Thời điểm gặp lại Giang Thắng, An Nặc có thể thấy được ánh mắt của hắn khác so với trước đây. Ý đồ của hắn luôn là để lại ấn tượng tốt trong lòng Dương Thanh Mỹ, nhưng An Nặc biết, cô đã nghiên cứu kỹ các nhân vật trong kịch bản, để dễ dàng nhập vai hơn. Nếu như Giang Thắng còn là Giang Thắng trong kịch bản, như vậy An Nặc đối với tính tình của hắn có thể nắm trong lòng bàn tay. Hắn có dã tâm, tình cảm đối với Dương Thanh Mỹ cũng chỉ là cái cớ mà ngay cả hắn cũng tin.
Cá muốn ngoi lên rồi, nhưng cô cần làm gì để đem mồi tự nhiên để trước mặt nó đây, đây mới là vấn đề.
An Nặc suy nghĩ một chút, cười lên: “Anh Giang Thắng, anh ở đây à, đã lâu không gặp.”
Giang Thắng cười cười: “Đúng vậy, gần đây công việc tương đối nhiều, có lúc còn phải cầm về nhà làm, còn không kịp, gần đây cô thế nào?”
An Nặc nói: “uhm, Em vẫn tốt, hôm nay đến đây tìm ít tài liều, học tập một chút. em muốn tự mình gây dựng sự nghiệp, dạo này không phải chính phủ đang khích lệ người dân buôn bán sao? Lần này chính phủ tạo điều kiện tốt như vậy nếu không nắm bắt thì quá phí rồi, không kiếm ra nhiều tiền thì ít nhất cũng phải có thêm một chút tiền riêng chứ.”
Giang Thắng ngạc nhiên: “A, không nhìn ra em còn nhỏ mà trí khôn lại lớn như vậy. Rất có chí lớn.”
An Nặc nghe ra hắn đang nhạo báng mình, nhưng cô không để ý: “Đúng rồi, nếu không anh nói cho em xem chuyện này được không, em đã lên kế hoạch rồi, nhưng em lại không hiểu chuyện làm ăn lắm.”
An Nặc không kiêng dè gì, nói thẳng: “Ở Đài Loan có một loại mì ăn liền, chỉ cần dùng nước đun sôi đổ vào là có thể ăn, trước kia em có một vị giáo sư qua Đài Loan, em có may mắn được thấy ấy tặng một ít, so với tiệm mì trong quán thì mùi vị tuyệt đối không kém. Hiện tại, có rất nhiều người không có thời gian nấu cơm, hoặc phải ngồi xe lửa chạy đường dài, nhất định cần thứ này, đây có được coi là một mấu chốt buôn bán không?”
Giang Thắng nghe An Nặc miêu ta cũng biết, nếu quả thật có loại thức ăn này, vừa tiện dụng lại đảm bảo mỹ vị, thị trường tuyệt đối có thể đảm bảo, chỉ bằng cái này, chỉ cần đưa vào hoạt động tốt, kiếm tiền nhất định là không thành vấn đề. Hắn cảm giác lòng của hắn cũng kích động nhảy bang bang, thật không nghĩ tới cô gái nhỏ này có thể nghĩ ra kế hoạch hay như vậy. Chỉ là cơ hội tốt đến mấy cũng không có biện pháp, ai bảo người ta vừa vặn lúc may mắn còn nghĩ được biện pháp kiếm tiền nhiều tiền như vậy chứ?
An Nặc thấy Giang Thắng thất thần, khóe miệng ngoắc ngoắc, quả nhiên. Sau đó cô cố ý lớn tiếng thở dài. Giang Thắng phục hồi tinh thần lại thấy An Nặc mặt ủ mày ê. Hắn hỏi: “Có phương pháp kiếm tiền tốt như vậy, em còn buồn cái gì chứ?”
