Lựa chọn?
Có lẽ chẳng ai muốn phải lựa chọn, nhưng người ta lại không thể không thừa nhận sự thật rằng cuộc sống này luôn xoay quanh những sự lựa chọn. Ai cũng muốn nhận những thứ tốt, thứ yêu thích về mình. Đúng vậy, cảm xúc đến từ trái tim rất rõ ràng nhưng có những con người vẫn cố chấp không chọn nó.
Đôi khi, người ta vẫn chọn con đường không phải theo con tim mình mách bảo . Bởi có lẽ, như vậy sẽ tốt cho mọi thứ!
...
“ Anh Kính Minh! Nếu như anh phải cưới một người mà anh không yêu vì muốn người anh yêu thương vui. Anh có chấp nhận không?”
“ Nếu người ấy vui, anh sẽ xem xét!”
Đó là câu trả lời của Kính Minh, Chi Anh cứ miên man suy nghĩ suốt một hồi. Nếu là cô, cô sẽ rất khó chịu, sao anh có thể nhanh trả lời như vậy. Cô yêu thương họ, cho dù sự yêu thương này không được đáp trả, nhưng để khiến họ vui, cô phải hy sinh hạnh phúc của mình? Có đáng không?
Bên tai vang lên mờ nhạt một nụ cười khổ! Chỉ là Chi Anh không biết, người ấy của anh và người ấy của cô là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau...
Xe dừng chân tại quán cafe nhỏ, Chi Anh mới kết thúc dòng suy nghĩ, thu lại ánh mắt nhìn xa xăm, cô kéo cao cổ áo khoác rồi mở cửa xe đi xuống. Kính Minh đã đứng bên cạnh từ lúc nào, anh im lặng bước chân chần chừ khiến Chi Anh không kiên nhẫn kéo tay anh đi thẳng vào trong. Kính Minh này từ khi nào lại nhát gái như vậy rồi? Lại nhớ đến lúc nghe Lâm Ái khoe anh đã chấp nhận cái hẹn của chị mà Chi Anh như sấm sét nổ ngang tai. Cô không ngờ hai người lại tiến triển nhanh như thế, cô mới chỉ “ vô tình “ để lại trên xe anh một bức ảnh và tốn mất mấy lit nước bọt PR cho Lâm Ái chút thôi mà.
Đúng là, thấy gái đẹp là mất kiểm soát luôn!
“ Anh Kính Minh, lát nữa anh đừng vì chị ấy xinh đẹp quá mà thần mặt ra nhé. Mất điểm lắm đấy!”
Mặt ai đó đã đen lại rồi. Cô nghĩ anh sẽ như vậy sao?
“ Anh không giống em. Tất nhiên sẽ không như vậy!”
“ Em? Em thì liên quan gì chứ? “
“ Không phải là ai khi thấy Ella thì ngây người ra hả? Anh còn suýt nữa nghĩ em bị đồng tính luyến ái nữa đấy!”
“ Anh thử dám có suy nghĩ ấy xem “
Chi Anh nhăn mặt , tay lén nhéo lên eo anh. Cô chợt nhận ra, hình như trong cuộc đời này, cô chỉ bắt nạt được mỗi mình anh. Đau lòng quá rồi!
Một thời gian dài lại trôi qua.
Lúc này, Lâm Ái mới vội vàng từ cửa xuất hiện, cô rất nhanh phát hiện ra người ấy. Anh ngồi cạnh cửa sổ, bộ vec đen trên người tỏa ra khí chất nam tính chững chạc, bất quá lại hơi cô đơn.
“ Chào anh! Xin lỗi vì đã để anh đợi lâu, em bị kẹt xe vì tuyết nên tới trễ”
Cô vội mở miệng, mong là anh sẽ không trừ điểm, mới buổi hẹn đầu đã thảm rồi!
Anh khẽ gật đầu, bình tĩnh nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt vì vội vã mà tóc có chút rối loạn. Ở cô hình như có một nguồn sức sống rất mãnh liệt khiến người ta tiếp xúc liền cảm thấy rất vui vẻ.
“ Ngồi đi. Đừng đứng khẩn trương như vậy, tôi không khó tính như em nghĩ “
Lâm Ái lại được một phen choáng váng si mê, anh quá tinh tế, cô thích!
