Thanh đã hoàn thành nhiệm vụ cao cả nhất rồi, miệng lẩm bẩm than trách cứ tới sinh nhật mình là người giúp việc được cho nghỉ báo hại mình phải giải quyết hậu quả.Vừa ra tới phòng khách là thấy Nhật đang chơi đùa vui vẻ với cô cháu nhỏ Tiger của mình, mà Thiên lại dùng ánh mắt kì quái nhìn Nhật. Bà Nguyệt cũng vui vẻ, hiền hậu nhìn cậu nhóc trước mặt, phải chăng có điều gì mà Nhật đã thật sự chinh phục hoàn toàn sự lãnh đạm của bà. Ông Hùng vốn dĩ rất thích cậu nhóc này nên ông cũng chẳng tiếc gì những nụ cười thật tươi. Chị Thuỷ, và anh Kiên vốn là bên phe trung nên mọi sự lựa chọn của Thanh họ rất ủng hộ. Duy chỉ có Thiên là đang có khúc mắc muốn nói, nhưng chưa có thể nói lúc này. Tiger thì không cần nói nữa, cô bé bám Nhật không buông luôn.
- Chị ơi, đi chơi đi.- Nhật thấy Thanh liền hướng lại.
- Ừ hai đứa đi nhanh kẻo trễ, nhớ đưa con Thanh về sớm nha.- bà Nguyệt nhiệt liệt ủng hộ.
Thanh nhận được bất ngờ đến bối rối, toan tính từ chối nhưng thấy Nhật ra hiệu liền ấp úng.
- À… đợi chị lên thay đồ đã.
- Ừ lên đi con, mà mặc đồ đẹp đẹp vào chứ ba thấy mấy bộ đồ con hay mặc là không được đâu nhá.- ông Hùng hạ giọng.
Thanh bất đắc dĩ dạ ran.
- Nhật, em lên với nó luôn đi.- anh Kiên vờ trêu.
Tưởng Nhật sẽ xấu hổ từ chối ai dè đâu chàng còn hứng chí nói:
- Đợi em tân trang cho chị Thanh xong đảm bảo anh sẽ lé mắt luôn đấy.- rồi đẩy Thanh đi.
Tới phòng Thanh
Phòng Thanh lại được bày trí đúng kiểu con gái luôn nhưng màu chủ đạo lại là màu xanh dương. Phòng khá rộng mặc dù đã để nhiều đồ dùng các kiểu. Nhìn chung phòng rất gọn gàng, sạch sẽ. Phòng có hẳn một bộ bàn ghế tiếp khách đàng hoàng, vốn nằm ở mặt tiền ngôi biệt thự nên hai bên gian tiếp khách và giường ngủ đều có cửa sổ lớn hương thơm thoang thoảng ở chậu cây bên vệ cửa sổ lan khắp phòng.
- Hoa hồng Louise Odier, mùi hương của Pháp.- Nhật mân mê từng cánh hoa.
Thanh nghe Nhật nói xong cũng ngạc nhiên, thấy vậy Nhật cũng nói luôn.
- Loại hoa ở đây có tên gọi là Louise Odier, là loài hoa hồng có nguồn gốc ở Pháp, chị không biết hả?- Nhật nhẹ đỡ lấy cành hoa hồng ấm áp.
- Đó là quà sinh nhật năm nay của tôi, là quà của chị hai tôi.- Thanh bỗng dưng đổi cách xưng hô, phải chăng cô nàng bắt đầu đề phòng con người trước mặt.
Nhận ra sự thay đổi đó Nhật cũng im lặng và ngồi xuống cái ghế salông gần đó. Thanh thì bắt đầu công cuộc tìm đồ. Do lúc nãy chỉ nhanh chóng ngắm hoa nên Nhật không để ý căn phòng. Căn phòng lúc đầu nhìn sẽ trong rất nữ tính đấy nhưng để ý kĩ sẽ thấy không hẳn, bài trí hẳn một góc ngăn hai gian phòng bằng một kệ trang điểm nhưng chứa đầy hộp quà và gấu bông thay vì các loại mỹ phẩm. Trong một góc phòng, có một kệ sách khá lớn chứa toàn sách bách khoa, từ điển ngôn ngữ Nhật Bản và tiếng Anh, ngoài ra còn có một góc để truyện tranh và sách giải trí các loại. Bố trí ngay bên cạnh là một bàn học chứa các loại sách giáo khoa và vở của lớp 12, hiện diện trên bàn một chiếc máy tính xách tay đen. Không hẳn là phòng có gì khác thường, chỉ là nếu không có hẳn một tủ đựng quần áo trải dài gần một bức tường. Đang lúc suy tư Thanh liền bước từ cách cửa gỗ của phòng tắm ra.
