Gió mùa thu lẳng lặng thổi qua vạt tóc, đôi mắt tôi đọng lại giữa không gian…
Đằng sau cặp kính, ai có thể thấy tôi đang nghĩ gì?
Học viện Hoàng gia Kstar, ngôi trường dành cho con cái những nhà giàu có và dòng dõi hoàng tộc. Học viện đã có bề dày lịch sử hơn 30 năm, do một nhà tư sản đứng ra bảo trợ, nhiều năm qua chỉ chuyên nhận những học viên giàu có hoặc gia thế khó lường vào học. Tuy nhiên, năm nay lại khác hẳn. Vị hiệu trưởng mới về tiếp quản học viện đã ra một quy định mới, đó là mỗi năm sẽ trao học bổng toàn phần cho một và chỉ một người thật sự tài giỏi không có bất kỳ một thân thế nào vào học. Người đó, sẽ được gọi là S, tức là thiên tài giấu mặt và được đối xử ngang hàng với con cái các nhà quyền quý ở tại học viện…
Mà cũng thật hay, cái con người S giấu mặt đó, không nghĩ tới thế nào lại ngồi cạnh tôi…
Ngày khai giảng.
Lớp 11A.
“Rei Collin!!!”
Tiếng quát nạt dứt khoát vang lên, kèm theo đó là thanh âm gót giày sắc nhọn nện cồm cộp xuống sàn gạch, mùi sát khí lan toả.
Tôi giật mình trở dậy, ngón tay lồng vào sau cặp kính dụi dụi đôi mắt mơ màng, khoé miệng còn vương sợi nước màu trắng.
Vị giáo sư nhìn hành động của tôi lại càng nổi điên hơn, trực tiếp gõ một thước vào đầu tôi, quát lớn.
“Em thật coi thường tôi, ngay trong tiết giảng của tôi mà có thể ngủ gục sao?”
Tôi đau đớn ôm lấy đầu, nước mắt muốn chực trào ra, khóc không thành tiếng, mếu máo nói “Thưa cô, chỉ là hôm qua em thức khuya đọc trước môn Nhật văn của cô, nên hôm nay mới thế này. Em xin lỗi.”
Vị giáo sư hừ lạnh một tiếng, gõ thêm một thước đau đớn vào đầu tôi, xoay người, nện gót bước đi. Tôi đưa tay lên ngực, thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại có tiếng nói bất ngờ làm tôi suýt té ghế.
“Chào cậu, Rei Collin.”
Tôi hoảng hốt ngả người sang một phía, đè tay lên ngực khống chế con tim đang nhảy loạn, đưa mắt nhìn sang bên cạnh. Đó là một cô gái ngoại lai, đôi mắt màu lam và mái tóc suôn dài đen nhánh. Cô ấy nở một nụ cười thân thiện nhìn tôi, má trái ẩn ẩn lúm đồng tiền.
Tôi nuốt nước bọt cái ực, tận lực áp chế sự tham muốn với vẻ đẹp trước mắt, cười cười ngập ngừng hỏi “Cậu là…?”
“Tớ tên Sayaka Inu Chatta, rất vui được làm quen.”
Cô gái lại nở một nụ cười tươi tắn, tựa như giọt sương ban mai trở mình phản chiếu hào quang.
Tôi hơi nhíu mày lại, Sayaka cái gì cha cha… thật là khó nhớ. Có vẻ như cô bạn này là lai giữa Âu và Nhật đây, nét đẹp Á – Âu kết hợp này thật sự tuyệt quá. Ơ mà cậu ấy có vẻ lạ, mới chuyển tới chăng?
Nhìn ra vẻ nghi vấn trong mắt tôi, cô ấy lại mỉm cười “Tớ mới vừa chuyển đến hôm nay”
Tôi “ồ” lên một tiếng như thấu hiểu, sau đó lại thích chí cười tươi, tò mò hỏi “Cậu là tiểu thư nhà nào?”
Sayaka hơi khựng lại một chút, rồi chỉ cười gượng tiếp tục cúi xuống làm bài. Tôi nghiêng đầu thắc mắc, tại sao cậu ấy không nói nhỉ?
….
…………..
…………………………..
Cả hai ngồi im lặng cả tiết học.
Reng…
Giờ giải lao vừa điểm, Sayaka đã đứng phắt dậy, dợm bước ra hành lang.
Tôi nhìn theo bóng lưng gầy nhỏ ấy, cảm thấy cậu ấy có một chút… đáng thương…
Bộp.
“Rei, đi mua đồ cho tao.”
