CHƯƠNG 10: MẪN TIÊN
Đi đến trung tâm thành phố, Trần Vũ Khả thong dong đi không định hướng trên đường, mặt trời ngả về tây, bầu trời bắt đầu trở tối, khi những ngọn đèn rực rỡ được thắp sáng, khắp nơi đều lấp lánh ánh đèn rất khác biệt so với khi ở ngoại thành, phồn hoa mĩ lệ, trên đường, người người qua lại, xe cộ không ngừng chạy qua chạy lại. Khi đèn đỏ chuyển canh, cậu ngốc ra một chút, có rất nhiều người lướt qua cậu, cũng có người cúi đầu đi đụng trúng bả vai cậu, rồi lại vội vã đi tiếp. Lúc này, cậu mới lấy lại tinh thần nhìn thấy đèn xanh đã sáng, nhìn cặp tình nhân vui vẻ ở bên cạnh, cậu nghĩ không biết khi nào thì chuyện tình cảm của mọi người lại công khai như thế.
Dạo dạo vài vòng, Trần Vũ Khả nghe thấy bụng mình sôi ùng ục, đúng lúc cậu đi đến trước cửa một tiệm KFC, liền đẩy cửa đi vào.
Tất cả mọi thứ đến rất trùng hợp, khi cậu đang xếp hàng mua đồ ăn, phát hiện hai người thanh niên đi xe chung hóa ra cũng đang xếp hàng mua đồ.
Trần Vũ Khả thấy buồn cười, trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà có thể gặp được đến hai, duyên phận cũng quá kì diệu rồi.
Lúc nãy ngồi không phát hiện, hai chàng trai này đều rất cao, nhất là chàng trai lạnh lùng, tối thiểu cũng 185cm, cao hơn Trần Vũ Khả hơn nửa cái đầu.
Khi đến phiên hai người đó mua đồ ăn, chàng trai lạnh lùng tham khảo ý kiến của chàng trai thanh tú, hỏi cậu ta thích ăn cái gì.
Chàng trai thanh tú hình như có chứng sợ lựa chọn, một hồi chỉ cái này, một hồi chỉ cái khác, nhưng mà vẫn không biết nên ăn cái gì.
Trần Vũ Khả thấy buồn cười, chàng trai thanh tú kia thật đúng là thích lầm bầm. Chỉ hamburger, cậu ta nói cậu ta không thích bánh mì, chỉ gà chiên, cậu ta nói lớp da bên ngoại rất khó ăn, vậy thì cậu ra cũng có thể chỉ cần ăn thịt gà bên trong mà? Như vậy gọi gà không da đi, thì tật xấu của cậu ta lại tới, nói cái gì mà ăn thịt không chẳng ngon, rất thô tục! Đúng là khó hầu kinh khủng.
Chàng trai lãnh khốc đứng ở bên cạnh đã nổi gân xanh đầy trán, kéo cậu ta qua một bên: “Cậu đứng ra ngoài từ từ lựa đi, đừng có cản trở những người đang xếp hàng chờ mua đồ ở phía sau.”
Chàng trai thanh tú lập tức giật mình, vội vàng tránh ra, nói vơi Trần Vũ Khả: “Đẹp trai, cậu gọi trước đi.”
Trần Vũ Khả sửng sốt, ngơ ra một lát, sau đó mới ngơ ngác trả lời: “Oh, được.”
Gọi xong một phần đồ ăn, chàng trai thanh tú kia đã tiến lại gần: “Cái cậu gọi ăn ngon không?”
Đừng tưởng ở trong game Trần Vũ Khả chém quái rất lẹ làng mà lầm, cậu ở trong thực tế luôn phản ứng chậm nửa nhịp so với người khác, chàng trai thanh tú cũng đã đứng trước mặt nói chuyện với cậu rồi, nhưng cậu lại giống như chả biết gì, không để ý đến người ta.
Da mặt chàng trai thanh tú rất dày, không sợ bị đả kích, dứt khoát vỗ vỗ vai Trần Vũ Khả, hỏi lại: “Đẹp trai, món này ăn ngon không?” Nói xong rồi, chỉ chỉ phần thức ăn trong tay cậu.
Đến lúc này Trần Vũ Khả mới có phản ứng, “Oh, ăn ngon.”
Chàng trai thanh tú vui vẻ ta mặt: “Cậu rất biết giỡn nha, đừng đợi người khác gọi cậu là đẹp trai thì cậu mới trả lời chứ?! Ha ha, tôi liền gọi món này.”
Trần Vũ Khả 囧, mở miệng định giải thích một chút, rồi lại không biết bắt đầu từ đâu, chẳng thể làm gì khác hơn là bưng khay nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Một mình ngồi ở vị trí trong góc, còn ăn chưa được hai miếng, hai người thanh niên kia đã ngồi xuống vị trí đối diện cậu.
Vừa ngồi xuống, chàng trai thanh tú đã hung dữ nói: “Đẹp trai, món này nếu không thể ăn thì cậu phải chịu trách nhiệm đó!”
