Ánh sáng yếu ớt nhẹ buông xuống chậu hoa nhỏ ngay cạnh cửa sổ. Những bông hồng hoa đăng đã nở đỏ rực rủ xuống hứng chút ánh sáng của bầu trời u ám mùa đông.
Trong căn phòng ấm áp tràn ngập hương hoa, Chi Anh đem chăn che trên mặt lấy ra, ánh sáng lúc này thuận thế chiếu vào mắt cô, nhẹ dịu mà không hề chói!
Nhìn sắc trời ảm đạm ngoài cửa sổ, trong lòng cô không nhịn được khẽ trùng xuống.
Lại một ngày đã qua.
Lại một ngày mới bắt đầu mà không có anh...
Kể từ lúc anh đi Thượng Hải, một cuộc điện thoại cũng chưa từng gọi cho cô, thỉnh thoảng cô có lên weibo theo dõi từng trạng thái của anh. Đó chỉ là những dòng tâm trạng kèm theo những bức hình anh chụp chung với vài người trong đoàn làm phim.
Chi Anh không trách anh, cô biết nếu anh gọi cho cô, chỉ làm cô càng thêm nhớ anh mà thôi.
Cho nên, cả hai đều chọn cách im lặng và...chờ đợi.
Thấm thoát mới chỉ có một tuần trôi qua, mới chỉ bảy ngày thôi mà Chi Anh còn ngỡ như đã bảy tháng rồi.
Phải, là cô nhớ anh. Nhớ đến phát điên.
Cô nhớ những cái ôm ấm áp của anh trong mùa đông lạnh giá .
Cô nhớ những lời quan tâm của anh mỗi sáng, mỗi tối.
Cô nhớ những khi hai người cùng nhau ăn cơm, cùng nhau vui đùa ngoài tuyết.
Nhớ những chiếc hôn má nhẹ nhàng cưng chiều của anh.
Nhớ tất cả, nhớ những cử chỉ của anh.
Nhưng, lại chẳng thể gặp anh,chẳng thể chạy đến ôm lấy anh.
.....
Chi Anh cả ngày luôn tay luôn chân, bởi cô nghĩ nếu khiến mình bận rộn, cô sẽ vơi đi phần nào nỗi nhớ anh.
Cả tuần, Chi Anh chỉ phải học có ba buổi sáng và ba buổi chiều. Thời gian rảnh rỗi cô sẽ cùng Hoa Dao đi dạo phố, đi mua sắm, đi ăn uống, cũng nhân thời gian này đi tìm hiểu thông thuộc đường phố ở Thiên Tân.
" Chi Anh. Sao dạo này mình thấy cậu buồn quá vậy?"
Hai người đi dạo trên đường phố, Hoa Dao nhìn nét mặt ngẩn ngơ của cô bạn mà cảm thấy lạ. Chi Anh cả ngày cứ ngẩn ngơ, lúc thì đăm chiêu suy nghĩ gì đó. Quả thật không bình thường chút nào.
Chi Anh nghe vậy chỉ cười trừ. Cô có thể nói là mình nhớ người kia sao?
" Này, cậu...thất tình hả? "
Hoa Dao bên cạnh lại tiếp tục truy vấn.
" Không phải. Dao Dao, cậu cho là tớ kém cỏi như vậy sao? "
" Chứ không tại sao lại buồn?"
" Tớ...tớ...anh ấy...đi vắng "
Cô ấp úng trả lời, ánh mắt nhìn quanh, khuôn mặt đã đỏ đến tận mang tai.
" Haha. Hóa ra là nhớ người ta nha. Xem xem, mặt lại đỏ như vậy. Haha"
" Hoa Dao cậu có thôi đi không hả?"
" Hahaha "
Đúng vậy, ở bên cạnh Chi Anh, Hoa Dao luôn cười như vậy, luôn trêu chọc cô như vậy. Cô biết, Dao Dao chỉ muốn làm cô cười mà thôi. Một người bạn như Dao Dao, Chi Anh cả đời này muốn có.
.......
Dạo gần đây, Kính Minh rất ít việc, có lẽ do công ty đang trên đà phát triển thuận lợi nên anh rảnh dang quá mà. Tới nỗi không có việc gì làm mà cả ngày tới trêu chọc Chi Anh khiến cô nhiều lúc muốn nổi điên.
Như lúc này vậy, khi cô đang ngon ngon lành lành mà ngủ trên chiếc giừơng ấm áp. Vậy mà cái tên Kính Minh chết bầm dở hơi này lại thô lỗ lôi cô dậy, còn nói cái gì mà muốn cô đi ăn tiệc cùng anh. Cô phản kháng, đôi mắt khi nãy còn ngái ngủ bây giờ lại phát hỏa nhìn anh, cũng đem gối đánh anh tới tấp.
" Chết tiệt. Anh mau biến cho em "
Kính Minh lại chẳng thèm quan tâm, một hai câu liền nhét cô vào trong xe.
" Này. Này. Cái người này anh bị thần kinh à? Em không đi đâu thả em xuống "
" Được ăn miễn phí em còn kêu la cái gì? "
" Em không cần. Chỉ muốn ngủ thôi"
" Đồ con heo "
" Kính Minh anh muốn chết phải chết phải không?"
...........
Kết thúc bữa tiệc tại một nhà hàng sang trọng nào đó, Kính Minh như thường lệ đưa Chi Anh về nhà. Cô nàng kia sau khi ăn uống no nê thoải mái ngả đầu vào ghế xe, tay đôi lúc còn không có ý tứ xoa xoa cái bụng thần thánh.
Cử chỉ này của cô khiến Kính Minh không biết làm gì hơn là lắc đầu,
"Này, em không thể ăn từ tốn một chút sao? Sao lại ở nơi đông người mà ăn vồ vập như bị bỏ đói vậy?"
Hai hàng mày cong cong của Chi Anh chợt nảy lên, trừng mắt nhìn anh:
" Anh còn dám nói sao? Là ai đưa em tới đó, là ai kêu em cùng đi ăn tiệc? Vậy mà anh còn dám chê bai này nọ. Kính Minh anh có giỏi thì kiếm một cô bạn gái đi tại sao cứ kêu em giả dạng chứ. Có khi nào anh không thích phụ nữ không?"
