Người của quân đội cử ra không kém cỏi đến mức vậy.
Nhưng họ không nghĩ tới việc, chức năng cơ thể của bên địch đã vượt qua những gì họ biết.
Điều này rất khó để chuẩn bị sẵn tâm lý, bởi vì họ chưa từng chiến đấu với người cải tạo gen.
Năm người cải tạo gen kia hoàn toàn không dựa vào bản lĩnh thật sự mà chỉ dựa vào cơ thể đã qua cải tạo. Năm người đó có sức lực vô cùng tận, tốc độ rất nhanh, cũng không biết cơ thể chúng được ghép thêm gen của loài động vật nào.
Nói thẳng ra, những người này đã không thể gọi là người bình thường nữa, chúng đã thành phiên bản tiến hóa của sự kết hợp giữa người và mãnh thú.
Bởi vì không hiểu, cho nên họ đã khinh địch.
Nếu không, họ không đến nỗi thua thảm như vậy, không đến nỗi không tránh nổi như vậy.
Nhưng có nhóm này rồi, bốn nhau sau sẽ có sự chuẩn bị tâm lý, chắc chắn sẽ không thua một cách khó coi như vậy. Nhưng ngược lại, Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô càng lo lắng hơn.
Năm người quân nhân kia bị đánh bại trong chớp mắt, cứ như thế mà kết thúc, có lẽ cũng là chuyện tốt. Những quân nhân sau đó nếu như thực sự đánh đấm cùng những người cường hóa nay, không biết có bị thương không nữa.
Nhưng, lúc này đây, bất luận thế nào họ cũng không thể gào lên yêu cầu dừng lại.
Quân đội cũng phải giữ thể diện của quân đội!
Quân nhân không thể chưa đánh đã thua!
Cho nên, ý của Tướng quân Mali khi cho người tới hỏi anh, là có cách nào để xoay chuyển tình thế hay không, chứ không phải bảo anh nghĩ cách dùng trận đấu giữa chừng.
“Xem thêm một trận nữa đi, cậu báo lại với Tướng quân Mali, tôi sẽ nghĩ cách” Vệ Thường Khuynh nói.
Sĩ quan kia gật đầu, lùi ra ngoài.
Tướng quân Mali sau khi nghe được lời hồi đáp cũng lặng lẽ bình tâm trở lại.
Mà Tể Tiểu Tô lại thấy không yên trong lòng, cô nhìn anh, đè thấp giọng, hỏi lại: “A Khuynh, không phải anh định tự lên sân đấu đó chứ?”
Lúc này còn có cách nào khác được?
Biểu cảm của Vệ Thường Khuynh rất nghiêm trọng, nắm lấy tay cô, dường như an ủi cô trong vô thức.
“Nhóm thứ hai lên sàn rồi!” Chúc Niệm Tể khẽ báo.
Sự chú ý của họ lại dời tới sân đấu.
Lần này, năm quân nhân mà quân đội cử ra vẫn rất đĩnh đạc, mà năm người của đối phương trông vẫn bình thường như thế.
Nhưng không ai dám thả lỏng nữa. Người của bên quân đội cũng căng thẳng.
Tiếng còi vang lên, đối phương lập tức lao về phía năm vị quân nhân bằng tốc độ điện xẹt, hệt như trong trận đầu tiên.
Nhưng lần này, năm người quân nhân đều tránh được.
Vệ Thường Khuynh nói không sai, quân nhân do quân đội cử tới không hề kém cỏi, thậm chí, bản lĩnh của họ rất cao. Lần này họ đã chuẩn bị tâm lý với những người được căn cứ nghiên cứu cử tới, mỗi người đểu cảnh giác cao độ, cũng đặt bản thân mình vào trạng thái tốt nhất.
Trên sân đấu, họ bắt đầu đánh đấm kịch liệt.
Bởi vì theo quy tắc, có thể đánh đến mức bị thương nhưng không thể làm chết người, cho nên, năm vị quân nhân kia ra tay rất nhanh, rất mạnh, rất chuẩn, nhưng nếu nhìn kĩ có thể thấy được, họ cố gắng tránh các phần hiểm yếu trên cơ thể đối phương.
