Kamisama

Chương 14: Xuất phát

/14


Bất quá, tôi cũng không quan tâm.

Cái mà tôi quan tâm nhất chính là trong chiếc xe đầu tiên,

có một tên tội phạm đang sống sờ sờ.


Tôi trở về phòng, nhẹ nhàng đặt hạt đá lên bàn gỗ, dùng đèn bàn soi thẳng vào nó.

Quả nhiên, sau một lúc “làm nóng” lên, viên đá đã bắt đầu phát sáng.

Nói đúng hơn, là giọt Hàn Nguyệt Trì trong nó phát sáng.

Tôi mừng rỡ, nhanh tay móc ra một cái kim nhỏ xíu trong hộc bàn, cẩn thận, tỉ mỉ đâm vào bên trong viên Anak…

1 phút…

2 phút…

5 phút…

30 phút…

Một giọt mồ hôi cô đọng lại thật lớn, từ trên trán tôi đổ sượt xuống má phải, kéo theo đó là cả một đàn mồ hôi con vã ra như thác…

Không hề nâng tay lên lau đi gương mặt ẩm ướt, tôi mở căng mắt nhìn vào đầu kim lúc này mới chỉ khuất đi nửa cen-ti-mét, trong đôi mắt là tràn ngập kiên trì, không có một tia nhụt chí hay bỏ cuộc, tôi vẫn cố gắng đâm kim vào phần cứng của viên đá.

Bỗng dưng, có tiếng gõ cửa…

Cốc… cốc…

Tôi chán nản ngẩng đầu lên, hướng về phía cửa hét lớn “AI ĐÓ?” Trong giọng nói có chút gắt gỏng.

“Là tớ, Sayaka.”

Từ bên ngoài có tiếng nói du dương truyền vào, tôi ngạc nhiên. Sayaka? Cậu ấy đến đây giờ này làm gì?

Không thể suy nghĩ quá nhiều, tôi chạy ra mở cửa.

Đứng trước mặt tôi là một cô gái trẻ, mái tóc dài đen nhánh được bối thành một hàng bím sang trọng, để nhẹ lên một bên vai, gương mặt trang điểm nhạt mà thoát tục, đôi mắt màu xanh càng long lanh hơn khi được điểm một ít xuyến kim lấp lánh.

Hôm nay Sayaka mặc một chiếc váy không dây màu xanh nhạt, giữa hông buộc chặt lại bằng sợi dây nhỏ, phần váy tự do bay lượn và những đường viền là hình mây trôi nước chảy…

Trông cậu ấy chẳng khác gì một tiên tử cả…

Trong lúc tôi nhìn cậu ấy đến thất thần, thì cậu ấy cũng âm thầm đánh giá quần áo của tôi.

Tuy rằng chiếc váy đã bị xé ngắn đi, giày cũng vứt ở xó nào rồi, nhưng dựa theo hình dáng, quả thật vẫn có thể nhận ra tôi là ai trong bữa tiệc đó, có thể nói, tôi chính là cô gái nổi bật nhất đêm nay.

Sayaka nhìn xong, trong mắt xẹt qua tia ngạc nhiên, trộn lẫn với một chút hãi hùng, rồi nhanh chóng trở lại bình thường, mà tôi thì, cũng không chú ý lắm.

“Sayaka, cậu tìm tớ có chuyện gì sao?”

Tôi cười, tò mò hỏi.

“À… cậu… ngày mai, chúng ta sẽ xuất phát đấy.”

Nghe tôi hỏi, Sayaka giật mình, lắp bắp mãi mới nói được thành lời.

“Xuất phát gì?” Tôi ngạc nhiên hỏi lại. Đi đâu mà cần xuất phát nhỉ?

Sayaka trợn lớn mắt nhìn tôi “Cậu không nhớ sao? Ngày mai chúng ta sẽ đi du lịch đấy!”

Du lịch?...

Du lịch mùa đông!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!?

Á, đáng ghét, cái chuyến đi ngu ngốc này đã ngốn mất công sức bao năm của tôi, vậy mà bây giờ tôi lại phải thức khuya dậy sớm vì nó? Aaaaa, đúng là phiền mà!

Tôi chán nản gật đầu, sau đó cả hai liền rơi vào im lặng, không nói được gì. Sayaka hơi lách người nhìn vào trong phòng.

“Cậu chuẩn bị chưa?”

Phòng tôi vốn không sặc sỡ lắm, lại khá là đơn giản, quần áo đồ dùng cũng không nhiều, cho nên nói chuẩn bị thì chắc cũng chỉ là một cái ba lô nhỏ.

