Hình như Minh Dịch đã có mục tiêu sẵn khi đến đây, nên khi vừa đến đã chạy tới chỗ cửa hàng đồ hộp này rồi.
Minh Dao hô thằng bé đừng chạy, nhưng vẫn theo sát ở phía sau.
Đúng lúc đó, hai chị em này nhìn thấy Tề Tiểu Tô.
Minh Dịch không suy nghĩ nhiều, thằng bé chỉ cảm thấy mình vừa mới rời khỏi nhà Tề Tiểu Tô không bao lâu lại gặp cô ở chỗ này thì thật trùng hợp, nên vừa nhìn thấy cô, thằng bé đã ngạc nhiên kêu lên: “Chị Tề!”
Tề Tiểu Tô đưa ngón tay lên chặn miệng, định “suỵt” một tiếng để hai đứa không nói chuyện nữa, nhưng đáng tiếc không còn kịp nữa rồi.
Người đàn ông vừa rồi đi sau hai đứa trẻ vào cửa hàng, nghe thấy tiếng gọi chị Tề này thì lập tức chạy tới chỗ bọn họ.
Tề Tiểu Tô chỉ kịp ra dấu bảo bọn chúng chạy, để đề phòng mấy người kia bắt hai chị em này uy hiếp cô, cô không thể không lộ mình ra và chạy vội tới chỗ cửa.
“Đuổi theo!”
Ba người đàn ông kia chẳng sợ ánh mắt của những người bên ngoài, nhanh chóng đuổi theo, chúng cách Tề Tiểu Tô ngày càng gần.
Minh Dao và Minh Dịch đang đần người ở chỗ cũ cùng quay sang nhìn nhau.
Minh Dịch gấp gáp bắt lấy tay chị mình mà lắc: “Chị à, những người kia muốn bắt chị Tề đấy! Chị bảo bọn họ có phải là người xấu không?”
“Chắc là vậy rồi! Có khả năng chị Tề đến thị trấn của chúng ta chính là vì muốn tránh né mấy người này!”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Mặc dù mới quen biết với Tề Tiểu Tô, nhưng Minh Dịch vẫn rất lo lắng cho cô. “Nếu chị ấy thật sự bị người xấu bắt được thì phải làm sao đây? Chúng ta mau gọi điện thoại cho bố để bố cứu chị Tề đi, chắc chắn bố sẽ có cách!”
“Đúng đúng, để chị gọi điện cho bố.”
Minh Dao nhanh chóng bấm số điện thoại ở nhà, chẳng mấy chốc có người bắt máy, một giọng nam mang theo sự không kiên nhẫn vang lên. “Minh Dao?”
“Bố ơi là con đây, có chuyện gấp cần bố ra tay đó! Nhanh nhanh nhanh, bố mau đến cửa hàng trung tâm để cứu chị Tề đi! Có người xấu đang đuổi theo chị ấy!”
Người đàn ông kia hơi sửng sốt, sau đó ông ta cả giận, nói: “Con đang nói cái gì vậy? Chị Tề nào?”
“Thì chị Tề chính là cái người vào sống ở ngôi nhà hoang kia ấy! Chị ấy là một cô gái rất xinh đẹp! Bây giờ chị ấy đang bị ba gã người xấu trông rất hung dữ đuổi theo, chỉ có bố mới có thể cứu được chị ấy thôi, bố mau tới đây đi!”
“Bố đã dạy các con thế nào rồi hả? Bớt lo chuyện của người khác đi. Bố đã nói các con không được đến tìm người sống trong căn nhà hoang kia rồi, các con xem lời bố nói như gió thổi bên tai hả?” Người đàn ông dạy dỗ thêm vài câu. “Nghe lời, tránh xa những người kia ra một chút! Không thì mau về nhà đi! Nếu để bố biết được các con dám nhúng tay vào mấy cái việc linh tinh này thì bố sẽ không tha cho đâu!”
Nói rồi, ông ta dứt khoát cúp điện thoại.
Minh Dao ngây người.
“Chị à, thế nào rồi? Bố có lái chiếc máy bay có vũ khí của ông ấy tới để cứu chị Tề không?” Minh Dịch hỏi với vẻ mong đợi.
Minh Dao lắc đầu.