Trần Vũ Khả bị bộ dạng hung dữ khi nói chuyện của cậu ta làm cho bối rối, mặt đỏ bừng, nói ấp a ấp úng: “Tôi, tôi… bạn…”
“Bạn bạn tôi tôi cái gì hả? Không phải cậu nói món này ăn ngon sao? Như vậy nên tôi mới mua, nếu nuốt không trôi thì còn tìm ai ngoài cậu hả?” Chàng trai thanh tú gây sự.
Trần Vũ Khả chưa từng gặp phải người ngang ngược không biết lí lẽ như vậy, căn bản không biết phải ứng phó thế nào, không thể làm gì khác hơn là trừng to mắt nhìn cậu ta, vẻ mặt không biết phải làm thế nào.
Chàng trai lạnh lùng ngồi im lặng bên cạnh cũng không nhịn được nữa: “Tiểu Khê, cậu bình thường dùm cái, đừng có dọa người khác nữa.”
Chàng trai thanh tú cười ha ha, vỗ mạnh xuống vai Trần Vũ Khả: “Đẹp trai, cậu hay ghê, sao lại giống như mấy cô bé vậy, bị người ta nói có mấy câu liền đỏ mặt! Đừng sợ! Tôi nói giỡn với cậu thôi, cái này cho dù chẳng thể ăn tôi cũng không trách cậu đâu.”
Trần Vũ Khả không nói gì, người này rất nhàm chán!
Chàng trai thanh tú tự giới thiệu: “Tôi là Tả Khê, cậu ta là Đàm Lỗi, cậu tên gì?”
“Trần Vũ Khả.”
“Oa, tên này nghe cũng giống tên con gái.”
Trần Vũ Khả cười xấu hổ, thình lình phát hiện Đàm Lỗi vẫn còn đang nhìn mình, ánh mắt mang theo đùa cợt.
Cậu lại đỏ mặt, vội vàng dời ánh mắt đi.
Đàm Lỗi cười, hỏi cậu: “Hình như chúng ta từng gặp nhau rồi, nhìn mặt cậu rất quen.”
Trần Vũ Khả còn chưa kịp trả lời, Tả Khê liền nhảy dựng lên: “Tam Thạch, gào! Phương pháp tiếp cận quê mùa vậy mà cậu cũng dùng được sao? Rất thô bỉ!”
Mặt Đàm Lỗi vẫn bình tĩnh: “Tôi nhớ không lầm thì cậu là sinh viên đại học A phải không, tôi có thấy cậu ở trường, bọn tôi cũng học đại học A.”
Thì ra là như vậy, Trần Vũ Khả thở phào một hơi. Lúc nãy cậu cũng có suy nghĩ giống như Tả Khê, may mà Đàm Lỗi đã giải thích rồi, nếu không thật sự cậu không biết phải trả lời thế nào.
Nếu tất cả đều học chung trường, thì cũng thân thiết với nhau rất nhanh, ba người sau khi ăn xong thì quyết định cùng đi dạo chợ đêm, tất nhiên, đây là đề nghị của Tả Khê, Trần Vũ Khả là người không có chủ kiến bị ép phải đồng ý, may mà cả ba đi với nhau cũng rất vui vẻ. Tả Khê rất hiếu động, trên đường đi không ngừng nói líu ríu, giống như một con chim sẻ, một hồi kéo Trần Vũ Khả dạo qua bên này, một hồi lôi cậu qua phía bên kia, bộ dạng rất tích cực. Đàm Lỗi mặc dù không thích nói chuyện, nhưng cậu ra thật sự rất tỉ mỉ, sẽ chủ động giúp hai người bọn cậu xách túi, thỉnh thoảng cũng sẽ chạy đi mua nước cho cả hai.
Thời gian qua rất nhanh, khi cả ba lên xe về lại trường, Trần Vũ Khả mới giật mình phát hiện bây giờ đã là mười giờ tối, cả ba đi dạo chợ đêm đến hai ba tiếng đồng hồ, hình như phát hiện lúc nãy thời gian trôi qua rất nhanh, hoàn toàn quên mất sự không vui trong lòng, tâm tình lo lắng cũng biến mất hoàn toàn.
Sau khi trở lại trường học, cả ba trao đổi số điện thoại với nhau, rồi tự quay về phòng ngủ.
Trần Vũ Khả tắm rửa xong, liền login vào game.
Chuyện đầu tiên chính là xem Phiêu Linh Thư Kiếm có online hay không, vừa xem liền cười, tên người kia đang phát sáng.
Lập tức mở cửa sổ nói chuyện riêng, sau khi gõ “Chào anh” thì lại xóa đi, cảm giác nói như vậy có chút khách sáo.
Nghĩ nghĩ một chút, lại gõ “Anh thấy thanh kiếm chưa?”
Sau đó lại xóa đi, cảm thấy mình nói như vậy có vẻ khoa trương, còn có chút ý khoe khoang.
Gõ xuống, xóa đi…
Hết mấy lần, cậu cũng không biết phải nói cái gì, bình thường cậu vừa online Phiêu Linh Thư Kiếm liền sẽ chủ động nói chuyện, nhưng hôm nay lại không nhắn tin cho cậu.