Vừa mới ngồi xuống, lại bị một bàn đầy cốc trà sữa mà bánh ngọt đã hết khiến cô đổ mồ hôi, có chút ngạc nhiên nhìn anh khiến anh lại phải giải thích.
“ Là Chi Anh ăn “
“ À. Vậy...em ấy đâu rồi ?”
Còn đâu nữa, ăn hết một đống thứ đồ ngọt này rồi chắc đang trò truyện với cái nhà vệ sinh chứ gì. Hại anh bị người ta hiểu lầm thay cô.
“ Em ở đây! Lâm Ái, thời gian của anh ấy là vàng bạc, chị lại để anh ấy leo cây. Xem nên dùng cả đời báo đáp người ta đi “
Nhắc đến tào tháo là tào tháo tới, thiêng hơn cả thổ công rồi. Còn nói linh tinh nữa, Kính Minh và Lâm Ái không hẹn cùng nguýt cô một cái.
Gì?
Chi Anh lập tức im bặt, hai cái người này, dám dùng ánh mắt đó nhìn cô. Mà cũng quái, hẹn hò xem mắt còn lôi cô đi cùng làm gì không biết.
“ Chi Anh. Em ra đây một chút đã “
Lâm Ái liền kéo cô lại một góc, khuôn mặt đã đỏ lựng lên rồi.
“ Sao em lại ở đây? “
“Anh ấy nhất quyết kéo em theo đấy chứ! “
“ Thôi bỏ đi. Em xem hôm nay chị đã ổn chưa? “
Nói rồi, chị xoay người một vòng, tóc xoăn dài còn lướt qua mặt Chi Anh.
“ Rất ổn đấy. Chị yên tâm đi, Anh ấy cũng không phải người quá cầu kì ngoại hình. “
“ Không cầu kì tại sao đến giờ anh ấy vẫn chưa có bạn gái?”
Cái này, Chi Anh cũng gãi đầu chịu chết! Cô từng thấy trong điện thoại của anh có rất nhiều những tin nhắn tán tỉnh nào đó nhưng anh chẳng bao giờ đọc, còn thẳng tay cho số điện thoại vào danh sách đen. Thế nhưng với Lâm Ái lần này lại có khác biệt. Rất khó hiểu!
Thì thầm to nhỏ một hồi, hai người rốt cuộc cũng quay trở lại bàn trà, không thể để anh đợi quá lâu thêm nữa.
“ Hai người nói chuyện tự nhiên nhé! Em ra ngoài đi dạo một lát
Chi Anh cũng không muốn làm bóng đèn nên đành rời đi.
“ Đi cẩn thận “ Anh nhắc.
“ Lát nữa đừng chờ em. Em tự về nhà được. “
“ Có ổn không. Hay anh kêu Lương Huy đón em?”
“ Tên mặt lạnh đó á, thôi thôi đi. Mà kệ em. Hai người cứ tự nhiên. Bye nhé !”
Trước khi chạy đi cô còn len lén nháy mắt với Lâm Ái. Cô giúp được đến đây thôi, phần còn lại tùy thuộc vào chị rồi.
................
Trong phòng bệnh màu trắng muốt lạnh lẽo nồng nặc mùi thuốc khử trùng, một người phụ nữ mái tóc đen thả dài, cả người mặc bộ quần áo bệnh nhân màu xanh nhạt nằm trên giường. Ánh mắt cứ vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ, trên tay còn có vết thương chưa lành được băng bó cẩn thận. Bên cạnh, một chàng trai ngồi tỉ mỉ giúp bà thay bông băng, nhìn vết cắt nơi cổ tay người phụ nữ ấy khiến lồng ngực anh quặn thắt.
Đã là lần thứ bao nhiêu rồi bà có ý định tự vẫn? Anh không nhớ nữa, đã gần hai mươi năm rồi, lẽ nào thời gian không thể làm chai sạn đi vết thương nơi cõi lòng ấy. Nếu như hôm nay, anh không tới, liệu có phải bà đã ở rất xa rồi không?
“ Mẹ. Hà tất phải làm khổ bản thân như vậy “
Đáp lại anh vẫn là sự im lặng quen thuộc.
“ Không phải mẹ còn có con sao? Vì sao muốn bỏ con chỉ vì kẻ phụ bạc đó ? “
Anh nhẹ ôm lấy bà, giọng nói như nghẹn đắng.