Trong lúc đó, Tề Tiểu Tô đang vừa tăng tốc ngoặt nhanh vào một ngõ nhỏ, vừa khó khăn tránh thêm một viên đạn. Ba tên này không chỉ đuổi sát theo cô mà thỉnh thoảng còn bắn ra một, hai phát đạn, làm cô không có thời gian dừng lại thở dốc. Cô đã nâng tốc độ của mình lên tối đa, thậm chí còn cảm thấy sắp đến trình độ siêu cấp, nhưng vẫn không thể cắt đuôi được ba tên này.
Hệ thống gấp gáp nói với cô: “Tốc độ bây giờ của cô rất nhanh, ngay cả những đội viên trong chiến đội Diệm Ưng cũng không thể đuổi kịp, nhưng ba tên này vẫn theo sát được, tôi cảm thấy bọn chúng không bình thường, rất không bình thường.”
“Sao tôi không biết bọn chúng không bình thường chứ!” Tề Tiểu Tô cắn răng.
Nhưng như thế thì có làm được gì?
Giờ cô vẫn đang ở trong phạm vi tầm mắt của bọn chúng, bị buộc phải chạy thật nhanh, lại còn chọn phải một con ngõ không có chỗ để ẩn nấp, chẳng có cơ hội tiến vào không gian, trừ phi cô muốn làm lộ không gian của mình.
Cuối cùng Tiểu Nhất cũng kiểm tra ra, nó kêu lên sợ hãi: “Bọn chúng là người được cải tạo gen!”
Người được cải tạo gen!
Vì thế mà bọn chúng mạnh hơn người bình thường, đến ngay cả người đã từng cường hóa ba lần như Tề Tiểu Tô cũng không thể dễ dàng cắt đuôi được chúng.
Cô không thể không mắng.
“Đừng nói bọn chúng còn có những năng lực khác nữa nhé?”
Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Gen cải tạo của chúng là giai đoạn sơ cấp, tức là cơ năng của thân thể mạnh mẽ hơn so với người bình thường, chứ chưa chắc chúng đã có năng lực như của Mạt Ca Lạc.”
Người của căn cứ nghiên cứu…
Thật đúng là có đầu óc.
Giây phút này, Tề Tiểu Tô không khỏi bội phục đám người tiến sĩ Lam.
Những người có gen cải tạo giống như Mạt Ca Lạc mặc dù sẽ có năng lực rất đặc biệt, rất mạnh mẽ, nhưng không dễ để khống chế, ít nhất hiện giờ bọn chúng còn đang nghiên cứu hạng mục này, một khi cường hóa quy mô lớn, nhỡ đâu những người này lại có lòng làm phản như Mạt Ca Lạc thì bọn chúng không thể khống chế nổi.
Do đó, bọn chúng chỉ dùng gen cải tạo sơ cấp, tạo ra một số người có võ nghệ mạnh mẽ mà không đến mức quá mạnh, để làm tay chân hoặc vệ sĩ cho chúng.
Suy nghĩ rõ ràng về vấn đề này xong, trong lòng Tề Tiểu Tô cảm thấy hơi ớn lạnh.
Vậy thì ba tên này chắc chắn là do căn cứ nghiên cứu phái tới. Nhưng ngay cả Vệ Thường Khuynh lẫn Thủ trưởng ban chấp hành đều không tìm được cô, mà người của căn cứ nghiên cứu lại tìm được, điều này nói lên cái gì?
Thứ hai, cô đã trốn xa như vậy mà bọn chúng vẫn không từ bỏ, nhất quyết truy đuổi được cô, rốt cuộc thì cô có lực hấp dẫn gì với căn cứ nghiên cứu? Và cô có thể mang đến cho bọn chúng những gì đây?
Điều này cũng khiến tim cô lạnh xuống.
Bị dạng người như vậy để mắt tới, tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
Chạy nhanh vào bên trong, Tề Tiểu Tô nổi lên ý nghĩ muốn giết người.
Trước mắt cô xuất hiện một bức tường cao.
Đường cụt.
Cô cũng sắp dùng hết sức lực, không thể thở nổi nữa rồi, nên dừng lại luôn. Tề Tiểu Tô dùng phương pháp hô hấp mà lúc trước Vệ Thường Khuynh dạy cho, cố gắng bình phục lại nhịp tim đang đập quá nhanh, hồi phục lại được một chút sức lực.
