Như thế nào lại mắc cái loại bệnh trì trệ Procrastination này.
Một việc có thể không cần làm gấp, chỉ cần từ từ mà hoàn thành lại bị trì hoãn đến quá thời hạn cho phép, thời gian hạn chế cùng áp lực lẫn cảm giác lo âu sẽ làm cho bản thân phát ra ý chí chiến đấu, đại đa số người ôm loại tâm tính này cho dù là kết quả gì cũng coi như không có gì trở ngại.
Vì trong tiềm thức của họ, cùng cái loại tin tưởng vững chắc không nghi ngờ cho rằng mọi người đều là bị bức mới có thể đứng dậy mới là chân lí tuyệt đối.
Theo như trình độ cao cấp mà nói, trì hoãn một việc gì đó nhất định có nguyên nhân.
Hoặc là do bản tính người đó thích trì trệ công việc, hoặc là bởi vì không tự tin với chuyện mình phải làm mà sinh ra bản năng kháng cự, đều quy tội trốn tránh trách nhiệm.
Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đây là câu nói của phần lớn lượng người luôn ở trạng thái deadline. Nhưng mà, đương nhiên cũng có loại bức lại không thể chuyển mình được a, gia hỏa đáng thương nào đó cho dù trốn tránh đến cuối cùng, lại phải sống trong cảm giác lo âu gấp gáp sợ hãi, cho dù có sẵn sàng sấn tới hôn ngón chân của phật Như Lai, kỳ tích cũng không hề xuất hiện trước mặt.
Thí dụ như, đối với các loại sổ sách tính toán hoàn toàn không phải là sở trường của YoSeob mà nói, cho dù có ngồi ì cổ mà vắt óc làm, tới hạn nộp bài, vẫn là đối mặt với trang giấy trắng cùng đề giải không đầu mối.
Đối với mấy loại cần tính toán này, ngoài việc phải được học các môn về toán học ra, còn phải có năng lực biết tính toán, YoSeob lại là cái loại ngu ngốc điển hình đi học nghe không hiểu, bài tập vĩnh viễn không làm; cho dù đi học nghe hiểu, đi thi vẫn hoàn thất bại.
Hiện tại, cậu đang ngồi trước bàn làm việc, đáng thương hề hề cau mày nắm bút trên giấy loạn vẽ, phía trước còn có đặt một quyển sách giáo khoa ---
[x=1,y=1,x=y+1... ]
Vì cái gì mà ra cái đề mục khó hiểu như vậy a? x cùng y không phải đều là 1 hết sao? Vì cái gì x sẽ biến thành y+1 a? Vậy x rốt cuộc là cái gì?!!
(=皿=)Mình học ngành văn học khoa tiếng Trung a, vì cái gì cũng phải học tính cái loại đông tây này!
JunHyung nằm ở trên đùi YoSeob cơ hồ muốn cười đến nội thương, tên ngu ngốc này bị một bài toán cơ bản nhất giày vò đến hai tiếng đồng hồ a, làm không được còn cào đầu, thở dài, viết bản nháp, vẽ mấy cái bộ dáng xấu xí bi thảm, thật sự là đáng yêu cực!
Vì cái gì đơn giản như vậy mà cậu còn làm không được? Kỳ thực đề toán đã cho rất rõ ràng rồi, chỉ cần sắp xếp lại một vài lý luận logic là có thể giải được a.
Tiểu thuyết viết tốt như vậy vì cái gì gặp mấy cái đề toán liền hoàn toàn trí chướng (thiểu não =.=) là như thế nào?..
A a, môn toán của cậu tệ như vậy, thi đậu đại học OneDay cũng không phải chuyện dễ dàng đi?
JunHyung rất muốn biết hồi còn học trung học YoSeob rốt cuộc vượt qua như thế nào, nếu chỉ mượn thành tích môn văn, chắc chắn sẽ không đạt đủ điểm chuẩn của đại học OneDay nha, vẫn là nói một số người trời sinh có chút thiếu khuyết về trí não đi?