Nhưng đối phương dường như hoàn toàn không kiêng dè điều này, chúng ra tay cũng rất nhanh, rất mạnh, chỗ nào có thể đánh trúng được là đánh ngay vào chỗ đó, không hề suy xét xem chỗ đó có phải phần hiểm yếu hay không.
Điều này khiến cho năm người quân nhân vừa phải tấn công vừa phải chú ý phòng ngự.
“Uynh” một tiếng, một người cải tạo gen trong số đó cuộn tay thành nắm đấm, Tề Tiểu Tô nhìn thấy gần xanh trên tay hắn ta gỗ hết cả lên, đồng thời bắp thịt trên cánh tay đó cũng cuồn cuộn co chặt lại, trông giống như một cánh tay bằng sắt thép, chứa đầy sức mạnh để bộc phát!
Nắm đấm này hướng thẳng về lồng ngực của quân nhân đối diện mà nện thẳng tới
Phụt! Người quân nhân kia bị hắn ta đấm tới mức hộc máu miệng, đang định tránh né, nắm đấm của người cường hóa kia đã biến thành móng vuốt, áp sát tới, nhắm thẳng vào lồng ngực của quân nhân kia mà túm lấy.
Bàn tay của Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô bỗng nhiên siết chặt lại.
Họ nhìn thấy, móng tay trên móng vuốt đó rất dài và nhọn, trông cũng rất sắc!
Xoẹt một tiếng.
Móng vuốt đó đã cào rách trang phục của người quân nhân kia, một mảng ngực lộ hẳn ra, trên lồng ngực là năm vết cào sâu hoắm, máu tướm ra, vết thương trông rất sâu!
Tất cả mọi người hít một hơi lạnh.
Mà người quân nhân kia chỉ kịp cúi đầu nhìn thương tích trên ngực mình đã “uỳnh” một tiếng ngã thẳng xuống đất.
Đồng thời, khi anh ấy ngã xuống, cũng có một chiến hữu của anh ấy suýt nữa bị bàn tay kia cho tới mức lộ xương trắng trên cánh tay, cũng đổ rầm xuống đất.
Hai người kia ngã xuống là bất tỉnh nhân sự luôn.
Chúc Niệm Tể hô lên: “Móng tay! Móng tay của chúng chắc chắn đã bị động tay động chân rồi!” Nếu không, chỉ bị cáo thôi, sao có thể ngất đi như vậy?
Những binh lính đặc chủng kia là những người đã từng vật lộn nơi ranh giới cái chết.
Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô tin tưởng phán đoán của Chúc Niệm Tề trong vấn đề này.
“Nhưng tại sao chúng phải cho họ tới mức bị thương, cào rồi, tại sao nhất định phải làm họ hôn mê?” Tế Tiểu Tô nghi ngờ hỏi
lại.
Cô không cảm thấy đối phương có lòng tốt đến vậy, chỉ vì sợ đánh tiếp thì họ bị thương càng nghiêm trọng hơn.
Khiển họ rơi vào hôn mê, chắc chắn có mục đích khác.
“Trận đấu này vốn dĩ đã không bình thường. Phản đối nó diễn ra mới là đúng” Vệ Thường Khuynh nói: “Chắc chắn chúng có mục đích khác!”
Vậy mục đích đó có thể là gì?
Nhóm người của căn cứ nghiên cứu y học nhanh chóng giành chiến thắng ở vòng đấu thứ hai.
Hơn nữa, kết thúc này có được là vì năm người của quân đội bị thương và hôn mê.
Đám người của quân đội ồn ào lên.
Mà đại diện của bên căn cứ nghiên cứu cử tới lại tươi cười, dường như đối với chúng, thắng lợi này chỉ là chuyện nhỏ.
“Đội trưởng, hay là để chúng tôi lên đó đi!” Quân Lương và mấy người khác dường như không thể kiềm chế nổi nữa.
“Đúng vậy, đội trưởng, chúng tôi muốn đi lĩnh giáo thử xem chúng rốt cuộc mạnh tới cỡ nào!”
Vệ Thương Khuynh sa sầm mặt mũi, đột nhiên đứng dậy: “Mạt thiếu, anh lên đi.”
Tất cả kinh ngạc.
Đến cả Tế Tiểu Tổ cũng sững sở.
