Không khí đột nhiên đình trệ, Giang Tịnh Viễn nhìn đăm đăm Nhã Chi không rời mắt ngay cả bố mẹ Giang cũng dần cảm nhận được giữa hai người như đã quen biết trước. Thấy con trai cứ nhìn người ta ánh mắt không rời như vậy, bà Giang cười tươi, ho khan hai tiếng
Khụ! Khụ! Tịnh Viễn, Đây là Nhã Chi người hôm trước ra tay giúp mẹ đánh cướp tại sân bay. Hôm nay mẹ mời Nhã Chi đến đây làm khách với gia đình mình. Thôi hai đứa cứ nói chuyện đi Bà kéo chồng ra khỏi đây không làm kì đà cản mũi, xem tình hình ánh mắt con trai phóng ra lửa tình, chắc không lâu sau bà có con dâu còn có cả cháu bồng nữa.
(Tác giả: con bà đang muốn giết người thì có )
*đánh cướp*? lông mày hắn nhăn lại, môi giựt giựt. Cô đúng là phụ nữ dã man, hình ảnh bị cô đè bên dưới không thể vùng vẫy, lúc thỏa mãn dâm phụ như cô xong cô lại đánh ngất hắn. Người phụ này .... không tầm thường nhưng nhất định hắn sẽ không bỏ qua cho cô dễ dàng như này được.
Nhã Chi cố nặn ra nụ cười với ánh mắt như như muốn giết mình phía trước:
Chào anh, tôi là Dương Nhã Chi , lần đầu gặp mong anh giúp đỡ nhiều hơn! Cô cúi thấp xuống, cúi đầu chào đúng chuẩn lịch sự chào hỏi.
Cô chắc đây là lần đầu gặp chứ? Giọng nam tính lạnh băng vang lên, làm động tác ngước lên của cô dừng lại.
Giọng nói của anh nghe quen quen cô thẳng thắn nói lên nghĩ của mình.
Được lắm Giang Tịnh Viễn gằn lên
cô quên đêm nửa tháng trước cô cưỡng bức ai trên giường, thỏa mãn xong đánh ngất vứt ở ngoại thành. Đưa tôi 10 vạn coi tôi như trai bao
Nhã Chi trừng mắt nhìn người đang nổi gân xanh trước mặt với vẻ không thể tin được. Nhìn kĩ một nửa khuôn mặt không bị băng bó kia quả thật rất xinh đẹp như cái tên tiểu thụ nhu nhược kia. nhưng... nhưng mà... môi cô run run vô thức hỏi
Không lẽ anh là cái tên tiểu thụ người khác nhìn là muốn chà đạp kia sao?
Tuy cô nói nhỏ nhưng Tịnh Viễn hắn vẫn đủ nghe thấy, tay run run chỉ thẳng vào mặt cô
Đồ... phụ nữ không biết xấu hổ hắn vừa thẹn lại vừa tức chết với cô mất. Cô còn không biết xấu hổ mà kêu hắn nhìn hắn là cô muốn chà đạp.
Mặt Nhã Chi đen lại, nãy giờ cô khúm núm nhịn hắn lắm rồi, cô bực mình sắn tay áo lên mới phát hiện mình mặc váy không có tay áo
Nhã Chi .... Khụ, theo thói quen thôi. Nhìn tên kia môi giựt giựt cô lại nghĩ rằng hắn cười nhạo mình, đầu liền bốc khói, hùng hổ đến bên giường túm cổ áo tên bệnh nhân chết bằm, môi mỏng khẽ mở:
Nhã Chi tôi trước giờ rất ghét bị ai đó sỉ nhục. Tôi có thể cưỡng bức anh một lần, cũng có thể cưỡng bức anh thêm lần nữa, hai, ba, ... trăm lần. Muốn thử không? Cô đưa môi sát vào tai Tịnh Viễn mà nói với vẻ bỡn cợt. Có trời mới biết cô cũng xấu hổ muốn chết
Cô dâm phụ Tịnh Viễn chưa thấy qua phụ nữ nào lại nói ra mấy lời hạ tiện như cô. Gạt mạnh tay cô ra, bất ngờ lại làm cô mất thăng bằng ngã về phía giường đè lên trên người hắn. Môi lại áp môi người ở dưới
Nhã Chi ...
