Tối hôm đó Phó Quốc Hoa có một giấc mơ, giấc mơ này như thật vậy, rồi lại vô tận, khiến cho hắn ở trong giấc mơ chìm nổi trôi dạt, dùng tất cả hơi sức vẫn không tỉnh lại được.
Trong giấc mơ, giống như hắn có một cuộc đời khác, tất cả mọi chuyện cũng tương tự như đời thực, nhưng lại có chút không giống, cho đến lúc Dương Thanh Mỹ rời khỏi hắn, cuộc đời hắn liền không giống như hiện tại nữa. Hắn trong giấc mơ, không gặp được cô gái nhỏ cảu hắn, cô không có to gan ngăn hắn, cùng hắn thổ lộ, không có quấn lấy hắn, tất cả mọi chuyện, cô đều không có trong đó. Không thấy cô, loại cảm giác đó khiến cho hắn hít thở không thông.
Hắn đi khắp nơi hỏi thăm, người nhà cô nói sau khi cô tốt nghiệp ở lại thành phố không trở lại nữa. Hắn hào hứng chạy đến bệnh viện để hỏi thăm, nhưng kết quả lại không có vị bác sĩ thực tập nào tên là An Nặc. Cô gái đang nói chuyện với hắn, trước đây còn đi sau lưng An Nặc gọi: “Bác sĩ Tiểu An, bác sĩ Tiểu An.” Hôm nay lại ở trước mặt hắn nói như vậy. Hắn không tin, đi tìm từng người một hỏi: “An Nặc có ở đây không? Bác sĩ Tiểu An khoa tim mạch có ở đây không?” Nhưng mọi người đều nhìn hắn như hắn là người bị bệnh thần. Đều trả lời hắn ở bệnh viện này không có ai tên là An Nặc, anh đi đi.
Anh đi đi, đi đi....
Hắn có thể đi nơi nào, trên người vẫn mặc quân trang, hắn điên cuồng tìm mọi ngóc ngách trong bệnh viện. Hắn có thể đi nơi nào?
Không có ai biết tin tức của cô, hắn biết rất nhiều chuyện về cô gái nhỏ, thế nhưng hắn lại không tìm được cô. Ngay cả trường đại học nơi cô tốt nghiệp, cũng không có người nào như vậy, tất cả mọi chuyện cũng thay đổi theo quỹ đạo. Hắn tự nhủ, không phải như vậy, đây chắc chắn chỉ là ảo ảnh. Nói không chừng nơi này chỉ là một giấc mộng, nhưng hắn không thuyết phục được mình, bởi vì nơi này chân thật như vậy.
Không có tin tức của cô, thế nhưng hắn vẫn không chán chường xuống dốc, hắn lên tinh thần để duy trì cuộc sống như bình thường. Nhưng vẫn đặt cô nơi sâu nhất của trái tim. Có lúc hắn thậm chí không phân biệt rõ được đến tốt cùng có phải là cô đến từ trong mộng đẹp của hắn, hay là cuộc sống ở nơi này của hắn mới là một giấc mộng.
Hắn chỉ có thể như vậy sống vô tri vô giác qua ngày, mặc dù ngoài mặt làm bộ như tất cả đều bình thường. Từng có ký ức tốt đẹp bên An Nặc giờ lại mất đi, đáng sợ hơn là không còn sót lại một chút dấu vết nào của cô. Khiến cho hắn không biết phải làm thế nào?
ở trên đường vô tình gặp Dương Thanh Mỹ, cô dẫn theo con trai đã được bốn tuối của mình. Khi Phó Quốc Hoa nhìn thấy đứa trẻ kia, hắn lại nhớ An Nặc đã từng nói, em muôn sinh con cho anh, tốt nhất là có thể sinh một đôi long phượng. Hắn đưa tay sờ đầu đứa bé, từ ái nhìn hắn, giống như có thể từ trên người đứa bé đó nhìn ra bóng dáng con của hắn và cô vậy.
Dương Thanh Mỹ nhìn thấy nét mặt này của hắn, trong lòng khiếp sợ. Năm Năm rồi, chẳng lẽ hắn vẫn không thể quên sao? Dù cô đối xử với hắn như vậy, hắn cũng đối với con của mình như vậy, đây là yêu ai yêu cả đường đi lối về sao.
