Việc đăng kí của cô và Vệ Thường Khuynh, việc rửa sạch tội danh và khôi phục quân hàm cho Vệ Thường Khuynh đều có Thủ trưởng ban chấp hành giúp sức. Cho nên, cô vẫn muốn trả ông món ân tình này.
Tất nhiên, với điều kiện là Phương Viện Viện không quá đáng quá, nếu như vượt quá giới hạn chịu đựng của cô, chắc chắn cô sẽ không nương tay.
Thủ trưởng ban chấp hành như thấy đắng chát trong lòng.
“Cảm ơn cô rất nhiều. Trong nhà có hai người già là chú Hồ và dì Bạch, họ đã ở nhà họ Phương vài chục năm, tuy chỉ vì công việc, nhưng cũng ngang với người thân của tôi. Khi cô đến, nếu có việc gì cần, chỉ cần tìm chú Hồ và dì Bạch là được, tôi đã dặn trước với họ rồi.
Sáng nay ông đã dặn dò hai người này trước khi ra khỏi nhà, nhắc nhở họ chú ý tới Tề Vân Diên, ông cũng miêu tả dáng vẻ của cô cho họ, ông tin rằng họ có thể nhận ra.
Bởi vì Tề Tiểu Tô rất dễ nhận ra.
Tề Tiểu Tô nghe ông nói mà khựng lại.
Không ngờ rằng ông còn dặn dò trước với người già cả trong nhà.
Như vậy khiến cô cũng thấy dễ chịu hơn một chút.
“Được, tôi biết rồi, Thủ trưởng cứ làm việc đi.”
Ngắt điện thoại, cô cũng gần đến nơi ở của Thủ trưởng ban chấp hành rồi.
Sau khi nghe điểm đến của cô, tài xế trên xe vô cùng ngưỡng mộ, trước khi cô xuống xe, tài xế không kìm lòng được mà hỏi một câu.
“Cô Tề, nếu gặp được Thủ trưởng ban chấp hành, có thể thay tôi gửi lời hỏi thăm tới ông ấy không?”
“Ừm?”
“Thủ trưởng là một vị quan tốt, ông ấy một lòng mưu cầu lợi ích cho chúng tôi, chúng tôi biết ông ấy không dễ dàng gì, công việc cũng rất vất vả, những chuyện khác chúng tôi không làm được, đành nhờ cô gửi lời hỏi thăm ông ấy, cứ nói rằng nhân dân chúng tôi ghi nhớ sự tốt đẹp của ông ấy, xin ông ấy giữ sức khỏe.”
Tề Tiểu Tô khựng lại, cô đồng ý: “Nếu như tôi gặp được ông ấy, tôi sẽ truyền đạt lại những lời này cho ông ấy nghe.”
Xuống xe, cô nhìn về phía phủ Thủ trưởng mà tâm tình hơi phức tạp.
Bất kể ngoài đời ông ấy là người như thế nào, bất kể ông ấy đã thỏa hiệp những gì vì con gái, nhưng ông ấy vẫn là một Thủ trưởng ban chấp hành dốc lòng vì Liên minh.
Tề Tiểu Tô cảm thấy vì điều này nên cô mới hay mềm lòng với ông ấy.
Ừm, chắc chắn là vậy rồi.
Phủ Thủ trưởng có một vườn hoa nhỏ, bên ngoài cổng có binh lính đứng gác.
Vệ Thường Khuynh vẫn chưa kịp tới đây.
Tề Tiểu Tô bước lên phía trước, đưa tấm thư mời bằng thủy tinh chỉ bé như lòng bàn tay cho binh lính đứng gác.
“Xin dùng chip mở ra.” Binh lính mặt không cảm xúc.
Tề Tiểu Tô quên mất việc này, nghe vậy mới dùng con chip vạn năng mở khóa.
Nhưng, tấm thư mời không có bất kì phản ứng nào.
Cô khựng lại.
Quét thêm lần nữa, vẫn không có phản ứng gì.
“Tiểu Nhất, chuyện gì thế này?”
Hệ thống Tiểu Nhất lập tức kiểm tra tấm thư mời, kết quả, nó không kiềm được mà mắng chửi một trận: “Mẹ kiếp, bản Hệ thống lúc trước quên không kiểm tra, đây là một tấm thư mời dùng một lần!”
“Nghĩa là sao?”