Thanh bước ra là một bộ đồ cực cá tính, quần đen rách đầu gối mặc áo khoác da đen mài xước, đi cùng là một chiếc mũ bóng chày màu trắng đội xéo. Nhìn Thanh như một chàng trai thứ thiệt.
- Hình như không phù hợp cho nơi ta sắp tới em nghĩ là chị không nên mặc như này.- Nhật quay một vòng quanh Thanh.- Phải rồi chị sao không mặc thử cái đầm treo đằng kia.
Đằng xa kia có một bộ váy treo trên tường. Nhìn qua tuy đơn giản nhưng lại rất phù hợp với Thanh. Chiếc áo thun trắng ngắn tay đi với chân váy ca rô màu xanh đen.
- Cái đó là bộ váy mà Hoàng Cường tặng tôi ngày này năm ngoái, tôi không muốn mặc nó lần nữa.- Thanh nhún vai lạnh lùng nói.
- Coi tủ quần áo của chị chút nhé.- Nhận được cái gật đầu của Thanh thì cái tủ liền bị mở toang.
Nhìn ngoài ngó trong cũng đủ để hai người sống trong này đấy chứ. Nhưng Nhật chẳng để ý gì nhiều vớ ngay một cái áo thun trắng, một cái quần lửng trắng và một cái áo bóng chày khoác ngoài. Thanh nhận lấy đống đồ, giữ chặt cái mũ mà không nói.
- Hơi giống ép buộc, và đúng là thế vì lần này em cần chị như vậy, vì vậy chị làm ơn nha.- Nhật nói với giọng bất đắc dĩ.
Khi đã ra ngoài, Thanh đã thay đồ, nhưng khuôn mặt biểu rõ sự khó chịu. Từ lúc ra khỏi nhà tới giờ Thanh không nói lời nào. Hai người như người dưng, không nói chuyện gì với nhau. Bước thì bước nhưng chẳng có sức sống, đến khi tới nơi lại có điều kì lạ ( với Thanh thôi).
Trường William là nơi cả hai người đang đứng, bên trong thường ngày tối hù thế mà nay lại có những ánh đèn chiếu hắt ra.
- Là dành cho chị đó.- Nhật bên cạnh mỉm cười.- Đây là sinh nhật hoàn thiện nhất trong hai năm qua của chị, ít nhất là nó sẽ an ủi chị phần nào.
Đẩy Thanh vào trước rồi Nhật đứng lại bên ngoài cổng, nụ cười của người thanh niên hiền dịu như ánh trăng đêm rằm chan chứa nhiều điều.
BỤP lập tức có ánh đèn tắt hẳn chỉ còn ánh nến vàng dịu dịu đang di chuyển lại gần, đến trước mặt Thanh, có thể trong ánh nến khuôn mặt mọi người rất mờ ảo có điều gì đó khiến Thanh chắc chắn rằng đây là điều gì đó mà cô mong đợi bấy lâu-ngày sinh nhật thật sự.
- Bà còn chờ cái gì nữa, tui là tui mỏi tay lắm luôn rồi nha!- Giọng Kỳ Anh đầy châm chọc phát ra từ phía cái bánh.
Không còn chần chừ gì nữa Thanh nhắm mắt một chốc rồi liền thổi nến. Từng đốm sáng vàng tắt ngủm, rồi ánh đèn đã hiện lên. Trước mắt Thanh bây giờ là không chừa một ai, có cả Linh, Sam, Tiger,...đang cầm một khẩu pháo giấy lòe loẹt hướng về phía Thanh. Mỗi người một vẻ thế mà đều mang cái bộ mặt phải nói là đểu đểu. Thanh chưa kịp đưa tay ra đỡ thì PỤP, PỤP, ...
- SINH NHẬT VUI VẺ NHÁ, BÀ CHẰN.
Một hồi sau là người Thanh toàn là xác pháo, và không có gì gọi là... an toàn. Á Ồ bự tổ chảng đang rơi hẳn xuống đầu mọi người. What are you waitting for? Còn đứng đó là gì, ai cũng co giò lên mà chạy, để lại đằng sau Thanh đang khí thế hừng hực cầm cái bánh kem theo, quyết tâm phải ném ít nhất một người cả cái bánh kem này.