“Con trai, mau chào chú đi.” Con trai ở nhà được nuông chiều, bình thường gặp người hắn thích liền vừa kêu vừa gọi, nhưng mất hứng liền không thèm lên tiếng, ba mẹ cũng không bao giờ bắt ép nó làm điều gì, lần này hắn hiển nhiên là không muốn cùng người mặc quân phục trước mắt này làm quen. Ở trong mắt nó quân nhân đều là người nghiêm nghị, đáng sợ, luôn dậy dỗ người khác. Có thể bắn chết người. Ở trong nhận thức, trên người quân nhân nó hinh như không có một tí tẹo ấn tượng tốt nào.”
Nhưng nhìn nét mặt mẹ không cho cự tuyệt, nó vẫn mở miệng chào, chỉ là cũng đồng thời cho người đối diện một cái liếc mắt. Phó Quốc Hoa nhìn thấy nét mặt ấy lại nghĩ đến An Nặc. Ban đầu An Nặc có ý tứ rất rõ ràng không muốn mình nhận đứa nhỏ này làm con nuôi. Bây giờ nhìn lại quả nhiên tiểu tử này không đáng yêu chút nào.
Phó Quốc Hoa không để ý, mà cười khẽ một tiếng, Dương Thanh Mỹ cũng nhìn được hành động của con trai, vốn định mở miệng giáo dục, hiện tại Phó Quốc Hoa có thân phận gì chứ, nếu hắn thật lòng thích con trai cô, như vậy con đường của con trai cô sau này sẽ càng rộng mở. Hiện tại chính sách quốc gia đang từ từ thay đổi, quân nhân đại biểu cho cái gì chứ, đó chính là quyền lực.
Vừa lúc thời gian này phụ nữ bên người Trương Diệu tới tới lui lui không ngừng, mặc dù mình luôn theo sát, mặc dù Trương Diệu vẫn chỉ thích một mình cô, đói với phụ nữ khác sắc mặt cũng không thay đổi. Nhưng cứ tre già măng mọc không dứt như vậy cho dù là ai cũng không chịu được. Còn có cái cô Khiết Tây Tạp đó, biết rất rõ cô ta đối với Trương Diệu có tâm tư không đơn giản, nhưng bởi vì cô ta đang đảm nhiệm công việc phiên dịch trong xưởng, trong nhà máy không thể không có cô ta, cho nên cô cũng không có biện pháp gì với cô ta, chi có thể nhìn cô ta quấn ở bên cạnh Trương Diệu, lúc Trương Diệu không để ý liền hướng về phía cô diễu võ dương oai. Cô lại không thể làm gì cả, chỉ có thể ẩn nhẫn, không thể phá công việc của Trương Diệu.
Biết không có người phụ nữ nào có thể ly gián tình cảm giữa hai người bọn họ, nhưng không thể phụ nhận, Khiết Tây Tạp đúng là trong thời gian này khiến cho cô không khỏi tức giạn, gặp được Phó Quốc Hoa, sau khi biết thái độ của hắn, không còn phải nghi ngờ, ở trong lòng Dương Thanh Mỹ, hắn chính là người kể khổ thích hợp nhất.
“Em không hiểu, tại sao tình yêu cũng không thể thuần túy như vậy, rất nhiều chuyện quyết định tình yêu không thể chỉ là hai người yêu nhau, bên cạnh anh aaysa bây giờ không ngừng tre già măng mọc, mặc dù anh ấy và bọn họ không có quan hệ, nhưng tại sao lại có vài người không thể ra mặt cự tuyệt chứ? Quốc Hoa, em thật sự rất khổ sở.”
“Chỉ cần anh ta yêu em, em nên tin tưởng anh ta.” Phó Quốc Hoa mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng nhìn nét mặt đau khổ của cô, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, nếu như cô gái nhỏ còn ở bên cạnh hắn, hắn nhất định sẽ không để cho cô thấy tình cảnh như vậy.