“Nghĩa là, quét xong một lần, xem được nội dung, nội dung trên đó sẽ tự động biến mất! Chức năng này vốn chỉ dùng cho thẻ thông hành tạm thời, không ai dùng nó cho thư mời cá nhân cả!”
Chết tiệt, nó hoàn toàn không nghĩ tới việc Phương Viện Viện sẽ chơi chiêu này!
Nếu biết trước, nó sẽ không cho Tề Tiểu Tô đến.
Binh sĩ kia nhìn Tề Tiểu Tô như nhìn một người phụ nữ mặt dày không mời mà đến.
Tề Tiểu Tô xoay người đi ngay.
Nếu người ta đã chơi trò này với cô, cô hà tất phải ở lại?
Nhưng cô chưa kịp đi, bên trong cánh cổng sắt đã có người cao giọng gọi tên cô.
“Tề Vân Diên!”
Tề Tiểu Tô đứng lại, xoay người qua, nhìn thấy Phương Viện Viện và ba người phụ nữ ăn mặc cầu kỳ tinh xảo khác đang đi ra. Ba người phụ nữ này đều trong độ tuổi dưới ba mươi, tất nhiên Tề Tiểu Tô không quen ai trong số đó.
Nhưng nhìn dáng vẻ họ đi cùng Phương Viện Viện, dường như họ rất thân thiết với cô ta.
Họ nhìn Tề Tiểu Tô bằng ánh mắt tò mò.
“Tại sao đến rồi mà lại đi?”
Binh sĩ kia mở cửa cho họ, ba người phụ nữ còn lại lộ ra biểu cảm ngưỡng mộ.
Có thể sống trong phủ Thủ trưởng.
Có binh lính mở cửa cho mình.
Nghĩ thôi cũng thấy vinh quang rồi.
Họ cùng Phương Viện Viện đi tới trước mặt Tề Tiểu Tô.
Tề Tiểu Tô chỉ điềm tĩnh liếc họ một cái rồi nhìn về phía Phương Viện Viện.
“Cô gửi thư mời tôi đến tham gia tiệc trà, không sai chứ?” Cô hỏi.
Phương Viện Viện mở to mắt: “Ấy, vốn dĩ tôi không có ý định mời cô, cô thấy rồi đấy, tôi mời toàn bạn bè thân thiết thôi.”
Sau đó cô ta vỗ trán, dường như nghĩ ra điều gì đó: “À phải rồi, tôi nhớ ra lúc lập danh sách khách mời, dì Bạch có nói với tôi, hỏi xem tôi có mời cô không, tôi thấy dì Bạch mở lời, nên đưa cho cô một tấm, suýt nữa thì tôi quên mất.”
Ba người phụ nữ kia nghe thấy tên dì Bạch, trong ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường.
Hóa ra chỉ là một đứa có quan hệ với người hầu già trong nhà, cậy mình làm việc lâu năm, đến tiệc trà của chủ nhân cũng muốn nhét người vào.
Địa vị chắc không bằng cả những người đến từ thị trấn nhỏ như họ.
Cũng may họ được đích thân Phương Viện Viện gọi điện mời, còn phái cả trực thăng đến thị trấn nhỏ đón họ tới. Ở chỗ đó bây giờ họ thực sự nổi tiếng lắm.
Ban nãy nhìn thấy người phụ nữ này xinh đẹp ưa nhìn, ăn mặc cũng tử tế, họ còn tưởng là thiên kim tiểu thư của nhân vật lớn nào, hóa ra chỉ là đứa được người hầu già nhét vào, đúng là uổng phí dung mạo này.
Tề Tiểu Tô làm như không thấy ánh mắt của họ.
Cô đột nhiên cảm thấy, Phương Viện Viện của hôm nay đã lãng phí tâm tư muốn bù đắp cho cô ta của một người bố hiền từ như Thủ trưởng ban chấp hành rồi.
Một người phụ nữ ấu trĩ như vậy, cô thực sự không có tâm tình nào muốn dây dưa thêm.
“Nếu đã như vậy, vậy tôi không vào nữa. Còn nữa, ban nãy trên đường đến đây Thủ trưởng có gọi cho tôi, ông ấy nói nếu như cô có làm gì sai, nói gì sai, mong tôi độ lượng bỏ quá cho.”
Gì cơ?