Tịnh viễn ...
( Tác giả: .... )
Giang Tịnh Viễn hoảng hồn đẩy kẻ trên người ra, nhưng người ta lại nhanh tay kìm lại tay của hắn môi chuẩn xác hôn lên môi hắn, đầu lưỡi vòng quanh cố cạy hàm răng, nhưng hắn cắn chặt lại cố tình ngăn chặn cô tiến thêm một bước. Cô đang rất tức giận, cô muốn cho hắn thấy thế nào là cưỡng bức. Lấy tay di chuyển đến cái chân bị thương, khống chế lực đạo gõ xuống. Giang Tịnh Viễn bất ngờ bị đụng trúng chỗ bị thương, đau đến mức hít vào, lơi lỏng cảnh giác. Cô lấy một tay bóp miệng hắn tròn ra rồi cúi xuống vói lưỡi vào mút lấy cái lưỡi không tình nguyện kia. Đến khi hít thở không nổi mới buông hắn ra, bất chợt cô cúi xuống tay vòng qua hông hắn, đầu cúi xuống, đặt cằm lên vai Giang Tịnh Viễn:
Anh biết không tôi chưa bao giờ nghĩ đến gặp lại anh. Không lẽ anh không biết lần đó là lần đầu tiên của tôi sao? À, mà chắc anh cũng là lần đầu tiên đi? Cô thật sự nghiện bắt nạt tên tiểu thụ xinh đẹp này rồi
Cúc hoa anh cũng rất chặt, chắc anh chưa bị khai bao ở chỗ đó hả? cô nói nhỏ vào tai anh
... Đồ lưu manh!! hắn không thể hiểu được tại sao lại có một cô gái lưu manh đến cỡ này! Gia đình cô không lẽ không biết giáo dục cô thành thục nữ hay sao?
Nhã Chi mỉm cười Anh biết không? trước khi gặp anh, chưa có ai nói tôi lưu manh. Ai cũng nói tôi là thục nữ
....
Có thể nói có lẽ anh quá mức yếu ớt dễ khiến tôi muốn khi dể anh đó!
...
*cạch* cả hai cùng nhìn ra phía cửa mới phát hiện bà Giang mới bị ngã xuống đang được ông Giang đỡ lên
Tôi đã nói là tôi muốn xem, ai kêu ông cứ kéo tôi đi làm gì!
Nhã Chi ... Sao cô lại cưỡng bức con người ta trên địa bàng của họ. Không những thế lại nói những lời ... như thế! Mặt cô méo mó như phát khóc tới nơi
Giang Tịnh Viễn ... Biểu tình trên mặt hắn cũng không kém gì cô. Cực kì thúi... có chết hắn cũng không muốn thừa nhận mình có một người mẹ như vậy. Thật hết nói nổi.
Bị phát hiện rình coi trộm, bà Giang không những không cảm thấy ngại ngùng mà còn ngang nhiên đi vào hiện trường chỉ vào mặt con trai
Con trai, ta không có dạy con chiếm lấy con gái người ta còn không chịu trách nhiệm như thế! Con mới là lưu manh, Nhã Chi con gái nhà người ta trượng nghĩa tốt bụng, lại hiền lành hay giúp người. Đâu có như con đi gây thị con
Con ... Rõ ràng hắn mới là người bị cô vứt bỏ ở ngôi nhà hoang. Sao vào miệng mẹ hắn lại thành hắn không chịu trách nhiệm. chưa kịp phản bác đã bị mẹ hắn nói một câu hết hồn
Mẹ tính cho hai đứa quen nhau trước xem coi Nhã Chi có bằng lòng lấy con không. Nếu con đã lấy đi sự trong trắng của con gái người ta, giờ ta sẽ sang nhà Nhã Chi bàn hôn sự luôn
Giang Tịnh Viễn ... khi nào giá thị trường của con người hắn bị tuột dốc thê thảm đến mức phải xem coi cái cô lưu manh này chịu lấy hay không. Chưa kịp nói gì thì cô gái bên cạnh còn phản ứng quá hơn hắn
Không ... không .... nghe được lời bác gái làm cô giật nảy mình nhảy lên. Vội vàng chối từ ý kiến kinh khủng ấy
Nhã Chi cháu chê con ta lần đầu không dịu dàng với con nên con không muốn nó chịu trách nhiệm? Bà Giang nói ra một câu làm cho tất cả mọi người đều lúng túng
Ông Giang ... lão bà của ông không thể nói tế nhị hơn được không? không chỉ hai đứa trẻ mà ngay cả ông cũng ngượng chín cả mặt. Nhưng câu tiếp theo của bà càng làm cho người khác ngượng hơn
Ta hỏi này Tịnh Viễn, con có phải vì cái thằng bạn Tình gì đó.. đó mà không bao giờ đụng con gái. Vậy nên không cứng nổi, làm cho Nhã Chi không hài lòng không?