Ban nãy cố đoán anh định tự mình lên sân đấu, nhưng tại sao lại là Mạt Ca Lạc? Nhìn từ bên ngoài, anh ta đã tiêm thuốc thay đổi khuôn mặt, cho nên có thể không ai nhận ra anh ta.
Nhưng nếu như anh ta bộc lộ bản thân trước những người của căn cứ nghiên cứu y học, chưa biết chừng chúng sẽ nhận ra ngay! Dù sao, Mạt Ca Lạc đã từng bị nghiên cứu kĩ càng từng chân tơ kẽ tóc.
Đối phương vẫn đang tìm Mạt Ca Lạc, anh ta dám phơi bày bản thân trước mắt chúng không?
Tế Tiểu Tô nhìn Mạt Ca Lạc.
Hai đầu lông mày của Mạt Ca Lạc đang nhíu chặt lại.
Lúc này, Vệ Thường Khuynh trầm giọng nói: “Cơ thể của anh tạm thời chỉ có thể giữ thế này thôi, lẽ nào không muốn tiện dịp này mà học hỏi một chút, xem sau khi anh rời đi, những người đó đã bị huấn luyện thế nào?”
Ban đầu Mạt Ca Lạc là đối tượng thí nghiệm hàng đầu đó,
Cũng có nghĩa là, khi anh ta chưa rời đi, anh ta là đối tượng cải tạo gen thành công nhất!
Nếu như anh ta không lánh nạn mãi, có lẽ khả năng của anh ta cũng không kém những người đang ở trên sân đấu kia là bao. Đây là một cơ hội để chứng minh bản thân và thu lại chút lãi từ những người ở căn cứ nghiên cứu.
Nhưng cũng có thể khiến tình hình của anh ta trở nên tệ hại hơn.
“Anh chỉ còn lại năm giây để suy nghĩ. Năm, bốn, ba..” Vệ Thường Khuynh nhin đồng hồ, biểu cảm có phần thiếu kiên nhẫn. Trước khi số hai kịp buột ra khỏi miệng anh, Mạt Ca Lạc đã nói: “Tôi đi.”
Nhưng họ không nghĩ tới việc, chức năng cơ thể của bên địch đã vượt qua những gì họ biết.
Điều này rất khó để chuẩn bị sẵn tâm lý, bởi vì họ chưa từng chiến đấu với người cải tạo gen.
Năm người cải tạo gen kia hoàn toàn không dựa vào bản lĩnh thật sự mà chỉ dựa vào cơ thể đã qua cải tạo. Năm người đó có sức lực vô cùng tận, tốc độ rất nhanh, cũng không biết cơ thể chúng được ghép thêm gen của loài động vật nào.
Nói thẳng ra, những người này đã không thể gọi là người bình thường nữa, chúng đã thành phiên bản tiến hóa của sự kết hợp giữa người và mãnh thú.
Bởi vì không hiểu, cho nên họ đã khinh địch.
Nếu không, họ không đến nỗi thua thảm như vậy, không đến nỗi không tránh nổi như vậy.
Nhưng có nhóm này rồi, bốn nhau sau sẽ có sự chuẩn bị tâm lý, chắc chắn sẽ không thua một cách khó coi như vậy. Nhưng ngược lại, Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô càng lo lắng hơn.
Năm người quân nhân kia bị đánh bại trong chớp mắt, cứ như thế mà kết thúc, có lẽ cũng là chuyện tốt. Những quân nhân sau đó nếu như thực sự đánh đấm cùng những người cường hóa nay, không biết có bị thương không nữa.
Nhưng, lúc này đây, bất luận thế nào họ cũng không thể gào lên yêu cầu dừng lại.
Quân đội cũng phải giữ thể diện của quân đội!
Quân nhân không thể chưa đánh đã thua!
Cho nên, ý của Tướng quân Mali khi cho người tới hỏi anh, là có cách nào để xoay chuyển tình thế hay không, chứ không phải bảo anh nghĩ cách dùng trận đấu giữa chừng.
“Xem thêm một trận nữa đi, cậu báo lại với Tướng quân Mali, tôi sẽ nghĩ cách” Vệ Thường Khuynh nói.