Thật ra Trần Vũ Khả rất muốn hỏi anh có nhìn thấy thanh kiếm kia hay không, sau khi nhìn thấy có cảm giác thế nào? Nhưng lại sợ mình nhiệt tình quá, nói thẳng quá sẽ làm cho anh thấy phản cảm.
Chờ một lát, vẫn không thấy có tin nhắn gì, Trần Vũ Khả nghĩ anh đang treo máy, căn bản không có phát hiện cậu đã login.
Chạy đến chỗ quản gia xem một chút, thanh kiếm kia đã biến mất! Chẳng lẽ Phiêu Linh Thư Kiếm đã cầm đi? Nhưng tại sao anh không nói câu nào hết?
Lúc này, cửa sổ tin nhắn sáng nhấp nháy.
Trần Vũ Khả liền kích động, mở ra xem thử, tâm tình lại thấy mất mát, là tin của Loạn Sát.
“Mĩ Nữ, tối nay tiếp nha, hôm qua không có rớt cực phẩm, tối nay nhất định phải giết cho văng ra.”
Thất vọng nối tiếp thất vọng, Trần Vũ Khả vẫn đồng ý, dù sao không thể nói không có Phiêu Linh Thư Kiếm thì game này cũng chơi không được nữa!
Bởi vì là cuối tuần, cho nên hôm nay có rất nhiều người đi săn boss, chỗ phu xe người đứng đông nghẹt. Vừa đến Trần Vũ Khả đã phát hiện ra đội ngũ của Cô Độc Hoành Tâm đã đứng sẵn ở bên kia, bất quá lần này không phải do hắn ra làm đội trưởng, mà là Bạch Y Lăng Nhân, mấy người trong tổ đội kia nhìn cũng rất quen mắt, Phượng Tiên, Sát Sinh Nhất Mệnh Hoàn, Cười Với Thần囧, tất cả đều là những gamer có địa vị cao trong bang Chí Tôn.
Mấy người này dùng kênh phụ cận trò chuyện với nhau.
[Bạch Y Lăng Nhân] Cô Độc, tôi nói với cậu, tối hôm qua cậu dắt đội đi săn boss thế mà một con cũng không giết được, rất khiến cho người ta giật mình nha!
[Cô Độc Hoành Tâm] Biết cậu giỏi rồi, không phải đã để cậu làm đội trưởng sao.
[Bạch Y Lăng Nhân] Tất nhiên rồi, tối nay cứ coi tôi đi.
[Phượng Tiên] Đừng có coi thường, nhiều người đi săn boss, tìm cẩn thận tí.
[Bạch Y Lăng Nhân] Mọi người yên tâm, hồi trưa tôi có giết một chút, đã nắm được quy luật xuất hiện của boss rồi.
[Phượng Tiên] Vậy thì tốt rồi.
[Cô Độc Hoành Tâm] Loạn Sát cũng tới, tối hôm qua lần nào cũng bị nó cướp trước.
[Bạch Y Lăng Nhân] Thì ra là người của Cực Tốc Nhất Phái, sợ cái gì, nếu cướp được thì lát nữa giết nó thôi.
[Cô Độc Hoành Tâm] Ừ.
[Cười Với Thần囧] Mấy người có đạo đức chút được không, tự nhiên cướp boss không được liền quay qua giết người.
[Bạch Y Lăng Nhân] Thần 囧, mi có đạo đức, mi là bồ tát sống, nếu giỏi như vậy thì cũng đừng có tổ đội với những kẻ như bọn này.
[Phượng Tiên] Bạch Y sao cậu lại nói chuyện như vậy? Tất cả đều là người trong bang mà, phải đoàn kết.
[Phượng Tiên] Thần 囧, đừng có để ý đến cậu ta, cậu ta vẫn còn là trẻ con.
[Cười Với Thần囧] Ừ, tui biết, tui không có hứng nháo nhào với con nít ranh xấu tính.
[Bạch Y Lăng Nhân] Được, được, tôi là con nít ranh xấu tính, tôi sai rồi. Không nói nữa, đi săn boss liền bây giờ đây.
Xem ra hôm nay người bên bang Chí Tôn là có chuẩn bị trước mà đến, đã vậy còn thề rằng nhất định phải cướp được boss, ngạo ngược muốn chết!
Trần Vũ Khả thấy mấy người Loạn Sát đứng bên ngoài đã treo dấu hiệu mời tổ đội ở trên đầu. Sau khi gia nhập tổ đội, nhắn cho cậu một tin:
“Lúc nãy bạn có thấy mấy câu kia không?”
“Cái nào? Mấy câu của bên Chí Tôn hả?”
“Ừ.”
“Thấy, keke, cả bọn ngu ngốc, đừng để ý đến bọn họ.”
“Oh, ừ.”
“Mĩ Nữ, cậu yên tâm, trong server này không ai có khả năng tìm ra boss mạnh hơn tui.”