Một bàn tay đập mạnh trước mặt tôi, kèm theo đó là giọng nói chua ngoa quá quen thuộc.
Tôi đứng dậy, cầm tiền, và đi ra khỏi lớp.
Ánh nắng vàng chảy khắp hành lang, như khoác thêm một màu áo mới, màu áo của cái nắng ấm áp và hương vị đất ngọt lẫn trong những đợt gió thoảng.
Tôi sờ nhẹ bím tóc bên vai, mỉm cười rảo bước.
Canteen
Giờ giải lao thì canteen trường là nhộn nhịp nhất, cho dù đây là học viện hoàng gia thì vẫn rất ồn ào… và đông nghịt…
Tôi lách qua tường người dày đặc, mua một cái hamburger thịt bò và một ly sữa đậu nóng, thoát ra khỏi canteen, chuẩn bị lên lớp.
Thế nhưng không hiểu sao, hôm nay tôi lại muốn đi vòng ra đằng sau khu B, ngắm những cây phượng già đã lủng lẳng đầy trái.
Gió mùa thu nhẹ nhàng thổi, những sợi tóc con bé nhỏ bay bay, dưới tàn lá xanh mượt, là rì rào âm thanh của sự sống.
Chậm rãi đưa chân gạt lá, tôi đi dưới bầu trời trong xanh…
Trong lòng như có một dòng chảy ấm áp, dịu dàng vỗ về tâm hồn tôi, nhưng cũng đồng thời luôn cuồn cuộn chảy xiết, mạnh mẽ tiếp thêm năng lượng.
Nếu như mỗi ngày đều có thể yên bình thế này… thật tốt quá…
Chát!!!
Một âm thanh chát chúa vang lên, kéo tôi từ trong mộng bừng tỉnh. Nhẹ nhàng nhón gót chân, tôi núp sau thân cây, khe khẽ nhìn về phía trước…
Cả đám nữ sinh đang tụ lại quanh một cái gì đó, lớn tiếng chửi mắng, những âm thanh va chạm da thịt vang lên từng hồi thật rùng rợn.
Sau một hồi kịch liệt diễn ra, con nhỏ cầm đầu có vẻ hài lòng, hất mái tóc dài ra sau, trợn mắt quát lớn “Mày mà còn lảnh vảng gần anh ấy thì đừng có trách tao.”
Cả bọn lục tục kéo đuôi nhau rời đi…
Tôi chầm chậm đi ra khỏi góc cây, tiến lại gần chỗ bọn chúng vừa đứng. Tại đó, ngay thời điểm này, một thân hình bé nhỏ nằm rạp trên nền đất, quần áo rách bươm, mái tóc đen nhánh rũ rượi xoã xuống che đi gương mặt…
Tôi ngồi xuống, xem thử người đó còn sống không, và hình như, cô bạn này chỉ đang ngất xỉu. Nhẹ đưa tay vén lên mái tóc suôn mượt đổ dài, tôi cẩn thận nhìn vào dung nhan bên dưới lớp màn ấy.
Mũi cao, làn da trắng nõn nà, đôi mắt nhắm nghiền run lẩy bẩy. Tôi giật mình, Sayaka… đó là Sayaka… cậu ấy…
Thời gian không cho phép tôi nghĩ nhiều, vội vàng cõng cậu ấy trên lưng, chạy nhanh về phía phòng y tế…
…
………………..
…………………………….
“Thưa thầy, cậu ấy thế nào rồi?”
Tôi đứng nép trước cánh cửa kính, ngập ngừng hỏi.
Vị bác sĩ mặc áo blue trắng bước ra, trên gương mặt hiền từ phúc hậu chậm rãi hiện một nụ cười.
“Không sao rồi. Em có thể vào thăm.”
Tôi chạy nhanh vào, thẫn thờ nhìn thân hình bé nhỏ nằm trên chiếc giường màu trắng, có cảm giác như thật là trơ trọi…
Gương mặt xinh đẹp giờ đã sưng phù lên, đỏ rần, trên mặt, khắp người, đều có những vết cào cấu rướm máu, cánh tay phải còn bị dập tím ngắt.
Tôi cắn răng, bọn này ra tay thật tàn độc, lại có thể đánh một cô gái yếu đuối thành ra thế này, đúng là cầm thú.
Vị bác sĩ kéo lên tấm rèm che cửa sổ, chậm rãi ngồi xuống ghế, đưa ánh mắt đầy nghi vấn nhìn tôi “Tại sao bạn ấy lại bị như vậy? Em có biết không?”