Nhã Chi ...
Ông Giang ...
Giang Tịnh Viễn Mẹ!!!!!!!!!!!!!! Hắn hét lên!
Nếu giờ hắn mà không bị thương chắc ăn hắn sẽ đập đầu tự tử chết mết. Từ nhỏ hắn đã hoài nghi hắn là con nuôi, hoặc do bố hắn ngoại tình mà có hắn, chứ hắn hoàn toàn không muốn tin việc mình có một người mẹ luôn có ý nghĩ không bình thường như vậy. Giờ hắn càng khẳng định chắc ăn hắn không muốn làm con bà ....
Thấy tình hình càng trở nên ngượng ngùng, ông Giang vội lôi bà ra khỏi phòng con trai. nếu bà còn ở đây chắc sẽ có án mạng. Nhìn con trai ông mặt đen thui đầy gân xanh nổi lên là chắc chắn nó đang rất tức giận.
Ra ngoài cho tụi nhỏ bàn bạc Ông ôm bà đi, bà Giang còn cố với lại nói:
Nhã Chi, mai ta sẽ báo cho cha con biết. Chúng ta sẽ tổ chức đính hôn trước... À mà không, cưới luôn đi, biết đâu con đang có cháu của chúng ta rồi
... hai người còn lại trong phòng đều hóa đá
Giang Tịnh Viễn quay sang nhìn chiếc bụng phẳng lì của Nhã Chi, vô thức đưa tay đặt lên trên
Anh làm gì vậy? Nhã Chi giật mình né tránh.
Anh nghĩ tôi có thai?
Tôi .. Tôi... hắn thật sự không biết nói như thế nào. Đêm hôm ấy cả hai đều không sử dụng phương pháp phòng tránh nào cả. Hơn nữa, hắn còn ... còn... còn bắn thật nhiều tinh ... dịch vào cô. Tuy chưa bao giờ nghĩ đến cưới vợ, chứ đừng nói đến việc có con. Nhưng nghe mẹ nói ... không hiểu vì sao hắn lại muốn đặt tay lên bụng cô cảm nhận chút ... Hắn cũng không hiểu hắn đang nghĩ cái quái gì nữa. Cô gái này làm cuộc sống hắn thay đổi hoàn toàn
Tôi hoàn toàn không có thai, kinh nguyệt của tôi vào tuần trước. Cô nhẹ nhàng nói. Cũng chưa phải cô chưa từng hi vọng có một đứa bé, một gia đình nhỏ. Nhưng người đó đã thay đổi, phá hủy mọi ước mơ của cô, để lại cho cô một nỗi sợ hãi. Cô sợ phải tin tưởng một lần nữa, sợ bị phản bội,.. sợ kết hôn. Người đàn ông này là sự cố ngoài ý muốn.
Nghe giọng cô trầm lắng xuống hẳn, đôi mắt nhìn phía cửa sổ chất chứa tâm sự. Đột nhiên hắn khó chịu, cô đang nghĩ đến ai? hắn tự nhiên cảm thấy đáng ra cô chỉ nên cười, gương mặt cô không nên xuất hiện vẻ ưu sầu như vậy
Khụ Hắn ho nhẹ để kéo cô ra khỏi suy nghĩ
Chuyện hôn sự, yên tâm tôi sẽ có cách giải quyết, cô không cần lo lắng Anh cũng không muốn cưới một nữ lưu manh, hơn nữa trong lòng hắn còn chứa đựng một người.
