Editor: Ngạn Tịnh.
Cố Hành Thâm bưng ly rượu, lững thững đi tới trước mặt Cung Tiểu Kiều rồi dừng chân lại, cúi người, đưa tay nhặt vỏ trái cây vô tình dính trên tóc cô, sau đó lại như không có chuyện gì xảy ra xoay người đi tới trò chuyện cùng một người bạn ở bên cạnh.
“Cung tiểu thư?” Bình Dã Quân không hề chú ý đến khúc dạo nhạc ngắn ngủi kia, vẫn đang chờ câu hỏi của cô.
“Tôi muốn ngủ đông, xin đừng quấy rầy!”
Cung Tiểu Kiều nói cực nhanh, sau đó không chút dấu hiệu mặc áo choàng vào, đội mũ lên, gánh lưỡi hái trên vai, ngoan ngoãn ngồi một chỗ không nhúc nhích.
...
Đường Dự: “Híc, Tiểu Kiều sao...”
Lãnh Thấu: “Vừa rồi hình như lão đại ở bên tai Tiểu Kiều nói gì đó.”
Thịnh Vũ: “Đọc thần chú hả? Linh như vậy?”
Thẩm Nhạc Thiên: “Tiểu Hồ ly vừa rồi còn vui sướng, thoáng cái liền yên lặng, Boss uy vũ!!”
Bình Dã Quân không biết chuyện gì xảy ra, lại bị bộ dáng đáng yêu của cô chọc cười, “Vậy, mùa xuân sang năm tôi có thể đến tìm em chứ?”
-
Cố Tiểu Nhu nhìn về phía Cung Tiểu Kiều, sau đó quay đầu lại nói với Tần Nghêu, “Tiểu Kiều dường như rất được hoan nghênh, không ít người chú ý tới cô ấy, vừa rồi còn có chàng trai đến hỏi thăm với em, chỉ là dường như bị người Nhật Bản kia giành trước mất rồi, thật hy vọng Tiểu Kiều cũng có thể tìm được hạnh phúc thuộc về mình....”
“Ừm.”
Người đích thực làm tổn thương tôi sâu nhất, còn ở trước mặt tôi, nói đừng quá tàn nhẫn...
Tác thành hai người, không phải là trách nhiệm của tôi...
Tiếng hát của cô vẫn còn quanh quẩn bên tai, vẫy cũng không đi, khiến hắn khó chịu như mỗi tế bào đều đang kêu gào đau đớn.
Cho dù giỏi nhịn thế nào chăng nữa, lúc này sắc mặt Cố Tiểu Như đã có chút không nén được giận.
Cả đêm hôm nay tầm mắt của Tần Nghiêu luôn dính trên người Cung Tiểu Kiều, dường như trước mặt cô lý trí vẫn luôn che giấu đều mất đi.
So ra mà nói, Cố Hành Thâm xấu bụng hơn nhiều.
Cho dù sự chú ý của anh đặt trên người người nào đó, cũng sẽ không để cho người khác tùy tiện nhìn ra sơ hở.
Nhưng là, tất nhiên trừ tổ bốn người luôn chú ý đến động tĩnh của Boss kia.
Thẩm Nhạc Thiên chính là thánh hóng drama, thậm chí còn đi thống kê đêm nay Boss nhìn Tiểu Hồ Ly mấy lần, mỗi lần thời gian là bao lâu, một đêm bóp vỡ bao nhiêu cái ly -_-...
“Tần Nghiêu, có phải anh hối hận hay không?” Cố Tiểu Nhu cúi thấp đầu, cô đơn bất an vặn vặn ngón tay.
“Sao có thể, tại sao lại đột nhiên hỏi như thế?”
Cố Tiểu Nhu đau buồn nhìn hắn, “Bây giờ Tiểu Kiều trở nên xinh đẹp như vậy, ca hát lại dễ nghe, còn học được khiêu vũ, nhưng thân thể của em, đừng nói là nhảy múa, cho dù chạy bộ cũng không làm được... Em...”
Tần Nghiêu khẽ than một tiếng ôm cô vào ngực, “Tiểu Nhu, đừng suy nghĩ lung tung! Em chỉ cần thanh thản ổn định chờ làm cô dâu của anh là được rồi!”
“Thật sao? Tần Nghiêu, anh không ghét bỏ em đúng không? Có hôi hận lựa chọn ban đầu hay không?”
Gương mặt chứa nước mắt điềm đạm lại đáng yêu, nước mắt tụ trong hốc mắt lại không rơi xuống, cứ như vậy bất an mà nhìn chăm chú hắn... Sợ rằng bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể kháng cự, không đành lòng thương tổn.
“Ngốc quá, sao thế chứ...” Giọng nói của Tần Nghiêu có chút mờ ảo.
Trong đầu đột nhiên liên tưởng lại lời Tiểu Kiều vừa nói chưa lâu: Bởi vì cô ta xinh đẹp hơn tôi, dịu dàng hơn tôi, ưu tú hơn tôi, thậm chí đáng thương hơn tôi, đến cuối, ngay cả lòng đồng cảm của anh tôi cũng thua rồi...