Tôi lắc đầu, mắt vẫn dán chặt vào Sayaka.
Vị bác sĩ thở dài, lặng lẽ bước ra khỏi phòng bệnh.
Tôi đưa tay lên muốn đắp lại chăn cho cậu ấy, bỗng dưng phát hiện tay mình nằng nặng, liếc mắt nhìn xuống, hamburger giờ đã thấm sốt, sữa đậu cũng nguội rồi.
Giật mình than nhẹ, giờ mà không đưa lên cho bọn kia thì có khi mình sẽ nằm chung phòng với Sayaka mất.
Luýnh quýnh đứng dậy, không cẩn thận thế nào đó, mà tôi làm đổ chiếc ghế sau lưng. Thế là đành phải cúi xuống dựng lên.
Có cái gì đó loé sáng…
Tôi đưa mắt nhìn lên giường, bàn tay trắng trẻo xinh xinh của Sayaka bị lộ ra ngoài, thấp thoáng nhìn thấy viên đá lấp lánh.
Vén tay áo của cậu ấy lên, tôi nhìn chằm chằm vào chiếc vòng tay tinh tế kia, một lúc lâu thật lâu…
Trải qua thời gian cũng không nhớ rõ, tôi móc chiếc điện thoại ra, bấm đại một số và gọi.
“Ring…ring…” Cạch.
Tôi nói ngay
“Một phần ăn sáng cấp A mang đến lớp tôi.”
Tụt.
Rồi cúp máy, không cần quan tâm người kia có nghe rõ hay không.
Đặt bịch thức ăn xuống bàn, tôi lẳng lặng nhìn Sayaka, trong lòng phức tạp vô hạn…
…….
…………………..
……………………………….
Không biết đã trải qua bao lâu, Sayaka cựa mình tỉnh dậy “A…”
Cô ấy đưa mắt nhìn xung quanh, đôi mắt to tròn đột nhiên hoảng loạn, có ý muốn rời giường.
Chân vừa đặt xuống đất, Sayaka lại hoảng loạn không thấy giày dép đâu, lúng túng nhìn ra ngoài.
Lúc này, tôi bước vào, nhìn thấy cô ấy đã tỉnh, cười tươi một cái, ân cần “Cậu tỉnh rồi à? Có còn đau không?”
Sayaka trợn tròn mắt nhìn, trong đôi mắt là chứa đầy sự hoang mang.
Đặt tô cháo xuống bàn, tôi vỗ về đôi vai gầy nhỏ đang run rẩy, lát sau, cô ấy có vẻ bình tĩnh lại.
Tôi đưa cháo tới, Sayaka liền húp ngay, dáng ăn nhút nhát như con thỏ trắng bé nhỏ.
Tôi đợi cô ấy ăn no xong, liền tò mò hỏi “Sao cậu lại bị bọn chúng đánh? Còn nữa, bọn chúng là ai?”
Sayaka hơi khựng lại, ánh mắt to tròn đưa về phía tôi, chốc lát lại ầng ậng nước.
Tôi luýnh qua luýnh quýnh bật người dậy, xong lại ngồi xuống, luống cuống ôm lấy cô bạn nhỏ, vỗ vỗ vào lưng cô ấy… Chậc, thật phiền…
Tiếng thút thít nhỏ dần nhỏ dần, Sayaka đẩy tôi ra, cúi gằm mặt “Mấy bạn đó là người lớp trên, tưởng lầm mình muốn quyến rũ ai đó tên Percy, nên… đánh mình…”
Tiếng nói nhỏ nhẹ như muỗi bay, khiến tôi phải áp sát vào mặt cậu ấy mới nghe rõ, mà cũng vì thế làm cho Sayaka hoảng sợ lùi lại một chút.
Tôi hơi buồn cười, nhìn hành động của Sayaka một chút, sau đó lại gạn hỏi “Vậy, cậu có biết chúng là ai không? Hoặc là một trong số chúng?”
