Editor: Ngạn Tịnh.
Chờ cô ngủ rồi, Cố Hành Thâm mới ngồi dậy châm điếu thuốc.
Chắc hẳn đã gặp phải ác mộng rồi, cho nên mới có thể tự động chạy đến tìm anh.
Vừa rồi rõ ràng nhìn thấy dấu vết nước mắt trên má cô, nhưng anh không vạch trần.
Bốn năm trước, ngày thi vào trường cao đẳng, cô giống như phát điên bỏ cả buổi thi, đuổi theo Tần Nghêu. Kết quả khiến cho người mẹ đuổi theo sau mình bị một chiếc xe vận tải đâm...
Bắt đầu từ hôm đó, cô sợ ngủ một mình, mỗi đêm đều phải có anh nằm bên cạnh mới chìm vào giấc ngủ được.
Nhưng bỗng có một ngày, cô không muốn ngủ cùng anh nữa, thậm chí đưa ra yêu cầu muốn ở ký túc xá của trường. Anh cứ tưởng rằng cô chỉ tùy tiện nói mà thôi, lại không ngờ cô thế nhưng quật cường dùng tuyệt thực kháng nghị.
Tận lực xa cách như vậy, anh làm sao có thể không cảm nhận ra được.
Cô đúng là vẫn để ý đi! Trách anh không nói cho cô biết chuyện Tần Nghêu cùng Tiểu Nhu qua lại với nhau, trách anh làm cho cô là người biết cuối cùng.
-------
Sáng sớm ngày hôm sau.
"Tiểu Kiều, cuối tuần này là sinh nhật của Hàn Niệm, cùng nhau trở về đi?"
Cung Tiểu Kiều ngẩn người, sau đó tiếp tục ăn bữa sáng của mình, "Sinh nhật của chị ta hình như chẳng liên quan gì đến tôi cả!"
"Đừng nói lời bực tức, anh nghĩ em sẽ không muốn làm cho ông nội của em khó xử chứ?"
"Ông nội nói tôi không cần phải lấy lòng người Cung gia!" Vẻ mặt Cung Tiểu Kiều đầy kiêu ngạo, ông nội thương nhất chính là cô!
"Em nhất định cứ muốn như vậy sao?" Sắc mặt của Cố Hành Thâm không được tốt lắm.
Cô đương nhiên biết người khó xử nhất chính là anh.
Cung Tiểu Kiều ngẩng đầu, lấy lòng cười nói, "Tôi không đi không phải là có thành kiến với bà xã tương lai của anh, mà là cuối tuần này tôi thật sự có việc"
"Thật sao? Chuyện gì?"
"Chuyện riêng của tôi thôi! Anh không cần phải hỏi nhiều như vậy, dù sao cũng là chuyện rất rất quan trọng. Quà tôi sẽ chuẩn bị đầy đủ, đến hôm đó giúp tôi mang đến là được rồi. Ăn no rồi, tôi đi học đây. Bái bai!"
Chẳng hiểu vì sao, nụ cười của cô thật sự khiến anh cảm thấy chói mắt.
Cô dường như đã dần dần học ngụy trang bản thân rồi.
Rõ ràng không vui, lại vẫn có thể mỉm cười sáng lạn với anh như vậy.
Rõ ràng không có kiên nhẫn, lại có thể đối phó không chút kẽ hở nào như vậy!
------
Trên một tầng lầu của tập đoàn Cố thị, trong phòng hội nghị thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu rên của Thẩm Nhạc Thiên.
"Không phải đâu, dự án kia vừa khó trị lại không có tính khả thi... Lão đại, anh thật sự đối với tôi rất tàn nhẫn!"
Đường Dự bình thường luôn vui vẻ lúc này lại giống như không có xương cốt ghé trên mặt bàn, không khí trầm lặng.
Thẩm Nhạc Thiên cuộn giấy gõ vào đầu cậu, "Này, lão ngũ, làm gì mà phờ phạc ỉu xìu vậy? Người bị phạt là anh chứ không phải cậu, đâu cần cảm động lây như vậy chứ!"
Ngày thường Đường Dự thích nhất là đấu võ mồm với Thẩm Nhạc Thiên nay bả vai chỉ uốn éo đôi chút, không chút nào để ý tới anh.
Ngay cả Cố Hành Thâm cũng không khỏi ghé mắt.
Lúc này, tiếng chuông di động Đường Dự vang lên. Cũng không biết người bên kia điện thoại nói gì, vẻ mặt Đường Dự như xuân về hoa nở, vạn vật hồi phục.
"Cái gì? Em đồng ý? Em thật sự đồng ý? Em thật đúng là tiểu thiên sứ mà ông trời phái xuống cứu giúp anh!"
"Vậy cứ định như vậy đi, tám giờ tối cuối tuần này, quán cà phê... "
Thẩm Nhạc Thiên bày ra bộ dáng buồn nôn, "Phụt, còn tiểu thiên sứ.. Ai vậy? Nhìn bộ dạng chú vui như vậy, chẳng lẽ em gái Lãnh Thấu chấp nhận chú rồi?"
Lãnh Thấu liếc mắt lườm Đường Dự một cái, lạnh nhạt nói, "Không có khả năng"
Đường Dự không chút phật lòng, đảo mắt qua đám quần chúng, lúm đồng tiền tươi như hoa, "À nha! Đúng rồi, lão đại, cuối tuần này sinh nhật của chị dâu, chắc là tôi không đi được, chỉ là quà thì nhất định sẽ đưa đến"
"Chuyện gì mà còn quan trọng hơn sinh nhật của chị dâu?" Thịnh Vũ tò mò hỏi.
