Nếu như không phải là vệ sĩ nhanh tay chặn lại, hất cái ấm ra, cái ấm nước nóng đó đã đập vào mặt Thủ trưởng rồi.
Tiếng ấm nước nóng rơi trên mặt đất giống như sự nuông chiều nhiều năm trong lòng Thủ trưởng đối với Phương Viện Viện, ầm một tiếng nặng nề rơi xuống đất.
Ông ấy nhắm mắt lại.
Phương Viện Viện lúc này mới nhìn thấy người đi vào là Thủ trưởng, lập tức bị doạ mặt trắng bệch ra. Nhưng rất nhanh, cái loại tâm thái ỷ lại vào sự cưng chiều mà kiêu ngạo đó đã chiếm thượng phong rồi.
Cô ta cắn môi dưới đứng ở nơi đó nhìn Thủ trưởng, lại không xin lỗi.
Lúc này cô ta là người chịu ủy khuất, hành động hơi quá đáng chắc cũng là hợp tình hợp lý đúng không? Cũng nên được tha thứ đúng không?
Nếu như ông ấy dỗ cô ta trước, cô ta sẽ xin lỗi, nếu không cô ta cũng sẽ không nhận lỗi đâu.
Phương Viện Viện nghĩ như vậy, ngang ngược đỏ mắt nhìn Thủ trưởng.
Thủ trưởng thở dài, dường như như vậy có thể thở ra sự buồn bã trong lồng ngực.
“Viện Viện, con làm gì thế hả? Con có ý kiến với bố, tức giận đến nỗi muốn đập chết bố luôn à?”
Cửa đóng lại, chỉ còn trợ lý Triệu ở trong phòng, các vệ sĩ đều canh giữ ngoài cửa, Thủ trưởng đi tới sô pha ngồi xuống. Ông ấy không hề vội vàng thương cô ta, khuyên cô ta, dỗ cô ta như Phương Viện Viện dự tính, những thứ Phương Viện Viện vốn dĩ trông đợi kia lập tức rơi vào khoảng không.
Hơn nữa, từ trước đến nay cô ta chưa từng nhìn thấy Thủ trưởng dùng giọng điệu lạnh nhạt như vậy nói chuyện với cô ta.
Phương Viện Viện lập tức lao đến ngồi xuống bên cạnh ông ấy, ôm lấy cánh tay, dựa đầu lên vai ông ấy.
“Bố, tại sao con lại có thể muốn đập bố được chứ? Bố không biết tối qua con đã phải chịu tủi nhục đến thế nào đâu! Tên vệ sĩ đó…”
“Cậu ta làm như vậy là do bố dặn dò.” Thủ trưởng rút tay ra, ngồi dịch ra một chút.
Phương Viện Viện ngẩn ra.
Nếu nói vừa rồi giọng bố cô ta lạnh nhạt, cô ta còn có thể tự nhủ có thể là vì ông ấy giận thật rồi, nhưng bây giờ, thái độ của Thủ trưởng lại khiến cho cô ta sợ thật sự.
“Bố?”
“Viện Viện, bố có chuyện muốn nói với con. Con ngồi ngay ngắn lên đi.” Thật ra Thủ trưởng biết Phương Viện Viện là người vô tội, cũng có thể nói thật ra là ông ấy hại cô ta không thể ở cùng với bố mẹ ruột, không thể lớn lên bên cạnh bọn họ, sự hổ thẹn trước kia của ông ấy với cô ta, bây giờ vẫn còn, có điều đã đổi thành một điểm này.
Nếu như không phải là Vệ Kiêu mang cô ta đến, cô ta sẽ lớn lên bên cạnh bố mẹ ruột của mình, nói không chừng đã sống rất hạnh phúc, cũng sẽ không có tính cách như vậy.
Nói cho cùng, vẫn là ông ấy nợ cô ta.
Nhưng mặc dù tồn tại áy náy, ông ấy vẫn không có cách nào tiếp tục coi cô ta là con gái của mình nữa, nếu không, Tiểu Tô phải làm thế nào?
Ông ấy càng có lỗi với Tiểu Tô hơn.
