Trùm cuối của phần thực nghiệm đảo này đây.
Từ chap 70, mọi thứ sẽ tiếp nối bản gốc, nếu ai đã đọc bản gốc
rồi thì coi như đây là bản Bluray có cắt ghép và chỉnh sửa, chăm chút hơn một tý đi =))
Chân thành cám ơn các bạn đã kiên nhẫn đọc đến chap này.
“Hộc...tại sao các người cứ phải chạy về hướng này làm gì !?” Trung Thành buồn bực nói với hai người đang chạy bên cạnh. Nhưng chân hắn cũng không chậm tý nào. Đáng lẽ thoát rồi phải chia ra mà chạy chứ !? Chưa nghe câu đoàn kết là chết hết à !?
Bị Frozen túm cổ bay đi một đoạn dài khiến hắn rất bất mãn, nhưng cũng vì thế mà ý thức được, đi cùng hai đứa có chiến lực vượt trội mình như thế này không phải chuyện gì tốt đẹp cả, nguy hiểm chung vừa kết thúc, dám chắc hai đứa nó làm thịt mình ngay. Bởi vậy Trung Thành kiên quyết muốn tách đoàn.
“Nói nhảm, bọn ta không chạy hướng này thì chạy đi đâu, ít ra còn có hi vọng có người giúp đỡ...hộc.” Thiếu niên toàn thân được bao quanh bởi tầng lửa đỏ nói với giọng bất mãn.
“Nếu anh không yếu nhớt như vậy thì cần gì phải chạy.” Frozen với màn sương lạnh quanh người cũng bực mình nói.
“Hừ, nói thì oai, Các người mạnh vậy sao không ở lại đánh với chúng nó đi...Chết tiệt, nhanh chân lên một chút.” Trung Thành quay sang gắt gỏng rồi tăng tốc.
“Mẹ ơi, đuổi theo nhanh vậy sao !?” Thiếu niên dùng lửa quay đầu lại sợ vãi linh hồn, cũng tiếp tục cắm đầu cắm cổ tăng tốc.
“Bọn chúng không biết mệt, là do chúng ta chạy chậm lại.” Cô ta quay lại phất tay, một làn sương lạnh tỏa ra, cây cỏ dưới chân lập tức đóng băng, làm mấy vật đang đuổi theo phía sau dẵm lên cũng có chậm lại đôi chút.
“Để tôi thử xem.” Trung thành nói rồi quay lại, dùng hai khẩu air gun (súng nén không khí) liên tiếp bắn mấy phát.
Tiếc là hắn ngắm tuy chuẩn nhưng tốc độ của những sinh vật này quá nhanh, chỉ có một phát là trúng được chân của con đi sau cùng, đục được một lỗ nhỏ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sức chạy của nó là mấy, thậm chí làm nó chuyển qua chạy 4 chân, còn nhanh hơn một chút
Có nên quăng lựu đạn không nhỉ !?
Mang theo không nhiều lắm, nghĩ thấy hơi tiếc, hắn lạnh lùng cất súng rồi cũng cắm cổ chạy tiếp.
Phía sau bọn họ, cả chục sinh vật hình người toàn thân máu me be bét, ruột gan tơi bời đang gấp rút đuổi theo phía sau, có vẻ thà chết cũng không bỏ qua
…
Rừng cây rậm rạp, những phiến lá cây xanh mượt trong rừng không vì độ cứng đã được nâng cao mà mất đi vẻ mềm mại của nó.
Tuyết vừa ngừng rơi, thời tiết trên đảo đã có vẻ chuyển sang mùa thu. Giữa màu xanh của cây lá kim, thấp thoáng sắc vàng của lá phong, lá vàng của ngân hạnh cùng màu xanh của trúc tạo nên một bức tranh sắc màu tuyệt đẹp.
Tất nhiên với những người thể chất yếu thì chỉ riêng việc chuyển đổi thời tiết thất thường thế này cũng sẽ khiến họ muốn sinh bệnh.
Đột nhiên phát ra nhiều tiếng lạo xạo xào xạc liên tục do tiếng lá cây bị vật gì đó quyệt vào.
2 thiếu niên dùng tốc độ cực cao chạy băng băng trong rừng, cảnh tượng này trên thực nghiệm đảo đáng lẽ rất bình thường, chỉ là nếu đó là một người vác trên vai một cái balo to gấp mấy lần cơ thể, cộng thêm một cô gái ngồi trên đó không ngừng đá chân nhún nhẩy, có lẽ sẽ rất nhiều người thấy kỳ quặc.