“Tui không lo chuyện này, bạn không thấy sao, bọn họ nói nếu cướp boss không được thì sẽ giết người đó.”
“Nhìn thấy rồi, hứ! Bọn họ có bản lãnh này sao? Tui là toàn mẫn tiên, mang giày tơ cấp 5, trước khi reborn đã lần lượt làm Mẫn nam, Mẫn ma nha, tốc độ cực nhanh, bọn họ còn chưa giết được thì tui chạy rồi, kaka!
Trần Vũ Khả 囧! Toàn mẫn Tiên?! Giờ này mà còn có người cày cái này hả???
Dưới đây chúng ta giải thích một chút cái gì gọi là toàn mẫn tiên.
Nhân vật sau khi tăng level ngoại trừ điểm thuộc tính do hệ thống tự động phân phối, thì có bốn điểm là tự phân phối.
Nhân vật có 4 thuộc tính: Căn cốt, linh tính, lực lượng, mẫn tiệp.
Căn cốt tương ứng với khí huyết linh tính tương ứng với giá trị ma pháp, lực lượng tương ứng với tấn công vật lí, mẫn tiệp tương ứng với tốc độ.
Mẫn đại diện cho tốc độ, trong lúc pk là người đầu tiên phát động tấn công. Tiên đại diện cho tấn công phép thuật, còn gọi là súng máy.
Một người chơi lớp nhân vật tiên tộc thì không thể không có phép thuật mạnh mẽ, nhưng mà sức mạnh phép thuật của tiên tộc bên cạnh vũ khí gia tăng phép thuật thì còn liên quan trực tiếp đến căn cốt cùng linh tính, mẫn tiên vốn không có khả năng xài được, chỉ có cầm vũ khí mạnh mới có thể trở thành cường tiên, không nói đến mẫn tiên, máu ít phép thuật thấp, vô cùng bèo bọt, bởi vì khả năng kháng các thuộc tính của nhân vật tiên tộc rất thấp, không thể chịu được chém giết trong thời gian dài. Lúc đầu khi mọi người vừa mới chơi game, số lượng chơi mẫn tiên còn nhiều, cảm giác thấy cũng được, có thể ra tay rất nhanh, lại có thể tấn công nhiều mục tiêu một lúc, dần dần mọi người cũng hiểu ra, điểm tốt nhất của mẫn tiên chỉ có tác dụng khi giết quái tăng level, hiệu suất cao, giết nhanh, còn ở các mặt khác thì chẳng xài được, không giết được boss, bang chiến chẳng ai thèm, ngay cả tổ đội làm những nhiệm vụ event cũng bị người ta chê bai, sau khi nếm mùi đau khổ, rất nhiều gamer dùng tiền mua Tinh Mộng Thạch (Item để tẩy điểm thuộc tính) để tẩy sạch những điểm đã phân phối trước đây, dồn điểm vô căn cốt cùng linh tính, cứ như vậy trên lí thuyết chẳng còn ai chơi mẫn tiên.
Loạn Sát này đã chơi mẫn tiên thì không nói, mà trước khi reborn lần hai lại là Mẫn Nam ma! Nam ma có một phép thuật là tăng tốc độ cho bản thân cùng đồng đội, nếu như reborn nhanh, tốc độ của bản thân đã nhanh hơn gamer khác rất nhiều, rất nhiều gamer chơi toàn mẫn Nam nhân cùng ma nữ trước khi reborn lần 2 đều là chơi lớp nhân vật toàn mẫn nam ma, Nam nhân tốc độ cao trong lúc pk có thể vừa nhào vô đã khống chế đối phương, ma nữ tốc độ cao có thể vừa vô trận liền buff cho toàn bộ đội ngũ, nhân vật Tiên tộc nếu phép thuật không mạnh mà có tốc độ cao thì lại hoàn toàn chẳng có tác dụng gì, chẳng hề có một chút khả năng tấn công. Loạn Sát này quả thật là đã lãng phí hai lần reborn rồi, lại còn lãng phí một đôi giay thần binh cấp 5 — Ngẫu Ti Bộ Vân Lí!
Lại nói đến đôi giày này, liền muốn cảm khái một chút! Nó giống như Nam nhân theo đuổi Trảm Yêu Kiếm tăng cường hai thuộc tính, chỉ cần ai theo đường mẫn đều muốn có một đôi giày như vậy, có thể tăng 300 điểm tốc độ, mà những đôi giày thường thì chỉ có thể tăng nhiều lắm là 100 điểm mà thôi. Nghĩ đi, nhân vật reborn xong nếu tăng toàn bộ điểm vào mẫn thì cũng chỉ có 5 điểm (1 điểm hệ thống phân phối, 4 điểm bản thân phân phối), giống như những gamer chơi theo đường mẫn, trong khi đó một người mang đôi giày Ngẫu Ti cấp 5 điểm nhanh nhẹn liền cao gấp mấy chục lần so với người khác, lợi hại như vậy ai mà chẳng muốn?! Một đôi giày tốt như vậy thế nhưng lại bị cậu ta lãng phí rồi! Trần Vũ Khả còn không 囧 sao?! Đăng bởi: admin
Đi đến trung tâm thành phố, Trần Vũ Khả thong dong đi không định hướng trên đường, mặt trời ngả về tây, bầu trời bắt đầu trở tối, khi những ngọn đèn rực rỡ được thắp sáng, khắp nơi đều lấp lánh ánh đèn rất khác biệt so với khi ở ngoại thành, phồn hoa mĩ lệ, trên đường, người người qua lại, xe cộ không ngừng chạy qua chạy lại. Khi đèn đỏ chuyển canh, cậu ngốc ra một chút, có rất nhiều người lướt qua cậu, cũng có người cúi đầu đi đụng trúng bả vai cậu, rồi lại vội vã đi tiếp. Lúc này, cậu mới lấy lại tinh thần nhìn thấy đèn xanh đã sáng, nhìn cặp tình nhân vui vẻ ở bên cạnh, cậu nghĩ không biết khi nào thì chuyện tình cảm của mọi người lại công khai như thế.
