Vệ Thường Khuynh tuy là một hũ dấm to, nhưng anh rất hiểu Tề Tiểu Tô, chỉ là một anh chàng xa lạ, không có lý do gì cô lại bị hấp dẫn. Hơn nữa, cô thích kiểu đàn ông dũng mãnh, đối với kiểu đàn ông quá khéo léo, quá xinh đẹp, cô vốn không thể nào thấy rung rinh gì được.
Hơn nữa, thỉnh thoảng Hệ thống Tiểu Nhất có một tật xấu chính là muốn chọc anh ghen tuông, sao anh có thể hoàn toàn tin tưởng trí thông minh nhân tạo này được?
Nhưng bây giờ nghe Tề Tiểu Tô kể lại, đúng là anh đã nghe ra một vài điểm bất thường.
Vì Tề Tiểu Tô nói, lúc đó cô có chút cảm giác không kiềm lòng được muốn đến gần gã ta.
Vệ Thường Khuynh đành đè chút cảm giác khó chịu và ghen tuông trong lòng xuống: “Thế nên em cảm thấy có điều bất thường à?”
“Ừm, một mặt em rất khẳng định, kiểu bề ngoài đó của gã chỉ có thể khiến em nhìn thêm vài cái, thậm chí tán thưởng một câu, nhưng đó không phải kiểu có thể khiến em rung động, thế nên em tuyệt đối sẽ không vì ngoại hình của gã mà muốn đến gần muốn thân mật với gã, nhưng một mặt khác, em lại cảm thấy em đang làm như vậy.”
Tề Tiểu Tô rất thẳng thắn với anh: “Lúc đó trong lòng em chỉ cảm thấy kỳ lạ, sau đó vô tình lui lại vài bước, em phát hiện cảm giác kích động muốn đến gần gã đã giảm đi vài phần.”
“Sau đó thì sao?”
“Em liền cảm thấy có lẽ gã có vấn đề, hơn nữa, là nước hoa của gã có vấn đề. Bây giờ Tiểu Nhất đang kiểm tra thành phần của loại nước hoa đó, đợi sau khi có được báo cáo sẽ có thể kết luận.”
Sắc mặt Vệ Thường Khuynh tái đi.
Nếu tên Lục Quang đó thật sự có vấn đề, vậy vấn đề nghiêm trọng rồi.
Có người thật sự đang nhằm vào Tề Tiểu Tô, hơn nữa còn dùng đủ mọi thủ đoạn để đạt được mục tiêu.
Tề Tiểu Tô liếc nhìn Phương Viện Viện, phát hiện cô ta vẫn dùng ánh mắt thù hằn nhìn mình, liền di chuyển ánh mắt, nói với Vệ Thường Khuynh: “Lúc đó Phương Viện Viện cũng đến gần Lục Quang, cũng có tiếp xúc cơ thể với hắn. Sau lúc đó cô ta đột nhiên trở nên nóng nảy như vậy đấy. Em có một suy đoán, có khi nào Phương Viện Viện vì tiếp xúc với Lục Quang, nên mới như vậy không?”
Dựa vào vài lần gặp mặt trước đó của cô và Phương Viện Viện, cô cảm thấy, tuy Phương Viện Viện ham mê hư danh, ích kỷ, ngu xuẩn, nhưng cô ta cũng không đến mức dễ nổi cáu như vậy.
Cứ như chỉ một mồi lửa sẽ bùng nổ luôn.
Cô nhớ lại rồi, đó là sau khi cô ta tiếp xúc với Lục Quang.
Thế nên, rất có thể loại nước hoa đó của Lục Quang đã ảnh hưởng đến Phương Viện Viện.
Sắc mặt Vệ Thường Khuynh u ám, anh nói với Hệ thống Tiểu Nhất: “Mau kiểm tra.”
Nói xong, anh bước ra ngoài trầm giọng nói vài câu với Quân Lương. Sắc mặt Quân Lương nghiêm lại, hành lễ với anh, sau đó lập tức đưa người lái phi cơ rời khỏi đó.
Vệ Thường Khuynh trở lại bên cạnh Tề Tiểu Tô nói: “Anh cho chiến đội Diệm Ưng đi điều tra Lolita và Lục Quang rồi, nếu có thể cứ bắt Lục Quang về trước.”
Tề Tiểu Tô gật đầu.
Bên này họ thì thầm bàn chuyện, bên kia bác sĩ Lư cũng đã đến.
