Đáp chuyến máy bay tại sân bay Nội Bài, Chi Anh hai tay khệ nệ hành lý tiến vào khu vực sân bãi đón tắc xi. Lại nghĩ cũng tủi thân, ngày đi không một ai đưa tiễn cô, ngày về cũng chẳng có lấy một bóng người, anh trai thì bận chuẩn bị tiệc tùng, chị dâu bị bụng bầu đi cũng bất tiện.
Lúc ở Thiên Tân, Tiêu Thiên Mặc cũng muốn đưa cô ra sân bay thế nhưng cô làm sao để anh làm như vậy được, dù gì anh cũng là một ngôi sao nổi tiếng, mà sân bay lại là địa điểm lúc nào cũng có fan hâm mộ túc trực, ngộ nhỡ họ bắt gặp anh và cô thì làm sao. Cho nên, Chi Anh vẫn là tự mình ngồi taxi tới sân bay, còn Kính Minh tên chết bầm đó đã sớm quay trở về từ mấy ngày hôm trước rồi, bộ đi với cô thì anh sợ cô bắt anh trả tiền vé máy bay sao?
Chi Anh đứng đợi cả nửa ngày cũng không bắt được một chiếc taxi nào, lý do à? Tại sao hôm nay lại xui xẻo như vậy, cô bị người khác cướp mất taxi không chỉ một mà rất nhiều lần.
Sao chổi, ngươi lại thù hằn gì với ta phải không?
Đang lúc Chi Anh hậm hực thầm kêu mười tám đời liệt tổ liệt tông nhà sao chổi ra mà “ân cần hỏi thăm” thì một chiếc taxi đi tới, còn dùng tín hiệu nháy đèn ra hiệu cho cô.
Thấy vậy, Chi anh hớn hở ra mặt đưa tay ra vẫy, chiếc taxi kia cũng rất thức thời tiến lại gần cô.
Thế nhưng ngay lúc này, một chiếcLamborghini Veneno màu bạc từ đâu tới chặn ngay giữa Chi Anh và chiếc taxi kia, nhìn hai chiếc xe đứng cạnh nhau đúng là một vịt một thiên nga.
Ai mà lại ngồi chiếc xe đắt tiền như vậy nhỉ?
Mà thôi, Chi Anh chẳng thèm quan tâm, cái xe này cư nhiên dám chắn tầm nhìn của cô, tuyệt đối là đồ đểu.
Chỉ thấy cửa xe bật mở, một người con trai trẻ tuổi mặc vec đen liền đi xuống, hắn gõ cửa chiếc taxi trắng nói gì đó với chú tài xế, một lúc lại thấy hắn mở ví ra đưa tờ một trăm USD qua cửa kính cho chú tài xế, họ nói gì căn bản Chi Anh đứng từ xa không nghe rõ, cô chỉ thấy nét mặt hắn ta thoáng dãn ra, quay trở lại xe dùng tiếng trung bản xứ nói một câu :
Thiếu gia, đã tìm được người dẫn đường, chúng ta có thể đi.
Hẳn trong xe còn một người nữa!
Và rồi, chiếc taxi trắng bỗng vụt qua trước mắt Chi Anh, đằng sau chiếc siêu xe màu bạc cũng bắt đầu lăn bánh đuổi theo.
Mẹ kiếp, ai nói cho cô biết cái quỷ gì đang xảy ra được hay không?
Cư nhiên lại bị cướp taxi một lần nữa!
Hừ, tên ngồi trong siêu xe kia nhất định là tên đầu sỏ.
Tên ôn vật!
................................................................
Bạch Nguyên hạo nằm dài trên sofa, khuôn mặt điển trai đã bị quyển tạp chí che lại, rõ là một bộ dạng lười biếng. Mấy ngày nay anh chạy show quá ác, đến nỗi không có cả thời gian rảnh tìm người kia trêu chọc. Anh cứ suy nghĩ mãi, rốt cuộc Chi Anh ấy và Mặc là quan hệ gì nhỉ? Anh còn nhớ lần Mặc uống say, cô nói cô là em họ của Mặc. Thế nhưng ngày hôm sau đó, anh thử thăm dò ở Mặc lại biết cô và cậu ấy chả có bất kỳ quan hệ nào? Anh biết nhưng cũng không vạch trần sự thât này, biết đâu cô sẽ vì chuyện như vậy mà lo ngại anh!
Lại nói, tên Mặc kia thật đáng ghét, ngay cả chuyện cô về nước mấy ngay cũng không báo cho anh tiễn cô một chút.
Lật quyển tạp chí xuống khỏi mặt, ánh mắt hình viên đạn bắn về phía cái người ngồi đối diện kia:
“ A Mặc. Cậu thật quá đáng! “
Lại phát hiện người kia một chút để ý cũng không có, ánh mắt trầm tư nhìn ra ngoài bầu trời màu xám u ám.
Đúng là nhàm chán mà.
Bạch Nguyên Hạo chán nản lại nằm vật xuống úp tạp chí lên mặt.
Đi ngủ cho khỏe!
Trong lòng Tiêu Thiên Mặc rối như tơ vò, anh không biết cái cảm xúc chết tiệt gì đang tri phối mình. Tại sao hình ảnh Trần Nhiên Nghi hôn anh lại cứ lấn áp tâm trí anh. Anh và cô vốn không có bắt đầu, chỉ có kết thúc, tại sao cô cứ như vậy quay về nói tìm anh. Không phải anh từng rất khát khao nụ hôn kia ư, tại sao bây giờ nó lại nặng nề như vậy?
Anh nhất định làm rõ chuyện này!