An Nặc bĩu môi: “Phương pháp tốt, đáng tiếc em chưa từng buôn bán, không có kinh nghiệm lại không hiểu cách đưa vào hoạt động, càng đừng nói đến chuyện quản lý...Em lại là con gái, trong buôn bán nhất định sẽ không khiến cho người ta tin tưởng. Em xem cũng rất khó thực hiện kế hoạch này.” Sau đó cô làm bộ đột nhiên nghĩ ra cái gì: “Anh Thắng, anh nhất định biết nhiều người, có thể giới thiệu cho em một người được không, em có thể thuê anh ta, giao cho người đó toàn bộ quyền lực, kế hoạch chỉ cần nói cho em một chút là được, những thứ khác chỉ cần phát triển tốt, em đều không ngăn cản, để cho người đó tự do phát huy.”
Giang Thắng nghe xong, con ngươi rụt một cái, đây là chuyện hấp dẫn đến cỡ nào, hắn đã chán ngấy làm chuyện gì đều có Trương Diệu ở một bên chỉ chỉ chỏ chỏ, làm tốt người khác đều nói là do giám đốc lãnh đạo giỏi, làm không tốt liền thành hắn làm việc không tốt. Mặc dù nói Trương Diệu chỉ đạo công việc rất tốt, luôn gọi hắn vào phòng làm việc để nói chuyện riêng trấn an hắn, sau đó lại cấp thêm tiền phụ cấp, nhưng lâu dài như vậy, ai biết được năng lực của hắn. Dù là ở trong mắt Dương Thanh Mỹ, hắn cũng chỉ là một con chó nghe lời.
Mặc dù điều cô gái nhỏ nói rất hấp dẫn, nhưng một hạng mục muốn làm tốt thì cần khảo sát thật tốt. Hắn cần suy tính thật kỹ mới được. Nếu như xác thực có thể tiến hành được, hắn sẽ rời khỏi Trương Diệu bắt đầu sự nghiệp của mình.
Nhìn An Nặc, Giang Thắng gật đầu một cái: “Được, để anh trở về suy nghĩ một chút, nếu có người phù hợp anh sẽ giới thiệu cho em.” Hai người nói thêm mấy câu, Giang Thắng đột nhiên nhớ tới còn có chút chuyện chưa làm xong, cần phải trở về làm nốt. Cũng không nói lúc nào thì trở lại. Chỉ nói sẽ gặp lại ở chỗ này.
An Nặc biết hắn bị động tâm rồi, phải về nhà suy nghĩ thật kỹ. Nói không chừng còn sẽ tự mình đến Đài Loan một chuyến xem chuyện cô nói có thật hay không. Giang Thắng là một người vô cùng cẩn thận, trước khi làm cái gì cũng suy tính kỹ càng, đây cũng chính là nguyên nhân mà An Nặc muốn hợp tác với hắn. Cô có thể chắc chắn Giang Thắng nhất định sẽ quay lại tìm cô, bởi vì hắn muốn thoát khỏi Trương Diệu sẽ cần cô giúp một tay.
Sự thật chứng minh, An Nặc quả nhiên nói không sai, Giang Thắng quả nhiên hôm sau hắn xin nghỉ phép, nói với Trương Diệu là trong nhà có việc, nhưng thật ra là chạy tới Đài Loan. Hắn ở lại Đài Loan một ngày một đêm, đem tất cả các loại mỳ tôm ăn thử, tỉ mỉ thưởng thức, quả nhiên An Nặc nói không sai, đúng là mỳ tôm này so với mỳ trong quán tự làm còn ngon hơn nhiều. Hơn nữa hắn còn phát hiện, loại mì này còn có thể ăn sống, gia vị nếu đem chấm với bánh mì ăn cũng vô cùng ngon.
Hắn nến xong một lượt, còn đi tìm người dân hỏi ý kiến của họ suy nghĩ như thế nào về mì ăn liền, bọn họ nghe Giang Thắng hỏi như vậy cảm thấy rất kì quái, bởi vì đối với bọn hắn mà nói mì ăn liền đã sát nhập vào trong sinh hoạt của bọn hắm, từ rất lâu rồi bữa sáng của họ chính là mì ăn liền, có lúc có người không muốn làm cơm thì sẽ ăn mì ăn liền. Cho nên nếu như không có mì ăn liền cuộc sống của họ sẽ có rất nhiều bất t iện, cho nên bọn họ không thể lý giải vì sao người thanh niên này lại hỏi như vậy.