“Làm phiền bác sĩ Lư sang bên này kiểm tra cho cô Phương.” Trợ lý Triệu mở cửa của một trong số những gian phòng khách ra mời Phương Viện Viện vào trong.
Phương Viện Viện từ từ đứng dậy, giống như cử động rất khó khăn ôm lấy bụng dưới bước vào trong, lúc đi ngang qua bên cạnh Thủ trưởng, còn hạ thấp giọng nói một câu: “Bố, chuyện cũng đã nói ra rồi, dù con có hối hận cũng hết cách, con xin lỗi. Nhưng tất cả những chuyện này đều do Tề Vân Diên gây nên, bố không thể bảo vệ cô ta mãi được.”
“Viện Viện, con vào trong đi, để bác sĩ Lư kiểm tra cho con.” Thủ trưởng thở dài.
Phương Viện Viện lại quay đầu trừng mắt nhìn Tề Tiểu Tô, bấy giờ mới bước vào trong.
Thủ trưởng nhìn sang Tề Tiểu Tô, lại thở dài.
Ông thật sự không biết nên bắt đầu từ đâu.
Quở trách cô, nói rõ ràng cô đã hứa với mình sẽ không tính toán với Phương Viện Viện, kết quả lại đánh con bé ra thế này sao?
Hay nói với cô, ông không trách cô?
Nói ra cũng lạ, ông cảm thấy trong lòng mình ít nhiều cũng có chút cảm giác này. Nhưng không biết vì sao, nhìn thấy Tề Tiểu Tô, ông lại không có cách nào lấy tư thế của một Thủ trưởng ra để trách mắng cô.
Thế nên, tất cả chỉ có thể đè nén trong lòng mình, dồn nén đến mức khiến sắc mặt ông trở nên trắng bệch.
“Ngài Thủ trưởng muốn nói gì xin cứ nói thẳng.” Tề Tiểu Tô thật sự không nhịn nổi nữa. Tiếng thở dài này có thể làm được gì chứ? “Nhưng, trước tiên tôi phải nói rõ một chuyện, chuyện này tôi tuyệt đối sẽ không xin lỗi đâu.”
Vệ Thường Khuynh lập tức tiếp lời: “Đương nhiên em không cần xin lỗi. Anh nghĩ, Thủ trưởng là một người biết lý lẽ, ngài ấy biết phải xử lý thế nào.”
Thủ trưởng cạn lời.
Lời thoại bị hai người họ nói hết rồi, ông còn có thể nói gì chứ?
Thư ký Triệu không nhịn được nói xen vào: “Thủ trưởng, Vệ Thiếu soái, xin thứ lỗi cho tôi nói thẳng, bây giờ quan trọng nhất là phải làm cách nào đè chuyện này xuống, nếu truyền ra ngoài, Thủ trưởng sẽ gặp phải phiền phức rất lớn. Nếu khách khứa hôm nay chỉ có vài người kia thôi thì còn dễ giải quyết.” Vài người kia đương nhiên ý chỉ bọn Tiểu Giai, không quyền không thế, không có bất kỳ chỗ dựa nào, họ sẽ tự có cách xử lý, nhưng: “Quan trọng là Mạt Na và Lolita.”
“Rốt cuộc Lolita có thân phận gì?” Tề Tiểu Tô hỏi.
Trợ lý Triệu kinh ngạc nhìn cô nói: “Hóa ra cô Tề không biết cô ta sao?”
“Tôi nên biết hả?”
Trợ lý Triệu nói: “Tôi còn tưởng các vị quen biết nhau.” Anh ta dừng lại một chút rồi mới nói: “Cô Lolita này là học viên xuất sắc nhất của viện Y học Liên minh, cô ta từng là học sinh của tiến sĩ Lam và cũng là bạn thân của cô Mạt Na.”
“Ý anh là tiến sĩ Lam của căn cứ nghiên cứu y học đó sao?” Giọng điệu của Vệ Thường Khuynh bỗng chốc trở nên lạnh đi, ánh mắt hung hãn, làm trợ lý Triệu cũng có chút rụt rè.
“Phải, chính là ông ta.”
Lửa giận trong lòng Vệ Thường Khuynh dường như không kiềm chế được nữa.
Tiến sĩ Lam!
Người của căn cứ nghiên cứu y học!
Lại là bọn họ!
Lolita lại là học sinh của tiến sĩ Lam, vậy, tên Lục Quang đó rất có thể cũng có liên quan đến căn cứ nghiên cứu.
