Lúc này bọn hắc y nhân cũng đã rượt tới,
chầm chậm bước đến trước mặt tôi,
giơ cao kiếm…
Sáng ngày hôm sau khi tôi mở bừng mắt, thì đã là 7h30…
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA”
Tôi hét toáng lên rồi xông vào phòng thay đồ nhanh như tia chớp, một tay vừa đánh răng tay còn lại cầm lược chải tóc, rồi quýnh quáng xách cặp chạy ra khỏi phòng, miệng còn gặm một miếng bánh mì nguội ngắt từ tối hôm qua.
Đáng ghét quá đi!! Cũng tại hôm qua lăn lộn mãi đến nửa đêm mới ngủ được nên sáng nay mới bị trễ, hu hu, hận bản thân quá đi!! Giờ này là sắp hết tiết 1 rồi, tôi mà không tăng mã lực lên lả tiết 2 cũng sẽ đi luôn…
Đúng lúc tôi đang cắm đầu cắm cổ vừa chạy vừa xử lý bữa sáng thì một bóng đen vụt ra từ bụi rậm, khiến tôi đứng tim trong vài giây.
Nhưng là do quán tính đầu đã phát ra tín hiệu stop nhưng chân thì vẫn chưa dừng được, nên tôi ngã phịch ra phía sau, mông xinh chạm đất, điếng ~
Tôi vừa ôm lấy cái mông lần thứ hai bị dập, vừa ngẩng mặt lên tính thét lớn, thì gương mặt thân quen kia đã tống mọi từ ngữ thô tục trở lại vào bụng tôi, tiêu hoá sạch sẽ.
Mái tóc vàng óng rũ rượi dưới ánh nắng, bết lại vào gương mặt trắng thuần đẫm mồ hôi, đôi mắt màu tím u lệ nhìn xuống tôi, xa lạ. Trong khoảnh khắc đó, trái tim tôi bị trật đi một nhịp, nhưng sau đó lại khôi phục bình thường. Mặt không đỏ thở không gấp đứng dậy, phủi phủi bụi đất, muốn bước đi.
“Tớ xin lỗi, làm cậu sợ sao? Cậu có bị thương không?”
Một giọng nói trầm ấm vang lên, tôi hơi quay đầu lại, lúc này trên gương mặt tuyệt mỹ như hoạ ấy đang hiện ra vẻ lo lắng thật sự.
Tôi hơi ngẩng người, rồi lại cười giả lả “Không sao. Tớ không bị thương, cậu cứ an tâm.”
Kail hơi ngẩng đầu, nhíu mắt lại mỉm cười, cúi người xuống mò mẫm cái gì đó.
Tôi thấy lạ, bèn ngồi xổm bên cạnh, tò mò hỏi “Cậu đang kiếm thứ gì à?”
Lúc này trên gương mặt Kail xuất hiện vẻ ngượng ngùng, tay không tự chủ mà đưa lên gãi gãi đầu, ngập ngừng nói “Tớ… kính áp tròng của tớ bị rơi…”
Tôi buồn cười nhìn con người trước mặt. Cậu ấy vẫn luôn dễ thương như thế sao? Mà khoan, cậu ấy vừa nói là kính áp tròng, Kail bị cận?
Nghĩ nghĩ một hồi, tôi tươi cười hướng cậu ấy nói “Tớ tìm giúp cậu.”
Thế rồi cả hai cùng lăn vào bụi rậm để tìm kiếm hai mảnh kính nhỏ xíu, tìm lâu đến độ hai mắt đã muốn hoa lên, bàn tay cũng sướt vài chỗ, chảy máu.
Cuối cùng cũng tìm ra…
Mảnh thuỷ tinh nhỏ xíu óng ánh dưới nắng trời, ở tít trên cành cây cao vút.
Khoé miệng tôi hơi giựt giựt, cậu ta làm thế nào mà “đánh rơi” chúng ở trên đó thế?
Không suy nghĩ được bao lâu, tôi đã thoăn thoắt leo lên thân cây vạm vỡ đó, lấy xuống đôi tròng kính cho Kail. Khi Kail nhận được chúng và đeo vào, trên gương mặt toát ra sự mừng rỡ.
Cậu ấy hướng tôi cảm ơn rối rít, xong rồi xách cặp chạy biến. Tôi cũng giật mình, á á á á, giờ học của tôi!!!
Tôi vơ lấy cái cặp da, hối ha hối hả chạy về khối 11, một đưởng chạy thẳng không ngoảnh lại.
Reng…
Tiếng chuông đổ hết tiết 1 vang lên, vị giáo sư thu dọn giáo án bước ra khỏi lớp.
Lúc này, tôi len lén lẻn vào lớp học bằng cửa sau, lặng lẽ ngồi xuống, cũng may bàn tôi ở cuối lớp nên ít ai đế ý.
Sayaka thấy tôi mò vào, bật thốt thành tiếng “Trời, Rei, sao hôm nay cậu đi trễ vậy? Trên người lại còn bị thương nữa…”
Tôi mếu máo nhìn Sayaka thút thít “Tớ ngủ dậy trễ, chạy tới đây lại còn bị té, đau lắm…”
Sayaka đáp lại tôi bằng ánh mắt buồn cười, hai tay nhẹ nhàng nâng tay tôi lên, thổi nhẹ.
Tôi hơi run rẩy muốn rụt tay lại, nhưng cậu ấy lại giữ chặt lấy, cười khẽ “Đề tớ thổi cho, thổi rồi thì sẽ không đau nữa.”
Tôi cảm động nhìn Sayaka, trong lòng cũng ấm áp hơn nhiều.