Phó Quốc Hoa mặc dù an ủi, nhưng Dương Thanh Mỹ lại nghe giọng nói của anh tỏa ra mất mát. Dĩ nhiên, cô lại tưởng lầm là bởi vì cô. Vì vậy cô bắt đầu không cố kỵ chút nào: “Bên cạnh anh ấy có một cô gái, tên gọi là Jessyca, rõ ràng là học y, nhưng Anh văn lại cực kỳ tốt, lúc đầu được giáo sư cũ của anh ấy đề cử làm phiên dịch. Cô gái này cũng chẳng có tiếng tăm gì, biết em phát hiện ra, cô tay mới ắt đầu ra vẻ có dã tâm với Trương Diệu. Bây giờ thì thành bất trị rồi, còn nhỏ tuổi như vậy lại thích đàn ông đã có gia đình. Không biết trong nhà giáo dục cô ta thế nào. Nhưng em biết rõ cô ta có mục đích xấu xa, em lại không thể làm gì cô ta, vì A Diệu vẫn cần cô ta trong công việc.” Nói xong thì càng uất ức, cô cảm thấy cô vì đại nghiệp của Trương Diệu mà nhẫn nại, ở trước mặt Trương Diệu cô muốn là một người vợ hiền, không nói được. Nước mắt lại bắt đầu chảy ra, Dương Thanh Mỹ càng phát uất ức. Nhìn Phó Quốc Hoa như đang có điều suy nghĩ, cô đột nhiên nghĩ đến: “Quốc Hoa, anh có thể giúp em một việc được không, giúp em tìm một người có thể thay thế cô Khiết Tây Tạp đó, em thật sự hết cách rồi, không có cách nào lại phải chịu đựng, giúp em một chút đi?”
Phó Quốc Hoa nghe Dương Thanh Mỹ nói xong trong đầu đột nhiên lóe ra một suy nghĩ, thư ký, đúng rồi, cô gái nhỏ của hắn cũng từng làm thư ký cho Trương Diệu. Khả năng này là hy vọng cuối cùng của hắn: “Em...em có biết những cô gái khác đã từng làm phiên dịch cho Trương Diệu trước đây không?” Phó Quốc Hoa thận trọng hỏi.
“Khiết Tây tạp đã làm phiên dịch cho Trương Diệu được năm năm rồi, trước em nghe nói là còn một số người phụ nữ lớn tuổi hơn, cũng không rõ tên tuổi là gì.” Dương Thanh Mỹ mặc dù không hiểu hắn hỏi như vậy là có ý gì, nhưng loại chuyện râu ria này, cô vẫn có thể trực tiếp trả lời được.
Phó Quốc Hoa trong lòng đang rỉ máu, không nghi ngờ câu trả lời này là một cú đại đả kích vào lòng hắn, đã lâu như vậy, hắn càng tin tưởng cô gái nhỏ mà hắn vẫn tìm kiếm chỉ là một người trong mộng của hắn mà thôi. Hắn run rẩy hỏi tiếp: “Không có cô gái nào tên là An Nặc sao?” Mặc dù hắn nói là câu nghi vấn, nhưng vẻ mặt hắn lại có thể nói cho mọi người. Hắn đang nói một câu khẳng định. (chả hiểu)
Khi trong miệng hắn nói ra cái tên An Nặc, chân mày Dương Thanh Mỹ lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy níu lại: “An Nặc, An Nặc, em đương nhiên biết, không phải là đại danh đỉnh đỉnh của Khiết Tây Tạp sao. Không chỉ là đã từng, mà hiện tại cô ta đang là phiên dịch của Trương Diệu.” Cô bất mãn, thấy nét mặt Phó Quốc Hoa cũng biết hắn đang tìm nhất định là một cố nhận quan trọng, theo cô phỏng đoán không chừng có lẽ là thân thích của hắn.
“Cái gì?” Phó Quốc Hoa không ngờ đang trong tuyệt vọng lại có thêm hy vọng. Cô gái nhỏ của hắn, rốt cuộc hắn cũng đã tìm được rồi. Hiện tại cô gái nhỏ đang làm phiên dịch cho Trương Diệu, hắn không thể lỗ mãng đến tìm. Chỉ cần có được tung tích của cô, hắn cũng không gấp, cũng đã qua mấy năm, chờ thêm mấy ngày hắn vẫn có thể chờ.
Hắn nhìn Dương Thanh Mỹ nói: “Chuyện tìm phiên dịch mới, anh sẽ giúp em.”
Dương Thanh Mỹ kích động nhìn hắn, luôn miệng nói cảm ơn. Để lại phương thức liên lạc, để khi hắn tìm được người thay thế thì liên lạc với cô ngay.