Mặc dù mang Phương Viện Viện khỏi bố mẹ cô ta, nhưng mười mấy năm qua, ông ấy thật sự chưa từng đối xử không tốt với cô ta, cô ta sống có thể nói là tốt hơn bạn cùng lứa tuổi rất nhiều. Là tự cô ta cảm thấy chưa đủ thôi.
Nhưng Tiểu Tô thì sao?
Tối hôm qua ông ấy nghe Vệ Thường Khuynh nói cuộc sống những năm này của Tiểu Tô, ông ấy đã đau lòng muốn điên lên rồi.
Bố mẹ đều mất, ăn nhờ ở đậu, chú thím anh em họ đều bắt nạt cô, Vệ Thường Khuynh còn nói, chuyện anh không biết có lẽ còn không ít, ví dụ như người nhà mẹ đẻ của Trần Đông kia.
Tiểu Tô chịu không ít khổ cực, đây đều là do ông ấy tạo ra.
Con người nói cho cùng đều là ích kỷ, từ tình cảm, ngay cả trước kia không biết Tiểu Tô là con gái ruột của mình, ông ấy vẫn thích Tiểu Tô hơn Phương Viện Viện, bây giờ biết cô mới là con gái ruột của mình, ông ấy càng không muốn để cô phải chịu thiệt thòi hơn nữa.
Phương Viện Viện thấy ông ấy nghiêm túc, trong lòng cũng có chút hoảng sợ, lập tức hỏi: “Có phải người phụ nữ thối tha Tề Vân Diên đó không chịu xin lỗi con không? Bỏ đi bỏ đi, cô ta không xin lỗi cũng được, sau này con nghĩ cách trả thù là được rồi!”
Cô ta cảm thấy mình nói như vậy đã là nhường một bước lớn rồi, đã rất hiểu chuyện rồi, không ngờ mặt Thủ trưởng lại đen lại.
“Đúng là con bé sẽ không đến xin lỗi, sau này con cũng không được tìm con bé nữa!”
“Bố, bố nói cái gì?”
“Nghe bố nói này, Viện Viện, tất cả những chuyện này đều chỉ là hiểu lầm thôi, con không phải là con gái của bố, năm đó người đưa con tới đã bế nhầm…”
Phương Viện Viện ngẩn ra nhìn ông ấy, giống như nghe không hiểu ông ấy đang nói cái gì.
“Chuyện đã tra ra rất rõ ràng rồi, tối hôm qua lấy máu của con cũng là vì muốn làm xét nghiệm thân nhân, kết quả giám định đã có rồi, hai chúng ta không có bất cứ quan hệ huyết thống nào.” Thủ trưởng nhìn cô ta, không muốn tiếp tục kéo dài chuyện này nữa: “Bố không phải là cậu của con, cũng không phải là bố của con, trên thực tế chúng ta không có bất cứ quan hệ nào cả. Con nghe rõ rồi chứ? Người năm đó đưa con đến tới bây giờ vẫn không tìm được, nhưng chúng ta cũng sẽ tiếp tục cố gắng đi tra rõ chân tướng năm đó, cố gắng tìm được bố mẹ ruột của con, đến lúc đó xem tình hình thế nào, con muốn quay về bên cạnh họ hay không định nhận nhau, đều do con tự quyết định.”
Nói một hơi tới đây, Thủ trưởng dừng lại một chút, lại tiếp tục nói: “Đương nhiên, tiếp theo bố sẽ tìm một căn nhà cho con, con muốn tiếp tục học chuyên sâu hay là muốn tìm việc? Nếu như con muốn tiếp tục đi học, bố sẽ phụ trách học phí và sinh hoạt phí trong thời gian con đi học, nếu như con muốn tìm việc, vậy bố cũng có thể sắp xếp một công việc cho con.”
Phương Viện Viện vẫn không thể nào hoàn hồn được.
Đây rốt cuộc là ý gì? Là ý gì?
Sao cô ta lại nghe không hiểu thế này?
“Bố, rốt cuộc bố đang nói cái gì thế?” Cô ta sắp phát điên rồi.
Sao cô ta lại không phải là con gái của ông ấy chứ?
“Con nghe rõ rồi chứ.” Thủ trưởng thở dài, nói: “Viện Viện, xin lỗi, năm đó đáng ra bố nên làm giám định trước mới phải.”