Phương Viện Viện không dám tin, mở bừng hai mắt.
Bố cô ta sao có thể nói những câu này với Tề Vân Diên được chứ?
Lẽ nào trong lòng ông, cô ta là người không hiểu chuyện khiến ông mất mặt đến thế sao?
Lại còn phải nói tốt cho cô ta trước Tề Vân Diên?
Tề Vân Diên là ai chứ hả?
Là một con nhỏ quê mùa lai lịch không rõ ràng, chẳng qua chỉ xinh đẹp và có chút bản lĩnh thôi mà?
Thế mà cứ như bề trên của cô ta, cứ như hiểu chuyện hơn cô ta nhiều lắm ấy!
Trước mặt bạn bè cô ta mà nói như thế, khác nào tát thẳng vào mặt cô ta! Mà không, không chỉ là tát, mà là ném mặt mũi của cô ta xuống đất, giẫm thẳng chân lên!
Ba người phụ nữ nghe Tề Tiểu Tô nói vậy, quả nhiên vô cùng kinh ngạc và nghi ngờ.
“Viện Viện, cô ấy nói thật sao? Thủ trưởng ban chấp hành tự mình gọi điện thoại cho cô ấy sao?”
“Đúng thế, còn nhờ cô ấy không chấp nhặt với cậu nữa chứ, lẽ nào cô ấy có quan hệ rất tốt với Thủ trưởng sao?”
Họ đâu có ngốc, nếu như Thủ trưởng ban chấp hành gọi điện thoại cho Tề Vân Diên, vậy thì, rất có thể những lời trước kia Phương Viện Viện nói với họ là bịa đặt.
Ánh mắt họ nhìn Phương Viện Viện đầy nghi ngờ.
Phương Viện Viện nhìn thấy mà muốn bùng nổ.
Cô ta tức tới mức hai mắt như phun lửa: “Mấy người tin cô ta hay tin tôi? Chúng ta là bạn bè đi học cùng nhau, lớn lên cùng nhau đấy!” Nói xong, cô ta lại gắng gượng đè lửa giận xuống, cắn môi dưới, hướng về phía Tề Tiểu Tô.
“Tề Vân Diên, nếu cô đã đến, vậy thì vào đi thôi! Tiệc trà hôm nay, cô có thể đến, đúng là khiến tôi vô cùng cảm động!”
Tất nhiên, với điều kiện là Phương Viện Viện không quá đáng quá, nếu như vượt quá giới hạn chịu đựng của cô, chắc chắn cô sẽ không nương tay.
Thủ trưởng ban chấp hành như thấy đắng chát trong lòng.
“Cảm ơn cô rất nhiều. Trong nhà có hai người già là chú Hồ và dì Bạch, họ đã ở nhà họ Phương vài chục năm, tuy chỉ vì công việc, nhưng cũng ngang với người thân của tôi. Khi cô đến, nếu có việc gì cần, chỉ cần tìm chú Hồ và dì Bạch là được, tôi đã dặn trước với họ rồi.
Sáng nay ông đã dặn dò hai người này trước khi ra khỏi nhà, nhắc nhở họ chú ý tới Tề Vân Diên, ông cũng miêu tả dáng vẻ của cô cho họ, ông tin rằng họ có thể nhận ra.
Bởi vì Tề Tiểu Tô rất dễ nhận ra.
Tề Tiểu Tô nghe ông nói mà khựng lại.
Không ngờ rằng ông còn dặn dò trước với người già cả trong nhà.
Như vậy khiến cô cũng thấy dễ chịu hơn một chút.
“Được, tôi biết rồi, Thủ trưởng cứ làm việc đi.”
Ngắt điện thoại, cô cũng gần đến nơi ở của Thủ trưởng ban chấp hành rồi.
Sau khi nghe điểm đến của cô, tài xế trên xe vô cùng ngưỡng mộ, trước khi cô xuống xe, tài xế không kìm lòng được mà hỏi một câu.
“Cô Tề, nếu gặp được Thủ trưởng ban chấp hành, có thể thay tôi gửi lời hỏi thăm tới ông ấy không?”
“Ừm?”
“Thủ trưởng là một vị quan tốt, ông ấy một lòng mưu cầu lợi ích cho chúng tôi, chúng tôi biết ông ấy không dễ dàng gì, công việc cũng rất vất vả, những chuyện khác chúng tôi không làm được, đành nhờ cô gửi lời hỏi thăm ông ấy, cứ nói rằng nhân dân chúng tôi ghi nhớ sự tốt đẹp của ông ấy, xin ông ấy giữ sức khỏe.”