Khụ! Khụ! Tịnh Viễn, Đây là Nhã Chi người hôm trước ra tay giúp mẹ đánh cướp tại sân bay. Hôm nay mẹ mời Nhã Chi đến đây làm khách với gia đình mình. Thôi hai đứa cứ nói chuyện đi Bà kéo chồng ra khỏi đây không làm kì đà cản mũi, xem tình hình ánh mắt con trai phóng ra lửa tình, chắc không lâu sau bà có con dâu còn có cả cháu bồng nữa.
(Tác giả: con bà đang muốn giết người thì có )
*đánh cướp*? lông mày hắn nhăn lại, môi giựt giựt. Cô đúng là phụ nữ dã man, hình ảnh bị cô đè bên dưới không thể vùng vẫy, lúc thỏa mãn dâm phụ như cô xong cô lại đánh ngất hắn. Người phụ này .... không tầm thường nhưng nhất định hắn sẽ không bỏ qua cho cô dễ dàng như này được.
Nhã Chi cố nặn ra nụ cười với ánh mắt như như muốn giết mình phía trước:
Chào anh, tôi là Dương Nhã Chi , lần đầu gặp mong anh giúp đỡ nhiều hơn! Cô cúi thấp xuống, cúi đầu chào đúng chuẩn lịch sự chào hỏi.
Cô chắc đây là lần đầu gặp chứ? Giọng nam tính lạnh băng vang lên, làm động tác ngước lên của cô dừng lại.
Giọng nói của anh nghe quen quen cô thẳng thắn nói lên nghĩ của mình.
Được lắm Giang Tịnh Viễn gằn lên
cô quên đêm nửa tháng trước cô cưỡng bức ai trên giường, thỏa mãn xong đánh ngất vứt ở ngoại thành. Đưa tôi 10 vạn coi tôi như trai bao
Nhã Chi trừng mắt nhìn người đang nổi gân xanh trước mặt với vẻ không thể tin được. Nhìn kĩ một nửa khuôn mặt không bị băng bó kia quả thật rất xinh đẹp như cái tên tiểu thụ nhu nhược kia. nhưng... nhưng mà... môi cô run run vô thức hỏi
Không lẽ anh là cái tên tiểu thụ người khác nhìn là muốn chà đạp kia sao?
Tuy cô nói nhỏ nhưng Tịnh Viễn hắn vẫn đủ nghe thấy, tay run run chỉ thẳng vào mặt cô
Đồ... phụ nữ không biết xấu hổ hắn vừa thẹn lại vừa tức chết với cô mất. Cô còn không biết xấu hổ mà kêu hắn nhìn hắn là cô muốn chà đạp.
Mặt Nhã Chi đen lại, nãy giờ cô khúm núm nhịn hắn lắm rồi, cô bực mình sắn tay áo lên mới phát hiện mình mặc váy không có tay áo
Nhã Chi .... Khụ, theo thói quen thôi. Nhìn tên kia môi giựt giựt cô lại nghĩ rằng hắn cười nhạo mình, đầu liền bốc khói, hùng hổ đến bên giường túm cổ áo tên bệnh nhân chết bằm, môi mỏng khẽ mở:
Nhã Chi tôi trước giờ rất ghét bị ai đó sỉ nhục. Tôi có thể cưỡng bức anh một lần, cũng có thể cưỡng bức anh thêm lần nữa, hai, ba, ... trăm lần. Muốn thử không? Cô đưa môi sát vào tai Tịnh Viễn mà nói với vẻ bỡn cợt. Có trời mới biết cô cũng xấu hổ muốn chết
Cô dâm phụ Tịnh Viễn chưa thấy qua phụ nữ nào lại nói ra mấy lời hạ tiện như cô. Gạt mạnh tay cô ra, bất ngờ lại làm cô mất thăng bằng ngã về phía giường đè lên trên người hắn. Môi lại áp môi người ở dưới
Nhã Chi ...
Tịnh viễn ...
