Có những thứ chúng ta không được lực chọn
Ngoại hình, tính cách, gia đình
Mỗi người đã được định đoạt sẵn
Nếu tôi có thể chết để đổi lấy sự lựa chọn cho kiếp sau
Tôi sẽ làm
I Wanna Die
Dòng nhật kí của Ánh Nguyệt khép lại, cảm xúc của cô bây giờ không thể xác định được. Lật lại những trang nhật kí cũ tràn ngập niềm hạnh phúc. Thì những dòng chữ cô viết ở hiện tại nó tẻ nhạt và nhàm chán đến nỗi chính cô cũng không thể nhận ra. Trong những trang nhật kí cũ, có tấm hình của một chàng trai, nụ cười trên môi rạng rỡ, răng trắng đều, mái tóc đỏ rất hợp với chiếc áo thun trắng bụi bặm moder teen. Cùng chiếc quần jean đen ôm sát chân.
Không thể nói là người này đẹp, mà phải nói là rất đẹp. Bên cạnh là một cô gái mặc váy trắng, kết hợp với áo thun đen. Nước da trắng hồng rạng rỡ. Không thể nhìn thấy mặt cô ấy vì có ai đó đã dùng một vật sắt nhọn cào nát khuôn mặt cô gái trông tấm hình… chỉ có thể cảm nhận được là cô ấy đang cười và cười rất tươi.
Một tuần dưỡng bệnh trôi qua êm ả và hôm nay Ánh Nguyệt đã khỏe hẳn. Cô bước đến gần gương nhìn lại mình. Có lẽ cô đã mập được hơn tí so với trước kia. Bỗng bên cạnh cô xuất hiện một chàng trai, vẫn nụ cười đó, vẫn mái tóc đỏ đó đặt tay lên vai cô. Cô bàng hoàng xoay người lại tìm kiếm nhưng chẳng thấy gì ngoài gian phòng trống lạnh tanh. Đó chỉ là ảo ảnh.
Thời gian đã trôi qua khá lâu nhưng hình ảnh ngời con trai ấy vẫn khắc họa rõ nét trong tâm trí cô. Hay nói cách khác là cô không thể quên được người con trai ấy. Đang mân mê với những suy nghĩ thì cánh cửa phòng bật mở. Ánh Dương hé đầu vào nói khẽ:
- Hôm nay chị có đi học không?
- Chắc không – Ánh Nguyệt nhẹ nhàng nói
- Vậy em đi nhé? – Ánh Dương nó và khép cửa.
- Ánh Nguyệt nhìn lại khắp gian phòng màu trắng ngoài những nội thất cần thiết ra thì chẳng còn gì cả. Trong một góc nhỏ ở cạnh tủ có một bức tranh vẽ một người nào đó rất mờ. Cô bước đến lấy bức tranh ra, có lẽ đã lâu không ai ngó nhìn đến nó nên bức tranh dính đầy bụi. Cầm khăn giấy và lau nó. Bức tranh dần dần hiện ra rõ nét. Một cô gái cười rất tươi, nụ cười đẹp đến mê hồn. Đôi mắt ẩn chứa niềm vui vô tận. Mái tóc chỉ đến bả vai, xoăn nhẹ nhàng. Dưới bức tranh có dòng chữ rất to “Ánh Nguyệt” được viết rất đẹp.
Póc!! Một giọt nước mắt lăn dài trên má. Cô cất vội bức tranh lại vào ngăn tủ rồi bước ra ngoài. Ánh Nguyệt dự định hôm nay sẽ dạo mát cho thanh thảng. Cô vừa đi vừa ngẫm: Giờ này chẳng còn ai ở nhà cả, mẹ thì đi spa, ba thì đi bar, bà nội thì ở công ty nên sẽ chẳng ai gây khó dễ cho mình nữa. Sau đó là một tiếng thở dài.
Mở cửa bước ra ngoài, một luồn thoáng tự nhiên ùa tới sống mũi làm cô cảm thấy dễ chịu, không như không khí của máy lạnh tạo ra. Bước đi chầm chậm, cảm nhận, không khí thật trong lành, suy nghĩ vẩn vơ, cô đã bị va mạnh vào một cái gì đó. Xoa đầu ngồi dậy thì nhận ra mình đã va trúng một cô gái.