Chi Anh vừa mắng anh vừa công kích, hừ hừ cái tên này còn tưởng cô không biết anh lấy cô giả làm bạn gái sao?
" Không đời nào. Anh tuyệt đối là nam nhân chính hiệu "
" Ha, nam nhân chính hiệu thì ra bản lĩnh lại kém cỏi như vậy. Ngay cả một người con gái cũng không cưa nổi "
" Em....Ai nói vậy. Con gái theo anh có mà xếp hàng đầy kìa"
" Thôi đi thôi đi. Đầy mà em chẳng thấy bóng một cô nào cả. Đồ tự sướng "
Kính Minh không cãi nổi cô, đành im lặng lái xe. Anh không nói dối Chi Anh, con gái theo anh nhiều không kể xiết, bởi một người muốn diện mạo có diện mạo, muốn gia thế có gia thế, thử hỏi cô gái nào không thích chứ. Chẳng qua là, anh cho đến bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới chuyện này.....
Thấy anh im lặng, nhân lúc chờ đèn đỏ, Chi Anh được đà lại tiếp tục ý đồ của mình.
" Kính Minh. Anh thấy chị này có xinh không?"
Vừa nói, Chi Anh vừa chìa màn hình điện thoại tới trước mặt anh.
Kính Minh theo phản xạ liếc qua, trong điện thoại là gương mặt một cô gái có mái tóc uốn lọn xoăn hoe hoe vàng, gương mặt thon trắng tuyệt đối là xinh đẹp, môi đỏ khẽ nở một nụ cười nhẹ khiến người ta nhìn vào liền say mê.
Không sai, đó chính là Lâm Ái.
Thấy Kính Minh có vẻ nhìn điện thoại chăm chú, Chi Anh vừa mừng vừa có chút khinh bỉ.
Hừ, đồ háo sắc.
" Sao sao? Chị ấy xinh đúng không?"
Kính Minh lại chuyên chú lái xe, nghe cô hỏi chỉ khẽ " ừ " một tiếng.
Tuyệt!
" Nói anh nghe này, chị này là thần tượng của em đấy. Anh xem, chị ấy xinh đẹp quá khiến em nhìn còn mê nữa là con trai bọn anh. Mắt trong, mày ngài, môi đỏ, da trắng, quá chuẩn đi. Nếu em là con trai em cũng sẽ theo đuổi chị ấy..."
Một bên Chi Anh thao thao bất tuyệt, một bên Kính Minh lại chìm đắm vào suy nghĩ. Anh không biết nên khóc hay nên cười, có lẽ anh chọn tự cười chính mình...
Lúc ra về, ai đó còn không quên ném lại trên xe anh một tấm ảnh rồi chạy biến. Thấy bóng dáng cô khuất sau cánh cổng, Kính Minh mới nhặt tấm ảnh kia lên. Anh biết cô nhóc này muốn làm gì, chỉ là anh giả vờ không muốn vạch trần cô mà thôi. Khóe môi khẽ cong lên một nụ cười...nhạt nhẽo....
............
" Don´t stop.
Doing what you´re doing...."
Điện thoại chợt reo, Chi Anh vừa tắm xong liền vội vàng lao ra, mái tóc vẫn còn ướt sũng chưa kịp lau khô.
Cô chộp lấy chiếc điện thoại, nụ cười trên môi chợt nhạt dần.
Không phải anh gọi.
Nhưng ngay sau đó liền tươi cười trở lại, nhấn xuống nút nghe.
Bên đầu dây bên kia, một giọng nữ ấm áp vang lên.
" Con nhóc này, đi biệt tích mấy gần nửa năm rồi mà không thèm gọi điện về cho bà chị này hả? Có phải quên tôi rồi không?"
Chi Anh nghe giọng nói ấy nạt nộ mà mừng như điên, cười khanh khách trong điện thoại.
" Chị dâu, em nhớ chị quá "
" Nhớ, nhớ mà không gọi điện về cho chị"
" Hì. Em...em quên!"
" Cái gì? Quên? Con nhóc này đúng là quá đáng mà "
" À, chị dâu, chị dạo này có khỏe không? Là do em mất điện thoại nên cả số điện thoại cũng mất hết luôn"
" Chị khỏe, cháu của em cũng khỏe nữa!"
" Cháu...?"
Chi Anh thoáng ngạc nhiên, cháu sao? Không lẽ...
" Chị dâu. Mau nói, cháu em là trai hay gái, mấy tháng rồi, có khỏe khô g, có hay đạp chị không?"
Người trong điện thoại khẽ cười, chị biết con nhóc này sẽ rất phấn khích mà.
" Là cháu trai nha. Vừa hay tròn năm tháng."
" Woa. Vậy là em sắp có cháu ẵm rồi "
" Phải phải. Tới khi em về nhất định sẽ được bồng cháu"
Chi Anh nghe chị nói liền ngẩn người, khi cô trở về...?
Nha, từ lúc nào thời gian lại trôi nhanh như vậy?
" Chi Anh "
Thấy cô im lặng, chị dâu bên kia liền gọi.
" A. Chị dâu, thật vui nha. Khi em về nhất định sẽ ẵm cháu cả ngày không trả cho chị"
........
Ngồi trước chậu hồng hoa đăng, Chi Anh đưa tay nghịch nghịch những bông hoa bé xíu kia, khóe môi bất giác nở nụ cười...ấm áp.
Cô còn nhớ, ngày anh tặng nó cho cô, cô còn chưa có kịp hỏi anh xem nó là hoa gì , vì sao tặng cho cô thì anh đã rời đi rồi.
Sau khi một phen tìm kiếm trên mạng, cô mới biết thì ra đây là hồng hoa đăng. Trên mạng còn nói loài hoa này mang ý nghĩa tượng trưng cho sự an ủi động viên. Lúc đó cô biết, Tiêu Thiên Mặc thì ra lại là một người sâu sắc tới vậy.
Không biết giờ này anh đang làm gì nhỉ? Liệu có nhớ tới cô không?
Chi Anh đem theo nỗi nhớ nhung chìm vào giấc ngủ, chỉ có ngủ thiếp đi, cô mới có thể thấy anh trong giấc mơ.
Giọng của anh ấm quá...
Bên tai, bài hát quen thuộc vẫn nhẹ nhàng vang lên....
