Editor: Ngạn Tịnh.
"Tập đoàn Cố thị sẽ coi như đồ cưới của Cố Tiểu Nhu, sau khi chuyện này được công bố ra ngoài, cũng rõ ràng nói cho người khác biết, cưới Cố Tiểu Nhu, thì cũng đồng nghĩa lấy được toàn bộ Cố thị! Cậu cho rằng người đàn ông nào có thể bỏ qua thứ hấp dẫn như vậy?" Lãnh Thấu tiếp tục phân tích.
"Cho nên?" Thẩm Nhạc Thiên trầm ngâm.
"Cho nên, người Tần Nghiêu muốn kết hôn nhất định là Tần Nghiêu!" Lãnh Thấu đưa ra kết luận.
Thẩm Nhạc Thiên được phân tích một phen, nhất thời như tỉnh ngộ, như thể hồ quán đỉnh (*), "A... Lão đại đã kết luận cho dù hiện tại hồ ly nhỏ và Tần Nghiêu thế này, đến cuối cùng cũng không thể ở cạnh nhau. Cho dù bây giờ hồ ly nhỏ có mơ mộng gì với Tần Ngiêu, chờ đến sau khi Tần Nghiêu vì danh lợi và tiền bạc cưới Cố Tiểu Nhu, hồ ly nhỏ dù thế nào cũng sẽ rất tuyệt vọng! Thì ra, đây là lý do dù không bình tĩnh được, nhưng lão đại vẫn cứ chịu đựng không điên cuồng bùng nổ!"
(*) Thể hồ quán đỉnh: (醍醐灌頂) Đề hồ rưới lên đỉnh đầu. Từ ngữ này được dùng để ví dụ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt. Bởi thế nó còn có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng.
"Lão đại vì Tiểu Kiều và Cố Tiểu Nhu, thật sự là nhọc lòng. Nhưng là, hôn nhân xây dựng trên lợi ích như vậy liệu có hạnh phúc không?" Đường Dự đặc biệt ưu buồn than thở một câu.
Thịnh Vũ bất đắc dĩ nói, "Cố Tiểu Nhu cố chấp với Tần Nghiêu như vậy, nếu lúc này Tần Nghiêu trở về bên cạnh Tiểu Kiều, đối với con bé mà nói, tuyệt đối là đả kích trí mạng! Hạnh phúc giả tạo dù sao cũng tốt hơn lòng như tro tàn!"
"Này này! Tôi nói mấy người, đừng có bàn luận loại đề tài u buồn lại đau bi này nữa, ngày mai là lễ tình nhân, rất nhiều em gái xinh đẹp đang chờ đợi chúng ta đấy! Các anh em, high lên nào! Tối mai tôi tổ chức một buổi tiệc độc thân ở bar Mị Sắc, mấy người đều phải tới đó!" Thẩm Nhạc Thiên giống như hít phải cần, mặt đầy hứng khởi.
Lãnh Thấu liếc mắt nhìn anh ta một cái, "Đây mới là nguyên nhân chính cậu về nước đúng không?"
"Ha ha! Vẫn là lão Nhị thông minh!"
Mọi người đều biết, tập đoàn Cố thị sản xuất ra nhiều người đàn ông độc thân hoàng kim, đàn ông cực phẩm kim cương.
Trong năm người ngoại trừ Cố Hành Thâm tỏ rõ oai phong của lão đại, sớm đoạt được nữ tướng thương trường Cung Hàn Niệm, Thẩm Nhạc Thiên là 'Lãng tử chìm trong biển hoai' (Chú thích: vô cùng đào hoa, vô số người tình) không chiếc lá dính người, Đường Dự là ba ngàn con sông chỉ lấy một gáo nước, Thịnh Vũ là người đồng tính chung tình, Lãnh Thấu trước nay vẫn luôn cô độc một mình, dường như có một đoạn tình cũ không muốn người khác biết.
-
Quầy bar Mị Sắc.
Tin tức Thẩm thiếu gia tập đoàn Cố thị tổ chức tiệc độc thân vừa truyền ra lập tức hấp dẫn vô số trai xinh gái đẹp, cũng có không người vốn không độc thân lại nhàm chán chạy đến tham gia góp vui.