( Tác giả: .... )
Giang Tịnh Viễn hoảng hồn đẩy kẻ trên người ra, nhưng người ta lại nhanh tay kìm lại tay của hắn môi chuẩn xác hôn lên môi hắn, đầu lưỡi vòng quanh cố cạy hàm răng, nhưng hắn cắn chặt lại cố tình ngăn chặn cô tiến thêm một bước. Cô đang rất tức giận, cô muốn cho hắn thấy thế nào là cưỡng bức. Lấy tay di chuyển đến cái chân bị thương, khống chế lực đạo gõ xuống. Giang Tịnh Viễn bất ngờ bị đụng trúng chỗ bị thương, đau đến mức hít vào, lơi lỏng cảnh giác. Cô lấy một tay bóp miệng hắn tròn ra rồi cúi xuống vói lưỡi vào mút lấy cái lưỡi không tình nguyện kia. Đến khi hít thở không nổi mới buông hắn ra, bất chợt cô cúi xuống tay vòng qua hông hắn, đầu cúi xuống, đặt cằm lên vai Giang Tịnh Viễn:
Anh biết không tôi chưa bao giờ nghĩ đến gặp lại anh. Không lẽ anh không biết lần đó là lần đầu tiên của tôi sao? À, mà chắc anh cũng là lần đầu tiên đi? Cô thật sự nghiện bắt nạt tên tiểu thụ xinh đẹp này rồi
Cúc hoa anh cũng rất chặt, chắc anh chưa bị khai bao ở chỗ đó hả? cô nói nhỏ vào tai anh
... Đồ lưu manh!! hắn không thể hiểu được tại sao lại có một cô gái lưu manh đến cỡ này! Gia đình cô không lẽ không biết giáo dục cô thành thục nữ hay sao?
Nhã Chi mỉm cười Anh biết không? trước khi gặp anh, chưa có ai nói tôi lưu manh. Ai cũng nói tôi là thục nữ
....
Có thể nói có lẽ anh quá mức yếu ớt dễ khiến tôi muốn khi dể anh đó!
...
*cạch* cả hai cùng nhìn ra phía cửa mới phát hiện bà Giang mới bị ngã xuống đang được ông Giang đỡ lên
Tôi đã nói là tôi muốn xem, ai kêu ông cứ kéo tôi đi làm gì!
Nhã Chi ... Sao cô lại cưỡng bức con người ta trên địa bàng của họ. Không những thế lại nói những lời ... như thế! Mặt cô méo mó như phát khóc tới nơi
Giang Tịnh Viễn ... Biểu tình trên mặt hắn cũng không kém gì cô. Cực kì thúi... có chết hắn cũng không muốn thừa nhận mình có một người mẹ như vậy. Thật hết nói nổi.
Bị phát hiện rình coi trộm, bà Giang không những không cảm thấy ngại ngùng mà còn ngang nhiên đi vào hiện trường chỉ vào mặt con trai
Con trai, ta không có dạy con chiếm lấy con gái người ta còn không chịu trách nhiệm như thế! Con mới là lưu manh, Nhã Chi con gái nhà người ta trượng nghĩa tốt bụng, lại hiền lành hay giúp người. Đâu có như con đi gây thị con
Con ... Rõ ràng hắn mới là người bị cô vứt bỏ ở ngôi nhà hoang. Sao vào miệng mẹ hắn lại thành hắn không chịu trách nhiệm. chưa kịp phản bác đã bị mẹ hắn nói một câu hết hồn
Mẹ tính cho hai đứa quen nhau trước xem coi Nhã Chi có bằng lòng lấy con không. Nếu con đã lấy đi sự trong trắng của con gái người ta, giờ ta sẽ sang nhà Nhã Chi bàn hôn sự luôn
Giang Tịnh Viễn ... khi nào giá thị trường của con người hắn bị tuột dốc thê thảm đến mức phải xem coi cái cô lưu manh này chịu lấy hay không. Chưa kịp nói gì thì cô gái bên cạnh còn phản ứng quá hơn hắn
Không ... không .... nghe được lời bác gái làm cô giật nảy mình nhảy lên. Vội vàng chối từ ý kiến kinh khủng ấy
Nhã Chi cháu chê con ta lần đầu không dịu dàng với con nên con không muốn nó chịu trách nhiệm? Bà Giang nói ra một câu làm cho tất cả mọi người đều lúng túng
Ông Giang ... lão bà của ông không thể nói tế nhị hơn được không? không chỉ hai đứa trẻ mà ngay cả ông cũng ngượng chín cả mặt. Nhưng câu tiếp theo của bà càng làm cho người khác ngượng hơn
Ta hỏi này Tịnh Viễn, con có phải vì cái thằng bạn Tình gì đó.. đó mà không bao giờ đụng con gái. Vậy nên không cứng nổi, làm cho Nhã Chi không hài lòng không?