Giữa khung cảnh tuyết bay rợp trời, thân ảnh người con trai khoác chiếc áo choàng màu trắng lẳng lặng ngồi trên băng ghế xích đu dài. Bên cạnh anh, một người con gái đầu khẽ tựa vào vai anh, bàn tay nhỏ nằm gọn trong tay anh, khóe môi khẽ mỉm cười.
" Hoa Thần, đáp ứng bên em ....cả đời ...được không?"
Người con trai bên cạnh ánh mắt khẽ nhìn về nơi phương xa, một nỗi buồn ẩn sâu trong đáy mắt anh, giọng nói trầm ấm vang lên
" An Tình, anh xin lỗi! "
Cô gái tên An Tình chợt giật mình, ngước đôi mắt trong veo nhìn anh, không hiểu hỏi:
" Anh sao lại xin lỗi "
" Cả đời này,anh .... không làm được "
" Tại sao? Không phải anh nói yêu em sao? Không phải anh hứa sẽ chăm sóc cho em sao?"
An Tình kích động, đẩy anh ra.
Hoa Thần chỉ khẽ cười, nhưng An Tình nào có thể nhận ra đó là một nụ cười chua chát...
" Thì ra, anh lừa dối em. Nhưng tại sao chứ? Sao lại đối xử như vậy với em? Hoa Thần, anh nói đi "
Mắt An Tình rơi xuống một giọt lệ, cô đau buồn nhìn người con trai trước mặt, anh là người cô yêu hơn cả chính bản thân mình.
" Với em là cả đời, còn với anh...có lẽ chỉ có thể là... vài tháng "
" Hoa Thần..."
........
" Cắt. Tốt lắm "
Đạo diễn Hạng phía bên này hô lên một tiếng, hai người " An Tình " " Hoa Thần" kia liền thả lỏng cơ mặt, nhìn nhau cười thật vui vẻ.
" Thiên Mặc, Trương Di, hai người làm tốt lắm! Còn hơn mười phân đoạn nữa thôi "
Đạo diễn Hạng ra dấu tay rồi nói vỡi cả đoàn:
" Mọi người nghỉ lát đi. Hai mươi phút sau tiếp tục "
Tất cả đoàn làm phim tản ra, phải nói suốt mấy tuần qua họ đã làm việc thật cực khổ, trên người lúc nào cũng phải khoác những chiếc áo bông dày cộm.
....
Nắm chặt chiếc điện thoại trong tay gác lên cằm, Tiêu Thiên Mặc đăm đăm ánh mắt nhìn những bông tuyết trước mặt vẫn rơi.
Đã mấy tuần rồi anh và người ấy không liên lạc với nhau. Chi Anh...liệu có nhớ anh không?
Em lúc này đang làm gì?
Em có tự chăm sóc tốt cho mình không?
Anh có rất nhiều thứ muốn hỏi cô, rất muốn được nghe giọng nói đáng yêu trong trẻo ấy, anh muốn ôm cây nấm ấm áp ấy vào lòng.
Thế nhưng, anh đã cố gắng kiềm chế cảm xúc ấy để không gọi cho cô. Anh biết, nếu như Chi Anh nghe giọng nói của anh lúc này, nhất định cô sẽ khóc cho mà xem.
Anh rất nhớ cô.......
" Chi Anh. Em nhận được đồ anh gửi rồi chứ?"
Dưới chiếc ô lớn, Bạch Nguyên Hạo một thân áo rét màu trắng trên tay cầm chiếc điện màu trắng, môi nở nụ cười ấm áp.
Không biết người trong điện thoại nói gì, chỉ thấy anh cười thực sự rất vui vẻ, nụ cười rực rỡ như ánh nắng nhẹ mùa đông.
" Ừ. Tuần sau anh sẽ về. Sao sao? Chi Anh nhớ anh rồi hả?"
...
" Haha. Thôi, anh có cảnh quay rồi. Gặp em sau nha. Bye bye "
....
Cúp điện thoại, Bạch Nguyên Hạo vui vẻ rời đi.
Chỉ là anh không biết, phía sau, một đôi con ngươi màu nâu nhíu chặt, bàn tay vô tình siết chặt điện thoại trong tay.
Thì ra, có người lại vui vẻ như vậy sao?
Hít một hơi thật sâu cho khí lạnh ùa vào cánh mũi, Tiêu Thiên Mặc xoay người. Khuôn mặt lạnh lùng ngay lập tức biến mất không còn chút dấu vết nào mà thay vào đó, một gương mặt tươi cười ấm áp lên ngôi.
Còn về phần ai đó, anh khi về sẽ chỉnh sau...
.....
Bỏ điện thoại vào trong túi, Chi Anh mỉm cười ôm chiếc hộp nhỏ bỏ vào trong tủ đựng đồ.
Cái tên Bạch Nguyên Hạo này, rất coi trọng bề ngoài thì phải. Cô chỉ bị một vết thương ở đầu gối thôi mà anh cũng gửi tặng cô một cái lọ thuốc gì đó, còn nói là trị sẹo rất tốt nữa.
Cũng tốt, cô cũng đâu muốn cái chân của mình đã ngắn ngủi lại còn có thêm vài vết " hoa văn " gì nữa.
Mặc vào bộ quần áo thể thao, Chi Anh xoay người đi tới sân thể dục.
Lạnh như vậy mà phải mặc cái bộ quần áo mỏng như vậy đứng ngoài trời, thực khổ nha.
" Này, đi đứng kiểu gì thế hả? "
Một nữ sinh với mái tóc ngắn màu đỏ rực, chống nạnh nhìn người trước mặt, nét mặt không mấy thân thiện.
Chi Anh đứng gần đó, cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô chỉ thấy xen lẫn trong đám người đó, bóng dáng nho nhỏ của Hoa Dao đang cúi đầu, hình như là muốn xin lỗi. Chỉ là, cô gái tóc đỏ và đám bạn không có ý định bỏ qua.
" Xin lỗi "
" Xin lỗi là xong à? Có biết đôi giày này là mẫu mới nhất không hả? Lại còn dám dẫm lên chân tôi, cậu chán sống rồi hả?"
Cô gái tóc đỏ giận giữ hét lên, tay túm lấy cổ áo màu trắng của Hoa Dao.
Hoa Dao đôi mắt lảng tránh ánh mắt hung giữ của người đối diện, trong miệng thủy chung nói xin lỗi.