Sayaka hơi hơi ngẩng mặt lên, đôi mắt màu lam nhoè đi vì nước mắt, há miệng khẽ nói “Nữ sinh cầm đầu đánh tớ được bọn họ gọi là Janechira…”
“Janechira Orivel?” Tôi giật mình thảng thốt, không ngờ tới Sayaka lại đụng phải nhân vật lớn như vậy… Janechira Orivel, công chúa nước Thái…
Một công chúa của một quốc gia thì không nên đụng chạm chút nào…
Sayaka nhìn ra vẻ kinh hãi trong mắt tôi, sững sờ một lát, song lại gục đầu vào hai tay, khóc lên nức nở “Có phải… có phải tớ… sắp chết rồi không?... hức hức…”
Tiếng khóc kéo tôi sực tỉnh lại, và chợt nhận ra rằng mình vừa khiến cho một cô nhóc thích khóc phát huy tài năng đến triệt để…
Tôi thở dài…
Nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai đang run lên từng nhịp, tôi vỗ về tấm lưng bé nhỏ ấy. Tôi thật sự muốn nói là “Cậu hãy yên tâm đi, còn có tớ ở bên cạnh cậu” nhưng lý trí đã giúp tôi kiềm lại dòng suy nghĩ điên rồ ấy. Nếu tôi ra tay, thì thân phận của tôi sẽ…
Căn phòng im lặng, một bầu không khí tĩnh đến bất an, tiếng thút thít nhỏ dần nhỏ dần, tiếp theo sau là tiếng ngáy nhè nhẹ…
Tôi đặt Sayaka xuống giường, cẩn thận dém từng góc chăn chắn tới ngực cậu ấy, rồi thu dọn chén bát đi ra ngoài.
………………
Gió mùa thu lẳng lặng thổi qua vạt tóc, đôi mắt tôi đọng lại giữa không gian…
Đằng sau cặp kính, ai có thể thấy tôi đang nghĩ gì?
Từng chiếc lá khô vàng xoay trong gió, mùi cúc non thoang thoảng bay lên cao, vươn trên làn áo trắng tuổi học trò, tôi phải làm sao để mùi cúc non này vẫn mãi thơm tho trên màu áo của Sayaka đây?
Nếu tôi bỏ mặc cậu ấy, thì Janechira kiêu ngạo sẽ không dễ dàng để yên như vậy, còn nếu tôi ra tay, thì tôi sẽ phải lùi một bước…
Trong đầu tôi giờ là một mớ hỗn độn...
Thời gian lặng lẽ nhích từng chút một, chiếc kim đồng hồ sắc bén điểm từng giây.
Không biết lâu như thế nào, trong lòng tôi cuối cùng cũng quyết định, bật máy điện thoại, tôi bấm một số trong danh sách đen…
“Ring… ring…”
Hồi chuông nhạc chờ nhàm chán vang lên, trong lòng tôi vẫn ngổn ngang tơ vò…
Cạch.
“Cô chủ?” Giọng nói từ đầu máy bên kia vang lên, chứa đầy sự ngạc nhiên và hoảng sợ.
“Xử Janechira Orivel, nhớ, làm cho thật sạch sẽ.” Tôi trầm giọng, nói ra một cách dứt khoát.
“Dạ” Người kia lĩnh mệnh, ngắt máy.
Tụt… tụt… tụt…
Tôi buông thõng cánh tay một cách vô lực, chiếc máy điện thoại rơi cộp xuống nền nhà, vang lên từng thanh âm ngắt quãng.
Tôi cảm thấy tận sâu trong thâm tâm có cái gì đó nhen nhói lên, đau đớn như kim châm vào tim, liên tục rỉ ra máu đỏ, rát như sát muối. Trong đầu tôi không ngừng vang lên những câu nói “Mày thật ngốc, Rei à!!” “ Mày thật ngốc…” Lẽ nào đây chính là cảm giác hối hận?
Gạt đi thứ cảm giác ngốc nghếch mà tôi có được lần đầu tiên trong đời, chầm chậm bước vào trong phòng, ngắm nhìn dung nhan đang say ngủ…
Ánh nắng chiều nhàn nhạt hắt lên gương mặt trắng thuần như thiên sứ, tựa như phủ thêm một lớp bụi tiên lấp lánh mỏng manh, gió tràn vào qua ô cửa kính nhỏ, hất tung những sợi tóc con con ngắn ngủn, trông như hàng vạn tinh linh đang nhảy múa…
Tôi nhìn thật kỹ thân ảnh trên giường ấy…
Thánh thiện như thế, trong sáng như thế… Có phải là rất cần được bảo vệ?
Mỉm cười một cái thật nhẹ, cơn gió mùa thu đã mang đi nỗi lòng đắn đo của tôi. Tôi nhẹ nhàng cúi xuống, săm soi thật kỹ viên đá trong suốt óng ánh một lần nữa, ánh mắt dần kiên định.
Một bước lùi, đổi lấy Sayaka, là đáng!!!!!
Lúc đó, tôi đã không hề biết, quyết định bước lùi đó của tôi, đã khiến vòng xoay vận mệnh đổi dòng, vô tình đưa chính bản thân tôi rơi vào địa ngục vạn kiếp bất phục…
Đằng sau cặp kính, ai có thể thấy tôi đang nghĩ gì?