Thẩm Nhạc Thiên ngồi đung đưa hai chân, "Cái méo gì vậy! Không thấy tên tiệc hôm nay của anh sao, là tiệc độc thân đó! Mấy người có đôi có cặp rồi còn chạy tới ồn ào cái gì? Tất cả cút ra ngoài cho anh! Nếu không thì lập tức chia tay đi, chia tay xong mới cho vào!"
"Thẩm thiếu gia, anh cũng quá ác rồi!"
"Ha ha, Thẩm thiếu gia, người anh em của tôi cũng chưa kết hôn mà, mang theo một cô gái tới mà thôi, đừng tuyệt tình như vậy chứ! Người cũng đã tới rồi, cũng không thể đuổi người ta về như vậy được, đúng không?"
"Aiz! Nghĩ tới nghĩ lui vẫn là Thẩm thiếu gia tiêu sái, 'Lãng tử chìm trong biển hoa' lại không dính một chiếc lá!"
...
Trong khung cảnh xa hoa trụy lạc, đám người điên cuồng ồn ào, ca hát nhảy múa chơi đùa, bầu không khí khá là nhiệt liệt.
Qủa nhiên, không có Boss cao lãnh và Tiểu Hồ Ly, Thẩm Nhạc Thiên anh đây muốn làm nóng bầu không khí chỉ là chuyện vài ba câu.
Tay trái Thẩm Nhạc Thiên ôm vai Thịnh Vũ, "Lão Tam, vui lên đi nào! Anh nhìn xem hôm nay có biết bao nhiêu anh đẹp trai! Tôi giúp anh nghe ngóng chút, XX kia, còn có XXX, à còn có XXXX... đều là người trong giới đó!"
Tay phải lại ôm vai Đường Dự, "Người anh em, phấn chấn chút nào! Chân trời nơi nào mà không có cỏ thơm, cần gì phải yêu đơn phương mãi một cành hoa! Đừng treo cổ mãi trên một cành cây nữa, có thể tìm mấy cây khác treo thử mà!"
"Lão Nhị, anh đừng bày vẻ mặt lạnh lẽo như tất cả mọi người đều thiếu tiền anh như vậy, người đẹp đều bị anh dọa chạy hết!"
Thẩ Nhạc Thiên vừa bận bịu cho chuyện đời người của mấy anh em, vừa phải bận rộn đối phó với các người đẹp không ngừng ùa lên, thật là như cá gặp nước, cực kỳ vui vẻ.
Bàn này của bọn họ đều là người đàn ông độc thân hoàng kim, là mục tiêu mấu chốt của tất cả phụ nữ, tối nay gần như hơn phân nửa phụ nữ đều tới vì bọn họ đấy!
Đang lúc vui đùa, một người đàn ông mặc áo sơ mi vẽ tranh sơn thủy Trung Quốc trên tay đi về phía họ.
"Anh Thẩm, đã lâu không gặp!"
"Ơ! Qủa thật là đã lâu không gặp! Bình Dã Quân, không giỡn chứ! Anh cũng độc thân sao?" Thẩm Nhạc Thiên kinh ngạc nói.
Bình Dã Quân cảm thấy cực kỳ hứng thú với văn hóa Trung Quốc, bình thường ăn mặc đồ dùng đều là chuyên gia chế tác riêng, có màu sắc cổ điển nồng đậm văn hóa Trung Quốc.
Nhìn quần áo của anh ta là biết, gần đây, anh ta lại si mô tranh sơn thủy.
"Đúng vậy! Anh Thẩm không ngại giới thiệu cho tôi một người chứ?" Bình Dã Quân ngồi xuống đối diện.
"Vậy chẳng phải đơn giản sao, tối nay nhiều người đẹp như vậy, mặc quân chọn, đảm bảo quân hài lòng!" Thẩm Nhạc Thiên phóng khoáng nói, dáng vẻ kia có mấy phần giống tú bà thanh lâu thời cổ đại -_-
"Không biết tối nay, vị Tiểu Kiều tiểu thư hôm trước có tới không? Hay là, cô ấy không phải độc thân?" Bình Dã Quân thẳng tính thăm hỏi.