…..
……………………..
……………………………………………..
Hồi chuông tiết 2 nhẹ nhàng đổ, chấm dứt cuộc trò chuyện rôm rả của tôi và Sayaka.
Vị giáo sư già bước vào, đặt đống giáo án dày cộm lên bàn, tay đẩy gọng kính, trầm giọng nói “Thầy giới thiệu với các em, bạn học viên mới của lớp ta. Vào đi em.”
Theo sau tiếng nói thì cả thảy hơn mấy chục con mắt đều đổ dồn về phía cửa lớp, ngóng đợi.
Quả đầu vàng óng thò vào trước tiên, đôi mắt màu tím cẩn thận quét ngang lớp, có cảm giác như đang dò xét, xong thì dừng lại trên đôi mắt đang ngập tràn kinh ngạc của tôi…
Cậu ấy bước vào, cười như toả nắng, sảng khoái nói lớn “Tớ là Kail Urzuga, rất vui được làm quen” Giọng nói hơi lớn quá khiến bọn con trai trong lớp cau mày, nhưng bọn con gái thì toàn bộ mắt đã chuyển thành hình trái tim, si mê cười đáp lại.
Tôi nhìn sang Sayaka, cậu ấy thì có vẻ ưu nhã hơn, đôi mắt màu lam mở to lóng lánh, nhìn chằm chằm về phía Kail, khoé môi không tự chủ cười ngọt ngào, quả nhiên là khác hẳn so với bọn nữ sinh trong lớp.
Đáng lẽ ra tôi cũng nên như thế, nhưng giọt nước mắt tối hôm qua đã mang tình cảm của tôi ép cho héo mòn rồi, đối với cậu ấy, tôi cũng chỉ có thể mỉm cười làm bạn.
Vị giáo sư già gõ thước lên bàn, quay sang bắt đầu xếp chỗ ngồi cho học viên mới.
Kail cũng chẳng nói gì, ánh mắt từ đầu tới cuối cứ rơi đồm độp trên người tôi như mưa đá xối xả, khiến tôi chột dạ gục mặt xuống bàn, Sayaka thấy tôi kì lạ, còn tưởng là tôi bệnh.
Không biết cậu ấy nói nhỏ cái gì đó với thầy, mà được trực tiếp ngồi ở bàn cuối dãy kế bên, cách tôi chỉ có một lối đi không bằng ba bước và cô bạn Sayaka xinh đẹp.
Tôi có thể cảm nhận thấy ánh mắt cậu ấy khi lướt qua bàn tôi như tia nhiệt nóng từ mặt trời ban trưa, khiến cho tôi càng cúi thấp hơn nữa. Trong lòng tôi âm thầm cầu nguyện, làm ơn, chúng nữ đồng học của tôi ơi, đừng có xông lên đánh hội đồng tôi nhé!!!
Kail ngồi xuống và tiết 2 bắt đầu, vị giáo sư mở ra giáo án.
Tiếng giảng bài chầm chậm vang lên, đều đều nhàm chán. Cả lớp thì có hơn phân nửa học viên là không chú ý bài, chỉ chăm chăm mặt đỏ tai hồng liếc nhìn cuối lớp.
Tôi cúi gằm đầu hí hoáy… vẽ bậy… Đơn giản là bởi vì cái môn Anh văn cũng làm tôi chán ngán…
Sayaka có vẻ tốt hơn, cậu ấy khá là chăm chú bài, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn qua bên kia một chút, sau đó lại đỏ bừng mặt quay trở về.
Tôi nhìn cả lớp mà lại thấy sự đời đúng là buồn cười, cả chục con mắt nhìn chằm chằm một người và chỉ mong mỏi được đáp lại bằng một nụ cười như toả nắng, ấy thế mà nhân vật chính lại lăn ra ngủ mất tiêu, đúng là chết sặc.
Tình trạng này cứ kéo dài lê thê cho đến hết tiết, vị giáo sư già ôm giáo án bước đi, cũng chẳng biểu lộ thái độ bất mãn gì.
Chuông giải lao vừa điểm, hơn phân nửa số học viên trong lớp (toàn bộ đểu là con gái) đã ùa tới như đàn kiến đến trước mặt Kail, mặt đỏ tai hồng ríu rít trò chuyện.
Tôi kéo tay Sayaka thoát ra khỏi đám đông đáng sợ đó, một đường chạy thẳng ra sân trường.
Nhưng cậu ấy lại không muốn như thế, lắc đầu nguầy nguậy chia tay tôi, thẳng tiến thư viện (=.=)
Tôi cảm thấy, cậu ấy thật là siêng…
Thế là ngày hôm đó, giữa sân trường đầy nắng và gió, chỉ có mình tôi đi lang thang…
Gió mùa thu lúc này đã nhiều hơn, đi kèm bên trong là cái rét lạnh thấu xương của mùa đông đang tới. Những chiếc lá khi nào còn xanh um giờ đã vàng khô và buông lơi sinh mệnh.
Tôi cứ mãi bước đi vô định như thế, dạo hết góc này nhìn đến góc kia, đi hoài mà không cảm thấy chán.
Trong đầu tôi cũng chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ mong tâm trạng mình bình ổn như mặt nước, cứ dao động rồi lại phẳng lặng.
Bàn chân nhẹ nhàng đạp lên bãi lá khô, tôi bắt đầu nghịch phá, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều cố ý đem đống lá khô đó quậy tung trời, sau đó tôi còn che miệng cười vang.
Kết quả cuối cùng là bị bác lao công xách chổi dí chạy vòng vòng.