Lần này tới Đài Loan kết quả nhận được khiến Giang Thắng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời tim của hắn cũng phấn chấn trở lại. Thấy chuyện buôn bán này không chỉ có thể thực hiện, mà về sau nó có thể đem lại cho hắn công thành doanh toại. Hắn có thể tưởng tượng được, rất nhanh, hắn có thể cùng An Nặc sánh vai trở thành một người thành công trên con đường kinh doanh, không còn là nhân viên quèn của Trương Diệu nữa.
Khi trở về, Giang Thắng không kịp nghỉ ngơi mà đi thẳng đến thư viện, có thể do thời gian còn sớm, An Nặc còn chưa tới, Giang Thắng chờ đợi cô với tâm tình kích động, đến sách cũng không có tâm tư đọc, trong đầu óc một mực muốn bàn chuyện này với cô.
Người đàn ông nào mà chả có dã tâm, chỉ là Giang Thắng không chỉ có dã tâm nhưng không có thế lực hậu thuẫn thôi.
An Nặc vừa tới thư viện, liền thấy Giang Thắng không kịp chờ đợi phất tay gọi cô, An Nặc mắt sáng rực lên, xem ra là có thành quả rồi.
“Người bận rộn, gần đây không gặp được anh, anh rất bận rộn sao?” An Nặc hỏi.
“Mau ngồi xuống, anh muốn nói chuyện tỉ mỉ với em.” Giang Thắng nói.
“Sao vậy, nhìn anh vui vẻ như vậy, có chuyện tốt gì sao?” An Nặc biết còn hỏi.
Bên này Giang Thắng cũng đã sớm không nhịn đươck: “không phải lần trước em nói muốn tìm đối tác làm ăn sao, em thấy anh thế nào?”
An Nặc kích động thở dốc một cái: “Chuyện đó quá tốt rồi, em vốn nghĩ nếu có thể để cho anh phụ trách, năng lực của anh, cả xưởng thuốc đều biết.” Nhắc tới xưởng thuốc An Nặc lại hỏi: “Vậy việc trong xưởng thì sao?”
“Anh sẽ từ chức, trong xưởng có anh hay không cũng không có gì khác, giám đốc là mọt người đại tài, anh vốn cũng có một chút ý tưởng ra ngoài lập nghiệp riêng, vừa lúc gặp em đang tìm đối tác. Anh liền tính tới thử hưởng ứng lệnh triệu tập.” Giang Thắng cười nói.
“Nói gì mà hưởng ứng triệu tập như tòng quân vậy, anh có thể hợp tác với em là chuyện rất đáng mừng, vốn là làm chuyện không chu đáo, tất cả mọi chuyện còn đều phải nhờ cậy vào anh, không phải sao?” An Nặc cũng khách xáo đáp lại.
“Anh đã nói với em, An Nặc, kế hoạch của em không phải là ý nghĩ không hoàn thiện đâu, mấy ngày nay anh xin nghỉ chính là đi Đài Loan một chuyến, anh thấy, mì ăn liền dường như đã hòa vào cuộc sống của người dân ở đó, hơn nữa mùi vị còn không tệ, nấu hay ăn sống đều được, còn có thể ăn no, lại dễ chế biến.” Giang Thắng nói xong mới nhờ tới, hắn không nói gì với An Nặc về kế hoạch đó, lại còn len lén chạy tới Đài Loan điều tra hàng mục của người ta, đúng là chuyện không thích hợp. Vừa hối tiếc vừa lo lắng đề phòng quan sát sắc mặt của An Nặc.
An Nặc nhận thấy sự cẩn thận của hắn, vội vàng nói: “Em đọc sách có thấy nói, muốn thực hiện một hạng mục nào trước tiên cần điều tra thị trường kỹ càng, em cũng không rõ chuyện này cần làm những gì, may nhờ có anh đi một chuyến, nghe anh trở lại nói như thế, em thấy yên tâm hơn nhiều.” Nói xong còn cười ha ha hai tiếng, không phải cô ngu, không hiểu được nghi kỵ, mà là cô hiểu rất rõ Giang Thắng, hắn làm việc rất cẩn thận, nhưng không có ý nghĩ xấu, hơn nữa hắn làm ăn rất có chữ tín. Cuối cùng mới trở thành cánh tay trái của Trương Diệu, làm trợ lý của hắn. Nếu lựa chọn cùng hợp tác với hắn, như vậy nhất định không được để xảy ra hiểu lầm, lúc này cho hắn một bậc thang, từ từ hắn sẽ nhớ kỹ bạn là một người tốt.