" Đúng là đồ không biết điều "
Cô gái tóc đỏ buông tay, tiếp đó giơ tay lên tính tát xuống khuôn mặt xinh đẹp của Hao Dao.
Nhưng cô ta lại không ngờ tới, cái tay đang giơ lên bỗng chốc bị dừng lại giữa không trung.
" Bỏ ra "
Cô ta tức giận quát lên với người đang giữ chặt tay mình, cánh tay lại truyền đến đau đớn.
" Chi Anh. Cậu làm gì vậy? "
Hoa Dao chợt hốt hoảng lao qua gỡ tay Chi Anh khỏi cô gái tóc đỏ, bọn họ tuyệt đối không phải loại người dễ động đến.
" Dao Dao, cậu không sao chứ?"
Chi Anh buông tay khỏi cánh tay người kia, rất bình tĩnh chỉnh lại cổ áo cho Hoa Dao.
" Này, cậu là ai mà dám xen vào chuyện của tụi này ?"
Tống Trân - cô gái tóc đỏ bước tới, đẩy vai Chi Anh, hẳn là đã tức giận tới cực điểm, từ trước tới nay chưa ai dám ngăn cản cô hết.
" Tôi chẳng là ai cả. Bạn tôi đã xin lỗi bạn rồi mà, bạn còn muốn thế nào nữa "
" Xin lỗi sao? Nếu xin lỗi mà giải quyết được tất cả vấn đề thì đã chẳng có pháp luật "
Chi Anh đột nhiên trong lòng thầm đổ mồ hôi, cô có cảm giác mình đang xem phim truyền hình.
" Giày bẩn, có thể giặt "
" Cậu..."
Tống Trân cả giận chỉ tay vào mặt Chi Anh, định động tay động chân thì bàn tay một lần nữa bị ngăn lại.
" Từ Dĩnh, cậu cũng muốn ngăn cản tớ sao?"
Từ Dĩnh bình thản bỏ tay Tống Trân xuống, khóe miệng như thường lệ treo lên nụ cười thân thiện.
" Trân à, chuyện nhỏ thôi mà, cậu chấp nhặt với mấy bạn ấy làm gì?"
" Dĩnh, cậu đừng can thiệp vào"
" Bỏ đi, đôi giày này, có thể thay thế bằng đôi khác mà. Đi thôi, thầy cô tới rồi đó"
Từ Dĩnh mỉm cười nhìn Chi Anh, sau đó xoay người kéo theo cả đám đông rời đi.
Nhìn đám đông đã tản ra, Dao Dao mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
" Chi Anh à, cậu lẽ ra không nên....."
" Tại sao chứ? Cậu sao lại để cho họ bắt nạt như vậy? Chỉ là giầy bị bẩn một chút thôi mà."
" Cậu là đồ ngốc. Chuyện này đối với một du học sinh như cậu không tốt đâu. Bọn họ bắt nạt người khác quen rồi, mình cũng không phải gặp một hai lần, tớ nghĩ họ sẽ gây bất lợi cho cậu"
" Tớ biết rồi mà "
Nhìn Chi Anh vui vẻ không lo nghĩ gì khiến Hoa Dao tâm chợt bất an.
" Chi Anh, họ là cố nhằm vào cậu "
............
Tan trường trở về nhà, Chi Anh xỏ vào đôi dép bông bước vào nhà. ngay lập tức một khối trắng tinh lăn vào chân cô.
" A Bảo. Mi có đói không?"
Chi Anh ngồi xuống vuốt vuốt đầu A Bảo. Kể từ lúc Tiêu Thiên Mặc đi Thượng Hải, anh đã giao chú chó này cho cô chăm sóc, lại còn nói cô không được ngược đãi nó nữa.
" Chi Anh. Em dạy nó cái kiểu gì thế hả? Anh muốn làm thịt nó "
Nghe tiếng ai đó phẫn uất từ trong phòng bếp, Chi Anh ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Kính Minh mặc chiếc áo len xám cùng quần âu cùng màu đi ra, trên tay còn xách thao đôi giày da màu đen đã bị rách vài nhát.
" Ai kêu để giày lung tung "
" Em...em còn dám bênh nó "
Chi Anh lè lưỡi trêu chọc anh rồi cùng A Bảo chạy biến vào trong phòng , để lại Kính Minh phía sau tức giận nhìn đôi giày trên tay.
Chẳng lẽ, anh đi chân đất về nhà sao?
.....
" Ăn tối nào! Ai da, xem hôm nay đầu bếp tiểu nhị Minh phục vụ bản tiểu thư món gì đây?"
Chi Anh mặc một thân đồ ngủ bằng len rộng ngồi vào bàn.
Nhìn bộ dáng đắc ý của cô, Kính Minh chỉ khẽ cười. Con nhóc này từ bao giờ đã xem anh trở thành đầu bếp của cô rồi?
" Chi Anh. Tuần sau là sinh nhật của mẹ em. Em...có định về nước không?"
Kính Minh đưa bát cơm cho cô, ánh mắt vẫn chú ý theo dõi biểu cảm trên mặt cô.
Chỉ thấy sắc mặt cô thoáng biến sắc trong tik tok.
" Em...em bận rồi "
" Bận? Anh nghĩ em...."
" Ăn cơm thôi. Em đói lắm rồi"
Chi Anh ngắt lời anh, nhanh chóng gắp thức ăn vào bát.
Kính Minh hiểu nên cũng không nói thêm nữa. Nếu cô đã quyết, anh cũng thể khuyên ngăn được nữa.
Ăn được một lúc, Chi Anh như nhớ ra điều gì đó, cô buông bát xuống, gắp một miếng thịt chiên thật to bỏ vào bát Kính Minh.
" Hì . Anh ăn nhiều chút "
Hành động này khiến Kính Minh kinh ngạc suýt rơi cả đũa đang cầm trong tay. Còn cả điệu cười kia nữa, nhất định là có " âm mưu "
" Chi Anh. Em cứ nói. Giúp được anh sẽ giúp. "
" Không giúp được anh cũng nhất định phải giúp"
Chi Anh kích động lao qua túm cổ áo anh.
" Được được. Anh sợ em rồi. Em nói đi "
"......."