Trong tay ba gã kia đều cầm một khẩu súng ngắn có hình dạng kỳ quái, chúng đang từng bước áp sát cô.
Dù chúng đã được cải tạo gen, nhưng Tề Tiểu Tô thực sự chạy quá nhanh, muốn đuổi theo cô cũng không hề dễ dàng. Vì thế mà tình huống của ba người này cũng không tốt hơn Tề Tiểu Tô là bao nhiêu, bọn chúng đều mồ hôi nhễ nhại, thở hổn hển.
Một người trong số chúng có tròng mắt màu nâu, là một người ngoại quốc, dáng dấp cũng khá cao lớn.
Hắn nhìn chằm chằm vào Tề Tiểu Tô, vừa thở vừa nói: “Cô là cùng một loại người với chúng tôi phải không?”
Hắn ta hỏi không đầu không đuôi, rất khó hiểu, nhưng Tề Tiểu Tô lại hiểu ngay lập tức.
Bọn chúng là người được cường hóa gen, nếu cô là người bình thường thì đã sớm bị chúng đuổi kịp và bị bắt đi rồi, nhưng chúng vẫn chưa bắt được cô, nếu không phải đến ngõ cụt thì có lẽ cô vẫn còn có thể tiếp tục chạy nữa.
Cô không thể dễ dàng cắt đuôi được bọn chúng, nhưng chúng muốn đuổi kịp và bắt được cô cũng không phải là chuyện dễ. Huống gì, trên đường chạy, cô còn như có mắt mọc sau đầu ấy, tránh được hết tất cả các đường đạn của chúng.
Một cô gái như thế, nếu nói không phải là người cường hóa gen thì ai mà tin?
Tề Tiểu Tô nghe rõ ràng câu hỏi, nhưng không nghĩ sẽ trả lời hắn.
Cô dùng một tay chống lên tường, chống đỡ cho cơ thể mình, cô nhìn hắn rồi đột nhiên chớp mắt, dùng vẻ mặt khó hiểu nói: “Các người là đàn ông, tôi là phụ nữ, là người đẹp, làm sao có thể cùng một loại người với các người được?”
Minh Dao hô thằng bé đừng chạy, nhưng vẫn theo sát ở phía sau.
Đúng lúc đó, hai chị em này nhìn thấy Tề Tiểu Tô.
Minh Dịch không suy nghĩ nhiều, thằng bé chỉ cảm thấy mình vừa mới rời khỏi nhà Tề Tiểu Tô không bao lâu lại gặp cô ở chỗ này thì thật trùng hợp, nên vừa nhìn thấy cô, thằng bé đã ngạc nhiên kêu lên: “Chị Tề!”
Tề Tiểu Tô đưa ngón tay lên chặn miệng, định “suỵt” một tiếng để hai đứa không nói chuyện nữa, nhưng đáng tiếc không còn kịp nữa rồi.
Người đàn ông vừa rồi đi sau hai đứa trẻ vào cửa hàng, nghe thấy tiếng gọi chị Tề này thì lập tức chạy tới chỗ bọn họ.
Tề Tiểu Tô chỉ kịp ra dấu bảo bọn chúng chạy, để đề phòng mấy người kia bắt hai chị em này uy hiếp cô, cô không thể không lộ mình ra và chạy vội tới chỗ cửa.
“Đuổi theo!”
Ba người đàn ông kia chẳng sợ ánh mắt của những người bên ngoài, nhanh chóng đuổi theo, chúng cách Tề Tiểu Tô ngày càng gần.
Minh Dao và Minh Dịch đang đần người ở chỗ cũ cùng quay sang nhìn nhau.
Minh Dịch gấp gáp bắt lấy tay chị mình mà lắc: “Chị à, những người kia muốn bắt chị Tề đấy! Chị bảo bọn họ có phải là người xấu không?”
“Chắc là vậy rồi! Có khả năng chị Tề đến thị trấn của chúng ta chính là vì muốn tránh né mấy người này!”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Mặc dù mới quen biết với Tề Tiểu Tô, nhưng Minh Dịch vẫn rất lo lắng cho cô. “Nếu chị ấy thật sự bị người xấu bắt được thì phải làm sao đây? Chúng ta mau gọi điện thoại cho bố để bố cứu chị Tề đi, chắc chắn bố sẽ có cách!”