Cố Hành Thâm bưng ly rượu, lững thững đi tới trước mặt Cung Tiểu Kiều rồi dừng chân lại, cúi người, đưa tay nhặt vỏ trái cây vô tình dính trên tóc cô, sau đó lại như không có chuyện gì xảy ra xoay người đi tới trò chuyện cùng một người bạn ở bên cạnh.
“Cung tiểu thư?” Bình Dã Quân không hề chú ý đến khúc dạo nhạc ngắn ngủi kia, vẫn đang chờ câu hỏi của cô.
“Tôi muốn ngủ đông, xin đừng quấy rầy!”
Cung Tiểu Kiều nói cực nhanh, sau đó không chút dấu hiệu mặc áo choàng vào, đội mũ lên, gánh lưỡi hái trên vai, ngoan ngoãn ngồi một chỗ không nhúc nhích.
...
Đường Dự: “Híc, Tiểu Kiều sao...”
Lãnh Thấu: “Vừa rồi hình như lão đại ở bên tai Tiểu Kiều nói gì đó.”
Thịnh Vũ: “Đọc thần chú hả? Linh như vậy?”
Thẩm Nhạc Thiên: “Tiểu Hồ ly vừa rồi còn vui sướng, thoáng cái liền yên lặng, Boss uy vũ!!”
Bình Dã Quân không biết chuyện gì xảy ra, lại bị bộ dáng đáng yêu của cô chọc cười, “Vậy, mùa xuân sang năm tôi có thể đến tìm em chứ?”
-
Cố Tiểu Nhu nhìn về phía Cung Tiểu Kiều, sau đó quay đầu lại nói với Tần Nghêu, “Tiểu Kiều dường như rất được hoan nghênh, không ít người chú ý tới cô ấy, vừa rồi còn có chàng trai đến hỏi thăm với em, chỉ là dường như bị người Nhật Bản kia giành trước mất rồi, thật hy vọng Tiểu Kiều cũng có thể tìm được hạnh phúc thuộc về mình....”
“Ừm.”
Người đích thực làm tổn thương tôi sâu nhất, còn ở trước mặt tôi, nói đừng quá tàn nhẫn...
Tác thành hai người, không phải là trách nhiệm của tôi...
Tiếng hát của cô vẫn còn quanh quẩn bên tai, vẫy cũng không đi, khiến hắn khó chịu như mỗi tế bào đều đang kêu gào đau đớn.
Cho dù giỏi nhịn thế nào chăng nữa, lúc này sắc mặt Cố Tiểu Như đã có chút không nén được giận.
Cả đêm hôm nay tầm mắt của Tần Nghiêu luôn dính trên người Cung Tiểu Kiều, dường như trước mặt cô lý trí vẫn luôn che giấu đều mất đi.
So ra mà nói, Cố Hành Thâm xấu bụng hơn nhiều.
Cho dù sự chú ý của anh đặt trên người người nào đó, cũng sẽ không để cho người khác tùy tiện nhìn ra sơ hở.
Nhưng là, tất nhiên trừ tổ bốn người luôn chú ý đến động tĩnh của Boss kia.
Thẩm Nhạc Thiên chính là thánh hóng drama, thậm chí còn đi thống kê đêm nay Boss nhìn Tiểu Hồ Ly mấy lần, mỗi lần thời gian là bao lâu, một đêm bóp vỡ bao nhiêu cái ly -_-...
“Tần Nghiêu, có phải anh hối hận hay không?” Cố Tiểu Nhu cúi thấp đầu, cô đơn bất an vặn vặn ngón tay.
“Sao có thể, tại sao lại đột nhiên hỏi như thế?”
Cố Tiểu Nhu đau buồn nhìn hắn, “Bây giờ Tiểu Kiều trở nên xinh đẹp như vậy, ca hát lại dễ nghe, còn học được khiêu vũ, nhưng thân thể của em, đừng nói là nhảy múa, cho dù chạy bộ cũng không làm được... Em...”
Tần Nghiêu khẽ than một tiếng ôm cô vào ngực, “Tiểu Nhu, đừng suy nghĩ lung tung! Em chỉ cần thanh thản ổn định chờ làm cô dâu của anh là được rồi!”
“Thật sao? Tần Nghiêu, anh không ghét bỏ em đúng không? Có hôi hận lựa chọn ban đầu hay không?”
Gương mặt chứa nước mắt điềm đạm lại đáng yêu, nước mắt tụ trong hốc mắt lại không rơi xuống, cứ như vậy bất an mà nhìn chăm chú hắn... Sợ rằng bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể kháng cự, không đành lòng thương tổn.
“Ngốc quá, sao thế chứ...” Giọng nói của Tần Nghiêu có chút mờ ảo.
Trong đầu đột nhiên liên tưởng lại lời Tiểu Kiều vừa nói chưa lâu: Bởi vì cô ta xinh đẹp hơn tôi, dịu dàng hơn tôi, ưu tú hơn tôi, thậm chí đáng thương hơn tôi, đến cuối, ngay cả lòng đồng cảm của anh tôi cũng thua rồi...
/104
|