Tiểu Vy vào bên trong đem ra, nàng thấy vậy liền ngửa mặt lên trời cười:
- Ha ha ha ! Cuối cùng trời cũng giúp ta! Tên vương gia đáng ghét kia, cứ chờ đợi đi, bản tiểu thư sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của bản tiểu thư!
Tiểu Vy nhìn nàng nghi hoặc, tiểu thư nhà nàng hôm nay không được bình thường, nói chuyện dễ gần hơn trước kia, lại còn hay cười, cũng không biết tiểu thư lấy mấy cái này làm gì không biết.
- Giờ chúng ta bắt đầu dọn dẹp chỗ vườn cỏ kia đi , ngày mai sẽ còn làm cái khác!
- Tiểu thư! Người vào trong đi, để nô tì dọn là được rồi!
- Không cần, ta cùng làm với muội cho nhanh! Nào, chúng ta làm thôi! Em không nghe câu nói : lao động là vinh quang sao?
Nhìn thấy biểu hiện nghi ngờ của tiểu Vy, nàng cũng không bận tâm, giờ nàng chỉ muốn dọn cho nhanh chỗ đám cỏ lớn này, đưa mắt nhìn khắp nơi xong nàng xắn tay áo lên, vì để tránh vướng víu nàng liền đem chiếc áo cùng chiếc quần xén ngắn thành quần lỡ cùng áo tay lỡ. Tiểu Vy thấy vậy liền chạy lại ngăn cản, nhưng cũng không ngăn cản được đành để nàng theo ý mình.
Hai người hì hục dọn dẹp cho đến tối mới làm được một đám đất cũng rộng , mình thành quả nàng mỉm cười, tiểu Vy ở bên cạnh nói:
- Tiểu thư, muộn rồi tiểu thư đi tắm đi, nô tì đi lấy cơm cho tiểu thư!
- Ừ, em đi đi!
Nói xong nàng liền đi tắm, tiểu Vy nhìn thấy nàng như vậy chỉ biết lắc đầu, từ khi tiểu thư tỉnh nàng không thể theo kịp cách suy nghĩ của tiểu thư nữa rồi, không biết tiểu thư thay đổi như này là tốt hay xấu? Nhưng dù gì thì giờ tiểu thư không còn yếu đuổi như trước kia nữa, có lẽ như vậy lại tốt.
Ở một nơi xa hoa trong Linh vương phủ:
Một mỹ nữ xinh đẹp đang ngồi trên ghế, đôi mắt hơi nhắm lại, bộ trang phục tơ lụa đắt giá càng làm nàng ta thêm quý phái và vũ mị, một bên vạt áo buông xuống lộ ra mảnh da ngọc trắng noãn, một nha hoàn bước vào thấy nàng như vậy cũng không dám lên tiếng, một hồi sau mỹ nhân lên tiếng:
- Nói đi! Có chuyện gì vậy?
- Dạ ! Vương gia có lệnh, phu nhân không được tìm người kia gây phiền toái nữa!
- Nếu không?
- Dạ ! Nếu không tự người gánh chịu ạ!
- Đã biết!
Nói xong nha hoàn lui xuống, mỹ nhân liền mở mắt ra, một đôi mắt vũ mị vô ba, thật đúng với danh xưng đệ nhị mỹ nhân, đôi mày nhíu chặt, bàn tay nắm chiếc khăn vò trong tay, nàng ta nói:
- Được lắm, Trần Tịnh Văn! Không ngờ người trong cung kia lại vẫn còn quan tâm ngươi như vậy. Hừ, sẽ có ngày ta làm cho Hiên ca ca yêu ta thì ta sẽ xử lý ngươi, dù ngươi có người kia chống đỡ cũng không thể làm gì hơn chỉ có con đường chết!
Nàng tắm rửa xong đi ra thì đúng lúc tiểu Vy đem đồ ăn về, nhìn mâm cơm nàng lại thở dài, thôi cố gắng.Hôm nay vì làm việc nên cũng khiến nàng mệt mỏi, sau khi dặn dò tiểu Vy xong thì nàng đi ngủ.
Buổi sáng hôm sau, nàng dặn dò tiểu Vy:
Bỏ qua
- Hôm nay em đi mua hạt rau nhớ có loại nào thì mua hết về cho ta nhé!
- Dạ tiểu thư!