“ Mẹ. Chúng ta về nhà được không? Chỉ có hai mẹ con mình thôi. Được không?”
Người phụ nữ ấy lại ngẩn ngơ nhìn anh, khuôn mặt cho dù năm tháng đi qua cũng không lấy được hết vẻ đẹp của bà. Chỉ tiếc là... hồng nhan thì bạc mệnh, mà mệnh lại là một chữ tình.
.......
Chi Anh rời khỏi quán cafe của Lâm Ái, một mình đi dạo trên đường phố ngắm cảnh. Nơi này là trung tâm thành phố nên khá sầm uất, xe cộ dòng người ồn ào náo nhiệt khiến cô có chút đau đầu. Lại vì miên man suy nghĩ chuyện của mình mà va phải người trên đường.
“ Mắt mũi cô để đi đâu thế hả “
Cô gái trên kia tay nhặt đống giấy tờ tung bay trên đất cũng không quên bực tức. Chi Anh chỉ biết rối rít xin lỗi rồi ngồi xuống nhặt cùng.
“ Trời ạ. Cô đúng là xui xẻo. Xem này hỏng hết cả giấy tờ của tôi rồi “
Chi Anh lúc này mới để ý một tờ giấy trên tay chị gái kia đã bị tuyết làm ướt mất một mảng, chữ cũng bị nhòe đi không nhìn rõ.
“ Xin lỗi. Tôi không cố ý “
Cô nhi nhí xin lỗi, thật sự không có cố ý mà.
“ Bực cả mình. Xui xẻo “
“Có chuyện gì mà ầm ĩ vậy thư kí Đổng “
Một giọng nói nam tính vang lên, Chi Anh theo phản xạ quay lại phía sau. Một người con trai trẻ mặc vec xám sang trọng trầm tĩnh bước lại, theo sau còn có một người mặc vec đen xách theo cặp tài liệu.
Gặp quỷ rồi!
Chi Anh thầm kêu trong lòng!
Cô gái kia vừa nãy còn cáu gắt giọng nói bỗng mềm nhũn, vẻ mặt khổ sở cúi đầu.
“ Tổng giám đốc. Cô gái này làm tôi bị rơi tài liệu, có chút hỏng hóc “
“ Là tài liệu gì ? “
“ Là hợp đồng với công ti M. “
Thôi xong. Ngay lúc này, ai đó muốn bỏ trốn thật nhanh!
“ Tôi... tôi “
Cô ấp úng không biết nên làm như thế nào cho phải thì cái người tổng giám đốc kia lại nở một nụ cười mà theo Chi Anh thấy thì rất.. đểu.
“ Dương Chi Anh. Trái đất nhỏ quá nhỉ. Chúng ta lại gặp nhau rồi?”
Làm gì mà gọi cả tên lẫn họ nhà cô lên vậy, không phải người ta hay gọi tiểu thư này tiểu thư kia sao. Vậy cô cũng gọi lại cho công bằng!
“ Tiêu Thiên Hải. Chào anh. Tôi có việc bận, xin đi trước. Thế nhé!”
Chân chưa kịp bước, lại bị một giọng nói rét lạnh từ phía sau dọa nạt.
“ Đứng lại. “
“ Chuyện làm hỏng tài liệu của tôi, em cứ như vậy mà bỏ đi sao?”
Cô biết mà, tên này giỏi tính kế người khác như vậy sao dễ dàng để cô đi. Lập tức cười giả lả:
“ Ha..ha. Chuyện này tôi không cố ý, mong anh bỏ qua. “
“ Bỏ qua? Đây là hợp đồng trị giá bạc tỉ. Dễ dàng như vậy e là không phải phong cách của người kinh doanh chúng tôi. Chi Anh xem nên bồi thường như thế nào?”
Gì, Bạc tỉ á? Muốn cô bồi thường? Cô đi cướp nhà băng ra tiền trả anh ta chắc. Chịu không được liền chối vậy.
“ Anh xem. Thực ra, tôi cũng không nhất thiết phải bồi thường đâu “
“ Vì sao?”
Tiêu Thiên Hải phát hiện, nói chuyện cùng cô càng làm anh có chút hứng thứ, cũng quên mất mình lại đứng trên đường cùng một cô gái đôi co.