Một cô gái tóc vàng chói xoăn gợn sóng, khuôn mặt rất xinh với nước da hơi ngâm. Nhỏ hốt hoảng, đứng dậy và nói:
- I’m so sorry. Sorry. Sorry
- I’m okay – Ánh Nguyệt nói và bỏ đi đoạn bị nhỏ níu áo lại:
- Excurse me. Can you help me? – Mặt nhỏ thoáng nét sợ hãi.
- Ơ…I’m very busy – Ánh Nguyệt đáp.
- Please! I have a very important job (Làm ơn! tôi có việc rất quan trọng) – Mái tóc vàng lấm tấm mồ hôi, đôi mắt đen ngọc nhìn cô thành khẩn.
Ánh Nguyệt chần chừ một lúc rồi gật đầu. Nhỏ vui mừng nhảy toáng lên và chìa tấm giấy cho Ánh Nguyệt:
- Can you help me find this address ? - Cô gái nói và chìa tấm giấy cho Ánh Nguyệt.
- 12AB XXX? – Ánh Nguyệt khá ngạc nhiên
- You know this? (Cô biết nơi này?) – Cô gái tóc vàng cũng ngạc nhiên không kém.
- It’s my home (Đây là nhà tôi). Who are you? (Cô là ai?) – Ánh Nguyệt lạnh nhạt nói.
- Oh! I’m girlfriend of Khôi Nguyên ( Tôi là bạn gái của Khôi Nguyên)
- Girlfriend of my brother? ( Bạn gái của anh trai tôi) – Ánh Nguyệt rất bình tĩnh.
- You are the sister of Khôi Nguyên? (Cô là em gái Khôi Nguyên?) – Cô gái mừng rỡ cười tươi rói. Ánh Nguyệt chỉ gật đầu.
- Cô có thể…take me…ờ ừm…Oh shit! (Cô có thể…dẫn tôi…ờ ừm…chết tiệt!) – Cô gái nheo mắt tay chỉ lung tung như đang cố nhớ ra cái gì đó.
- Đến đó? – Ánh Nguyệt châm rãi nói
- Yes…đến…đó – Cô gái nói và phát âm ại từ đó một cách khó khăn.
- Follow me
…………………………………………………………………………….......
Ánh Nguyệt chỉ vào cái ghế sofa ý bảo ngồi đó đợi. Cô chỉ nhẹ nhàng rót một cốc nước rồi chưa cho cô gái:
- Cô biết tiếng Việt – Ánh Nguyệt nheo mày.
- Um – Cô gái gật đầu.
- Sao không nói ngay từ đầu! – Cô đáp bằng giọng khó chịu
- Tôi biết…but…I…còn vài từ…không…remember – mái tóc vàng xõa dài che đi khuôn mặt thanh mảnh và giọng nói cứ ấp úng hai ba thứ tiếng trộn lẫn.
- Anh tôi đi học rồi cứ ngồi đó chờ đi – Ánh Nguyệt bỏ lên lầu
Cô gái hốt hoảng chạy theo níu áo Ánh Nguyệt. Vẻ mặt sợ hãi in hằng trong từng giác quan. môi cứ mấp máy:
- Don’t...don't
- Gì thế? - Ánh Nguyệt bực bội giật phăng chiếc áo ra. Cú giật khá mạnh nên làm cô gái ấy vụt tay và rơi xuống nền nhà. Nhưng Ánh Nguyệt đã vội đỡ cô ấy.
- Umm...It..hurt....Ouch! - Cô gái hốt hoảng khi nằm dười mình là Ánh Nguyệt.
- Are...Are you okay?? - Cô gái hỏi thăm
- Tránh Ra!! - Sau câu nói đó là một hành động cực kì thô bạo. Ánh Nguyệt hất cô gái ra. Kì thực, cô không thích người lạ chạm vào người mình hay phải nói là cực ghét.
- I'm So sory ( Tôi thực sự xin lỗi) - Cô gái buồn bã.
Ánh Nguyệt đi lên lầu, cô gái ấy chỉ lẳng lặng theo sau. Bước vào phòng, Cô khẽ thở dài, bỗng một câu nói làm cô không thể giữ được bình tĩnh hơn nữa vang lên phía sau:
- Wao! your room is beautifull ( Phòng của bạn thật đẹp)
- Vào đây làm gì?
- Tôi không ở một mình được...I'm scare ( Tôi sợ )
Ánh Nguyệt không thể hiểu nỗi cô ta.