Trương Diệu là giám đốc một nhà máy nhỏ, muốn đào thải nhân tài không phải chuyện dễ, mặc kệ tiền lương cao hơn nữa, lúc này nhân viên lại đối với ông chủ có tình cảm, dù mục đích lợi dụng lẫn nhau, nhưng vẫn phải chấp nhận. Nhưng nếu Phó Quốc Hoa cần một người tài lại không cần như vậy, tự nhiên sẽ có người muốn nịnh bợ, sẽ có người chủ động tìm đến cửa. Vì muốn gặp cô gái nỏ, Phó Quốc Hoa lần đầu tiên dùng đến đặc quyền của mình.
Khi Dương Thanh Mỹ nhận được tin Phó Quốc Hoa đã tìm được một người là du học sinh bên mỹ trở về tiếp nhận công việc của An Nặc thì hưng phấn, cũng vì thay Trương Diệu tìm được một người tài, vấn đề riêng của cô cũng được giải quyết. Trương Diệu là một người lường được tình thế, đối với mình là chuyện có lợi chứ không có hại, hắn đương nhiên sẽ không cự tuyệt, càng sẽ không vì quan hệ giữa Phó Quốc Hoa và Dương Thanh Mỹ mà mâu thuẫn, bởi vì ở trong lòng của hắn, Phó Quốc Hoa đối với hắn mà nói căn bản không có một chút uy hiếp. Hơn nữa trước sự dây dưa của An Nặc hắn thật sự không thể nhịn được nữa. Hiện tại tìm được người thay thế hắn đương nhiên còn vui mừng không kịp. Vì vậy mấy người ước định, Phó Quốc Hoa dẫn du học sinh nam kia tới nơi làm việc của Trương Diệu.
Phó Quốc Hoa lễ phép tính gõ cửa. Nhưng cửa đang mở hắn thấy Trương Diệu đang ngồi ở trên ghế, còn một người phụ nữ khác đang quay lưng về phía hắn người dựa vào trên bàn, động tác rất rõ ràng mang theo chút dẫn dụ. Phó Quốc Hoa có chút xấu hổ, lại đem tay lễn cửa gõ. Khi người phụ nữ đó quay đầu lại về phía hắn, trên mặt dù trát nhiều son phấn, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhận ra được đó đúng là bóng dáng của An Nặc, người mà ngày đêm hắn mong nhớ.
Trong giấc mơ, giống như hắn có một cuộc đời khác, tất cả mọi chuyện cũng tương tự như đời thực, nhưng lại có chút không giống, cho đến lúc Dương Thanh Mỹ rời khỏi hắn, cuộc đời hắn liền không giống như hiện tại nữa. Hắn trong giấc mơ, không gặp được cô gái nhỏ cảu hắn, cô không có to gan ngăn hắn, cùng hắn thổ lộ, không có quấn lấy hắn, tất cả mọi chuyện, cô đều không có trong đó. Không thấy cô, loại cảm giác đó khiến cho hắn hít thở không thông.
Hắn đi khắp nơi hỏi thăm, người nhà cô nói sau khi cô tốt nghiệp ở lại thành phố không trở lại nữa. Hắn hào hứng chạy đến bệnh viện để hỏi thăm, nhưng kết quả lại không có vị bác sĩ thực tập nào tên là An Nặc. Cô gái đang nói chuyện với hắn, trước đây còn đi sau lưng An Nặc gọi: “Bác sĩ Tiểu An, bác sĩ Tiểu An.” Hôm nay lại ở trước mặt hắn nói như vậy. Hắn không tin, đi tìm từng người một hỏi: “An Nặc có ở đây không? Bác sĩ Tiểu An khoa tim mạch có ở đây không?” Nhưng mọi người đều nhìn hắn như hắn là người bị bệnh thần. Đều trả lời hắn ở bệnh viện này không có ai tên là An Nặc, anh đi đi.
Anh đi đi, đi đi....
Hắn có thể đi nơi nào, trên người vẫn mặc quân trang, hắn điên cuồng tìm mọi ngóc ngách trong bệnh viện. Hắn có thể đi nơi nào?