“ Đúng là tôi không chú ý nên va phải chị gái này. Tôi cũng đã xin lỗi rồi. Nhưng cũng phải nói chị ấy thấy tôi mà không tránh. Nên cũng sai. “
“ Cô...”
Cô gái thư ký Đổng bên cạnh suýt nữa ngất xỉu.
“ Va chạm không tính cũng được. Nhưng cũng một phần tại Chi Anh mà hợp đồng của tôi bị hỏng. Thế nào?
Tiêu Thiên Hải âm u nhìn cô, rất muốn xem cái miệng nhỏ kia còn thốt ra được lý lẽ gì. Cũng không ngờ.. .
“ A. Hợp đồng hỏng cái này lại càng không liên quan tới tôi. Do chị gái đây không cầm chắc nên mới tuột tay mà.
“ Cái gì?”
Thư ký Đổng đã có dấu hiệu mất bình tĩnh. Thế nào mà tội lỗi lại đặt hết lên người chị ta rồi?
“ Lại nói do công ti anh quá sơ suất đi. Giấy in hợp đồng quá mỏng nên gặp một xíu nước đã ướt rồi, mực in cũng quá kém chất lượng đi mới có thể bị nhòe như vậy.”
Vậy sao?
“ Cho nên ?”
“ Cho nên tôi là hoàn toàn vô tội. Thế nha. Tôi đi trước “
Nói xong cũng không ngần ngại mà xoay người đi nhật nhanh.
Còn phía Tiêu Thiên Hải chỉ thấy mây đen kéo qua đỉnh đầu. Cô gái này, một hai câu liền đổi trắng thay đen phủi sạch trách nhiệm của mình sang cho người khác xong còn nghênh ngang rời đi?
“ Bắt lại !”
Lúc Âu phía sau hiểu ý tiến lên phía trước, rất nhanh đã tóm lại được người vừa mới khoa môi múa mép đi nhanh hơn chạy kia lại. Xin lỗi nhé, hắn ta cũng vẫn nhớ mối thù hôm nào.
“ Làm gì? Các người làm gì vậy? Bỏ tôi ra. Bỏ ra. Không phải đã giải quyết rõ ràng rồi sao?”
Có lẽ chẳng ai muốn phải lựa chọn, nhưng người ta lại không thể không thừa nhận sự thật rằng cuộc sống này luôn xoay quanh những sự lựa chọn. Ai cũng muốn nhận những thứ tốt, thứ yêu thích về mình. Đúng vậy, cảm xúc đến từ trái tim rất rõ ràng nhưng có những con người vẫn cố chấp không chọn nó.
Đôi khi, người ta vẫn chọn con đường không phải theo con tim mình mách bảo . Bởi có lẽ, như vậy sẽ tốt cho mọi thứ!
...
“ Anh Kính Minh! Nếu như anh phải cưới một người mà anh không yêu vì muốn người anh yêu thương vui. Anh có chấp nhận không?”
“ Nếu người ấy vui, anh sẽ xem xét!”
Đó là câu trả lời của Kính Minh, Chi Anh cứ miên man suy nghĩ suốt một hồi. Nếu là cô, cô sẽ rất khó chịu, sao anh có thể nhanh trả lời như vậy. Cô yêu thương họ, cho dù sự yêu thương này không được đáp trả, nhưng để khiến họ vui, cô phải hy sinh hạnh phúc của mình? Có đáng không?
Bên tai vang lên mờ nhạt một nụ cười khổ! Chỉ là Chi Anh không biết, người ấy của anh và người ấy của cô là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau...
Xe dừng chân tại quán cafe nhỏ, Chi Anh mới kết thúc dòng suy nghĩ, thu lại ánh mắt nhìn xa xăm, cô kéo cao cổ áo khoác rồi mở cửa xe đi xuống. Kính Minh đã đứng bên cạnh từ lúc nào, anh im lặng bước chân chần chừ khiến Chi Anh không kiên nhẫn kéo tay anh đi thẳng vào trong. Kính Minh này từ khi nào lại nhát gái như vậy rồi? Lại nhớ đến lúc nghe Lâm Ái khoe anh đã chấp nhận cái hẹn của chị mà Chi Anh như sấm sét nổ ngang tai. Cô không ngờ hai người lại tiến triển nhanh như thế, cô mới chỉ “ vô tình “ để lại trên xe anh một bức ảnh và tốn mất mấy lit nước bọt PR cho Lâm Ái chút thôi mà.