Giang Thắng thấy An Nặc không có phản ứng nào, mới thở ra một hơi, nói tiếp: “Ý tưởng cụ thể của em như thế nào, trước tiên nói rõ cho anh nghe một chút?”
An Nặc gật đầu một cái, cẩn thận nói: “Em vốn nghĩ đến chuyện mua lại kỹ thuật, tự mình sẽ chế biến, nhưng nghĩ lại, nếu chúng ta đầu tư mua máy móc, nếu về sau người ta cải tiến, chúng ta sẽ phải cải tiến sau, rồi còn chuyện bảo hành. Không phải là chúng ta không làm được, chủ yếu là người ta đã làm lâu như vậy, danh tiếng của nó trong quần chúng anh cũng đã thấy. Nếu như có danh tiếng như vậy, nhất định là có chỗ hơn người. Đến lúc đó chúng ta đang làm sản phẩm của mình, người khác sẽ thấy được lợi ích của mì ăn liền, đầu tư vào đó, đến lúc đó danh tiếng của chúng ta còn chưa khai hỏa, đã mất đi ưu thế trên thị trường. Cho nên em cảm thấy, vẫn nên làm một nhà đại diện phân phối.”
Lúc này An Nặc trên người tản ra hơi thở trẻ trung đầy sức sống, phân tích đạo lý rõ ràng, khiến Giang Thắng không muốn coi trọng cũng không được. Nghe An Nặc nói tới chỗ này, Giang Thắng vội vàng mở miệng hỏi: “Thế nào là cơ sở đại diện?.”
“Chúng ta có thể thương lượng với công ty đó, để bọn họ cung ứng hàng hóa, chúng ta phụ trách tiêu thụ, chúng ta ở nội địa marketing như thế nào bọn họ không được nhúng tay vào, nhưng hàng hóa sẽ do bọn họ cung cấp. Nếu như ở nội địa có những người khác muốn hợp tác, thì hàng hóa sẽ do chính chúng ta cung cấp tới tay bọn họ.” An Nặc nghiêm túc nói.
Cá muốn ngoi lên rồi, nhưng cô cần làm gì để đem mồi tự nhiên để trước mặt nó đây, đây mới là vấn đề.
An Nặc suy nghĩ một chút, cười lên: “Anh Giang Thắng, anh ở đây à, đã lâu không gặp.”
Giang Thắng cười cười: “Đúng vậy, gần đây công việc tương đối nhiều, có lúc còn phải cầm về nhà làm, còn không kịp, gần đây cô thế nào?”
An Nặc nói: “uhm, Em vẫn tốt, hôm nay đến đây tìm ít tài liều, học tập một chút. em muốn tự mình gây dựng sự nghiệp, dạo này không phải chính phủ đang khích lệ người dân buôn bán sao? Lần này chính phủ tạo điều kiện tốt như vậy nếu không nắm bắt thì quá phí rồi, không kiếm ra nhiều tiền thì ít nhất cũng phải có thêm một chút tiền riêng chứ.”
Giang Thắng ngạc nhiên: “A, không nhìn ra em còn nhỏ mà trí khôn lại lớn như vậy. Rất có chí lớn.”
An Nặc nghe ra hắn đang nhạo báng mình, nhưng cô không để ý: “Đúng rồi, nếu không anh nói cho em xem chuyện này được không, em đã lên kế hoạch rồi, nhưng em lại không hiểu chuyện làm ăn lắm.”
An Nặc không kiêng dè gì, nói thẳng: “Ở Đài Loan có một loại mì ăn liền, chỉ cần dùng nước đun sôi đổ vào là có thể ăn, trước kia em có một vị giáo sư qua Đài Loan, em có may mắn được thấy ấy tặng một ít, so với tiệm mì trong quán thì mùi vị tuyệt đối không kém. Hiện tại, có rất nhiều người không có thời gian nấu cơm, hoặc phải ngồi xe lửa chạy đường dài, nhất định cần thứ này, đây có được coi là một mấu chốt buôn bán không?”