Sĩ quan kia gật đầu, lùi ra ngoài.
Tướng quân Mali sau khi nghe được lời hồi đáp cũng lặng lẽ bình tâm trở lại.
Mà Tể Tiểu Tô lại thấy không yên trong lòng, cô nhìn anh, đè thấp giọng, hỏi lại: “A Khuynh, không phải anh định tự lên sân đấu đó chứ?”
Lúc này còn có cách nào khác được?
Biểu cảm của Vệ Thường Khuynh rất nghiêm trọng, nắm lấy tay cô, dường như an ủi cô trong vô thức.
“Nhóm thứ hai lên sàn rồi!” Chúc Niệm Tể khẽ báo.
Sự chú ý của họ lại dời tới sân đấu.
Lần này, năm quân nhân mà quân đội cử ra vẫn rất đĩnh đạc, mà năm người của đối phương trông vẫn bình thường như thế.
Nhưng không ai dám thả lỏng nữa. Người của bên quân đội cũng căng thẳng.
Tiếng còi vang lên, đối phương lập tức lao về phía năm vị quân nhân bằng tốc độ điện xẹt, hệt như trong trận đầu tiên.
Nhưng lần này, năm người quân nhân đều tránh được.
Vệ Thường Khuynh nói không sai, quân nhân do quân đội cử tới không hề kém cỏi, thậm chí, bản lĩnh của họ rất cao. Lần này họ đã chuẩn bị tâm lý với những người được căn cứ nghiên cứu cử tới, mỗi người đểu cảnh giác cao độ, cũng đặt bản thân mình vào trạng thái tốt nhất.
Trên sân đấu, họ bắt đầu đánh đấm kịch liệt.
Bởi vì theo quy tắc, có thể đánh đến mức bị thương nhưng không thể làm chết người, cho nên, năm vị quân nhân kia ra tay rất nhanh, rất mạnh, rất chuẩn, nhưng nếu nhìn kĩ có thể thấy được, họ cố gắng tránh các phần hiểm yếu trên cơ thể đối phương.
Nhưng đối phương dường như hoàn toàn không kiêng dè điều này, chúng ra tay cũng rất nhanh, rất mạnh, chỗ nào có thể đánh trúng được là đánh ngay vào chỗ đó, không hề suy xét xem chỗ đó có phải phần hiểm yếu hay không.
Điều này khiến cho năm người quân nhân vừa phải tấn công vừa phải chú ý phòng ngự.
“Uynh” một tiếng, một người cải tạo gen trong số đó cuộn tay thành nắm đấm, Tề Tiểu Tô nhìn thấy gần xanh trên tay hắn ta gỗ hết cả lên, đồng thời bắp thịt trên cánh tay đó cũng cuồn cuộn co chặt lại, trông giống như một cánh tay bằng sắt thép, chứa đầy sức mạnh để bộc phát!
Nắm đấm này hướng thẳng về lồng ngực của quân nhân đối diện mà nện thẳng tới
Phụt! Người quân nhân kia bị hắn ta đấm tới mức hộc máu miệng, đang định tránh né, nắm đấm của người cường hóa kia đã biến thành móng vuốt, áp sát tới, nhắm thẳng vào lồng ngực của quân nhân kia mà túm lấy.
Bàn tay của Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô bỗng nhiên siết chặt lại.
Họ nhìn thấy, móng tay trên móng vuốt đó rất dài và nhọn, trông cũng rất sắc!
Xoẹt một tiếng.
Móng vuốt đó đã cào rách trang phục của người quân nhân kia, một mảng ngực lộ hẳn ra, trên lồng ngực là năm vết cào sâu hoắm, máu tướm ra, vết thương trông rất sâu!
Tất cả mọi người hít một hơi lạnh.
Mà người quân nhân kia chỉ kịp cúi đầu nhìn thương tích trên ngực mình đã “uỳnh” một tiếng ngã thẳng xuống đất.
Đồng thời, khi anh ấy ngã xuống, cũng có một chiến hữu của anh ấy suýt nữa bị bàn tay kia cho tới mức lộ xương trắng trên cánh tay, cũng đổ rầm xuống đất.
Hai người kia ngã xuống là bất tỉnh nhân sự luôn.