Tôi lắc đầu, thế là Sayaka đẩy tôi ra, thoắt cái tiến vào trong phòng, lôi ra một cái giỏ, bắt đầu thu dọn đồ đạc. Vừa làm cậu ấy vừa càu nhàu:

“Sao lại bất cẩn thế? Đã biết là sáng sớm mai sẽ đi, tại sao lại không chuẩn bị trước?”

Tôi cũng chẳng nói gì, không lẽ lại nói là do tôi quên? Ai trời, nói thế chắc chắn càng bị mắng.

Nhìn Sayaka đang hì hục dọn đồ, tôi cũng không quan tâm nữa, lại bắt đầu ngồi vào bàn, châm đá.

“Hử? Cái gì đấy?”

Đột nhiên, Sayaka chồm người tới, xuyên qua vai tôi nhìn vào vật thể nằm dưới bàn, câu nói vừa dứt lời thì ánh mắt cũng bỗng dưng trợn lớn.

Tôi không hề để ý, chỉ cười cười: “Cái này là Kail... tặng cho tớ!”

Lúc đó, tôi đã tính nói là “cho” như nguyên văn của cậu ấy, nhưng nghĩ nghĩ thế nào ấy, vẫn thấy nên để lại sĩ diện mặt mũi cho bản thân, nên đã nói là “tặng”, dù sao thì chúng cũng đồng nghĩa. Nhưng tôi đã không hề biết rằng, chỉ thay đổi một chữ thôi, cũng gây ra hiểu lầm cực lớn.

“Kail… tặng… cậu?”

Sayaka lắp bắp mãi, nhìn tôi bằng sắc diện kì dị.

“Ừ” Tôi trả lời, không tiếp tục để ý đến cậu ấy, cúi đầu mày mò viên Anak.

“Tớ… tớ dọn xong rồi, để ở đây, ngày mai… ngày mai cậu nhớ lấy. Tớ… tớ về đây…”

Vừa dứt câu, bóng dáng màu xanh đã vụt ra khỏi phòng, chỉ để lại tiếng cửa đóng sập kêu hơi lớn, ngay cả tôi cũng không có thời gian chào tạm biệt…

………

…………………………….

…………………………………………………………

Reng… reng…

Tiếng chuông báo thức điện thoại vang lên, khiến tôi giật mình choàng tỉnh giấc, nhìn quanh một lát, tôi phát hiện bản thân đã gục xuống bàn từ khi nào.

Đến giữa đêm ngày hôm qua, sau khi Sayaka rời đi không lâu lắm, cuối cùng tôi cũng chiết xuất được giọt Hàn Nguyệt, vui mừng bỏ nó vào trong lọ thuỷ tinh nhỏ rồi cất kỹ. Sau đó, vì tôi cảm thấy viên Anak này nếu bỏ đi thì uổng phí, hơn nữa đây lại là quà Kail tặng, có chút không đành lòng, bởi vậy, tôi đã ngồi khoét thêm một cái lỗ nhỏ nữa, sau đó luồn một sợi dây mảnh vào, làm thành dây chuyền đeo lên cổ, thời thời khắc khắc đều mang trên mình…

Lúc hoàn thành xong, thì cũng đã là 2 giờ sáng, tôi vặn người một cái, thiếp luôn trên bàn.

Đến lúc này, đã là 5 giờ sáng, tôi chỉ vừa ngủ đi ba tiếng, đã bị đánh thức.

Tôi chọn lựa quần áo một chút, sau đó ôm vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân, thay đồ, sau đó bắt đầu dặm ít phấn nền, son môi và cột tóc.

Lúc đi ngang qua bàn học, tôi mới để ý tới sợi dây có xỏ viên Anak, nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là đeo lên cổ, sau đó, lại không thấy thích hợp, thế là lại chui vào phòng tắm, thay một cái áo mới, nhưng nhất quyết không chịu tháo vòng cổ ra.

Bởi vì, tôi cảm thấy, ẩn dưới lớp vỏ cứng lạnh lẽo kia, là một dòng nước ấm áp lúc nào cũng phủ lên trên ngực trái, nơi con tim tôi đang sống và mơ mộng…

Quẩy cái ba lô nhỏ nhắn lên vai, tôi cất bước đi ra khỏi phòng, một đường hướng tới điểm tập kết.

Tuy rằng chỉ mới vừa tờ mờ sáng, nhưng sân trường đã đông nghịt người, tiếng nói cười ồn ào phá vỡ cả không gian, một mảnh huyên náo hỗn độn đến khó chịu.