Đúng là, thấy gái đẹp là mất kiểm soát luôn!
“ Anh Kính Minh, lát nữa anh đừng vì chị ấy xinh đẹp quá mà thần mặt ra nhé. Mất điểm lắm đấy!”
Mặt ai đó đã đen lại rồi. Cô nghĩ anh sẽ như vậy sao?
“ Anh không giống em. Tất nhiên sẽ không như vậy!”
“ Em? Em thì liên quan gì chứ? “
“ Không phải là ai khi thấy Ella thì ngây người ra hả? Anh còn suýt nữa nghĩ em bị đồng tính luyến ái nữa đấy!”
“ Anh thử dám có suy nghĩ ấy xem “
Chi Anh nhăn mặt , tay lén nhéo lên eo anh. Cô chợt nhận ra, hình như trong cuộc đời này, cô chỉ bắt nạt được mỗi mình anh. Đau lòng quá rồi!
Một thời gian dài lại trôi qua.
Lúc này, Lâm Ái mới vội vàng từ cửa xuất hiện, cô rất nhanh phát hiện ra người ấy. Anh ngồi cạnh cửa sổ, bộ vec đen trên người tỏa ra khí chất nam tính chững chạc, bất quá lại hơi cô đơn.
“ Chào anh! Xin lỗi vì đã để anh đợi lâu, em bị kẹt xe vì tuyết nên tới trễ”
Cô vội mở miệng, mong là anh sẽ không trừ điểm, mới buổi hẹn đầu đã thảm rồi!
Anh khẽ gật đầu, bình tĩnh nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt vì vội vã mà tóc có chút rối loạn. Ở cô hình như có một nguồn sức sống rất mãnh liệt khiến người ta tiếp xúc liền cảm thấy rất vui vẻ.
“ Ngồi đi. Đừng đứng khẩn trương như vậy, tôi không khó tính như em nghĩ “
Lâm Ái lại được một phen choáng váng si mê, anh quá tinh tế, cô thích!
Vừa mới ngồi xuống, lại bị một bàn đầy cốc trà sữa mà bánh ngọt đã hết khiến cô đổ mồ hôi, có chút ngạc nhiên nhìn anh khiến anh lại phải giải thích.
“ Là Chi Anh ăn “
“ À. Vậy...em ấy đâu rồi ?”
Còn đâu nữa, ăn hết một đống thứ đồ ngọt này rồi chắc đang trò truyện với cái nhà vệ sinh chứ gì. Hại anh bị người ta hiểu lầm thay cô.
“ Em ở đây! Lâm Ái, thời gian của anh ấy là vàng bạc, chị lại để anh ấy leo cây. Xem nên dùng cả đời báo đáp người ta đi “
Nhắc đến tào tháo là tào tháo tới, thiêng hơn cả thổ công rồi. Còn nói linh tinh nữa, Kính Minh và Lâm Ái không hẹn cùng nguýt cô một cái.
Gì?
Chi Anh lập tức im bặt, hai cái người này, dám dùng ánh mắt đó nhìn cô. Mà cũng quái, hẹn hò xem mắt còn lôi cô đi cùng làm gì không biết.
“ Chi Anh. Em ra đây một chút đã “
Lâm Ái liền kéo cô lại một góc, khuôn mặt đã đỏ lựng lên rồi.
“ Sao em lại ở đây? “
“Anh ấy nhất quyết kéo em theo đấy chứ! “
“ Thôi bỏ đi. Em xem hôm nay chị đã ổn chưa? “
Nói rồi, chị xoay người một vòng, tóc xoăn dài còn lướt qua mặt Chi Anh.
“ Rất ổn đấy. Chị yên tâm đi, Anh ấy cũng không phải người quá cầu kì ngoại hình. “
“ Không cầu kì tại sao đến giờ anh ấy vẫn chưa có bạn gái?”
Cái này, Chi Anh cũng gãi đầu chịu chết! Cô từng thấy trong điện thoại của anh có rất nhiều những tin nhắn tán tỉnh nào đó nhưng anh chẳng bao giờ đọc, còn thẳng tay cho số điện thoại vào danh sách đen. Thế nhưng với Lâm Ái lần này lại có khác biệt. Rất khó hiểu!