Có vẻ sân trường tuy vẫn còn rực đỏ cánh phượng nhưng mà mấy ông bà khoác áo trắng này chăm chỉ đến trường thế này thì không biết nên vui hay nên buồn đây ta. Có lẽ là sẽ buồn rồi, vì cái bánh kem ném đâu không ném mà ném toàn trúng sân trường không sao vui đây. Nhưng đó không phải là chuyện đám hung thủ đó quan tâm, chúng chỉ quan tâm rằng hôm nay là ngày vui nhất mà chúng biết.
Sau một hồi thấm mệt vì rượt đuổi thì cả bọn đang nghỉ ngơi trên cái ghế đá dưới gốc cây bằng lăng tím rực cả góc trường trong đêm. Từng càng hoa cứ nhẹ rơi trong gió đêm hiu hiu làm xua mất cái mệt nhọc của cái đám người kia.
- Ê, mấy người, tui tưởng là mấy người làm sinh nhật tui ở nhà Giang chứ.- Thanh tựa người vào gốc bằng lăng nhìn xuống cái bọn không biết mệt là gì kia.
- Thì có gì đâu, quán thì cho bọn mình mượn tới 9 giờ thui.- Trường miệng nói mắt nhìn điện thoại bên Vũ, nhiều lúc dùng tay trượt đủ thứ làm Vũ cau mày.
- Mấy năm nay đâu ăn được ngày nào đâu mà bà biết.- Kỳ Anh chống hai tay sau gáy nằm hẳn xuống những cánh hoa tím trên đất.
- Phải rồi, nè bà chị, tui cũng có quà cho bà chị nè.- Linh kéo tay Giang tới góc cây, đưa cho Thanh một cái túi giấy trắng, bên trong là hộp quà màu đỏ tươi.
Thanh nhìn bên trong một hồi rồi nhìn về phía hai người trước mặt.
- Thân với nhau từ khi nào rồi, sao tui không biết ta? Cha cha, thảo nào nguyên hôm nay bỏ tui với thằng nhỏ cô đơn lẻ loi.
- Thì bà cũng phải biết là bà đang đi với thằng bồ nó đó, nó chưa ghen tới đánh bà ra mặt thì thôi chứ ở đấy mà lên giọng.- Quang ngồi trên chiếc ghế đá cũ giở từng trang sách mà nghe sột soạt.
- Phải đó, mà sao nó làm cái gì trên sân khấu đấy?- Tiến vừa đi đâu với Thiên và hai đứa nhóc cũng lại gần, chỉ sẵn về cái con người đang lôi cái dàn loa ra.
- ALOO, 1,2,3,4,... NGHE RÕ TRẢ LỜI, RÈEEEEEEEEEEEEE...- giọng Nhật vang vọng khắp trường, và rồi cái âm thanh chói tai nhất cũng vang lên.
- Trời ơi, thằng đấy nó muốn giết người.- Vũ Trường ôm hai lỗ tai tha thiết.
- Rồi, OK ai có nhu cầu hát xin liên hệ chàng trai baby nhất hệ mặt trời. Xin cảm ơn.
- Trời!!! Cấp độ tự sướng của nó đúng level max luôn.- Quang chậc lưỡi.
Nhìn qua Thanh rồi nhìn qua lũ người còn lại, Giang lại nhìn qua Linh.
- Ngoại lai, hát thử một bài không?- Giang kéo tay Linh.
- Tui con lai, bà nội. Ba lần rồi nha.- Linh đập trán.- Mà hát thì cũng được, hát đi.
Bàn tán xong một hồi thì cả hai tung tăng chạy lại phía Nhật. Cả Sam với Tiger cũng lon ton chạy theo. Rồi hai anh em sinh đôi nhà giao thông, rồi Thiên, Tiến, Kỳ Anh cũng qua. Chỉ còn lại Thanh với Quang. Thanh thì chỉ im lặng nhìn về phía sân khấu còn Quang chỉ ngồi đọc sách.
- Sao không ra?/ Ông thích ở đây quá ha!- Cả hai đồng thanh.
- Có chuyện gì hả?/ Tui có chuyện muốn nói.- đồng thanh lần hai.
- Rồi. Bà có gì nói cho tui biết.- Quang dịch sang một bên nhường chỗ cho Thanh ngồi.- Ngồi đi đã.
- Ừ, tui có nghĩ tới chuyện cho thằng Nhật gia nhập đội bóng.
- Ừ.