Chúc Niệm Tể hô lên: “Móng tay! Móng tay của chúng chắc chắn đã bị động tay động chân rồi!” Nếu không, chỉ bị cáo thôi, sao có thể ngất đi như vậy?
Những binh lính đặc chủng kia là những người đã từng vật lộn nơi ranh giới cái chết.
Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô tin tưởng phán đoán của Chúc Niệm Tề trong vấn đề này.
“Nhưng tại sao chúng phải cho họ tới mức bị thương, cào rồi, tại sao nhất định phải làm họ hôn mê?” Tế Tiểu Tô nghi ngờ hỏi
lại.
Cô không cảm thấy đối phương có lòng tốt đến vậy, chỉ vì sợ đánh tiếp thì họ bị thương càng nghiêm trọng hơn.
Khiển họ rơi vào hôn mê, chắc chắn có mục đích khác.
“Trận đấu này vốn dĩ đã không bình thường. Phản đối nó diễn ra mới là đúng” Vệ Thường Khuynh nói: “Chắc chắn chúng có mục đích khác!”
Vậy mục đích đó có thể là gì?
Nhóm người của căn cứ nghiên cứu y học nhanh chóng giành chiến thắng ở vòng đấu thứ hai.
Hơn nữa, kết thúc này có được là vì năm người của quân đội bị thương và hôn mê.
Đám người của quân đội ồn ào lên.
Mà đại diện của bên căn cứ nghiên cứu cử tới lại tươi cười, dường như đối với chúng, thắng lợi này chỉ là chuyện nhỏ.
“Đội trưởng, hay là để chúng tôi lên đó đi!” Quân Lương và mấy người khác dường như không thể kiềm chế nổi nữa.
“Đúng vậy, đội trưởng, chúng tôi muốn đi lĩnh giáo thử xem chúng rốt cuộc mạnh tới cỡ nào!”
Vệ Thương Khuynh sa sầm mặt mũi, đột nhiên đứng dậy: “Mạt thiếu, anh lên đi.”
Tất cả kinh ngạc.
Đến cả Tế Tiểu Tổ cũng sững sở.
Ban nãy cố đoán anh định tự mình lên sân đấu, nhưng tại sao lại là Mạt Ca Lạc? Nhìn từ bên ngoài, anh ta đã tiêm thuốc thay đổi khuôn mặt, cho nên có thể không ai nhận ra anh ta.
Nhưng nếu như anh ta bộc lộ bản thân trước những người của căn cứ nghiên cứu y học, chưa biết chừng chúng sẽ nhận ra ngay! Dù sao, Mạt Ca Lạc đã từng bị nghiên cứu kĩ càng từng chân tơ kẽ tóc.
Đối phương vẫn đang tìm Mạt Ca Lạc, anh ta dám phơi bày bản thân trước mắt chúng không?
Tế Tiểu Tô nhìn Mạt Ca Lạc.
Hai đầu lông mày của Mạt Ca Lạc đang nhíu chặt lại.
Lúc này, Vệ Thường Khuynh trầm giọng nói: “Cơ thể của anh tạm thời chỉ có thể giữ thế này thôi, lẽ nào không muốn tiện dịp này mà học hỏi một chút, xem sau khi anh rời đi, những người đó đã bị huấn luyện thế nào?”
Ban đầu Mạt Ca Lạc là đối tượng thí nghiệm hàng đầu đó,
Cũng có nghĩa là, khi anh ta chưa rời đi, anh ta là đối tượng cải tạo gen thành công nhất!
Nếu như anh ta không lánh nạn mãi, có lẽ khả năng của anh ta cũng không kém những người đang ở trên sân đấu kia là bao. Đây là một cơ hội để chứng minh bản thân và thu lại chút lãi từ những người ở căn cứ nghiên cứu.
Nhưng cũng có thể khiến tình hình của anh ta trở nên tệ hại hơn.
“Anh chỉ còn lại năm giây để suy nghĩ. Năm, bốn, ba..” Vệ Thường Khuynh nhin đồng hồ, biểu cảm có phần thiếu kiên nhẫn. Trước khi số hai kịp buột ra khỏi miệng anh, Mạt Ca Lạc đã nói: “Tôi đi.”
/1139
|