Chương 22.2. Giúp tôi mặc đồ không?
Ánh mắt hung dữ của Tông Minh Hạo trở nên thâm sâu hơn, đen như mực vậy.
Ngón tay của Tông Minh Hạo cứng lại, cứ dán chặt lên tấm lưng trần của Tần Lục Nguyệt, cảm giác trơn trơn mềm mịn truyền đến từ đầu ngón tay khiến ánh mắt anh phức tạp hơn, nhưng khi cất lời lại không nhanh không chậm, bình tĩnh nói: “Đừng làm loạn, không thì làm sao có thể buộc giúp cô?”
Tần Lục Nguyệt thật sự không dám cử động nữa, giống như một người gỗ đứng im tại đó, để yên cho Tông Minh Hạo buộc dây đằng sau lưng giúp cô.
Ngón tay của Tông Minh Hạo cứ lướt qua lướt lại trên lưng Tần Lục Nguyệt, không nhanh không chậm buộc dây.
Bộ lễ phục này thiết kế hơi phức tạp, cần phải luồn dây xuyên qua từng cánh hoa, sau đó buộc chặt lại.
Điều này cũng có nghĩa, Tông Minh Hạo phải di chuyển từ lưng xuống eo mới có thể luồn xong phết phần dây, rồi cuối cùng buộc chặt lại ở phần thắt lưng.
Tần Lục Nguyệt đứng thẳng, đưa lưng về phía Tông Minh Hạo, theo động tác của Tông Minh Hạo, cả người cô cứng đờ, thẳng tắp như một cây thước.
Mỗi người con gái đều sẽ có một mùi hương đặc biệt mà chỉ bản thân mới có, như có như không nhẹ nhàng tỏa ra.
Đây là mùi hương của cô, chắc chắn không phải là mùi của mỹ phẩm, cũng không phải là mùi của sữa tắm.
Mùi hương này, chỉ trong một số hoàn cảnh đặc biệt mới tỏa ra, ví dụ như thẹn thùng, hoặc là, động tình.
Ngón tay Tông Minh Hạo lướt qua chỗ nào, da thịt ở đó sẽ ửng hồng, làn da hồng hào ở dưới ánh đèn, cực kỳ xinh đẹp, đẹp đến mê người.
Ánh mắt Tông Minh Hạo lại một lần nữa u tối thêm một chút.
Hình như anh bắt đầu không thể nào từ bỏ việc chung sống cùng với người phụ nữ này rồi…
Cũng không biết có phải do Tông Minh Hạo cố ý hay không, vốn dĩ rất nhanh là đã có thể luồn dây xong, nhưng Tông Minh Hạo cứ ngây ra, phải mất mười phút mới hoàn thành xong.
Chờ đến lúc Tông Minh Hạo thắt dây xong, phần lưng của Tần Lục Nguyệt đã nhuộm một màu hồng nhạt.
Đợi khi đã thắt nơ bướm xong, Tần Lục Nguyệt giống như một con mèo đã nhịn rất lâu, vèo một cái kéo giãn khoảng cách giữa mình và Tông Minh Hạo.
Thấy động tác dứt khoát của Tần Lục Nguyệt, Tông Minh Hạo khẽ híp mắt lại.
“Cảm ơn anh!” Tần Lục Nguyệt đến đầu cũng không dám ngẩng lên, vội vàng nói cảm ơn, xoay người muốn rời đi.
Nào biết đâu, bởi vì cô quá hoảng loạn mà chân dẫm vào tà váy, cả người sắp ngã xuống đất!
“A!” Trong lúc hốt hoảng, Tần Lục Nguyệt lập tức níu tay của Tông Minh Hạo: “Cứu mạng!”
Tông Minh Hạo theo bản năng đưa tay ra đỡ, rất dễ dàng bắt đước tay Tần Lục Nguyệt, dùng sức kéo.
Ngay lập tức, cả người Tần Lục Nguyệt sà vào lòng Tông Minh Hạo.
Một giây tiếp theo, bàn tay to lớn của Tông Minh Hạo đặt lên eo Tần Lục Nguyệt.
“Ha” Tông Minh Hạo khẽ mở miệng: “Cô cố ý?”
Tần Lục Nguyệt nghe được lời này lập tức đưa tay lên muốn đẩy Tông Minh Hạo ra. Nhưng nào biết rằng, bàn tay đang đặt trên eo cô dùng thêm sức, cô vốn dĩ chẳng thể đẩy Tông Minh Hạo đang kẹp chặt cô ra.
Cách cánh hoa được đan bằng dây, những chỗ da bị hở ra chạm vào tay anh, lại một lần nữa trở nên vô cùng nóng bỏng.
Tần Lục Nguyệt cảm thấy chóp mũi hình toàn bộ đều là hơi thở của Tông Minh Hạo.
Đó là một loại hơi thở khiến cho người khác hoa mắt chóng mặt, hơi thở của đàn ông cực kỳ mạnh, phả vào mũi cô, chiếm hết không gian.
Tần Lục Nguyệt không có cách nào thoát khỏi sự kìm kẹp của Tông Minh Hạo, chỉ có thể để hai tay trước ngực Tông Minh Hạo, ngẩng đầu tức giận nhìn anh: “Không phải!”
Nơi cô đặt tay lên, là vị trí trái tim của Tông Minh Hạo.
Từ đầu ngón tay Tần Lục Nguyệt truyền đến tiếng trái tim anh đang đập.
Nơi lòng bàn tay có một cảm giác ấm nóng.
Ngón tay Tần Lục Nguyệt khẽ run, muốn thu tay về, nhưng lại có một sự rung động, khiến cô không nỡ thu tay về.
Cũng không dám thu về.
Nếu thu tay về, tư thế của hai người vô cùng thân mật.
Tần Lục Nguyệt cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình tăng lên, toàn thân như muốn bốc hỏa.
/2578
|