Trực giác của Tề Tiểu Tô chắc không sai, loại nước hoa đó chắc chắn có vấn đề!
Tuy vẫn chưa kiểm tra được kết quả, nhưng bản thân Vệ Thường Khuynh đã nhận định, tên Lục Quang đó chính là vấn đề, là người của phía tiến sĩ Lam.
Trong lòng anh đang dâng trào cảm giác lo sợ.
Nếu là bản thân anh, anh vốn sẽ không sợ. Nhưng bọn người đó lại nhằm vào Tề Tiểu Tô, làm anh cảm thấy tim mình chợt thắt lại.
Nhớ đến Mạt Ca Lạc vừa chạm vào nước trên người liền mọc đầy vảy lam, nhớ đến những lúc thuốc chưa phát huy tác dụng, anh ta đau đớn đến mức lăn lộn trên đất, Vệ Thường Khuynh bỗng dùng sức, ly thủy tinh bị anh bóp nát, nước ép đổ hết lên người anh.
Mọi người đều đồng thời kinh ngạc.
Tề Tiểu Tô nhảy dựng lên, nắm lấy tay anh, sắc mặt cũng thay đổi: “Anh làm gì vậy?”
Cho dù chuyện cô đoán là thật, nhưng cô cũng đâu có trúng kế? Có cần kích động thế không? Còn tự làm bản thân bị thương nữa.
Nhìn những mảnh thủy tinh trong tay anh, máu đang tuôn ra, cô thật sự vừa giận vừa đau lòng.
Thủ trưởng vội nói: “Đúng lúc bác sĩ Lư đang ở bên trong, mau nhờ cô ấy đến băng bó cho Vệ Thiếu soái đi.”
Tề Tiểu Tô nói: “Không cần đâu, để tôi băng bó cho anh ấy!”
Trợ lý Triệu lập tức mang hộp y tế đến cho cô.
Đích thân Tề Tiểu Tô tỉ mỉ vừa gắp từng mảnh thủy tinh nhỏ trong tay anh ra, vừa tức giận mắng: “Anh bị điên đấy hả?”
Vệ Thường Khuynh chỉ mím chặt môi không nói gì.
Họ không biết, lúc anh nghĩ đến việc Tề Tiểu Tô sẽ biến thành bộ dạng như Mạt Ca Lạc, trong lòng liền tức giận biết nhường nào.
Hơn nữa, thỉnh thoảng Hệ thống Tiểu Nhất có một tật xấu chính là muốn chọc anh ghen tuông, sao anh có thể hoàn toàn tin tưởng trí thông minh nhân tạo này được?
Nhưng bây giờ nghe Tề Tiểu Tô kể lại, đúng là anh đã nghe ra một vài điểm bất thường.
Vì Tề Tiểu Tô nói, lúc đó cô có chút cảm giác không kiềm lòng được muốn đến gần gã ta.
Vệ Thường Khuynh đành đè chút cảm giác khó chịu và ghen tuông trong lòng xuống: “Thế nên em cảm thấy có điều bất thường à?”
“Ừm, một mặt em rất khẳng định, kiểu bề ngoài đó của gã chỉ có thể khiến em nhìn thêm vài cái, thậm chí tán thưởng một câu, nhưng đó không phải kiểu có thể khiến em rung động, thế nên em tuyệt đối sẽ không vì ngoại hình của gã mà muốn đến gần muốn thân mật với gã, nhưng một mặt khác, em lại cảm thấy em đang làm như vậy.”
Tề Tiểu Tô rất thẳng thắn với anh: “Lúc đó trong lòng em chỉ cảm thấy kỳ lạ, sau đó vô tình lui lại vài bước, em phát hiện cảm giác kích động muốn đến gần gã đã giảm đi vài phần.”
“Sau đó thì sao?”
“Em liền cảm thấy có lẽ gã có vấn đề, hơn nữa, là nước hoa của gã có vấn đề. Bây giờ Tiểu Nhất đang kiểm tra thành phần của loại nước hoa đó, đợi sau khi có được báo cáo sẽ có thể kết luận.”
Sắc mặt Vệ Thường Khuynh tái đi.
Nếu tên Lục Quang đó thật sự có vấn đề, vậy vấn đề nghiêm trọng rồi.
Có người thật sự đang nhằm vào Tề Tiểu Tô, hơn nữa còn dùng đủ mọi thủ đoạn để đạt được mục tiêu.