Giang Thắng nghe An Nặc miêu ta cũng biết, nếu quả thật có loại thức ăn này, vừa tiện dụng lại đảm bảo mỹ vị, thị trường tuyệt đối có thể đảm bảo, chỉ bằng cái này, chỉ cần đưa vào hoạt động tốt, kiếm tiền nhất định là không thành vấn đề. Hắn cảm giác lòng của hắn cũng kích động nhảy bang bang, thật không nghĩ tới cô gái nhỏ này có thể nghĩ ra kế hoạch hay như vậy. Chỉ là cơ hội tốt đến mấy cũng không có biện pháp, ai bảo người ta vừa vặn lúc may mắn còn nghĩ được biện pháp kiếm tiền nhiều tiền như vậy chứ?
An Nặc thấy Giang Thắng thất thần, khóe miệng ngoắc ngoắc, quả nhiên. Sau đó cô cố ý lớn tiếng thở dài. Giang Thắng phục hồi tinh thần lại thấy An Nặc mặt ủ mày ê. Hắn hỏi: “Có phương pháp kiếm tiền tốt như vậy, em còn buồn cái gì chứ?”
An Nặc bĩu môi: “Phương pháp tốt, đáng tiếc em chưa từng buôn bán, không có kinh nghiệm lại không hiểu cách đưa vào hoạt động, càng đừng nói đến chuyện quản lý...Em lại là con gái, trong buôn bán nhất định sẽ không khiến cho người ta tin tưởng. Em xem cũng rất khó thực hiện kế hoạch này.” Sau đó cô làm bộ đột nhiên nghĩ ra cái gì: “Anh Thắng, anh nhất định biết nhiều người, có thể giới thiệu cho em một người được không, em có thể thuê anh ta, giao cho người đó toàn bộ quyền lực, kế hoạch chỉ cần nói cho em một chút là được, những thứ khác chỉ cần phát triển tốt, em đều không ngăn cản, để cho người đó tự do phát huy.”
Giang Thắng nghe xong, con ngươi rụt một cái, đây là chuyện hấp dẫn đến cỡ nào, hắn đã chán ngấy làm chuyện gì đều có Trương Diệu ở một bên chỉ chỉ chỏ chỏ, làm tốt người khác đều nói là do giám đốc lãnh đạo giỏi, làm không tốt liền thành hắn làm việc không tốt. Mặc dù nói Trương Diệu chỉ đạo công việc rất tốt, luôn gọi hắn vào phòng làm việc để nói chuyện riêng trấn an hắn, sau đó lại cấp thêm tiền phụ cấp, nhưng lâu dài như vậy, ai biết được năng lực của hắn. Dù là ở trong mắt Dương Thanh Mỹ, hắn cũng chỉ là một con chó nghe lời.
Mặc dù điều cô gái nhỏ nói rất hấp dẫn, nhưng một hạng mục muốn làm tốt thì cần khảo sát thật tốt. Hắn cần suy tính thật kỹ mới được. Nếu như xác thực có thể tiến hành được, hắn sẽ rời khỏi Trương Diệu bắt đầu sự nghiệp của mình.
Nhìn An Nặc, Giang Thắng gật đầu một cái: “Được, để anh trở về suy nghĩ một chút, nếu có người phù hợp anh sẽ giới thiệu cho em.” Hai người nói thêm mấy câu, Giang Thắng đột nhiên nhớ tới còn có chút chuyện chưa làm xong, cần phải trở về làm nốt. Cũng không nói lúc nào thì trở lại. Chỉ nói sẽ gặp lại ở chỗ này.
An Nặc biết hắn bị động tâm rồi, phải về nhà suy nghĩ thật kỹ. Nói không chừng còn sẽ tự mình đến Đài Loan một chuyến xem chuyện cô nói có thật hay không. Giang Thắng là một người vô cùng cẩn thận, trước khi làm cái gì cũng suy tính kỹ càng, đây cũng chính là nguyên nhân mà An Nặc muốn hợp tác với hắn. Cô có thể chắc chắn Giang Thắng nhất định sẽ quay lại tìm cô, bởi vì hắn muốn thoát khỏi Trương Diệu sẽ cần cô giúp một tay.