Không có ai biết tin tức của cô, hắn biết rất nhiều chuyện về cô gái nhỏ, thế nhưng hắn lại không tìm được cô. Ngay cả trường đại học nơi cô tốt nghiệp, cũng không có người nào như vậy, tất cả mọi chuyện cũng thay đổi theo quỹ đạo. Hắn tự nhủ, không phải như vậy, đây chắc chắn chỉ là ảo ảnh. Nói không chừng nơi này chỉ là một giấc mộng, nhưng hắn không thuyết phục được mình, bởi vì nơi này chân thật như vậy.
Không có tin tức của cô, thế nhưng hắn vẫn không chán chường xuống dốc, hắn lên tinh thần để duy trì cuộc sống như bình thường. Nhưng vẫn đặt cô nơi sâu nhất của trái tim. Có lúc hắn thậm chí không phân biệt rõ được đến tốt cùng có phải là cô đến từ trong mộng đẹp của hắn, hay là cuộc sống ở nơi này của hắn mới là một giấc mộng.
Hắn chỉ có thể như vậy sống vô tri vô giác qua ngày, mặc dù ngoài mặt làm bộ như tất cả đều bình thường. Từng có ký ức tốt đẹp bên An Nặc giờ lại mất đi, đáng sợ hơn là không còn sót lại một chút dấu vết nào của cô. Khiến cho hắn không biết phải làm thế nào?
ở trên đường vô tình gặp Dương Thanh Mỹ, cô dẫn theo con trai đã được bốn tuối của mình. Khi Phó Quốc Hoa nhìn thấy đứa trẻ kia, hắn lại nhớ An Nặc đã từng nói, em muôn sinh con cho anh, tốt nhất là có thể sinh một đôi long phượng. Hắn đưa tay sờ đầu đứa bé, từ ái nhìn hắn, giống như có thể từ trên người đứa bé đó nhìn ra bóng dáng con của hắn và cô vậy.
Dương Thanh Mỹ nhìn thấy nét mặt này của hắn, trong lòng khiếp sợ. Năm Năm rồi, chẳng lẽ hắn vẫn không thể quên sao? Dù cô đối xử với hắn như vậy, hắn cũng đối với con của mình như vậy, đây là yêu ai yêu cả đường đi lối về sao.
“Con trai, mau chào chú đi.” Con trai ở nhà được nuông chiều, bình thường gặp người hắn thích liền vừa kêu vừa gọi, nhưng mất hứng liền không thèm lên tiếng, ba mẹ cũng không bao giờ bắt ép nó làm điều gì, lần này hắn hiển nhiên là không muốn cùng người mặc quân phục trước mắt này làm quen. Ở trong mắt nó quân nhân đều là người nghiêm nghị, đáng sợ, luôn dậy dỗ người khác. Có thể bắn chết người. Ở trong nhận thức, trên người quân nhân nó hinh như không có một tí tẹo ấn tượng tốt nào.”
Nhưng nhìn nét mặt mẹ không cho cự tuyệt, nó vẫn mở miệng chào, chỉ là cũng đồng thời cho người đối diện một cái liếc mắt. Phó Quốc Hoa nhìn thấy nét mặt ấy lại nghĩ đến An Nặc. Ban đầu An Nặc có ý tứ rất rõ ràng không muốn mình nhận đứa nhỏ này làm con nuôi. Bây giờ nhìn lại quả nhiên tiểu tử này không đáng yêu chút nào.
Phó Quốc Hoa không để ý, mà cười khẽ một tiếng, Dương Thanh Mỹ cũng nhìn được hành động của con trai, vốn định mở miệng giáo dục, hiện tại Phó Quốc Hoa có thân phận gì chứ, nếu hắn thật lòng thích con trai cô, như vậy con đường của con trai cô sau này sẽ càng rộng mở. Hiện tại chính sách quốc gia đang từ từ thay đổi, quân nhân đại biểu cho cái gì chứ, đó chính là quyền lực.
Vừa lúc thời gian này phụ nữ bên người Trương Diệu tới tới lui lui không ngừng, mặc dù mình luôn theo sát, mặc dù Trương Diệu vẫn chỉ thích một mình cô, đói với phụ nữ khác sắc mặt cũng không thay đổi. Nhưng cứ tre già măng mọc không dứt như vậy cho dù là ai cũng không chịu được. Còn có cái cô Khiết Tây Tạp đó, biết rất rõ cô ta đối với Trương Diệu có tâm tư không đơn giản, nhưng bởi vì cô ta đang đảm nhiệm công việc phiên dịch trong xưởng, trong nhà máy không thể không có cô ta, cho nên cô cũng không có biện pháp gì với cô ta, chi có thể nhìn cô ta quấn ở bên cạnh Trương Diệu, lúc Trương Diệu không để ý liền hướng về phía cô diễu võ dương oai. Cô lại không thể làm gì cả, chỉ có thể ẩn nhẫn, không thể phá công việc của Trương Diệu.
