Thủ trưởng cũng đứng lên: “Tôi cũng đi.”
Mạt Na làm sao có thể chậm hơn người khác trong chuyện này được, cô ta vội vàng đứng về phía Tướng quân Mali: “Tôi cũng đi.”
Cô ta tin tưởng Vệ Thường Khuynh sẽ không phản bội Liên minh các hành tinh.
Cô ta phải để cho anh nhìn thấy được sự tín nhiệm của mình đối với anh đầu tiên.
Lúc tất cả mọi người đều không tin tưởng anh, sự tin tưởng và ủng hộ của cô ta nhất định có thể khiến anh cảm động.
“Mạt Na!” Tướng quân Mạt quát lên một tiếng.
“Bố, bố cũng đi đi.” Mạt Na kiên định nhìn ông ta.
Không phải bố cô ta luôn ủng hộ cô ta sao?
Tướng quân Mạt hơi khựng lại.
“Vậy thì cùng đi đi.” Thủ trưởng nhìn ông ta một cái, nghiêng đầu hỏi những người bên cạnh: “Bọn họ đến chỗ nào rồi? Sẽ hạ cánh xuống đâu?”
Lính trinh sát căn bản không cần thao tác gì cả, trên màn hình vẫn luôn là hình ảnh mười hai chiếc phi cơ. Bọn họ đã lao xuống từ trên cao rồi, nhìn mục tiêu....
“Thủ trưởng, căn cứ vào quỹ đạo bay của bọn họ, bọn họ sẽ đi đến Bộ chỉ huy!”
Mọi người hít một hơi lạnh.
Vệ Thường Khuynh vừa trở lại liền xông thẳng đến Bộ chỉ huy, rốt cuộc là muốn làm gì?
“Phi trường ở toà một trăm linh sáu, bây giờ đi đến đó.”
“Không được, tướng lĩnh cấp cao của Liên minh các hành tinh đều cùng đi, ngộ nhỡ Vệ Thường Khuynh thật sự có dụng ý xấu, vậy há chẳng phải là bị sa lưới một mẻ à?” Một sĩ quan căng thẳng đứng lên, muốn ngăn cản bọn họ.
Tướng quân Mali ha một tiếng, nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc.
“Nếu như cậu ta thật sự muốn trở về để đánh thì đã sắp đến đây rồi, cậu cho là cậu không đi lên thì cậu ta sẽ không đánh được à?”
Nực cười.
Nếu như tên nhóc Vệ Thường Khuynh đó muốn quay lại chém giết, bọn họ có thể tránh đi đâu được chứ?
Ngược lại ông ta lại cảm thấy, tên nhóc kia không phải là người thích giết người như vậy.
Tên sĩ quan kia mặt tái mét, không nói gì nữa.
Trên tàu Vân Diên, Tề Tiểu Tô nhìn Brien bị còng, lại nhìn Vệ Thường Khuynh.
“A Khuynh?”
Cằm Vệ Thường Khuynh căng ra, môi mỏng mím thành một đường thẳng, ánh mắt sâu thẳm, khiến cho cô có chút lo lắng.
Anh là bị người của cái quốc gia anh luôn bảo vệ này làm hại.
Mặc dù đã trở lại mấy ngày, nhưng anh vẫn luôn xuất hiện với thân phận giả, còn phải thay đổi khuôn mặt, cảm giác tồn tại còn thấp như vậy, bây giờ chân chính lấy thân phận Vệ Thường Khuynh để trở lại, liệu trong lòng anh có dễ chịu hay không?
Còn nữa, đợi lát nữa những người đó sẽ nói gì với anh?
Ở đó lại có bao nhiêu người hồi đó đã ra tay muốn hại chết anh, một lòng muốn đưa anh vào chỗ chết?
Vệ Thường Khuynh nghiêng đầu nhìn cô, thấy sự lo lắng trong mắt cô, anh giơ tay ra xoa đầu cô.
Sau khi xông vào tầng khí quyển bọn họ liền tháo mũ sắt ra.
Anh cũng xé râu ra, hơn nữa, giống như tính toán vừa vặn thời gian, đúng lúc này mũi tiêm thay đổi khuôn mặt cũng hoàn toàn mất đi công hiệu.