“Chắc chắn là bố đang lừa con, chắc chắn là thế!” Phương Viện Viện hoảng rồi, thật sự hoảng rồi, cô ta bám chặt lấy cánh tay Thủ trưởng, nghẹn ngào: “Bố, bố nói cho con biết, có phải là con làm bố giận, cho nên bố mới muốn trừng phạt con có phải không?”
“Không phải, những gì ta nói đều là thật, Viện Viện, sau này cháu cũng đừng gọi ta là bố nữa. Bây giờ cháu nói cho ta biết, sau này còn định đi học nữa không?”
“Con không học! Con học cái gì chứ!” Cô ta muốn sống cuộc sống của một tiểu thư, tại sao còn phải đi học chứ? Cô ta muốn ở bên cạnh ông ấy.
“Được,” Thủ trưởng đáp lời: “Nếu cháu đã không muốn đi học nữa, vậy ta sẽ thu xếp công việc cho cháu rồi tìm cho cháu một chỗ ở. Mấy ngày này cháu cứ ở bệnh viện nghỉ ngơi đi đã, đến lúc đó trợ lý Triệu sẽ đến thu xếp cho cháu.”
Thủ trưởng nói xong rút tay ra đứng lên, vỗ vai Phương Viện Viện nói: “Sau này có chuyện gì cháu cũng có thể nói với trợ lý Triệu…”
Lúc này Phương Viện Viện mới chắc chắn ông ấy không phải nói đùa, là nói thật.
Nước mắt cô ta điên cuồng chảy xuống, tiếp tục muốn kéo ông ấy, trợ lý Triệu lập tức tiến lên một bước, ngăn cản cô ta: “Cô Phương, có vấn đề gì cô có thể nói với tôi.”
Thủ trưởng đi ra cửa.
Phương Viện Viện lớn tiếng kêu lên: “Bố không cần con nữa rồi à? Là sau này cũng không gặp con nữa sao? Chỉ có mấy câu như vậy bố đã đá con đi! Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì chứ!”
Cô ta muốn nhào qua, nhưng bị trợ lý Triệu ngăn lại.
“Phương Tấn! Ông không thể như vậy được! Tôi không cần công việc gì hết! Tôi không muốn đi! Ông dám đối xử với tôi như vậy, tôi sẽ không để cho các người sống yên ổn đâu!”
Tiếng ấm nước nóng rơi trên mặt đất giống như sự nuông chiều nhiều năm trong lòng Thủ trưởng đối với Phương Viện Viện, ầm một tiếng nặng nề rơi xuống đất.
Ông ấy nhắm mắt lại.
Phương Viện Viện lúc này mới nhìn thấy người đi vào là Thủ trưởng, lập tức bị doạ mặt trắng bệch ra. Nhưng rất nhanh, cái loại tâm thái ỷ lại vào sự cưng chiều mà kiêu ngạo đó đã chiếm thượng phong rồi.
Cô ta cắn môi dưới đứng ở nơi đó nhìn Thủ trưởng, lại không xin lỗi.
Lúc này cô ta là người chịu ủy khuất, hành động hơi quá đáng chắc cũng là hợp tình hợp lý đúng không? Cũng nên được tha thứ đúng không?
Nếu như ông ấy dỗ cô ta trước, cô ta sẽ xin lỗi, nếu không cô ta cũng sẽ không nhận lỗi đâu.
Phương Viện Viện nghĩ như vậy, ngang ngược đỏ mắt nhìn Thủ trưởng.
Thủ trưởng thở dài, dường như như vậy có thể thở ra sự buồn bã trong lồng ngực.
“Viện Viện, con làm gì thế hả? Con có ý kiến với bố, tức giận đến nỗi muốn đập chết bố luôn à?”
Cửa đóng lại, chỉ còn trợ lý Triệu ở trong phòng, các vệ sĩ đều canh giữ ngoài cửa, Thủ trưởng đi tới sô pha ngồi xuống. Ông ấy không hề vội vàng thương cô ta, khuyên cô ta, dỗ cô ta như Phương Viện Viện dự tính, những thứ Phương Viện Viện vốn dĩ trông đợi kia lập tức rơi vào khoảng không.
Hơn nữa, từ trước đến nay cô ta chưa từng nhìn thấy Thủ trưởng dùng giọng điệu lạnh nhạt như vậy nói chuyện với cô ta.
