“Tôi là Cố Quân Điệt.”
Tiểu nhân ngư nghe thấy thượng tướng đơn giản giới thiệu, sau đó liền bị ôm ngang eo bế lên.
Nhiệt độ cơ thể của người cá so với con người có phần thấp hơn.
Tiểu nhân ngư cảm thấy vòng tay của thượng tướng thực ấm, phần lưng được bàn tay chạm vào thật ấm áp dễ chịu.
Ngực thượng tướng cũng thực lớn, hơn nữa có cảm giác rất an toàn.
Thượng tướng còn rất cẩn thận, lúc anh ôm cậu luôn cố tránh các vật trên quân phục, không muốn làm cho cậu không thoải mái.
Tóm lại, tiểu nhân ngư cảm thấy thượng tướng là một người rất tốt.
Xe huyền phù* theo đường chạy huyền phù lên tầng cao nhất của thành phố, trên người tiểu nhân ngư đặc biệt được phủ một lớp quân trang ướt nhẹp.
(*) Xe huyền phù: Kiểu như xe bay thì phải, bởi bối cảnh truyện là ở tương lai nên việc đi lại trên không thì nó cũng bình thường, coi mấy phim giả tưởng hay Doraemon hình như cũng có.
Ngoài cửa sổ xe lầu cao san sát, tiểu nhân ngư có thể nhìn rõ được từng người đang làm việc trong mỗi tầng. Xuyên qua cửa kính xe còn có thể thấy được những chiếc xe huyền phù khác chạy trật tự trên đường huyền phù.
—– Thật thần kì, đây chính là thế giới con người a, quả nhiên đất liền so với dưới biển hoàn toàn không giống nhau.
Cố Quân Điệt lái huyền phù xe, cố gắng bình ổn lại nhanh chóng theo đường về nhà mà chạy, miễn cho mang về nhà một người cá chết khô, kết quả phát hiện tiểu nhân ngư từ đầu đến cuối đều tò mò nhìn thế giới bên ngoài cửa xe, giống như muốn dán cả khuôn mặt vào cửa kính, hoàn toàn không có dấu hiệu không khỏe, không khỏi vì sự khẩn trương của mình mà bật cười.
Thượng tướng hình như đang mỉm cười, tiểu nhân ngư quay sang…, bắt gặp khóe môi thượng tướng khẽ câu lên.
—– Thật là đẹp mắt.
Tiểu nhân ngư bắt cẩn thận quan sát lại dung mạo của vị thượng tướng nãy giờ bị mình bỏ quên.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào, phủ lên người thượng tướng một tầng kim quang mỏng, lông mi dài tạo nên một tầng bóng mờ, con ngươi đen tuyền sáng ngời như ánh dương, xuống dưới là sống mũi cao thẳng, tiếc đến là bạc môi hồng phấn.
Cố Quân Điệt biết vật nhỏ bên cạnh đang nhìn mình chăm chú, song cũng không có quấy rầy, chỉ nhìn tình hình giao thông một chú, thản nhiên nhắc nhở, “Sắp tới rồi.”.
Tiểu nhân ngư nhìn đến mê mẩn, nó cảm thấy thượng tướng chính là con người tốt nhất, dù đã gặp qua rất nhiều nhóm người cá tuấn mỹ, tiểu nhân ngư trước sau vẫn thấy diện mạo của thượng tướng cực kỳ xuất chúng, còn vượt qua cả nhóm người cá kia.
Tiểu nhân ngư phồng mặt lên thành cá nóc, trái tim không thể không chế bang bang đập không ngừng.
Mà bên kia Tiết Lịch Dương vừa về đến nhà cuối cùng cũng phát hiện được rốt cuộc có chỗ nào không đúng.
Cố Quân Điệt có thể thu lưu người cá – sinh vật trong mắt hắn là cực kì phiền toái sao? Quả thực là gặp quỷ mà!