Bây giờ mặt anh đã hoàn toàn khôi phục lại dáng vẻ ban đầu rồi.
Vệ Thiếu soái anh tuấn gần như có thể đả thương ánh mắt người nhìn.
Vệ Thiếu soái mặc chiến giáp của anh.
Cuối cùng anh cũng trở lại rồi.
“Đừng lo lắng, anh không sao đâu, anh cảm thấy bây giờ một số người mới càng nên lo lắng hơn.”
Bọn họ nhất định sẽ không ngờ anh vẫn còn sống để trở về.
Hơn nữa, anh còn xuất hiện ở trước mắt bọn họ như vậy.
Anh trở lại rồi, sẽ đến từng người bọn họ lần lượt xui xẻo.
Từ trước đến nay anh không phải là một người lòng dạ rộng lớn, ngược lại, anh là một người rất ít khoan dung, là người có thù tất báo.
Tề Tiểu Tô cười với anh, mắt cong cong.
“Vâng, em sẽ giúp anh đánh chết bọn họ.” Cô nói.
Tòa nhà của Bộ chỉ huy đã lọt vào tầm mắt. Lúc này Vệ Thường Khuynh vẫn không nhịn được dịch qua, hôn lên môi cô một cái.
“Chúng ta cùng nhau đánh.”
“Được.”
Tề Tiểu Tô cũng nhìn về phía tòa nhà kia, cằm cũng căng ra.
Chuẩn bị nghênh đón bọn họ đến rồi chứ?
Đám người Quân Lương, Xa Vũ cũng đều hưng phấn một cách khó hiểu.
“Bao vây tòa nhà chỉ huy.” Giọng Tề Tiểu Tô truyền vào tai bọn họ.
Đây là chủ ý của cô, không hề bàn bạc qua với Vệ Thường Khuynh.
Tàu Vân Diên hạ cánh là được rồi, những chiếc phi cơ khác không cần đáp xuống, bao vây cả tòa nhà, đợi mệnh lệnh của bọn họ. Nếu như những người đó còn dám làm hại người đàn ông của cô, cô không ngại dẫn những người này làm phản, đánh chết bọn chúng!
Đối với cô mà nói, đất nước không giống với những người này, những người này không giống với đất nước.
Cô đánh chết bọn họ, không có nghĩa là cô không yêu nước.
Dù sao, cô cũng sẽ bảo vệ người đàn ông của mình.
Vệ Thường Khuynh lại đưa tay lên xoa đầu cô, không nói gì, không phản đối.
“Rõ!”
Bọn người Quân Lương đều đặn lớn tiếng kêu lên.
Mười một chiếc phi cơ (trong đó có một chiếc là điều khiển tự động) chỉnh tề tách ra, bao vây lấy tòa nhà Bộ chỉ huy, bay lơ lửng ở giữa không trung, họng đại bác nhắm chuẩn vào tòa nhà.
Tiếp theo bọn họ chỉ nghe mệnh lệnh của Tề Tiểu Tô và Vệ Thường Khuynh.
Nếu như muốn đánh Bộ chỉ huy, bọn họ cũng nhất định sẽ nghe lệnh.
“Ồ?”
Lúc sắp hạ cánh, Tề Tiểu Tô nhìn thấy những người đó.
Trên sân thượng cực lớn của toà một trăm linh sáu, ở cửa sân thượng có rất nhiều người đàn ông mặc quân phục thẳng thớm đang đứng đó, không, trong đó còn có một người phụ nữ nữa.
Mạt Na.
Tề Tiểu Tô nhận ra Mạt Na, lông mày cô nhướn lên.
Mạt Na cũng ở đây hả.
Đúng lúc lắm, tính hết nợ luôn đi.
“Bọn họ thế này là đang chào đón chúng ta đấy à?”
Khoé môi Vệ Thường Khuynh cong lên.
Xem ra, bọn họ ngược lại đều không sợ chết rồi.
Hoặc là nói, vốn dĩ bọn họ không cảm thấy anh sẽ phản bội Liên minh các hành tinh, cũng không phải là một tên độc ác thích chém giết, nếu không, sao bây giờ bọn họ lại đều xuất hiện ở đây chứ?