…………………………………
Tôi xách váy, cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng, chạy đến không biết trời trăng là sao, cho đến khi chân tôi mỏi nhừ và trên lưng đã thấm đẫm mồ hôi hột.
Một cỗ mùi thơm xông vào mũi, tôi ngước mắt lên nhìn.
Canteen trường giờ này đã vắng khách, các học viên đã ùa hết về lớp, mang theo từng bọc thức ăn vặt.
Tôi bước vào canteen, nhìn ngó xung quanh.
“A, hên quá. Loại bánh nhân táo vị Whisky vẫn còn một cái.”
Tôi mừng rỡ cả hai mắt, chạy như bay về quầy bánh, chạm nhẹ bàn tay lên tủ kính, cười tươi nói lớn “Cho cháu cái bánh này.”
Cùng lúc đó cũng có một thanh âm đồng thời vang lên. “Lấy tôi cái bánh đó.”
Tôi hơi giật mình, quay đầu lại.
Một đôi nam nữ xinh đẹp đang đứng sau lưng tôi, hai màu tóc đối lập đan vào nhau, phất phơ trong gió, đôi tròng mắt màu lam và màu tím cũng đồng thời nhìn về phía tôi…
Tôi sững sờ tại chỗ.
Đẹp quá… Quả thật đẹp lắm!! Hợp lắm!!
Sayaka nhìn tôi ngạc nhiên, sau đó lại mỉm cười tiến đến kéo tay tôi thân thiết “Rei đây rồi, lúc nãy tớ còn đi tìm cậu…”
Kail cũng tiến lên một bước, mỉm cười. Tôi trân trối nhìn hai người ấy, tay run run hết chỉ người này lại chỉ người kia, lắp bắp “Các cậu… các cậu…”
Sayaka tự dưng hồng hai má, ghé vào tai tôi nói nhỏ “Tớ gặp cậu ấy ở thư viện, nói chuyện hợp nhau nên kết bạn…”
Tôi trợn mắt hồi lâu, lát sau khi hồi phục lại, mới gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Kail hướng tôi cười một cái, giọng thân thiện “Bạn học Rei, cảm ơn nhé.”
Lúc đầu tôi có hơi ngớ ra không hiểu gì, nhưng sau khi thấy Kail dùng tay điểm điểm lên khoé mắt thì ngộ ra, liền cười giả lả “Không có gì.”
Sayaka mỉm cười nhìn tôi có chút thần bí, sau đó cả ba cầm cái bánh nhỏ xíu đi ra ngoài.
Bước chân nhẹ nhàng lướt trên mặt đường láng phẳng, tâm trạng tôi cực kỳ vui sướng. Vội vàng bóc phần giấy gói ra, tôi cầm chiếc bánh lên tính thả vào miệng…
“A…”
Một tiếng hô khe khẽ vang lên, tôi dừng lại động tác, đưa mắt nhìn sang.
Lúc này thần sắc Kail đang tràn ngập nuối tiếc, trong đôi mắt màu tím kia ánh lên vẻ do dự…
Tôi nhìn cậu, rồi lại quay sang nhìn Sayaka, nghiêng đầu thắc mắc.
Sayaka thấy cả hai như thế, liền bật cười nói lớn “Rei à, Kail là muốn ăn cái bánh trong tay cậu đó.”
Bị nói huỵch toẹt ra như thế, Kail ngượng ngùng cúi gằm đầu, không dám ngẩng lên nhìn tôi.
Còn tôi, thì đứng đực tại chỗ, bàn tay cầm chiếc bánh giơ lên cao cũng giữ nguyên vị trí.
Hồi lâu sau, bầu không khí ngượng ngạo này cũng không tan đi. Tôi thở dài gói bánh lại, đưa cho Kail.
“Đây, cho cậu. Coi như là quà mừng ngày đầu tiên đến trường.”
Như chỉ chờ có thế, Kail vươn tay tới chộp lấy cái bánh, vui sướng thả vào miệng, đôi mắt long lanh thưởng thức vị ngon ngọt của nó.
Tôi nhìn chằm chằm vào bàn tay trống trơn của mình, đau thương vô hạn. Ôi ~ Cái bánh nhân táo vị Whisky cuối cùng, từ biệt mi lần này, tôi lại phải chờ tới năm sau a…
Đời thật phũ, tại sao loại bánh ngon như vậy mỗi năm chỉ sản xuất một lần? Thống khổ quá…
Trong lòng tôi đang gào thét, khóc lóc như lê hoa đái vũ, than trời trách đất.
Sayaka nhìn mặt trời đang toả nắng Kail, đối lập hoàn toàn với tôi đang mây đen vần vũ, ôm bụng cười ha ha…
………
…………………………………….
…………………………………………………………….
Reng…
Hồi chuông cuối buổi vang lên, cả đám học viên xô nhau, ào ào như thác đổ ùa về ký túc xá.
Tôi vẫn như thế, tách biệt với mọi người, một mình đi trên con đường hành lang trải đầy nắng thông tới khu B.
Chỉ là lúc này, điều tôi không ngờ nhất lại tới…
Dưới tán cây phượng già, lác đác vài chiếc lá nhỏ bé phe phẩy, mái tóc vàng khẽ lay…
Con người đó vẫn cứ như thế, biếng nhác tựa vào thân cây cao vút, ngước nhìn lên trời cao ngắm những tầng mây nhạt.