Thần tiễn vác cái balo to đùng của Ren chạy như bay liên tục, còn cô gái này lại thoải mái như đang ngồi xe ngựa, thỉnh thoảng ngắt vài cành lá chơi, tiện tay vung những cú đấm nhẹ khiến kình phong thổi ào ạt, làm tan đám cành cây cản đường, mồm ngát ngân nga những bài hát đang thịnh hành của giới trẻ hiện tại.
Ở bên dưới, thần tiễn cũng không có vẻ gì là khó chịu cả, cái balo này tuy nặng, nhưng chỉ là với người thường, còn với hắn cũng chả khác đống xốp lớn là bao, kể cả cộng thêm cô gái trên đó nữa.
Với lại, mấy ai được cô gái này hát trực tiếp cho nghe như thế này chứ.
Dù rằng cũng không phải là hát cho hắn nghe.
Được một lúc thì Ren cũng ngừng hát, há cái miệng nhỏ nhắn ra ngáp một cái duyên dáng rồi dụi dụi hai mắt. Có lẽ cô buồn ngủ rồi.
Đúng lúc này thì Thần tiễn mới bắt đầu nói:
“Ren tiểu thư, cứ để Hậu nghệ cung mang cô ta rời đảo như vậy có sao không !? Nhỡ cô ta tự sát trên đường thì sao !?”
“Oáp, hơ… hỏi gì cơ !?” Ren mắt nhắm mắt mở nói, Thần tiễn chạy rất đều nhịp, không hề rung một chút nào, làm cô có chút cảm giác như đang ngồi ô tô, mà cứ ngồi ô tô là cô buồn ngủ.
“Tôi muốn hỏi là cô dùng Hậu Nghệ cung gửi Đạm Băng Băng về tổng bộ như vậy, ngộ nhỡ cô ta tự sát không khai thì sao !? Trên tổng bộ cũng không có khả năng lưu giữ ký ức của người chết như trên thực nghiệm đảo mà !?” Thần tiễn cũng không ngại phiền phức mà nhắc lại, hắn khá rõ tính cách của cô gái này, nổi nóng với cô thì người chịu thiệt thòi sẽ là mình.
“À, không sao, trước khi bị ném vào bên trong hậu nghệ cung thì ta đã phế toàn thân xong đánh ngất cô ta rồi, mở mắt ra thì chắc cô ta đã ở tổng bộ, chị Shaorin đang ở đó, cô ta có muốn cũng chẳng giấu được gì đâu.” Ren dùng giọng ngái ngủ nói.
“Queen Shaorin rất thạo trong việc tra tấn à !?” Thần tiễn khó hiểu hỏi.
“Không, chị ấy rất hiền.” Ren chép chép miệng đáp, rồi nghĩ một lúc cô bổ xung:
“Nhưng ta chưa thấy đứa nào bị chị ấy hỏi cung mà không khai cả.”
Thần tiễn không khỏi rùng mình, nghĩ đến những lời đồn về Shaorin, người thần bí nhất trong 3 vị Queen cũng là thống lĩnh ám sát bộ của IMI. Nghe nói trên đảo không ai dám đắc tội hay nói xấu cô ta, dù chỉ là nói sau lưng.Tuy chưa gặp mặt bao giờ, nhưng hắn vẫn luôn rất ấn tượng với cái tên này.
“Mà nhắc mới nhớ, cô ta cần gì ở chú vậy !? Thần tiễn !? Sao mới lên đảo được mấy ngày mà có cả đám chạy theo chú thế !?” Ren hiếu kì hỏi.
“Vì ánh sáng hủy diệt, Đạm Băng Băng cùng với hai người của Vatican đều nói sợi tơ ánh sáng sư phụ giao cho tôi là của bọn họ.” Thần tiễn đáp.
Nghe đến đây, đột nhiên Ren nở một nụ cười nhạt, tiếng cười rất nhỏ, nhưng với thính lực của Thần Tiễn, hắn vẫn nghe rõ mồn một, liền thắc mắc:
“Cô cười gì vậy !?”