Học viện Hoàng gia Kstar, ngôi trường dành cho con cái những nhà giàu có và dòng dõi hoàng tộc. Học viện đã có bề dày lịch sử hơn 30 năm, do một nhà tư sản đứng ra bảo trợ, nhiều năm qua chỉ chuyên nhận những học viên giàu có hoặc gia thế khó lường vào học. Tuy nhiên, năm nay lại khác hẳn. Vị hiệu trưởng mới về tiếp quản học viện đã ra một quy định mới, đó là mỗi năm sẽ trao học bổng toàn phần cho một và chỉ một người thật sự tài giỏi không có bất kỳ một thân thế nào vào học. Người đó, sẽ được gọi là S, tức là thiên tài giấu mặt và được đối xử ngang hàng với con cái các nhà quyền quý ở tại học viện…
Mà cũng thật hay, cái con người S giấu mặt đó, không nghĩ tới thế nào lại ngồi cạnh tôi…
Ngày khai giảng.
Lớp 11A.
“Rei Collin!!!”
Tiếng quát nạt dứt khoát vang lên, kèm theo đó là thanh âm gót giày sắc nhọn nện cồm cộp xuống sàn gạch, mùi sát khí lan toả.
Tôi giật mình trở dậy, ngón tay lồng vào sau cặp kính dụi dụi đôi mắt mơ màng, khoé miệng còn vương sợi nước màu trắng.
Vị giáo sư nhìn hành động của tôi lại càng nổi điên hơn, trực tiếp gõ một thước vào đầu tôi, quát lớn.
“Em thật coi thường tôi, ngay trong tiết giảng của tôi mà có thể ngủ gục sao?”
Tôi đau đớn ôm lấy đầu, nước mắt muốn chực trào ra, khóc không thành tiếng, mếu máo nói “Thưa cô, chỉ là hôm qua em thức khuya đọc trước môn Nhật văn của cô, nên hôm nay mới thế này. Em xin lỗi.”
Vị giáo sư hừ lạnh một tiếng, gõ thêm một thước đau đớn vào đầu tôi, xoay người, nện gót bước đi. Tôi đưa tay lên ngực, thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại có tiếng nói bất ngờ làm tôi suýt té ghế.
“Chào cậu, Rei Collin.”
Tôi hoảng hốt ngả người sang một phía, đè tay lên ngực khống chế con tim đang nhảy loạn, đưa mắt nhìn sang bên cạnh. Đó là một cô gái ngoại lai, đôi mắt màu lam và mái tóc suôn dài đen nhánh. Cô ấy nở một nụ cười thân thiện nhìn tôi, má trái ẩn ẩn lúm đồng tiền.
Tôi nuốt nước bọt cái ực, tận lực áp chế sự tham muốn với vẻ đẹp trước mắt, cười cười ngập ngừng hỏi “Cậu là…?”
“Tớ tên Sayaka Inu Chatta, rất vui được làm quen.”
Cô gái lại nở một nụ cười tươi tắn, tựa như giọt sương ban mai trở mình phản chiếu hào quang.
Tôi hơi nhíu mày lại, Sayaka cái gì cha cha… thật là khó nhớ. Có vẻ như cô bạn này là lai giữa Âu và Nhật đây, nét đẹp Á – Âu kết hợp này thật sự tuyệt quá. Ơ mà cậu ấy có vẻ lạ, mới chuyển tới chăng?
Nhìn ra vẻ nghi vấn trong mắt tôi, cô ấy lại mỉm cười “Tớ mới vừa chuyển đến hôm nay”
Tôi “ồ” lên một tiếng như thấu hiểu, sau đó lại thích chí cười tươi, tò mò hỏi “Cậu là tiểu thư nhà nào?”
Sayaka hơi khựng lại một chút, rồi chỉ cười gượng tiếp tục cúi xuống làm bài. Tôi nghiêng đầu thắc mắc, tại sao cậu ấy không nói nhỉ?
….
…………..
…………………………..
Cả hai ngồi im lặng cả tiết học.
Reng…
Giờ giải lao vừa điểm, Sayaka đã đứng phắt dậy, dợm bước ra hành lang.
Tôi nhìn theo bóng lưng gầy nhỏ ấy, cảm thấy cậu ấy có một chút… đáng thương…
Bộp.
“Rei, đi mua đồ cho tao.”
Một bàn tay đập mạnh trước mặt tôi, kèm theo đó là giọng nói chua ngoa quá quen thuộc.