Tôi băng băng qua tường người dày đặc, bước đến chỗ lớp 11A đang đứng, nhìn về phía trước, tôi thấy một chiếc xe 120 chỗ, màu xanh lơ, trang trí giản dị.

Tôi khá là hài lòng với chiếc xe này, bất quá lại không có phúc được ngồi trong nó, bởi vì danh sách phân chia số học sinh trên mỗi chiếc xe được xếp theo bảng chữ cái, nên tôi bị đá phát xuống chiếc xe màu cam cuối cùng.

Cảm giác có hơi hơi hụt hẫng, tôi chán nản đi dạo xung quanh.

Tôi cũng đã xem qua danh sách các xe, Ann ngồi chiếc đầu tiên, cũng là chiếc xanh lơ mà tôi thích, Kail thì ngồi chiếc thứ 4, một chiếc xe màu bạc cao quý, nhưng mà tôi có chút khó hiểu, đó là khogn6 hiểu sao Sayaka lại được xếp ngồi bên cạnh Kail, nếu như tính theo bảng chữ cái, cậu ấy phải ngồi cùng tôi mới đúng.

Bất quá, tôi cũng không quan tâm. Cái mà tôi quan tâm nhất chính là trong chiếc xe đầu tiên, có một tên tội phạm đang sống sờ sờ.

Hiệu trưởng Natsu, vị trí thứ nhất, xe số 1…

Dòng chữ này đập mạnh vào đầu tôi, khiến tôi nhanh chóng đỏ mắt, nắm chặt đấm tay, hận không thể đập xẹp anh ta như bánh nát vào lúc này.

Bởi vì như thế, mãi cho đến lúc nhận xe, ánh mắt tôi lúc nào cũng phóng tia đạn về chiếc xe đầu tiên, cố gắng tìm cho ra cái quả đầu đỏ chói “đáng nhớ” ấy, nghĩ thầm nguyền cho anh ta nổ banh xác…

Nhưng mà, thiên ý trêu người, cuối cùng vẫn là phụ bạc tôi. Lúc đó, tôi rất ảo não, quả thực là không nghĩ tới, anh ta sẽ đến trễ a!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Bánh xe bắt đầu lăn, chậm rãi từ từ, dần dần mới tăng tốc, chạy bon bon trên con đường nhựa dẫn ra khỏi trường.

Tôi chọn một cái ghế bên cạnh cửa sổ, sau đó thò tay buông rèm xuống.

Cái này vốn chỉ là ý nghĩ nhất thời, tôi từng đọc qua vài câu chuyện của con người, trong đó nữ nhân vật chính thường u buồn ngồi bên cạnh cửa sổ, nhìn trời nhìn mây, trầm lặng không nói gì, cứ như bị biến thành trầm cảm, rất là mơ màng và xa cách. Vì thế, tôi cũng muốn thử cảm giác đó, nên đã chọn một chỗ ngồi rộng rãi thoáng mát, lẳng lặng ngắm nhìn những hình ảnh lướt qua như phim tua nhanh, một chút cũng không dừng lại.

Chỉ là, lúc đó tôi không thể suy nghĩ vẩn vơ cái gì được, mà chỉ lẳng lặng nhìn trời, lẳng lặng nói: “Nắng buổi sáng quả thực rất tốt, nhưng nếu là nắng buổi sáng chiếu qua cửa kính, vậy thì có tốt không?”

Nghĩ nghĩ thế nào ấy, tôi đột nhiên vươn tay thả rèm xuống, khiến cho không gian bên trong xe u ám đi một mảnh.

Tất cả những học viên đang lục tục chọn chỗ ngồi đều nhìn về phía tôi bằng ánh mắt ngạc nhiên, sau đó là kinh dị, nói chung là đủ loại thần thái, nhưng cũng chỉ là nhìn một chút, sau đó vội đi qua.

Mà tôi cũng thấy lạ, rõ ràng bên cạnh tôi còn một ghế trống, sao không có ai ngồi xuống a? Không lẽ hôm nay tôi trang điểm quá doạ người sao?

Tôi móc kiếng ra nhìn, nhưng nhìn thế nào cũng thấy rất bình thường, đành thu kiếng lại, trầm ngâm một chút. Hay là… do tôi thả rèm?

Đinh ninh là như thế, tôi lại vươn tay thu rèm về. Bất quá, quá trình thu rèm không giống như mở rèm, còn phải buộc rèm lại nữa, vì thế tôi đành phải đứng lên, giang hai tay ra gom lại tấm rèm thật lớn. Đúng lúc này, từ phía sau truyền tới một giọng nói:

“Chị Yue, xin chào!!!”


/14

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status