Editor: Ngạn Tịnh
Cung Tiểu Kiều thế nào cũng không ngờ tới, cư nhiên sẽ ở thành phố D gặp được Tần Nghiêu.
Lúc ấy cô chính là nơi nơi tìm hiệu thuốc, mơ hồ nhìn đến phía xa xa có bóng người quen thuộc.
Người nọ ngẩng đầu lên, đồng thời chống lại ánh mắt của cô.
Sau đó, hắn quay đầu đi.
Cung Tiểu Kiều nghĩ là vì mình nhận sai người, đang muốn thu hồi ánh mắt, lại nhìn đến người nọ nói chút gì với mấy người đàn ông phía sau, sau đó vội vàng chạy về phía cô, mang theo một chút thở dốc, Tiểu Kiều...?
Tần Nghiêu, sao anh lại ở chỗ này?
Có chút việc phải xử lý, nghe Tiểu Nhu nói em là đến thành phố D tham gia thử vai?
Nghe cô gọi ra tên của mình, hắn mới bằng lòng xác định là cô.
Bốn năm không gặp, chỉ có ở ngày tiệc đính hôn kia vội vàng thoáng nhìn, gần như đã không có cách nào hợp lại cô của hiện tại cùng cô của năm đó trong trí nhớ của mình.
Cung Tiểu Kiều Ừm một tiếng, người nào đó quả thật là chú ý cô đấy!
Thế nào, thành công sao?
Ba ngày sau chung thẩm, cũng không phải là nhân vật quan trọng gì, chỉ là một nha hoàn nhỏ. Để tránh xuất hiện hiểu lầm như Kim Mộc Lân, Cung Tiểu Kiều nói rõ ràng.
Dục Tú? Tần Nghiêu hỏi.
Là tiểu Hồng. Cung Tiểu Kiều lộ ra vẻ mặt hoài nghi, hắn làm sao mà biết Dục Tú?
Nhân vật này... Dường như phân diễn không nhiều lắm... Tần Nghiêu uyển chuyển nói.
Anh cũng xem qua [Thiên Hạ Vô Ma]? Cung Tiểu Kiều kinh ngạc nhìn hắn.
Xem qua một chút. Em trễ như vậy còn ra đường làm gì?
Cung Tiểu Kiều nhức đầu vò tóc, Mua băng vải cùng thuốc giảm sốt, anh có biết gần nơi nào có chỗ nào bán không? Quên đi, hỏi anh còn không bằng tự hỏi mình, anh đều bốn năm không về nước.
Trong con ngươi Tần Nghiêu hiện lên chút ảm đạm, Em hiện tại ở nơi nào? Mỗi một khách sạn đều có phòng y tế chuyên dụng.
Xin nhờ thiếu gia, không phải mỗi khách sạn đều sẽ có! Nơi tôi ở ngay cả ba sao cũng không được đấy có được không!
Thật có lỗi, em chờ một chút. Tần Nghiêu mím môi, nói xong liền vội vàng chạy đi.
Năm phút đồng hồ sau, Tần Nghiêu mang theo cái túi nhỏ chạy về, Cho em, em bị thương ở chỗ nào? Không biết em bị thương chỗ nào, cho nên mỗi loại đều mua một ít...
Tần Nghiêu nghĩ, cô còn có thể tự mình ra ngoài đi mua thuốc, hẳn là vết thương nhỏ đi!
Cung Tiểu Kiều ghé mắt liếc nhìn túi, nhất thời bị các loại băng cá nhân lớn nhỏ màu hồng nhạt kèm con mèo nhỏ Hello Kitty KO ngay tại chỗ.
Ách, không phải là tôi bị thương, là một người bạn của tôi, tóm lại, cảm ơn anh.
Bạn?
Ừm.
Bạn trai sao?
A... Xem như đi!
Nam+ bạn= bạn trai.
Phải không...
Cung Tiểu Kiều nói xong đang chuẩn bị trở về khách sạn, đột nhiên lại bị người ôm lấy từ phái sau, hơi thở nóng rực nhất thời bủa vây cô, trái ngược với khí lạnh từ Tần Nghiêu phát ra ở trước mặt.
Bảo bối, sao em đi lâu như vậy còn không trở lại, làm hại anh lo lắng cho em!
Nếu không nghe đến mùi nước hoa nồng nặc kia, để cho Cung Tiểu Kiều biết đó là yêu nghiệt phương nào, cô nhất định sẽ theo phản xạ có điều kiện đá văng người ra.
Cung Tiểu Kiều tà nghễ liếc mắt nhìn hắn một cái, Lúc này thế nhưng bỏ được ra đường? Không sợ người khác nhận ra huynh?
Bảo bối quan trọng nhất mà! Kim Mộc Lân vô sỉ kề cận cô.
Tần Nghiêu nhìn người đàn ông trước mắt, trong con ngươi tràn đầy giá lạnh, Kim Mộc Lân...
A! Qủa nhiên vẫn là bị nhận ra... Kim Mộc Lân tự kỷ bày ra vẻ mặt phiền não.
Tần Nghiêu thò tay kéo Cung Tiểu Kiều qua, Đi theo anh, anh có lời muốn nói với em!