“Haha, không có gì, ánh sáng hủy diệt là sản phẩm đặc trưng của trường sinh đảo, đám kia còn dám mặt dày tự nhân là của mình mà không biết ngượng. Nghe nói tiên phật đều rất xem trọng mặt mũi, không dè vừa thấy thứ gì hữu dụng là cả đám chuyển tông như cẩu thấy phân vậy.”
“Nhưng Đạm Băng Băng nói là tiên giới trước đây từng mất một vật như vậy, hai người của Vatican cũng nói thiên chúa của bọn họ từng sử dụng ánh sáng này mà !?” Thần tiễn khó hiểu hỏi.
“Có thể là do ông rồng già đó lúc giao chiến với thiên đế của tiên giới và thiên chúa của Vatican để lại.” Ren đáp.
Ông rồng già chắc là Long Thần rồi. Tổ phụ của Trường Sinh Đảo, người nuôi dạy King và Queen, nếu như ngài ấy còn sống mà nghe được biệt hiệu này, không biết sẽ có tâm tình ra sao.
“Long thần từng đến tiên giới và thần giới sao !?” Thân tiễn nói với vẻ thán phục, hai giới này một cực kỳ bí ẩn, một cực kỳ mạnh mẽ, có thể đến đó mà vẫn còn trở về lập ra trường sinh đảo lợi hại như bây giờ, đủ nói lên bản lĩnh khi đó của Long thần.
“Không, ổng không đến được tiên giới, thông đạo đến nơi này cực kỳ bí ẩn, chỉ có tu luyện công pháp tu chân lên đến mức cao nhất mới có thể xé rách không gian mà tới, mà ông già đó thì không hứng thú với thứ này.”
Ngừng một chút, Ren bổ xung:
“Ổng giao chiến với cả thiên đế và thiên chúa ở trên thần giới.”
Thần tiễn há hốc mồm kinh ngạc, lại còn bá đạo hơn thế à.
“Tất nhiên là ổng thua te tua.” Câu nói kế tiếp của Ren làm tụt hết cảm xúc đang dâng trào của thần tiễn, thậm chí còn làm cho hắn có cảm giác muốn té ngửa.
“Nhưng hai người kia cũng chẳng khá khẩm gì, một bị thương mấy trăm năm, đến mức có con khỉ đá chạy lên thiên đình của hắn quậy phá tưng bừng mà đành bất lực không ra tay được, người còn lại bị đánh gãy thần mạch, mất đi liên kết với chúng thần, kết quả là bị giáng xuống làm phàm nhân.“ Ren đắc ý nói tiếp.
Đầu thần tiễn đầy vạch đen, hắn không ngờ các đại nhân vật này lại có một đoạn chuyện xưa như vậy.
“Những chuyện này thì liên quan gì đến sợi tơ ánh sáng của tôi !? “ Thần tiễn ray ray huyệt thái dương của mình chuyển đề tài.
“Sợi tơ ánh sáng của cậu, nếu chị nhìn không lầm thì là một đoạn râu của ông già đó, chắc lúc đánh nhau với người ta thua trận, bị nhổ ra đó mà. Của vatican chắc cũng tương tự. Sau đó hai tên giặc già kia đem truyền xuống cho con cháu để khoe chiến tích đây.“ Ren kể lại chuyện xưa với một giọng nói chả có vẻ gì là tôn kính làm Thần tiễn không biết nói gì hơn.
“Một sợi râu mà có thể tỏa ra ánh sáng mạnh thế sao !? “
“Ừ, toàn thân của ổng đều là do ánh sáng ngưng kết thành, có thể nói ổng là bản nguyên của ánh sáng trên thế giới này. Nên mỗi mảnh thân thể ổng đều có thể tỏa ra ánh sáng hủy diệt liên tục. Nếu cậu nhổ được một cọng lông của ổng rồi treo lên trần nhà, thì khỏi cần đèn điện luôn.“
“Nhắc mới nhớ, cây gậy ánh sáng của King là cả đoạn cột sống của ổng đó, nên ánh sáng hủy diệt của anh ấy mới là mạnh nhất. “ Ren nói với giọng sùng bái.
Thần tiễn mặt đen lại, hắn yếu ớt hỏi tiếp :
“Vậy các mảnh xương khác đâu rồi !? “
“À, King đem rã ra trải khắp trường sinh đảo làm pháp trận phòng hộ rồi. “ Ren hồn nhiên đáp.