Một ngày nàng không biết làm gì bèn nghĩ đi dạo , nhân tiện để rèn luyện cơ thể, ban đầu nàng chỉ tính đi dạo ở gần chứ cũng không định đi xa, nhưng mà vì khung cảnh đẹp mà tâm trạng nàng đang tốt liền như vậy đi xa nơi ở từ khi nào không hay, tới một nơi nàng nhìn thấy một vườn hoa bỉ ngạn sắc đỏ hút hồn, nàng không ngờ nơi đây lại có loài hoa này, sắc đỏ ngập trời, khiến nàng nhớ tới bài hát Bỉ Ngạn bài mà nàng yêu thích, không suy nghĩ , nàng liền bước tới giữa vườn hoa bỉ ngạn, nhảy múa , giọng hát trong veo ngọt ngào của nàng vang lên:
Một chiếc lá nhẹ rơi, bên hai bờ Minh hỏa, dòng Tam Đồ lững lờ trôi, mọi thứ đều được khắc trên phiến đá
Ngũ hành sao quá rối ren, rơi vào lục đạo luân hồi, ký ức hỗn loạn
Gút mắc từ lời dự đoán đời trước, khiến kiếp này cuồng si, lại chẳng thể yêu
Từng cùng nhau đoạt lấy non sông, cuối cùng buông tay tất cả, khiến duyên tình tổn thương
Luân hồi quên mất người
Trong chớp mắt yêu hận đều chôn dấu
Đứng trên cầu Nại Hà, nhìn chuyện đời khó đoán
Sông vong xuyên lạnh lẽo, hoa Bỉ ngạn ngát hương
Một kiếp người quá lầm lỡ, làm cả hai đời cô quạnh, kiếp thứ ba làm sao gặp lại đây
Sau cùng khắp nơi dậy lên bão táp, làm duyên tình đứt đoạn, phách hồn nát tan
Luân hồi quên mất người
Trong chớp mắt yêu hận đều chôn dấu
Đứng trên cầu Nại Hà, nhìn chuyện đời khó đoán
Sông vong xuyên lạnh lẽo, hoa Bỉ ngạn ngát hương
Nhìn sắc trời đã xuống bóng nàng liền vội vã chạy trở về, vừa chạy vừa nghĩ không biết tiểu Vy có mua được các giống hạt rau cho mình không??
Nàng không ngờ rằng đã bị một người trông thấy.
- Ha ha ha ! Cuối cùng trời cũng giúp ta! Tên vương gia đáng ghét kia, cứ chờ đợi đi, bản tiểu thư sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của bản tiểu thư!
Tiểu Vy nhìn nàng nghi hoặc, tiểu thư nhà nàng hôm nay không được bình thường, nói chuyện dễ gần hơn trước kia, lại còn hay cười, cũng không biết tiểu thư lấy mấy cái này làm gì không biết.
- Giờ chúng ta bắt đầu dọn dẹp chỗ vườn cỏ kia đi , ngày mai sẽ còn làm cái khác!
- Tiểu thư! Người vào trong đi, để nô tì dọn là được rồi!
- Không cần, ta cùng làm với muội cho nhanh! Nào, chúng ta làm thôi! Em không nghe câu nói : lao động là vinh quang sao?
Nhìn thấy biểu hiện nghi ngờ của tiểu Vy, nàng cũng không bận tâm, giờ nàng chỉ muốn dọn cho nhanh chỗ đám cỏ lớn này, đưa mắt nhìn khắp nơi xong nàng xắn tay áo lên, vì để tránh vướng víu nàng liền đem chiếc áo cùng chiếc quần xén ngắn thành quần lỡ cùng áo tay lỡ. Tiểu Vy thấy vậy liền chạy lại ngăn cản, nhưng cũng không ngăn cản được đành để nàng theo ý mình.
Hai người hì hục dọn dẹp cho đến tối mới làm được một đám đất cũng rộng , mình thành quả nàng mỉm cười, tiểu Vy ở bên cạnh nói:
- Tiểu thư, muộn rồi tiểu thư đi tắm đi, nô tì đi lấy cơm cho tiểu thư!
- Ừ, em đi đi!
Nói xong nàng liền đi tắm, tiểu Vy nhìn thấy nàng như vậy chỉ biết lắc đầu, từ khi tiểu thư tỉnh nàng không thể theo kịp cách suy nghĩ của tiểu thư nữa rồi, không biết tiểu thư thay đổi như này là tốt hay xấu? Nhưng dù gì thì giờ tiểu thư không còn yếu đuổi như trước kia nữa, có lẽ như vậy lại tốt.