Kính Minh đôi mày khẽ nhíu lại nhìn người trước mặt. Xem ra, cô nếu có không muốn anh giúp, anh vẫn nhất định sẽ làm. Ai kêu người đó là cô cơ chứ.
Trong căn phòng ấm áp tràn ngập hương hoa, Chi Anh đem chăn che trên mặt lấy ra, ánh sáng lúc này thuận thế chiếu vào mắt cô, nhẹ dịu mà không hề chói!
Nhìn sắc trời ảm đạm ngoài cửa sổ, trong lòng cô không nhịn được khẽ trùng xuống.
Lại một ngày đã qua.
Lại một ngày mới bắt đầu mà không có anh...
Kể từ lúc anh đi Thượng Hải, một cuộc điện thoại cũng chưa từng gọi cho cô, thỉnh thoảng cô có lên weibo theo dõi từng trạng thái của anh. Đó chỉ là những dòng tâm trạng kèm theo những bức hình anh chụp chung với vài người trong đoàn làm phim.
Chi Anh không trách anh, cô biết nếu anh gọi cho cô, chỉ làm cô càng thêm nhớ anh mà thôi.
Cho nên, cả hai đều chọn cách im lặng và...chờ đợi.
Thấm thoát mới chỉ có một tuần trôi qua, mới chỉ bảy ngày thôi mà Chi Anh còn ngỡ như đã bảy tháng rồi.
Phải, là cô nhớ anh. Nhớ đến phát điên.
Cô nhớ những cái ôm ấm áp của anh trong mùa đông lạnh giá .
Cô nhớ những lời quan tâm của anh mỗi sáng, mỗi tối.
Cô nhớ những khi hai người cùng nhau ăn cơm, cùng nhau vui đùa ngoài tuyết.
Nhớ những chiếc hôn má nhẹ nhàng cưng chiều của anh.
Nhớ tất cả, nhớ những cử chỉ của anh.
Nhưng, lại chẳng thể gặp anh,chẳng thể chạy đến ôm lấy anh.
.....
Chi Anh cả ngày luôn tay luôn chân, bởi cô nghĩ nếu khiến mình bận rộn, cô sẽ vơi đi phần nào nỗi nhớ anh.
Cả tuần, Chi Anh chỉ phải học có ba buổi sáng và ba buổi chiều. Thời gian rảnh rỗi cô sẽ cùng Hoa Dao đi dạo phố, đi mua sắm, đi ăn uống, cũng nhân thời gian này đi tìm hiểu thông thuộc đường phố ở Thiên Tân.
" Chi Anh. Sao dạo này mình thấy cậu buồn quá vậy?"
Hai người đi dạo trên đường phố, Hoa Dao nhìn nét mặt ngẩn ngơ của cô bạn mà cảm thấy lạ. Chi Anh cả ngày cứ ngẩn ngơ, lúc thì đăm chiêu suy nghĩ gì đó. Quả thật không bình thường chút nào.
Chi Anh nghe vậy chỉ cười trừ. Cô có thể nói là mình nhớ người kia sao?
" Này, cậu...thất tình hả? "
Hoa Dao bên cạnh lại tiếp tục truy vấn.
" Không phải. Dao Dao, cậu cho là tớ kém cỏi như vậy sao? "
" Chứ không tại sao lại buồn?"
" Tớ...tớ...anh ấy...đi vắng "
Cô ấp úng trả lời, ánh mắt nhìn quanh, khuôn mặt đã đỏ đến tận mang tai.
" Haha. Hóa ra là nhớ người ta nha. Xem xem, mặt lại đỏ như vậy. Haha"
" Hoa Dao cậu có thôi đi không hả?"
" Hahaha "
Đúng vậy, ở bên cạnh Chi Anh, Hoa Dao luôn cười như vậy, luôn trêu chọc cô như vậy. Cô biết, Dao Dao chỉ muốn làm cô cười mà thôi. Một người bạn như Dao Dao, Chi Anh cả đời này muốn có.
.......
Dạo gần đây, Kính Minh rất ít việc, có lẽ do công ty đang trên đà phát triển thuận lợi nên anh rảnh dang quá mà. Tới nỗi không có việc gì làm mà cả ngày tới trêu chọc Chi Anh khiến cô nhiều lúc muốn nổi điên.
Như lúc này vậy, khi cô đang ngon ngon lành lành mà ngủ trên chiếc giừơng ấm áp. Vậy mà cái tên Kính Minh chết bầm dở hơi này lại thô lỗ lôi cô dậy, còn nói cái gì mà muốn cô đi ăn tiệc cùng anh. Cô phản kháng, đôi mắt khi nãy còn ngái ngủ bây giờ lại phát hỏa nhìn anh, cũng đem gối đánh anh tới tấp.
" Chết tiệt. Anh mau biến cho em "
Kính Minh lại chẳng thèm quan tâm, một hai câu liền nhét cô vào trong xe.
" Này. Này. Cái người này anh bị thần kinh à? Em không đi đâu thả em xuống "
" Được ăn miễn phí em còn kêu la cái gì? "
" Em không cần. Chỉ muốn ngủ thôi"
" Đồ con heo "
" Kính Minh anh muốn chết phải chết phải không?"
...........
Kết thúc bữa tiệc tại một nhà hàng sang trọng nào đó, Kính Minh như thường lệ đưa Chi Anh về nhà. Cô nàng kia sau khi ăn uống no nê thoải mái ngả đầu vào ghế xe, tay đôi lúc còn không có ý tứ xoa xoa cái bụng thần thánh.
Cử chỉ này của cô khiến Kính Minh không biết làm gì hơn là lắc đầu,
"Này, em không thể ăn từ tốn một chút sao? Sao lại ở nơi đông người mà ăn vồ vập như bị bỏ đói vậy?"
Hai hàng mày cong cong của Chi Anh chợt nảy lên, trừng mắt nhìn anh:
" Anh còn dám nói sao? Là ai đưa em tới đó, là ai kêu em cùng đi ăn tiệc? Vậy mà anh còn dám chê bai này nọ. Kính Minh anh có giỏi thì kiếm một cô bạn gái đi tại sao cứ kêu em giả dạng chứ. Có khi nào anh không thích phụ nữ không?"
Chi Anh vừa mắng anh vừa công kích, hừ hừ cái tên này còn tưởng cô không biết anh lấy cô giả làm bạn gái sao?