Thì thầm to nhỏ một hồi, hai người rốt cuộc cũng quay trở lại bàn trà, không thể để anh đợi quá lâu thêm nữa.
“ Hai người nói chuyện tự nhiên nhé! Em ra ngoài đi dạo một lát
Chi Anh cũng không muốn làm bóng đèn nên đành rời đi.
“ Đi cẩn thận “ Anh nhắc.
“ Lát nữa đừng chờ em. Em tự về nhà được. “
“ Có ổn không. Hay anh kêu Lương Huy đón em?”
“ Tên mặt lạnh đó á, thôi thôi đi. Mà kệ em. Hai người cứ tự nhiên. Bye nhé !”
Trước khi chạy đi cô còn len lén nháy mắt với Lâm Ái. Cô giúp được đến đây thôi, phần còn lại tùy thuộc vào chị rồi.
................
Trong phòng bệnh màu trắng muốt lạnh lẽo nồng nặc mùi thuốc khử trùng, một người phụ nữ mái tóc đen thả dài, cả người mặc bộ quần áo bệnh nhân màu xanh nhạt nằm trên giường. Ánh mắt cứ vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ, trên tay còn có vết thương chưa lành được băng bó cẩn thận. Bên cạnh, một chàng trai ngồi tỉ mỉ giúp bà thay bông băng, nhìn vết cắt nơi cổ tay người phụ nữ ấy khiến lồng ngực anh quặn thắt.
Đã là lần thứ bao nhiêu rồi bà có ý định tự vẫn? Anh không nhớ nữa, đã gần hai mươi năm rồi, lẽ nào thời gian không thể làm chai sạn đi vết thương nơi cõi lòng ấy. Nếu như hôm nay, anh không tới, liệu có phải bà đã ở rất xa rồi không?
“ Mẹ. Hà tất phải làm khổ bản thân như vậy “
Đáp lại anh vẫn là sự im lặng quen thuộc.
“ Không phải mẹ còn có con sao? Vì sao muốn bỏ con chỉ vì kẻ phụ bạc đó ? “
Anh nhẹ ôm lấy bà, giọng nói như nghẹn đắng.
“ Mẹ. Chúng ta về nhà được không? Chỉ có hai mẹ con mình thôi. Được không?”
Người phụ nữ ấy lại ngẩn ngơ nhìn anh, khuôn mặt cho dù năm tháng đi qua cũng không lấy được hết vẻ đẹp của bà. Chỉ tiếc là... hồng nhan thì bạc mệnh, mà mệnh lại là một chữ tình.
.......
Chi Anh rời khỏi quán cafe của Lâm Ái, một mình đi dạo trên đường phố ngắm cảnh. Nơi này là trung tâm thành phố nên khá sầm uất, xe cộ dòng người ồn ào náo nhiệt khiến cô có chút đau đầu. Lại vì miên man suy nghĩ chuyện của mình mà va phải người trên đường.
“ Mắt mũi cô để đi đâu thế hả “
Cô gái trên kia tay nhặt đống giấy tờ tung bay trên đất cũng không quên bực tức. Chi Anh chỉ biết rối rít xin lỗi rồi ngồi xuống nhặt cùng.
“ Trời ạ. Cô đúng là xui xẻo. Xem này hỏng hết cả giấy tờ của tôi rồi “
Chi Anh lúc này mới để ý một tờ giấy trên tay chị gái kia đã bị tuyết làm ướt mất một mảng, chữ cũng bị nhòe đi không nhìn rõ.
“ Xin lỗi. Tôi không cố ý “
Cô nhi nhí xin lỗi, thật sự không có cố ý mà.
“ Bực cả mình. Xui xẻo “
“Có chuyện gì mà ầm ĩ vậy thư kí Đổng “
Một giọng nói nam tính vang lên, Chi Anh theo phản xạ quay lại phía sau. Một người con trai trẻ mặc vec xám sang trọng trầm tĩnh bước lại, theo sau còn có một người mặc vec đen xách theo cặp tài liệu.
Gặp quỷ rồi!
Chi Anh thầm kêu trong lòng!
Cô gái kia vừa nãy còn cáu gắt giọng nói bỗng mềm nhũn, vẻ mặt khổ sở cúi đầu.