Một việc có thể không cần làm gấp, chỉ cần từ từ mà hoàn thành lại bị trì hoãn đến quá thời hạn cho phép, thời gian hạn chế cùng áp lực lẫn cảm giác lo âu sẽ làm cho bản thân phát ra ý chí chiến đấu, đại đa số người ôm loại tâm tính này cho dù là kết quả gì cũng coi như không có gì trở ngại.
Vì trong tiềm thức của họ, cùng cái loại tin tưởng vững chắc không nghi ngờ cho rằng mọi người đều là bị bức mới có thể đứng dậy mới là chân lí tuyệt đối.
Theo như trình độ cao cấp mà nói, trì hoãn một việc gì đó nhất định có nguyên nhân.
Hoặc là do bản tính người đó thích trì trệ công việc, hoặc là bởi vì không tự tin với chuyện mình phải làm mà sinh ra bản năng kháng cự, đều quy tội trốn tránh trách nhiệm.
Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đây là câu nói của phần lớn lượng người luôn ở trạng thái deadline. Nhưng mà, đương nhiên cũng có loại bức lại không thể chuyển mình được a, gia hỏa đáng thương nào đó cho dù trốn tránh đến cuối cùng, lại phải sống trong cảm giác lo âu gấp gáp sợ hãi, cho dù có sẵn sàng sấn tới hôn ngón chân của phật Như Lai, kỳ tích cũng không hề xuất hiện trước mặt.
Thí dụ như, đối với các loại sổ sách tính toán hoàn toàn không phải là sở trường của YoSeob mà nói, cho dù có ngồi ì cổ mà vắt óc làm, tới hạn nộp bài, vẫn là đối mặt với trang giấy trắng cùng đề giải không đầu mối.
Đối với mấy loại cần tính toán này, ngoài việc phải được học các môn về toán học ra, còn phải có năng lực biết tính toán, YoSeob lại là cái loại ngu ngốc điển hình đi học nghe không hiểu, bài tập vĩnh viễn không làm; cho dù đi học nghe hiểu, đi thi vẫn hoàn thất bại.
Hiện tại, cậu đang ngồi trước bàn làm việc, đáng thương hề hề cau mày nắm bút trên giấy loạn vẽ, phía trước còn có đặt một quyển sách giáo khoa ---
[x=1,y=1,x=y+1... ]
Vì cái gì mà ra cái đề mục khó hiểu như vậy a? x cùng y không phải đều là 1 hết sao? Vì cái gì x sẽ biến thành y+1 a? Vậy x rốt cuộc là cái gì?!!
(=皿=)Mình học ngành văn học khoa tiếng Trung a, vì cái gì cũng phải học tính cái loại đông tây này!
JunHyung nằm ở trên đùi YoSeob cơ hồ muốn cười đến nội thương, tên ngu ngốc này bị một bài toán cơ bản nhất giày vò đến hai tiếng đồng hồ a, làm không được còn cào đầu, thở dài, viết bản nháp, vẽ mấy cái bộ dáng xấu xí bi thảm, thật sự là đáng yêu cực!
Vì cái gì đơn giản như vậy mà cậu còn làm không được? Kỳ thực đề toán đã cho rất rõ ràng rồi, chỉ cần sắp xếp lại một vài lý luận logic là có thể giải được a.
Tiểu thuyết viết tốt như vậy vì cái gì gặp mấy cái đề toán liền hoàn toàn trí chướng (thiểu não =.=) là như thế nào?..
A a, môn toán của cậu tệ như vậy, thi đậu đại học OneDay cũng không phải chuyện dễ dàng đi?
JunHyung rất muốn biết hồi còn học trung học YoSeob rốt cuộc vượt qua như thế nào, nếu chỉ mượn thành tích môn văn, chắc chắn sẽ không đạt đủ điểm chuẩn của đại học OneDay nha, vẫn là nói một số người trời sinh có chút thiếu khuyết về trí não đi?
/22
|