“Đúng đúng, để chị gọi điện cho bố.”
Minh Dao nhanh chóng bấm số điện thoại ở nhà, chẳng mấy chốc có người bắt máy, một giọng nam mang theo sự không kiên nhẫn vang lên. “Minh Dao?”
“Bố ơi là con đây, có chuyện gấp cần bố ra tay đó! Nhanh nhanh nhanh, bố mau đến cửa hàng trung tâm để cứu chị Tề đi! Có người xấu đang đuổi theo chị ấy!”
Người đàn ông kia hơi sửng sốt, sau đó ông ta cả giận, nói: “Con đang nói cái gì vậy? Chị Tề nào?”
“Thì chị Tề chính là cái người vào sống ở ngôi nhà hoang kia ấy! Chị ấy là một cô gái rất xinh đẹp! Bây giờ chị ấy đang bị ba gã người xấu trông rất hung dữ đuổi theo, chỉ có bố mới có thể cứu được chị ấy thôi, bố mau tới đây đi!”
“Bố đã dạy các con thế nào rồi hả? Bớt lo chuyện của người khác đi. Bố đã nói các con không được đến tìm người sống trong căn nhà hoang kia rồi, các con xem lời bố nói như gió thổi bên tai hả?” Người đàn ông dạy dỗ thêm vài câu. “Nghe lời, tránh xa những người kia ra một chút! Không thì mau về nhà đi! Nếu để bố biết được các con dám nhúng tay vào mấy cái việc linh tinh này thì bố sẽ không tha cho đâu!”
Nói rồi, ông ta dứt khoát cúp điện thoại.
Minh Dao ngây người.
“Chị à, thế nào rồi? Bố có lái chiếc máy bay có vũ khí của ông ấy tới để cứu chị Tề không?” Minh Dịch hỏi với vẻ mong đợi.
Minh Dao lắc đầu.
Trong lúc đó, Tề Tiểu Tô đang vừa tăng tốc ngoặt nhanh vào một ngõ nhỏ, vừa khó khăn tránh thêm một viên đạn. Ba tên này không chỉ đuổi sát theo cô mà thỉnh thoảng còn bắn ra một, hai phát đạn, làm cô không có thời gian dừng lại thở dốc. Cô đã nâng tốc độ của mình lên tối đa, thậm chí còn cảm thấy sắp đến trình độ siêu cấp, nhưng vẫn không thể cắt đuôi được ba tên này.
Hệ thống gấp gáp nói với cô: “Tốc độ bây giờ của cô rất nhanh, ngay cả những đội viên trong chiến đội Diệm Ưng cũng không thể đuổi kịp, nhưng ba tên này vẫn theo sát được, tôi cảm thấy bọn chúng không bình thường, rất không bình thường.”
“Sao tôi không biết bọn chúng không bình thường chứ!” Tề Tiểu Tô cắn răng.
Nhưng như thế thì có làm được gì?
Giờ cô vẫn đang ở trong phạm vi tầm mắt của bọn chúng, bị buộc phải chạy thật nhanh, lại còn chọn phải một con ngõ không có chỗ để ẩn nấp, chẳng có cơ hội tiến vào không gian, trừ phi cô muốn làm lộ không gian của mình.
Cuối cùng Tiểu Nhất cũng kiểm tra ra, nó kêu lên sợ hãi: “Bọn chúng là người được cải tạo gen!”
Người được cải tạo gen!
Vì thế mà bọn chúng mạnh hơn người bình thường, đến ngay cả người đã từng cường hóa ba lần như Tề Tiểu Tô cũng không thể dễ dàng cắt đuôi được chúng.
Cô không thể không mắng.
“Đừng nói bọn chúng còn có những năng lực khác nữa nhé?”
Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Gen cải tạo của chúng là giai đoạn sơ cấp, tức là cơ năng của thân thể mạnh mẽ hơn so với người bình thường, chứ chưa chắc chúng đã có năng lực như của Mạt Ca Lạc.”
Người của căn cứ nghiên cứu…
Thật đúng là có đầu óc.
Giây phút này, Tề Tiểu Tô không khỏi bội phục đám người tiến sĩ Lam.