- Vào đi! - Ánh Nguyệt nói và bỏ vào trong
Cô gái theo sau khẽ khàng khép cửa lại và ngắm nhìn căn phòng. Căn Phòng rất đẹp trang trí theo phong cách Châu Âu giống như bên nhỏ ở nhưng mà khá tối vì không có chút ánh sáng nào rọi vào cả. Chỉ có vầng sáng của ban ngày le lói, mật mờ sau tấm rèm dày.
- Sao...cô...không...mở...rèm? - Nhỏ khó khăn gặng từng chữ tiếng Việt.
- Chói - Một câu trả lời ngắn gọn và đầy xúc tích.
- Tôi...tên..Jessica Vũ Hoàng Nhật Anh người...ta... thường gọi.. tôi là Vũ Anh còn..còn...cô?
- Ánh Nguyệt - Cô nói và cầm ly nước đưa cho Nhật Anh. Nhỏ loay hoay một hồi và làm đổ cả ly nước lên người.
- Á! Cold! (Lạnh!) cold! (Lạnh!) - Nhật Anh nhảy dựng và la toán lên
Ánh Nguyệt nhìn nhỏ không thể nói lên lời. Cô thở dài làm lơ và nằm lên giường ngủ.
- Hắt...hắt xììììììììì....hắt xì
Ánh Nguyệt điên máu bực mình đứng dậy giật phăng cái áo sơ minh trắng trong tủ của mình ném cho nhỏ. Nhỏ lúi cúi thay vào và nói:
- Sao you không tắt máy lạnh? Bây giờ đã là mùa Thu rồi, cold lắm đó
- Mặc tôi - Ánh Nguyệt nói và ra khỏi phòng, cô cảm thấy đói, cũng phải sáng giờ cô đã ăn gì đâu, toàn gặp chuyện không đâu. Ánh Dương đã chừa sẵng cho cô một phần ăn đầy đủ ở dưới bếp, cô ngồi xuống phòng bếp ăn hết tất cả. Sau đó, Ánh Nguyệt bước lên phòng. Bỗng chợt nhớ: Có Khách trên phòng.
.....................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................
Ánh Nắng bên ngoài như rực cháy, dù đã là Thu nhưng những ánh nắng vẫn không tha cho cái thời tiết trở lạnh này. Cứ như bám riết lấy nhau được giây nào hay giây nấy vậy. Ánh nắng vẫn không thể xuyên qua rèm cửa dày đang che chắn bên trong. Trong phòng, một cô gái mặc áo sơ mi trắng như hằng ngày, đều cùng một loại, mỏng và dài như nhau cũng đang say sưa ngủ nhưng chỉ khác một điều là đó không phải là cô gái có khuôn mặt thiên thần hằng ngày. Mà là một cô gái có khuôn mặt xinh xắn, tinh nghịch, ngây thơ tính tình trẻ con ngủ trên giường người khắc chẳng chút ngượng ngùng. Ánh Nguyệt ngồi trên giường thở dài một lần nữa. Cuộc sống cũng thật lạ, lấy đi của cô tất cả rồi bắt cô tìm kiếm lại từ đầu. Suy nghĩ một hồi cô cũng nằm xuống và chìm vào giấc ngủ một cách vô thức.
Cánh cửa nhà bật mở, Ánh Dương và Khôi Nguyên đã về, đập nhanh vào mắt họ là chiếc túi hàng hiệu bên Mỹ nằm chễm chệ trên ghế sofa phòng khách. Và cả đôi giày đồ sộ trăm triệu nằm ngay góc cửa, cũng chẳng muốn để ý đâu, nhưng mà do đôi giày ấy quá nổi và cũng là chiếc túi trong bộ sưu tập mùa Thu của nhà thiết kế Mỹ XAL. Khôi Nguyên nhìn hai món đồ này suy tư:
- Hừm nhà ta có khách sao? Khách của ai thế nhỉ? Nhưng mà vị khách ấy đi đâu rồi ta? Hửm...những thứ này quen quá. Những nhãn hiệu này khiến anh nhớ đến một người bạn ở bên Mỹ. Cô ấy rất thích mấy thứ lòe loẹt kiểu giống vậy đặc biệt rất thích đồ hiệu và đồ do XAL thiết kế.
- Sao phải suy nghĩ nhiều coi lại camera là biết ngay mà - Nói xong Ánh Dương bật đoạn đó lên. Tất cả những hình ảnh lướt qua. Môi của Khôi Nguyên khẽ mấp máy:
- Vũ Anh?