Dạo dạo vài vòng, Trần Vũ Khả nghe thấy bụng mình sôi ùng ục, đúng lúc cậu đi đến trước cửa một tiệm KFC, liền đẩy cửa đi vào.
Tất cả mọi thứ đến rất trùng hợp, khi cậu đang xếp hàng mua đồ ăn, phát hiện hai người thanh niên đi xe chung hóa ra cũng đang xếp hàng mua đồ.
Trần Vũ Khả thấy buồn cười, trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà có thể gặp được đến hai, duyên phận cũng quá kì diệu rồi.
Lúc nãy ngồi không phát hiện, hai chàng trai này đều rất cao, nhất là chàng trai lạnh lùng, tối thiểu cũng 185cm, cao hơn Trần Vũ Khả hơn nửa cái đầu.
Khi đến phiên hai người đó mua đồ ăn, chàng trai lạnh lùng tham khảo ý kiến của chàng trai thanh tú, hỏi cậu ta thích ăn cái gì.
Chàng trai thanh tú hình như có chứng sợ lựa chọn, một hồi chỉ cái này, một hồi chỉ cái khác, nhưng mà vẫn không biết nên ăn cái gì.
Trần Vũ Khả thấy buồn cười, chàng trai thanh tú kia thật đúng là thích lầm bầm. Chỉ hamburger, cậu ta nói cậu ta không thích bánh mì, chỉ gà chiên, cậu ta nói lớp da bên ngoại rất khó ăn, vậy thì cậu ra cũng có thể chỉ cần ăn thịt gà bên trong mà? Như vậy gọi gà không da đi, thì tật xấu của cậu ta lại tới, nói cái gì mà ăn thịt không chẳng ngon, rất thô tục! Đúng là khó hầu kinh khủng.
Chàng trai lãnh khốc đứng ở bên cạnh đã nổi gân xanh đầy trán, kéo cậu ta qua một bên: “Cậu đứng ra ngoài từ từ lựa đi, đừng có cản trở những người đang xếp hàng chờ mua đồ ở phía sau.”
Chàng trai thanh tú lập tức giật mình, vội vàng tránh ra, nói vơi Trần Vũ Khả: “Đẹp trai, cậu gọi trước đi.”
Trần Vũ Khả sửng sốt, ngơ ra một lát, sau đó mới ngơ ngác trả lời: “Oh, được.”
Gọi xong một phần đồ ăn, chàng trai thanh tú kia đã tiến lại gần: “Cái cậu gọi ăn ngon không?”
Đừng tưởng ở trong game Trần Vũ Khả chém quái rất lẹ làng mà lầm, cậu ở trong thực tế luôn phản ứng chậm nửa nhịp so với người khác, chàng trai thanh tú cũng đã đứng trước mặt nói chuyện với cậu rồi, nhưng cậu lại giống như chả biết gì, không để ý đến người ta.
Da mặt chàng trai thanh tú rất dày, không sợ bị đả kích, dứt khoát vỗ vỗ vai Trần Vũ Khả, hỏi lại: “Đẹp trai, món này ăn ngon không?” Nói xong rồi, chỉ chỉ phần thức ăn trong tay cậu.
Đến lúc này Trần Vũ Khả mới có phản ứng, “Oh, ăn ngon.”
Chàng trai thanh tú vui vẻ ta mặt: “Cậu rất biết giỡn nha, đừng đợi người khác gọi cậu là đẹp trai thì cậu mới trả lời chứ?! Ha ha, tôi liền gọi món này.”
Trần Vũ Khả 囧, mở miệng định giải thích một chút, rồi lại không biết bắt đầu từ đâu, chẳng thể làm gì khác hơn là bưng khay nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Một mình ngồi ở vị trí trong góc, còn ăn chưa được hai miếng, hai người thanh niên kia đã ngồi xuống vị trí đối diện cậu.
Vừa ngồi xuống, chàng trai thanh tú đã hung dữ nói: “Đẹp trai, món này nếu không thể ăn thì cậu phải chịu trách nhiệm đó!”