“ Tổng giám đốc. Cô gái này làm tôi bị rơi tài liệu, có chút hỏng hóc “
“ Là tài liệu gì ? “
“ Là hợp đồng với công ti M. “
Thôi xong. Ngay lúc này, ai đó muốn bỏ trốn thật nhanh!
“ Tôi... tôi “
Cô ấp úng không biết nên làm như thế nào cho phải thì cái người tổng giám đốc kia lại nở một nụ cười mà theo Chi Anh thấy thì rất.. đểu.
“ Dương Chi Anh. Trái đất nhỏ quá nhỉ. Chúng ta lại gặp nhau rồi?”
Làm gì mà gọi cả tên lẫn họ nhà cô lên vậy, không phải người ta hay gọi tiểu thư này tiểu thư kia sao. Vậy cô cũng gọi lại cho công bằng!
“ Tiêu Thiên Hải. Chào anh. Tôi có việc bận, xin đi trước. Thế nhé!”
Chân chưa kịp bước, lại bị một giọng nói rét lạnh từ phía sau dọa nạt.
“ Đứng lại. “
“ Chuyện làm hỏng tài liệu của tôi, em cứ như vậy mà bỏ đi sao?”
Cô biết mà, tên này giỏi tính kế người khác như vậy sao dễ dàng để cô đi. Lập tức cười giả lả:
“ Ha..ha. Chuyện này tôi không cố ý, mong anh bỏ qua. “
“ Bỏ qua? Đây là hợp đồng trị giá bạc tỉ. Dễ dàng như vậy e là không phải phong cách của người kinh doanh chúng tôi. Chi Anh xem nên bồi thường như thế nào?”
Gì, Bạc tỉ á? Muốn cô bồi thường? Cô đi cướp nhà băng ra tiền trả anh ta chắc. Chịu không được liền chối vậy.
“ Anh xem. Thực ra, tôi cũng không nhất thiết phải bồi thường đâu “
“ Vì sao?”
Tiêu Thiên Hải phát hiện, nói chuyện cùng cô càng làm anh có chút hứng thứ, cũng quên mất mình lại đứng trên đường cùng một cô gái đôi co.
“ Đúng là tôi không chú ý nên va phải chị gái này. Tôi cũng đã xin lỗi rồi. Nhưng cũng phải nói chị ấy thấy tôi mà không tránh. Nên cũng sai. “
“ Cô...”
Cô gái thư ký Đổng bên cạnh suýt nữa ngất xỉu.
“ Va chạm không tính cũng được. Nhưng cũng một phần tại Chi Anh mà hợp đồng của tôi bị hỏng. Thế nào?
Tiêu Thiên Hải âm u nhìn cô, rất muốn xem cái miệng nhỏ kia còn thốt ra được lý lẽ gì. Cũng không ngờ.. .
“ A. Hợp đồng hỏng cái này lại càng không liên quan tới tôi. Do chị gái đây không cầm chắc nên mới tuột tay mà.
“ Cái gì?”
Thư ký Đổng đã có dấu hiệu mất bình tĩnh. Thế nào mà tội lỗi lại đặt hết lên người chị ta rồi?
“ Lại nói do công ti anh quá sơ suất đi. Giấy in hợp đồng quá mỏng nên gặp một xíu nước đã ướt rồi, mực in cũng quá kém chất lượng đi mới có thể bị nhòe như vậy.”
Vậy sao?
“ Cho nên ?”
“ Cho nên tôi là hoàn toàn vô tội. Thế nha. Tôi đi trước “
Nói xong cũng không ngần ngại mà xoay người đi nhật nhanh.
Còn phía Tiêu Thiên Hải chỉ thấy mây đen kéo qua đỉnh đầu. Cô gái này, một hai câu liền đổi trắng thay đen phủi sạch trách nhiệm của mình sang cho người khác xong còn nghênh ngang rời đi?
“ Bắt lại !”
Lúc Âu phía sau hiểu ý tiến lên phía trước, rất nhanh đã tóm lại được người vừa mới khoa môi múa mép đi nhanh hơn chạy kia lại. Xin lỗi nhé, hắn ta cũng vẫn nhớ mối thù hôm nào.
“ Làm gì? Các người làm gì vậy? Bỏ tôi ra. Bỏ ra. Không phải đã giải quyết rõ ràng rồi sao?”
/36
|