Phương Viện Viện lập tức lao đến ngồi xuống bên cạnh ông ấy, ôm lấy cánh tay, dựa đầu lên vai ông ấy.
“Bố, tại sao con lại có thể muốn đập bố được chứ? Bố không biết tối qua con đã phải chịu tủi nhục đến thế nào đâu! Tên vệ sĩ đó…”
“Cậu ta làm như vậy là do bố dặn dò.” Thủ trưởng rút tay ra, ngồi dịch ra một chút.
Phương Viện Viện ngẩn ra.
Nếu nói vừa rồi giọng bố cô ta lạnh nhạt, cô ta còn có thể tự nhủ có thể là vì ông ấy giận thật rồi, nhưng bây giờ, thái độ của Thủ trưởng lại khiến cho cô ta sợ thật sự.
“Bố?”
“Viện Viện, bố có chuyện muốn nói với con. Con ngồi ngay ngắn lên đi.” Thật ra Thủ trưởng biết Phương Viện Viện là người vô tội, cũng có thể nói thật ra là ông ấy hại cô ta không thể ở cùng với bố mẹ ruột, không thể lớn lên bên cạnh bọn họ, sự hổ thẹn trước kia của ông ấy với cô ta, bây giờ vẫn còn, có điều đã đổi thành một điểm này.
Nếu như không phải là Vệ Kiêu mang cô ta đến, cô ta sẽ lớn lên bên cạnh bố mẹ ruột của mình, nói không chừng đã sống rất hạnh phúc, cũng sẽ không có tính cách như vậy.
Nói cho cùng, vẫn là ông ấy nợ cô ta.
Nhưng mặc dù tồn tại áy náy, ông ấy vẫn không có cách nào tiếp tục coi cô ta là con gái của mình nữa, nếu không, Tiểu Tô phải làm thế nào?
Ông ấy càng có lỗi với Tiểu Tô hơn.
Mặc dù mang Phương Viện Viện khỏi bố mẹ cô ta, nhưng mười mấy năm qua, ông ấy thật sự chưa từng đối xử không tốt với cô ta, cô ta sống có thể nói là tốt hơn bạn cùng lứa tuổi rất nhiều. Là tự cô ta cảm thấy chưa đủ thôi.
Nhưng Tiểu Tô thì sao?
Tối hôm qua ông ấy nghe Vệ Thường Khuynh nói cuộc sống những năm này của Tiểu Tô, ông ấy đã đau lòng muốn điên lên rồi.
Bố mẹ đều mất, ăn nhờ ở đậu, chú thím anh em họ đều bắt nạt cô, Vệ Thường Khuynh còn nói, chuyện anh không biết có lẽ còn không ít, ví dụ như người nhà mẹ đẻ của Trần Đông kia.
Tiểu Tô chịu không ít khổ cực, đây đều là do ông ấy tạo ra.
Con người nói cho cùng đều là ích kỷ, từ tình cảm, ngay cả trước kia không biết Tiểu Tô là con gái ruột của mình, ông ấy vẫn thích Tiểu Tô hơn Phương Viện Viện, bây giờ biết cô mới là con gái ruột của mình, ông ấy càng không muốn để cô phải chịu thiệt thòi hơn nữa.
Phương Viện Viện thấy ông ấy nghiêm túc, trong lòng cũng có chút hoảng sợ, lập tức hỏi: “Có phải người phụ nữ thối tha Tề Vân Diên đó không chịu xin lỗi con không? Bỏ đi bỏ đi, cô ta không xin lỗi cũng được, sau này con nghĩ cách trả thù là được rồi!”
Cô ta cảm thấy mình nói như vậy đã là nhường một bước lớn rồi, đã rất hiểu chuyện rồi, không ngờ mặt Thủ trưởng lại đen lại.
“Đúng là con bé sẽ không đến xin lỗi, sau này con cũng không được tìm con bé nữa!”
“Bố, bố nói cái gì?”
“Nghe bố nói này, Viện Viện, tất cả những chuyện này đều chỉ là hiểu lầm thôi, con không phải là con gái của bố, năm đó người đưa con tới đã bế nhầm…”
Phương Viện Viện ngẩn ra nhìn ông ấy, giống như nghe không hiểu ông ấy đang nói cái gì.