" Không đời nào. Anh tuyệt đối là nam nhân chính hiệu "
" Ha, nam nhân chính hiệu thì ra bản lĩnh lại kém cỏi như vậy. Ngay cả một người con gái cũng không cưa nổi "
" Em....Ai nói vậy. Con gái theo anh có mà xếp hàng đầy kìa"
" Thôi đi thôi đi. Đầy mà em chẳng thấy bóng một cô nào cả. Đồ tự sướng "
Kính Minh không cãi nổi cô, đành im lặng lái xe. Anh không nói dối Chi Anh, con gái theo anh nhiều không kể xiết, bởi một người muốn diện mạo có diện mạo, muốn gia thế có gia thế, thử hỏi cô gái nào không thích chứ. Chẳng qua là, anh cho đến bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới chuyện này.....
Thấy anh im lặng, nhân lúc chờ đèn đỏ, Chi Anh được đà lại tiếp tục ý đồ của mình.
" Kính Minh. Anh thấy chị này có xinh không?"
Vừa nói, Chi Anh vừa chìa màn hình điện thoại tới trước mặt anh.
Kính Minh theo phản xạ liếc qua, trong điện thoại là gương mặt một cô gái có mái tóc uốn lọn xoăn hoe hoe vàng, gương mặt thon trắng tuyệt đối là xinh đẹp, môi đỏ khẽ nở một nụ cười nhẹ khiến người ta nhìn vào liền say mê.
Không sai, đó chính là Lâm Ái.
Thấy Kính Minh có vẻ nhìn điện thoại chăm chú, Chi Anh vừa mừng vừa có chút khinh bỉ.
Hừ, đồ háo sắc.
" Sao sao? Chị ấy xinh đúng không?"
Kính Minh lại chuyên chú lái xe, nghe cô hỏi chỉ khẽ " ừ " một tiếng.
Tuyệt!
" Nói anh nghe này, chị này là thần tượng của em đấy. Anh xem, chị ấy xinh đẹp quá khiến em nhìn còn mê nữa là con trai bọn anh. Mắt trong, mày ngài, môi đỏ, da trắng, quá chuẩn đi. Nếu em là con trai em cũng sẽ theo đuổi chị ấy..."
Một bên Chi Anh thao thao bất tuyệt, một bên Kính Minh lại chìm đắm vào suy nghĩ. Anh không biết nên khóc hay nên cười, có lẽ anh chọn tự cười chính mình...
Lúc ra về, ai đó còn không quên ném lại trên xe anh một tấm ảnh rồi chạy biến. Thấy bóng dáng cô khuất sau cánh cổng, Kính Minh mới nhặt tấm ảnh kia lên. Anh biết cô nhóc này muốn làm gì, chỉ là anh giả vờ không muốn vạch trần cô mà thôi. Khóe môi khẽ cong lên một nụ cười...nhạt nhẽo....
............
" Don´t stop.
Doing what you´re doing...."
Điện thoại chợt reo, Chi Anh vừa tắm xong liền vội vàng lao ra, mái tóc vẫn còn ướt sũng chưa kịp lau khô.
Cô chộp lấy chiếc điện thoại, nụ cười trên môi chợt nhạt dần.
Không phải anh gọi.
Nhưng ngay sau đó liền tươi cười trở lại, nhấn xuống nút nghe.
Bên đầu dây bên kia, một giọng nữ ấm áp vang lên.
" Con nhóc này, đi biệt tích mấy gần nửa năm rồi mà không thèm gọi điện về cho bà chị này hả? Có phải quên tôi rồi không?"
Chi Anh nghe giọng nói ấy nạt nộ mà mừng như điên, cười khanh khách trong điện thoại.
" Chị dâu, em nhớ chị quá "
" Nhớ, nhớ mà không gọi điện về cho chị"
" Hì. Em...em quên!"
" Cái gì? Quên? Con nhóc này đúng là quá đáng mà "
" À, chị dâu, chị dạo này có khỏe không? Là do em mất điện thoại nên cả số điện thoại cũng mất hết luôn"
" Chị khỏe, cháu của em cũng khỏe nữa!"
" Cháu...?"
Chi Anh thoáng ngạc nhiên, cháu sao? Không lẽ...
" Chị dâu. Mau nói, cháu em là trai hay gái, mấy tháng rồi, có khỏe khô g, có hay đạp chị không?"
Người trong điện thoại khẽ cười, chị biết con nhóc này sẽ rất phấn khích mà.
" Là cháu trai nha. Vừa hay tròn năm tháng."
" Woa. Vậy là em sắp có cháu ẵm rồi "
" Phải phải. Tới khi em về nhất định sẽ được bồng cháu"
Chi Anh nghe chị nói liền ngẩn người, khi cô trở về...?
Nha, từ lúc nào thời gian lại trôi nhanh như vậy?
" Chi Anh "
Thấy cô im lặng, chị dâu bên kia liền gọi.
" A. Chị dâu, thật vui nha. Khi em về nhất định sẽ ẵm cháu cả ngày không trả cho chị"
........
Ngồi trước chậu hồng hoa đăng, Chi Anh đưa tay nghịch nghịch những bông hoa bé xíu kia, khóe môi bất giác nở nụ cười...ấm áp.
Cô còn nhớ, ngày anh tặng nó cho cô, cô còn chưa có kịp hỏi anh xem nó là hoa gì , vì sao tặng cho cô thì anh đã rời đi rồi.
Sau khi một phen tìm kiếm trên mạng, cô mới biết thì ra đây là hồng hoa đăng. Trên mạng còn nói loài hoa này mang ý nghĩa tượng trưng cho sự an ủi động viên. Lúc đó cô biết, Tiêu Thiên Mặc thì ra lại là một người sâu sắc tới vậy.
Không biết giờ này anh đang làm gì nhỉ? Liệu có nhớ tới cô không?
Chi Anh đem theo nỗi nhớ nhung chìm vào giấc ngủ, chỉ có ngủ thiếp đi, cô mới có thể thấy anh trong giấc mơ.
Giọng của anh ấm quá...
Bên tai, bài hát quen thuộc vẫn nhẹ nhàng vang lên....
Giữa khung cảnh tuyết bay rợp trời, thân ảnh người con trai khoác chiếc áo choàng màu trắng lẳng lặng ngồi trên băng ghế xích đu dài. Bên cạnh anh, một người con gái đầu khẽ tựa vào vai anh, bàn tay nhỏ nằm gọn trong tay anh, khóe môi khẽ mỉm cười.