Tề Tiểu Tô liếc nhìn Phương Viện Viện, phát hiện cô ta vẫn dùng ánh mắt thù hằn nhìn mình, liền di chuyển ánh mắt, nói với Vệ Thường Khuynh: “Lúc đó Phương Viện Viện cũng đến gần Lục Quang, cũng có tiếp xúc cơ thể với hắn. Sau lúc đó cô ta đột nhiên trở nên nóng nảy như vậy đấy. Em có một suy đoán, có khi nào Phương Viện Viện vì tiếp xúc với Lục Quang, nên mới như vậy không?”
Dựa vào vài lần gặp mặt trước đó của cô và Phương Viện Viện, cô cảm thấy, tuy Phương Viện Viện ham mê hư danh, ích kỷ, ngu xuẩn, nhưng cô ta cũng không đến mức dễ nổi cáu như vậy.
Cứ như chỉ một mồi lửa sẽ bùng nổ luôn.
Cô nhớ lại rồi, đó là sau khi cô ta tiếp xúc với Lục Quang.
Thế nên, rất có thể loại nước hoa đó của Lục Quang đã ảnh hưởng đến Phương Viện Viện.
Sắc mặt Vệ Thường Khuynh u ám, anh nói với Hệ thống Tiểu Nhất: “Mau kiểm tra.”
Nói xong, anh bước ra ngoài trầm giọng nói vài câu với Quân Lương. Sắc mặt Quân Lương nghiêm lại, hành lễ với anh, sau đó lập tức đưa người lái phi cơ rời khỏi đó.
Vệ Thường Khuynh trở lại bên cạnh Tề Tiểu Tô nói: “Anh cho chiến đội Diệm Ưng đi điều tra Lolita và Lục Quang rồi, nếu có thể cứ bắt Lục Quang về trước.”
Tề Tiểu Tô gật đầu.
Bên này họ thì thầm bàn chuyện, bên kia bác sĩ Lư cũng đã đến.
“Làm phiền bác sĩ Lư sang bên này kiểm tra cho cô Phương.” Trợ lý Triệu mở cửa của một trong số những gian phòng khách ra mời Phương Viện Viện vào trong.
Phương Viện Viện từ từ đứng dậy, giống như cử động rất khó khăn ôm lấy bụng dưới bước vào trong, lúc đi ngang qua bên cạnh Thủ trưởng, còn hạ thấp giọng nói một câu: “Bố, chuyện cũng đã nói ra rồi, dù con có hối hận cũng hết cách, con xin lỗi. Nhưng tất cả những chuyện này đều do Tề Vân Diên gây nên, bố không thể bảo vệ cô ta mãi được.”
“Viện Viện, con vào trong đi, để bác sĩ Lư kiểm tra cho con.” Thủ trưởng thở dài.
Phương Viện Viện lại quay đầu trừng mắt nhìn Tề Tiểu Tô, bấy giờ mới bước vào trong.
Thủ trưởng nhìn sang Tề Tiểu Tô, lại thở dài.
Ông thật sự không biết nên bắt đầu từ đâu.
Quở trách cô, nói rõ ràng cô đã hứa với mình sẽ không tính toán với Phương Viện Viện, kết quả lại đánh con bé ra thế này sao?
Hay nói với cô, ông không trách cô?
Nói ra cũng lạ, ông cảm thấy trong lòng mình ít nhiều cũng có chút cảm giác này. Nhưng không biết vì sao, nhìn thấy Tề Tiểu Tô, ông lại không có cách nào lấy tư thế của một Thủ trưởng ra để trách mắng cô.
Thế nên, tất cả chỉ có thể đè nén trong lòng mình, dồn nén đến mức khiến sắc mặt ông trở nên trắng bệch.
“Ngài Thủ trưởng muốn nói gì xin cứ nói thẳng.” Tề Tiểu Tô thật sự không nhịn nổi nữa. Tiếng thở dài này có thể làm được gì chứ? “Nhưng, trước tiên tôi phải nói rõ một chuyện, chuyện này tôi tuyệt đối sẽ không xin lỗi đâu.”
Vệ Thường Khuynh lập tức tiếp lời: “Đương nhiên em không cần xin lỗi. Anh nghĩ, Thủ trưởng là một người biết lý lẽ, ngài ấy biết phải xử lý thế nào.”
Thủ trưởng cạn lời.