Biết không có người phụ nữ nào có thể ly gián tình cảm giữa hai người bọn họ, nhưng không thể phụ nhận, Khiết Tây Tạp đúng là trong thời gian này khiến cho cô không khỏi tức giạn, gặp được Phó Quốc Hoa, sau khi biết thái độ của hắn, không còn phải nghi ngờ, ở trong lòng Dương Thanh Mỹ, hắn chính là người kể khổ thích hợp nhất.
“Em không hiểu, tại sao tình yêu cũng không thể thuần túy như vậy, rất nhiều chuyện quyết định tình yêu không thể chỉ là hai người yêu nhau, bên cạnh anh aaysa bây giờ không ngừng tre già măng mọc, mặc dù anh ấy và bọn họ không có quan hệ, nhưng tại sao lại có vài người không thể ra mặt cự tuyệt chứ? Quốc Hoa, em thật sự rất khổ sở.”
“Chỉ cần anh ta yêu em, em nên tin tưởng anh ta.” Phó Quốc Hoa mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng nhìn nét mặt đau khổ của cô, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, nếu như cô gái nhỏ còn ở bên cạnh hắn, hắn nhất định sẽ không để cho cô thấy tình cảnh như vậy.
Phó Quốc Hoa mặc dù an ủi, nhưng Dương Thanh Mỹ lại nghe giọng nói của anh tỏa ra mất mát. Dĩ nhiên, cô lại tưởng lầm là bởi vì cô. Vì vậy cô bắt đầu không cố kỵ chút nào: “Bên cạnh anh ấy có một cô gái, tên gọi là Jessyca, rõ ràng là học y, nhưng Anh văn lại cực kỳ tốt, lúc đầu được giáo sư cũ của anh ấy đề cử làm phiên dịch. Cô gái này cũng chẳng có tiếng tăm gì, biết em phát hiện ra, cô tay mới ắt đầu ra vẻ có dã tâm với Trương Diệu. Bây giờ thì thành bất trị rồi, còn nhỏ tuổi như vậy lại thích đàn ông đã có gia đình. Không biết trong nhà giáo dục cô ta thế nào. Nhưng em biết rõ cô ta có mục đích xấu xa, em lại không thể làm gì cô ta, vì A Diệu vẫn cần cô ta trong công việc.” Nói xong thì càng uất ức, cô cảm thấy cô vì đại nghiệp của Trương Diệu mà nhẫn nại, ở trước mặt Trương Diệu cô muốn là một người vợ hiền, không nói được. Nước mắt lại bắt đầu chảy ra, Dương Thanh Mỹ càng phát uất ức. Nhìn Phó Quốc Hoa như đang có điều suy nghĩ, cô đột nhiên nghĩ đến: “Quốc Hoa, anh có thể giúp em một việc được không, giúp em tìm một người có thể thay thế cô Khiết Tây Tạp đó, em thật sự hết cách rồi, không có cách nào lại phải chịu đựng, giúp em một chút đi?”
Phó Quốc Hoa nghe Dương Thanh Mỹ nói xong trong đầu đột nhiên lóe ra một suy nghĩ, thư ký, đúng rồi, cô gái nhỏ của hắn cũng từng làm thư ký cho Trương Diệu. Khả năng này là hy vọng cuối cùng của hắn: “Em...em có biết những cô gái khác đã từng làm phiên dịch cho Trương Diệu trước đây không?” Phó Quốc Hoa thận trọng hỏi.
“Khiết Tây tạp đã làm phiên dịch cho Trương Diệu được năm năm rồi, trước em nghe nói là còn một số người phụ nữ lớn tuổi hơn, cũng không rõ tên tuổi là gì.” Dương Thanh Mỹ mặc dù không hiểu hắn hỏi như vậy là có ý gì, nhưng loại chuyện râu ria này, cô vẫn có thể trực tiếp trả lời được.