Ở một nơi xa hoa trong Linh vương phủ:
Một mỹ nữ xinh đẹp đang ngồi trên ghế, đôi mắt hơi nhắm lại, bộ trang phục tơ lụa đắt giá càng làm nàng ta thêm quý phái và vũ mị, một bên vạt áo buông xuống lộ ra mảnh da ngọc trắng noãn, một nha hoàn bước vào thấy nàng như vậy cũng không dám lên tiếng, một hồi sau mỹ nhân lên tiếng:
- Nói đi! Có chuyện gì vậy?
- Dạ ! Vương gia có lệnh, phu nhân không được tìm người kia gây phiền toái nữa!
- Nếu không?
- Dạ ! Nếu không tự người gánh chịu ạ!
- Đã biết!
Nói xong nha hoàn lui xuống, mỹ nhân liền mở mắt ra, một đôi mắt vũ mị vô ba, thật đúng với danh xưng đệ nhị mỹ nhân, đôi mày nhíu chặt, bàn tay nắm chiếc khăn vò trong tay, nàng ta nói:
- Được lắm, Trần Tịnh Văn! Không ngờ người trong cung kia lại vẫn còn quan tâm ngươi như vậy. Hừ, sẽ có ngày ta làm cho Hiên ca ca yêu ta thì ta sẽ xử lý ngươi, dù ngươi có người kia chống đỡ cũng không thể làm gì hơn chỉ có con đường chết!
Nàng tắm rửa xong đi ra thì đúng lúc tiểu Vy đem đồ ăn về, nhìn mâm cơm nàng lại thở dài, thôi cố gắng.Hôm nay vì làm việc nên cũng khiến nàng mệt mỏi, sau khi dặn dò tiểu Vy xong thì nàng đi ngủ.
Buổi sáng hôm sau, nàng dặn dò tiểu Vy:
Bỏ qua
- Hôm nay em đi mua hạt rau nhớ có loại nào thì mua hết về cho ta nhé!
- Dạ tiểu thư!
Một ngày nàng không biết làm gì bèn nghĩ đi dạo , nhân tiện để rèn luyện cơ thể, ban đầu nàng chỉ tính đi dạo ở gần chứ cũng không định đi xa, nhưng mà vì khung cảnh đẹp mà tâm trạng nàng đang tốt liền như vậy đi xa nơi ở từ khi nào không hay, tới một nơi nàng nhìn thấy một vườn hoa bỉ ngạn sắc đỏ hút hồn, nàng không ngờ nơi đây lại có loài hoa này, sắc đỏ ngập trời, khiến nàng nhớ tới bài hát Bỉ Ngạn bài mà nàng yêu thích, không suy nghĩ , nàng liền bước tới giữa vườn hoa bỉ ngạn, nhảy múa , giọng hát trong veo ngọt ngào của nàng vang lên:
Một chiếc lá nhẹ rơi, bên hai bờ Minh hỏa, dòng Tam Đồ lững lờ trôi, mọi thứ đều được khắc trên phiến đá
Ngũ hành sao quá rối ren, rơi vào lục đạo luân hồi, ký ức hỗn loạn
Gút mắc từ lời dự đoán đời trước, khiến kiếp này cuồng si, lại chẳng thể yêu
Từng cùng nhau đoạt lấy non sông, cuối cùng buông tay tất cả, khiến duyên tình tổn thương
Luân hồi quên mất người
Trong chớp mắt yêu hận đều chôn dấu
Đứng trên cầu Nại Hà, nhìn chuyện đời khó đoán
Sông vong xuyên lạnh lẽo, hoa Bỉ ngạn ngát hương
Một kiếp người quá lầm lỡ, làm cả hai đời cô quạnh, kiếp thứ ba làm sao gặp lại đây
Sau cùng khắp nơi dậy lên bão táp, làm duyên tình đứt đoạn, phách hồn nát tan
Luân hồi quên mất người
Trong chớp mắt yêu hận đều chôn dấu
Đứng trên cầu Nại Hà, nhìn chuyện đời khó đoán
Sông vong xuyên lạnh lẽo, hoa Bỉ ngạn ngát hương
Nhìn sắc trời đã xuống bóng nàng liền vội vã chạy trở về, vừa chạy vừa nghĩ không biết tiểu Vy có mua được các giống hạt rau cho mình không??
Nàng không ngờ rằng đã bị một người trông thấy.
/7
|