Đường Dự trịnh trọng lại nghiêm túc nói, "Đại sự cả đời của tôi"
Chờ cô ngủ rồi, Cố Hành Thâm mới ngồi dậy châm điếu thuốc.
Chắc hẳn đã gặp phải ác mộng rồi, cho nên mới có thể tự động chạy đến tìm anh.
Vừa rồi rõ ràng nhìn thấy dấu vết nước mắt trên má cô, nhưng anh không vạch trần.
Bốn năm trước, ngày thi vào trường cao đẳng, cô giống như phát điên bỏ cả buổi thi, đuổi theo Tần Nghêu. Kết quả khiến cho người mẹ đuổi theo sau mình bị một chiếc xe vận tải đâm...
Bắt đầu từ hôm đó, cô sợ ngủ một mình, mỗi đêm đều phải có anh nằm bên cạnh mới chìm vào giấc ngủ được.
Nhưng bỗng có một ngày, cô không muốn ngủ cùng anh nữa, thậm chí đưa ra yêu cầu muốn ở ký túc xá của trường. Anh cứ tưởng rằng cô chỉ tùy tiện nói mà thôi, lại không ngờ cô thế nhưng quật cường dùng tuyệt thực kháng nghị.
Tận lực xa cách như vậy, anh làm sao có thể không cảm nhận ra được.
Cô đúng là vẫn để ý đi! Trách anh không nói cho cô biết chuyện Tần Nghêu cùng Tiểu Nhu qua lại với nhau, trách anh làm cho cô là người biết cuối cùng.
-------
Sáng sớm ngày hôm sau.
"Tiểu Kiều, cuối tuần này là sinh nhật của Hàn Niệm, cùng nhau trở về đi?"
Cung Tiểu Kiều ngẩn người, sau đó tiếp tục ăn bữa sáng của mình, "Sinh nhật của chị ta hình như chẳng liên quan gì đến tôi cả!"
"Đừng nói lời bực tức, anh nghĩ em sẽ không muốn làm cho ông nội của em khó xử chứ?"
"Ông nội nói tôi không cần phải lấy lòng người Cung gia!" Vẻ mặt Cung Tiểu Kiều đầy kiêu ngạo, ông nội thương nhất chính là cô!
"Em nhất định cứ muốn như vậy sao?" Sắc mặt của Cố Hành Thâm không được tốt lắm.
Cô đương nhiên biết người khó xử nhất chính là anh.
Cung Tiểu Kiều ngẩng đầu, lấy lòng cười nói, "Tôi không đi không phải là có thành kiến với bà xã tương lai của anh, mà là cuối tuần này tôi thật sự có việc"
"Thật sao? Chuyện gì?"
"Chuyện riêng của tôi thôi! Anh không cần phải hỏi nhiều như vậy, dù sao cũng là chuyện rất rất quan trọng. Quà tôi sẽ chuẩn bị đầy đủ, đến hôm đó giúp tôi mang đến là được rồi. Ăn no rồi, tôi đi học đây. Bái bai!"
Chẳng hiểu vì sao, nụ cười của cô thật sự khiến anh cảm thấy chói mắt.
Cô dường như đã dần dần học ngụy trang bản thân rồi.
Rõ ràng không vui, lại vẫn có thể mỉm cười sáng lạn với anh như vậy.
Rõ ràng không có kiên nhẫn, lại có thể đối phó không chút kẽ hở nào như vậy!
------
Trên một tầng lầu của tập đoàn Cố thị, trong phòng hội nghị thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu rên của Thẩm Nhạc Thiên.
"Không phải đâu, dự án kia vừa khó trị lại không có tính khả thi... Lão đại, anh thật sự đối với tôi rất tàn nhẫn!"
Đường Dự bình thường luôn vui vẻ lúc này lại giống như không có xương cốt ghé trên mặt bàn, không khí trầm lặng.
Thẩm Nhạc Thiên cuộn giấy gõ vào đầu cậu, "Này, lão ngũ, làm gì mà phờ phạc ỉu xìu vậy? Người bị phạt là anh chứ không phải cậu, đâu cần cảm động lây như vậy chứ!"
Ngày thường Đường Dự thích nhất là đấu võ mồm với Thẩm Nhạc Thiên nay bả vai chỉ uốn éo đôi chút, không chút nào để ý tới anh.
Ngay cả Cố Hành Thâm cũng không khỏi ghé mắt.
Lúc này, tiếng chuông di động Đường Dự vang lên. Cũng không biết người bên kia điện thoại nói gì, vẻ mặt Đường Dự như xuân về hoa nở, vạn vật hồi phục.
"Cái gì? Em đồng ý? Em thật sự đồng ý? Em thật đúng là tiểu thiên sứ mà ông trời phái xuống cứu giúp anh!"
"Vậy cứ định như vậy đi, tám giờ tối cuối tuần này, quán cà phê... "
Thẩm Nhạc Thiên bày ra bộ dáng buồn nôn, "Phụt, còn tiểu thiên sứ.. Ai vậy? Nhìn bộ dạng chú vui như vậy, chẳng lẽ em gái Lãnh Thấu chấp nhận chú rồi?"
Lãnh Thấu liếc mắt lườm Đường Dự một cái, lạnh nhạt nói, "Không có khả năng"
Đường Dự không chút phật lòng, đảo mắt qua đám quần chúng, lúm đồng tiền tươi như hoa, "À nha! Đúng rồi, lão đại, cuối tuần này sinh nhật của chị dâu, chắc là tôi không đi được, chỉ là quà thì nhất định sẽ đưa đến"
"Chuyện gì mà còn quan trọng hơn sinh nhật của chị dâu?" Thịnh Vũ tò mò hỏi.
Đường Dự trịnh trọng lại nghiêm túc nói, "Đại sự cả đời của tôi"
/86
|