Tôi đứng dậy, cầm tiền, và đi ra khỏi lớp.
Ánh nắng vàng chảy khắp hành lang, như khoác thêm một màu áo mới, màu áo của cái nắng ấm áp và hương vị đất ngọt lẫn trong những đợt gió thoảng.
Tôi sờ nhẹ bím tóc bên vai, mỉm cười rảo bước.
Canteen
Giờ giải lao thì canteen trường là nhộn nhịp nhất, cho dù đây là học viện hoàng gia thì vẫn rất ồn ào… và đông nghịt…
Tôi lách qua tường người dày đặc, mua một cái hamburger thịt bò và một ly sữa đậu nóng, thoát ra khỏi canteen, chuẩn bị lên lớp.
Thế nhưng không hiểu sao, hôm nay tôi lại muốn đi vòng ra đằng sau khu B, ngắm những cây phượng già đã lủng lẳng đầy trái.
Gió mùa thu nhẹ nhàng thổi, những sợi tóc con bé nhỏ bay bay, dưới tàn lá xanh mượt, là rì rào âm thanh của sự sống.
Chậm rãi đưa chân gạt lá, tôi đi dưới bầu trời trong xanh…
Trong lòng như có một dòng chảy ấm áp, dịu dàng vỗ về tâm hồn tôi, nhưng cũng đồng thời luôn cuồn cuộn chảy xiết, mạnh mẽ tiếp thêm năng lượng.
Nếu như mỗi ngày đều có thể yên bình thế này… thật tốt quá…
Chát!!!
Một âm thanh chát chúa vang lên, kéo tôi từ trong mộng bừng tỉnh. Nhẹ nhàng nhón gót chân, tôi núp sau thân cây, khe khẽ nhìn về phía trước…
Cả đám nữ sinh đang tụ lại quanh một cái gì đó, lớn tiếng chửi mắng, những âm thanh va chạm da thịt vang lên từng hồi thật rùng rợn.
Sau một hồi kịch liệt diễn ra, con nhỏ cầm đầu có vẻ hài lòng, hất mái tóc dài ra sau, trợn mắt quát lớn “Mày mà còn lảnh vảng gần anh ấy thì đừng có trách tao.”
Cả bọn lục tục kéo đuôi nhau rời đi…
Tôi chầm chậm đi ra khỏi góc cây, tiến lại gần chỗ bọn chúng vừa đứng. Tại đó, ngay thời điểm này, một thân hình bé nhỏ nằm rạp trên nền đất, quần áo rách bươm, mái tóc đen nhánh rũ rượi xoã xuống che đi gương mặt…
Tôi ngồi xuống, xem thử người đó còn sống không, và hình như, cô bạn này chỉ đang ngất xỉu. Nhẹ đưa tay vén lên mái tóc suôn mượt đổ dài, tôi cẩn thận nhìn vào dung nhan bên dưới lớp màn ấy.
Mũi cao, làn da trắng nõn nà, đôi mắt nhắm nghiền run lẩy bẩy. Tôi giật mình, Sayaka… đó là Sayaka… cậu ấy…
Thời gian không cho phép tôi nghĩ nhiều, vội vàng cõng cậu ấy trên lưng, chạy nhanh về phía phòng y tế…
…
………………..
…………………………….
“Thưa thầy, cậu ấy thế nào rồi?”
Tôi đứng nép trước cánh cửa kính, ngập ngừng hỏi.
Vị bác sĩ mặc áo blue trắng bước ra, trên gương mặt hiền từ phúc hậu chậm rãi hiện một nụ cười.
“Không sao rồi. Em có thể vào thăm.”
Tôi chạy nhanh vào, thẫn thờ nhìn thân hình bé nhỏ nằm trên chiếc giường màu trắng, có cảm giác như thật là trơ trọi…
Gương mặt xinh đẹp giờ đã sưng phù lên, đỏ rần, trên mặt, khắp người, đều có những vết cào cấu rướm máu, cánh tay phải còn bị dập tím ngắt.
Tôi cắn răng, bọn này ra tay thật tàn độc, lại có thể đánh một cô gái yếu đuối thành ra thế này, đúng là cầm thú.
Vị bác sĩ kéo lên tấm rèm che cửa sổ, chậm rãi ngồi xuống ghế, đưa ánh mắt đầy nghi vấn nhìn tôi “Tại sao bạn ấy lại bị như vậy? Em có biết không?”
Tôi lắc đầu, mắt vẫn dán chặt vào Sayaka.