Cung Tiểu Kiều thế nào cũng không ngờ tới, cư nhiên sẽ ở thành phố D gặp được Tần Nghiêu.
Lúc ấy cô chính là nơi nơi tìm hiệu thuốc, mơ hồ nhìn đến phía xa xa có bóng người quen thuộc.
Người nọ ngẩng đầu lên, đồng thời chống lại ánh mắt của cô.
Sau đó, hắn quay đầu đi.
Cung Tiểu Kiều nghĩ là vì mình nhận sai người, đang muốn thu hồi ánh mắt, lại nhìn đến người nọ nói chút gì với mấy người đàn ông phía sau, sau đó vội vàng chạy về phía cô, mang theo một chút thở dốc, Tiểu Kiều...?
Tần Nghiêu, sao anh lại ở chỗ này?
Có chút việc phải xử lý, nghe Tiểu Nhu nói em là đến thành phố D tham gia thử vai?
Nghe cô gọi ra tên của mình, hắn mới bằng lòng xác định là cô.
Bốn năm không gặp, chỉ có ở ngày tiệc đính hôn kia vội vàng thoáng nhìn, gần như đã không có cách nào hợp lại cô của hiện tại cùng cô của năm đó trong trí nhớ của mình.
Cung Tiểu Kiều Ừm một tiếng, người nào đó quả thật là chú ý cô đấy!
Thế nào, thành công sao?
Ba ngày sau chung thẩm, cũng không phải là nhân vật quan trọng gì, chỉ là một nha hoàn nhỏ. Để tránh xuất hiện hiểu lầm như Kim Mộc Lân, Cung Tiểu Kiều nói rõ ràng.
Dục Tú? Tần Nghiêu hỏi.
Là tiểu Hồng. Cung Tiểu Kiều lộ ra vẻ mặt hoài nghi, hắn làm sao mà biết Dục Tú?
Nhân vật này... Dường như phân diễn không nhiều lắm... Tần Nghiêu uyển chuyển nói.
Anh cũng xem qua [Thiên Hạ Vô Ma]? Cung Tiểu Kiều kinh ngạc nhìn hắn.
Xem qua một chút. Em trễ như vậy còn ra đường làm gì?
Cung Tiểu Kiều nhức đầu vò tóc, Mua băng vải cùng thuốc giảm sốt, anh có biết gần nơi nào có chỗ nào bán không? Quên đi, hỏi anh còn không bằng tự hỏi mình, anh đều bốn năm không về nước.
Trong con ngươi Tần Nghiêu hiện lên chút ảm đạm, Em hiện tại ở nơi nào? Mỗi một khách sạn đều có phòng y tế chuyên dụng.
Xin nhờ thiếu gia, không phải mỗi khách sạn đều sẽ có! Nơi tôi ở ngay cả ba sao cũng không được đấy có được không!
Thật có lỗi, em chờ một chút. Tần Nghiêu mím môi, nói xong liền vội vàng chạy đi.
Năm phút đồng hồ sau, Tần Nghiêu mang theo cái túi nhỏ chạy về, Cho em, em bị thương ở chỗ nào? Không biết em bị thương chỗ nào, cho nên mỗi loại đều mua một ít...
Tần Nghiêu nghĩ, cô còn có thể tự mình ra ngoài đi mua thuốc, hẳn là vết thương nhỏ đi!
Cung Tiểu Kiều ghé mắt liếc nhìn túi, nhất thời bị các loại băng cá nhân lớn nhỏ màu hồng nhạt kèm con mèo nhỏ Hello Kitty KO ngay tại chỗ.
Ách, không phải là tôi bị thương, là một người bạn của tôi, tóm lại, cảm ơn anh.
Bạn?
Ừm.
Bạn trai sao?
A... Xem như đi!
Nam+ bạn= bạn trai.
Phải không...
Cung Tiểu Kiều nói xong đang chuẩn bị trở về khách sạn, đột nhiên lại bị người ôm lấy từ phái sau, hơi thở nóng rực nhất thời bủa vây cô, trái ngược với khí lạnh từ Tần Nghiêu phát ra ở trước mặt.
Bảo bối, sao em đi lâu như vậy còn không trở lại, làm hại anh lo lắng cho em!
Nếu không nghe đến mùi nước hoa nồng nặc kia, để cho Cung Tiểu Kiều biết đó là yêu nghiệt phương nào, cô nhất định sẽ theo phản xạ có điều kiện đá văng người ra.
Cung Tiểu Kiều tà nghễ liếc mắt nhìn hắn một cái, Lúc này thế nhưng bỏ được ra đường? Không sợ người khác nhận ra huynh?
Bảo bối quan trọng nhất mà! Kim Mộc Lân vô sỉ kề cận cô.
Tần Nghiêu nhìn người đàn ông trước mắt, trong con ngươi tràn đầy giá lạnh, Kim Mộc Lân...
A! Qủa nhiên vẫn là bị nhận ra... Kim Mộc Lân tự kỷ bày ra vẻ mặt phiền não.
Tần Nghiêu thò tay kéo Cung Tiểu Kiều qua, Đi theo anh, anh có lời muốn nói với em!
/104
|