe
Nó : thì ra hai người hẹn hò sao còn đặt đồng hồ riêng nữa chứ
-Chị dâu hiểu lầm rồi , em nhận anh ấy là anh em họ
Nó : đừng nói giúp cậu ta, cái đồ chơ chẽn
Nói xong nó quay sang chỗ shop : ‘Tôi nhất định phải lấy cái này’’
Ngọc Nhi : Không được, cái đó em mua tặng anh Joe
NÓ : là của tôi
Người bán hàng : Xin lỗi tiểu thư chiếc đồng hồ này là của tiểu thư Ngọc Nhi đặt rồi ạ
Nó : tôi nhất định phải có nó
Nó nói xong cầm chiếc điện thoại gọi cho ai đó , 1 giây…2 giây chỉ mới có hai giây thôi mà điện thoại của người bán hàng đã reng lên
Một lúc sau đó, mặt NBH tái đi :’’Xin lỗi tiểu thư Ngọc Nhi, tôi không thể bán cho cô được’’
-Ngọc nhi : sao chứ…có tin tôi kiện trung tâm các người không
NBH :dạ tôi thật sự xin lỗi
-Ngọc Nhi : tôi nhất định phải kiện cho các người phá sản
Nó : tôi thách cô kiện đó
-Ngọc Nhi : cô,,,
NBH : tiểu thư có phải là cô chủ Khánh Băng không ạ ? chiếc đồng hồ này đã thuộc về cô
-Nó : tiền
NBH : miễn phí ạ, rất vui được cô chủ ghé thăm
-Nó : sẽ có người đem tiền tới, tôi không thể nhận miễn phí cho dù là trung tâm của papa tôi
Ngọc Nhi ngớ ngàng :’’trung tâm này của ba cô sao ?’’
_Nó : không cần biết, cô thua rồi
Ngọc Nhi : cô đừng tưởng cô là chủ là thích làm gì thì làm nha, tôi nhất định phải lấy được chiếc đồng hồ này
-Nó :tôi thách
Nghe được cái lời như muốn khiêu chiến con Nhi tức quá chạy lại định tát nó một tai vừa tới mặt nó đã bị bàn tay của hắn nắm lấy »Không được tát Jan »
/48
|