Nếu đã như vậy, tại sao ban đầu không có một ai nói thay cho anh?
Tàu Vân Diên vững vàng hạ cánh.
Trái tim những người đó cũng lập tức thót lên.
Trong tiềm thức của bọn họ, mặc dù cũng tin tưởng, nhưng vẫn sợ chết.
Ngộ nhỡ Vệ Thường Khuynh thật sự làm gì với bọn họ thì sao?
Nhưng chỉ cần anh dám xuống, thì sẽ có vô số họng súng nhắm vào anh, cũng chưa chắc bọn họ sẽ không bắt được anh.
Bây giờ xem ra, anh còn muốn xuống một mình thật nữa hả?
Phi cơ dừng hẳn, cửa khoang mở ra, bọn họ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi xuống phi cơ.
Là anh, là anh.
Chiến giáp anh tuấn uy vũ như vậy, dáng người thẳng tắp như vậy, vẻ mặt anh tuấn đến chói mắt như vậy, ánh mắt mạnh mẽ như vậy.
Anh bước từng bước về phía bọn họ.
Mạt Na không tự chủ được che miệng lại, viền mắt đỏ lên.
Thật sự là Vệ Thường Khuynh, người đàn ông mà cô ta luôn mong nhớ.
Xa cách hơn nửa năm, nhìn anh hình như càng anh tuấn hơn trước kia rồi!
Thấy anh như vậy, trái tim cô ta không nhịn được cuộn trào lên, hận không thể chạy lên nhào vào lòng anh.
Hai tay Thủ trưởng cũng hơi run rẩy.
Mặc dù trước đó ông đã nhìn thấy anh rồi, nhưng Vệ Thường Khuynh lúc đó vẫn chưa khôi phục lại dáng vẻ của mình. Bây giờ nhìn thấy gương mặt quen thuộc của anh, trong lòng Thủ trưởng cũng cảm thấy có vô vàn cảm xúc lẫn lộn với nhau.
Một người đàn ông như vậy, làm sao có thể phản bội Liên minh được?
Vệ Thường Khuynh nhìn bọn họ.
Anh thu hết vẻ mặt của tất cả mọi người vào trong mắt mình.
Mạt Na làm sao có thể chậm hơn người khác trong chuyện này được, cô ta vội vàng đứng về phía Tướng quân Mali: “Tôi cũng đi.”
Cô ta tin tưởng Vệ Thường Khuynh sẽ không phản bội Liên minh các hành tinh.
Cô ta phải để cho anh nhìn thấy được sự tín nhiệm của mình đối với anh đầu tiên.
Lúc tất cả mọi người đều không tin tưởng anh, sự tin tưởng và ủng hộ của cô ta nhất định có thể khiến anh cảm động.
“Mạt Na!” Tướng quân Mạt quát lên một tiếng.
“Bố, bố cũng đi đi.” Mạt Na kiên định nhìn ông ta.
Không phải bố cô ta luôn ủng hộ cô ta sao?
Tướng quân Mạt hơi khựng lại.
“Vậy thì cùng đi đi.” Thủ trưởng nhìn ông ta một cái, nghiêng đầu hỏi những người bên cạnh: “Bọn họ đến chỗ nào rồi? Sẽ hạ cánh xuống đâu?”
Lính trinh sát căn bản không cần thao tác gì cả, trên màn hình vẫn luôn là hình ảnh mười hai chiếc phi cơ. Bọn họ đã lao xuống từ trên cao rồi, nhìn mục tiêu....
“Thủ trưởng, căn cứ vào quỹ đạo bay của bọn họ, bọn họ sẽ đi đến Bộ chỉ huy!”
Mọi người hít một hơi lạnh.
Vệ Thường Khuynh vừa trở lại liền xông thẳng đến Bộ chỉ huy, rốt cuộc là muốn làm gì?
“Phi trường ở toà một trăm linh sáu, bây giờ đi đến đó.”
“Không được, tướng lĩnh cấp cao của Liên minh các hành tinh đều cùng đi, ngộ nhỡ Vệ Thường Khuynh thật sự có dụng ý xấu, vậy há chẳng phải là bị sa lưới một mẻ à?” Một sĩ quan căng thẳng đứng lên, muốn ngăn cản bọn họ.