Tề Tiểu Tô khựng lại, cô đồng ý: “Nếu như tôi gặp được ông ấy, tôi sẽ truyền đạt lại những lời này cho ông ấy nghe.”
Xuống xe, cô nhìn về phía phủ Thủ trưởng mà tâm tình hơi phức tạp.
Bất kể ngoài đời ông ấy là người như thế nào, bất kể ông ấy đã thỏa hiệp những gì vì con gái, nhưng ông ấy vẫn là một Thủ trưởng ban chấp hành dốc lòng vì Liên minh.
Tề Tiểu Tô cảm thấy vì điều này nên cô mới hay mềm lòng với ông ấy.
Ừm, chắc chắn là vậy rồi.
Phủ Thủ trưởng có một vườn hoa nhỏ, bên ngoài cổng có binh lính đứng gác.
Vệ Thường Khuynh vẫn chưa kịp tới đây.
Tề Tiểu Tô bước lên phía trước, đưa tấm thư mời bằng thủy tinh chỉ bé như lòng bàn tay cho binh lính đứng gác.
“Xin dùng chip mở ra.” Binh lính mặt không cảm xúc.
Tề Tiểu Tô quên mất việc này, nghe vậy mới dùng con chip vạn năng mở khóa.
Nhưng, tấm thư mời không có bất kì phản ứng nào.
Cô khựng lại.
Quét thêm lần nữa, vẫn không có phản ứng gì.
“Tiểu Nhất, chuyện gì thế này?”
Hệ thống Tiểu Nhất lập tức kiểm tra tấm thư mời, kết quả, nó không kiềm được mà mắng chửi một trận: “Mẹ kiếp, bản Hệ thống lúc trước quên không kiểm tra, đây là một tấm thư mời dùng một lần!”
“Nghĩa là sao?”
“Nghĩa là, quét xong một lần, xem được nội dung, nội dung trên đó sẽ tự động biến mất! Chức năng này vốn chỉ dùng cho thẻ thông hành tạm thời, không ai dùng nó cho thư mời cá nhân cả!”
Chết tiệt, nó hoàn toàn không nghĩ tới việc Phương Viện Viện sẽ chơi chiêu này!
Nếu biết trước, nó sẽ không cho Tề Tiểu Tô đến.
Binh sĩ kia nhìn Tề Tiểu Tô như nhìn một người phụ nữ mặt dày không mời mà đến.
Tề Tiểu Tô xoay người đi ngay.
Nếu người ta đã chơi trò này với cô, cô hà tất phải ở lại?
Nhưng cô chưa kịp đi, bên trong cánh cổng sắt đã có người cao giọng gọi tên cô.
“Tề Vân Diên!”
Tề Tiểu Tô đứng lại, xoay người qua, nhìn thấy Phương Viện Viện và ba người phụ nữ ăn mặc cầu kỳ tinh xảo khác đang đi ra. Ba người phụ nữ này đều trong độ tuổi dưới ba mươi, tất nhiên Tề Tiểu Tô không quen ai trong số đó.
Nhưng nhìn dáng vẻ họ đi cùng Phương Viện Viện, dường như họ rất thân thiết với cô ta.
Họ nhìn Tề Tiểu Tô bằng ánh mắt tò mò.
“Tại sao đến rồi mà lại đi?”
Binh sĩ kia mở cửa cho họ, ba người phụ nữ còn lại lộ ra biểu cảm ngưỡng mộ.
Có thể sống trong phủ Thủ trưởng.
Có binh lính mở cửa cho mình.
Nghĩ thôi cũng thấy vinh quang rồi.
Họ cùng Phương Viện Viện đi tới trước mặt Tề Tiểu Tô.
Tề Tiểu Tô chỉ điềm tĩnh liếc họ một cái rồi nhìn về phía Phương Viện Viện.
“Cô gửi thư mời tôi đến tham gia tiệc trà, không sai chứ?” Cô hỏi.
Phương Viện Viện mở to mắt: “Ấy, vốn dĩ tôi không có ý định mời cô, cô thấy rồi đấy, tôi mời toàn bạn bè thân thiết thôi.”