Tôi chăm chú nhìn về phía đó, không hiểu sao lúc nào cũng có thể gặp được cậu ấy, và nghe được âm thanh ngân nga từ một bài hát xa xưa quen thuộc…
Cố gắng bình tâm lại, tôi tự nhủ rằng mình không được xúc động nữa. Và rồi tôi đưa mắt nhìn quanh, lúc không thấy một ai thì mỉm cười hài lòng.
Bàn tay khởi động, kết tạo chú ấn, tôi nhắm mắt lại, miệng hô nhỏ “Yên thuật – Thám!!”
Một sợi khói mỏng manh tử ngón tay tôi bay ra, trong suốt mà mềm dẻo tiến về phía của Kail…
Tôi cẩn thận không để sợi khói trắng bay vào phạm vi đôi mắt của cậu ấy, len lén bay ra phía đằng sau, nhập vào gáy của cậu…
“Hự…” Kail có vẻ như bị đau, hơi bật người lên, xoa xoa phía sau đầu.
Tôi thì hoảng hốt núp vào thân cây.
Thời gian trôi qua, chẳng thấy động tĩnh gì, và Kail cũng đã tựa người hát tiếp, tôi khởi động pháp lực, cho làn khói len lỏi vào bên trong đầu cậu ấy, tìm kiếm mấu chốt linh hồn.
Mấu chốt linh hồn là nơi linh hồn bị khoá cứng vào cơ thể, hoặc cũng có thể nói rằng đó nơi duy nhất có thể thâm nhập vào linh hồn con người khi còn sống. Nếu là người bình thường thì mấu chốt linh hồn sẽ nằm ở cuối đoạn tiếp nối của đôi dây thần kinh thứ 3, chỉ cần tác động vào đúng chỗ đó với lực đạo vừa phải thì có thể mở ra con đường dẫn tới linh hồn con người.
Tuy nhiên, với Kail thì lại khác. Kail Urzuga, cậu ấy chính là Thiếu chủ Nhật tộc, hậu duệ của San-kami Thần Mặt Trời, vì thế mấu chốt linh hồn của cậu ấy đã được sức mạnh của thần phong ấn lại.
Tôi lúc này đang rất khó khăn để duy trì Yên thuật đi loanh quanh trong đầu cậu ấy, bởi vì sơ sẩy một cái là cậu ấy chết ngay. Đến lúc đó linh hồn thoát ra khỏi mấu chốt thì Tàn đồ Kaiga sẽ không lấy được.
Đương lúc tôi đang thử tác động Yên thuật vào vỏ não của Kail, thì một toán hắc y nhân từ trong bụi rậm nhảy xổ ra khiến tôi bị chấn động.
Một tên trong số đó nhào đến, vung gươm muốn chặt đứt hai bàn tay thủ ấn của tôi.
Vội lách người né tránh, tôi tận lực thu Yên thuật về.
Phụt.
Khi sợi khói trắng trở lại trong người tôi một cách nhanh chóng, thì lồng ngực tôi cũng bị phản phệ nặng, nơi khoé miệng đột nhiên tràn ra một tia máu.
Tôi đưa tay lên gạt đi, tức giận đùng đùng nhìn đám hắc y nhân trước mặt. Bọn chúng đeo khăn bịt kín, từ đầu đến chân vận chỉ một màu, hai tay lăm lăm gươm sắc, bên ngực trái áo thêu hình Quỷ hoả.
Tôi hơi ngạc nhiên, bọn này cùng với nhóm người lúc trước ở chỗ Kỳ châu (là viên đá tôi lấy cắp từ hiệu trưởng) đã ngăn cản tôi là một loại?
Trong lúc tôi còn đang thắc mắc thì cả đám hắc y nhân đã ào ào xông lên, số lượng còn nhiều hơn lần trước.
Nếu như là trong lúc bình thường thì tôi chỉ cần vài nhát dao là đi tong tất cả, nhưng lúc này tôi đang bị nội thương, ngay cả khí lực chiến đấu sợ là cũng giảm thê thảm đi?
Tốt nhất, chạy là thượng sách…
Tôi lách người né tránh các đường kiếm chí mạng, vội kết ấn hai tay, miệng hô nhỏ “Hành thuật – Phi Vân”
Dứt câu, năng lượng dũng mãnh tràn trề đổ xuống hai bàn chân tôi, khiến tôi vui mừng vội vàng tẩu thoát…
Đám hắc y nhân liền đuổi theo phương hướng tôi chạy đi, một tấc cũng không rời. Hai loại ánh sáng một trắng một đen đang vụt đi như cơn gió.
Tôi cứ cắm đầu cắm cổ chạy, trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Quay đầu lại nhìn, bọn người kia vẫn cứ đuổi theo sát nút, trong mắt tôi cuối cùng cũng đã xuất hiện tia kiệt sức. Pháp lực của tôi đang cạn dần…
Phụt.
Tôi ngã xuống, phun ra một ngụm máu tươi. Vết thương ở bên trong lồng ngực cào xé như đòi mạng. Tôi cảm thấy tức giận, đây chính là lý do vì sao tôi không thích dùng pháp thuật, thật đúng là hao phí sức lực.
Lúc này bọn hắc y nhân cũng đã rượt tới, chầm chậm bước đến trước mặt tôi, giơ cao kiếm…
Tôi cười nhạt. “Không nghĩ tới mình sẽ chết trẻ thế này…”
Và nhắm mắt chờ đợi cái ôm tử thần của sự chết.
…
……………………….
Xoạch!!!