Những người có gen cải tạo giống như Mạt Ca Lạc mặc dù sẽ có năng lực rất đặc biệt, rất mạnh mẽ, nhưng không dễ để khống chế, ít nhất hiện giờ bọn chúng còn đang nghiên cứu hạng mục này, một khi cường hóa quy mô lớn, nhỡ đâu những người này lại có lòng làm phản như Mạt Ca Lạc thì bọn chúng không thể khống chế nổi.
Do đó, bọn chúng chỉ dùng gen cải tạo sơ cấp, tạo ra một số người có võ nghệ mạnh mẽ mà không đến mức quá mạnh, để làm tay chân hoặc vệ sĩ cho chúng.
Suy nghĩ rõ ràng về vấn đề này xong, trong lòng Tề Tiểu Tô cảm thấy hơi ớn lạnh.
Vậy thì ba tên này chắc chắn là do căn cứ nghiên cứu phái tới. Nhưng ngay cả Vệ Thường Khuynh lẫn Thủ trưởng ban chấp hành đều không tìm được cô, mà người của căn cứ nghiên cứu lại tìm được, điều này nói lên cái gì?
Thứ hai, cô đã trốn xa như vậy mà bọn chúng vẫn không từ bỏ, nhất quyết truy đuổi được cô, rốt cuộc thì cô có lực hấp dẫn gì với căn cứ nghiên cứu? Và cô có thể mang đến cho bọn chúng những gì đây?
Điều này cũng khiến tim cô lạnh xuống.
Bị dạng người như vậy để mắt tới, tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
Chạy nhanh vào bên trong, Tề Tiểu Tô nổi lên ý nghĩ muốn giết người.
Trước mắt cô xuất hiện một bức tường cao.
Đường cụt.
Cô cũng sắp dùng hết sức lực, không thể thở nổi nữa rồi, nên dừng lại luôn. Tề Tiểu Tô dùng phương pháp hô hấp mà lúc trước Vệ Thường Khuynh dạy cho, cố gắng bình phục lại nhịp tim đang đập quá nhanh, hồi phục lại được một chút sức lực.
Trong tay ba gã kia đều cầm một khẩu súng ngắn có hình dạng kỳ quái, chúng đang từng bước áp sát cô.
Dù chúng đã được cải tạo gen, nhưng Tề Tiểu Tô thực sự chạy quá nhanh, muốn đuổi theo cô cũng không hề dễ dàng. Vì thế mà tình huống của ba người này cũng không tốt hơn Tề Tiểu Tô là bao nhiêu, bọn chúng đều mồ hôi nhễ nhại, thở hổn hển.
Một người trong số chúng có tròng mắt màu nâu, là một người ngoại quốc, dáng dấp cũng khá cao lớn.
Hắn nhìn chằm chằm vào Tề Tiểu Tô, vừa thở vừa nói: “Cô là cùng một loại người với chúng tôi phải không?”
Hắn ta hỏi không đầu không đuôi, rất khó hiểu, nhưng Tề Tiểu Tô lại hiểu ngay lập tức.
Bọn chúng là người được cường hóa gen, nếu cô là người bình thường thì đã sớm bị chúng đuổi kịp và bị bắt đi rồi, nhưng chúng vẫn chưa bắt được cô, nếu không phải đến ngõ cụt thì có lẽ cô vẫn còn có thể tiếp tục chạy nữa.
Cô không thể dễ dàng cắt đuôi được bọn chúng, nhưng chúng muốn đuổi kịp và bắt được cô cũng không phải là chuyện dễ. Huống gì, trên đường chạy, cô còn như có mắt mọc sau đầu ấy, tránh được hết tất cả các đường đạn của chúng.
Một cô gái như thế, nếu nói không phải là người cường hóa gen thì ai mà tin?
Tề Tiểu Tô nghe rõ ràng câu hỏi, nhưng không nghĩ sẽ trả lời hắn.
Cô dùng một tay chống lên tường, chống đỡ cho cơ thể mình, cô nhìn hắn rồi đột nhiên chớp mắt, dùng vẻ mặt khó hiểu nói: “Các người là đàn ông, tôi là phụ nữ, là người đẹp, làm sao có thể cùng một loại người với các người được?”
/1139
|