"…"
Chuyển đề tài, chuyển đề tài thôi, cứ để cô ấy nói thế này, chẳng mấy mà hình tượng của các vị đại nhân vật trong mắt mình sụp đổ mất. Thần tiễn khổ sở thầm nghĩ.
Ngày hôm nay, các vị anh hùng, mục tiêu, thần tượng của hắn đã sụp đổ quá nửa
“Vậy tiểu thư cần thông tin gì ở Đạm Băng Băng vậy !?” Thần tiễn gạt những suy nghĩ kia sang 1 bên rồi tiếp tục hỏi, dù sao cứ chạy quanh tìm King thế này cũng thật sự rất nhàm chán.
“Lối vào…thông đạo dẫn đến tiên, phật giới.” Ren cũng xoa xoa mặt cho tỉnh ngủ, hết cách, dù êm nhưng cũng không thể ngủ được, mấy cái lá cùng cành cây cứ gạt qua người, không đánh tan chúng trước thì không xong. Nên cô cũng có hứng mà giải thích cho Thần tiễn một số việc, dù sao đã đắc tội với tiên phật hai giới, sau này hắn không dựa vào IMI thì một bước ra đường cũng khó đi.
Không thể không nói phụ nữ là loại sinh vật lắm chuyện nhất, đồng thời cũng là loại sinh vật không biết giữ bí mật nhất
“Để làm gì vậy !?" Thần tiễn ướm hỏi.
Ren chỉ tủm tỉm cười, không nói nữa. Thần Tiễn nghi hoặc vô cùng, nhưng cũng rất biết điều không hỏi gì thêm.
“Oáp, thôi, chị muốn ngủ rồi, nằm đây, đừng để cái cành cây nào chạm vào chị đấy.”
Nói rồi bắt đầu nằm trên cái balo mà ngủ thật.
Còn thần tiễn, hai chân vẫn chạy băng băng với một nhịp độ ổn định, đầu không ngừng nghĩ miên man, tay liên tục đánh ra những chưởng nhẹ không tiếng động, đánh gãy những cành cây cản đường có thể chạm vào chiếc balo trên vai.
...
Cũng tại khu rừng đó, ở một hướng khác.
“Hộc, cứ chạy thế này cũng không phải là cách... ta sắp hết hơi rồi.” Thiếu niên được vầng lửa đỏ quanh thân mệt nhọc nói hắn đang tụt lại đần, thể lực của hắn không phải là quá tốt. Dùng siêu năng lực cũng tiêu hao thể lực đấy.
“Vậy quay lại đánh với chúng đi.” Trung Thành lạnh lùng đáp.
“Ặc... chạy.” Lửa đỏ bất đắc dĩ đáp, một luồng lửa bọc lấy hai tay hắn hình thành thứ giống như động cơ nhỏ, đấy hắn về phía trước như phản lực.
Grao....
Mấy sinh vật đằng sau một trảo vồ hụt mất con mồi bất mãn kêu lên, lại tiếp tục tăng tốc đuổi theo.
“Cô còn chạy được chứ !?” Trung Thành quay sang hỏi cô gái bên cạnh.
“Được. Phía trước có hơi nước rất nồng đậm, mau chạy đến đó.” Frozen thong thả đáp, đôi cánh băng sương của cô ta là dung mana huyễn hóa thành, cái này có thể bổ xung bằng đá mana, nên không lo vấn đề hết xăng như hai người còn lại.
“Không phải định đóng băng chúng dưới nước chứ !?” Trung Thành bĩu môi nói. Hắn vẫn còn khá bất mãn câu nói lúc trước của cô gái này chê hắn yếu nhớt.
“Trông mặt vậy mà cũng không ngu lắm...” Cô gái nhàn nhạt đáp rồi lớp sương quanh người có vẻ dày đặc lên, làm cô ta cứ thế phiêu diêu tăng tốc lên phía trước. Không để ý đến vẻ mặt khó coi của người đi sau.
Trung thành có thể lực khá nhất trong ba người giờ đây lại là người đi sau cùng, quay lại thây mấy sinh vật đằng sau hình như còn đang nhe răng mỉm cười thân thiện với mình, hắn cảm thấy sống lưng có chút lành lạnh, mở ba lô quân dụng sau vai ra cắn nhẹ một viên thuốc nhỏ.
Sau đó cắm đầu chạy hùng hục như trâu.
Hình như tốc độ có tăng lên thêm một chút.
/84
|