Sự thật chứng minh, An Nặc quả nhiên nói không sai, Giang Thắng quả nhiên hôm sau hắn xin nghỉ phép, nói với Trương Diệu là trong nhà có việc, nhưng thật ra là chạy tới Đài Loan. Hắn ở lại Đài Loan một ngày một đêm, đem tất cả các loại mỳ tôm ăn thử, tỉ mỉ thưởng thức, quả nhiên An Nặc nói không sai, đúng là mỳ tôm này so với mỳ trong quán tự làm còn ngon hơn nhiều. Hơn nữa hắn còn phát hiện, loại mì này còn có thể ăn sống, gia vị nếu đem chấm với bánh mì ăn cũng vô cùng ngon.
Hắn nến xong một lượt, còn đi tìm người dân hỏi ý kiến của họ suy nghĩ như thế nào về mì ăn liền, bọn họ nghe Giang Thắng hỏi như vậy cảm thấy rất kì quái, bởi vì đối với bọn hắn mà nói mì ăn liền đã sát nhập vào trong sinh hoạt của bọn hắm, từ rất lâu rồi bữa sáng của họ chính là mì ăn liền, có lúc có người không muốn làm cơm thì sẽ ăn mì ăn liền. Cho nên nếu như không có mì ăn liền cuộc sống của họ sẽ có rất nhiều bất t iện, cho nên bọn họ không thể lý giải vì sao người thanh niên này lại hỏi như vậy.
Lần này tới Đài Loan kết quả nhận được khiến Giang Thắng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời tim của hắn cũng phấn chấn trở lại. Thấy chuyện buôn bán này không chỉ có thể thực hiện, mà về sau nó có thể đem lại cho hắn công thành doanh toại. Hắn có thể tưởng tượng được, rất nhanh, hắn có thể cùng An Nặc sánh vai trở thành một người thành công trên con đường kinh doanh, không còn là nhân viên quèn của Trương Diệu nữa.
Khi trở về, Giang Thắng không kịp nghỉ ngơi mà đi thẳng đến thư viện, có thể do thời gian còn sớm, An Nặc còn chưa tới, Giang Thắng chờ đợi cô với tâm tình kích động, đến sách cũng không có tâm tư đọc, trong đầu óc một mực muốn bàn chuyện này với cô.
Người đàn ông nào mà chả có dã tâm, chỉ là Giang Thắng không chỉ có dã tâm nhưng không có thế lực hậu thuẫn thôi.
An Nặc vừa tới thư viện, liền thấy Giang Thắng không kịp chờ đợi phất tay gọi cô, An Nặc mắt sáng rực lên, xem ra là có thành quả rồi.
“Người bận rộn, gần đây không gặp được anh, anh rất bận rộn sao?” An Nặc hỏi.
“Mau ngồi xuống, anh muốn nói chuyện tỉ mỉ với em.” Giang Thắng nói.
“Sao vậy, nhìn anh vui vẻ như vậy, có chuyện tốt gì sao?” An Nặc biết còn hỏi.
Bên này Giang Thắng cũng đã sớm không nhịn đươck: “không phải lần trước em nói muốn tìm đối tác làm ăn sao, em thấy anh thế nào?”
An Nặc kích động thở dốc một cái: “Chuyện đó quá tốt rồi, em vốn nghĩ nếu có thể để cho anh phụ trách, năng lực của anh, cả xưởng thuốc đều biết.” Nhắc tới xưởng thuốc An Nặc lại hỏi: “Vậy việc trong xưởng thì sao?”
“Anh sẽ từ chức, trong xưởng có anh hay không cũng không có gì khác, giám đốc là mọt người đại tài, anh vốn cũng có một chút ý tưởng ra ngoài lập nghiệp riêng, vừa lúc gặp em đang tìm đối tác. Anh liền tính tới thử hưởng ứng lệnh triệu tập.” Giang Thắng cười nói.