Trần Vũ Khả bị bộ dạng hung dữ khi nói chuyện của cậu ta làm cho bối rối, mặt đỏ bừng, nói ấp a ấp úng: “Tôi, tôi… bạn…”
“Bạn bạn tôi tôi cái gì hả? Không phải cậu nói món này ăn ngon sao? Như vậy nên tôi mới mua, nếu nuốt không trôi thì còn tìm ai ngoài cậu hả?” Chàng trai thanh tú gây sự.
Trần Vũ Khả chưa từng gặp phải người ngang ngược không biết lí lẽ như vậy, căn bản không biết phải ứng phó thế nào, không thể làm gì khác hơn là trừng to mắt nhìn cậu ta, vẻ mặt không biết phải làm thế nào.
Chàng trai lạnh lùng ngồi im lặng bên cạnh cũng không nhịn được nữa: “Tiểu Khê, cậu bình thường dùm cái, đừng có dọa người khác nữa.”
Chàng trai thanh tú cười ha ha, vỗ mạnh xuống vai Trần Vũ Khả: “Đẹp trai, cậu hay ghê, sao lại giống như mấy cô bé vậy, bị người ta nói có mấy câu liền đỏ mặt! Đừng sợ! Tôi nói giỡn với cậu thôi, cái này cho dù chẳng thể ăn tôi cũng không trách cậu đâu.”
Trần Vũ Khả không nói gì, người này rất nhàm chán!
Chàng trai thanh tú tự giới thiệu: “Tôi là Tả Khê, cậu ta là Đàm Lỗi, cậu tên gì?”
“Trần Vũ Khả.”
“Oa, tên này nghe cũng giống tên con gái.”
Trần Vũ Khả cười xấu hổ, thình lình phát hiện Đàm Lỗi vẫn còn đang nhìn mình, ánh mắt mang theo đùa cợt.
Cậu lại đỏ mặt, vội vàng dời ánh mắt đi.
Đàm Lỗi cười, hỏi cậu: “Hình như chúng ta từng gặp nhau rồi, nhìn mặt cậu rất quen.”
Trần Vũ Khả còn chưa kịp trả lời, Tả Khê liền nhảy dựng lên: “Tam Thạch, gào! Phương pháp tiếp cận quê mùa vậy mà cậu cũng dùng được sao? Rất thô bỉ!”
Mặt Đàm Lỗi vẫn bình tĩnh: “Tôi nhớ không lầm thì cậu là sinh viên đại học A phải không, tôi có thấy cậu ở trường, bọn tôi cũng học đại học A.”
Thì ra là như vậy, Trần Vũ Khả thở phào một hơi. Lúc nãy cậu cũng có suy nghĩ giống như Tả Khê, may mà Đàm Lỗi đã giải thích rồi, nếu không thật sự cậu không biết phải trả lời thế nào.
Nếu tất cả đều học chung trường, thì cũng thân thiết với nhau rất nhanh, ba người sau khi ăn xong thì quyết định cùng đi dạo chợ đêm, tất nhiên, đây là đề nghị của Tả Khê, Trần Vũ Khả là người không có chủ kiến bị ép phải đồng ý, may mà cả ba đi với nhau cũng rất vui vẻ. Tả Khê rất hiếu động, trên đường đi không ngừng nói líu ríu, giống như một con chim sẻ, một hồi kéo Trần Vũ Khả dạo qua bên này, một hồi lôi cậu qua phía bên kia, bộ dạng rất tích cực. Đàm Lỗi mặc dù không thích nói chuyện, nhưng cậu ra thật sự rất tỉ mỉ, sẽ chủ động giúp hai người bọn cậu xách túi, thỉnh thoảng cũng sẽ chạy đi mua nước cho cả hai.
Thời gian qua rất nhanh, khi cả ba lên xe về lại trường, Trần Vũ Khả mới giật mình phát hiện bây giờ đã là mười giờ tối, cả ba đi dạo chợ đêm đến hai ba tiếng đồng hồ, hình như phát hiện lúc nãy thời gian trôi qua rất nhanh, hoàn toàn quên mất sự không vui trong lòng, tâm tình lo lắng cũng biến mất hoàn toàn.
Sau khi trở lại trường học, cả ba trao đổi số điện thoại với nhau, rồi tự quay về phòng ngủ.
Trần Vũ Khả tắm rửa xong, liền login vào game.
Chuyện đầu tiên chính là xem Phiêu Linh Thư Kiếm có online hay không, vừa xem liền cười, tên người kia đang phát sáng.
Lập tức mở cửa sổ nói chuyện riêng, sau khi gõ “Chào anh” thì lại xóa đi, cảm giác nói như vậy có chút khách sáo.
Nghĩ nghĩ một chút, lại gõ “Anh thấy thanh kiếm chưa?”
Sau đó lại xóa đi, cảm thấy mình nói như vậy có vẻ khoa trương, còn có chút ý khoe khoang.
Gõ xuống, xóa đi…
Hết mấy lần, cậu cũng không biết phải nói cái gì, bình thường cậu vừa online Phiêu Linh Thư Kiếm liền sẽ chủ động nói chuyện, nhưng hôm nay lại không nhắn tin cho cậu.