“Hự…”
Không biết đã chờ trong bao lâu, cái cảm giác đớn đau cũng không có đến như mong đợi, mà là truyền đến từ phía trước thanh âm xé gió và xuyên cắt da thịt…
Tôi chầm chậm mở mắt…
chầm chậm bước đến trước mặt tôi,
giơ cao kiếm…
Sáng ngày hôm sau khi tôi mở bừng mắt, thì đã là 7h30…
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA”
Tôi hét toáng lên rồi xông vào phòng thay đồ nhanh như tia chớp, một tay vừa đánh răng tay còn lại cầm lược chải tóc, rồi quýnh quáng xách cặp chạy ra khỏi phòng, miệng còn gặm một miếng bánh mì nguội ngắt từ tối hôm qua.
Đáng ghét quá đi!! Cũng tại hôm qua lăn lộn mãi đến nửa đêm mới ngủ được nên sáng nay mới bị trễ, hu hu, hận bản thân quá đi!! Giờ này là sắp hết tiết 1 rồi, tôi mà không tăng mã lực lên lả tiết 2 cũng sẽ đi luôn…
Đúng lúc tôi đang cắm đầu cắm cổ vừa chạy vừa xử lý bữa sáng thì một bóng đen vụt ra từ bụi rậm, khiến tôi đứng tim trong vài giây.
Nhưng là do quán tính đầu đã phát ra tín hiệu stop nhưng chân thì vẫn chưa dừng được, nên tôi ngã phịch ra phía sau, mông xinh chạm đất, điếng ~
Tôi vừa ôm lấy cái mông lần thứ hai bị dập, vừa ngẩng mặt lên tính thét lớn, thì gương mặt thân quen kia đã tống mọi từ ngữ thô tục trở lại vào bụng tôi, tiêu hoá sạch sẽ.
Mái tóc vàng óng rũ rượi dưới ánh nắng, bết lại vào gương mặt trắng thuần đẫm mồ hôi, đôi mắt màu tím u lệ nhìn xuống tôi, xa lạ. Trong khoảnh khắc đó, trái tim tôi bị trật đi một nhịp, nhưng sau đó lại khôi phục bình thường. Mặt không đỏ thở không gấp đứng dậy, phủi phủi bụi đất, muốn bước đi.
“Tớ xin lỗi, làm cậu sợ sao? Cậu có bị thương không?”
Một giọng nói trầm ấm vang lên, tôi hơi quay đầu lại, lúc này trên gương mặt tuyệt mỹ như hoạ ấy đang hiện ra vẻ lo lắng thật sự.
Tôi hơi ngẩng người, rồi lại cười giả lả “Không sao. Tớ không bị thương, cậu cứ an tâm.”
Kail hơi ngẩng đầu, nhíu mắt lại mỉm cười, cúi người xuống mò mẫm cái gì đó.
Tôi thấy lạ, bèn ngồi xổm bên cạnh, tò mò hỏi “Cậu đang kiếm thứ gì à?”
Lúc này trên gương mặt Kail xuất hiện vẻ ngượng ngùng, tay không tự chủ mà đưa lên gãi gãi đầu, ngập ngừng nói “Tớ… kính áp tròng của tớ bị rơi…”
Tôi buồn cười nhìn con người trước mặt. Cậu ấy vẫn luôn dễ thương như thế sao? Mà khoan, cậu ấy vừa nói là kính áp tròng, Kail bị cận?
Nghĩ nghĩ một hồi, tôi tươi cười hướng cậu ấy nói “Tớ tìm giúp cậu.”
Thế rồi cả hai cùng lăn vào bụi rậm để tìm kiếm hai mảnh kính nhỏ xíu, tìm lâu đến độ hai mắt đã muốn hoa lên, bàn tay cũng sướt vài chỗ, chảy máu.
Cuối cùng cũng tìm ra…
Mảnh thuỷ tinh nhỏ xíu óng ánh dưới nắng trời, ở tít trên cành cây cao vút.
Khoé miệng tôi hơi giựt giựt, cậu ta làm thế nào mà “đánh rơi” chúng ở trên đó thế?
Không suy nghĩ được bao lâu, tôi đã thoăn thoắt leo lên thân cây vạm vỡ đó, lấy xuống đôi tròng kính cho Kail. Khi Kail nhận được chúng và đeo vào, trên gương mặt toát ra sự mừng rỡ.
Cậu ấy hướng tôi cảm ơn rối rít, xong rồi xách cặp chạy biến. Tôi cũng giật mình, á á á á, giờ học của tôi!!!
Tôi vơ lấy cái cặp da, hối ha hối hả chạy về khối 11, một đưởng chạy thẳng không ngoảnh lại.
Reng…
Tiếng chuông đổ hết tiết 1 vang lên, vị giáo sư thu dọn giáo án bước ra khỏi lớp.
Lúc này, tôi len lén lẻn vào lớp học bằng cửa sau, lặng lẽ ngồi xuống, cũng may bàn tôi ở cuối lớp nên ít ai đế ý.
Sayaka thấy tôi mò vào, bật thốt thành tiếng “Trời, Rei, sao hôm nay cậu đi trễ vậy? Trên người lại còn bị thương nữa…”
Tôi mếu máo nhìn Sayaka thút thít “Tớ ngủ dậy trễ, chạy tới đây lại còn bị té, đau lắm…”
Sayaka đáp lại tôi bằng ánh mắt buồn cười, hai tay nhẹ nhàng nâng tay tôi lên, thổi nhẹ.
Tôi hơi run rẩy muốn rụt tay lại, nhưng cậu ấy lại giữ chặt lấy, cười khẽ “Đề tớ thổi cho, thổi rồi thì sẽ không đau nữa.”
Tôi cảm động nhìn Sayaka, trong lòng cũng ấm áp hơn nhiều.