"Yo, anh còn nhớ con thỏ điên kia à! Theo tôi được biết, cô ấy vẫn còn độc thân, chỉ là không biết tối nay có đến một mình hay không..." Thẩm Nhạc Thiên trầm ngâm.
"Có ý gì?" Trình độ tiếng Trung của Bình Dã Quân còn chưa tới trình độ có thể hiểu những lời vòng vo kia của anh.
"Được, để tôi gọi điện thoại hỏi giùm anh."
"Vậy làm phiền rồi." Bình Dã Quân cảm kích nói.
"Không nhìn ra, anh còn rất si tình." Thẩm Nhạc Thiên gọi điện thoại cho Cung Tiểu Kiều.
Lúc đó Cung Tiểu Kiều vừa hoàn thành những chương trình có trong ngày hôm nay. Hôm nay là ngày lễ Tình Nhân, chương trình mời cô và Kim Mộc Lân tham gia đặc biệt nhiều, lúc này mới làm xong, đang vùi đầu trên giường ngủ bù.
Tên Cảnh Việt kia thoạt nhìn hào hoa phong nhã, làm việc lại chẳng hề hàm hồ chút nào, những ngày qua cường độ quay chụp quảng cáo này nọ thật đúng là muốn ép khô cô mà!
Xem như anh ta còn có chút lương tâm, biết hôm nay là lễ Tình Nhân, chừa lại thời gian buổi tối.
Chỉ là, cô phỏng đoán anh ta căn bản chẳng thèm quan tâm đâu, mà là bởi vì anh ta muốn đi ra ngoài lãng mạn với bạn gái thì có!
Tối nay Cố Hành Thâm thuộc về Cung Hàn Niệm, Tần Nghiêu thuộc về Cố Tiêu Nhu...
Cung Tiểu Kiều cô thuộc về chiếc giường nhỏ trong căn phòng lạnh lẽo trống vắng này...
"Tập đoàn Cố thị sẽ coi như đồ cưới của Cố Tiểu Nhu, sau khi chuyện này được công bố ra ngoài, cũng rõ ràng nói cho người khác biết, cưới Cố Tiểu Nhu, thì cũng đồng nghĩa lấy được toàn bộ Cố thị! Cậu cho rằng người đàn ông nào có thể bỏ qua thứ hấp dẫn như vậy?" Lãnh Thấu tiếp tục phân tích.
"Cho nên?" Thẩm Nhạc Thiên trầm ngâm.
"Cho nên, người Tần Nghiêu muốn kết hôn nhất định là Tần Nghiêu!" Lãnh Thấu đưa ra kết luận.
Thẩm Nhạc Thiên được phân tích một phen, nhất thời như tỉnh ngộ, như thể hồ quán đỉnh (*), "A... Lão đại đã kết luận cho dù hiện tại hồ ly nhỏ và Tần Nghiêu thế này, đến cuối cùng cũng không thể ở cạnh nhau. Cho dù bây giờ hồ ly nhỏ có mơ mộng gì với Tần Ngiêu, chờ đến sau khi Tần Nghiêu vì danh lợi và tiền bạc cưới Cố Tiểu Nhu, hồ ly nhỏ dù thế nào cũng sẽ rất tuyệt vọng! Thì ra, đây là lý do dù không bình tĩnh được, nhưng lão đại vẫn cứ chịu đựng không điên cuồng bùng nổ!"
(*) Thể hồ quán đỉnh: (醍醐灌頂) Đề hồ rưới lên đỉnh đầu. Từ ngữ này được dùng để ví dụ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt. Bởi thế nó còn có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng.
"Lão đại vì Tiểu Kiều và Cố Tiểu Nhu, thật sự là nhọc lòng. Nhưng là, hôn nhân xây dựng trên lợi ích như vậy liệu có hạnh phúc không?" Đường Dự đặc biệt ưu buồn than thở một câu.