Cầm lấy áo khoác lên, Tiêu Thiên Mặc lặng lẽ rời khỏi phòng, bỏ lại trên sofa Bạch Nguyên Hạo đã chìm vào mộng đẹp từ bao giờ.
Lúc ở Thiên Tân, Tiêu Thiên Mặc cũng muốn đưa cô ra sân bay thế nhưng cô làm sao để anh làm như vậy được, dù gì anh cũng là một ngôi sao nổi tiếng, mà sân bay lại là địa điểm lúc nào cũng có fan hâm mộ túc trực, ngộ nhỡ họ bắt gặp anh và cô thì làm sao. Cho nên, Chi Anh vẫn là tự mình ngồi taxi tới sân bay, còn Kính Minh tên chết bầm đó đã sớm quay trở về từ mấy ngày hôm trước rồi, bộ đi với cô thì anh sợ cô bắt anh trả tiền vé máy bay sao?
Chi Anh đứng đợi cả nửa ngày cũng không bắt được một chiếc taxi nào, lý do à? Tại sao hôm nay lại xui xẻo như vậy, cô bị người khác cướp mất taxi không chỉ một mà rất nhiều lần.
Sao chổi, ngươi lại thù hằn gì với ta phải không?
Đang lúc Chi Anh hậm hực thầm kêu mười tám đời liệt tổ liệt tông nhà sao chổi ra mà “ân cần hỏi thăm” thì một chiếc taxi đi tới, còn dùng tín hiệu nháy đèn ra hiệu cho cô.
Thấy vậy, Chi anh hớn hở ra mặt đưa tay ra vẫy, chiếc taxi kia cũng rất thức thời tiến lại gần cô.
Thế nhưng ngay lúc này, một chiếcLamborghini Veneno màu bạc từ đâu tới chặn ngay giữa Chi Anh và chiếc taxi kia, nhìn hai chiếc xe đứng cạnh nhau đúng là một vịt một thiên nga.
Ai mà lại ngồi chiếc xe đắt tiền như vậy nhỉ?
Mà thôi, Chi Anh chẳng thèm quan tâm, cái xe này cư nhiên dám chắn tầm nhìn của cô, tuyệt đối là đồ đểu.
Chỉ thấy cửa xe bật mở, một người con trai trẻ tuổi mặc vec đen liền đi xuống, hắn gõ cửa chiếc taxi trắng nói gì đó với chú tài xế, một lúc lại thấy hắn mở ví ra đưa tờ một trăm USD qua cửa kính cho chú tài xế, họ nói gì căn bản Chi Anh đứng từ xa không nghe rõ, cô chỉ thấy nét mặt hắn ta thoáng dãn ra, quay trở lại xe dùng tiếng trung bản xứ nói một câu :
Thiếu gia, đã tìm được người dẫn đường, chúng ta có thể đi.
Hẳn trong xe còn một người nữa!
Và rồi, chiếc taxi trắng bỗng vụt qua trước mắt Chi Anh, đằng sau chiếc siêu xe màu bạc cũng bắt đầu lăn bánh đuổi theo.
Mẹ kiếp, ai nói cho cô biết cái quỷ gì đang xảy ra được hay không?
Cư nhiên lại bị cướp taxi một lần nữa!
Hừ, tên ngồi trong siêu xe kia nhất định là tên đầu sỏ.
Tên ôn vật!
................................................................
Bạch Nguyên hạo nằm dài trên sofa, khuôn mặt điển trai đã bị quyển tạp chí che lại, rõ là một bộ dạng lười biếng. Mấy ngày nay anh chạy show quá ác, đến nỗi không có cả thời gian rảnh tìm người kia trêu chọc. Anh cứ suy nghĩ mãi, rốt cuộc Chi Anh ấy và Mặc là quan hệ gì nhỉ? Anh còn nhớ lần Mặc uống say, cô nói cô là em họ của Mặc. Thế nhưng ngày hôm sau đó, anh thử thăm dò ở Mặc lại biết cô và cậu ấy chả có bất kỳ quan hệ nào? Anh biết nhưng cũng không vạch trần sự thât này, biết đâu cô sẽ vì chuyện như vậy mà lo ngại anh!
Lại nói, tên Mặc kia thật đáng ghét, ngay cả chuyện cô về nước mấy ngay cũng không báo cho anh tiễn cô một chút.
Lật quyển tạp chí xuống khỏi mặt, ánh mắt hình viên đạn bắn về phía cái người ngồi đối diện kia:
“ A Mặc. Cậu thật quá đáng! “
Lại phát hiện người kia một chút để ý cũng không có, ánh mắt trầm tư nhìn ra ngoài bầu trời màu xám u ám.
Đúng là nhàm chán mà.
Bạch Nguyên Hạo chán nản lại nằm vật xuống úp tạp chí lên mặt.
Đi ngủ cho khỏe!
Trong lòng Tiêu Thiên Mặc rối như tơ vò, anh không biết cái cảm xúc chết tiệt gì đang tri phối mình. Tại sao hình ảnh Trần Nhiên Nghi hôn anh lại cứ lấn áp tâm trí anh. Anh và cô vốn không có bắt đầu, chỉ có kết thúc, tại sao cô cứ như vậy quay về nói tìm anh. Không phải anh từng rất khát khao nụ hôn kia ư, tại sao bây giờ nó lại nặng nề như vậy?
Anh nhất định làm rõ chuyện này!
Cầm lấy áo khoác lên, Tiêu Thiên Mặc lặng lẽ rời khỏi phòng, bỏ lại trên sofa Bạch Nguyên Hạo đã chìm vào mộng đẹp từ bao giờ.
/36
|