" Hoa Thần, đáp ứng bên em ....cả đời ...được không?"
Người con trai bên cạnh ánh mắt khẽ nhìn về nơi phương xa, một nỗi buồn ẩn sâu trong đáy mắt anh, giọng nói trầm ấm vang lên
" An Tình, anh xin lỗi! "
Cô gái tên An Tình chợt giật mình, ngước đôi mắt trong veo nhìn anh, không hiểu hỏi:
" Anh sao lại xin lỗi "
" Cả đời này,anh .... không làm được "
" Tại sao? Không phải anh nói yêu em sao? Không phải anh hứa sẽ chăm sóc cho em sao?"
An Tình kích động, đẩy anh ra.
Hoa Thần chỉ khẽ cười, nhưng An Tình nào có thể nhận ra đó là một nụ cười chua chát...
" Thì ra, anh lừa dối em. Nhưng tại sao chứ? Sao lại đối xử như vậy với em? Hoa Thần, anh nói đi "
Mắt An Tình rơi xuống một giọt lệ, cô đau buồn nhìn người con trai trước mặt, anh là người cô yêu hơn cả chính bản thân mình.
" Với em là cả đời, còn với anh...có lẽ chỉ có thể là... vài tháng "
" Hoa Thần..."
........
" Cắt. Tốt lắm "
Đạo diễn Hạng phía bên này hô lên một tiếng, hai người " An Tình " " Hoa Thần" kia liền thả lỏng cơ mặt, nhìn nhau cười thật vui vẻ.
" Thiên Mặc, Trương Di, hai người làm tốt lắm! Còn hơn mười phân đoạn nữa thôi "
Đạo diễn Hạng ra dấu tay rồi nói vỡi cả đoàn:
" Mọi người nghỉ lát đi. Hai mươi phút sau tiếp tục "
Tất cả đoàn làm phim tản ra, phải nói suốt mấy tuần qua họ đã làm việc thật cực khổ, trên người lúc nào cũng phải khoác những chiếc áo bông dày cộm.
....
Nắm chặt chiếc điện thoại trong tay gác lên cằm, Tiêu Thiên Mặc đăm đăm ánh mắt nhìn những bông tuyết trước mặt vẫn rơi.
Đã mấy tuần rồi anh và người ấy không liên lạc với nhau. Chi Anh...liệu có nhớ anh không?
Em lúc này đang làm gì?
Em có tự chăm sóc tốt cho mình không?
Anh có rất nhiều thứ muốn hỏi cô, rất muốn được nghe giọng nói đáng yêu trong trẻo ấy, anh muốn ôm cây nấm ấm áp ấy vào lòng.
Thế nhưng, anh đã cố gắng kiềm chế cảm xúc ấy để không gọi cho cô. Anh biết, nếu như Chi Anh nghe giọng nói của anh lúc này, nhất định cô sẽ khóc cho mà xem.
Anh rất nhớ cô.......
" Chi Anh. Em nhận được đồ anh gửi rồi chứ?"
Dưới chiếc ô lớn, Bạch Nguyên Hạo một thân áo rét màu trắng trên tay cầm chiếc điện màu trắng, môi nở nụ cười ấm áp.
Không biết người trong điện thoại nói gì, chỉ thấy anh cười thực sự rất vui vẻ, nụ cười rực rỡ như ánh nắng nhẹ mùa đông.
" Ừ. Tuần sau anh sẽ về. Sao sao? Chi Anh nhớ anh rồi hả?"
...
" Haha. Thôi, anh có cảnh quay rồi. Gặp em sau nha. Bye bye "
....
Cúp điện thoại, Bạch Nguyên Hạo vui vẻ rời đi.
Chỉ là anh không biết, phía sau, một đôi con ngươi màu nâu nhíu chặt, bàn tay vô tình siết chặt điện thoại trong tay.
Thì ra, có người lại vui vẻ như vậy sao?
Hít một hơi thật sâu cho khí lạnh ùa vào cánh mũi, Tiêu Thiên Mặc xoay người. Khuôn mặt lạnh lùng ngay lập tức biến mất không còn chút dấu vết nào mà thay vào đó, một gương mặt tươi cười ấm áp lên ngôi.
Còn về phần ai đó, anh khi về sẽ chỉnh sau...
.....
Bỏ điện thoại vào trong túi, Chi Anh mỉm cười ôm chiếc hộp nhỏ bỏ vào trong tủ đựng đồ.
Cái tên Bạch Nguyên Hạo này, rất coi trọng bề ngoài thì phải. Cô chỉ bị một vết thương ở đầu gối thôi mà anh cũng gửi tặng cô một cái lọ thuốc gì đó, còn nói là trị sẹo rất tốt nữa.
Cũng tốt, cô cũng đâu muốn cái chân của mình đã ngắn ngủi lại còn có thêm vài vết " hoa văn " gì nữa.
Mặc vào bộ quần áo thể thao, Chi Anh xoay người đi tới sân thể dục.
Lạnh như vậy mà phải mặc cái bộ quần áo mỏng như vậy đứng ngoài trời, thực khổ nha.
" Này, đi đứng kiểu gì thế hả? "
Một nữ sinh với mái tóc ngắn màu đỏ rực, chống nạnh nhìn người trước mặt, nét mặt không mấy thân thiện.
Chi Anh đứng gần đó, cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô chỉ thấy xen lẫn trong đám người đó, bóng dáng nho nhỏ của Hoa Dao đang cúi đầu, hình như là muốn xin lỗi. Chỉ là, cô gái tóc đỏ và đám bạn không có ý định bỏ qua.
" Xin lỗi "
" Xin lỗi là xong à? Có biết đôi giày này là mẫu mới nhất không hả? Lại còn dám dẫm lên chân tôi, cậu chán sống rồi hả?"
Cô gái tóc đỏ giận giữ hét lên, tay túm lấy cổ áo màu trắng của Hoa Dao.
Hoa Dao đôi mắt lảng tránh ánh mắt hung giữ của người đối diện, trong miệng thủy chung nói xin lỗi.
" Đúng là đồ không biết điều "
Cô gái tóc đỏ buông tay, tiếp đó giơ tay lên tính tát xuống khuôn mặt xinh đẹp của Hao Dao.