Nhã Chi ...
Ông Giang ...
Giang Tịnh Viễn Mẹ!!!!!!!!!!!!!! Hắn hét lên!
Nếu giờ hắn mà không bị thương chắc ăn hắn sẽ đập đầu tự tử chết mết. Từ nhỏ hắn đã hoài nghi hắn là con nuôi, hoặc do bố hắn ngoại tình mà có hắn, chứ hắn hoàn toàn không muốn tin việc mình có một người mẹ luôn có ý nghĩ không bình thường như vậy. Giờ hắn càng khẳng định chắc ăn hắn không muốn làm con bà ....
Thấy tình hình càng trở nên ngượng ngùng, ông Giang vội lôi bà ra khỏi phòng con trai. nếu bà còn ở đây chắc sẽ có án mạng. Nhìn con trai ông mặt đen thui đầy gân xanh nổi lên là chắc chắn nó đang rất tức giận.
Ra ngoài cho tụi nhỏ bàn bạc Ông ôm bà đi, bà Giang còn cố với lại nói:
Nhã Chi, mai ta sẽ báo cho cha con biết. Chúng ta sẽ tổ chức đính hôn trước... À mà không, cưới luôn đi, biết đâu con đang có cháu của chúng ta rồi
... hai người còn lại trong phòng đều hóa đá
Giang Tịnh Viễn quay sang nhìn chiếc bụng phẳng lì của Nhã Chi, vô thức đưa tay đặt lên trên
Anh làm gì vậy? Nhã Chi giật mình né tránh.
Anh nghĩ tôi có thai?
Tôi .. Tôi... hắn thật sự không biết nói như thế nào. Đêm hôm ấy cả hai đều không sử dụng phương pháp phòng tránh nào cả. Hơn nữa, hắn còn ... còn... còn bắn thật nhiều tinh ... dịch vào cô. Tuy chưa bao giờ nghĩ đến cưới vợ, chứ đừng nói đến việc có con. Nhưng nghe mẹ nói ... không hiểu vì sao hắn lại muốn đặt tay lên bụng cô cảm nhận chút ... Hắn cũng không hiểu hắn đang nghĩ cái quái gì nữa. Cô gái này làm cuộc sống hắn thay đổi hoàn toàn
Tôi hoàn toàn không có thai, kinh nguyệt của tôi vào tuần trước. Cô nhẹ nhàng nói. Cũng chưa phải cô chưa từng hi vọng có một đứa bé, một gia đình nhỏ. Nhưng người đó đã thay đổi, phá hủy mọi ước mơ của cô, để lại cho cô một nỗi sợ hãi. Cô sợ phải tin tưởng một lần nữa, sợ bị phản bội,.. sợ kết hôn. Người đàn ông này là sự cố ngoài ý muốn.
Nghe giọng cô trầm lắng xuống hẳn, đôi mắt nhìn phía cửa sổ chất chứa tâm sự. Đột nhiên hắn khó chịu, cô đang nghĩ đến ai? hắn tự nhiên cảm thấy đáng ra cô chỉ nên cười, gương mặt cô không nên xuất hiện vẻ ưu sầu như vậy
Khụ Hắn ho nhẹ để kéo cô ra khỏi suy nghĩ
Chuyện hôn sự, yên tâm tôi sẽ có cách giải quyết, cô không cần lo lắng Anh cũng không muốn cưới một nữ lưu manh, hơn nữa trong lòng hắn còn chứa đựng một người.
/13
|