…..
……………………..
……………………………………………..
Hồi chuông tiết 2 nhẹ nhàng đổ, chấm dứt cuộc trò chuyện rôm rả của tôi và Sayaka.
Vị giáo sư già bước vào, đặt đống giáo án dày cộm lên bàn, tay đẩy gọng kính, trầm giọng nói “Thầy giới thiệu với các em, bạn học viên mới của lớp ta. Vào đi em.”
Theo sau tiếng nói thì cả thảy hơn mấy chục con mắt đều đổ dồn về phía cửa lớp, ngóng đợi.
Quả đầu vàng óng thò vào trước tiên, đôi mắt màu tím cẩn thận quét ngang lớp, có cảm giác như đang dò xét, xong thì dừng lại trên đôi mắt đang ngập tràn kinh ngạc của tôi…
Cậu ấy bước vào, cười như toả nắng, sảng khoái nói lớn “Tớ là Kail Urzuga, rất vui được làm quen” Giọng nói hơi lớn quá khiến bọn con trai trong lớp cau mày, nhưng bọn con gái thì toàn bộ mắt đã chuyển thành hình trái tim, si mê cười đáp lại.
Tôi nhìn sang Sayaka, cậu ấy thì có vẻ ưu nhã hơn, đôi mắt màu lam mở to lóng lánh, nhìn chằm chằm về phía Kail, khoé môi không tự chủ cười ngọt ngào, quả nhiên là khác hẳn so với bọn nữ sinh trong lớp.
Đáng lẽ ra tôi cũng nên như thế, nhưng giọt nước mắt tối hôm qua đã mang tình cảm của tôi ép cho héo mòn rồi, đối với cậu ấy, tôi cũng chỉ có thể mỉm cười làm bạn.
Vị giáo sư già gõ thước lên bàn, quay sang bắt đầu xếp chỗ ngồi cho học viên mới.
Kail cũng chẳng nói gì, ánh mắt từ đầu tới cuối cứ rơi đồm độp trên người tôi như mưa đá xối xả, khiến tôi chột dạ gục mặt xuống bàn, Sayaka thấy tôi kì lạ, còn tưởng là tôi bệnh.
Không biết cậu ấy nói nhỏ cái gì đó với thầy, mà được trực tiếp ngồi ở bàn cuối dãy kế bên, cách tôi chỉ có một lối đi không bằng ba bước và cô bạn Sayaka xinh đẹp.
Tôi có thể cảm nhận thấy ánh mắt cậu ấy khi lướt qua bàn tôi như tia nhiệt nóng từ mặt trời ban trưa, khiến cho tôi càng cúi thấp hơn nữa. Trong lòng tôi âm thầm cầu nguyện, làm ơn, chúng nữ đồng học của tôi ơi, đừng có xông lên đánh hội đồng tôi nhé!!!
Kail ngồi xuống và tiết 2 bắt đầu, vị giáo sư mở ra giáo án.
Tiếng giảng bài chầm chậm vang lên, đều đều nhàm chán. Cả lớp thì có hơn phân nửa học viên là không chú ý bài, chỉ chăm chăm mặt đỏ tai hồng liếc nhìn cuối lớp.
Tôi cúi gằm đầu hí hoáy… vẽ bậy… Đơn giản là bởi vì cái môn Anh văn cũng làm tôi chán ngán…
Sayaka có vẻ tốt hơn, cậu ấy khá là chăm chú bài, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn qua bên kia một chút, sau đó lại đỏ bừng mặt quay trở về.
Tôi nhìn cả lớp mà lại thấy sự đời đúng là buồn cười, cả chục con mắt nhìn chằm chằm một người và chỉ mong mỏi được đáp lại bằng một nụ cười như toả nắng, ấy thế mà nhân vật chính lại lăn ra ngủ mất tiêu, đúng là chết sặc.
Tình trạng này cứ kéo dài lê thê cho đến hết tiết, vị giáo sư già ôm giáo án bước đi, cũng chẳng biểu lộ thái độ bất mãn gì.
Chuông giải lao vừa điểm, hơn phân nửa số học viên trong lớp (toàn bộ đểu là con gái) đã ùa tới như đàn kiến đến trước mặt Kail, mặt đỏ tai hồng ríu rít trò chuyện.
Tôi kéo tay Sayaka thoát ra khỏi đám đông đáng sợ đó, một đường chạy thẳng ra sân trường.
Nhưng cậu ấy lại không muốn như thế, lắc đầu nguầy nguậy chia tay tôi, thẳng tiến thư viện (=.=)
Tôi cảm thấy, cậu ấy thật là siêng…
Thế là ngày hôm đó, giữa sân trường đầy nắng và gió, chỉ có mình tôi đi lang thang…
Gió mùa thu lúc này đã nhiều hơn, đi kèm bên trong là cái rét lạnh thấu xương của mùa đông đang tới. Những chiếc lá khi nào còn xanh um giờ đã vàng khô và buông lơi sinh mệnh.
Tôi cứ mãi bước đi vô định như thế, dạo hết góc này nhìn đến góc kia, đi hoài mà không cảm thấy chán.
Trong đầu tôi cũng chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ mong tâm trạng mình bình ổn như mặt nước, cứ dao động rồi lại phẳng lặng.
Bàn chân nhẹ nhàng đạp lên bãi lá khô, tôi bắt đầu nghịch phá, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều cố ý đem đống lá khô đó quậy tung trời, sau đó tôi còn che miệng cười vang.
Kết quả cuối cùng là bị bác lao công xách chổi dí chạy vòng vòng.