Ánh Dương nhanh chóng chạy lên phòng chị nó. Mở cửa một cách nhẹ nhàng, nhưng không thể làm Ánh Dương bình tỉnh khi đập vào mắt nó là hình ảnh chị nó đang nằm ngủ với người khác. Ánh Dương nổi giận lao đến túm lấy đám tóc vàng chói lóa ấy của Nhật Anh kéo mạnh. Làm nhỏ té xuống giường và bừng tỉnh. Sau đó, Ánh Dương chưa chịu buông tha, nó cứ túm chặt hơn giường như muốn giật hết mớ tóc mà nó đang nắm ra khỏi đầu Nhật Anh vậy.
- ÁÁÁÁÁÁÁ...What are you doinggg??? ( Cô đang làm cái gì vậy?) - Let's go! (Buông ra!) - Tiếng hét Nhật Anh làm Ánh Nguyệt thức giấc. Khôi Nguyên thấy thế liền can ngăn Ánh Dương
- Này! Này! Em bình tĩnh đi!!
- Ai cho cô!? Sao cô dám ngủ cùng với chị tôi??!! Hả ?!! Hả! Còn dám mặc cả đồ chị ấy nữa!!! - Ánh Dương mất hết bình tĩnh, chẳng còn nghe lời ai được nữa. Rồi mọi việc bỗng dừng lại khi tiếng nói trong trẻo và quyền lực vang lên:
- Ồn quá! - Ánh Nguyệt ngồi dậy nheo mắt nhìn.
Ánh Dương thấy thế buông Nhật Anh ra. Nố chạy tới ôm chầm lấy cô như một đứa trẻ đang cố bảo vệ đồ chơi của mình. Nhật Anh sợ hãi ôm chầm lấy Khôi Nguyên. Anh khá khó chịu nhưng cũng chẳng nở đẩy ra. Ánh Nguyệt khó hiểu đẩy nhẹ Ánh Dương và hỏi:
- Sao thế? - Cô nhìn xung quanh một lượt rồi hỏi
- Cô ta dám chạm vào người chị! Dám ngủ cùng chị! Dám mặc đồ của chị!! - Ánh Dương hét lên.
Nhật Anh càng sợ, ôm Khôi Nguyên càng thêm chặt
- Chỉ là bất đắc dĩ - Ánh Nguyệt nói và vuốt ve mái tóc rối bù xù của Ánh Dương khiến nó lấy lại được bình tĩnh hơn, hít thở để bão hòa hơi thở. Anh Nguyệt chỉ sợ nó lên cơn hen suyễn thì khổ. Ánh Dương lấy lại được bình tĩnh và quay sang nhìn Nhật Anh với con mắt căm hận đáng sợ:
- Cô là ai
- Tôi là Jessica Vũ Hoàng Nhật Anh mọi người hay gọi tôi là Vũ Anh, tôi...
- Tôi không quan tâm! Tôi hỏi cô là ai
- Tôi là girlfiend của Khôi Nguyên
- Này chúng ta chia tay rồi mà! - Khôi Nguyên vội bào chữa.
- Emm..I..Idon't know...we...we đã đính hôn rồi mà - Nhỏ cứ nói ngập ngừng hai thứ tiếng.
- Cô là người nước ngoài? - Ánh Dương ngạc nhiên
- No...I..umm...tôi là người... Việt Nam...nhưng..quốc tịch..ở...American - Nhât Anh khó khăn phát âm và vẫn cứ ôm khư khư Khôi Nguyên.
- Vũ Anh ... buông ra mau! - Khôi Nguyên khó chịu.
Ánh Nguyệt chẳng quan tâm nữa, quay mặt đi chỗ khác. Ánh Dương thấy vậy hiểu ý:
- Anh dẫn bạn gái anh về phòng mình đi. Rồi hai người muốn tâm tình, nói chuyện gì đó cũng được. Sẵn tiện dạy cô ta lại Tiếng Việt luôn đi... người gì đâu mà... - Ánh Dương lầm bầm rồi nói tiếp - Để cho Ánh Nguyệt nghỉ ngơi nữa.
Nghe câu nói đó Nhật Anh mừng rỡ hẳn, Khôi Nguyên thì chẳng biết làm gì nên đành đưa Nhật Anh xuống phòng khách, anh không thích người khác vào phòng mình.