- Ông là đội trưởng, tui nghĩ ông sẽ hiểu tôi muốn nói gì mà.
- Hiểu, nhưng bà cũng biết người bà nên nói những câu này không phải tôi.
- Phải, nhưng mà n…
- Bà nên hiểu, dù sao đi nữa, bà cũng cần đối mặt với nó.- Quang đứng dậy.- Đừng lo, tui luôn bên bà mà.
Quang vừa đi thì Nhật lại đến. Không nói, chỉ cười, kéo Thanh đi. Còn Thanh, không nói cũng không cười chỉ nghĩ: Cảm ơn .
- Chị ơi, đi chơi đi.- Nhật thấy Thanh liền hướng lại.
- Ừ hai đứa đi nhanh kẻo trễ, nhớ đưa con Thanh về sớm nha.- bà Nguyệt nhiệt liệt ủng hộ.
Thanh nhận được bất ngờ đến bối rối, toan tính từ chối nhưng thấy Nhật ra hiệu liền ấp úng.
- À… đợi chị lên thay đồ đã.
- Ừ lên đi con, mà mặc đồ đẹp đẹp vào chứ ba thấy mấy bộ đồ con hay mặc là không được đâu nhá.- ông Hùng hạ giọng.
Thanh bất đắc dĩ dạ ran.
- Nhật, em lên với nó luôn đi.- anh Kiên vờ trêu.
Tưởng Nhật sẽ xấu hổ từ chối ai dè đâu chàng còn hứng chí nói:
- Đợi em tân trang cho chị Thanh xong đảm bảo anh sẽ lé mắt luôn đấy.- rồi đẩy Thanh đi.
Tới phòng Thanh
Phòng Thanh lại được bày trí đúng kiểu con gái luôn nhưng màu chủ đạo lại là màu xanh dương. Phòng khá rộng mặc dù đã để nhiều đồ dùng các kiểu. Nhìn chung phòng rất gọn gàng, sạch sẽ. Phòng có hẳn một bộ bàn ghế tiếp khách đàng hoàng, vốn nằm ở mặt tiền ngôi biệt thự nên hai bên gian tiếp khách và giường ngủ đều có cửa sổ lớn hương thơm thoang thoảng ở chậu cây bên vệ cửa sổ lan khắp phòng.
- Hoa hồng Louise Odier, mùi hương của Pháp.- Nhật mân mê từng cánh hoa.
Thanh nghe Nhật nói xong cũng ngạc nhiên, thấy vậy Nhật cũng nói luôn.
- Loại hoa ở đây có tên gọi là Louise Odier, là loài hoa hồng có nguồn gốc ở Pháp, chị không biết hả?- Nhật nhẹ đỡ lấy cành hoa hồng ấm áp.
- Đó là quà sinh nhật năm nay của tôi, là quà của chị hai tôi.- Thanh bỗng dưng đổi cách xưng hô, phải chăng cô nàng bắt đầu đề phòng con người trước mặt.
Nhận ra sự thay đổi đó Nhật cũng im lặng và ngồi xuống cái ghế salông gần đó. Thanh thì bắt đầu công cuộc tìm đồ. Do lúc nãy chỉ nhanh chóng ngắm hoa nên Nhật không để ý căn phòng. Căn phòng lúc đầu nhìn sẽ trong rất nữ tính đấy nhưng để ý kĩ sẽ thấy không hẳn, bài trí hẳn một góc ngăn hai gian phòng bằng một kệ trang điểm nhưng chứa đầy hộp quà và gấu bông thay vì các loại mỹ phẩm. Trong một góc phòng, có một kệ sách khá lớn chứa toàn sách bách khoa, từ điển ngôn ngữ Nhật Bản và tiếng Anh, ngoài ra còn có một góc để truyện tranh và sách giải trí các loại. Bố trí ngay bên cạnh là một bàn học chứa các loại sách giáo khoa và vở của lớp 12, hiện diện trên bàn một chiếc máy tính xách tay đen. Không hẳn là phòng có gì khác thường, chỉ là nếu không có hẳn một tủ đựng quần áo trải dài gần một bức tường. Đang lúc suy tư Thanh liền bước từ cách cửa gỗ của phòng tắm ra.
Thanh bước ra là một bộ đồ cực cá tính, quần đen rách đầu gối mặc áo khoác da đen mài xước, đi cùng là một chiếc mũ bóng chày màu trắng đội xéo. Nhìn Thanh như một chàng trai thứ thiệt.