Vị bác sĩ thở dài, lặng lẽ bước ra khỏi phòng bệnh.
Tôi đưa tay lên muốn đắp lại chăn cho cậu ấy, bỗng dưng phát hiện tay mình nằng nặng, liếc mắt nhìn xuống, hamburger giờ đã thấm sốt, sữa đậu cũng nguội rồi.
Giật mình than nhẹ, giờ mà không đưa lên cho bọn kia thì có khi mình sẽ nằm chung phòng với Sayaka mất.
Luýnh quýnh đứng dậy, không cẩn thận thế nào đó, mà tôi làm đổ chiếc ghế sau lưng. Thế là đành phải cúi xuống dựng lên.
Có cái gì đó loé sáng…
Tôi đưa mắt nhìn lên giường, bàn tay trắng trẻo xinh xinh của Sayaka bị lộ ra ngoài, thấp thoáng nhìn thấy viên đá lấp lánh.
Vén tay áo của cậu ấy lên, tôi nhìn chằm chằm vào chiếc vòng tay tinh tế kia, một lúc lâu thật lâu…
Trải qua thời gian cũng không nhớ rõ, tôi móc chiếc điện thoại ra, bấm đại một số và gọi.
“Ring…ring…” Cạch.
Tôi nói ngay
“Một phần ăn sáng cấp A mang đến lớp tôi.”
Tụt.
Rồi cúp máy, không cần quan tâm người kia có nghe rõ hay không.
Đặt bịch thức ăn xuống bàn, tôi lẳng lặng nhìn Sayaka, trong lòng phức tạp vô hạn…
…….
…………………..
……………………………….
Không biết đã trải qua bao lâu, Sayaka cựa mình tỉnh dậy “A…”
Cô ấy đưa mắt nhìn xung quanh, đôi mắt to tròn đột nhiên hoảng loạn, có ý muốn rời giường.
Chân vừa đặt xuống đất, Sayaka lại hoảng loạn không thấy giày dép đâu, lúng túng nhìn ra ngoài.
Lúc này, tôi bước vào, nhìn thấy cô ấy đã tỉnh, cười tươi một cái, ân cần “Cậu tỉnh rồi à? Có còn đau không?”
Sayaka trợn tròn mắt nhìn, trong đôi mắt là chứa đầy sự hoang mang.
Đặt tô cháo xuống bàn, tôi vỗ về đôi vai gầy nhỏ đang run rẩy, lát sau, cô ấy có vẻ bình tĩnh lại.
Tôi đưa cháo tới, Sayaka liền húp ngay, dáng ăn nhút nhát như con thỏ trắng bé nhỏ.
Tôi đợi cô ấy ăn no xong, liền tò mò hỏi “Sao cậu lại bị bọn chúng đánh? Còn nữa, bọn chúng là ai?”
Sayaka hơi khựng lại, ánh mắt to tròn đưa về phía tôi, chốc lát lại ầng ậng nước.
Tôi luýnh qua luýnh quýnh bật người dậy, xong lại ngồi xuống, luống cuống ôm lấy cô bạn nhỏ, vỗ vỗ vào lưng cô ấy… Chậc, thật phiền…
Tiếng thút thít nhỏ dần nhỏ dần, Sayaka đẩy tôi ra, cúi gằm mặt “Mấy bạn đó là người lớp trên, tưởng lầm mình muốn quyến rũ ai đó tên Percy, nên… đánh mình…”
Tiếng nói nhỏ nhẹ như muỗi bay, khiến tôi phải áp sát vào mặt cậu ấy mới nghe rõ, mà cũng vì thế làm cho Sayaka hoảng sợ lùi lại một chút.
Tôi hơi buồn cười, nhìn hành động của Sayaka một chút, sau đó lại gạn hỏi “Vậy, cậu có biết chúng là ai không? Hoặc là một trong số chúng?”