Thật ra Trần Vũ Khả rất muốn hỏi anh có nhìn thấy thanh kiếm kia hay không, sau khi nhìn thấy có cảm giác thế nào? Nhưng lại sợ mình nhiệt tình quá, nói thẳng quá sẽ làm cho anh thấy phản cảm.
Chờ một lát, vẫn không thấy có tin nhắn gì, Trần Vũ Khả nghĩ anh đang treo máy, căn bản không có phát hiện cậu đã login.
Chạy đến chỗ quản gia xem một chút, thanh kiếm kia đã biến mất! Chẳng lẽ Phiêu Linh Thư Kiếm đã cầm đi? Nhưng tại sao anh không nói câu nào hết?
Lúc này, cửa sổ tin nhắn sáng nhấp nháy.
Trần Vũ Khả liền kích động, mở ra xem thử, tâm tình lại thấy mất mát, là tin của Loạn Sát.
“Mĩ Nữ, tối nay tiếp nha, hôm qua không có rớt cực phẩm, tối nay nhất định phải giết cho văng ra.”
Thất vọng nối tiếp thất vọng, Trần Vũ Khả vẫn đồng ý, dù sao không thể nói không có Phiêu Linh Thư Kiếm thì game này cũng chơi không được nữa!
Bởi vì là cuối tuần, cho nên hôm nay có rất nhiều người đi săn boss, chỗ phu xe người đứng đông nghẹt. Vừa đến Trần Vũ Khả đã phát hiện ra đội ngũ của Cô Độc Hoành Tâm đã đứng sẵn ở bên kia, bất quá lần này không phải do hắn ra làm đội trưởng, mà là Bạch Y Lăng Nhân, mấy người trong tổ đội kia nhìn cũng rất quen mắt, Phượng Tiên, Sát Sinh Nhất Mệnh Hoàn, Cười Với Thần囧, tất cả đều là những gamer có địa vị cao trong bang Chí Tôn.
Mấy người này dùng kênh phụ cận trò chuyện với nhau.
[Bạch Y Lăng Nhân] Cô Độc, tôi nói với cậu, tối hôm qua cậu dắt đội đi săn boss thế mà một con cũng không giết được, rất khiến cho người ta giật mình nha!
[Cô Độc Hoành Tâm] Biết cậu giỏi rồi, không phải đã để cậu làm đội trưởng sao.
[Bạch Y Lăng Nhân] Tất nhiên rồi, tối nay cứ coi tôi đi.
[Phượng Tiên] Đừng có coi thường, nhiều người đi săn boss, tìm cẩn thận tí.
[Bạch Y Lăng Nhân] Mọi người yên tâm, hồi trưa tôi có giết một chút, đã nắm được quy luật xuất hiện của boss rồi.
[Phượng Tiên] Vậy thì tốt rồi.
[Cô Độc Hoành Tâm] Loạn Sát cũng tới, tối hôm qua lần nào cũng bị nó cướp trước.
[Bạch Y Lăng Nhân] Thì ra là người của Cực Tốc Nhất Phái, sợ cái gì, nếu cướp được thì lát nữa giết nó thôi.
[Cô Độc Hoành Tâm] Ừ.
[Cười Với Thần囧] Mấy người có đạo đức chút được không, tự nhiên cướp boss không được liền quay qua giết người.
[Bạch Y Lăng Nhân] Thần 囧, mi có đạo đức, mi là bồ tát sống, nếu giỏi như vậy thì cũng đừng có tổ đội với những kẻ như bọn này.
[Phượng Tiên] Bạch Y sao cậu lại nói chuyện như vậy? Tất cả đều là người trong bang mà, phải đoàn kết.
[Phượng Tiên] Thần 囧, đừng có để ý đến cậu ta, cậu ta vẫn còn là trẻ con.
[Cười Với Thần囧] Ừ, tui biết, tui không có hứng nháo nhào với con nít ranh xấu tính.
[Bạch Y Lăng Nhân] Được, được, tôi là con nít ranh xấu tính, tôi sai rồi. Không nói nữa, đi săn boss liền bây giờ đây.
Xem ra hôm nay người bên bang Chí Tôn là có chuẩn bị trước mà đến, đã vậy còn thề rằng nhất định phải cướp được boss, ngạo ngược muốn chết!
Trần Vũ Khả thấy mấy người Loạn Sát đứng bên ngoài đã treo dấu hiệu mời tổ đội ở trên đầu. Sau khi gia nhập tổ đội, nhắn cho cậu một tin:
“Lúc nãy bạn có thấy mấy câu kia không?”
“Cái nào? Mấy câu của bên Chí Tôn hả?”
“Ừ.”
“Thấy, keke, cả bọn ngu ngốc, đừng để ý đến bọn họ.”
“Oh, ừ.”
“Mĩ Nữ, cậu yên tâm, trong server này không ai có khả năng tìm ra boss mạnh hơn tui.”
“Tui không lo chuyện này, bạn không thấy sao, bọn họ nói nếu cướp boss không được thì sẽ giết người đó.”