Thịnh Vũ bất đắc dĩ nói, "Cố Tiểu Nhu cố chấp với Tần Nghiêu như vậy, nếu lúc này Tần Nghiêu trở về bên cạnh Tiểu Kiều, đối với con bé mà nói, tuyệt đối là đả kích trí mạng! Hạnh phúc giả tạo dù sao cũng tốt hơn lòng như tro tàn!"
"Này này! Tôi nói mấy người, đừng có bàn luận loại đề tài u buồn lại đau bi này nữa, ngày mai là lễ tình nhân, rất nhiều em gái xinh đẹp đang chờ đợi chúng ta đấy! Các anh em, high lên nào! Tối mai tôi tổ chức một buổi tiệc độc thân ở bar Mị Sắc, mấy người đều phải tới đó!" Thẩm Nhạc Thiên giống như hít phải cần, mặt đầy hứng khởi.
Lãnh Thấu liếc mắt nhìn anh ta một cái, "Đây mới là nguyên nhân chính cậu về nước đúng không?"
"Ha ha! Vẫn là lão Nhị thông minh!"
Mọi người đều biết, tập đoàn Cố thị sản xuất ra nhiều người đàn ông độc thân hoàng kim, đàn ông cực phẩm kim cương.
Trong năm người ngoại trừ Cố Hành Thâm tỏ rõ oai phong của lão đại, sớm đoạt được nữ tướng thương trường Cung Hàn Niệm, Thẩm Nhạc Thiên là 'Lãng tử chìm trong biển hoai' (Chú thích: vô cùng đào hoa, vô số người tình) không chiếc lá dính người, Đường Dự là ba ngàn con sông chỉ lấy một gáo nước, Thịnh Vũ là người đồng tính chung tình, Lãnh Thấu trước nay vẫn luôn cô độc một mình, dường như có một đoạn tình cũ không muốn người khác biết.
-
Quầy bar Mị Sắc.
Tin tức Thẩm thiếu gia tập đoàn Cố thị tổ chức tiệc độc thân vừa truyền ra lập tức hấp dẫn vô số trai xinh gái đẹp, cũng có không người vốn không độc thân lại nhàm chán chạy đến tham gia góp vui.
Thẩm Nhạc Thiên ngồi đung đưa hai chân, "Cái méo gì vậy! Không thấy tên tiệc hôm nay của anh sao, là tiệc độc thân đó! Mấy người có đôi có cặp rồi còn chạy tới ồn ào cái gì? Tất cả cút ra ngoài cho anh! Nếu không thì lập tức chia tay đi, chia tay xong mới cho vào!"
"Thẩm thiếu gia, anh cũng quá ác rồi!"
"Ha ha, Thẩm thiếu gia, người anh em của tôi cũng chưa kết hôn mà, mang theo một cô gái tới mà thôi, đừng tuyệt tình như vậy chứ! Người cũng đã tới rồi, cũng không thể đuổi người ta về như vậy được, đúng không?"
"Aiz! Nghĩ tới nghĩ lui vẫn là Thẩm thiếu gia tiêu sái, 'Lãng tử chìm trong biển hoa' lại không dính một chiếc lá!"
...
Trong khung cảnh xa hoa trụy lạc, đám người điên cuồng ồn ào, ca hát nhảy múa chơi đùa, bầu không khí khá là nhiệt liệt.
Qủa nhiên, không có Boss cao lãnh và Tiểu Hồ Ly, Thẩm Nhạc Thiên anh đây muốn làm nóng bầu không khí chỉ là chuyện vài ba câu.
Tay trái Thẩm Nhạc Thiên ôm vai Thịnh Vũ, "Lão Tam, vui lên đi nào! Anh nhìn xem hôm nay có biết bao nhiêu anh đẹp trai! Tôi giúp anh nghe ngóng chút, XX kia, còn có XXX, à còn có XXXX... đều là người trong giới đó!"
Tay phải lại ôm vai Đường Dự, "Người anh em, phấn chấn chút nào! Chân trời nơi nào mà không có cỏ thơm, cần gì phải yêu đơn phương mãi một cành hoa! Đừng treo cổ mãi trên một cành cây nữa, có thể tìm mấy cây khác treo thử mà!"