“Nói gì mà hưởng ứng triệu tập như tòng quân vậy, anh có thể hợp tác với em là chuyện rất đáng mừng, vốn là làm chuyện không chu đáo, tất cả mọi chuyện còn đều phải nhờ cậy vào anh, không phải sao?” An Nặc cũng khách xáo đáp lại.
“Anh đã nói với em, An Nặc, kế hoạch của em không phải là ý nghĩ không hoàn thiện đâu, mấy ngày nay anh xin nghỉ chính là đi Đài Loan một chuyến, anh thấy, mì ăn liền dường như đã hòa vào cuộc sống của người dân ở đó, hơn nữa mùi vị còn không tệ, nấu hay ăn sống đều được, còn có thể ăn no, lại dễ chế biến.” Giang Thắng nói xong mới nhờ tới, hắn không nói gì với An Nặc về kế hoạch đó, lại còn len lén chạy tới Đài Loan điều tra hàng mục của người ta, đúng là chuyện không thích hợp. Vừa hối tiếc vừa lo lắng đề phòng quan sát sắc mặt của An Nặc.
An Nặc nhận thấy sự cẩn thận của hắn, vội vàng nói: “Em đọc sách có thấy nói, muốn thực hiện một hạng mục nào trước tiên cần điều tra thị trường kỹ càng, em cũng không rõ chuyện này cần làm những gì, may nhờ có anh đi một chuyến, nghe anh trở lại nói như thế, em thấy yên tâm hơn nhiều.” Nói xong còn cười ha ha hai tiếng, không phải cô ngu, không hiểu được nghi kỵ, mà là cô hiểu rất rõ Giang Thắng, hắn làm việc rất cẩn thận, nhưng không có ý nghĩ xấu, hơn nữa hắn làm ăn rất có chữ tín. Cuối cùng mới trở thành cánh tay trái của Trương Diệu, làm trợ lý của hắn. Nếu lựa chọn cùng hợp tác với hắn, như vậy nhất định không được để xảy ra hiểu lầm, lúc này cho hắn một bậc thang, từ từ hắn sẽ nhớ kỹ bạn là một người tốt.
Giang Thắng thấy An Nặc không có phản ứng nào, mới thở ra một hơi, nói tiếp: “Ý tưởng cụ thể của em như thế nào, trước tiên nói rõ cho anh nghe một chút?”
An Nặc gật đầu một cái, cẩn thận nói: “Em vốn nghĩ đến chuyện mua lại kỹ thuật, tự mình sẽ chế biến, nhưng nghĩ lại, nếu chúng ta đầu tư mua máy móc, nếu về sau người ta cải tiến, chúng ta sẽ phải cải tiến sau, rồi còn chuyện bảo hành. Không phải là chúng ta không làm được, chủ yếu là người ta đã làm lâu như vậy, danh tiếng của nó trong quần chúng anh cũng đã thấy. Nếu như có danh tiếng như vậy, nhất định là có chỗ hơn người. Đến lúc đó chúng ta đang làm sản phẩm của mình, người khác sẽ thấy được lợi ích của mì ăn liền, đầu tư vào đó, đến lúc đó danh tiếng của chúng ta còn chưa khai hỏa, đã mất đi ưu thế trên thị trường. Cho nên em cảm thấy, vẫn nên làm một nhà đại diện phân phối.”
Lúc này An Nặc trên người tản ra hơi thở trẻ trung đầy sức sống, phân tích đạo lý rõ ràng, khiến Giang Thắng không muốn coi trọng cũng không được. Nghe An Nặc nói tới chỗ này, Giang Thắng vội vàng mở miệng hỏi: “Thế nào là cơ sở đại diện?.”
“Chúng ta có thể thương lượng với công ty đó, để bọn họ cung ứng hàng hóa, chúng ta phụ trách tiêu thụ, chúng ta ở nội địa marketing như thế nào bọn họ không được nhúng tay vào, nhưng hàng hóa sẽ do bọn họ cung cấp. Nếu như ở nội địa có những người khác muốn hợp tác, thì hàng hóa sẽ do chính chúng ta cung cấp tới tay bọn họ.” An Nặc nghiêm túc nói.
/67
|