Phó Quốc Hoa trong lòng đang rỉ máu, không nghi ngờ câu trả lời này là một cú đại đả kích vào lòng hắn, đã lâu như vậy, hắn càng tin tưởng cô gái nhỏ mà hắn vẫn tìm kiếm chỉ là một người trong mộng của hắn mà thôi. Hắn run rẩy hỏi tiếp: “Không có cô gái nào tên là An Nặc sao?” Mặc dù hắn nói là câu nghi vấn, nhưng vẻ mặt hắn lại có thể nói cho mọi người. Hắn đang nói một câu khẳng định. (chả hiểu)
Khi trong miệng hắn nói ra cái tên An Nặc, chân mày Dương Thanh Mỹ lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy níu lại: “An Nặc, An Nặc, em đương nhiên biết, không phải là đại danh đỉnh đỉnh của Khiết Tây Tạp sao. Không chỉ là đã từng, mà hiện tại cô ta đang là phiên dịch của Trương Diệu.” Cô bất mãn, thấy nét mặt Phó Quốc Hoa cũng biết hắn đang tìm nhất định là một cố nhận quan trọng, theo cô phỏng đoán không chừng có lẽ là thân thích của hắn.
“Cái gì?” Phó Quốc Hoa không ngờ đang trong tuyệt vọng lại có thêm hy vọng. Cô gái nhỏ của hắn, rốt cuộc hắn cũng đã tìm được rồi. Hiện tại cô gái nhỏ đang làm phiên dịch cho Trương Diệu, hắn không thể lỗ mãng đến tìm. Chỉ cần có được tung tích của cô, hắn cũng không gấp, cũng đã qua mấy năm, chờ thêm mấy ngày hắn vẫn có thể chờ.
Hắn nhìn Dương Thanh Mỹ nói: “Chuyện tìm phiên dịch mới, anh sẽ giúp em.”
Dương Thanh Mỹ kích động nhìn hắn, luôn miệng nói cảm ơn. Để lại phương thức liên lạc, để khi hắn tìm được người thay thế thì liên lạc với cô ngay.
Trương Diệu là giám đốc một nhà máy nhỏ, muốn đào thải nhân tài không phải chuyện dễ, mặc kệ tiền lương cao hơn nữa, lúc này nhân viên lại đối với ông chủ có tình cảm, dù mục đích lợi dụng lẫn nhau, nhưng vẫn phải chấp nhận. Nhưng nếu Phó Quốc Hoa cần một người tài lại không cần như vậy, tự nhiên sẽ có người muốn nịnh bợ, sẽ có người chủ động tìm đến cửa. Vì muốn gặp cô gái nỏ, Phó Quốc Hoa lần đầu tiên dùng đến đặc quyền của mình.
Khi Dương Thanh Mỹ nhận được tin Phó Quốc Hoa đã tìm được một người là du học sinh bên mỹ trở về tiếp nhận công việc của An Nặc thì hưng phấn, cũng vì thay Trương Diệu tìm được một người tài, vấn đề riêng của cô cũng được giải quyết. Trương Diệu là một người lường được tình thế, đối với mình là chuyện có lợi chứ không có hại, hắn đương nhiên sẽ không cự tuyệt, càng sẽ không vì quan hệ giữa Phó Quốc Hoa và Dương Thanh Mỹ mà mâu thuẫn, bởi vì ở trong lòng của hắn, Phó Quốc Hoa đối với hắn mà nói căn bản không có một chút uy hiếp. Hơn nữa trước sự dây dưa của An Nặc hắn thật sự không thể nhịn được nữa. Hiện tại tìm được người thay thế hắn đương nhiên còn vui mừng không kịp. Vì vậy mấy người ước định, Phó Quốc Hoa dẫn du học sinh nam kia tới nơi làm việc của Trương Diệu.
Phó Quốc Hoa lễ phép tính gõ cửa. Nhưng cửa đang mở hắn thấy Trương Diệu đang ngồi ở trên ghế, còn một người phụ nữ khác đang quay lưng về phía hắn người dựa vào trên bàn, động tác rất rõ ràng mang theo chút dẫn dụ. Phó Quốc Hoa có chút xấu hổ, lại đem tay lễn cửa gõ. Khi người phụ nữ đó quay đầu lại về phía hắn, trên mặt dù trát nhiều son phấn, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhận ra được đó đúng là bóng dáng của An Nặc, người mà ngày đêm hắn mong nhớ.
/67
|