- Hình như không phù hợp cho nơi ta sắp tới em nghĩ là chị không nên mặc như này.- Nhật quay một vòng quanh Thanh.- Phải rồi chị sao không mặc thử cái đầm treo đằng kia.
Đằng xa kia có một bộ váy treo trên tường. Nhìn qua tuy đơn giản nhưng lại rất phù hợp với Thanh. Chiếc áo thun trắng ngắn tay đi với chân váy ca rô màu xanh đen.
- Cái đó là bộ váy mà Hoàng Cường tặng tôi ngày này năm ngoái, tôi không muốn mặc nó lần nữa.- Thanh nhún vai lạnh lùng nói.
- Coi tủ quần áo của chị chút nhé.- Nhận được cái gật đầu của Thanh thì cái tủ liền bị mở toang.
Nhìn ngoài ngó trong cũng đủ để hai người sống trong này đấy chứ. Nhưng Nhật chẳng để ý gì nhiều vớ ngay một cái áo thun trắng, một cái quần lửng trắng và một cái áo bóng chày khoác ngoài. Thanh nhận lấy đống đồ, giữ chặt cái mũ mà không nói.
- Hơi giống ép buộc, và đúng là thế vì lần này em cần chị như vậy, vì vậy chị làm ơn nha.- Nhật nói với giọng bất đắc dĩ.
Khi đã ra ngoài, Thanh đã thay đồ, nhưng khuôn mặt biểu rõ sự khó chịu. Từ lúc ra khỏi nhà tới giờ Thanh không nói lời nào. Hai người như người dưng, không nói chuyện gì với nhau. Bước thì bước nhưng chẳng có sức sống, đến khi tới nơi lại có điều kì lạ ( với Thanh thôi).
Trường William là nơi cả hai người đang đứng, bên trong thường ngày tối hù thế mà nay lại có những ánh đèn chiếu hắt ra.
- Là dành cho chị đó.- Nhật bên cạnh mỉm cười.- Đây là sinh nhật hoàn thiện nhất trong hai năm qua của chị, ít nhất là nó sẽ an ủi chị phần nào.
Đẩy Thanh vào trước rồi Nhật đứng lại bên ngoài cổng, nụ cười của người thanh niên hiền dịu như ánh trăng đêm rằm chan chứa nhiều điều.
BỤP lập tức có ánh đèn tắt hẳn chỉ còn ánh nến vàng dịu dịu đang di chuyển lại gần, đến trước mặt Thanh, có thể trong ánh nến khuôn mặt mọi người rất mờ ảo có điều gì đó khiến Thanh chắc chắn rằng đây là điều gì đó mà cô mong đợi bấy lâu-ngày sinh nhật thật sự.
- Bà còn chờ cái gì nữa, tui là tui mỏi tay lắm luôn rồi nha!- Giọng Kỳ Anh đầy châm chọc phát ra từ phía cái bánh.
Không còn chần chừ gì nữa Thanh nhắm mắt một chốc rồi liền thổi nến. Từng đốm sáng vàng tắt ngủm, rồi ánh đèn đã hiện lên. Trước mắt Thanh bây giờ là không chừa một ai, có cả Linh, Sam, Tiger,...đang cầm một khẩu pháo giấy lòe loẹt hướng về phía Thanh. Mỗi người một vẻ thế mà đều mang cái bộ mặt phải nói là đểu đểu. Thanh chưa kịp đưa tay ra đỡ thì PỤP, PỤP, ...
- SINH NHẬT VUI VẺ NHÁ, BÀ CHẰN.
Một hồi sau là người Thanh toàn là xác pháo, và không có gì gọi là... an toàn. Á Ồ bự tổ chảng đang rơi hẳn xuống đầu mọi người. What are you waitting for? Còn đứng đó là gì, ai cũng co giò lên mà chạy, để lại đằng sau Thanh đang khí thế hừng hực cầm cái bánh kem theo, quyết tâm phải ném ít nhất một người cả cái bánh kem này.
Có vẻ sân trường tuy vẫn còn rực đỏ cánh phượng nhưng mà mấy ông bà khoác áo trắng này chăm chỉ đến trường thế này thì không biết nên vui hay nên buồn đây ta. Có lẽ là sẽ buồn rồi, vì cái bánh kem ném đâu không ném mà ném toàn trúng sân trường không sao vui đây. Nhưng đó không phải là chuyện đám hung thủ đó quan tâm, chúng chỉ quan tâm rằng hôm nay là ngày vui nhất mà chúng biết.