Tướng quân Mali ha một tiếng, nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc.
“Nếu như cậu ta thật sự muốn trở về để đánh thì đã sắp đến đây rồi, cậu cho là cậu không đi lên thì cậu ta sẽ không đánh được à?”
Nực cười.
Nếu như tên nhóc Vệ Thường Khuynh đó muốn quay lại chém giết, bọn họ có thể tránh đi đâu được chứ?
Ngược lại ông ta lại cảm thấy, tên nhóc kia không phải là người thích giết người như vậy.
Tên sĩ quan kia mặt tái mét, không nói gì nữa.
Trên tàu Vân Diên, Tề Tiểu Tô nhìn Brien bị còng, lại nhìn Vệ Thường Khuynh.
“A Khuynh?”
Cằm Vệ Thường Khuynh căng ra, môi mỏng mím thành một đường thẳng, ánh mắt sâu thẳm, khiến cho cô có chút lo lắng.
Anh là bị người của cái quốc gia anh luôn bảo vệ này làm hại.
Mặc dù đã trở lại mấy ngày, nhưng anh vẫn luôn xuất hiện với thân phận giả, còn phải thay đổi khuôn mặt, cảm giác tồn tại còn thấp như vậy, bây giờ chân chính lấy thân phận Vệ Thường Khuynh để trở lại, liệu trong lòng anh có dễ chịu hay không?
Còn nữa, đợi lát nữa những người đó sẽ nói gì với anh?
Ở đó lại có bao nhiêu người hồi đó đã ra tay muốn hại chết anh, một lòng muốn đưa anh vào chỗ chết?
Vệ Thường Khuynh nghiêng đầu nhìn cô, thấy sự lo lắng trong mắt cô, anh giơ tay ra xoa đầu cô.
Sau khi xông vào tầng khí quyển bọn họ liền tháo mũ sắt ra.
Anh cũng xé râu ra, hơn nữa, giống như tính toán vừa vặn thời gian, đúng lúc này mũi tiêm thay đổi khuôn mặt cũng hoàn toàn mất đi công hiệu.
Bây giờ mặt anh đã hoàn toàn khôi phục lại dáng vẻ ban đầu rồi.
Vệ Thiếu soái anh tuấn gần như có thể đả thương ánh mắt người nhìn.
Vệ Thiếu soái mặc chiến giáp của anh.
Cuối cùng anh cũng trở lại rồi.
“Đừng lo lắng, anh không sao đâu, anh cảm thấy bây giờ một số người mới càng nên lo lắng hơn.”
Bọn họ nhất định sẽ không ngờ anh vẫn còn sống để trở về.
Hơn nữa, anh còn xuất hiện ở trước mắt bọn họ như vậy.
Anh trở lại rồi, sẽ đến từng người bọn họ lần lượt xui xẻo.
Từ trước đến nay anh không phải là một người lòng dạ rộng lớn, ngược lại, anh là một người rất ít khoan dung, là người có thù tất báo.
Tề Tiểu Tô cười với anh, mắt cong cong.
“Vâng, em sẽ giúp anh đánh chết bọn họ.” Cô nói.
Tòa nhà của Bộ chỉ huy đã lọt vào tầm mắt. Lúc này Vệ Thường Khuynh vẫn không nhịn được dịch qua, hôn lên môi cô một cái.
“Chúng ta cùng nhau đánh.”
“Được.”
Tề Tiểu Tô cũng nhìn về phía tòa nhà kia, cằm cũng căng ra.
Chuẩn bị nghênh đón bọn họ đến rồi chứ?
Đám người Quân Lương, Xa Vũ cũng đều hưng phấn một cách khó hiểu.
“Bao vây tòa nhà chỉ huy.” Giọng Tề Tiểu Tô truyền vào tai bọn họ.
Đây là chủ ý của cô, không hề bàn bạc qua với Vệ Thường Khuynh.
Tàu Vân Diên hạ cánh là được rồi, những chiếc phi cơ khác không cần đáp xuống, bao vây cả tòa nhà, đợi mệnh lệnh của bọn họ. Nếu như những người đó còn dám làm hại người đàn ông của cô, cô không ngại dẫn những người này làm phản, đánh chết bọn chúng!