Sau đó cô ta vỗ trán, dường như nghĩ ra điều gì đó: “À phải rồi, tôi nhớ ra lúc lập danh sách khách mời, dì Bạch có nói với tôi, hỏi xem tôi có mời cô không, tôi thấy dì Bạch mở lời, nên đưa cho cô một tấm, suýt nữa thì tôi quên mất.”
Ba người phụ nữ kia nghe thấy tên dì Bạch, trong ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường.
Hóa ra chỉ là một đứa có quan hệ với người hầu già trong nhà, cậy mình làm việc lâu năm, đến tiệc trà của chủ nhân cũng muốn nhét người vào.
Địa vị chắc không bằng cả những người đến từ thị trấn nhỏ như họ.
Cũng may họ được đích thân Phương Viện Viện gọi điện mời, còn phái cả trực thăng đến thị trấn nhỏ đón họ tới. Ở chỗ đó bây giờ họ thực sự nổi tiếng lắm.
Ban nãy nhìn thấy người phụ nữ này xinh đẹp ưa nhìn, ăn mặc cũng tử tế, họ còn tưởng là thiên kim tiểu thư của nhân vật lớn nào, hóa ra chỉ là đứa được người hầu già nhét vào, đúng là uổng phí dung mạo này.
Tề Tiểu Tô làm như không thấy ánh mắt của họ.
Cô đột nhiên cảm thấy, Phương Viện Viện của hôm nay đã lãng phí tâm tư muốn bù đắp cho cô ta của một người bố hiền từ như Thủ trưởng ban chấp hành rồi.
Một người phụ nữ ấu trĩ như vậy, cô thực sự không có tâm tình nào muốn dây dưa thêm.
“Nếu đã như vậy, vậy tôi không vào nữa. Còn nữa, ban nãy trên đường đến đây Thủ trưởng có gọi cho tôi, ông ấy nói nếu như cô có làm gì sai, nói gì sai, mong tôi độ lượng bỏ quá cho.”
Gì cơ?
Phương Viện Viện không dám tin, mở bừng hai mắt.
Bố cô ta sao có thể nói những câu này với Tề Vân Diên được chứ?
Lẽ nào trong lòng ông, cô ta là người không hiểu chuyện khiến ông mất mặt đến thế sao?
Lại còn phải nói tốt cho cô ta trước Tề Vân Diên?
Tề Vân Diên là ai chứ hả?
Là một con nhỏ quê mùa lai lịch không rõ ràng, chẳng qua chỉ xinh đẹp và có chút bản lĩnh thôi mà?
Thế mà cứ như bề trên của cô ta, cứ như hiểu chuyện hơn cô ta nhiều lắm ấy!
Trước mặt bạn bè cô ta mà nói như thế, khác nào tát thẳng vào mặt cô ta! Mà không, không chỉ là tát, mà là ném mặt mũi của cô ta xuống đất, giẫm thẳng chân lên!
Ba người phụ nữ nghe Tề Tiểu Tô nói vậy, quả nhiên vô cùng kinh ngạc và nghi ngờ.
“Viện Viện, cô ấy nói thật sao? Thủ trưởng ban chấp hành tự mình gọi điện thoại cho cô ấy sao?”
“Đúng thế, còn nhờ cô ấy không chấp nhặt với cậu nữa chứ, lẽ nào cô ấy có quan hệ rất tốt với Thủ trưởng sao?”
Họ đâu có ngốc, nếu như Thủ trưởng ban chấp hành gọi điện thoại cho Tề Vân Diên, vậy thì, rất có thể những lời trước kia Phương Viện Viện nói với họ là bịa đặt.
Ánh mắt họ nhìn Phương Viện Viện đầy nghi ngờ.
Phương Viện Viện nhìn thấy mà muốn bùng nổ.
Cô ta tức tới mức hai mắt như phun lửa: “Mấy người tin cô ta hay tin tôi? Chúng ta là bạn bè đi học cùng nhau, lớn lên cùng nhau đấy!” Nói xong, cô ta lại gắng gượng đè lửa giận xuống, cắn môi dưới, hướng về phía Tề Tiểu Tô.
“Tề Vân Diên, nếu cô đã đến, vậy thì vào đi thôi! Tiệc trà hôm nay, cô có thể đến, đúng là khiến tôi vô cùng cảm động!”
/1139
|