Ngoại hình, tính cách, gia đình
Mỗi người đã được định đoạt sẵn
Nếu tôi có thể chết để đổi lấy sự lựa chọn cho kiếp sau
Tôi sẽ làm
I Wanna Die
Dòng nhật kí của Ánh Nguyệt khép lại, cảm xúc của cô bây giờ không thể xác định được. Lật lại những trang nhật kí cũ tràn ngập niềm hạnh phúc. Thì những dòng chữ cô viết ở hiện tại nó tẻ nhạt và nhàm chán đến nỗi chính cô cũng không thể nhận ra. Trong những trang nhật kí cũ, có tấm hình của một chàng trai, nụ cười trên môi rạng rỡ, răng trắng đều, mái tóc đỏ rất hợp với chiếc áo thun trắng bụi bặm moder teen. Cùng chiếc quần jean đen ôm sát chân.
Không thể nói là người này đẹp, mà phải nói là rất đẹp. Bên cạnh là một cô gái mặc váy trắng, kết hợp với áo thun đen. Nước da trắng hồng rạng rỡ. Không thể nhìn thấy mặt cô ấy vì có ai đó đã dùng một vật sắt nhọn cào nát khuôn mặt cô gái trông tấm hình… chỉ có thể cảm nhận được là cô ấy đang cười và cười rất tươi.
Một tuần dưỡng bệnh trôi qua êm ả và hôm nay Ánh Nguyệt đã khỏe hẳn. Cô bước đến gần gương nhìn lại mình. Có lẽ cô đã mập được hơn tí so với trước kia. Bỗng bên cạnh cô xuất hiện một chàng trai, vẫn nụ cười đó, vẫn mái tóc đỏ đó đặt tay lên vai cô. Cô bàng hoàng xoay người lại tìm kiếm nhưng chẳng thấy gì ngoài gian phòng trống lạnh tanh. Đó chỉ là ảo ảnh.
Thời gian đã trôi qua khá lâu nhưng hình ảnh ngời con trai ấy vẫn khắc họa rõ nét trong tâm trí cô. Hay nói cách khác là cô không thể quên được người con trai ấy. Đang mân mê với những suy nghĩ thì cánh cửa phòng bật mở. Ánh Dương hé đầu vào nói khẽ:
- Hôm nay chị có đi học không?
- Chắc không – Ánh Nguyệt nhẹ nhàng nói
- Vậy em đi nhé? – Ánh Dương nó và khép cửa.
- Ánh Nguyệt nhìn lại khắp gian phòng màu trắng ngoài những nội thất cần thiết ra thì chẳng còn gì cả. Trong một góc nhỏ ở cạnh tủ có một bức tranh vẽ một người nào đó rất mờ. Cô bước đến lấy bức tranh ra, có lẽ đã lâu không ai ngó nhìn đến nó nên bức tranh dính đầy bụi. Cầm khăn giấy và lau nó. Bức tranh dần dần hiện ra rõ nét. Một cô gái cười rất tươi, nụ cười đẹp đến mê hồn. Đôi mắt ẩn chứa niềm vui vô tận. Mái tóc chỉ đến bả vai, xoăn nhẹ nhàng. Dưới bức tranh có dòng chữ rất to “Ánh Nguyệt” được viết rất đẹp.
Póc!! Một giọt nước mắt lăn dài trên má. Cô cất vội bức tranh lại vào ngăn tủ rồi bước ra ngoài. Ánh Nguyệt dự định hôm nay sẽ dạo mát cho thanh thảng. Cô vừa đi vừa ngẫm: Giờ này chẳng còn ai ở nhà cả, mẹ thì đi spa, ba thì đi bar, bà nội thì ở công ty nên sẽ chẳng ai gây khó dễ cho mình nữa. Sau đó là một tiếng thở dài.
Mở cửa bước ra ngoài, một luồn thoáng tự nhiên ùa tới sống mũi làm cô cảm thấy dễ chịu, không như không khí của máy lạnh tạo ra. Bước đi chầm chậm, cảm nhận, không khí thật trong lành, suy nghĩ vẩn vơ, cô đã bị va mạnh vào một cái gì đó. Xoa đầu ngồi dậy thì nhận ra mình đã va trúng một cô gái.