Lời thoại bị hai người họ nói hết rồi, ông còn có thể nói gì chứ?
Thư ký Triệu không nhịn được nói xen vào: “Thủ trưởng, Vệ Thiếu soái, xin thứ lỗi cho tôi nói thẳng, bây giờ quan trọng nhất là phải làm cách nào đè chuyện này xuống, nếu truyền ra ngoài, Thủ trưởng sẽ gặp phải phiền phức rất lớn. Nếu khách khứa hôm nay chỉ có vài người kia thôi thì còn dễ giải quyết.” Vài người kia đương nhiên ý chỉ bọn Tiểu Giai, không quyền không thế, không có bất kỳ chỗ dựa nào, họ sẽ tự có cách xử lý, nhưng: “Quan trọng là Mạt Na và Lolita.”
“Rốt cuộc Lolita có thân phận gì?” Tề Tiểu Tô hỏi.
Trợ lý Triệu kinh ngạc nhìn cô nói: “Hóa ra cô Tề không biết cô ta sao?”
“Tôi nên biết hả?”
Trợ lý Triệu nói: “Tôi còn tưởng các vị quen biết nhau.” Anh ta dừng lại một chút rồi mới nói: “Cô Lolita này là học viên xuất sắc nhất của viện Y học Liên minh, cô ta từng là học sinh của tiến sĩ Lam và cũng là bạn thân của cô Mạt Na.”
“Ý anh là tiến sĩ Lam của căn cứ nghiên cứu y học đó sao?” Giọng điệu của Vệ Thường Khuynh bỗng chốc trở nên lạnh đi, ánh mắt hung hãn, làm trợ lý Triệu cũng có chút rụt rè.
“Phải, chính là ông ta.”
Lửa giận trong lòng Vệ Thường Khuynh dường như không kiềm chế được nữa.
Tiến sĩ Lam!
Người của căn cứ nghiên cứu y học!
Lại là bọn họ!
Lolita lại là học sinh của tiến sĩ Lam, vậy, tên Lục Quang đó rất có thể cũng có liên quan đến căn cứ nghiên cứu.
Trực giác của Tề Tiểu Tô chắc không sai, loại nước hoa đó chắc chắn có vấn đề!
Tuy vẫn chưa kiểm tra được kết quả, nhưng bản thân Vệ Thường Khuynh đã nhận định, tên Lục Quang đó chính là vấn đề, là người của phía tiến sĩ Lam.
Trong lòng anh đang dâng trào cảm giác lo sợ.
Nếu là bản thân anh, anh vốn sẽ không sợ. Nhưng bọn người đó lại nhằm vào Tề Tiểu Tô, làm anh cảm thấy tim mình chợt thắt lại.
Nhớ đến Mạt Ca Lạc vừa chạm vào nước trên người liền mọc đầy vảy lam, nhớ đến những lúc thuốc chưa phát huy tác dụng, anh ta đau đớn đến mức lăn lộn trên đất, Vệ Thường Khuynh bỗng dùng sức, ly thủy tinh bị anh bóp nát, nước ép đổ hết lên người anh.
Mọi người đều đồng thời kinh ngạc.
Tề Tiểu Tô nhảy dựng lên, nắm lấy tay anh, sắc mặt cũng thay đổi: “Anh làm gì vậy?”
Cho dù chuyện cô đoán là thật, nhưng cô cũng đâu có trúng kế? Có cần kích động thế không? Còn tự làm bản thân bị thương nữa.
Nhìn những mảnh thủy tinh trong tay anh, máu đang tuôn ra, cô thật sự vừa giận vừa đau lòng.
Thủ trưởng vội nói: “Đúng lúc bác sĩ Lư đang ở bên trong, mau nhờ cô ấy đến băng bó cho Vệ Thiếu soái đi.”
Tề Tiểu Tô nói: “Không cần đâu, để tôi băng bó cho anh ấy!”
Trợ lý Triệu lập tức mang hộp y tế đến cho cô.
Đích thân Tề Tiểu Tô tỉ mỉ vừa gắp từng mảnh thủy tinh nhỏ trong tay anh ra, vừa tức giận mắng: “Anh bị điên đấy hả?”
Vệ Thường Khuynh chỉ mím chặt môi không nói gì.
Họ không biết, lúc anh nghĩ đến việc Tề Tiểu Tô sẽ biến thành bộ dạng như Mạt Ca Lạc, trong lòng liền tức giận biết nhường nào.
/1139
|