"Lão Nhị, anh đừng bày vẻ mặt lạnh lẽo như tất cả mọi người đều thiếu tiền anh như vậy, người đẹp đều bị anh dọa chạy hết!"
Thẩ Nhạc Thiên vừa bận bịu cho chuyện đời người của mấy anh em, vừa phải bận rộn đối phó với các người đẹp không ngừng ùa lên, thật là như cá gặp nước, cực kỳ vui vẻ.
Bàn này của bọn họ đều là người đàn ông độc thân hoàng kim, là mục tiêu mấu chốt của tất cả phụ nữ, tối nay gần như hơn phân nửa phụ nữ đều tới vì bọn họ đấy!
Đang lúc vui đùa, một người đàn ông mặc áo sơ mi vẽ tranh sơn thủy Trung Quốc trên tay đi về phía họ.
"Anh Thẩm, đã lâu không gặp!"
"Ơ! Qủa thật là đã lâu không gặp! Bình Dã Quân, không giỡn chứ! Anh cũng độc thân sao?" Thẩm Nhạc Thiên kinh ngạc nói.
Bình Dã Quân cảm thấy cực kỳ hứng thú với văn hóa Trung Quốc, bình thường ăn mặc đồ dùng đều là chuyên gia chế tác riêng, có màu sắc cổ điển nồng đậm văn hóa Trung Quốc.
Nhìn quần áo của anh ta là biết, gần đây, anh ta lại si mô tranh sơn thủy.
"Đúng vậy! Anh Thẩm không ngại giới thiệu cho tôi một người chứ?" Bình Dã Quân ngồi xuống đối diện.
"Vậy chẳng phải đơn giản sao, tối nay nhiều người đẹp như vậy, mặc quân chọn, đảm bảo quân hài lòng!" Thẩm Nhạc Thiên phóng khoáng nói, dáng vẻ kia có mấy phần giống tú bà thanh lâu thời cổ đại -_-
"Không biết tối nay, vị Tiểu Kiều tiểu thư hôm trước có tới không? Hay là, cô ấy không phải độc thân?" Bình Dã Quân thẳng tính thăm hỏi.
"Yo, anh còn nhớ con thỏ điên kia à! Theo tôi được biết, cô ấy vẫn còn độc thân, chỉ là không biết tối nay có đến một mình hay không..." Thẩm Nhạc Thiên trầm ngâm.
"Có ý gì?" Trình độ tiếng Trung của Bình Dã Quân còn chưa tới trình độ có thể hiểu những lời vòng vo kia của anh.
"Được, để tôi gọi điện thoại hỏi giùm anh."
"Vậy làm phiền rồi." Bình Dã Quân cảm kích nói.
"Không nhìn ra, anh còn rất si tình." Thẩm Nhạc Thiên gọi điện thoại cho Cung Tiểu Kiều.
Lúc đó Cung Tiểu Kiều vừa hoàn thành những chương trình có trong ngày hôm nay. Hôm nay là ngày lễ Tình Nhân, chương trình mời cô và Kim Mộc Lân tham gia đặc biệt nhiều, lúc này mới làm xong, đang vùi đầu trên giường ngủ bù.
Tên Cảnh Việt kia thoạt nhìn hào hoa phong nhã, làm việc lại chẳng hề hàm hồ chút nào, những ngày qua cường độ quay chụp quảng cáo này nọ thật đúng là muốn ép khô cô mà!
Xem như anh ta còn có chút lương tâm, biết hôm nay là lễ Tình Nhân, chừa lại thời gian buổi tối.
Chỉ là, cô phỏng đoán anh ta căn bản chẳng thèm quan tâm đâu, mà là bởi vì anh ta muốn đi ra ngoài lãng mạn với bạn gái thì có!
Tối nay Cố Hành Thâm thuộc về Cung Hàn Niệm, Tần Nghiêu thuộc về Cố Tiêu Nhu...
Cung Tiểu Kiều cô thuộc về chiếc giường nhỏ trong căn phòng lạnh lẽo trống vắng này...
/104
|