Một cô gái tóc vàng chói xoăn gợn sóng, khuôn mặt rất xinh với nước da hơi ngâm. Nhỏ hốt hoảng, đứng dậy và nói:
- I’m so sorry. Sorry. Sorry
- I’m okay – Ánh Nguyệt nói và bỏ đi đoạn bị nhỏ níu áo lại:
- Excurse me. Can you help me? – Mặt nhỏ thoáng nét sợ hãi.
- Ơ…I’m very busy – Ánh Nguyệt đáp.
- Please! I have a very important job (Làm ơn! tôi có việc rất quan trọng) – Mái tóc vàng lấm tấm mồ hôi, đôi mắt đen ngọc nhìn cô thành khẩn.
Ánh Nguyệt chần chừ một lúc rồi gật đầu. Nhỏ vui mừng nhảy toáng lên và chìa tấm giấy cho Ánh Nguyệt:
- Can you help me find this address ? - Cô gái nói và chìa tấm giấy cho Ánh Nguyệt.
- 12AB XXX? – Ánh Nguyệt khá ngạc nhiên
- You know this? (Cô biết nơi này?) – Cô gái tóc vàng cũng ngạc nhiên không kém.
- It’s my home (Đây là nhà tôi). Who are you? (Cô là ai?) – Ánh Nguyệt lạnh nhạt nói.
- Oh! I’m girlfriend of Khôi Nguyên ( Tôi là bạn gái của Khôi Nguyên)
- Girlfriend of my brother? ( Bạn gái của anh trai tôi) – Ánh Nguyệt rất bình tĩnh.
- You are the sister of Khôi Nguyên? (Cô là em gái Khôi Nguyên?) – Cô gái mừng rỡ cười tươi rói. Ánh Nguyệt chỉ gật đầu.
- Cô có thể…take me…ờ ừm…Oh shit! (Cô có thể…dẫn tôi…ờ ừm…chết tiệt!) – Cô gái nheo mắt tay chỉ lung tung như đang cố nhớ ra cái gì đó.
- Đến đó? – Ánh Nguyệt châm rãi nói
- Yes…đến…đó – Cô gái nói và phát âm ại từ đó một cách khó khăn.
- Follow me
…………………………………………………………………………….......
Ánh Nguyệt chỉ vào cái ghế sofa ý bảo ngồi đó đợi. Cô chỉ nhẹ nhàng rót một cốc nước rồi chưa cho cô gái:
- Cô biết tiếng Việt – Ánh Nguyệt nheo mày.
- Um – Cô gái gật đầu.
- Sao không nói ngay từ đầu! – Cô đáp bằng giọng khó chịu
- Tôi biết…but…I…còn vài từ…không…remember – mái tóc vàng xõa dài che đi khuôn mặt thanh mảnh và giọng nói cứ ấp úng hai ba thứ tiếng trộn lẫn.
- Anh tôi đi học rồi cứ ngồi đó chờ đi – Ánh Nguyệt bỏ lên lầu
Cô gái hốt hoảng chạy theo níu áo Ánh Nguyệt. Vẻ mặt sợ hãi in hằng trong từng giác quan. môi cứ mấp máy:
- Don’t...don't
- Gì thế? - Ánh Nguyệt bực bội giật phăng chiếc áo ra. Cú giật khá mạnh nên làm cô gái ấy vụt tay và rơi xuống nền nhà. Nhưng Ánh Nguyệt đã vội đỡ cô ấy.
- Umm...It..hurt....Ouch! - Cô gái hốt hoảng khi nằm dười mình là Ánh Nguyệt.
- Are...Are you okay?? - Cô gái hỏi thăm
- Tránh Ra!! - Sau câu nói đó là một hành động cực kì thô bạo. Ánh Nguyệt hất cô gái ra. Kì thực, cô không thích người lạ chạm vào người mình hay phải nói là cực ghét.
- I'm So sory ( Tôi thực sự xin lỗi) - Cô gái buồn bã.
Ánh Nguyệt đi lên lầu, cô gái ấy chỉ lẳng lặng theo sau. Bước vào phòng, Cô khẽ thở dài, bỗng một câu nói làm cô không thể giữ được bình tĩnh hơn nữa vang lên phía sau:
- Wao! your room is beautifull ( Phòng của bạn thật đẹp)
- Vào đây làm gì?
- Tôi không ở một mình được...I'm scare ( Tôi sợ )
Ánh Nguyệt không thể hiểu nỗi cô ta.