Đối với cô mà nói, đất nước không giống với những người này, những người này không giống với đất nước.
Cô đánh chết bọn họ, không có nghĩa là cô không yêu nước.
Dù sao, cô cũng sẽ bảo vệ người đàn ông của mình.
Vệ Thường Khuynh lại đưa tay lên xoa đầu cô, không nói gì, không phản đối.
“Rõ!”
Bọn người Quân Lương đều đặn lớn tiếng kêu lên.
Mười một chiếc phi cơ (trong đó có một chiếc là điều khiển tự động) chỉnh tề tách ra, bao vây lấy tòa nhà Bộ chỉ huy, bay lơ lửng ở giữa không trung, họng đại bác nhắm chuẩn vào tòa nhà.
Tiếp theo bọn họ chỉ nghe mệnh lệnh của Tề Tiểu Tô và Vệ Thường Khuynh.
Nếu như muốn đánh Bộ chỉ huy, bọn họ cũng nhất định sẽ nghe lệnh.
“Ồ?”
Lúc sắp hạ cánh, Tề Tiểu Tô nhìn thấy những người đó.
Trên sân thượng cực lớn của toà một trăm linh sáu, ở cửa sân thượng có rất nhiều người đàn ông mặc quân phục thẳng thớm đang đứng đó, không, trong đó còn có một người phụ nữ nữa.
Mạt Na.
Tề Tiểu Tô nhận ra Mạt Na, lông mày cô nhướn lên.
Mạt Na cũng ở đây hả.
Đúng lúc lắm, tính hết nợ luôn đi.
“Bọn họ thế này là đang chào đón chúng ta đấy à?”
Khoé môi Vệ Thường Khuynh cong lên.
Xem ra, bọn họ ngược lại đều không sợ chết rồi.
Hoặc là nói, vốn dĩ bọn họ không cảm thấy anh sẽ phản bội Liên minh các hành tinh, cũng không phải là một tên độc ác thích chém giết, nếu không, sao bây giờ bọn họ lại đều xuất hiện ở đây chứ?
Nếu đã như vậy, tại sao ban đầu không có một ai nói thay cho anh?
Tàu Vân Diên vững vàng hạ cánh.
Trái tim những người đó cũng lập tức thót lên.
Trong tiềm thức của bọn họ, mặc dù cũng tin tưởng, nhưng vẫn sợ chết.
Ngộ nhỡ Vệ Thường Khuynh thật sự làm gì với bọn họ thì sao?
Nhưng chỉ cần anh dám xuống, thì sẽ có vô số họng súng nhắm vào anh, cũng chưa chắc bọn họ sẽ không bắt được anh.
Bây giờ xem ra, anh còn muốn xuống một mình thật nữa hả?
Phi cơ dừng hẳn, cửa khoang mở ra, bọn họ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi xuống phi cơ.
Là anh, là anh.
Chiến giáp anh tuấn uy vũ như vậy, dáng người thẳng tắp như vậy, vẻ mặt anh tuấn đến chói mắt như vậy, ánh mắt mạnh mẽ như vậy.
Anh bước từng bước về phía bọn họ.
Mạt Na không tự chủ được che miệng lại, viền mắt đỏ lên.
Thật sự là Vệ Thường Khuynh, người đàn ông mà cô ta luôn mong nhớ.
Xa cách hơn nửa năm, nhìn anh hình như càng anh tuấn hơn trước kia rồi!
Thấy anh như vậy, trái tim cô ta không nhịn được cuộn trào lên, hận không thể chạy lên nhào vào lòng anh.
Hai tay Thủ trưởng cũng hơi run rẩy.
Mặc dù trước đó ông đã nhìn thấy anh rồi, nhưng Vệ Thường Khuynh lúc đó vẫn chưa khôi phục lại dáng vẻ của mình. Bây giờ nhìn thấy gương mặt quen thuộc của anh, trong lòng Thủ trưởng cũng cảm thấy có vô vàn cảm xúc lẫn lộn với nhau.
Một người đàn ông như vậy, làm sao có thể phản bội Liên minh được?
Vệ Thường Khuynh nhìn bọn họ.
Anh thu hết vẻ mặt của tất cả mọi người vào trong mắt mình.
/1139
|