Nhưng cô ta lại không ngờ tới, cái tay đang giơ lên bỗng chốc bị dừng lại giữa không trung.
" Bỏ ra "
Cô ta tức giận quát lên với người đang giữ chặt tay mình, cánh tay lại truyền đến đau đớn.
" Chi Anh. Cậu làm gì vậy? "
Hoa Dao chợt hốt hoảng lao qua gỡ tay Chi Anh khỏi cô gái tóc đỏ, bọn họ tuyệt đối không phải loại người dễ động đến.
" Dao Dao, cậu không sao chứ?"
Chi Anh buông tay khỏi cánh tay người kia, rất bình tĩnh chỉnh lại cổ áo cho Hoa Dao.
" Này, cậu là ai mà dám xen vào chuyện của tụi này ?"
Tống Trân - cô gái tóc đỏ bước tới, đẩy vai Chi Anh, hẳn là đã tức giận tới cực điểm, từ trước tới nay chưa ai dám ngăn cản cô hết.
" Tôi chẳng là ai cả. Bạn tôi đã xin lỗi bạn rồi mà, bạn còn muốn thế nào nữa "
" Xin lỗi sao? Nếu xin lỗi mà giải quyết được tất cả vấn đề thì đã chẳng có pháp luật "
Chi Anh đột nhiên trong lòng thầm đổ mồ hôi, cô có cảm giác mình đang xem phim truyền hình.
" Giày bẩn, có thể giặt "
" Cậu..."
Tống Trân cả giận chỉ tay vào mặt Chi Anh, định động tay động chân thì bàn tay một lần nữa bị ngăn lại.
" Từ Dĩnh, cậu cũng muốn ngăn cản tớ sao?"
Từ Dĩnh bình thản bỏ tay Tống Trân xuống, khóe miệng như thường lệ treo lên nụ cười thân thiện.
" Trân à, chuyện nhỏ thôi mà, cậu chấp nhặt với mấy bạn ấy làm gì?"
" Dĩnh, cậu đừng can thiệp vào"
" Bỏ đi, đôi giày này, có thể thay thế bằng đôi khác mà. Đi thôi, thầy cô tới rồi đó"
Từ Dĩnh mỉm cười nhìn Chi Anh, sau đó xoay người kéo theo cả đám đông rời đi.
Nhìn đám đông đã tản ra, Dao Dao mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
" Chi Anh à, cậu lẽ ra không nên....."
" Tại sao chứ? Cậu sao lại để cho họ bắt nạt như vậy? Chỉ là giầy bị bẩn một chút thôi mà."
" Cậu là đồ ngốc. Chuyện này đối với một du học sinh như cậu không tốt đâu. Bọn họ bắt nạt người khác quen rồi, mình cũng không phải gặp một hai lần, tớ nghĩ họ sẽ gây bất lợi cho cậu"
" Tớ biết rồi mà "
Nhìn Chi Anh vui vẻ không lo nghĩ gì khiến Hoa Dao tâm chợt bất an.
" Chi Anh, họ là cố nhằm vào cậu "
............
Tan trường trở về nhà, Chi Anh xỏ vào đôi dép bông bước vào nhà. ngay lập tức một khối trắng tinh lăn vào chân cô.
" A Bảo. Mi có đói không?"
Chi Anh ngồi xuống vuốt vuốt đầu A Bảo. Kể từ lúc Tiêu Thiên Mặc đi Thượng Hải, anh đã giao chú chó này cho cô chăm sóc, lại còn nói cô không được ngược đãi nó nữa.
" Chi Anh. Em dạy nó cái kiểu gì thế hả? Anh muốn làm thịt nó "
Nghe tiếng ai đó phẫn uất từ trong phòng bếp, Chi Anh ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Kính Minh mặc chiếc áo len xám cùng quần âu cùng màu đi ra, trên tay còn xách thao đôi giày da màu đen đã bị rách vài nhát.
" Ai kêu để giày lung tung "
" Em...em còn dám bênh nó "
Chi Anh lè lưỡi trêu chọc anh rồi cùng A Bảo chạy biến vào trong phòng , để lại Kính Minh phía sau tức giận nhìn đôi giày trên tay.
Chẳng lẽ, anh đi chân đất về nhà sao?
.....
" Ăn tối nào! Ai da, xem hôm nay đầu bếp tiểu nhị Minh phục vụ bản tiểu thư món gì đây?"
Chi Anh mặc một thân đồ ngủ bằng len rộng ngồi vào bàn.
Nhìn bộ dáng đắc ý của cô, Kính Minh chỉ khẽ cười. Con nhóc này từ bao giờ đã xem anh trở thành đầu bếp của cô rồi?
" Chi Anh. Tuần sau là sinh nhật của mẹ em. Em...có định về nước không?"
Kính Minh đưa bát cơm cho cô, ánh mắt vẫn chú ý theo dõi biểu cảm trên mặt cô.
Chỉ thấy sắc mặt cô thoáng biến sắc trong tik tok.
" Em...em bận rồi "
" Bận? Anh nghĩ em...."
" Ăn cơm thôi. Em đói lắm rồi"
Chi Anh ngắt lời anh, nhanh chóng gắp thức ăn vào bát.
Kính Minh hiểu nên cũng không nói thêm nữa. Nếu cô đã quyết, anh cũng thể khuyên ngăn được nữa.
Ăn được một lúc, Chi Anh như nhớ ra điều gì đó, cô buông bát xuống, gắp một miếng thịt chiên thật to bỏ vào bát Kính Minh.
" Hì . Anh ăn nhiều chút "
Hành động này khiến Kính Minh kinh ngạc suýt rơi cả đũa đang cầm trong tay. Còn cả điệu cười kia nữa, nhất định là có " âm mưu "
" Chi Anh. Em cứ nói. Giúp được anh sẽ giúp. "
" Không giúp được anh cũng nhất định phải giúp"
Chi Anh kích động lao qua túm cổ áo anh.
" Được được. Anh sợ em rồi. Em nói đi "
"......."
Kính Minh đôi mày khẽ nhíu lại nhìn người trước mặt. Xem ra, cô nếu có không muốn anh giúp, anh vẫn nhất định sẽ làm. Ai kêu người đó là cô cơ chứ.
/36
|