- Vào đi! - Ánh Nguyệt nói và bỏ vào trong
Cô gái theo sau khẽ khàng khép cửa lại và ngắm nhìn căn phòng. Căn Phòng rất đẹp trang trí theo phong cách Châu Âu giống như bên nhỏ ở nhưng mà khá tối vì không có chút ánh sáng nào rọi vào cả. Chỉ có vầng sáng của ban ngày le lói, mật mờ sau tấm rèm dày.
- Sao...cô...không...mở...rèm? - Nhỏ khó khăn gặng từng chữ tiếng Việt.
- Chói - Một câu trả lời ngắn gọn và đầy xúc tích.
- Tôi...tên..Jessica Vũ Hoàng Nhật Anh người...ta... thường gọi.. tôi là Vũ Anh còn..còn...cô?
- Ánh Nguyệt - Cô nói và cầm ly nước đưa cho Nhật Anh. Nhỏ loay hoay một hồi và làm đổ cả ly nước lên người.
- Á! Cold! (Lạnh!) cold! (Lạnh!) - Nhật Anh nhảy dựng và la toán lên
Ánh Nguyệt nhìn nhỏ không thể nói lên lời. Cô thở dài làm lơ và nằm lên giường ngủ.
- Hắt...hắt xììììììììì....hắt xì
Ánh Nguyệt điên máu bực mình đứng dậy giật phăng cái áo sơ minh trắng trong tủ của mình ném cho nhỏ. Nhỏ lúi cúi thay vào và nói:
- Sao you không tắt máy lạnh? Bây giờ đã là mùa Thu rồi, cold lắm đó
- Mặc tôi - Ánh Nguyệt nói và ra khỏi phòng, cô cảm thấy đói, cũng phải sáng giờ cô đã ăn gì đâu, toàn gặp chuyện không đâu. Ánh Dương đã chừa sẵng cho cô một phần ăn đầy đủ ở dưới bếp, cô ngồi xuống phòng bếp ăn hết tất cả. Sau đó, Ánh Nguyệt bước lên phòng. Bỗng chợt nhớ: Có Khách trên phòng.
.....................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................
Ánh Nắng bên ngoài như rực cháy, dù đã là Thu nhưng những ánh nắng vẫn không tha cho cái thời tiết trở lạnh này. Cứ như bám riết lấy nhau được giây nào hay giây nấy vậy. Ánh nắng vẫn không thể xuyên qua rèm cửa dày đang che chắn bên trong. Trong phòng, một cô gái mặc áo sơ mi trắng như hằng ngày, đều cùng một loại, mỏng và dài như nhau cũng đang say sưa ngủ nhưng chỉ khác một điều là đó không phải là cô gái có khuôn mặt thiên thần hằng ngày. Mà là một cô gái có khuôn mặt xinh xắn, tinh nghịch, ngây thơ tính tình trẻ con ngủ trên giường người khắc chẳng chút ngượng ngùng. Ánh Nguyệt ngồi trên giường thở dài một lần nữa. Cuộc sống cũng thật lạ, lấy đi của cô tất cả rồi bắt cô tìm kiếm lại từ đầu. Suy nghĩ một hồi cô cũng nằm xuống và chìm vào giấc ngủ một cách vô thức.
Cánh cửa nhà bật mở, Ánh Dương và Khôi Nguyên đã về, đập nhanh vào mắt họ là chiếc túi hàng hiệu bên Mỹ nằm chễm chệ trên ghế sofa phòng khách. Và cả đôi giày đồ sộ trăm triệu nằm ngay góc cửa, cũng chẳng muốn để ý đâu, nhưng mà do đôi giày ấy quá nổi và cũng là chiếc túi trong bộ sưu tập mùa Thu của nhà thiết kế Mỹ XAL. Khôi Nguyên nhìn hai món đồ này suy tư:
- Hừm nhà ta có khách sao? Khách của ai thế nhỉ? Nhưng mà vị khách ấy đi đâu rồi ta? Hửm...những thứ này quen quá. Những nhãn hiệu này khiến anh nhớ đến một người bạn ở bên Mỹ. Cô ấy rất thích mấy thứ lòe loẹt kiểu giống vậy đặc biệt rất thích đồ hiệu và đồ do XAL thiết kế.
- Sao phải suy nghĩ nhiều coi lại camera là biết ngay mà - Nói xong Ánh Dương bật đoạn đó lên. Tất cả những hình ảnh lướt qua. Môi của Khôi Nguyên khẽ mấp máy:
- Vũ Anh?