“Chuyện đã tra ra rất rõ ràng rồi, tối hôm qua lấy máu của con cũng là vì muốn làm xét nghiệm thân nhân, kết quả giám định đã có rồi, hai chúng ta không có bất cứ quan hệ huyết thống nào.” Thủ trưởng nhìn cô ta, không muốn tiếp tục kéo dài chuyện này nữa: “Bố không phải là cậu của con, cũng không phải là bố của con, trên thực tế chúng ta không có bất cứ quan hệ nào cả. Con nghe rõ rồi chứ? Người năm đó đưa con đến tới bây giờ vẫn không tìm được, nhưng chúng ta cũng sẽ tiếp tục cố gắng đi tra rõ chân tướng năm đó, cố gắng tìm được bố mẹ ruột của con, đến lúc đó xem tình hình thế nào, con muốn quay về bên cạnh họ hay không định nhận nhau, đều do con tự quyết định.”
Nói một hơi tới đây, Thủ trưởng dừng lại một chút, lại tiếp tục nói: “Đương nhiên, tiếp theo bố sẽ tìm một căn nhà cho con, con muốn tiếp tục học chuyên sâu hay là muốn tìm việc? Nếu như con muốn tiếp tục đi học, bố sẽ phụ trách học phí và sinh hoạt phí trong thời gian con đi học, nếu như con muốn tìm việc, vậy bố cũng có thể sắp xếp một công việc cho con.”
Phương Viện Viện vẫn không thể nào hoàn hồn được.
Đây rốt cuộc là ý gì? Là ý gì?
Sao cô ta lại nghe không hiểu thế này?
“Bố, rốt cuộc bố đang nói cái gì thế?” Cô ta sắp phát điên rồi.
Sao cô ta lại không phải là con gái của ông ấy chứ?
“Con nghe rõ rồi chứ.” Thủ trưởng thở dài, nói: “Viện Viện, xin lỗi, năm đó đáng ra bố nên làm giám định trước mới phải.”
“Chắc chắn là bố đang lừa con, chắc chắn là thế!” Phương Viện Viện hoảng rồi, thật sự hoảng rồi, cô ta bám chặt lấy cánh tay Thủ trưởng, nghẹn ngào: “Bố, bố nói cho con biết, có phải là con làm bố giận, cho nên bố mới muốn trừng phạt con có phải không?”
“Không phải, những gì ta nói đều là thật, Viện Viện, sau này cháu cũng đừng gọi ta là bố nữa. Bây giờ cháu nói cho ta biết, sau này còn định đi học nữa không?”
“Con không học! Con học cái gì chứ!” Cô ta muốn sống cuộc sống của một tiểu thư, tại sao còn phải đi học chứ? Cô ta muốn ở bên cạnh ông ấy.
“Được,” Thủ trưởng đáp lời: “Nếu cháu đã không muốn đi học nữa, vậy ta sẽ thu xếp công việc cho cháu rồi tìm cho cháu một chỗ ở. Mấy ngày này cháu cứ ở bệnh viện nghỉ ngơi đi đã, đến lúc đó trợ lý Triệu sẽ đến thu xếp cho cháu.”
Thủ trưởng nói xong rút tay ra đứng lên, vỗ vai Phương Viện Viện nói: “Sau này có chuyện gì cháu cũng có thể nói với trợ lý Triệu…”
Lúc này Phương Viện Viện mới chắc chắn ông ấy không phải nói đùa, là nói thật.
Nước mắt cô ta điên cuồng chảy xuống, tiếp tục muốn kéo ông ấy, trợ lý Triệu lập tức tiến lên một bước, ngăn cản cô ta: “Cô Phương, có vấn đề gì cô có thể nói với tôi.”
Thủ trưởng đi ra cửa.
Phương Viện Viện lớn tiếng kêu lên: “Bố không cần con nữa rồi à? Là sau này cũng không gặp con nữa sao? Chỉ có mấy câu như vậy bố đã đá con đi! Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì chứ!”
Cô ta muốn nhào qua, nhưng bị trợ lý Triệu ngăn lại.
“Phương Tấn! Ông không thể như vậy được! Tôi không cần công việc gì hết! Tôi không muốn đi! Ông dám đối xử với tôi như vậy, tôi sẽ không để cho các người sống yên ổn đâu!”
/1139
|