Sau một hồi thấm mệt vì rượt đuổi thì cả bọn đang nghỉ ngơi trên cái ghế đá dưới gốc cây bằng lăng tím rực cả góc trường trong đêm. Từng càng hoa cứ nhẹ rơi trong gió đêm hiu hiu làm xua mất cái mệt nhọc của cái đám người kia.
- Ê, mấy người, tui tưởng là mấy người làm sinh nhật tui ở nhà Giang chứ.- Thanh tựa người vào gốc bằng lăng nhìn xuống cái bọn không biết mệt là gì kia.
- Thì có gì đâu, quán thì cho bọn mình mượn tới 9 giờ thui.- Trường miệng nói mắt nhìn điện thoại bên Vũ, nhiều lúc dùng tay trượt đủ thứ làm Vũ cau mày.
- Mấy năm nay đâu ăn được ngày nào đâu mà bà biết.- Kỳ Anh chống hai tay sau gáy nằm hẳn xuống những cánh hoa tím trên đất.
- Phải rồi, nè bà chị, tui cũng có quà cho bà chị nè.- Linh kéo tay Giang tới góc cây, đưa cho Thanh một cái túi giấy trắng, bên trong là hộp quà màu đỏ tươi.
Thanh nhìn bên trong một hồi rồi nhìn về phía hai người trước mặt.
- Thân với nhau từ khi nào rồi, sao tui không biết ta? Cha cha, thảo nào nguyên hôm nay bỏ tui với thằng nhỏ cô đơn lẻ loi.
- Thì bà cũng phải biết là bà đang đi với thằng bồ nó đó, nó chưa ghen tới đánh bà ra mặt thì thôi chứ ở đấy mà lên giọng.- Quang ngồi trên chiếc ghế đá cũ giở từng trang sách mà nghe sột soạt.
- Phải đó, mà sao nó làm cái gì trên sân khấu đấy?- Tiến vừa đi đâu với Thiên và hai đứa nhóc cũng lại gần, chỉ sẵn về cái con người đang lôi cái dàn loa ra.
- ALOO, 1,2,3,4,... NGHE RÕ TRẢ LỜI, RÈEEEEEEEEEEEEE...- giọng Nhật vang vọng khắp trường, và rồi cái âm thanh chói tai nhất cũng vang lên.
- Trời ơi, thằng đấy nó muốn giết người.- Vũ Trường ôm hai lỗ tai tha thiết.
- Rồi, OK ai có nhu cầu hát xin liên hệ chàng trai baby nhất hệ mặt trời. Xin cảm ơn.
- Trời!!! Cấp độ tự sướng của nó đúng level max luôn.- Quang chậc lưỡi.
Nhìn qua Thanh rồi nhìn qua lũ người còn lại, Giang lại nhìn qua Linh.
- Ngoại lai, hát thử một bài không?- Giang kéo tay Linh.
- Tui con lai, bà nội. Ba lần rồi nha.- Linh đập trán.- Mà hát thì cũng được, hát đi.
Bàn tán xong một hồi thì cả hai tung tăng chạy lại phía Nhật. Cả Sam với Tiger cũng lon ton chạy theo. Rồi hai anh em sinh đôi nhà giao thông, rồi Thiên, Tiến, Kỳ Anh cũng qua. Chỉ còn lại Thanh với Quang. Thanh thì chỉ im lặng nhìn về phía sân khấu còn Quang chỉ ngồi đọc sách.
- Sao không ra?/ Ông thích ở đây quá ha!- Cả hai đồng thanh.
- Có chuyện gì hả?/ Tui có chuyện muốn nói.- đồng thanh lần hai.
- Rồi. Bà có gì nói cho tui biết.- Quang dịch sang một bên nhường chỗ cho Thanh ngồi.- Ngồi đi đã.
- Ừ, tui có nghĩ tới chuyện cho thằng Nhật gia nhập đội bóng.
- Ừ.
- Ông là đội trưởng, tui nghĩ ông sẽ hiểu tôi muốn nói gì mà.
- Hiểu, nhưng bà cũng biết người bà nên nói những câu này không phải tôi.
- Phải, nhưng mà n…
- Bà nên hiểu, dù sao đi nữa, bà cũng cần đối mặt với nó.- Quang đứng dậy.- Đừng lo, tui luôn bên bà mà.
Quang vừa đi thì Nhật lại đến. Không nói, chỉ cười, kéo Thanh đi. Còn Thanh, không nói cũng không cười chỉ nghĩ: Cảm ơn .
/22
|