Ánh Dương nhanh chóng chạy lên phòng chị nó. Mở cửa một cách nhẹ nhàng, nhưng không thể làm Ánh Dương bình tỉnh khi đập vào mắt nó là hình ảnh chị nó đang nằm ngủ với người khác. Ánh Dương nổi giận lao đến túm lấy đám tóc vàng chói lóa ấy của Nhật Anh kéo mạnh. Làm nhỏ té xuống giường và bừng tỉnh. Sau đó, Ánh Dương chưa chịu buông tha, nó cứ túm chặt hơn giường như muốn giật hết mớ tóc mà nó đang nắm ra khỏi đầu Nhật Anh vậy.
- ÁÁÁÁÁÁÁ...What are you doinggg??? ( Cô đang làm cái gì vậy?) - Let's go! (Buông ra!) - Tiếng hét Nhật Anh làm Ánh Nguyệt thức giấc. Khôi Nguyên thấy thế liền can ngăn Ánh Dương
- Này! Này! Em bình tĩnh đi!!
- Ai cho cô!? Sao cô dám ngủ cùng với chị tôi??!! Hả ?!! Hả! Còn dám mặc cả đồ chị ấy nữa!!! - Ánh Dương mất hết bình tĩnh, chẳng còn nghe lời ai được nữa. Rồi mọi việc bỗng dừng lại khi tiếng nói trong trẻo và quyền lực vang lên:
- Ồn quá! - Ánh Nguyệt ngồi dậy nheo mắt nhìn.
Ánh Dương thấy thế buông Nhật Anh ra. Nố chạy tới ôm chầm lấy cô như một đứa trẻ đang cố bảo vệ đồ chơi của mình. Nhật Anh sợ hãi ôm chầm lấy Khôi Nguyên. Anh khá khó chịu nhưng cũng chẳng nở đẩy ra. Ánh Nguyệt khó hiểu đẩy nhẹ Ánh Dương và hỏi:
- Sao thế? - Cô nhìn xung quanh một lượt rồi hỏi
- Cô ta dám chạm vào người chị! Dám ngủ cùng chị! Dám mặc đồ của chị!! - Ánh Dương hét lên.
Nhật Anh càng sợ, ôm Khôi Nguyên càng thêm chặt
- Chỉ là bất đắc dĩ - Ánh Nguyệt nói và vuốt ve mái tóc rối bù xù của Ánh Dương khiến nó lấy lại được bình tĩnh hơn, hít thở để bão hòa hơi thở. Anh Nguyệt chỉ sợ nó lên cơn hen suyễn thì khổ. Ánh Dương lấy lại được bình tĩnh và quay sang nhìn Nhật Anh với con mắt căm hận đáng sợ:
- Cô là ai
- Tôi là Jessica Vũ Hoàng Nhật Anh mọi người hay gọi tôi là Vũ Anh, tôi...
- Tôi không quan tâm! Tôi hỏi cô là ai
- Tôi là girlfiend của Khôi Nguyên
- Này chúng ta chia tay rồi mà! - Khôi Nguyên vội bào chữa.
- Emm..I..Idon't know...we...we đã đính hôn rồi mà - Nhỏ cứ nói ngập ngừng hai thứ tiếng.
- Cô là người nước ngoài? - Ánh Dương ngạc nhiên
- No...I..umm...tôi là người... Việt Nam...nhưng..quốc tịch..ở...American - Nhât Anh khó khăn phát âm và vẫn cứ ôm khư khư Khôi Nguyên.
- Vũ Anh ... buông ra mau! - Khôi Nguyên khó chịu.
Ánh Nguyệt chẳng quan tâm nữa, quay mặt đi chỗ khác. Ánh Dương thấy vậy hiểu ý:
- Anh dẫn bạn gái anh về phòng mình đi. Rồi hai người muốn tâm tình, nói chuyện gì đó cũng được. Sẵn tiện dạy cô ta lại Tiếng Việt luôn đi... người gì đâu mà... - Ánh Dương lầm bầm rồi nói tiếp - Để cho Ánh Nguyệt nghỉ ngơi nữa.
Nghe câu nói đó Nhật Anh mừng rỡ hẳn, Khôi Nguyên thì chẳng biết làm gì nên đành đưa Nhật Anh xuống phòng khách, anh không thích người khác vào phòng mình.
/12
|