Sayaka hơi hơi ngẩng mặt lên, đôi mắt màu lam nhoè đi vì nước mắt, há miệng khẽ nói “Nữ sinh cầm đầu đánh tớ được bọn họ gọi là Janechira…”
“Janechira Orivel?” Tôi giật mình thảng thốt, không ngờ tới Sayaka lại đụng phải nhân vật lớn như vậy… Janechira Orivel, công chúa nước Thái…
Một công chúa của một quốc gia thì không nên đụng chạm chút nào…
Sayaka nhìn ra vẻ kinh hãi trong mắt tôi, sững sờ một lát, song lại gục đầu vào hai tay, khóc lên nức nở “Có phải… có phải tớ… sắp chết rồi không?... hức hức…”
Tiếng khóc kéo tôi sực tỉnh lại, và chợt nhận ra rằng mình vừa khiến cho một cô nhóc thích khóc phát huy tài năng đến triệt để…
Tôi thở dài…
Nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai đang run lên từng nhịp, tôi vỗ về tấm lưng bé nhỏ ấy. Tôi thật sự muốn nói là “Cậu hãy yên tâm đi, còn có tớ ở bên cạnh cậu” nhưng lý trí đã giúp tôi kiềm lại dòng suy nghĩ điên rồ ấy. Nếu tôi ra tay, thì thân phận của tôi sẽ…
Căn phòng im lặng, một bầu không khí tĩnh đến bất an, tiếng thút thít nhỏ dần nhỏ dần, tiếp theo sau là tiếng ngáy nhè nhẹ…
Tôi đặt Sayaka xuống giường, cẩn thận dém từng góc chăn chắn tới ngực cậu ấy, rồi thu dọn chén bát đi ra ngoài.
………………
Gió mùa thu lẳng lặng thổi qua vạt tóc, đôi mắt tôi đọng lại giữa không gian…
Đằng sau cặp kính, ai có thể thấy tôi đang nghĩ gì?
Từng chiếc lá khô vàng xoay trong gió, mùi cúc non thoang thoảng bay lên cao, vươn trên làn áo trắng tuổi học trò, tôi phải làm sao để mùi cúc non này vẫn mãi thơm tho trên màu áo của Sayaka đây?
Nếu tôi bỏ mặc cậu ấy, thì Janechira kiêu ngạo sẽ không dễ dàng để yên như vậy, còn nếu tôi ra tay, thì tôi sẽ phải lùi một bước…
Trong đầu tôi giờ là một mớ hỗn độn...
Thời gian lặng lẽ nhích từng chút một, chiếc kim đồng hồ sắc bén điểm từng giây.
Không biết lâu như thế nào, trong lòng tôi cuối cùng cũng quyết định, bật máy điện thoại, tôi bấm một số trong danh sách đen…
“Ring… ring…”
Hồi chuông nhạc chờ nhàm chán vang lên, trong lòng tôi vẫn ngổn ngang tơ vò…
Cạch.
“Cô chủ?” Giọng nói từ đầu máy bên kia vang lên, chứa đầy sự ngạc nhiên và hoảng sợ.
“Xử Janechira Orivel, nhớ, làm cho thật sạch sẽ.” Tôi trầm giọng, nói ra một cách dứt khoát.
“Dạ” Người kia lĩnh mệnh, ngắt máy.
Tụt… tụt… tụt…
Tôi buông thõng cánh tay một cách vô lực, chiếc máy điện thoại rơi cộp xuống nền nhà, vang lên từng thanh âm ngắt quãng.
Tôi cảm thấy tận sâu trong thâm tâm có cái gì đó nhen nhói lên, đau đớn như kim châm vào tim, liên tục rỉ ra máu đỏ, rát như sát muối. Trong đầu tôi không ngừng vang lên những câu nói “Mày thật ngốc, Rei à!!” “ Mày thật ngốc…” Lẽ nào đây chính là cảm giác hối hận?
Gạt đi thứ cảm giác ngốc nghếch mà tôi có được lần đầu tiên trong đời, chầm chậm bước vào trong phòng, ngắm nhìn dung nhan đang say ngủ…
Ánh nắng chiều nhàn nhạt hắt lên gương mặt trắng thuần như thiên sứ, tựa như phủ thêm một lớp bụi tiên lấp lánh mỏng manh, gió tràn vào qua ô cửa kính nhỏ, hất tung những sợi tóc con con ngắn ngủn, trông như hàng vạn tinh linh đang nhảy múa…
Tôi nhìn thật kỹ thân ảnh trên giường ấy…
Thánh thiện như thế, trong sáng như thế… Có phải là rất cần được bảo vệ?
Mỉm cười một cái thật nhẹ, cơn gió mùa thu đã mang đi nỗi lòng đắn đo của tôi. Tôi nhẹ nhàng cúi xuống, săm soi thật kỹ viên đá trong suốt óng ánh một lần nữa, ánh mắt dần kiên định.
Một bước lùi, đổi lấy Sayaka, là đáng!!!!!
Lúc đó, tôi đã không hề biết, quyết định bước lùi đó của tôi, đã khiến vòng xoay vận mệnh đổi dòng, vô tình đưa chính bản thân tôi rơi vào địa ngục vạn kiếp bất phục…
/14
|