“Nhìn thấy rồi, hứ! Bọn họ có bản lãnh này sao? Tui là toàn mẫn tiên, mang giày tơ cấp 5, trước khi reborn đã lần lượt làm Mẫn nam, Mẫn ma nha, tốc độ cực nhanh, bọn họ còn chưa giết được thì tui chạy rồi, kaka!
Trần Vũ Khả 囧! Toàn mẫn Tiên?! Giờ này mà còn có người cày cái này hả???
Dưới đây chúng ta giải thích một chút cái gì gọi là toàn mẫn tiên.
Nhân vật sau khi tăng level ngoại trừ điểm thuộc tính do hệ thống tự động phân phối, thì có bốn điểm là tự phân phối.
Nhân vật có 4 thuộc tính: Căn cốt, linh tính, lực lượng, mẫn tiệp.
Căn cốt tương ứng với khí huyết linh tính tương ứng với giá trị ma pháp, lực lượng tương ứng với tấn công vật lí, mẫn tiệp tương ứng với tốc độ.
Mẫn đại diện cho tốc độ, trong lúc pk là người đầu tiên phát động tấn công. Tiên đại diện cho tấn công phép thuật, còn gọi là súng máy.
Một người chơi lớp nhân vật tiên tộc thì không thể không có phép thuật mạnh mẽ, nhưng mà sức mạnh phép thuật của tiên tộc bên cạnh vũ khí gia tăng phép thuật thì còn liên quan trực tiếp đến căn cốt cùng linh tính, mẫn tiên vốn không có khả năng xài được, chỉ có cầm vũ khí mạnh mới có thể trở thành cường tiên, không nói đến mẫn tiên, máu ít phép thuật thấp, vô cùng bèo bọt, bởi vì khả năng kháng các thuộc tính của nhân vật tiên tộc rất thấp, không thể chịu được chém giết trong thời gian dài. Lúc đầu khi mọi người vừa mới chơi game, số lượng chơi mẫn tiên còn nhiều, cảm giác thấy cũng được, có thể ra tay rất nhanh, lại có thể tấn công nhiều mục tiêu một lúc, dần dần mọi người cũng hiểu ra, điểm tốt nhất của mẫn tiên chỉ có tác dụng khi giết quái tăng level, hiệu suất cao, giết nhanh, còn ở các mặt khác thì chẳng xài được, không giết được boss, bang chiến chẳng ai thèm, ngay cả tổ đội làm những nhiệm vụ event cũng bị người ta chê bai, sau khi nếm mùi đau khổ, rất nhiều gamer dùng tiền mua Tinh Mộng Thạch (Item để tẩy điểm thuộc tính) để tẩy sạch những điểm đã phân phối trước đây, dồn điểm vô căn cốt cùng linh tính, cứ như vậy trên lí thuyết chẳng còn ai chơi mẫn tiên.
Loạn Sát này đã chơi mẫn tiên thì không nói, mà trước khi reborn lần hai lại là Mẫn Nam ma! Nam ma có một phép thuật là tăng tốc độ cho bản thân cùng đồng đội, nếu như reborn nhanh, tốc độ của bản thân đã nhanh hơn gamer khác rất nhiều, rất nhiều gamer chơi toàn mẫn Nam nhân cùng ma nữ trước khi reborn lần 2 đều là chơi lớp nhân vật toàn mẫn nam ma, Nam nhân tốc độ cao trong lúc pk có thể vừa nhào vô đã khống chế đối phương, ma nữ tốc độ cao có thể vừa vô trận liền buff cho toàn bộ đội ngũ, nhân vật Tiên tộc nếu phép thuật không mạnh mà có tốc độ cao thì lại hoàn toàn chẳng có tác dụng gì, chẳng hề có một chút khả năng tấn công. Loạn Sát này quả thật là đã lãng phí hai lần reborn rồi, lại còn lãng phí một đôi giay thần binh cấp 5 — Ngẫu Ti Bộ Vân Lí!
Lại nói đến đôi giày này, liền muốn cảm khái một chút! Nó giống như Nam nhân theo đuổi Trảm Yêu Kiếm tăng cường hai thuộc tính, chỉ cần ai theo đường mẫn đều muốn có một đôi giày như vậy, có thể tăng 300 điểm tốc độ, mà những đôi giày thường thì chỉ có thể tăng nhiều lắm là 100 điểm mà thôi. Nghĩ đi, nhân vật reborn xong nếu tăng toàn bộ điểm vào mẫn thì cũng chỉ có 5 điểm (1 điểm hệ thống phân phối, 4 điểm bản thân phân phối), giống như những gamer chơi theo đường mẫn, trong khi đó một người mang đôi giày Ngẫu Ti cấp 5 điểm nhanh nhẹn liền cao gấp mấy chục lần so với người khác, lợi hại như vậy ai mà chẳng muốn?! Một đôi giày tốt như vậy thế nhưng lại bị cậu ta lãng phí rồi! Trần Vũ Khả còn không 囧 sao?! Đăng bởi: admin
/58
|