…………………………………
Tôi xách váy, cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng, chạy đến không biết trời trăng là sao, cho đến khi chân tôi mỏi nhừ và trên lưng đã thấm đẫm mồ hôi hột.
Một cỗ mùi thơm xông vào mũi, tôi ngước mắt lên nhìn.
Canteen trường giờ này đã vắng khách, các học viên đã ùa hết về lớp, mang theo từng bọc thức ăn vặt.
Tôi bước vào canteen, nhìn ngó xung quanh.
“A, hên quá. Loại bánh nhân táo vị Whisky vẫn còn một cái.”
Tôi mừng rỡ cả hai mắt, chạy như bay về quầy bánh, chạm nhẹ bàn tay lên tủ kính, cười tươi nói lớn “Cho cháu cái bánh này.”
Cùng lúc đó cũng có một thanh âm đồng thời vang lên. “Lấy tôi cái bánh đó.”
Tôi hơi giật mình, quay đầu lại.
Một đôi nam nữ xinh đẹp đang đứng sau lưng tôi, hai màu tóc đối lập đan vào nhau, phất phơ trong gió, đôi tròng mắt màu lam và màu tím cũng đồng thời nhìn về phía tôi…
Tôi sững sờ tại chỗ.
Đẹp quá… Quả thật đẹp lắm!! Hợp lắm!!
Sayaka nhìn tôi ngạc nhiên, sau đó lại mỉm cười tiến đến kéo tay tôi thân thiết “Rei đây rồi, lúc nãy tớ còn đi tìm cậu…”
Kail cũng tiến lên một bước, mỉm cười. Tôi trân trối nhìn hai người ấy, tay run run hết chỉ người này lại chỉ người kia, lắp bắp “Các cậu… các cậu…”
Sayaka tự dưng hồng hai má, ghé vào tai tôi nói nhỏ “Tớ gặp cậu ấy ở thư viện, nói chuyện hợp nhau nên kết bạn…”
Tôi trợn mắt hồi lâu, lát sau khi hồi phục lại, mới gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Kail hướng tôi cười một cái, giọng thân thiện “Bạn học Rei, cảm ơn nhé.”
Lúc đầu tôi có hơi ngớ ra không hiểu gì, nhưng sau khi thấy Kail dùng tay điểm điểm lên khoé mắt thì ngộ ra, liền cười giả lả “Không có gì.”
Sayaka mỉm cười nhìn tôi có chút thần bí, sau đó cả ba cầm cái bánh nhỏ xíu đi ra ngoài.
Bước chân nhẹ nhàng lướt trên mặt đường láng phẳng, tâm trạng tôi cực kỳ vui sướng. Vội vàng bóc phần giấy gói ra, tôi cầm chiếc bánh lên tính thả vào miệng…
“A…”
Một tiếng hô khe khẽ vang lên, tôi dừng lại động tác, đưa mắt nhìn sang.
Lúc này thần sắc Kail đang tràn ngập nuối tiếc, trong đôi mắt màu tím kia ánh lên vẻ do dự…
Tôi nhìn cậu, rồi lại quay sang nhìn Sayaka, nghiêng đầu thắc mắc.
Sayaka thấy cả hai như thế, liền bật cười nói lớn “Rei à, Kail là muốn ăn cái bánh trong tay cậu đó.”
Bị nói huỵch toẹt ra như thế, Kail ngượng ngùng cúi gằm đầu, không dám ngẩng lên nhìn tôi.
Còn tôi, thì đứng đực tại chỗ, bàn tay cầm chiếc bánh giơ lên cao cũng giữ nguyên vị trí.
Hồi lâu sau, bầu không khí ngượng ngạo này cũng không tan đi. Tôi thở dài gói bánh lại, đưa cho Kail.
“Đây, cho cậu. Coi như là quà mừng ngày đầu tiên đến trường.”
Như chỉ chờ có thế, Kail vươn tay tới chộp lấy cái bánh, vui sướng thả vào miệng, đôi mắt long lanh thưởng thức vị ngon ngọt của nó.
Tôi nhìn chằm chằm vào bàn tay trống trơn của mình, đau thương vô hạn. Ôi ~ Cái bánh nhân táo vị Whisky cuối cùng, từ biệt mi lần này, tôi lại phải chờ tới năm sau a…
Đời thật phũ, tại sao loại bánh ngon như vậy mỗi năm chỉ sản xuất một lần? Thống khổ quá…
Trong lòng tôi đang gào thét, khóc lóc như lê hoa đái vũ, than trời trách đất.
Sayaka nhìn mặt trời đang toả nắng Kail, đối lập hoàn toàn với tôi đang mây đen vần vũ, ôm bụng cười ha ha…
………
…………………………………….
…………………………………………………………….
Reng…
Hồi chuông cuối buổi vang lên, cả đám học viên xô nhau, ào ào như thác đổ ùa về ký túc xá.
Tôi vẫn như thế, tách biệt với mọi người, một mình đi trên con đường hành lang trải đầy nắng thông tới khu B.
Chỉ là lúc này, điều tôi không ngờ nhất lại tới…
Dưới tán cây phượng già, lác đác vài chiếc lá nhỏ bé phe phẩy, mái tóc vàng khẽ lay…
Con người đó vẫn cứ như thế, biếng nhác tựa vào thân cây cao vút, ngước nhìn lên trời cao ngắm những tầng mây nhạt.
Tôi chăm chú nhìn về phía đó, không hiểu sao lúc nào cũng có thể gặp được cậu ấy, và nghe được âm thanh ngân nga từ một bài hát xa xưa quen thuộc…
Cố gắng bình tâm lại, tôi tự nhủ rằng mình không được xúc động nữa. Và rồi tôi đưa mắt nhìn quanh, lúc không thấy một ai thì mỉm cười hài lòng.