Có! Vấn! Đề!
Tiểu nhân ngư nghe thấy thượng tướng đơn giản giới thiệu, sau đó liền bị ôm ngang eo bế lên.
Nhiệt độ cơ thể của người cá so với con người có phần thấp hơn.
Tiểu nhân ngư cảm thấy vòng tay của thượng tướng thực ấm, phần lưng được bàn tay chạm vào thật ấm áp dễ chịu.
Ngực thượng tướng cũng thực lớn, hơn nữa có cảm giác rất an toàn.
Thượng tướng còn rất cẩn thận, lúc anh ôm cậu luôn cố tránh các vật trên quân phục, không muốn làm cho cậu không thoải mái.
Tóm lại, tiểu nhân ngư cảm thấy thượng tướng là một người rất tốt.
Xe huyền phù* theo đường chạy huyền phù lên tầng cao nhất của thành phố, trên người tiểu nhân ngư đặc biệt được phủ một lớp quân trang ướt nhẹp.
(*) Xe huyền phù: Kiểu như xe bay thì phải, bởi bối cảnh truyện là ở tương lai nên việc đi lại trên không thì nó cũng bình thường, coi mấy phim giả tưởng hay Doraemon hình như cũng có.
Ngoài cửa sổ xe lầu cao san sát, tiểu nhân ngư có thể nhìn rõ được từng người đang làm việc trong mỗi tầng. Xuyên qua cửa kính xe còn có thể thấy được những chiếc xe huyền phù khác chạy trật tự trên đường huyền phù.
—– Thật thần kì, đây chính là thế giới con người a, quả nhiên đất liền so với dưới biển hoàn toàn không giống nhau.
Cố Quân Điệt lái huyền phù xe, cố gắng bình ổn lại nhanh chóng theo đường về nhà mà chạy, miễn cho mang về nhà một người cá chết khô, kết quả phát hiện tiểu nhân ngư từ đầu đến cuối đều tò mò nhìn thế giới bên ngoài cửa xe, giống như muốn dán cả khuôn mặt vào cửa kính, hoàn toàn không có dấu hiệu không khỏe, không khỏi vì sự khẩn trương của mình mà bật cười.
Thượng tướng hình như đang mỉm cười, tiểu nhân ngư quay sang…, bắt gặp khóe môi thượng tướng khẽ câu lên.
—– Thật là đẹp mắt.
Tiểu nhân ngư bắt cẩn thận quan sát lại dung mạo của vị thượng tướng nãy giờ bị mình bỏ quên.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào, phủ lên người thượng tướng một tầng kim quang mỏng, lông mi dài tạo nên một tầng bóng mờ, con ngươi đen tuyền sáng ngời như ánh dương, xuống dưới là sống mũi cao thẳng, tiếc đến là bạc môi hồng phấn.
Cố Quân Điệt biết vật nhỏ bên cạnh đang nhìn mình chăm chú, song cũng không có quấy rầy, chỉ nhìn tình hình giao thông một chú, thản nhiên nhắc nhở, “Sắp tới rồi.”.
Tiểu nhân ngư nhìn đến mê mẩn, nó cảm thấy thượng tướng chính là con người tốt nhất, dù đã gặp qua rất nhiều nhóm người cá tuấn mỹ, tiểu nhân ngư trước sau vẫn thấy diện mạo của thượng tướng cực kỳ xuất chúng, còn vượt qua cả nhóm người cá kia.
Tiểu nhân ngư phồng mặt lên thành cá nóc, trái tim không thể không chế bang bang đập không ngừng.
Mà bên kia Tiết Lịch Dương vừa về đến nhà cuối cùng cũng phát hiện được rốt cuộc có chỗ nào không đúng.
Cố Quân Điệt có thể thu lưu người cá – sinh vật trong mắt hắn là cực kì phiền toái sao? Quả thực là gặp quỷ mà!
Có! Vấn! Đề!
/26
|