Bàn tay khởi động, kết tạo chú ấn, tôi nhắm mắt lại, miệng hô nhỏ “Yên thuật – Thám!!”
Một sợi khói mỏng manh tử ngón tay tôi bay ra, trong suốt mà mềm dẻo tiến về phía của Kail…
Tôi cẩn thận không để sợi khói trắng bay vào phạm vi đôi mắt của cậu ấy, len lén bay ra phía đằng sau, nhập vào gáy của cậu…
“Hự…” Kail có vẻ như bị đau, hơi bật người lên, xoa xoa phía sau đầu.
Tôi thì hoảng hốt núp vào thân cây.
Thời gian trôi qua, chẳng thấy động tĩnh gì, và Kail cũng đã tựa người hát tiếp, tôi khởi động pháp lực, cho làn khói len lỏi vào bên trong đầu cậu ấy, tìm kiếm mấu chốt linh hồn.
Mấu chốt linh hồn là nơi linh hồn bị khoá cứng vào cơ thể, hoặc cũng có thể nói rằng đó nơi duy nhất có thể thâm nhập vào linh hồn con người khi còn sống. Nếu là người bình thường thì mấu chốt linh hồn sẽ nằm ở cuối đoạn tiếp nối của đôi dây thần kinh thứ 3, chỉ cần tác động vào đúng chỗ đó với lực đạo vừa phải thì có thể mở ra con đường dẫn tới linh hồn con người.
Tuy nhiên, với Kail thì lại khác. Kail Urzuga, cậu ấy chính là Thiếu chủ Nhật tộc, hậu duệ của San-kami Thần Mặt Trời, vì thế mấu chốt linh hồn của cậu ấy đã được sức mạnh của thần phong ấn lại.
Tôi lúc này đang rất khó khăn để duy trì Yên thuật đi loanh quanh trong đầu cậu ấy, bởi vì sơ sẩy một cái là cậu ấy chết ngay. Đến lúc đó linh hồn thoát ra khỏi mấu chốt thì Tàn đồ Kaiga sẽ không lấy được.
Đương lúc tôi đang thử tác động Yên thuật vào vỏ não của Kail, thì một toán hắc y nhân từ trong bụi rậm nhảy xổ ra khiến tôi bị chấn động.
Một tên trong số đó nhào đến, vung gươm muốn chặt đứt hai bàn tay thủ ấn của tôi.
Vội lách người né tránh, tôi tận lực thu Yên thuật về.
Phụt.
Khi sợi khói trắng trở lại trong người tôi một cách nhanh chóng, thì lồng ngực tôi cũng bị phản phệ nặng, nơi khoé miệng đột nhiên tràn ra một tia máu.
Tôi đưa tay lên gạt đi, tức giận đùng đùng nhìn đám hắc y nhân trước mặt. Bọn chúng đeo khăn bịt kín, từ đầu đến chân vận chỉ một màu, hai tay lăm lăm gươm sắc, bên ngực trái áo thêu hình Quỷ hoả.
Tôi hơi ngạc nhiên, bọn này cùng với nhóm người lúc trước ở chỗ Kỳ châu (là viên đá tôi lấy cắp từ hiệu trưởng) đã ngăn cản tôi là một loại?
Trong lúc tôi còn đang thắc mắc thì cả đám hắc y nhân đã ào ào xông lên, số lượng còn nhiều hơn lần trước.
Nếu như là trong lúc bình thường thì tôi chỉ cần vài nhát dao là đi tong tất cả, nhưng lúc này tôi đang bị nội thương, ngay cả khí lực chiến đấu sợ là cũng giảm thê thảm đi?
Tốt nhất, chạy là thượng sách…
Tôi lách người né tránh các đường kiếm chí mạng, vội kết ấn hai tay, miệng hô nhỏ “Hành thuật – Phi Vân”
Dứt câu, năng lượng dũng mãnh tràn trề đổ xuống hai bàn chân tôi, khiến tôi vui mừng vội vàng tẩu thoát…
Đám hắc y nhân liền đuổi theo phương hướng tôi chạy đi, một tấc cũng không rời. Hai loại ánh sáng một trắng một đen đang vụt đi như cơn gió.
Tôi cứ cắm đầu cắm cổ chạy, trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Quay đầu lại nhìn, bọn người kia vẫn cứ đuổi theo sát nút, trong mắt tôi cuối cùng cũng đã xuất hiện tia kiệt sức. Pháp lực của tôi đang cạn dần…
Phụt.
Tôi ngã xuống, phun ra một ngụm máu tươi. Vết thương ở bên trong lồng ngực cào xé như đòi mạng. Tôi cảm thấy tức giận, đây chính là lý do vì sao tôi không thích dùng pháp thuật, thật đúng là hao phí sức lực.
Lúc này bọn hắc y nhân cũng đã rượt tới, chầm chậm bước đến trước mặt tôi, giơ cao kiếm…
Tôi cười nhạt. “Không nghĩ tới mình sẽ chết trẻ thế này…”
Và nhắm mắt chờ đợi cái ôm tử thần của sự chết.
…
……………………….
Xoạch!!!
“Hự…”
Không biết đã chờ trong bao lâu, cái cảm giác đớn đau cũng không có đến như mong đợi, mà là truyền đến từ phía trước thanh âm xé gió và xuyên cắt da thịt…
Tôi chầm chậm mở mắt…
/14
|